Chương 11: Đêm bình yên nhất
Về phần Tống Quốc Lam, Trần Nhất và Hạ Vũ thì sau khi Dương Hàn Đông mang Nghiên Dương đi, ba con người này ngồi bàn tán về sự đời.
Tống Quốc Lam và Hạ Vũ hai tay chống cằm, mắt thẫn thờ nhìn về khoảng không phía trước. Còn Trần Nhất vẫn giữ gương mặt lạnh lùng mê hoặc lòng người.
Tống Quốc Lam mặt ửng đỏ vì men rượu, đầu gật gù lên tiếng:
"Hai người nghĩ hai người bọn họ đã thực sự làm hòa chưa?"
Hạ Vũ liền thở dài đáp: "Chúng ta đã giúp đến nước này rồi mà tên họ Dương kia còn không thành công thì tôi sẽ mang Tiểu Nghiên nhà tôi về đấy."
"Đêm nay, con thỏ nhỏ đó chắc sẽ vất vả với con sói già kia lắm!"
Trần Nhất phán câu chốt hạ khiến Hạ Vũ và Tống Quốc Lam mở to mắt ngạc nhiên, sau lại thầm cầu nguyện cho cô bạn nhỏ bình bình an an mà sống sót qua đêm nay.
Đối với Trần Nhất không có việc đưa con gái về nhưng cũng không thể để một người con gái đang say rượu đi taxi một mình về được. Như vậy thực sự rất nguy hiểm nên liền gọi cho cậu em khóa dưới, chính là em họ xa của mình đến đón Hạ Vũ về.
Thấy cuộc gọi của anh họ kêu đến đón Hạ Vũ về, Văn Thiên liền nhanh chóng đồng ý, tức tốc đến nơi mà Trần Nhất đã nói trong điện thoại.
Văn Thiên là sinh viên ưu tú của khoa Kinh Tế, tính cách cũng có phần lạnh lùng nhưng không băng lãnh như Trần Nhất.
Văn Thiên và Hạ Vũ lần đầu gặp nhau là ở thư viện trường.
Hôm đó, Nghiên Dương bận việc ở phòng múa nên đã nhờ cô đến thư viện mượn một số tài liệu liên quan tới bài thực hành ngoại khóa Logistics. Đi lòng vòng không biết nên chọn quyển nào nên Hạ Vũ đã lấy hết những quyển có chữ Logistics. Hai tay ôm chồng sách cao ngang đầu, tầm nhìn bị che khuất nên đi đứng khó khăn, không may va phải Văn Thiên nơi ngã rẽ. Nhìn chồng sách rơi tứ tung xuống sàn, bực mình nên Hạ Vũ đã mắng xối xả người trước mặt, nhưng người trước mặt lại một chút tức giận hay hối lỗi cũng không có, giọng trầm trần nói:
"Nếu muốn đọc thì chỉ cần cuốn này thôi là đủ. Không cần phải lấy hết chỗ này đâu. Cậu lấy nhiều như vậy, đọc cũng không vào, lại còn không cho các bạn học khác có cơ hội mượn sách nữa."
Văn Thiên cúi người xuống nhặt lại chỗ sách đem trả lại vào chỗ cũ, chỉ để lại một cuốn duy nhất cho Hạ Vũ. Cô nàng đứng ngẩn người mất hồi lâu, khi tỉnh ra thì người kia đã đi từ lâu rồi.
Trời càng về khuya nhiệt độ ở Lam Thành càng xuống thấp dù hiện tại có là mùa hè, ban ngày trời nóng nực 33 độ đến 36 độ nhưng khi đêm đến nhiệt độ có thể xuống dưới 15 độ.
Hạ Vũ đã được Văn Thiên hộ tống về nhà nên hiện tại Trần Nhất cảm thấy thoải mái hơn khi chỉ có Tống Quốc Lam ở cạnh.
Tống Quốc Lam hai tay xoa xoa vào nhau, chân run run vì lạnh, nói:
"Nhất ca, em lạnh rồi. Chúng ta nhanh về nhà thôi!"
Trần Nhất gục mặt xuống vai Tống Quốc Lam mặt dày ăn vạ, ý tứ trong câu nói khiến người nghe đỏ mặt:
"Tiểu Lam. Hình như tôi say rồi. Đêm nay cần người chăm sóc. Nhà em gần đây hơn. Vậy nên.. tôi sẽ ngủ lại chỗ em."
Tống Quốc Lam thật bó tay với con người này, không phải tửu lượng rất tốt sao? Lấy cớ say rượu để ngủ lại chỗ cậu, thật là ấu trĩ quá mà.
Người thấy được bộ dạng này của Trần Nhất chỉ có thể là Tống Quốc Lam.
Tống Quốc Lam hừ lạnh một tiếng, hai tay hết sức đẩy cái người cao lớn kia ra, châm chọc nói:
"Anh rất biết tận dụng cơ hội đấy nhỉ? Trần tiên sinh đây cũng có ngày không cần hình tượng như vậy sao? Muốn ngủ lại chỗ tôi, chắc cũng không có gì trong sạch đâu."
"Em cũng không cần nói thẳng ra như vậy."
Sau đó đứng thẳng người lên, nhanh tay bế đối phương lên, bước thẳng.
"Anh đang làm gì vậy? Người ta đang nhìn kìa."
"Em nghĩ tôi quan tâm sao?"
"Nhưng cũng không kêu anh bế em."
"Tôi thích là được."
Bá đạo. Quá bá đạo rồi! Trần Nhất còn "xảo quyệt" hơn cả Dương Hàn Đông nữa.
Cũng không bất ngờ, Dương Hàn Đông đưa Nghiên Dương về thẳng nhà mình.
Đặt cô nhẹ nhàng xuống chiếc giường cỡ lớn trong phòng riêng.
Dù hôm nay cô đã được tốt nghiệp, nhưng cậu thì vẫn chưa được phép "tốt nghiệp", dù gì.. vẫn phải nhịn.
Ngồi bên cạnh nhìn người con gái đang ngủ say không chút phòng bị khiến thú tính trong người bất giác cao hứng.
"Mày điên sao Dương Hàn Đông. Mày phải nhịn, phải nhịn. Cố gắng một chút nữa thôi.", tự chấn an bản thân, thở dài một tiếng sau đó liền hướng tới phòng tắm để hạ hỏa.
Tắm xong, cậu đi lại phòng ngủ xác nhận Nghiên Dương đã ngủ ngon. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới sofa ở phòng khách.
Lần đầu tiên, đêm đầu tiên ở cùng bạn gái mà đã phải làm bạn với sofa chắc chỉ có mình Dương Hàn Đông cậu.
Ánh đèn vàng trong phòng khách phản chiếu vào gương mặt người con trai nằm trên sofa khiến người nhìn phải thẫn thờ một hồi.
Rất đẹp!
Đôi lông mày sắc lạnh, lông mi cong dài, đôi mắt phượng hoàng, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm hình chữ L.. tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.
Hôm nay, Lam Thành.. thật đẹp!
Tống Quốc Lam và Hạ Vũ hai tay chống cằm, mắt thẫn thờ nhìn về khoảng không phía trước. Còn Trần Nhất vẫn giữ gương mặt lạnh lùng mê hoặc lòng người.
Tống Quốc Lam mặt ửng đỏ vì men rượu, đầu gật gù lên tiếng:
"Hai người nghĩ hai người bọn họ đã thực sự làm hòa chưa?"
Hạ Vũ liền thở dài đáp: "Chúng ta đã giúp đến nước này rồi mà tên họ Dương kia còn không thành công thì tôi sẽ mang Tiểu Nghiên nhà tôi về đấy."
"Đêm nay, con thỏ nhỏ đó chắc sẽ vất vả với con sói già kia lắm!"
Trần Nhất phán câu chốt hạ khiến Hạ Vũ và Tống Quốc Lam mở to mắt ngạc nhiên, sau lại thầm cầu nguyện cho cô bạn nhỏ bình bình an an mà sống sót qua đêm nay.
Đối với Trần Nhất không có việc đưa con gái về nhưng cũng không thể để một người con gái đang say rượu đi taxi một mình về được. Như vậy thực sự rất nguy hiểm nên liền gọi cho cậu em khóa dưới, chính là em họ xa của mình đến đón Hạ Vũ về.
Thấy cuộc gọi của anh họ kêu đến đón Hạ Vũ về, Văn Thiên liền nhanh chóng đồng ý, tức tốc đến nơi mà Trần Nhất đã nói trong điện thoại.
Văn Thiên là sinh viên ưu tú của khoa Kinh Tế, tính cách cũng có phần lạnh lùng nhưng không băng lãnh như Trần Nhất.
Văn Thiên và Hạ Vũ lần đầu gặp nhau là ở thư viện trường.
Hôm đó, Nghiên Dương bận việc ở phòng múa nên đã nhờ cô đến thư viện mượn một số tài liệu liên quan tới bài thực hành ngoại khóa Logistics. Đi lòng vòng không biết nên chọn quyển nào nên Hạ Vũ đã lấy hết những quyển có chữ Logistics. Hai tay ôm chồng sách cao ngang đầu, tầm nhìn bị che khuất nên đi đứng khó khăn, không may va phải Văn Thiên nơi ngã rẽ. Nhìn chồng sách rơi tứ tung xuống sàn, bực mình nên Hạ Vũ đã mắng xối xả người trước mặt, nhưng người trước mặt lại một chút tức giận hay hối lỗi cũng không có, giọng trầm trần nói:
"Nếu muốn đọc thì chỉ cần cuốn này thôi là đủ. Không cần phải lấy hết chỗ này đâu. Cậu lấy nhiều như vậy, đọc cũng không vào, lại còn không cho các bạn học khác có cơ hội mượn sách nữa."
Văn Thiên cúi người xuống nhặt lại chỗ sách đem trả lại vào chỗ cũ, chỉ để lại một cuốn duy nhất cho Hạ Vũ. Cô nàng đứng ngẩn người mất hồi lâu, khi tỉnh ra thì người kia đã đi từ lâu rồi.
Trời càng về khuya nhiệt độ ở Lam Thành càng xuống thấp dù hiện tại có là mùa hè, ban ngày trời nóng nực 33 độ đến 36 độ nhưng khi đêm đến nhiệt độ có thể xuống dưới 15 độ.
Hạ Vũ đã được Văn Thiên hộ tống về nhà nên hiện tại Trần Nhất cảm thấy thoải mái hơn khi chỉ có Tống Quốc Lam ở cạnh.
Tống Quốc Lam hai tay xoa xoa vào nhau, chân run run vì lạnh, nói:
"Nhất ca, em lạnh rồi. Chúng ta nhanh về nhà thôi!"
Trần Nhất gục mặt xuống vai Tống Quốc Lam mặt dày ăn vạ, ý tứ trong câu nói khiến người nghe đỏ mặt:
"Tiểu Lam. Hình như tôi say rồi. Đêm nay cần người chăm sóc. Nhà em gần đây hơn. Vậy nên.. tôi sẽ ngủ lại chỗ em."
Tống Quốc Lam thật bó tay với con người này, không phải tửu lượng rất tốt sao? Lấy cớ say rượu để ngủ lại chỗ cậu, thật là ấu trĩ quá mà.
Người thấy được bộ dạng này của Trần Nhất chỉ có thể là Tống Quốc Lam.
Tống Quốc Lam hừ lạnh một tiếng, hai tay hết sức đẩy cái người cao lớn kia ra, châm chọc nói:
"Anh rất biết tận dụng cơ hội đấy nhỉ? Trần tiên sinh đây cũng có ngày không cần hình tượng như vậy sao? Muốn ngủ lại chỗ tôi, chắc cũng không có gì trong sạch đâu."
"Em cũng không cần nói thẳng ra như vậy."
Sau đó đứng thẳng người lên, nhanh tay bế đối phương lên, bước thẳng.
"Anh đang làm gì vậy? Người ta đang nhìn kìa."
"Em nghĩ tôi quan tâm sao?"
"Nhưng cũng không kêu anh bế em."
"Tôi thích là được."
Bá đạo. Quá bá đạo rồi! Trần Nhất còn "xảo quyệt" hơn cả Dương Hàn Đông nữa.
Cũng không bất ngờ, Dương Hàn Đông đưa Nghiên Dương về thẳng nhà mình.
Đặt cô nhẹ nhàng xuống chiếc giường cỡ lớn trong phòng riêng.
Dù hôm nay cô đã được tốt nghiệp, nhưng cậu thì vẫn chưa được phép "tốt nghiệp", dù gì.. vẫn phải nhịn.
Ngồi bên cạnh nhìn người con gái đang ngủ say không chút phòng bị khiến thú tính trong người bất giác cao hứng.
"Mày điên sao Dương Hàn Đông. Mày phải nhịn, phải nhịn. Cố gắng một chút nữa thôi.", tự chấn an bản thân, thở dài một tiếng sau đó liền hướng tới phòng tắm để hạ hỏa.
Tắm xong, cậu đi lại phòng ngủ xác nhận Nghiên Dương đã ngủ ngon. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, đi tới sofa ở phòng khách.
Lần đầu tiên, đêm đầu tiên ở cùng bạn gái mà đã phải làm bạn với sofa chắc chỉ có mình Dương Hàn Đông cậu.
Ánh đèn vàng trong phòng khách phản chiếu vào gương mặt người con trai nằm trên sofa khiến người nhìn phải thẫn thờ một hồi.
Rất đẹp!
Đôi lông mày sắc lạnh, lông mi cong dài, đôi mắt phượng hoàng, sống mũi cao thẳng, xương quai hàm hình chữ L.. tất cả đều vô cùng hoàn mỹ.
Hôm nay, Lam Thành.. thật đẹp!