Chương : 27
Có lẽ là vào khoảng tháng năm 2008. Năm tổ chức thế vận hội, cả nước vui mừng, những người như họ lại ngày đêm không nghỉ. Những người chống khủng bố quanh năm đều hiểu, thời khắc này quan trọng đến mức nào, người dân ở trong và ngoài nước đều chăm chủ quan sát đất nước ta.
Năm ấy, Lộ Viêm Thần và cả tiểu đội tháo gỡ bom mìn đã có hơn nửa năm rèn uyên, tất cả các hội nghị lớn nhỏ nổi danh, mọi hoạt động, họ đều được sắp xếp đủ, làm nhiệm vụ chi viện an ninh.
Mấy ngày đó, một hội nghị vô cùng quan rọng được tổ chức ở Vân Nam, anh và một số cá nhân nòng cốt của đội tháo gỡ nom mìn đã đến đây từ sớm, nghỉ ngơi hai ngày rồi báo cáo xin ra ngoài, đi tới Ma Lật Pha thuộc huyện Văn Sơn.
Trong lúc huấn luyện, địa điểm tháo gỡ bom mìn này vẫn được hay nhắc tới, họ đi tới vùng phụ cận bãi mìn nhân lúc nửa đêm.
“Đội trưởng Lộ à, anh định kéo đội mình tới nơi huấn luyện đó à?” Đội trưởng được sắp xếp ngồi gần bên ngoài bãi mìn, pha trò với Lộ Viêm Thần, “Nếu không viết báo cáo lại thì tới một lần đi.”
“Không tới lượt cậu đâu,” Lộ Viêm Thần ngồi xuống bên sườn núi, “Đưa mọi người đến ngắm cảnh thôi mà.”
Khu vực này có chôn đến trăm vạn ngòi mìn, bây giờ chỉ mới hủy được một nửa.
Thời gian hủy của đống bom mìn này cũng phải mất 120 năm, chờ nó tự hủy thì không được, cho nên hầu như đều phải cho người lần lượt sang dọn sạch. Nhớ có hôm ngoài lúc bài giảng, có người hỏi anh, không phải bây giờ có máy móc rồi sao? Máy gỡ mìn có độ an toàn cao, nhưng khi gặp tình huống khẩn cấp, địa hình phức tạp, nhiều loại mìn chôn vùi hỗn hợp, độ nguy hiểm lại càng lớn hơn, cần phải có người tự tay gỡ chúng.
Ngồi xuống một nơi như thế, lòng cũng có thể bình lặng, anh đưa mắt nhìn ra, còn quá nhiều nhiệm vụ vẫn chưa được hoàn thành, sau này, khi không còn đường đi nữa, vẫn còn một nơi để tiêu hao nửa cuối cuộc đời.
Hội nghị ngày hôm sau, Lộ Viêm Thần là chuyên gia tổ thành viên cùng hỗ trợ an ninh hiện trường, canh giữ trên bãi cỏ ngoài hội trường.
Thường phục, quân đen áo đen, mũ đen, trên cổ còn đeo một cái bảng tên, ngồi không chớp mắt cùng một nhóm người ngoài đó, trên mặt có sáng, uống nước nghỉ ngơi.
Đại đội trưởng qua thăm hỏi, còn chưa nói được hai câu, Lộ Viêm Thần đã từ từ vặn nắp chai nước khoáng, vặn thật mạnh, đến mức cái nắp màu lam nhat trong suốt cũng nứt ra thành đường, nhưng anh lại không hề nhận ra. Là người lãnh đạo trực tiếp dẫn dắt anh đã nhiều năm, kiểu này đúng thật không bình thường, thế cho nên lần đầu tiên đội trưởng Trần nhận ra có điều phiền phức, người có tên trong hồ sơ không tầm thường xuất hiện.
Theo ánh mắt Lộ Viêm Thần nhìn qua, ở đó có hai cô gái mặc váy ngắn đang đi cùng mấy nam thanh niên.
Còn rất trẻ, rất xinh đẹp. Nhưng tuyệt đối không quen.
Khoảng gần một phút, người từng đuổi bắt tội phạm trốn thoát hơn ngàn dặm, mấy ngày mấy đêm đến mức chó cảnh vụ cũng mệt không bò dậy nổi, người đã từng bện rễ cỏ cây buộc lại thành giày, tay không leo lên vách núi đuổi bắt cheo leo, trung đội trưởng đầu tiên của đội chống khủng bố, dù có trải qua chuyện gì vãn lạnh lùng với phồn thịnh nhân gian, lúc này đây, trong đôi mắt đó lại có quá nhiều tình cảm, nhiều đến mức chính anh cũng không ngờ được.
Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng nhớ lại, nhưng vẫn nhớ rất sâu.
Lần trước quay về Bắc Kinh cũng không gặp được cô, bây giờ, ngay tại đây, chỉ hơn trăm mét. Tiếng chuông nhà ga ở trạm xe lửa trên đường phố Bắc Kinh vẫn còn văng vẳng bên tai, mà người con gái anh yêu cuối cùng cũng được gặp một lần.
Trách sao được đại đội trưởng vẫn còn nhớ rõ, Lộ Viêm Thần mờ ám quá mà.
Ngón tay phải siết chặt đến trắng bệch khớp xương, lông mi hơi rung rung, cuối cùng anh cũng dời tầm mắt, lấy cớ là nóng quá, phải tới bồn rửa tay rửa mặt.
Đại đội trưởng ngửi thấy có mùi gì không ổn, nhưng trong …lúc thi hành nhiệm vụ, lại còn đang hỗ trợ an ninh, cũng không nên nói chuyện quá nhiều với người mình. Nhìn thời gian biểu, còn ba mươi phút nữa mới bắt đầu, ông gọi tiểu đội lại sắp xếp dặn dò: “Hôm nay đội trưởng các cậu không thoải mái, cậu để ý một chút.” Tiểu đội trưởng nghe xong thì hô rõ, sau lại nghĩ thầm: Nói đùa à, đó là đội trưởng Lộ dù bị thương nặng cũng không chịu nghỉ ngơi đó, “không thoải mái” cái gì?
Đếm ngược, 25 phút, Lộ Viêm Thần ở trên bồn rửa tay ngoài trời, không ngừng phất nước vào mặt.
Đếm ngược, 24 phút, hai tay anh chống bên bồn rửa, gục đầu, để cho mình bình tĩnh.
Đếm ngược, 23 phút, anh cúi đầu mình thấp hơn, chôn trong cánh tay, không nhìn rõ mặt.
Đếm ngược, 22 phút, người vẫn duy trì tư thế đó.
Đếm ngược, 21 phút, có tiếng nói vọng bên tai, “Đội trưởng Lộ, sân phía bắc có một đồ khả nghi, đã dò qua máy dò kim loại, chắc chắn là đồ điện tử.”
Không chút do dự, người đó bước ra nhanh.
Còn 20 phút nữa hội nghị sẽ bắt đầu, không kịp để mặc đồ bảo vệ, cũng không kịp bàn bạc nữa, anh đưa tay ra hiệu, sắp xếp hai nhóm nhỏ đợi lệnh, người bên cạnh đã đưa dụng cụ tới. Đồ khả nghi được phát hiện trên sân cỏ, đã mở ra mấy mét, anh từ từ tiến lại, nằm sấp trên bãi cỏ, từ từ hất hết bùn đất ra.
Trong tình huống như vậy, anh chỉ có một nhiệm vụ, là gạt bỏ hết nguy hiểm. Nếu không xóa đi được, thì phải ôm chất nổ chạy đi xa mọi người. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cả khu phực sẽ bị nổ tan bành chia năm xé bảy.
Trong một giây anh nằm sấp trên thảm có, lần đầu tiên trong đầu anh có một suy nghĩ phức tạp ngay trước khi hủy đi quả bom đó: Quy Hiểu.
Ba phút sau, Lộ Viêm Thần nhấc nửa cánh tay lên, ra hiệu đã hủy.
Một tay anh chống trên mặt có, đứng lên, cả người nhẹ nhõm: “Không phải chất gây nổ, kiểm tra xem là cái gì rồi viết tờ khai.” Đội trưởng đội tháo gỡ bom mìn đứng phía sau còn đang bấm ngón tay
xem có nên sơ tán người hay không, không nhịn được mà mắng mấy câu: “Hừ, không phải tối hôm qua đã kiểm tra rồi à? Ai làm sơ sài vậy?”
Dưới lớp… áo đen, nửa tay áo Lộ Viêm Thần ướt đẫm.
Ba phút trước, anh có hai ý nghĩ không hay: Ngộ nhỡ, uy lực của quả bom quá lớn, tầm ảnh hưởng quá rộng, bảo người rút lui còn kịp nữa không. Ngộ nhỡ, anh mà bị nổ tan tành, khi tìm thi thể Quy
Hiểu nhìn thấy thì sao... May mà mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
Ngày kia, Hội Nghị tiến hành như thường lệ.
Nhân viên và khách mời tham gia hội nghị không hề biết câu chuyện đã xảy ra trên bãi cỏ khi đó.
Ngày việc hỗ trợ kết thúc, trước khi Lộ Viêm Thần lên xe, đứng bên ngoài hội trường rút ra điếu thuốc, anh nghĩ, hiếm khi mới cách cô gần như vậy, có lẽ nên ở lại lâu hơn một chút. Một điếu thuốc cũng đủ thời gian dạo quanh ngoài sân hết một vòng, ánh mắt trời chói chang trên mi mắt, anh híp mắt nhìn kĩ xem xe đang đậu ở đầu, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cửa xoay bằng pha lê, đội nắng lên xe. Rời đi.
Từ đó, cô về Bắc Kinh của cô, anh đến biên cương của anh.
Chuyện này xảy ra trước lúc gặp lại nhau ở trạm xăng hôm ấy.
Lộ Viêm Thần hiếm khi tâm sự quá nhiều về tỉnh cảm của mình, anh chỉ nói sơ dăm ba câu, Quy Hiểu nghe xong, cơ thể càng trở nên căng cứng, khi buông lỏng người ra, cả cánh tay tê rần, cô nhớ tới lần hội nghị đó, chẳng có gì đặc biệt, một buổi diễn đàn về kinh tế có tầm ảnh hưởng lớn trên thế giới, rất nhiều nơi được gửi giấy mời tham dự, cô đi thay ông chủ của mình, hội nghị nửa ngày, gần kề với cuối tuần nên lại ở Vân Nam chơi thêm ít hôm.
Trên lầu, trong đại sảnh, người trên bục thao thao, dưới sân khấu chừng trăm người ngồi nghe, thỉnh thoảng có ai đó thất thần, tiếng rót nước để uống, hoặc là tờ tư liệu trong tay bay xột xoạt... Còn ở dưới lầu, hóa ra lại có một người còn không kịp mặc đồ bảo hộ, nằm sát trên mặt cỏ từng tấc một, thậm chỉ đã làm xong tất cả để chuẩn bị hi sinh.
Có những vinh quang chức nghiệp có thể sẽ bị chôn vùi, bởi vì mọi hành động của họ đều nằm trong phạm vi bảo mật. Không được tuyên truyền, không thể đưa tin, nói cách khác, các phương thức quan hệ xã hội phổ biến nhất hiện nay cũng không được xây dựng hình tượng đó.
Quy Hiểu còn nhớ, lúc mới cùng Lộ Thần ổn định, cô từng tìm đọc tư liệu của họ trên diễn đàn, rất ít, thậm chí có rất nhiều điều không hay.
Nhưng cô cũng nhớ rằng, cô từng thấy có bản tin biểu dương một anh hùng tháo gỡ bom mìn, là một đồng chí tháo gỡ bom mìn thành công 1% hiếm có. Con số này ý nghĩa đến thế nào, giữa bao người liên quan đến lĩnh vực này, bao nhiều người đã thất bại, bị thương, tàn tật, lẫn tử vong. Có ai đưa tin không?
Không hề có. Những con số này sẽ bị vùi lấp đi, không ai chú ý.
Trước kia, những điều đó cách cô rất rất xa.
Những điều từng trải qua, chân thực đến thế, ở một thời khắc nào đó, cô đã được Lộ Viêm Thần bảo vệ quên mình.
Chỉ là cô không hề biết.
“Hữu duyên quá chị dâu nhỉ, chị với đội trưởng Lộ của bọn tôi đúng là duyên phận mấy đời”. Tần Minh Vũ khẳng định ngay lập tức, “Người ta vẫn nói, hai người ở cùng nhau thì đều nhờ duyên phận, chính là thế này đầy”.
Trí nhớ của đội trưởng đội tháo gỡ bom mìn cũng tốt đến mức lạ kì, ông còn đoán thêm: “Mẹ nó chứ, tôi nhớ lần đó hỗ trợ xong xuôi, mấy người trong trung đội ngồi ăn cơm, đội trưởng Lộ đại diện cho đội mình biểu diễn, thổi kèn acmonica mà khiến không ít anh em phải khóc. Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy đội trưởng Lộ thổi kèn đấy, khi đó vừa mới tách ra không bao lâu, tôi còn nghĩ Trung đội trưởng quả là người trong dịu dàng ngoài cứng rắn, tưởng là nhớ tới chị dâu, sau đó tôi có hỏi, hóa ra vẫn còn độc thân. Tôi lại tự tìm lý do cho mình, chắc chắn nhiều năm qua đội trưởng Lộ chưa gặp được ai nữ tính vượt trội mà tu xuân, ai mà ngờ, còn có chuyện này nữa.…”
Bài hát Lúc tha hương được không ít chiến sĩ sớm thuộc làu, có một câu như vậy “tôi nghĩ nhiều đến cố hương, muốn trở lại bên nàng”, lấy đi bao nước mắt của những người chiến sĩ.
Hiếm khi Lộ Viêm Thần có bí mật, không giấu được mà còn bị phơi bày trước mặt mọi người, lại là do thủ trưởng cũ khui ra, mặt cũng có phần không nhịn nổi. Không nói được một lời.
Chờ đến khi tiễn người đi hết, rượu nên uống cũng đã uống xong xuôi. Người cũng nên đi.
Đội trưởng đương nhiêm sờ sờ sau gáy: “Đội trưởng Lộ à, không phải em đã tiết lộ suy nghĩ của anh cho chị dâu sao? Giờ còn đánh ác thế? Yên tâm, chờ ngày em vinh quy bái tổ, nhất định sẽ tìm được người xinh đẹp hơn cả chị dâu”.
“Hai người nói gì đấy hả”. Tân Minh Vũ dở khóc dở cười: “Không thể suy nghĩ cho người đàn ông vừa li hôn tôi đây hả?”
Lộ Viêm Thần bật cười: “Đi thôi”.
Xưa nay anh vẫn là một người nhanh nhẹn, vừa nói xong đã lên xe luôn.
Bên ngoài xe, Tân Minh Vũ không còn cố dặn dò anh nữa, những gì muốn nói đã nói hết cả rồi, sau bữa sáng ngắn ngủi, các đội viên ngày xưa đều chạy tới cạnh xe, biết tính của Lộ Viêm Thần, không ai dám nói gì nhiều, chỉ đưa mắt nhìn thôi đã đủ.
Lộ Viêm Thần lấy chiếc kính râm trong ô vuông chứa đồ một bên đeo lên.
“Anh xuống nói hai câu đi”. Quy Hiểu không đành lòng, “Nói nhiều câu càng tốt”.
“Quân doanh hàng sắt, binh lính nước trôi”. Đôi mắt Lộ Viêm Thần bình tĩnh nhìn ra ngoài qua tấm kính râm, “Những gì nên nói trước lúc đi cũng đã nói xong rồi”.
Không rõ tâm tình trong mắt anh, anh đánh tay lái, đạp ga rời đi.
Chiếc xe cũ xài đã lâu, cũng không phải biển số xe ở đây, nhưng hai lính tuần phòng mở cửa lớn ra vẫn làm quân lễ.
Ánh mặt trời chói chang chiếu qua kính trước, Lộ Viêm Thần đưa tay, đáp lại bằng một quân lễ mạnh mẽ và dứt khoát.
Máu vẫn nóng, còn chảy xuôi, tim vẫn sống, trong lồng ngực.
Non sông tươi đẹp, anh em ta bảo vệ, cả một đời này không cần phải chia ly.
Năm ấy, Lộ Viêm Thần và cả tiểu đội tháo gỡ bom mìn đã có hơn nửa năm rèn uyên, tất cả các hội nghị lớn nhỏ nổi danh, mọi hoạt động, họ đều được sắp xếp đủ, làm nhiệm vụ chi viện an ninh.
Mấy ngày đó, một hội nghị vô cùng quan rọng được tổ chức ở Vân Nam, anh và một số cá nhân nòng cốt của đội tháo gỡ nom mìn đã đến đây từ sớm, nghỉ ngơi hai ngày rồi báo cáo xin ra ngoài, đi tới Ma Lật Pha thuộc huyện Văn Sơn.
Trong lúc huấn luyện, địa điểm tháo gỡ bom mìn này vẫn được hay nhắc tới, họ đi tới vùng phụ cận bãi mìn nhân lúc nửa đêm.
“Đội trưởng Lộ à, anh định kéo đội mình tới nơi huấn luyện đó à?” Đội trưởng được sắp xếp ngồi gần bên ngoài bãi mìn, pha trò với Lộ Viêm Thần, “Nếu không viết báo cáo lại thì tới một lần đi.”
“Không tới lượt cậu đâu,” Lộ Viêm Thần ngồi xuống bên sườn núi, “Đưa mọi người đến ngắm cảnh thôi mà.”
Khu vực này có chôn đến trăm vạn ngòi mìn, bây giờ chỉ mới hủy được một nửa.
Thời gian hủy của đống bom mìn này cũng phải mất 120 năm, chờ nó tự hủy thì không được, cho nên hầu như đều phải cho người lần lượt sang dọn sạch. Nhớ có hôm ngoài lúc bài giảng, có người hỏi anh, không phải bây giờ có máy móc rồi sao? Máy gỡ mìn có độ an toàn cao, nhưng khi gặp tình huống khẩn cấp, địa hình phức tạp, nhiều loại mìn chôn vùi hỗn hợp, độ nguy hiểm lại càng lớn hơn, cần phải có người tự tay gỡ chúng.
Ngồi xuống một nơi như thế, lòng cũng có thể bình lặng, anh đưa mắt nhìn ra, còn quá nhiều nhiệm vụ vẫn chưa được hoàn thành, sau này, khi không còn đường đi nữa, vẫn còn một nơi để tiêu hao nửa cuối cuộc đời.
Hội nghị ngày hôm sau, Lộ Viêm Thần là chuyên gia tổ thành viên cùng hỗ trợ an ninh hiện trường, canh giữ trên bãi cỏ ngoài hội trường.
Thường phục, quân đen áo đen, mũ đen, trên cổ còn đeo một cái bảng tên, ngồi không chớp mắt cùng một nhóm người ngoài đó, trên mặt có sáng, uống nước nghỉ ngơi.
Đại đội trưởng qua thăm hỏi, còn chưa nói được hai câu, Lộ Viêm Thần đã từ từ vặn nắp chai nước khoáng, vặn thật mạnh, đến mức cái nắp màu lam nhat trong suốt cũng nứt ra thành đường, nhưng anh lại không hề nhận ra. Là người lãnh đạo trực tiếp dẫn dắt anh đã nhiều năm, kiểu này đúng thật không bình thường, thế cho nên lần đầu tiên đội trưởng Trần nhận ra có điều phiền phức, người có tên trong hồ sơ không tầm thường xuất hiện.
Theo ánh mắt Lộ Viêm Thần nhìn qua, ở đó có hai cô gái mặc váy ngắn đang đi cùng mấy nam thanh niên.
Còn rất trẻ, rất xinh đẹp. Nhưng tuyệt đối không quen.
Khoảng gần một phút, người từng đuổi bắt tội phạm trốn thoát hơn ngàn dặm, mấy ngày mấy đêm đến mức chó cảnh vụ cũng mệt không bò dậy nổi, người đã từng bện rễ cỏ cây buộc lại thành giày, tay không leo lên vách núi đuổi bắt cheo leo, trung đội trưởng đầu tiên của đội chống khủng bố, dù có trải qua chuyện gì vãn lạnh lùng với phồn thịnh nhân gian, lúc này đây, trong đôi mắt đó lại có quá nhiều tình cảm, nhiều đến mức chính anh cũng không ngờ được.
Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng nhớ lại, nhưng vẫn nhớ rất sâu.
Lần trước quay về Bắc Kinh cũng không gặp được cô, bây giờ, ngay tại đây, chỉ hơn trăm mét. Tiếng chuông nhà ga ở trạm xe lửa trên đường phố Bắc Kinh vẫn còn văng vẳng bên tai, mà người con gái anh yêu cuối cùng cũng được gặp một lần.
Trách sao được đại đội trưởng vẫn còn nhớ rõ, Lộ Viêm Thần mờ ám quá mà.
Ngón tay phải siết chặt đến trắng bệch khớp xương, lông mi hơi rung rung, cuối cùng anh cũng dời tầm mắt, lấy cớ là nóng quá, phải tới bồn rửa tay rửa mặt.
Đại đội trưởng ngửi thấy có mùi gì không ổn, nhưng trong …lúc thi hành nhiệm vụ, lại còn đang hỗ trợ an ninh, cũng không nên nói chuyện quá nhiều với người mình. Nhìn thời gian biểu, còn ba mươi phút nữa mới bắt đầu, ông gọi tiểu đội lại sắp xếp dặn dò: “Hôm nay đội trưởng các cậu không thoải mái, cậu để ý một chút.” Tiểu đội trưởng nghe xong thì hô rõ, sau lại nghĩ thầm: Nói đùa à, đó là đội trưởng Lộ dù bị thương nặng cũng không chịu nghỉ ngơi đó, “không thoải mái” cái gì?
Đếm ngược, 25 phút, Lộ Viêm Thần ở trên bồn rửa tay ngoài trời, không ngừng phất nước vào mặt.
Đếm ngược, 24 phút, hai tay anh chống bên bồn rửa, gục đầu, để cho mình bình tĩnh.
Đếm ngược, 23 phút, anh cúi đầu mình thấp hơn, chôn trong cánh tay, không nhìn rõ mặt.
Đếm ngược, 22 phút, người vẫn duy trì tư thế đó.
Đếm ngược, 21 phút, có tiếng nói vọng bên tai, “Đội trưởng Lộ, sân phía bắc có một đồ khả nghi, đã dò qua máy dò kim loại, chắc chắn là đồ điện tử.”
Không chút do dự, người đó bước ra nhanh.
Còn 20 phút nữa hội nghị sẽ bắt đầu, không kịp để mặc đồ bảo vệ, cũng không kịp bàn bạc nữa, anh đưa tay ra hiệu, sắp xếp hai nhóm nhỏ đợi lệnh, người bên cạnh đã đưa dụng cụ tới. Đồ khả nghi được phát hiện trên sân cỏ, đã mở ra mấy mét, anh từ từ tiến lại, nằm sấp trên bãi cỏ, từ từ hất hết bùn đất ra.
Trong tình huống như vậy, anh chỉ có một nhiệm vụ, là gạt bỏ hết nguy hiểm. Nếu không xóa đi được, thì phải ôm chất nổ chạy đi xa mọi người. Đương nhiên cũng không loại trừ khả năng cả khu phực sẽ bị nổ tan bành chia năm xé bảy.
Trong một giây anh nằm sấp trên thảm có, lần đầu tiên trong đầu anh có một suy nghĩ phức tạp ngay trước khi hủy đi quả bom đó: Quy Hiểu.
Ba phút sau, Lộ Viêm Thần nhấc nửa cánh tay lên, ra hiệu đã hủy.
Một tay anh chống trên mặt có, đứng lên, cả người nhẹ nhõm: “Không phải chất gây nổ, kiểm tra xem là cái gì rồi viết tờ khai.” Đội trưởng đội tháo gỡ bom mìn đứng phía sau còn đang bấm ngón tay
xem có nên sơ tán người hay không, không nhịn được mà mắng mấy câu: “Hừ, không phải tối hôm qua đã kiểm tra rồi à? Ai làm sơ sài vậy?”
Dưới lớp… áo đen, nửa tay áo Lộ Viêm Thần ướt đẫm.
Ba phút trước, anh có hai ý nghĩ không hay: Ngộ nhỡ, uy lực của quả bom quá lớn, tầm ảnh hưởng quá rộng, bảo người rút lui còn kịp nữa không. Ngộ nhỡ, anh mà bị nổ tan tành, khi tìm thi thể Quy
Hiểu nhìn thấy thì sao... May mà mọi chuyện vẫn chưa xảy ra.
Ngày kia, Hội Nghị tiến hành như thường lệ.
Nhân viên và khách mời tham gia hội nghị không hề biết câu chuyện đã xảy ra trên bãi cỏ khi đó.
Ngày việc hỗ trợ kết thúc, trước khi Lộ Viêm Thần lên xe, đứng bên ngoài hội trường rút ra điếu thuốc, anh nghĩ, hiếm khi mới cách cô gần như vậy, có lẽ nên ở lại lâu hơn một chút. Một điếu thuốc cũng đủ thời gian dạo quanh ngoài sân hết một vòng, ánh mắt trời chói chang trên mi mắt, anh híp mắt nhìn kĩ xem xe đang đậu ở đầu, ném tàn thuốc vào thùng rác bên cửa xoay bằng pha lê, đội nắng lên xe. Rời đi.
Từ đó, cô về Bắc Kinh của cô, anh đến biên cương của anh.
Chuyện này xảy ra trước lúc gặp lại nhau ở trạm xăng hôm ấy.
Lộ Viêm Thần hiếm khi tâm sự quá nhiều về tỉnh cảm của mình, anh chỉ nói sơ dăm ba câu, Quy Hiểu nghe xong, cơ thể càng trở nên căng cứng, khi buông lỏng người ra, cả cánh tay tê rần, cô nhớ tới lần hội nghị đó, chẳng có gì đặc biệt, một buổi diễn đàn về kinh tế có tầm ảnh hưởng lớn trên thế giới, rất nhiều nơi được gửi giấy mời tham dự, cô đi thay ông chủ của mình, hội nghị nửa ngày, gần kề với cuối tuần nên lại ở Vân Nam chơi thêm ít hôm.
Trên lầu, trong đại sảnh, người trên bục thao thao, dưới sân khấu chừng trăm người ngồi nghe, thỉnh thoảng có ai đó thất thần, tiếng rót nước để uống, hoặc là tờ tư liệu trong tay bay xột xoạt... Còn ở dưới lầu, hóa ra lại có một người còn không kịp mặc đồ bảo hộ, nằm sát trên mặt cỏ từng tấc một, thậm chỉ đã làm xong tất cả để chuẩn bị hi sinh.
Có những vinh quang chức nghiệp có thể sẽ bị chôn vùi, bởi vì mọi hành động của họ đều nằm trong phạm vi bảo mật. Không được tuyên truyền, không thể đưa tin, nói cách khác, các phương thức quan hệ xã hội phổ biến nhất hiện nay cũng không được xây dựng hình tượng đó.
Quy Hiểu còn nhớ, lúc mới cùng Lộ Thần ổn định, cô từng tìm đọc tư liệu của họ trên diễn đàn, rất ít, thậm chí có rất nhiều điều không hay.
Nhưng cô cũng nhớ rằng, cô từng thấy có bản tin biểu dương một anh hùng tháo gỡ bom mìn, là một đồng chí tháo gỡ bom mìn thành công 1% hiếm có. Con số này ý nghĩa đến thế nào, giữa bao người liên quan đến lĩnh vực này, bao nhiều người đã thất bại, bị thương, tàn tật, lẫn tử vong. Có ai đưa tin không?
Không hề có. Những con số này sẽ bị vùi lấp đi, không ai chú ý.
Trước kia, những điều đó cách cô rất rất xa.
Những điều từng trải qua, chân thực đến thế, ở một thời khắc nào đó, cô đã được Lộ Viêm Thần bảo vệ quên mình.
Chỉ là cô không hề biết.
“Hữu duyên quá chị dâu nhỉ, chị với đội trưởng Lộ của bọn tôi đúng là duyên phận mấy đời”. Tần Minh Vũ khẳng định ngay lập tức, “Người ta vẫn nói, hai người ở cùng nhau thì đều nhờ duyên phận, chính là thế này đầy”.
Trí nhớ của đội trưởng đội tháo gỡ bom mìn cũng tốt đến mức lạ kì, ông còn đoán thêm: “Mẹ nó chứ, tôi nhớ lần đó hỗ trợ xong xuôi, mấy người trong trung đội ngồi ăn cơm, đội trưởng Lộ đại diện cho đội mình biểu diễn, thổi kèn acmonica mà khiến không ít anh em phải khóc. Đó là lần đầu tiên tôi nghe thấy đội trưởng Lộ thổi kèn đấy, khi đó vừa mới tách ra không bao lâu, tôi còn nghĩ Trung đội trưởng quả là người trong dịu dàng ngoài cứng rắn, tưởng là nhớ tới chị dâu, sau đó tôi có hỏi, hóa ra vẫn còn độc thân. Tôi lại tự tìm lý do cho mình, chắc chắn nhiều năm qua đội trưởng Lộ chưa gặp được ai nữ tính vượt trội mà tu xuân, ai mà ngờ, còn có chuyện này nữa.…”
Bài hát Lúc tha hương được không ít chiến sĩ sớm thuộc làu, có một câu như vậy “tôi nghĩ nhiều đến cố hương, muốn trở lại bên nàng”, lấy đi bao nước mắt của những người chiến sĩ.
Hiếm khi Lộ Viêm Thần có bí mật, không giấu được mà còn bị phơi bày trước mặt mọi người, lại là do thủ trưởng cũ khui ra, mặt cũng có phần không nhịn nổi. Không nói được một lời.
Chờ đến khi tiễn người đi hết, rượu nên uống cũng đã uống xong xuôi. Người cũng nên đi.
Đội trưởng đương nhiêm sờ sờ sau gáy: “Đội trưởng Lộ à, không phải em đã tiết lộ suy nghĩ của anh cho chị dâu sao? Giờ còn đánh ác thế? Yên tâm, chờ ngày em vinh quy bái tổ, nhất định sẽ tìm được người xinh đẹp hơn cả chị dâu”.
“Hai người nói gì đấy hả”. Tân Minh Vũ dở khóc dở cười: “Không thể suy nghĩ cho người đàn ông vừa li hôn tôi đây hả?”
Lộ Viêm Thần bật cười: “Đi thôi”.
Xưa nay anh vẫn là một người nhanh nhẹn, vừa nói xong đã lên xe luôn.
Bên ngoài xe, Tân Minh Vũ không còn cố dặn dò anh nữa, những gì muốn nói đã nói hết cả rồi, sau bữa sáng ngắn ngủi, các đội viên ngày xưa đều chạy tới cạnh xe, biết tính của Lộ Viêm Thần, không ai dám nói gì nhiều, chỉ đưa mắt nhìn thôi đã đủ.
Lộ Viêm Thần lấy chiếc kính râm trong ô vuông chứa đồ một bên đeo lên.
“Anh xuống nói hai câu đi”. Quy Hiểu không đành lòng, “Nói nhiều câu càng tốt”.
“Quân doanh hàng sắt, binh lính nước trôi”. Đôi mắt Lộ Viêm Thần bình tĩnh nhìn ra ngoài qua tấm kính râm, “Những gì nên nói trước lúc đi cũng đã nói xong rồi”.
Không rõ tâm tình trong mắt anh, anh đánh tay lái, đạp ga rời đi.
Chiếc xe cũ xài đã lâu, cũng không phải biển số xe ở đây, nhưng hai lính tuần phòng mở cửa lớn ra vẫn làm quân lễ.
Ánh mặt trời chói chang chiếu qua kính trước, Lộ Viêm Thần đưa tay, đáp lại bằng một quân lễ mạnh mẽ và dứt khoát.
Máu vẫn nóng, còn chảy xuôi, tim vẫn sống, trong lồng ngực.
Non sông tươi đẹp, anh em ta bảo vệ, cả một đời này không cần phải chia ly.