Chương : 3
Người nằm trên mặt đất kêu rên.
Đây là ấn tượng lớn nhất của cô trước khi xe cảnh sát đến.
Sau đó mấy cảnh sát nghiêm túc tới thu dọn hiện trường, thấy cảnh đó họ cũng không nhịn được bật cười: “Lại gặp rồi, hôm nay tới phiên tôi trực lại gặp đội trưởng Lộ đến hai lần”.
Lộ Viêm Thần đứng thẳng người, cũng cực kì bất đắc dĩ: “Xuất ngũ rồi nên rảnh quá mà”.
Mọi người cười to, nhanh chóng dẫn người đi.
Sau đó họ lại làm theo quy tắc, lần thứ hai… lấy lời khai…
Lần trước là lúc xe của Tiểu Thái bị trộm, mấy người kia không biết chiếc xe này lại có giá đến một trăm vạn, cho nên nhét tạm vào đồng cỏ rồi đi. Ăn tối xong, họ mang ảnh chụp xe tới người mua mới biết đó là hàng tốt, hắn vỗ đùi bảo nhanh tới mang xe về. Cứ nghĩ đã phát tài, ai ngờ tới nơi xe đã bị mang đi mất, chỉ biết đập bàn bức bối.
Giằng co cả buổi, lại là hoa trong gương, trăng trong nước.
Mấy người này nhịn cả một bụng tức, bèn tìm một nơi uống rượu xả hơi, không ngờ lại thấy chiếc xe này. Đám lưu manh vui sướng không kìm được, định hù dọa chủ xe xả hận một lúc rồi mới lái xe đi.
Nhưng họ đâu ngờ người đi cùng chủ xe lại không phải người thường, đó là trung đội trưởng đội chống khủng bố vừa xuất ngũ và nhân tài đắc lực nhất dưới tay hắn.
Không những không kiếm được gì tốt mà còn bị diệt tận gốc, hóa ra bọn hắn tự đưa mình tới cửa.
“Tô đặc vụ bên kia cũng muốn bắt bọn này rồi, không tệ, xem như là bớt chuyện cho chúng ta”. Cảnh sát đưa bọn họ ra khỏi trụ sở, vỗ vỗ vai Tiểu Thái: “Chiếc xe của cô đúng là nên được thưởng đấy, haha, giúp cảnh sát bọn tôi bớt việc, giúp quốc gia bớt tài nguyên đó”.
Hành hạ như thế đến gần mười hai giờ đêm.
Lộ Viêm Thần để cho Tần Minh Vũ lái xe của Tiểu Thái chở ba người đàn ông kia, mình chở Tiểu Thái và Quy Hiểu, đưa mọi người về khách sạn.
Đường tuyết trơn trượt, dù đã là đêm khuya, Lộ Viêm Thần cũng không dám đi nhanh.
Máy sưởi trong xe tỏa ra hơi ấm, đến lúc này Quy Hiểu mới phát hiện ra giờ anh đã chủ động đóng cửa sổ rồi. Đêm tuyết trời đông, cô lại nhớ tới những ngày hè hằng năm, khi đó cô thích nhất là được ngồi trên xe anh đi thong dong, chạy theo mặt trời ba mươi mấy độ đang dần khuất núi, tốn không biết bao nhiêu lít xăng, cửa xe đóng chặt, bật điều hòa.
Lộ Viêm Thần lấy hộp thuốc lá trong túi quần ra, ngậm điếu thuốc, lại lần mò trong cốp đựng bên dưới, ngón tay mò qua mò lại vẫn không tìm ra được. Quy Hiểu vươn tay lấy bật lửa, đưa sang.
Hai người cứ phối hợp như thể đã vô cùng quen thuộc.
Lộ Viêm Thần ngậm điếu thuốc không nhận lấy, mấy giây sau mới giật điếu thuốc ra ném vào hộp đựng.
Lúc tới nơi Tần Tiểu Nam vẫn nằm ngủ say sưa trên ghế sau. Tiểu Thái chắp tay trước ngực chân thành nói với Lộ Viêm Thần: “Đội trưởng Lộ, cảm ơn anh nhiều lắm, ngày khác lại gặp mặt nhé”.
Tiểu Thái nói xong thì xuống xe trước.
Quy Hiểu ngồi bên ghế phụ tháo dây an toàn ra, liếc nhìn Lộ Viêm Thần một cái.
Anh đặt ngón giữa lên tay lái, khẽ nâng lên, ý bảo: không cần cám ơn, cô có thể đi rồi.
Cả đêm đủ chuyện như thế khiến mọi người đều có phần mệt mỏi.
May là hôm nay cũng xem như kết thúc.
Quay về phòng khách sạn, Quy Hiểu vội chạy đi tắm nước nóng, lúc đi ra Tiểu Thái còn đang gọi điện thoại với chồng, miêu tả sống động mấy chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Tiểu Thái là một cô gái lớn lên ở vùng Đông Bắc, mấy chuyện vừa trải qua sợ thì sợ nhưng vẫn cười ha ha không ngừng, còn khoa trương kể về “bạn của Quy Hiểu” đàn ông biết bao nhiêu: “Ông xã à, anh không biết đâu, từ một thanh niên trắng trẻo trở thành kiên cường mạnh mẽ như vậy, quả nhiên đàn ông phải đi lính mới tốt. Dù ở trong bộ đội hai năm thôi cũng thoát xác rồi”.
Người đầu dây là một người đàn ông Đông Bắc cũng đang phản đối việc vợ mình liên tục khen một người đàn ông khác.
Tiểu Thái và chồng ngọt ngào nói vài câu rồi dập máy, cô thần thần bí bí chạy sang: “Quy Hiểu, có phải có chuyện gì với đội trưởng Lộ không? Nói thật đi mà, hai người ở trên xe kề vai sát cánh như vậy tôi nhìn cứ thấy lạ lạ sao ấy”.
“Không có”. Quy Hiểu lau tóc, “Là bạn học thôi, không quen… nói ra lại lúng túng”.
Tiểu Thái vẫn cảm thấy không đúng.
Nhưng có ai mà chẳng có chuyện xưa, Quy Hiểu cũng không muốn nhắc lại chuyện tình cảm này thêm nữa.
Bởi vì sau “ân nghĩa tìm xe” lại có thêm một lần “ân nhân cứu mạng”, sau đó mấy ngày Tiểu Thái mua không ít quà cáp quý giá định đưa tặng Lộ Viêm Thần.
Tin nhắn gửi đi rồi, Tiểu Thái thỉnh thoảng lại phàn nàn mãi. Cuối cùng khi nghe được tiếng điện thoại của người kia, Quy Hiểu còn mẫn cảm hơn cả điện thoại của chính mình. Cô thấy nếu cứ như thế trái tim mình chắc chắn sẽ không chịu được mất, cho nên mới quyết định đi cùng ba người đàn ông kia loanh quanh chỗ này thử.
Thực ra nơi này không hề lớn, còn có không ít cửa hàng sách.
Khắp nơi đều là người Mông Cổ dân phong thuần phác.
Quy Hiểu đi vào cửa hàng, không nghe hiểu mấy người Mông Cổ kia đang nói cái gì. Nhưng mà mua xong vài thứ, người ta ý bảo có thể chở giúp đưa về khách sạn, ông chủ bán hàng cũng có một chiếc xe giống hệt chiếc của Lộ Viêm Thần, Quy Hiểu không hề biết, hóa ra chiếc xe này là của Nga. Người giao hàng thuận miệng nói: “Xe Nga chịu được khí lạnh, còn có thể đựng nhiều đồ”.
Quy Hiểu gật đầu, thật khó lắm mới có thể tạm thời không nghĩ tới anh mà.
Giờ lại nhớ tới thêm lần nữa.
Buổi tối rảnh rỗi, cô sẽ ngồi bên cửa sổ trong phòng khách sạn, nhìn cảnh đêm ở Erlian.
Những tình cảm trước kia gây ra nhiều thương tổn, có lẽ chỉ hai người trong cuộc như cô và Lộ Viêm Thần mới hiểu rõ ngọn ngành, là một cuộc chia tay cả hai đau đớn
Cô vẫn muốn gặp lại anh, không hề che giấu.
Có thể thái độ của Lộ VIêm Thần cũng rất rõ ràng, tốt nhất sau này đừng liên quan gì nữa.
Cứ như thế trải qua hai ngày.
Đột nhiên Tiểu Thái lại ôm điện thoại vui vẻ chạy tới: “Tôi còn tưởng anh ta đưa số giả nữa chứ, mãi không thấy hồi âm, làm lính đúng là không dễ mà, ba ngày trước nhắn tin, giờ mới nhắn lại”.
Quy Hiểu không rõ người cô ấy nói là ai.
Tiểu Thái vội giải thích, là số điện thoại của Tần Minh Vũ đưa ngày đó ăn cơm kìa.
Không ngờ nhắn tin ba ngày giờ mới được hồi đáp.
“Nhanh nào, hôm nay anh em họ ăn cơm chia tay, nhiều binh sĩ ở làng Erlian cũng sẽ xuất ngũ đấy”.
Da đầu Quy Hiểu run lên: “Họ ăn cơm thì chúng ta tới làm gì?”
“Cậu nghĩ tôi không hiểu chuyện thế à. Là người nhà của đội trưởng Lộ muốn gặp cậu đấy, tôi chỉ vì báo đáp ân tình với đội trưởng Lộ thôi, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ đó”.
Tiểu Thái nói xong thì ôm đống đồ đã chuẩn bị đưa sang: “Tiện đường mang tặng”.
Anh muốn cô sang?
Quy Hiểu không tin lắm, đêm đó thái độ của anh rất rõ ràng.
Cô do dự từ chối, bảo tự Tiểu Thái đi đi, Tiểu Thái cũng vô cùng phiền muộn, còn định khuyên lần nữa thì điện thoại rung lên.
Tiểu Thái đứng lên nhận máy… Nghe một lúc thì vội vàng đưa điện thoại lên tai Quy Hiểu.
“Dì Quy Hiểu à, chú Lộ uống nhiều quá, dì mau tới đi, mọi người đi hết rồi, mình cháu không lo được”.
Quy Hiểu im lặng.
Nói thế nào thì anh cũng đã xuất ngũ rồi, cũng từng là trung đội trưởng của họ, nhiều chiến hữu thế sao lại ném anh ở đó được chứ.
Quy Hiểu vạch trần: “Lúc dì lớn bằng cháu thì không biết nói dối như vậy đâu”.
Tần Tiểu Nam rầu rĩ thở dài: “Dì Quy Hiểu à, dì là mối tình đầu của chú Lộ phải không?”
Quy Hiểu….
Tiếng Tần Tiểu Nam đầy uất ức: “Chú Lộ uống nhiều quá, thật đáng thương”.
Quy Hiểu không tưởng tượng được hình dạng đó.
Tần Tiểu Nam tiếp tục thì thầm: “Mắt cũng đỏ, đang nói với cha cháu chuyện của hai người trước kia này”.
Thái độ của Quy Hiểu mềm đi không ít, cô dặn dò: “Cháu… xem họ nhé, trễ vậy rồi dì không qua được”.
Cô vừa nói dứt lời, đầu dây vang lên tiếng của anh, không rõ lắm, như mơ màng gọi một tiếng: “Quy Hiểu”.
Hai từ đó như níu lấy lòng cô.
Từ từ chìm xuống.
Quy Hiểu nhét điện thoại vào tay Tiểu Thái: “Cậu hỏi địa chỉ đi”.
Tiểu Thái thấy Quy Hiểu khoác áo lông lên thì vô cùng kinh ngạc, tên nhóc này đúng là kinh người, sao lại thuyết phục thành công được thế? Nhưng mà Tiểu Thái cũng rất vui mừng, có lẽ có thể giúp Quy Hiểu và ân nhân nối lại tơ hồng, cô không nói nhiều nữa, xách mấy túi đồ hỏi địa chỉ rồi trực tiếp đưa Quy Hiểu ra ngoài.
Một tiệm cơm nhỏ được Tần Minh Vũ bao hết, còn được trang trí lại.
Ngoài cửa có mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi uống say đến mức không biết gì, ngồi khóc trên bậc thang, có người khóc không thành tiếng, chỉ biết lau nước mắt, mắt cũng đỏ oạch lên. Quy Hiểu nhớ lại khi còn bé cô đã từng gặp hình ảnh này trong đại viện, dù chưa từng trải qua, nhưng cô cũng biết “tình chiến hữu” sâu nặng đến mức nào.
Đẩy cửa thủy tinh ra là nơi tổ chức tiệc.
Phía sau nơi này còn trang bị cả KTV, có một người đàn ông đứng đó hò hét bài “anh em”, rất có cảm giác tháng năm.
Quy Hiểu đứng trước cửa lớn hơi tối đèn, nhìn quanh đám người đang náo nhiệt trong phòng kia tìm anh.
Đột nhiên Tần Minh Vũ xuất hiện trong chỗ khuất: “Tới rồi à”.
Đêm đó Tần Minh Vũ không biết chuyện giữa Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần, nhưng bây giờ, lúc này đây, ánh mắt anh nhìn Quy Hiểu cũng có phần tế nhị: “Đội trưởng Lộ ở bên kia, đi dọc theo bên phải vào trong”.
Quy Hiểu do dự, đã đến đây rồi chẳng lẽ không phải vì gặp anh sao?
Cô quyết định chắn chắn rồi đi dọc bên phải bước vào.
Sau lưng, Tần Minh Vũ ngăn cản Tiểu Thái đang định vào theo xem náo nhiệt.
Lúc này Tiểu Thái mới hiểu ra.
Ở bên trong cũng có một cánh cửa thủy tinh lớn, quay về phía đường phố phía sau, bên cạnh treo một bức màn tơ nhung màu đỏ sậm, có phần dung tục.
Đi qua một góc nhỏ.
Có ba người đàn ông đang ngồi bên chiếc bàn vuông, cái ghế Lộ Viêm Thần đang ngồi tựa vào khung cửa sổ, như xa rời với cuộc vui bên trong, anh ngồi hút thuốc, gạt tàn trong tay cũng chất đầy tàn thuốc mẩu lớn mẩu nhỏ.
Lộ Viêm Thần không hề uống rượu, anh chỉ ngồi nhìn ra màn tuyết bên ngoài, suy nghĩ đến chuyện tối nay lăn lộn xong, mai sẽ phải lái xe tiễn ai tới nhà ga trước.
Dù sao cũng không có việc làm, lần lượt đưa từng người cũng không tệ, ngồi không ở nhà ga vài ngày cũng sẽ đưa tiễn hết.
Cả căn phòng du dương giai điệu ngày xưa, trong làn điệu đó còn có người lấy kèn harmonica ra thổi.
Quy Hiểu đến gần.
Hai người đàn ông bên cạnh Lộ Viêm Thần thấy có một cô gái xuất hiện thì cực kì kinh ngạc, họ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Quy Hiểu một lúc rồi đẩy đẩy cái ghế phía sau: “Đội trưởng Lộ, bọn em đi lấy thêm rượu nhé”.
Lúc bấy giờ Lộ Viêm Thần mới phát hiện ra, anh nghiêng đầu nhìn lại, ánh sáng trên mặt càng trầm hơn, đôi mắt đen láy lướt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.
Quy Hiểu yên lặng một lúc rồi nhỏ giọng gọi anh: “Lộ Thần”.
Đã mười năm rồi không ai gọi cái tên này.
Tối đó lúc cô thốt lên anh lại nghĩ mình đã nghe nhầm rồi.
Động tác đầu tiên của Lộ Viêm Thần là vươn tay sờ lấy hộp thuốc lá trên bàn, không ngờ rằng động tác quá vội lại làm rơi gạt tàn xuống đất, có lẽ anh cũng biết mình thất thố, người bắt đầu nóng nảy: “Lại tìm tôi làm gì?”
Đúng là một thùng nước đá lạnh băng dội tới, không hề nương tay.
“Rốt cục cô muốn làm gì đây?” Lộ Viêm Thần dập tắt tàn thuốc trên tay.
Lồng ngực cực kì khó chịu, cô nén giận nói: “Anh không gọi thì em cũng sẽ không đến”.
“Tôi gọi cô?” Anh nói như thể chê cười.
Quy Hiểu giận đến mức đôi mắt đỏ oạch lên, cứ nhìn anh chằm chằm, cảnh tượng trước mắt như có một màn hơi nước xộc lên, dần dần mờ mịt.
Lộ Viêm Thần thấy cô như thế thì thoáng nhíu mày, im lặng một lúc rồi đột nhiên hét toáng: “Cao Hải “.
“Có”.
Một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi vùng Đông Nam chạy từ phía sân khấu KTV tới. Chắc là đã uống chút rượu, khuôn mặt phớt đỏ nhìn sang Quy Hiểu đang đứng trước bàn Lộ Viêm Thần.
Sau đó mới chuyển tới người vừa gọi mình: “Sao ạ? Đội trưởng Lộ”.
“Lại đây”. Lộ Viêm Thần dựa vào ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn cậu: “Tới gần tôi một chút”.
“Đội trưởng Lộ”. Cao Hải bất giác lùi về sau một bước, khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ.
Lộ Viêm Thần nhìn thấy bộ dạng cậu ta như vậy thì cũng biết mình đã đoán đúng rồi, bàn tay cầm hộp thuốc lá trước mặt lên, không có gì, trống rỗng. Bực bội cứ thế bùng lên, giọng anh trầm xuống: “Xin lỗi đi”.
Giữa tiếng kèn harmonica vang vọng, Cao Hải ngượng nghịu quay lại nhìn Quy Hiểu, chuẩn bị cả buổi mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cô Quy Hiểu, vừa rồi… là tôi, là tôi đóng giả đội trưởng Lộ. Tôi biết cách giả giọng người khác, cho nên lúc nãy nói đùa với cô”.
Đây là ấn tượng lớn nhất của cô trước khi xe cảnh sát đến.
Sau đó mấy cảnh sát nghiêm túc tới thu dọn hiện trường, thấy cảnh đó họ cũng không nhịn được bật cười: “Lại gặp rồi, hôm nay tới phiên tôi trực lại gặp đội trưởng Lộ đến hai lần”.
Lộ Viêm Thần đứng thẳng người, cũng cực kì bất đắc dĩ: “Xuất ngũ rồi nên rảnh quá mà”.
Mọi người cười to, nhanh chóng dẫn người đi.
Sau đó họ lại làm theo quy tắc, lần thứ hai… lấy lời khai…
Lần trước là lúc xe của Tiểu Thái bị trộm, mấy người kia không biết chiếc xe này lại có giá đến một trăm vạn, cho nên nhét tạm vào đồng cỏ rồi đi. Ăn tối xong, họ mang ảnh chụp xe tới người mua mới biết đó là hàng tốt, hắn vỗ đùi bảo nhanh tới mang xe về. Cứ nghĩ đã phát tài, ai ngờ tới nơi xe đã bị mang đi mất, chỉ biết đập bàn bức bối.
Giằng co cả buổi, lại là hoa trong gương, trăng trong nước.
Mấy người này nhịn cả một bụng tức, bèn tìm một nơi uống rượu xả hơi, không ngờ lại thấy chiếc xe này. Đám lưu manh vui sướng không kìm được, định hù dọa chủ xe xả hận một lúc rồi mới lái xe đi.
Nhưng họ đâu ngờ người đi cùng chủ xe lại không phải người thường, đó là trung đội trưởng đội chống khủng bố vừa xuất ngũ và nhân tài đắc lực nhất dưới tay hắn.
Không những không kiếm được gì tốt mà còn bị diệt tận gốc, hóa ra bọn hắn tự đưa mình tới cửa.
“Tô đặc vụ bên kia cũng muốn bắt bọn này rồi, không tệ, xem như là bớt chuyện cho chúng ta”. Cảnh sát đưa bọn họ ra khỏi trụ sở, vỗ vỗ vai Tiểu Thái: “Chiếc xe của cô đúng là nên được thưởng đấy, haha, giúp cảnh sát bọn tôi bớt việc, giúp quốc gia bớt tài nguyên đó”.
Hành hạ như thế đến gần mười hai giờ đêm.
Lộ Viêm Thần để cho Tần Minh Vũ lái xe của Tiểu Thái chở ba người đàn ông kia, mình chở Tiểu Thái và Quy Hiểu, đưa mọi người về khách sạn.
Đường tuyết trơn trượt, dù đã là đêm khuya, Lộ Viêm Thần cũng không dám đi nhanh.
Máy sưởi trong xe tỏa ra hơi ấm, đến lúc này Quy Hiểu mới phát hiện ra giờ anh đã chủ động đóng cửa sổ rồi. Đêm tuyết trời đông, cô lại nhớ tới những ngày hè hằng năm, khi đó cô thích nhất là được ngồi trên xe anh đi thong dong, chạy theo mặt trời ba mươi mấy độ đang dần khuất núi, tốn không biết bao nhiêu lít xăng, cửa xe đóng chặt, bật điều hòa.
Lộ Viêm Thần lấy hộp thuốc lá trong túi quần ra, ngậm điếu thuốc, lại lần mò trong cốp đựng bên dưới, ngón tay mò qua mò lại vẫn không tìm ra được. Quy Hiểu vươn tay lấy bật lửa, đưa sang.
Hai người cứ phối hợp như thể đã vô cùng quen thuộc.
Lộ Viêm Thần ngậm điếu thuốc không nhận lấy, mấy giây sau mới giật điếu thuốc ra ném vào hộp đựng.
Lúc tới nơi Tần Tiểu Nam vẫn nằm ngủ say sưa trên ghế sau. Tiểu Thái chắp tay trước ngực chân thành nói với Lộ Viêm Thần: “Đội trưởng Lộ, cảm ơn anh nhiều lắm, ngày khác lại gặp mặt nhé”.
Tiểu Thái nói xong thì xuống xe trước.
Quy Hiểu ngồi bên ghế phụ tháo dây an toàn ra, liếc nhìn Lộ Viêm Thần một cái.
Anh đặt ngón giữa lên tay lái, khẽ nâng lên, ý bảo: không cần cám ơn, cô có thể đi rồi.
Cả đêm đủ chuyện như thế khiến mọi người đều có phần mệt mỏi.
May là hôm nay cũng xem như kết thúc.
Quay về phòng khách sạn, Quy Hiểu vội chạy đi tắm nước nóng, lúc đi ra Tiểu Thái còn đang gọi điện thoại với chồng, miêu tả sống động mấy chuyện xảy ra trong ngày hôm nay. Tiểu Thái là một cô gái lớn lên ở vùng Đông Bắc, mấy chuyện vừa trải qua sợ thì sợ nhưng vẫn cười ha ha không ngừng, còn khoa trương kể về “bạn của Quy Hiểu” đàn ông biết bao nhiêu: “Ông xã à, anh không biết đâu, từ một thanh niên trắng trẻo trở thành kiên cường mạnh mẽ như vậy, quả nhiên đàn ông phải đi lính mới tốt. Dù ở trong bộ đội hai năm thôi cũng thoát xác rồi”.
Người đầu dây là một người đàn ông Đông Bắc cũng đang phản đối việc vợ mình liên tục khen một người đàn ông khác.
Tiểu Thái và chồng ngọt ngào nói vài câu rồi dập máy, cô thần thần bí bí chạy sang: “Quy Hiểu, có phải có chuyện gì với đội trưởng Lộ không? Nói thật đi mà, hai người ở trên xe kề vai sát cánh như vậy tôi nhìn cứ thấy lạ lạ sao ấy”.
“Không có”. Quy Hiểu lau tóc, “Là bạn học thôi, không quen… nói ra lại lúng túng”.
Tiểu Thái vẫn cảm thấy không đúng.
Nhưng có ai mà chẳng có chuyện xưa, Quy Hiểu cũng không muốn nhắc lại chuyện tình cảm này thêm nữa.
Bởi vì sau “ân nghĩa tìm xe” lại có thêm một lần “ân nhân cứu mạng”, sau đó mấy ngày Tiểu Thái mua không ít quà cáp quý giá định đưa tặng Lộ Viêm Thần.
Tin nhắn gửi đi rồi, Tiểu Thái thỉnh thoảng lại phàn nàn mãi. Cuối cùng khi nghe được tiếng điện thoại của người kia, Quy Hiểu còn mẫn cảm hơn cả điện thoại của chính mình. Cô thấy nếu cứ như thế trái tim mình chắc chắn sẽ không chịu được mất, cho nên mới quyết định đi cùng ba người đàn ông kia loanh quanh chỗ này thử.
Thực ra nơi này không hề lớn, còn có không ít cửa hàng sách.
Khắp nơi đều là người Mông Cổ dân phong thuần phác.
Quy Hiểu đi vào cửa hàng, không nghe hiểu mấy người Mông Cổ kia đang nói cái gì. Nhưng mà mua xong vài thứ, người ta ý bảo có thể chở giúp đưa về khách sạn, ông chủ bán hàng cũng có một chiếc xe giống hệt chiếc của Lộ Viêm Thần, Quy Hiểu không hề biết, hóa ra chiếc xe này là của Nga. Người giao hàng thuận miệng nói: “Xe Nga chịu được khí lạnh, còn có thể đựng nhiều đồ”.
Quy Hiểu gật đầu, thật khó lắm mới có thể tạm thời không nghĩ tới anh mà.
Giờ lại nhớ tới thêm lần nữa.
Buổi tối rảnh rỗi, cô sẽ ngồi bên cửa sổ trong phòng khách sạn, nhìn cảnh đêm ở Erlian.
Những tình cảm trước kia gây ra nhiều thương tổn, có lẽ chỉ hai người trong cuộc như cô và Lộ Viêm Thần mới hiểu rõ ngọn ngành, là một cuộc chia tay cả hai đau đớn
Cô vẫn muốn gặp lại anh, không hề che giấu.
Có thể thái độ của Lộ VIêm Thần cũng rất rõ ràng, tốt nhất sau này đừng liên quan gì nữa.
Cứ như thế trải qua hai ngày.
Đột nhiên Tiểu Thái lại ôm điện thoại vui vẻ chạy tới: “Tôi còn tưởng anh ta đưa số giả nữa chứ, mãi không thấy hồi âm, làm lính đúng là không dễ mà, ba ngày trước nhắn tin, giờ mới nhắn lại”.
Quy Hiểu không rõ người cô ấy nói là ai.
Tiểu Thái vội giải thích, là số điện thoại của Tần Minh Vũ đưa ngày đó ăn cơm kìa.
Không ngờ nhắn tin ba ngày giờ mới được hồi đáp.
“Nhanh nào, hôm nay anh em họ ăn cơm chia tay, nhiều binh sĩ ở làng Erlian cũng sẽ xuất ngũ đấy”.
Da đầu Quy Hiểu run lên: “Họ ăn cơm thì chúng ta tới làm gì?”
“Cậu nghĩ tôi không hiểu chuyện thế à. Là người nhà của đội trưởng Lộ muốn gặp cậu đấy, tôi chỉ vì báo đáp ân tình với đội trưởng Lộ thôi, nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ đó”.
Tiểu Thái nói xong thì ôm đống đồ đã chuẩn bị đưa sang: “Tiện đường mang tặng”.
Anh muốn cô sang?
Quy Hiểu không tin lắm, đêm đó thái độ của anh rất rõ ràng.
Cô do dự từ chối, bảo tự Tiểu Thái đi đi, Tiểu Thái cũng vô cùng phiền muộn, còn định khuyên lần nữa thì điện thoại rung lên.
Tiểu Thái đứng lên nhận máy… Nghe một lúc thì vội vàng đưa điện thoại lên tai Quy Hiểu.
“Dì Quy Hiểu à, chú Lộ uống nhiều quá, dì mau tới đi, mọi người đi hết rồi, mình cháu không lo được”.
Quy Hiểu im lặng.
Nói thế nào thì anh cũng đã xuất ngũ rồi, cũng từng là trung đội trưởng của họ, nhiều chiến hữu thế sao lại ném anh ở đó được chứ.
Quy Hiểu vạch trần: “Lúc dì lớn bằng cháu thì không biết nói dối như vậy đâu”.
Tần Tiểu Nam rầu rĩ thở dài: “Dì Quy Hiểu à, dì là mối tình đầu của chú Lộ phải không?”
Quy Hiểu….
Tiếng Tần Tiểu Nam đầy uất ức: “Chú Lộ uống nhiều quá, thật đáng thương”.
Quy Hiểu không tưởng tượng được hình dạng đó.
Tần Tiểu Nam tiếp tục thì thầm: “Mắt cũng đỏ, đang nói với cha cháu chuyện của hai người trước kia này”.
Thái độ của Quy Hiểu mềm đi không ít, cô dặn dò: “Cháu… xem họ nhé, trễ vậy rồi dì không qua được”.
Cô vừa nói dứt lời, đầu dây vang lên tiếng của anh, không rõ lắm, như mơ màng gọi một tiếng: “Quy Hiểu”.
Hai từ đó như níu lấy lòng cô.
Từ từ chìm xuống.
Quy Hiểu nhét điện thoại vào tay Tiểu Thái: “Cậu hỏi địa chỉ đi”.
Tiểu Thái thấy Quy Hiểu khoác áo lông lên thì vô cùng kinh ngạc, tên nhóc này đúng là kinh người, sao lại thuyết phục thành công được thế? Nhưng mà Tiểu Thái cũng rất vui mừng, có lẽ có thể giúp Quy Hiểu và ân nhân nối lại tơ hồng, cô không nói nhiều nữa, xách mấy túi đồ hỏi địa chỉ rồi trực tiếp đưa Quy Hiểu ra ngoài.
Một tiệm cơm nhỏ được Tần Minh Vũ bao hết, còn được trang trí lại.
Ngoài cửa có mấy thanh niên hai mươi mấy tuổi uống say đến mức không biết gì, ngồi khóc trên bậc thang, có người khóc không thành tiếng, chỉ biết lau nước mắt, mắt cũng đỏ oạch lên. Quy Hiểu nhớ lại khi còn bé cô đã từng gặp hình ảnh này trong đại viện, dù chưa từng trải qua, nhưng cô cũng biết “tình chiến hữu” sâu nặng đến mức nào.
Đẩy cửa thủy tinh ra là nơi tổ chức tiệc.
Phía sau nơi này còn trang bị cả KTV, có một người đàn ông đứng đó hò hét bài “anh em”, rất có cảm giác tháng năm.
Quy Hiểu đứng trước cửa lớn hơi tối đèn, nhìn quanh đám người đang náo nhiệt trong phòng kia tìm anh.
Đột nhiên Tần Minh Vũ xuất hiện trong chỗ khuất: “Tới rồi à”.
Đêm đó Tần Minh Vũ không biết chuyện giữa Quy Hiểu và Lộ Viêm Thần, nhưng bây giờ, lúc này đây, ánh mắt anh nhìn Quy Hiểu cũng có phần tế nhị: “Đội trưởng Lộ ở bên kia, đi dọc theo bên phải vào trong”.
Quy Hiểu do dự, đã đến đây rồi chẳng lẽ không phải vì gặp anh sao?
Cô quyết định chắn chắn rồi đi dọc bên phải bước vào.
Sau lưng, Tần Minh Vũ ngăn cản Tiểu Thái đang định vào theo xem náo nhiệt.
Lúc này Tiểu Thái mới hiểu ra.
Ở bên trong cũng có một cánh cửa thủy tinh lớn, quay về phía đường phố phía sau, bên cạnh treo một bức màn tơ nhung màu đỏ sậm, có phần dung tục.
Đi qua một góc nhỏ.
Có ba người đàn ông đang ngồi bên chiếc bàn vuông, cái ghế Lộ Viêm Thần đang ngồi tựa vào khung cửa sổ, như xa rời với cuộc vui bên trong, anh ngồi hút thuốc, gạt tàn trong tay cũng chất đầy tàn thuốc mẩu lớn mẩu nhỏ.
Lộ Viêm Thần không hề uống rượu, anh chỉ ngồi nhìn ra màn tuyết bên ngoài, suy nghĩ đến chuyện tối nay lăn lộn xong, mai sẽ phải lái xe tiễn ai tới nhà ga trước.
Dù sao cũng không có việc làm, lần lượt đưa từng người cũng không tệ, ngồi không ở nhà ga vài ngày cũng sẽ đưa tiễn hết.
Cả căn phòng du dương giai điệu ngày xưa, trong làn điệu đó còn có người lấy kèn harmonica ra thổi.
Quy Hiểu đến gần.
Hai người đàn ông bên cạnh Lộ Viêm Thần thấy có một cô gái xuất hiện thì cực kì kinh ngạc, họ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Quy Hiểu một lúc rồi đẩy đẩy cái ghế phía sau: “Đội trưởng Lộ, bọn em đi lấy thêm rượu nhé”.
Lúc bấy giờ Lộ Viêm Thần mới phát hiện ra, anh nghiêng đầu nhìn lại, ánh sáng trên mặt càng trầm hơn, đôi mắt đen láy lướt nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt.
Quy Hiểu yên lặng một lúc rồi nhỏ giọng gọi anh: “Lộ Thần”.
Đã mười năm rồi không ai gọi cái tên này.
Tối đó lúc cô thốt lên anh lại nghĩ mình đã nghe nhầm rồi.
Động tác đầu tiên của Lộ Viêm Thần là vươn tay sờ lấy hộp thuốc lá trên bàn, không ngờ rằng động tác quá vội lại làm rơi gạt tàn xuống đất, có lẽ anh cũng biết mình thất thố, người bắt đầu nóng nảy: “Lại tìm tôi làm gì?”
Đúng là một thùng nước đá lạnh băng dội tới, không hề nương tay.
“Rốt cục cô muốn làm gì đây?” Lộ Viêm Thần dập tắt tàn thuốc trên tay.
Lồng ngực cực kì khó chịu, cô nén giận nói: “Anh không gọi thì em cũng sẽ không đến”.
“Tôi gọi cô?” Anh nói như thể chê cười.
Quy Hiểu giận đến mức đôi mắt đỏ oạch lên, cứ nhìn anh chằm chằm, cảnh tượng trước mắt như có một màn hơi nước xộc lên, dần dần mờ mịt.
Lộ Viêm Thần thấy cô như thế thì thoáng nhíu mày, im lặng một lúc rồi đột nhiên hét toáng: “Cao Hải “.
“Có”.
Một cậu thanh niên khoảng hai mươi tuổi vùng Đông Nam chạy từ phía sân khấu KTV tới. Chắc là đã uống chút rượu, khuôn mặt phớt đỏ nhìn sang Quy Hiểu đang đứng trước bàn Lộ Viêm Thần.
Sau đó mới chuyển tới người vừa gọi mình: “Sao ạ? Đội trưởng Lộ”.
“Lại đây”. Lộ Viêm Thần dựa vào ánh sáng mờ ảo từ ngoài cửa sổ chiếu vào, nhìn cậu: “Tới gần tôi một chút”.
“Đội trưởng Lộ”. Cao Hải bất giác lùi về sau một bước, khuôn mặt vẫn tươi cười như cũ.
Lộ Viêm Thần nhìn thấy bộ dạng cậu ta như vậy thì cũng biết mình đã đoán đúng rồi, bàn tay cầm hộp thuốc lá trước mặt lên, không có gì, trống rỗng. Bực bội cứ thế bùng lên, giọng anh trầm xuống: “Xin lỗi đi”.
Giữa tiếng kèn harmonica vang vọng, Cao Hải ngượng nghịu quay lại nhìn Quy Hiểu, chuẩn bị cả buổi mới nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cô Quy Hiểu, vừa rồi… là tôi, là tôi đóng giả đội trưởng Lộ. Tôi biết cách giả giọng người khác, cho nên lúc nãy nói đùa với cô”.