Chương 15: Lo Lắng
Chiếc xe lăn bánh rời khỏi khách sạn tổ chức tiệc mang theo cô gái không biết mình sẽ đi đâu. Chiếc xe vừa rời đi thì chiếc xe màu bạc đỗ lại, Đông Huy xuống xe vào bên trong hội trường tìm Mộc Trà. Tìm khắp khách sạn không thấy, có người nói cô đã ra về, anh liền gọi điện thoại xem Mộc Trà đã về chưa nhưng cũng không thấy bắt máy. Nghĩ cô đang đi taxi nên anh chạy ra xe khẩn trương đi về hướng nhà của Mộc Trà. Xe phanh gấp trước cổng, anh vội vã ấn chuông cửa. Trong nhà vẫn tối om, anh khẩn trương nhấn chuông nhiều lần mà vẫn không thấy liền gọi đi cho Khải Viễn. Vậy mà cũng phải gọi mấy lần mới thấy anh nghe máy: - Anh, không thấy cô ấy đâu cả. - Đợi một lúc nữa xem có thấy cô ấy về không? Nếu không có thì qua khách sạn check camera đi. - Vâng ạ. Thanh Di về nhà thấy Đông Huy đang đi lại trước cổng nhà mình thì ngạc nhiên: - Anh làm gì ở đây? - Tôi đợi Mộc Trà - Không phải nó đi cùng mấy người sao? Có phải đã xảy ra chuyện gì không? - Chúng tôi có việc phải đi nên để cô ấy ở lại bữa tiệc, tôi quay lại đón thì không thấy Mộc Trà đâu cả. - Chết tiệt... các người làm ăn kiểu gì vậy hả? Thanh Di mở cửa vào nhà thay vội quần áo chạy ra ngoài: - Chúng ta đi tìm nó. Cả hai quay lại khách sạn, check camera thì thấy lão Thịnh có lại gần Mộc Trà nhưng sau đó không làm phiền cô nữa. Mộc Trà tự mình đi ngoài đi về. - Này, anh thấy dáng đi của nó rất chật vật không? Đông Huy nhờ người điều khiển: - Anh zoom lên hộ tôi được không? - Đấy anh nhìn đi, nó đi siêu vẹo như này là say rượu rồi. Mộc Trà uống rượu rất giỏi không thể say được, chắc chắn bị chuốc rồi. - Bên ngoài cửa có camera không, cho chúng tôi xem với. Vậy nhưng, họ cũng chỉ nhận lại là Mộc Trà đi theo người đàn ông lạ mặt lên một chiếc camry màu đen không nhìn rõ biển số. - Zoom biển số xe lên đi. - Chết tiệt... họ cố tình che biển số. Lúc này thì cả hai không bình tĩnh được nữa. Họ đã đưa Mộc Trà đi được gần 2 giờ rồi. Nếu muốn giở trò chắc chắn là đã xảy ra chuyện. Thanh Di nóng nảy túm cổ áo Đông Huy: - Bạn tôi mà làm sao, tôi giết hai người. Đông Huy không phản đối sự nổi giận của Thanh Di. Anh bình tĩnh hơn nhưng cũng bắt đầu sợ, sợ cô xảy ra chuyện thì bản thân anh và Khải Viễn sẽ phải hối hận cả đời. Đưa Thanh Di ra xe, anh gọi điện cho Khải Viễn với tâm trạng rối bời: - Sếp... cô ấy bị đưa đi nhưng kẻ chủ mưu đã lập sẵn kế hoạch vậy nên chiếc xe bị che biển số. - Chết tiệt... ai có thể làm chuyện này chứ? - Cô ấy không gây thù chuốc oán với ai cả nên rất khó để phân tách đối tượng. - Đến nhà lão Thịnh đi, tôi sẽ đến ngay. - Tại sao anh lại... - Đi đi - Dạ Khải Viễn tắt điện thoại nhìn mẹ đang ngủ thì sang bên giường ông Hoàng khẽ lay: - Ba để ý mẹ nhé! Con có việc gấp cần ra ngoài. - Muộn rồi con còn đi đâu? - Con đi tìm Mộc Trà. Chẳng để ba hỏi thêm, anh sải bước nhanh rời khỏi bệnh viện. Trong màn đêm, dưới ánh đèn vàng chiếc xe lao đi thật nhanh. Anh mở điện thoại liên tục gọi cho lão Thịnh nhưng chẳng thấy lão bắt máy. Đáng lẽ ra, anh nên cảnh báo Mộc Trà tránh xa lão ra... Đông Huy nhìn thấy xe Khải Viễn thì chạy lại: - Anh, em đã ấn chuông cửa nhưng người làm nói lão chưa về nhà. - Gặp vợ hắn chưa? Anh không đợi trả lời mà trực tiếp đi đến ấn chuông cửa, từng hồi chuông chói tai vang lên trong không gian yên ắng. Đèn cổng được bật lên, người giúp việc trong nhà lật đật ra mở cổng: - Các cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? - Xin lỗi bác, tôi gặp vợ ông Thịnh được không? Hãy nói với bà ấy có tổng giám đốc Bạch Khải tìm. Chẳng cần đợi lâu, người anh cần gặp đã xuất hiện nơi cửa đon đả mời: - Đêm khuya rồi, cậu có việc gì cần cứ nói. - Chồng bà hiện đang ở đâu bà có biết không? - Từ lâu rồi vợ chồng tôi chỉ sống cùng nhau như vỏ chai rỗng thôi, cũng là vì tương lai con cái. Tôi không muốn chúng xấu hổ với bạn bè nên ngậm bồ hòn làm ngọt sống với nhau nên ông ấy làm gì, đi đâu từ lâu tôi không còn để ý nữa. Khải Viễn nắm khớp tay kêu răng rắc, anh nén thở dài gật đầu cảm ơn bà ta rồi xoay người đi. Thanh Di suốt ruột cáu ngậu lên: - Bây giờ là nửa đêm rồi, nếu lão ta muốn thì Mộc Trà đã bị hại rồi. Các anh làm gì đi chứ? Khải Viễn gọi điện đi cho lão Thịnh một lần nữa, thật may lão đã nghe máy. - Ai vậy? - Ông có mang người của tôi đi không? . Truyện Teen HayAnh nghe thấy tiếng lão khẽ rên rỉ mà gằn giọng: - Mộc Trà đâu? - Cậu điên à? Đêm hôm gọi cho tôi đòi người gì chứ? Tôi không biết cô ta ở đâu cả. - Nếu để tôi biết ông động đến cô ấy thì công ty của ông, cái mạng ông sẽ không còn nữa đâu. Khải Viễn tắt điện thoại. Nếu lão không mang người của anh đi thì ai là người làm chuyện ấy. - Anh nghĩ xem, lúc hai người vào dự tiệc có thấy ai có ý gì với Mộc Trà không? - Không, tất cả chỉ là xã giao thôi. Lúc này cả ba gần như tâm trạng như nhau, lo lắng rối bời. Họ trở về nhà Thanh Di, cả ba ngồi trước cửa đợi cả đêm không ai ngủ. Khải Viễn đứng bên đường lôi thuốc ra hút hết điếu này đến điếu khác. Khi tâm trạng bồn chồn, lo lắng thì đêm dường như lại dài hun hút. - Sếp, anh về nhà đi, em đợi Mộc Trà về. - Không sao, lỗi là của tôi... đáng lí ra nên gọi cô ấy về cùng.