Chương : 54
Tác giả: Nam Phong Ca
Muốn phối giải dược cũng không phải chuyện dễ dàng, trong tay Cao Phóng lại không có thảo dược có thể dùng, hết thảy mọi thứ đều phải nhờ La đại tiểu thư lén lút mang đến.
Cũng may ba tên ác đồ kia mất tích vẫn chưa gây chú ý nên bọn họ mới có thể trì hoãn hai ba ngày. Có lẽ người tới đầu phục Vô Cực sơn trang quá nhiều, bọn chúng cũng không quá chú ý, chưa biết chừng ngay cả ba kẻ kia là ai bọn chúng cũng không hề biết.
Chẳng lẽ Vô Cực sơn trang quá mức tự tin đến thế, không sợ người lẻn vào bên trong là để nội ứng? Trên thực tế cũng không phải là không có, vị La đại tiểu thư này chính là một trong số đó.
“Đại khái bọn chúng đối với vũ phách kia cực kỳ an tâm.” Thanh Lang nói.
Hai ngày gần đây, thần sắc La đại tiểu thư rõ ràng càng ngày càng tiều tụy, còn nữ tử được nàng cứu thì một mực theo gót, nét mặt mặc dù vẫn ngơ ngác nhưng đối với La đại tiểu thư lại hết sức lo lắng.
Cao Phóng vẫn đang tán thảo dược. Còn Trình Tuyết Tường Trình minh chủ thì giấu mình trên một cây cao, cảnh giới xung quanh. Sở Phi Dương muốn cùng hắn luân phiên thay nhau nhưng hắn một mực từ chối.
Về phần Thanh Lang và Quân Thư Ảnh, cả hai đều là người lười biếng không bao giờ biết tự kiếm việc để làm nên đương nhiên sẽ không chủ động xin đi đánh giặc. Vì vậy hiện tại Trình Tuyết Tường ngoại trừ bữa cơm thì đều một mực ngồi trên cây (=]]), nhìn qua hết sức trầm ổn, đáng tin cậy.
Lúc này đang là giữa trưa, lại là ngày mùa thu, khí hậu trong sơn cốc càng hợp lòng người, Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh và Thanh Lang ngồi bên cửa sổ, nhàn nhã uống trà, ngoài viện đủ loại cây cối, hương hoa quế theo gió tản ra bốn phía. Nếu không phải mọi người thân có trọng trách thì lúc này thực sự là mãn ý vô cùng.
Thanh Lang ló đầu ra khỏi cửa sổ, hướng ngọn cây la lớn: “Trình huynh, xuống đây nghỉ ngơi một lát đi. Để Sở huynh lên đó thay.”
Ảnh Nhẫn có gắn một đóa nguyệt quý (hoa hồng) hồng sắc từ giữa ngọn cây xuất hiện, lắc lư tỏ ý không cần, mũi kiếm khẽ vung, đóa hoa kia liền rơi xuống mặt bàn trước mặt ba người.
Quân Thư Ảnh khó chịu trừng mắt nhìn Thanh Lang: “Tại sao không phải là ngươi lên thay?”
“Ngươi không đi, ta vì sao phải đi?” Thanh Lang nhặt bông hoa lên, ở trước mũi khẽ cọ cọ, hừ nhẹ một tiếng nói.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ nâng chén lên, uống trà uống trà. =]]
Hai ngày này mọi người cũng không phải nhàn rỗi, sớm đã thông suốt tình tình bên trong Vô Cực sơn trang, cả vị trí cổ thụ ngàn năm cũng đã tìm ra. Cũng may là hôm đó không tùy tiện hành động, tiểu lâu đêm đó mọi người nhìn thấy thực sự đúng là chỗ ở của Vô Cực trang chủ nhưng hiện giờ nàng không có ở đó mà ở cấm địa bế quan, chờ đến ngày chúc thọ mới xuất quan. Còn Thánh Cô hiện tại cũng đi vắng, nàng đã tới võ lâm Trung Nguyên không biết mang theo mục đích gì, chỉ sợ Vân Thâm lại phải bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán rồi.
Căn cứ vào lời A Doanh nói thì công việc ngày thường trong sơn trang là do một mình Thánh Cô quản lý, Vô Cực trang chủ ngược lại rất hiếm khi ra mặt. Hiện giờ Thánh Cô đi vắng, Sở Phi Dương không muốn để cá lọt lưới nên quyết định chờ đến ngày chúc thọ, sẽ quăng một mẻ tóm gọn tất cả.
“Tiền giáo chủ như ngươi còn không đi, ta đường đường Thiên Nhất giáo giáo chủ lại càng không phải đi. Thư Ảnh ngươi nói xem có đúng hay không?” Thanh Lang vẫn còn khiêu khích Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh biết rõ y tính cách xấu xa nên ngoảnh mặt làm ngơ không thèm đáp lời.
Thanh Lang lại chuyển hướng sang Sở Phi Dương: “Sở huynh, huynh nhìn hắn kìa.”
“Uống trà của ngươi đi.” Sở Phi Dương cười nói.
Sở Phi Dương vừa dứt lời, cách vách lại truyền đến tiếng A Doanh thét chói tai.
Mấy người lập tức buông chén trà xuống, bật dậy chạy tới.
Trong gian phòng bên cạnh, A Doanh đang quỳ trên mặt đất đỡ lấy La đại tiểu thư, vẻ mặt lo lắng chực khóc.
La đại tiểu thư sắc mặt tái nhợt ngã xuống đất ngất đi, A Doanh khóc lóc, nói: “Tỷ tỷ, ngươi cứ uống một ngụm máu của ta đi! Ta đã như vậy, không sao cả, nhưng mà ̣cứ tiếp tục như vậy tỷ tỷ sẽ chết đó!”
A Doanh đem cổ tay của mình tiến đến bên miệng La đại tiểu thư, La đại tiểu thư vô lực đẩy nàng ra.
“Ta không uống… Ta không thể uống, ta không muốn giống những kẻ đó.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sở Phi Dương chạy tới nơi, đỡ La đại tiểu thư đứng dậy rồi đặt nàng ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi.
La đại tiểu thư nói: “Không có gì, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
A Doanh ở một bên vừa khóc vừa nói: “Đại ca, La tỷ tỷ một mực không chịu uống máu của ta, bộ dạng tỷ tỷ như thế này là bởi vì chống đỡ không được. Vũ phách được trại chủ phối chế là lấy máu tộc nhân của ta là chính, chỉ cần uống lần đầu tiên thì sẽ không được ngừng, nếu không sẽ phải chịu đựng đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, sống không bằng chết.”
“Đây là độc, cho nên ta không thể thỏa hiệp.” La đại tiểu thư nói, “Ta có thể chịu được. Bằng không sẽ giống những kẻ kia, trở thành con rối trong tay Thánh Cô. Thánh Cô tu luyện phương pháp khống chế lòng người của Liên Sơn tộc, hơn nữa nếu bị vũ phách giày vò thì lại càng không có cách nào chống lại thủ đoạn của Thánh Cô vì tiếng nhạc của nàng có khả năng triệt tiêu đau đớn!”
La đại tiểu thư một hơi nói xong liền thở hồng hộc, nàng nắm lấy tay áo Sở Phi Dương, khó khăn nói: “Hiện tại ta thật không dễ dàng mới có thể bảo trì bản thân, cho dù phải tiếp tục chịu đau đớn ta cũng sẽ tuyệt đối không uống máu Liên Sơn tộc, nếu không sẽ hại người hại mình.”
“Ta biết, La đại tiểu thư, ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Sở Phi Dương trấn an rồi lại quay đầu nhìn Quân Thư Ảnh và Thanh Lang.
A Doanh đỡ lấy La đại tiểu thư trở về bên giường, sau đó liền được Sở Phi Dương gọi ra ngoài.
A Doanh sợ sệt theo sát phía sau Sở Phi Dương đi ra khỏi phòng, Sở Phi Dương hỏi: “A Doanh, ta hỏi ngươi, La đại tiểu thư nói Thánh Cô tu luyện phương pháp khống chế lòng người của Liên Sơn tộc, chẳng lẽ tộc nhân các ngươi còn có năng lực này sao? Có thể khống chế lòng người?”
Thanh Lang và Quân Thư Ảnh cùng nhìn A Doanh. Nếu như Liên sơn tộc đúng là có năng lực như vậy thì sự tình cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Không nghĩ tới A Doanh lại lắc đầu: “Chúng ta không khống chế lòng người, chúng ta chỉ trị liệu lòng người. Chúng ta có thể xoa nhẹ vết thương trong lòng nhưng không làm được giống như Thánh Cô, khống chế thần trí người khác. Nàng đánh cắp bí pháp của tộc nhân ta sau đó phát triển nó thêm một bước.”
Nghe nàng nói như vậy, Sở Phi Dương cũng chỉ có thể thở dài một hơi rồi để A Doanh đi.
“Liên Sơn tộc nhân này rốt cuộc vì sao vẫn còn có thể tồn tại? Quả thực hoàn toàn không thích hợp với thế gian này.” Thanh Lang nói, “Tuy rằng thân mang dị năng nhưng lại không có khả năng tự bảo vệ mình, trong khi lại vì tất cả mọi người mà sống, quả thực so với một đứa trẻ mới sinh còn yếu ớt hơn. Chẳng thể trách Hiên Viên Dật muốn thiết hạ tường đồng vách sắt ngăn trở ngoại nhân tiến vào mảnh sơn cốc này.”
“Chuyện này không bàn đến nữa, người giang hồ thân trúng vũ phách nhiều như vậy, cũng là chuyện rất khó giải quyết.” Sở Phi Dương nói.
“Sở huynh muốn giải trừ vũ phách trên người bọn họ?”
“Đúng vậy.” Sở Phi Dương gật đầu.
Quân Thư Ảnh lại cau mày xem thường nói: “Những kẻ đó tất cả đều là phản đồ, hà cớ phải lo lắng thay cho bọn chúng? Sau này sống hay chết thì để bọn chúng tự gánh lấy!”
Sở Phi Dương lắc đầu cười: “Không thể như vậy được.”
“Tại sao không thể?” Thanh Lang lần này lại cùng với Quân Thư Ảnh đứng chung một chiến tuyến, “Bổn giáo chủ khẳng định không nguyện ý mệt nhọc vì những người này.”
“Tuy rằng đều đã đầu phục Vô Cực sơn trang nhưng trong số những người này không phải tất cả đều là đại gian đại ác, nhiều người bất quá cũng chỉ là vì tự bảo vệ mình nên mới hàng phục Vô Cực sơn trang.” Sở Phi Dương nói, “Những người này không đáng tội chết. Vả lại nếu bọn họ thực sự luôn bị vũ phách làm cho khổ sở thì nhất định sẽ không từ một thủ đoạn nào để dĩ cầu giảm bớt đau đớn, mà những người như vậy nếu bị ép vào đường cùng không biết còn có thể làm ra tinh phong huyết như thế nào. Cho nên không thể không hóa giải vũ phách.”
Thanh Lang nhíu mày nói: “Nói đi nói lại, Sở huynh vẫn là không tin những kẻ phản đồ này đã mất đi nhân tính.”
“Ngươi nếu sợ phát sinh thêm sự cố thì giết toàn bộ đi, vậy xong hết mọi chuyện.” Quân Thư Ảnh nghiêm túc nói.
“Không, không thể làm như vậy được.”
Phía sau lưng Sở Phi Dương đổ một trận mồ hôi lạnh, người này lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng cơ hồ là có thể giết sạch một nửa võ lâm Trung Nguyên a…
Muốn phối giải dược cũng không phải chuyện dễ dàng, trong tay Cao Phóng lại không có thảo dược có thể dùng, hết thảy mọi thứ đều phải nhờ La đại tiểu thư lén lút mang đến.
Cũng may ba tên ác đồ kia mất tích vẫn chưa gây chú ý nên bọn họ mới có thể trì hoãn hai ba ngày. Có lẽ người tới đầu phục Vô Cực sơn trang quá nhiều, bọn chúng cũng không quá chú ý, chưa biết chừng ngay cả ba kẻ kia là ai bọn chúng cũng không hề biết.
Chẳng lẽ Vô Cực sơn trang quá mức tự tin đến thế, không sợ người lẻn vào bên trong là để nội ứng? Trên thực tế cũng không phải là không có, vị La đại tiểu thư này chính là một trong số đó.
“Đại khái bọn chúng đối với vũ phách kia cực kỳ an tâm.” Thanh Lang nói.
Hai ngày gần đây, thần sắc La đại tiểu thư rõ ràng càng ngày càng tiều tụy, còn nữ tử được nàng cứu thì một mực theo gót, nét mặt mặc dù vẫn ngơ ngác nhưng đối với La đại tiểu thư lại hết sức lo lắng.
Cao Phóng vẫn đang tán thảo dược. Còn Trình Tuyết Tường Trình minh chủ thì giấu mình trên một cây cao, cảnh giới xung quanh. Sở Phi Dương muốn cùng hắn luân phiên thay nhau nhưng hắn một mực từ chối.
Về phần Thanh Lang và Quân Thư Ảnh, cả hai đều là người lười biếng không bao giờ biết tự kiếm việc để làm nên đương nhiên sẽ không chủ động xin đi đánh giặc. Vì vậy hiện tại Trình Tuyết Tường ngoại trừ bữa cơm thì đều một mực ngồi trên cây (=]]), nhìn qua hết sức trầm ổn, đáng tin cậy.
Lúc này đang là giữa trưa, lại là ngày mùa thu, khí hậu trong sơn cốc càng hợp lòng người, Sở Phi Dương cùng với Quân Thư Ảnh và Thanh Lang ngồi bên cửa sổ, nhàn nhã uống trà, ngoài viện đủ loại cây cối, hương hoa quế theo gió tản ra bốn phía. Nếu không phải mọi người thân có trọng trách thì lúc này thực sự là mãn ý vô cùng.
Thanh Lang ló đầu ra khỏi cửa sổ, hướng ngọn cây la lớn: “Trình huynh, xuống đây nghỉ ngơi một lát đi. Để Sở huynh lên đó thay.”
Ảnh Nhẫn có gắn một đóa nguyệt quý (hoa hồng) hồng sắc từ giữa ngọn cây xuất hiện, lắc lư tỏ ý không cần, mũi kiếm khẽ vung, đóa hoa kia liền rơi xuống mặt bàn trước mặt ba người.
Quân Thư Ảnh khó chịu trừng mắt nhìn Thanh Lang: “Tại sao không phải là ngươi lên thay?”
“Ngươi không đi, ta vì sao phải đi?” Thanh Lang nhặt bông hoa lên, ở trước mũi khẽ cọ cọ, hừ nhẹ một tiếng nói.
Sở Phi Dương bất đắc dĩ nâng chén lên, uống trà uống trà. =]]
Hai ngày này mọi người cũng không phải nhàn rỗi, sớm đã thông suốt tình tình bên trong Vô Cực sơn trang, cả vị trí cổ thụ ngàn năm cũng đã tìm ra. Cũng may là hôm đó không tùy tiện hành động, tiểu lâu đêm đó mọi người nhìn thấy thực sự đúng là chỗ ở của Vô Cực trang chủ nhưng hiện giờ nàng không có ở đó mà ở cấm địa bế quan, chờ đến ngày chúc thọ mới xuất quan. Còn Thánh Cô hiện tại cũng đi vắng, nàng đã tới võ lâm Trung Nguyên không biết mang theo mục đích gì, chỉ sợ Vân Thâm lại phải bận rộn đến mức sứt đầu mẻ trán rồi.
Căn cứ vào lời A Doanh nói thì công việc ngày thường trong sơn trang là do một mình Thánh Cô quản lý, Vô Cực trang chủ ngược lại rất hiếm khi ra mặt. Hiện giờ Thánh Cô đi vắng, Sở Phi Dương không muốn để cá lọt lưới nên quyết định chờ đến ngày chúc thọ, sẽ quăng một mẻ tóm gọn tất cả.
“Tiền giáo chủ như ngươi còn không đi, ta đường đường Thiên Nhất giáo giáo chủ lại càng không phải đi. Thư Ảnh ngươi nói xem có đúng hay không?” Thanh Lang vẫn còn khiêu khích Quân Thư Ảnh. Quân Thư Ảnh biết rõ y tính cách xấu xa nên ngoảnh mặt làm ngơ không thèm đáp lời.
Thanh Lang lại chuyển hướng sang Sở Phi Dương: “Sở huynh, huynh nhìn hắn kìa.”
“Uống trà của ngươi đi.” Sở Phi Dương cười nói.
Sở Phi Dương vừa dứt lời, cách vách lại truyền đến tiếng A Doanh thét chói tai.
Mấy người lập tức buông chén trà xuống, bật dậy chạy tới.
Trong gian phòng bên cạnh, A Doanh đang quỳ trên mặt đất đỡ lấy La đại tiểu thư, vẻ mặt lo lắng chực khóc.
La đại tiểu thư sắc mặt tái nhợt ngã xuống đất ngất đi, A Doanh khóc lóc, nói: “Tỷ tỷ, ngươi cứ uống một ngụm máu của ta đi! Ta đã như vậy, không sao cả, nhưng mà ̣cứ tiếp tục như vậy tỷ tỷ sẽ chết đó!”
A Doanh đem cổ tay của mình tiến đến bên miệng La đại tiểu thư, La đại tiểu thư vô lực đẩy nàng ra.
“Ta không uống… Ta không thể uống, ta không muốn giống những kẻ đó.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Sở Phi Dương chạy tới nơi, đỡ La đại tiểu thư đứng dậy rồi đặt nàng ngồi xuống ghế, mở miệng hỏi.
La đại tiểu thư nói: “Không có gì, ta nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.”
A Doanh ở một bên vừa khóc vừa nói: “Đại ca, La tỷ tỷ một mực không chịu uống máu của ta, bộ dạng tỷ tỷ như thế này là bởi vì chống đỡ không được. Vũ phách được trại chủ phối chế là lấy máu tộc nhân của ta là chính, chỉ cần uống lần đầu tiên thì sẽ không được ngừng, nếu không sẽ phải chịu đựng đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, sống không bằng chết.”
“Đây là độc, cho nên ta không thể thỏa hiệp.” La đại tiểu thư nói, “Ta có thể chịu được. Bằng không sẽ giống những kẻ kia, trở thành con rối trong tay Thánh Cô. Thánh Cô tu luyện phương pháp khống chế lòng người của Liên Sơn tộc, hơn nữa nếu bị vũ phách giày vò thì lại càng không có cách nào chống lại thủ đoạn của Thánh Cô vì tiếng nhạc của nàng có khả năng triệt tiêu đau đớn!”
La đại tiểu thư một hơi nói xong liền thở hồng hộc, nàng nắm lấy tay áo Sở Phi Dương, khó khăn nói: “Hiện tại ta thật không dễ dàng mới có thể bảo trì bản thân, cho dù phải tiếp tục chịu đau đớn ta cũng sẽ tuyệt đối không uống máu Liên Sơn tộc, nếu không sẽ hại người hại mình.”
“Ta biết, La đại tiểu thư, ngươi nghỉ ngơi trước đi.” Sở Phi Dương trấn an rồi lại quay đầu nhìn Quân Thư Ảnh và Thanh Lang.
A Doanh đỡ lấy La đại tiểu thư trở về bên giường, sau đó liền được Sở Phi Dương gọi ra ngoài.
A Doanh sợ sệt theo sát phía sau Sở Phi Dương đi ra khỏi phòng, Sở Phi Dương hỏi: “A Doanh, ta hỏi ngươi, La đại tiểu thư nói Thánh Cô tu luyện phương pháp khống chế lòng người của Liên Sơn tộc, chẳng lẽ tộc nhân các ngươi còn có năng lực này sao? Có thể khống chế lòng người?”
Thanh Lang và Quân Thư Ảnh cùng nhìn A Doanh. Nếu như Liên sơn tộc đúng là có năng lực như vậy thì sự tình cũng dễ dàng hơn rất nhiều.
Không nghĩ tới A Doanh lại lắc đầu: “Chúng ta không khống chế lòng người, chúng ta chỉ trị liệu lòng người. Chúng ta có thể xoa nhẹ vết thương trong lòng nhưng không làm được giống như Thánh Cô, khống chế thần trí người khác. Nàng đánh cắp bí pháp của tộc nhân ta sau đó phát triển nó thêm một bước.”
Nghe nàng nói như vậy, Sở Phi Dương cũng chỉ có thể thở dài một hơi rồi để A Doanh đi.
“Liên Sơn tộc nhân này rốt cuộc vì sao vẫn còn có thể tồn tại? Quả thực hoàn toàn không thích hợp với thế gian này.” Thanh Lang nói, “Tuy rằng thân mang dị năng nhưng lại không có khả năng tự bảo vệ mình, trong khi lại vì tất cả mọi người mà sống, quả thực so với một đứa trẻ mới sinh còn yếu ớt hơn. Chẳng thể trách Hiên Viên Dật muốn thiết hạ tường đồng vách sắt ngăn trở ngoại nhân tiến vào mảnh sơn cốc này.”
“Chuyện này không bàn đến nữa, người giang hồ thân trúng vũ phách nhiều như vậy, cũng là chuyện rất khó giải quyết.” Sở Phi Dương nói.
“Sở huynh muốn giải trừ vũ phách trên người bọn họ?”
“Đúng vậy.” Sở Phi Dương gật đầu.
Quân Thư Ảnh lại cau mày xem thường nói: “Những kẻ đó tất cả đều là phản đồ, hà cớ phải lo lắng thay cho bọn chúng? Sau này sống hay chết thì để bọn chúng tự gánh lấy!”
Sở Phi Dương lắc đầu cười: “Không thể như vậy được.”
“Tại sao không thể?” Thanh Lang lần này lại cùng với Quân Thư Ảnh đứng chung một chiến tuyến, “Bổn giáo chủ khẳng định không nguyện ý mệt nhọc vì những người này.”
“Tuy rằng đều đã đầu phục Vô Cực sơn trang nhưng trong số những người này không phải tất cả đều là đại gian đại ác, nhiều người bất quá cũng chỉ là vì tự bảo vệ mình nên mới hàng phục Vô Cực sơn trang.” Sở Phi Dương nói, “Những người này không đáng tội chết. Vả lại nếu bọn họ thực sự luôn bị vũ phách làm cho khổ sở thì nhất định sẽ không từ một thủ đoạn nào để dĩ cầu giảm bớt đau đớn, mà những người như vậy nếu bị ép vào đường cùng không biết còn có thể làm ra tinh phong huyết như thế nào. Cho nên không thể không hóa giải vũ phách.”
Thanh Lang nhíu mày nói: “Nói đi nói lại, Sở huynh vẫn là không tin những kẻ phản đồ này đã mất đi nhân tính.”
“Ngươi nếu sợ phát sinh thêm sự cố thì giết toàn bộ đi, vậy xong hết mọi chuyện.” Quân Thư Ảnh nghiêm túc nói.
“Không, không thể làm như vậy được.”
Phía sau lưng Sở Phi Dương đổ một trận mồ hôi lạnh, người này lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng cơ hồ là có thể giết sạch một nửa võ lâm Trung Nguyên a…