Chương 7: Trưởng Công Chúa muốn gì cũng được, chỉ cần nàng có...
Ngô Hiển Dung cảm thấy rằng việc nàng thành thân với Đường Kiến Vi ở quê nhà là cách tốt nhất, thông minh nhất, tại sao Đường Kiến Vi không để tâm chút nào?
Ta không có nói giỡn a!
Nhưng Đường Kiến Vi chỉ cười đến mức ngã tới ngã lui.
Khuôn mặt của Đường Kiến Vi đỏ bừng vì nụ cười của nàng, đang định rời đi, Đường Kiến Vi nhanh chóng xin lỗi nàng. "Cảm ơn ngươi, đây là lần đầu tiên ta vui vẻ như vậy trong mấy ngày qua. A Tư, ta không cười nhạo ngươi, ta chỉ cảm thấy điều này thực sự không khả thi. Chúng ta không quan hệ máu mủ, nhưng từ nhỏ chúng ta đã giống như tỷ muội. Ngươi yên tâm, có ngươi mang cho ta nhiều bánh ngọt, ta liền nâng cao tinh thần, nhất định gặp dữ hóa lành."
Ngô Hiển Dung "Hừ" một tiếng, lẩm bẩm: "Ngươi tốt nhất nên như vậy. Nhìn ngươi sống ở một nơi như thế này, bất cứ lúc nào cũng sẽ có ma xuất hiện... Ngươi đã từng khổ sở như thế này bao giờ chưa?"
Vừa nói, Ngô Hiển Dung vừa muốn khóc.
Đường Kiến Vi nhanh chóng bảo nàng dừng lại: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Nếu ngươi cứ khóc, ngươi còn giữ được đôi mắt to này không? A Tư, ta rất cảm động vì ngươi nhớ đến ta, đến đây gặp ta. Ta không biết sau này mình sẽ về đâu, nhưng ta nhất định sẽ không quên ngươi. Vĩnh viễn mãi mãi cũng sẽ nhớ kỹ ngươi tốt với ta."
Vừa rồi Ngô Hiển Dung có thể cầm được nước mắt, nhưng khi nàng nói lời này, nước mắt lại rơi xuống.
Đường Kiến Vi: "..."
Không có khăn tay để lau nước mắt, Ngô Hiển Dung chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi.
Ngô Hiển Dung cũng có chút xấu hổ vì khóc, đem chút bạc trong người cho Đường Kiến Vi rồi chạy ra khỏi Quỷ Trạch.
Lúc rời đi còn nói với Đường Kiến Vi như đang thề: "Ta nhất định sẽ thuyết phục mẫu thân! Ngươi đợi ta!"
Đường Kiến Vi nhìn bóng dáng nàng rời đi, không biết nên khóc hay cười.
Điều khiến nàng bất ngờ hơn là những lời chân thành vừa rồi của nàng giống như một câu thần chú, chúng thực sự đã trở thành những lời cuối cùng mà Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung nói khi họ còn là những nữ tử trẻ tuổi.
Hai người gặp lại nhau vài năm sau, khi Đường Kiến Vi trở lại Bác Lăng.
Sau đêm đó, Ngô Hiển Dung không bao giờ đến Quỷ Trạch tìm Đường Kiến Vi nữa.
Đường Kiến Vi ít nhiều cũng đoán được là Ngô Hiển Dung đến gặp mẫu thân để nói về hôn sự nhưng lại bị nàng hung dữ cấm cản.
Sau khi dùng hết tổ yến và cống phẩm của Địa Thần, Đường Kiến Vi lại ra ngoài thêm hai lần nữa, khắp nơi đều có nguy hiểm, suýt chút nữa đã bị Kim Ngô Vệ bắt được, nàng trở về Quỷ Trạch với thân thể mệt mỏi, bàn tay trống rỗng.
Xem ra Dương gia vẫn chưa hề bỏ cuộc, nhất định phải đưa nàng và tỷ tỷ về.
Tuyệt đối không thể bị bắt.
May mắn thay, Quỷ Trạch này an toàn hơn những nơi khác ở Bác Lăng.
Sở dĩ Quỷ Trạch này không dễ bị phát hiện là vì Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung khi còn nhỏ đã từng thăm dò qua.
Khi đó, Đường Kiến Vi không hề sợ hãi, nghe nói về Quỷ Trạch, nàng háo hức muốn đến thăm hồn ma, trò chuyện với hồn ma, hỏi hồn ma một chút về kiếp trước kiếp này.
Không ngờ họ không nhìn thấy hồn ma nhưng lại vô tình phát hiện ra một mật đạo dưới Quỷ Trạch.
Mật đạo dẫn đến một căn thạch thất, trên tường treo một số dây xích sắt và những đồ vật khác, trông đầy những vết rỉ sét, chắc hẳn đã bị bỏ hoang từ lâu.
Xem xét chỗ này có thể là mật thất chủ nhà dùng để thẩm vấn riêng.
Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung cả kinh khi phát hiện ra mật thất này.
Không ngờ rằng thư sinh thi rớt kia có sở thích này?
Khi đó, cả hai đều hào hứng nghĩ về nhiều câu chuyện tình yêu, lòng biết ơn, sự thù hận thậm chí là kinh dị trong mật đạo.
Trốn bên trong mật thất, Đường gia và Kim Ngô Vệ, đều rất khó lục soát các nàng.
Để đảm bảo an toàn khi lần đầu đến Quỷ Trạch, nàng đã đưa tỷ tỷ và Tử Đàn trốn trong mật thất suốt một ngày một đêm.
Ngày hôm sau, sau khi cẩn thận lắng nghe bên ngoài không có gì bất thường, nàng ra khỏi mật thất, liền thấy Quỷ Trạch càng bừa bộn hơn, hiển nhiên đã bị lục soát cẩn thận.
Sau khi thoát khỏi kiếp nạn, Đường Kiến Vi vô cùng biết ơn vì chính mình từ nhỏ đã là người không an phận, nếu không đã không có nơi cứu mạng này.
Nhưng nếu tiếp tục trốn tránh như vậy, chưa kể luôn có khả năng sơ suất sẽ bị phát hiện, cho dù cầm ngân phiếu trên tay cũng chưa chắc ăn được mà chết đói.
"Tam Nương, chúng ta nên làm gì?"
Bụng Tử Đàn cồn cào vì đói, tiếng kêu còn to hơn tiếng quạ trên mái nhà.
Đường Kiến Vi suy nghĩ một lúc: "Lệnh mà Kim Ngô Vệ nhận được là bắt giữ tỷ muội ta. Chỉ cần ta ra ngoài, rất dễ dàng bị Kim Ngô Vệ để mắt tới. Nhưng ngươi chỉ cần trốn tránh Đường gia, sẽ không có việc gì."
Đường Kiến Vi đưa Tử Đàn một ít bạc vụn, để nàng ra ngoài mua đồ ăn.
Sau khi Tử Đàn đi ra ngoài, Đường Kiến Vi lo nghĩ chờ đợi trong Quỷ Trạch, mãi đến khi Tử Đàn ôm một túi bánh lớn quay lại, tâm nàng mới trở lại bình thường.
Đường Kiến Vi cắn nhẹ chiếc bánh, lấy ra toàn bộ ngân phiếu và bạc vụn, cẩn thận chia thành hai phần lớn và một phần nhỏ, đưa phần lớn cho Tử Đàn rồi nói: "Ngày mai ngươi đi ra ngoài giúp ta mua mấy thứ nguyên liệu nấu ăn."
Sau khi nghe toàn bộ nguyên liệu Tử Đàn chấn kinh: "A? Tam Nương, ngươi có chắc không? Chúng ta sắp chết đói rồi. Tại sao không mua một ít bánh? Còn có thể ăn lâu hơn một chút. Sao lại mua những nguyên liệu đắt tiền như vậy?"
"Ngươi đi mua về liền biết. Nhân tiện, có mấy cái bếp. Ta muốn một cái nồi, nồi đất, cỡ khuôn mặt của ngươi. Và một cái bồn lưu ly, nhỏ hơn mặt ngươi hai vòng. Ngoài ra, tháng trước ta đặt ít đồ vật ở Vương bá, Tường Sơn phố khu chợ Tây, hẳn là có rồi. Thứ đó rất quý giá, nhất định phải mang về."
Mặt Tử Đàn bị xem như thước đo, thật sự không hiểu Tam Nương muốn làm gì.
Ngày thường Tam Nương thích nấu ăn, luôn có thể tạo ra những món mới tuyệt vời, trù nghệ nấu nướng của nàng khá nổi tiếng trong thành Bác Lăng.
Nàng cũng từng nếm qua đồ ăn do Tam Nương nấu, lần nào nàng cũng suýt nuốt chửng đồ ăn.
Là một trong những "Bác Lăng Song Vi", tuyệt kỹ của Đường Tam Nương không chỉ khiến Lý Phượng phải xấu hổ, cả tài năng nấu nướng của nàng cũng đủ để khiến nàng nổi tiếng ở kinh thành.
Nhưng tất cả điều này là trước khi Đường gia sụp đổ.
Hiện tại là lúc nào rồi, Tam Nương còn băn khoăn đến một nồi đồ ăn ngon?
Nhưng mà, Tam Nương làm việc luôn có chủ ý riêng, thường là ngoài dự đoán, Tử Đàn đi theo nàng nhiều năm như vậy, đầu óc còn thường xuyên không theo kịp nàng.
Nàng nhờ Tử Đàn mua một thứ gì đó, Tử Đàn chỉ có thể ngoan ngoãn chạy việc vặt.
Trước giờ giới nghiêm, Tử Đàn đã thành công mang về tất cả nguyên liệu và nồi đất, Đường Kiến Vi cũng dựng bếp, múc nước từ giếng lên, mọi việc đã sẵn sàng.
Đường Kiến Vi lợi dụng ban đêm để chuẩn bị nguyên liệu, cho một ít vào nồi đun nhỏ lửa từ từ, rửa sạch và xử lý các bộ phận còn lại, đặt vào hộp gỗ sơn mài đen rồi đi nấu cơm.
Tử Đàn và Đường Quán Thu đều đặc biệt tò mò nàng đang làm gì, thỉnh thoảng mùi thịt hầm tỏa ra rất thơm, lại thoang thoảng mùi rượu khiến bọn họ chảy nước miếng.
May mắn là lúc đêm khuya nên cho dù có làn khói bay lên trời cũng không dễ dàng bị phát hiện.
Hơn nữa, Quỷ Trạch này nằm ở Nhạc Di phường, rìa phía nam của Bác Lăng phủ, chỉ có một vài người, cho nên dù mùi hương có bay xa đến đâu, cũng chưa chắc thu hút được mấy con côn trùng thèm ăn.
Tử Đàn đói đến mức sắp thăng thiên rồi, nàng không nhịn được nữa hỏi Đường Kiến Vi: "Bao lâu thì chúng ta có thể ăn tối?"
Đường Kiến Vi: "Ngươi đói bụng?"
"Đói gần chết!"
Nàng đem một miếng bánh cứng mà tối qua nàng lấy được từ Địa Thần cho Tử Đàn: "Ăn đi."
Tử Đàn cầm bánh, bối rối.
Nhìn nồi thịt hầm bốc khói nghi ngút, rồi nhìn chiếc bánh cứng như đá trên tay——
Có điều gì sai không?
"Tam Nương? Chúng ta không phải ăn cái này sao?" Tử Đàn chỉ vào nồi thịt hầm.
Đường Kiếm khẽ cau mày nhìn nàng: "Ngươi cứ mơ đi, cái này chúng ta không ăn."
"Hả? Tam Nương muốn cho ai ăn?"
"Sau này ngươi sẽ biết."
Tử Đàn nhìn món thịt hầm mà chảy nước miếng nhưng lại không ăn được?
"Tam Nương, ta muốn ăn thịt..."
Đường Kiến Vi nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, cảm thấy trong lòng có chút tàn nhẫn, liền an ủi nàng: "Khi xong việc, ngươi có thể ăn bao nhiêu thịt tùy thích."
Tử Đàn hai mắt tỏa sáng: "Thật sao?!"
Đường Kiến Vi nhìn bộ dáng tham ăn của nàng, cười nói: "Đương nhiên là thật. Ta đã lừa dối ngươi bao giờ?"
Đường Kiến Vi bận rộn cả đêm, nửa đêm mới chợp mắt một lát, trước khi trời sáng, nàng đặt nồi thịt hầm, bồn lưu ly và hộp gỗ đen chứa đầy nguyên liệu lên khay, chuẩn bị nấu, mang theo đồ ăn đi ra ngoài.
Tử Đàn thấy nàng một mình gánh nặng như vậy, muốn đi theo.
Đường Kiến Vi từ chối, vẫn như cũ để nàng ở lại chăm sóc tỷ tỷ.
Tử Đàn vô cùng lo lắng: "Ngươi một mình đi ra ngoài, lỡ gặp Kim Ngô Vệ thì sao?"
Nhưng Đường Kiến Vi lại tự tin nói: "Yên tâm đi, ngay cả Kim Ngô Vệ cũng không dám quấy rầy ta đi đâu."
Tử Đàn nghi hoặc: "Tam Nương, ngươi đi đâu vậy?"
Đường Kiến Vi vén tóc lên, ăn mặc chỉnh tề, đôi mắt sáng ngời nhìn Tử Đàn bằng ánh mắt kiên quyết cùng bốn chữ mà nàng không ngờ tới: "Trưởng Công Chúa phủ."
Đại Thương Trưởng Công Chúa, Vệ Từ, năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, là trưởng tỷ của đương kim thiên tử.
Trưởng Công Chúa từng là người thừa kế chính thống ngai vàng, từ nhỏ đã được Thái tử giáo dục, ba vị sư phụ của Thái tử suốt ngày vây quanh nàng. Bản thân Vệ Từ cũng rất tham vọng, thông minh và có năng lực, cả nước đều cảm thấy sau này nàng sẽ làm hoàng đế, chờ đợi ngày nàng đăng cơ.
Nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì, tiên đế đã đổi tước hiệu của đương kim hoàng đế thành Thái tử.
Sau khi thiên tử lên ngôi, Vệ Từ đương nhiên trở thành Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa dường như không hề quan tâm đến việc thay đổi quyền sở hữu ngai vàng, nàng nhanh chóng chuyển đến Trưởng Công Chúa phủ, nơi nàng dành cả ngày không làm gì khác ngoài việc hãm hại các tiểu thư trẻ đẹp của Bác Lăng.
Trưởng Công Chúa đã chú ý đến tất cả các tiểu thư xinh đẹp, nổi tiếng trong Bác Lăng, có ý định tuyển họ làm "hạ thần".
Năm đó Đường Kiến Vi đến tuổi cập kê, nàng đã nổi danh ở Bác Lăng nhờ ngoại hình, tài năng và trù nghệ nấu nướng.
Danh hiệu "Bác Lăng Song Vi" tự nhiên truyền đến tai Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa có hai sở thích lớn trong đời, một là cái đẹp, hai là ăn uống.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Đường Kiến Vi nhận được thư "chiêu mộ" từ phủ Trưởng Công Chúa.
Bức thư này do chính Trưởng Công Chúa viết, lời nói của nàng rất chân thành nghiêm túc.
Mở thư ra, Đường Kiến Vi choáng váng trước những lời khen ngợi, từng chữ đều đầy ẩn ý, chữ viết rất xuất sắc.
Khi đó, sau lưng Đường Kiến Vi đã có một đám thế gia lang quân nương tử vì nàng muốn chết muốn sống, thư tình không ít, tuy nhiên, sau khi đọc từng chữ mà Trưởng Công Chúa viết, nàng vẫn đỏ mặt xấu hổ.
Nhưng nàng không bị lừa.
Bên ngoài Bác Lăng, ấn tượng về Trưởng Công Chúa vẫn dựa trên danh tiếng là thái tử, nhưng người dân trong Bác Lăng đều biết hành động của nàng vô lý đến mức nào.
Nói là "chiêu mộ hạ thần", nhưng thực chất là "mở rộng hậu cung".
Nghe nói hậu cung của nàng nhiều gấp đôi hoàng đế.
Đường Kiến Vi mặc dù vô cùng ngưỡng mộ văn chương của Trưởng Công Chúa, nhưng cũng không muốn giao mạng sống của mình cho một người có trái tim phù phiếm (*) như vậy.
Bản gốc: 云心水性 (yún xīn shuǐ xìng) - một thành ngữ Trung Quốc có bính âm là yún xīn shuǐ xìng, có nghĩa là phong cách của phụ nữ là phù phiếm và tình yêu của người này không phải là dành cho duy nhất một ai.
Sau khi nhận được thư chiêu mộ, Đường Kiến Vi lập tức cáo ốm, nói rằng mình mắc phải một căn bệnh lạ, khắp người nổi mụn đỏ khủng khiếp, bộ dáng đáng sợ không còn sống bao lâu nữa, sợ không thể nhận ân tình của Trưởng Công Chúa.
Sau khi hồi âm, Đường Kiến Vi một chút hoảng sợ, sợ Trưởng Công Chúa nhất thời xấu hổ gây bất lợi cho Đường gia.
Tuy nhiên, Trưởng Công Chúa tựa hồ là người rộng lượng, không gây phiền phức gì cho nàng và Đường gia, sự tình đã được giải quyết.
Không biết Trưởng Công Chúa có còn nhớ nàng hay không.
Bất kể có nhớ hay không, Đường Kiến Vi cũng phải thử một lần.
Vì có thể sống sót, tự tay gột rửa mối oán hận Đường gia, giờ đây nàng chỉ có lựa chọn đi tìm Trưởng Công Chúa.
Được Trưởng Công Chúa sủng ái, dù là Dương gia hay Kim Ngô Vệ, cho dù đứng trước mặt cũng làm sao dám động vào một sợi tóc của mình?
Nàng tự tin vào kỹ năng nấu nướng của mình, hy vọng có thể lấy mỹ vị mở ra tâm hồn Trưởng Công Chúa, ẩn mình dưới đôi cánh của nàng.
Nếu Trưởng Công Chúa muốn lấy thứ gì ngoài mỹ vị, Đường Kiến Vi cho rằng cũng không sao.
Nàng hiểu mình đang rơi vào tình thế nguy hiểm như thế nào, nàng không còn là Đường gia Đường Tam Nương chúng tinh phủng nguyệt như trước kia.
Chúng tinh phủng nguyệt: (Thành ngữ) Được mọi người vây quanh, được mọi người truy phủng.
Trưởng Công Chúa muốn gì cũng được, chỉ cần nàng có, nhất định sẽ dâng cho.
Đêm qua Đường Kiến Vi đã nghĩ rõ ràng, nàng biết Trưởng Công Chúa là người như thế nào.
Đó chỉ là nỗi đau thể xác, nhịn một chút rồi sẽ qua.
Nếu có thể được Trưởng Công Chúa sủng hạnh, điều tra chân tướng cái chết phụ mẫu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lấy lại Đường gia, vì phụ mẫu sửa lại án xử sai, hết thảy điều khác đều không đáng nói.
Huống chi Trưởng Công Chúa cũng là nữ nhân, không quá mức thô bạo, Đường Kiến Vi có thể sống sót.
Mang tâm ý kiên quyết, Đường Kiến Vi chuẩn bị mỹ thực kỹ lưỡng đến cổng Trưởng Công Chúa phủ, chờ Trưởng Công Chúa đến.
Suy cho cùng, Vệ Từ là tôn bối của Vệ Đình Húc.
Tôn bối: chắt
Vệ Đình Húc: "Mở rộng hậu cung, rât có thể a?"
- ---------------------------------
Tác giả: Trưởng công chúa ra sân rồi, Đồng Thiếu Huyền còn xa sao?
Ta không có nói giỡn a!
Nhưng Đường Kiến Vi chỉ cười đến mức ngã tới ngã lui.
Khuôn mặt của Đường Kiến Vi đỏ bừng vì nụ cười của nàng, đang định rời đi, Đường Kiến Vi nhanh chóng xin lỗi nàng. "Cảm ơn ngươi, đây là lần đầu tiên ta vui vẻ như vậy trong mấy ngày qua. A Tư, ta không cười nhạo ngươi, ta chỉ cảm thấy điều này thực sự không khả thi. Chúng ta không quan hệ máu mủ, nhưng từ nhỏ chúng ta đã giống như tỷ muội. Ngươi yên tâm, có ngươi mang cho ta nhiều bánh ngọt, ta liền nâng cao tinh thần, nhất định gặp dữ hóa lành."
Ngô Hiển Dung "Hừ" một tiếng, lẩm bẩm: "Ngươi tốt nhất nên như vậy. Nhìn ngươi sống ở một nơi như thế này, bất cứ lúc nào cũng sẽ có ma xuất hiện... Ngươi đã từng khổ sở như thế này bao giờ chưa?"
Vừa nói, Ngô Hiển Dung vừa muốn khóc.
Đường Kiến Vi nhanh chóng bảo nàng dừng lại: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Nếu ngươi cứ khóc, ngươi còn giữ được đôi mắt to này không? A Tư, ta rất cảm động vì ngươi nhớ đến ta, đến đây gặp ta. Ta không biết sau này mình sẽ về đâu, nhưng ta nhất định sẽ không quên ngươi. Vĩnh viễn mãi mãi cũng sẽ nhớ kỹ ngươi tốt với ta."
Vừa rồi Ngô Hiển Dung có thể cầm được nước mắt, nhưng khi nàng nói lời này, nước mắt lại rơi xuống.
Đường Kiến Vi: "..."
Không có khăn tay để lau nước mắt, Ngô Hiển Dung chỉ có thể dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi.
Ngô Hiển Dung cũng có chút xấu hổ vì khóc, đem chút bạc trong người cho Đường Kiến Vi rồi chạy ra khỏi Quỷ Trạch.
Lúc rời đi còn nói với Đường Kiến Vi như đang thề: "Ta nhất định sẽ thuyết phục mẫu thân! Ngươi đợi ta!"
Đường Kiến Vi nhìn bóng dáng nàng rời đi, không biết nên khóc hay cười.
Điều khiến nàng bất ngờ hơn là những lời chân thành vừa rồi của nàng giống như một câu thần chú, chúng thực sự đã trở thành những lời cuối cùng mà Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung nói khi họ còn là những nữ tử trẻ tuổi.
Hai người gặp lại nhau vài năm sau, khi Đường Kiến Vi trở lại Bác Lăng.
Sau đêm đó, Ngô Hiển Dung không bao giờ đến Quỷ Trạch tìm Đường Kiến Vi nữa.
Đường Kiến Vi ít nhiều cũng đoán được là Ngô Hiển Dung đến gặp mẫu thân để nói về hôn sự nhưng lại bị nàng hung dữ cấm cản.
Sau khi dùng hết tổ yến và cống phẩm của Địa Thần, Đường Kiến Vi lại ra ngoài thêm hai lần nữa, khắp nơi đều có nguy hiểm, suýt chút nữa đã bị Kim Ngô Vệ bắt được, nàng trở về Quỷ Trạch với thân thể mệt mỏi, bàn tay trống rỗng.
Xem ra Dương gia vẫn chưa hề bỏ cuộc, nhất định phải đưa nàng và tỷ tỷ về.
Tuyệt đối không thể bị bắt.
May mắn thay, Quỷ Trạch này an toàn hơn những nơi khác ở Bác Lăng.
Sở dĩ Quỷ Trạch này không dễ bị phát hiện là vì Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung khi còn nhỏ đã từng thăm dò qua.
Khi đó, Đường Kiến Vi không hề sợ hãi, nghe nói về Quỷ Trạch, nàng háo hức muốn đến thăm hồn ma, trò chuyện với hồn ma, hỏi hồn ma một chút về kiếp trước kiếp này.
Không ngờ họ không nhìn thấy hồn ma nhưng lại vô tình phát hiện ra một mật đạo dưới Quỷ Trạch.
Mật đạo dẫn đến một căn thạch thất, trên tường treo một số dây xích sắt và những đồ vật khác, trông đầy những vết rỉ sét, chắc hẳn đã bị bỏ hoang từ lâu.
Xem xét chỗ này có thể là mật thất chủ nhà dùng để thẩm vấn riêng.
Đường Kiến Vi và Ngô Hiển Dung cả kinh khi phát hiện ra mật thất này.
Không ngờ rằng thư sinh thi rớt kia có sở thích này?
Khi đó, cả hai đều hào hứng nghĩ về nhiều câu chuyện tình yêu, lòng biết ơn, sự thù hận thậm chí là kinh dị trong mật đạo.
Trốn bên trong mật thất, Đường gia và Kim Ngô Vệ, đều rất khó lục soát các nàng.
Để đảm bảo an toàn khi lần đầu đến Quỷ Trạch, nàng đã đưa tỷ tỷ và Tử Đàn trốn trong mật thất suốt một ngày một đêm.
Ngày hôm sau, sau khi cẩn thận lắng nghe bên ngoài không có gì bất thường, nàng ra khỏi mật thất, liền thấy Quỷ Trạch càng bừa bộn hơn, hiển nhiên đã bị lục soát cẩn thận.
Sau khi thoát khỏi kiếp nạn, Đường Kiến Vi vô cùng biết ơn vì chính mình từ nhỏ đã là người không an phận, nếu không đã không có nơi cứu mạng này.
Nhưng nếu tiếp tục trốn tránh như vậy, chưa kể luôn có khả năng sơ suất sẽ bị phát hiện, cho dù cầm ngân phiếu trên tay cũng chưa chắc ăn được mà chết đói.
"Tam Nương, chúng ta nên làm gì?"
Bụng Tử Đàn cồn cào vì đói, tiếng kêu còn to hơn tiếng quạ trên mái nhà.
Đường Kiến Vi suy nghĩ một lúc: "Lệnh mà Kim Ngô Vệ nhận được là bắt giữ tỷ muội ta. Chỉ cần ta ra ngoài, rất dễ dàng bị Kim Ngô Vệ để mắt tới. Nhưng ngươi chỉ cần trốn tránh Đường gia, sẽ không có việc gì."
Đường Kiến Vi đưa Tử Đàn một ít bạc vụn, để nàng ra ngoài mua đồ ăn.
Sau khi Tử Đàn đi ra ngoài, Đường Kiến Vi lo nghĩ chờ đợi trong Quỷ Trạch, mãi đến khi Tử Đàn ôm một túi bánh lớn quay lại, tâm nàng mới trở lại bình thường.
Đường Kiến Vi cắn nhẹ chiếc bánh, lấy ra toàn bộ ngân phiếu và bạc vụn, cẩn thận chia thành hai phần lớn và một phần nhỏ, đưa phần lớn cho Tử Đàn rồi nói: "Ngày mai ngươi đi ra ngoài giúp ta mua mấy thứ nguyên liệu nấu ăn."
Sau khi nghe toàn bộ nguyên liệu Tử Đàn chấn kinh: "A? Tam Nương, ngươi có chắc không? Chúng ta sắp chết đói rồi. Tại sao không mua một ít bánh? Còn có thể ăn lâu hơn một chút. Sao lại mua những nguyên liệu đắt tiền như vậy?"
"Ngươi đi mua về liền biết. Nhân tiện, có mấy cái bếp. Ta muốn một cái nồi, nồi đất, cỡ khuôn mặt của ngươi. Và một cái bồn lưu ly, nhỏ hơn mặt ngươi hai vòng. Ngoài ra, tháng trước ta đặt ít đồ vật ở Vương bá, Tường Sơn phố khu chợ Tây, hẳn là có rồi. Thứ đó rất quý giá, nhất định phải mang về."
Mặt Tử Đàn bị xem như thước đo, thật sự không hiểu Tam Nương muốn làm gì.
Ngày thường Tam Nương thích nấu ăn, luôn có thể tạo ra những món mới tuyệt vời, trù nghệ nấu nướng của nàng khá nổi tiếng trong thành Bác Lăng.
Nàng cũng từng nếm qua đồ ăn do Tam Nương nấu, lần nào nàng cũng suýt nuốt chửng đồ ăn.
Là một trong những "Bác Lăng Song Vi", tuyệt kỹ của Đường Tam Nương không chỉ khiến Lý Phượng phải xấu hổ, cả tài năng nấu nướng của nàng cũng đủ để khiến nàng nổi tiếng ở kinh thành.
Nhưng tất cả điều này là trước khi Đường gia sụp đổ.
Hiện tại là lúc nào rồi, Tam Nương còn băn khoăn đến một nồi đồ ăn ngon?
Nhưng mà, Tam Nương làm việc luôn có chủ ý riêng, thường là ngoài dự đoán, Tử Đàn đi theo nàng nhiều năm như vậy, đầu óc còn thường xuyên không theo kịp nàng.
Nàng nhờ Tử Đàn mua một thứ gì đó, Tử Đàn chỉ có thể ngoan ngoãn chạy việc vặt.
Trước giờ giới nghiêm, Tử Đàn đã thành công mang về tất cả nguyên liệu và nồi đất, Đường Kiến Vi cũng dựng bếp, múc nước từ giếng lên, mọi việc đã sẵn sàng.
Đường Kiến Vi lợi dụng ban đêm để chuẩn bị nguyên liệu, cho một ít vào nồi đun nhỏ lửa từ từ, rửa sạch và xử lý các bộ phận còn lại, đặt vào hộp gỗ sơn mài đen rồi đi nấu cơm.
Tử Đàn và Đường Quán Thu đều đặc biệt tò mò nàng đang làm gì, thỉnh thoảng mùi thịt hầm tỏa ra rất thơm, lại thoang thoảng mùi rượu khiến bọn họ chảy nước miếng.
May mắn là lúc đêm khuya nên cho dù có làn khói bay lên trời cũng không dễ dàng bị phát hiện.
Hơn nữa, Quỷ Trạch này nằm ở Nhạc Di phường, rìa phía nam của Bác Lăng phủ, chỉ có một vài người, cho nên dù mùi hương có bay xa đến đâu, cũng chưa chắc thu hút được mấy con côn trùng thèm ăn.
Tử Đàn đói đến mức sắp thăng thiên rồi, nàng không nhịn được nữa hỏi Đường Kiến Vi: "Bao lâu thì chúng ta có thể ăn tối?"
Đường Kiến Vi: "Ngươi đói bụng?"
"Đói gần chết!"
Nàng đem một miếng bánh cứng mà tối qua nàng lấy được từ Địa Thần cho Tử Đàn: "Ăn đi."
Tử Đàn cầm bánh, bối rối.
Nhìn nồi thịt hầm bốc khói nghi ngút, rồi nhìn chiếc bánh cứng như đá trên tay——
Có điều gì sai không?
"Tam Nương? Chúng ta không phải ăn cái này sao?" Tử Đàn chỉ vào nồi thịt hầm.
Đường Kiếm khẽ cau mày nhìn nàng: "Ngươi cứ mơ đi, cái này chúng ta không ăn."
"Hả? Tam Nương muốn cho ai ăn?"
"Sau này ngươi sẽ biết."
Tử Đàn nhìn món thịt hầm mà chảy nước miếng nhưng lại không ăn được?
"Tam Nương, ta muốn ăn thịt..."
Đường Kiến Vi nhìn bộ dáng đáng thương của nàng, cảm thấy trong lòng có chút tàn nhẫn, liền an ủi nàng: "Khi xong việc, ngươi có thể ăn bao nhiêu thịt tùy thích."
Tử Đàn hai mắt tỏa sáng: "Thật sao?!"
Đường Kiến Vi nhìn bộ dáng tham ăn của nàng, cười nói: "Đương nhiên là thật. Ta đã lừa dối ngươi bao giờ?"
Đường Kiến Vi bận rộn cả đêm, nửa đêm mới chợp mắt một lát, trước khi trời sáng, nàng đặt nồi thịt hầm, bồn lưu ly và hộp gỗ đen chứa đầy nguyên liệu lên khay, chuẩn bị nấu, mang theo đồ ăn đi ra ngoài.
Tử Đàn thấy nàng một mình gánh nặng như vậy, muốn đi theo.
Đường Kiến Vi từ chối, vẫn như cũ để nàng ở lại chăm sóc tỷ tỷ.
Tử Đàn vô cùng lo lắng: "Ngươi một mình đi ra ngoài, lỡ gặp Kim Ngô Vệ thì sao?"
Nhưng Đường Kiến Vi lại tự tin nói: "Yên tâm đi, ngay cả Kim Ngô Vệ cũng không dám quấy rầy ta đi đâu."
Tử Đàn nghi hoặc: "Tam Nương, ngươi đi đâu vậy?"
Đường Kiến Vi vén tóc lên, ăn mặc chỉnh tề, đôi mắt sáng ngời nhìn Tử Đàn bằng ánh mắt kiên quyết cùng bốn chữ mà nàng không ngờ tới: "Trưởng Công Chúa phủ."
Đại Thương Trưởng Công Chúa, Vệ Từ, năm nay đã bốn mươi mốt tuổi, là trưởng tỷ của đương kim thiên tử.
Trưởng Công Chúa từng là người thừa kế chính thống ngai vàng, từ nhỏ đã được Thái tử giáo dục, ba vị sư phụ của Thái tử suốt ngày vây quanh nàng. Bản thân Vệ Từ cũng rất tham vọng, thông minh và có năng lực, cả nước đều cảm thấy sau này nàng sẽ làm hoàng đế, chờ đợi ngày nàng đăng cơ.
Nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì, tiên đế đã đổi tước hiệu của đương kim hoàng đế thành Thái tử.
Sau khi thiên tử lên ngôi, Vệ Từ đương nhiên trở thành Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa dường như không hề quan tâm đến việc thay đổi quyền sở hữu ngai vàng, nàng nhanh chóng chuyển đến Trưởng Công Chúa phủ, nơi nàng dành cả ngày không làm gì khác ngoài việc hãm hại các tiểu thư trẻ đẹp của Bác Lăng.
Trưởng Công Chúa đã chú ý đến tất cả các tiểu thư xinh đẹp, nổi tiếng trong Bác Lăng, có ý định tuyển họ làm "hạ thần".
Năm đó Đường Kiến Vi đến tuổi cập kê, nàng đã nổi danh ở Bác Lăng nhờ ngoại hình, tài năng và trù nghệ nấu nướng.
Danh hiệu "Bác Lăng Song Vi" tự nhiên truyền đến tai Trưởng Công Chúa.
Trưởng Công Chúa có hai sở thích lớn trong đời, một là cái đẹp, hai là ăn uống.
Không có gì đáng ngạc nhiên khi Đường Kiến Vi nhận được thư "chiêu mộ" từ phủ Trưởng Công Chúa.
Bức thư này do chính Trưởng Công Chúa viết, lời nói của nàng rất chân thành nghiêm túc.
Mở thư ra, Đường Kiến Vi choáng váng trước những lời khen ngợi, từng chữ đều đầy ẩn ý, chữ viết rất xuất sắc.
Khi đó, sau lưng Đường Kiến Vi đã có một đám thế gia lang quân nương tử vì nàng muốn chết muốn sống, thư tình không ít, tuy nhiên, sau khi đọc từng chữ mà Trưởng Công Chúa viết, nàng vẫn đỏ mặt xấu hổ.
Nhưng nàng không bị lừa.
Bên ngoài Bác Lăng, ấn tượng về Trưởng Công Chúa vẫn dựa trên danh tiếng là thái tử, nhưng người dân trong Bác Lăng đều biết hành động của nàng vô lý đến mức nào.
Nói là "chiêu mộ hạ thần", nhưng thực chất là "mở rộng hậu cung".
Nghe nói hậu cung của nàng nhiều gấp đôi hoàng đế.
Đường Kiến Vi mặc dù vô cùng ngưỡng mộ văn chương của Trưởng Công Chúa, nhưng cũng không muốn giao mạng sống của mình cho một người có trái tim phù phiếm (*) như vậy.
Bản gốc: 云心水性 (yún xīn shuǐ xìng) - một thành ngữ Trung Quốc có bính âm là yún xīn shuǐ xìng, có nghĩa là phong cách của phụ nữ là phù phiếm và tình yêu của người này không phải là dành cho duy nhất một ai.
Sau khi nhận được thư chiêu mộ, Đường Kiến Vi lập tức cáo ốm, nói rằng mình mắc phải một căn bệnh lạ, khắp người nổi mụn đỏ khủng khiếp, bộ dáng đáng sợ không còn sống bao lâu nữa, sợ không thể nhận ân tình của Trưởng Công Chúa.
Sau khi hồi âm, Đường Kiến Vi một chút hoảng sợ, sợ Trưởng Công Chúa nhất thời xấu hổ gây bất lợi cho Đường gia.
Tuy nhiên, Trưởng Công Chúa tựa hồ là người rộng lượng, không gây phiền phức gì cho nàng và Đường gia, sự tình đã được giải quyết.
Không biết Trưởng Công Chúa có còn nhớ nàng hay không.
Bất kể có nhớ hay không, Đường Kiến Vi cũng phải thử một lần.
Vì có thể sống sót, tự tay gột rửa mối oán hận Đường gia, giờ đây nàng chỉ có lựa chọn đi tìm Trưởng Công Chúa.
Được Trưởng Công Chúa sủng ái, dù là Dương gia hay Kim Ngô Vệ, cho dù đứng trước mặt cũng làm sao dám động vào một sợi tóc của mình?
Nàng tự tin vào kỹ năng nấu nướng của mình, hy vọng có thể lấy mỹ vị mở ra tâm hồn Trưởng Công Chúa, ẩn mình dưới đôi cánh của nàng.
Nếu Trưởng Công Chúa muốn lấy thứ gì ngoài mỹ vị, Đường Kiến Vi cho rằng cũng không sao.
Nàng hiểu mình đang rơi vào tình thế nguy hiểm như thế nào, nàng không còn là Đường gia Đường Tam Nương chúng tinh phủng nguyệt như trước kia.
Chúng tinh phủng nguyệt: (Thành ngữ) Được mọi người vây quanh, được mọi người truy phủng.
Trưởng Công Chúa muốn gì cũng được, chỉ cần nàng có, nhất định sẽ dâng cho.
Đêm qua Đường Kiến Vi đã nghĩ rõ ràng, nàng biết Trưởng Công Chúa là người như thế nào.
Đó chỉ là nỗi đau thể xác, nhịn một chút rồi sẽ qua.
Nếu có thể được Trưởng Công Chúa sủng hạnh, điều tra chân tướng cái chết phụ mẫu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
Lấy lại Đường gia, vì phụ mẫu sửa lại án xử sai, hết thảy điều khác đều không đáng nói.
Huống chi Trưởng Công Chúa cũng là nữ nhân, không quá mức thô bạo, Đường Kiến Vi có thể sống sót.
Mang tâm ý kiên quyết, Đường Kiến Vi chuẩn bị mỹ thực kỹ lưỡng đến cổng Trưởng Công Chúa phủ, chờ Trưởng Công Chúa đến.
Suy cho cùng, Vệ Từ là tôn bối của Vệ Đình Húc.
Tôn bối: chắt
Vệ Đình Húc: "Mở rộng hậu cung, rât có thể a?"
- ---------------------------------
Tác giả: Trưởng công chúa ra sân rồi, Đồng Thiếu Huyền còn xa sao?