Chương : 28
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Có phải tên tiếng Anh của anh là Fluffy không?”
***
Hơi thở nóng rực phun lên gáy, toàn bộ cơ thể như bốc cháy.
Lương Đống chủ động cởi quần áo, cũng đổi tư thế, nằm ngửa lên giường, để Cố Nghi Lạc dạng chân ngồi trên người anh.
Cố Nghi Lạc bay qua nửa vòng trái đất, cuối cùng cũng được sờ mó cơ bụng cậu thương nhớ bấy lâu.
Làn da chân thật, tự động sưởi ấm, trong cứng rắn có mềm mại, xúc cảm có thể nói là thượng hạng.
Càng thiêu đốt tâm trí cậu.
Cố Nghi Lạc giãy dụa một hồi, nghẹn ra một câu: “Anh… Anh không ngủ hả.”
Lần đầu tiên trong đời bộ phận này của Lương Đống được người khác sờ vào, còn là tự anh dâng tới cửa, cơ thể anh vốn căng cứng, vì câu nói này của cậu mà thả lỏng hơn nhiều.
Anh “ừ” một tiếng coi như đáp lời.
Khung cảnh mờ tối giấu kín nỗi xấu hổ, Cố Nghi Lạc không biết phải làm thế nào, dần dần thẹn quá hóa giận.
Cậu bóp cơ bắp căng đầy dưới lòng bàn tay một cái: “Anh giỏi ghê ha, giả vờ ngủ lừa em!”
Lương Đống chuyển mắt sang chỗ khác: “Không, chỉ là… không ngủ được.”
Cố Nghi Lạc xấu xa truy hỏi: “Tại sao?”
Chậm rãi chớp mắt, lúc nhấc mắt lên nhìn, Lương Đống nhìn thẳng vào người phía trên thân anh.
Anh chưa bao giờ có ý định giấu diếm điều này.
“Vì em nằm bên cạnh anh, nên anh không ngủ được.”
Cố Nghi Lạc cắn môi, tức giận nghĩ: Ai dám bảo Lương Đống là khúc gỗ không biết nói chuyện, tui liều với người đó liền.
Thật ra không cần anh nói, cái thứ cộm người kia kia đã im lặng chứng minh hết thảy.
Dù sao sờ cũng sờ đủ rồi, Cố Nghi Lạc định áp dụng mấy thứ học được trước đây. Cậu nâng mông lên, một tay chống lên ráp giường, một tay sờ ra sau, khi cảm nhận được sự hiện diện không thể ngó lơ ở phía sau, cậu giật mình đến độ cổ tay run lên.
“Cái, cái này…?”
Lương Đống đang nằm, đầu tiên hơi sững người, sau đó không biết nhớ ra điều gì, nắm lấy bả vai Cố Nghi Lạc, lật một cái, quay lại tư thế anh ở trên.
“Không được à?” Anh thở dốc, hỏi, “Lạc Lạc không thích à?”
Mỗi khi nghe Lương Đống gọi “Lạc Lạc”, tai Cố Nghi Lạc đều bị chấn động đến nỗi tê rần, ngay sau đó là cơn ngứa dâng lên, chỉ muốn tìm thứ gì đó gãi gãi bớt.
Cũng bởi vậy, mà chính bản thân Cố Nghi Lạc cũng không ngờ, dưới tình huống tên đã lên dây này, cậu giữ được một sợi lý trí cuối cùng.
“Không phải không thích.” Cố Nghi Lạc cũng thở rất gấp, liều mạng cắn môi mới khắc chế được bản năng sinh lý, “Bao em mang tới không… không lớn như vầy.”
…
Buổi tối đầu tiên ngủ cùng nhau, Cố Nghi Lạc vẫn là cậu xử nam không vui vẻ gì cho cam.
Sáng sớm hôm sau mở mắt ra, cậu nhìn chằm chằm trần nhà trọn 3 phút, thiếu điều khắc mấy chữ “DỤC CẦU BẤT MÃN” lên mặt.
Lúc đợi ăn sáng, Cố Nghi Lạc chuyên môn tự vả, một tay cầm nĩa một tay cầm điện thoại, ỉu xìu héo queo tìm A Đông nói chuyện phiếm.
Today Nghi Happy: Không biết có thể đổi tên trên diễn đàn không, tui muốn đổi thành “Nghi Không Happy”
Dong: Sao vậy?
Today Nghi Happy: Tui dựa theo chỉ thị trong topic, chuẩn bị mấy thể loại bao, ai ngờ vẫn bị nhỏ quá… Hầy, thật ra bao nhỏ thì có thể làm không bao mà nhỉ
Dong: Bạn đã làm đúng, an toàn là trên hết.
Today Nghi Happy: Nghe nói không đeo bao X bên trong rất sướng, bạn trai tui to như vậy, chắc chắn sẽ rất tuyệt [/xấu hổ]
Dong: …
Today Nghi Happy: Cơ mà tui với anh ấy đã dùng tay giúp nhau, cũng kích thích lắm [/xấu hổ]
Dong: [/xấu hổ]
Today Nghi Happy: Đúng rồi, A Đông, hôm qua bạn thế nào?
Dong: Giống bạn.
Today Nghi Happy: Người đó không đè bạn à?
Dong: Không.
Today Nghi Happy: Khiếp ai mà ngốc thế, vậy mà không đè?
Dong: Người ấy có lo lắng riêng.
Today Nghi Happy: Không sao, ngày sau còn dài [/ôm quyền]
Dong: Ừ, dài. [/ôm quyền]
Trò chuyện xong, Lương Đống bận rộn nãy giờ trong phòng bếp bưng đĩa ra, đặt thịt xông khói và trứng chiên trước mặt Cố Nghi Lạc.
Kẹp chúng vào bánh mì nướng xong, Cố Nghi Lạc cầm lên cắn một miếng to, hào phóng khen ngợi: “Ngon quá, ngon hơn nhà hàng hôm qua nhiều.”
Lương Đống yên lặng nhận lời khen, ngồi phía đối diện Cố Nghi Lạc: “Môi còn đau không?”
Cố Nghi Lạc lắc đầu: “Không đau nữa rồi.”
Vết thương ở khóe môi Lương Đống cũng đã kết vảy, chỉ là màu môi anh khá nhạt, nhìn còn lộ rõ hơn hôm qua, chẳng trách lúc Đổng Tuấn Triết xuống nhà, trông vẻ mặt rất khó lường, cứ như thể nghe lén góc tường cả đêm.
Vì có công cho mượn xe, Đổng Tuấn Triết được chia cho một cái sandwich, cậu ta vừa ăn vừa hỏi: “Hôm nay Lương ca với chị dâu có dùng xe không?”
“Không cần nữa.” Lương Đống đáp, “Hôm nay em ấy luyện đàn ở đây.”
Nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng xong, Đổng Tuấn Triết đi ra cửa trước cầm lấy chìa khóa xe: “Vậy được, hôm nay tôi lái xe đến trường, nếu có cần cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Lương Đống đồng ý.
Đúng là hôm nay không cần đến xe.
Vốn dĩ Cố Nghi Lạc định quay về khách sạn luyện đàn với bạn cùng dự thi, nhưng nghĩ phải dùng hãm thanh (*) thì hiệu quả tập luyện không tốt, chỗ ở của Lương Đống là một tòa nhà độc lập không sợ quấy rầy ai, cậu bèn dứt khoát ở lại đây tập đàn.
(*) Phụ kiện hãm thanh cho violin: Nó là bộ phận được lắp vào phần thân nối với dây đàn violin, giúp giảm âm lượng khi phát ra khi kéo đàn. Có thể làm từ cao su hoặc kim loại.
Dù sao Lương Đống cũng mong cậu ở lại, tuy ngoài miệng không nói, nhưng Cố Nghi Lạc tinh ý vẫn phát hiện ra.
Ví dụ như bây giờ, Cố Nghi Lạc lấy đàn ra, gắn đệm vai, vừa cầm đàn lên chỉnh lại hai dây, đã thấy Lương Đống đẩy cửa bước vào, đặt hai cốc nước lên bàn.
“Em cứ tập đi, không cần để ý đến anh.”
Nói rồi, Lương Đống kéo ghế ra ngồi xuống, giở một cuốn sách chi chít tiếng Anh ra.
Mặt ngoài Cố Nghi Lạc: “Được ạ, anh không chê ồn ào là được.”
Trong lòng Cố Nghi Lạc: Bạn trai dính người ghê hí hí.
Buổi sáng sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, mặt cỏ bên ngoài cũng nhú mầm xanh. Tuy tháng tư ở thành phố L chỉ tầm 10 độ C, nhưng hơi thở mùa xuân vẫn dồi dào tràn nhựa.
Thế là hôm nay, phần tập luyện của Cố Nghi Lạc bắt đầu bằng bản《Sonata Mùa xuân》No. 5 giọng F trưởng Op. 24 của Beethoven (*), khởi đầu một ngày mới bằng giai điệu nhẹ nhàng vui tươi.
(*) The Violin Sonata No.5 in F major, Op. 24: là bản sonata dành cho violin của Ludwig van Beethoven. Nó thường được gọi là “Spring Sonata” (Frühlingssonate), được sáng tác vào năm 1801. Nó được Beethoven dành tặng cho Bá tước Moritz von Fries, một nhà bảo trợ mà Beethoven cũng đã dành tặng hai tác phẩm khác trong cùng năm. ()
Một lần tập luyện là liền luôn 4 tiếng đồng hồ, nửa chừng trừ việc gọi video với thầy Tôn trong nước về các vấn đề kỹ thuật biểu diễn, thì toàn bộ thời gian còn lại Cố Nghi Lạc vô cùng chuyên tâm, không lơ là phút nào.
Mãi đến khi đói đến nỗi bụng réo ục ục, Cố Nghi Lạc mới tạm thả lỏng, buông đàn xuống xoay người lại, quả nhiên Lương Đống đã gục xuống bàn ngủ gật, không có tiếng đàn làm bạn nữa thì tỉnh dậy, ngước cổ lên ngơ ngác nhìn Cố Nghi Lạc, như thể không hiểu sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này.
Khi xuống tầng, Cố Nghi Lạc nói đùa: “Có phải tên tiếng Anh của anh là Fluffy không?”
Lương Đống dùng vẻ mặt mờ mịt để thể hiện sự nghi hoặc: “?”
Cố Nghi Lạc nói rõ hơn: “Chú chó ba đầu canh giữ Hòn đá phù thủy trong 《Harry Potter》, nhược điểm là nghe tiếng nhạc sẽ lăn ra ngủ.”
“Anh không có tên tiếng Anh.” Lương Đống nghĩ nghĩ, “Âm nhạc dễ nghe mới khiến anh buồn ngủ.”
Cố Nghi Lạc bị những lời chững chạc đứng đắn này lấy lòng, đắc ý nhảy tung tăng, xoay một vòng ở chiếu nghỉ cầu thang.
Suýt đạp hụt một bước, được Lương Đống tay lanh mắt lẹ lôi lại.
Cố Nghi Lạc bị “té” vào lồng ngực Lương Đống, cười đến mức mặt mày cong cong, duỗi đầu lưỡi đỏ hồng ra liếm môi một cái, tiếng nói mềm mại và hơi thở phất qua mặt Lương Đống: “Lời hứa lúc trước, định lúc nào thực hiện đây anh?”
Vốn tối qua không thể tận hứng, giữa trưa lại bị trêu chọc, Lương Đống phản ứng lại một cách lịch sự, nhưng đôi tay đỡ lưng Cố Nghi Lạc không khỏi siết chặt lại.
Anh đáp: “Bây giờ cũng có thể.”
Cố Nghi Lạc hăng hái đùa giỡn lưu manh, dán vào tai Lương Đống ở góc khuất cầu thang: “Đợi cuộc thi kết thúc, chúng ta…”
Lời tiếp đó biến mất vì tiếng cửa nhà mở ra.
Đổng Tuấn Triết quăng chìa khóa xe vào hộc tủ ở cửa, cao giọng hô: “Surprise! Cùng nhau ăn lẩu nào!”
Khoảng 15 phút sau, bạn Đổng Tuấn Triết vô tình quấy rầy đôi tình nhân người ta thân mật mà không biết, kiểm tra lại nguyên liệu nấu ăn, vỗ trán cái độp: “Toi rồi, quên mua tương ớt.”
Cô gái tên Lý Gia Di đi với cậu ta ló ra khỏi phòng bếp: “Vậy cậu mau đi mua đi, chỗ này có tớ với Lương ca là được rồi.”
Phòng bếp không đủ chỗ đứng cho nhiều người, Cố Nghi Lạc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Tui đi với anh.”
Đổng Tuấn Triết lái xe đưa cậu đến một cửa hàng tiện lợi gần nhất, có lẽ vì đông du học sinh, nên hàng hóa ở đây rất đầy đủ, thậm chí có bán cả gói gia vị lẩu.
Lần đầu tiên Cố Nghi Lạc đi dạo siêu thị ở nước ngoài, cái gì cũng thấy mới lạ, đi dạo một vòng, lấy một hộp kẹo cao su, thêm mấy thanh chocolate, rồi để sản phẩm quan trọng nhất lẫn vào trong đó, lúc tính tiền quả nhiên Đổng Tuấn Triết không phát hiện ra.
Trên đường quay về, Cố Nghi Lạc hỏi: “Cô gái đó, Lý Gia Di đó, hai người bên nhau chưa?”
Đổng Tuấn Triết hơi xấu hổ: “Đang theo đuổi thôi. Hôm nay cô ấy đồng ý theo tôi sang đây ăn cơm, tôi còn thấy hơi bất ngờ.”
Cố Nghi Lạc nghe vậy giẫm chân một cái thật mạnh: “Lái mau lên, lái mau lên!”
Đổng Tuấn Triết chẳng hiểu ra sao: “Sao thế?”
Cố Nghi Lạc không quan tâm được nhiều, bịa bừa: “Tui buồn tè.”
Quay về nhà, vừa hé cửa ra, Cố Nghi Lạc đã lách như cá chạch vào.
Cửa phòng bếp mở một phần, có thể nhìn thấy nửa bờ vai của Lương Đống, Lý Gia Di đang đứng xử lý nguyên liệu nấu ăn bên cạnh anh, cách Lương Đống rất gần, cánh tay cọ vào cánh tay, mái tóc dài như thác đổ gần như rũ xuống người anh, nghe thấy tiếng động bên ngoài, mới lùi sang một bên.
Cố Nghi Lạc thính tai, nghe cô nàng gọi Lương Đống là “Lương ca”, âm cuối mềm mềm, còn hỏi han kinh nghiệm tập thể thao của Lương Đống, hỏi anh có thể bế một cô gái nặng bao nhiêu kí.
Lúc ăn lẩu, Cố Nghi Lạc vô ý mạo phạm quan sát thân hình của Lý Gia Di, xác nhận cô nàng chính là người con gái từng xuất hiện trong video, nói chuyện với Lương Đống ở phòng học. Trước mặt nhiều người như vậy không tiện hỏi nhiều, cậu đành dùng đồ ăn bịt miệng mình, lùa mấy khay thịt bò vào bên nước dùng cay.
Đổng Tuấn Triết là đảng nước dùng suông, thấy điệu bộ hùng hổ của Cố Nghi Lạc, líu lưỡi: “Hôm nay chị dâu được ăn cay à?”
“Chị dâu gì vậy?” Lý Gia Di nhìn Cố Nghi Lạc, lại nhìn về phía Lương Đống, cười nói: “Nam sinh các cậu thật là, miệng lưỡi dẻo quẹo.”
“Tôi không…”
Không đợi Đổng Tuấn Triết nói xong, Cố Nghi Lạc gắp một miếng thịt bò ngấm nước dùng đỏ thẫm lên, ung dung đáp: “Chị dâu có được ăn cay hay không, phải xem Lương ca có được hay không?”
Nếu thời tiết sẽ thay đổi theo cảm xúc của con người, vậy trước bữa cơm là trời quang mây tạnh, sau bữa cơm là mây đen bão bùng.
Ăn lẩu xong, Cố Nghi Lạc chủ động xin dọn dẹp, toàn bộ quá trình đánh vỡ tổng cộng hai cái bát một cái đĩa, thêm hai cái muỗng sứ.
“Tay nghệ sĩ không quen làm việc nặng, hiểu mà hiểu mà.” Đổng Tuấn Triết vô cùng thấu hiểu lòng người, “Tổn thất tính cho Lương ca nhá? OK, tan học xong tôi tiện đường đi mua.”
Nói xong kéo theo Lý Gia Di đang không tình nguyện lắm, chuồn mất.
Lúc Cố Nghi Lạc rửa tay xong, Lương Đống đang mang ki hót rác đến quét dọn nhà bếp, hai người đụng vào nhau, Cố Nghi Lạc vẩy vẩy nước trên tay, nghiêng người muốn đi qua, bị Lương Đống lấy chổi chặn đường.
“Em giận anh.”
Anh nhíu mày, như thể không hiểu vì sao Cố Nghi Lạc lại cụt hứng, nhưng lời nói ra lại là câu khẳng định.
“Không hề.”
Cố Nghi Lạc trả lời cũng rất thẳng thắn, đá cái chổi sang một bên để đi qua, đặt mông ngồi lên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Một lát sau, Lương Đống đi tới, đứng bên cạnh cậu, độ tồn tại cực cao.
Hai người đều xụ mặt, như đang so sức chịu đựng, ai nói chuyện trước là người đó thua.
Nhưng trong lòng cả hai đều sốt ruột, chưa qua 1 phút, đã song song cất lời ——
Cố Nghi Lạc: “Cô ta đã nói gì với anh?”
Lương Đống: “Cậu ta đã nói gì với em?”
Đồng thanh một lời, thẳng thắn bộc trực, khiến chính Cố Nghi Lạc cũng hoảng hốt, cảm thấy hình như từng nghe lời này ở đâu đó rồi.
Chẳng bao lâu sau đã nhớ lại.
” ‘Cậu ta’ là chỉ ai, Đổng Tuấn Triết?” Cố Nghi Lạc nghĩ không ra, “Tối qua anh cũng hỏi câu này.”
Trên mặt Lương Đống không có biểu tình gì, nhưng đáy mắt nhuốm màu mực lại tiết lộ nội tâm u ám của anh.
Một suy nghĩ lớn mật và hoang đường dần dần hình thành trong đầu Cố Nghi Lạc: “Đừng nói là… anh ghen đấy nhá?”
Lương Đống không lên tiếng, phần lớn là ngầm thừa nhận.
Cố Nghi Lạc trợn mắt há mồm, cảm thấy thế giới này điên rồi.
Cậu túm tóc, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, nghiêng đầu đối mặt với Lương Đống đứng đực tại chỗ nãy giờ.
“Một thẳng nam như Đổng Tuấn Triết, thì nói chuyện gì với em được chứ.” Load lại những chuyện xảy ra từ hôm qua, chính Cố Nghi Lạc cũng thấy hành vi của mình đáng nghi, nói năng cũng không lưu loát, “Có một lúc vào ngày hôm qua, em hàn huyên chút chuyện liên quan đến anh với anh ấy, hôm nay tới cửa hàng tiện lợi cũng là vì mua… mua cái đó.”
“Cái gì?” Lương Đống hỏi.
“Thì, thì cái kia á.”
“Kia nào?”
“Bao, size lớn nhất!”
Cố Nghi Lạc móc một hộp giấy trong túi ra, nhắm mắt nhắm mũi đập lên bàn trà bằng gỗ, cảm thấy thẹn thùng đến ngu cả người, ti hí nửa con mắt, cầm lấy nó đập bộp bộp vài lần.
“Anh không biết chuẩn bị, em đành tự đi mua chứ sao.”
Nói ra có hơi tủi thân, Cố Nghi Lạc thấy mình vừa thê thảm vừa đáng thương, ngàn dặm dâng tặng lại còn phải tự chuẩn bị đồ dùng, đúng là nỗi sỉ nhục của giới 0.
Lương Đống rũ mắt xuống nhìn chằm chằm hộp bao cao su kia một lát, sắc mặt dịu lại, đáp: “Anh đã chuẩn bị sẵn.”
“?” Cố Nghi Lạc ngơ ngác, “Vậy sao hôm qua không lấy ra?”
“Sắp phải thi đấu rồi, nếu kỹ thuật của anh kém cỏi, khiến cơ thể em khó chịu, thì cái được không đủ bù đắp cái mất.” Lời nói rất xấu hổ, nhưng từ miệng Lương Đống nói ra lại trịnh trọng như báo cáo học thuật, “Anh có được hay không, thử sẽ biết…”
Nghe được một nửa, Cố Nghi Lạc đã đứng ngồi không yên.
Cậu nhảy bật dậy nhào vào người Lương Đống, Lương Đống trải qua bao lần tôi luyện (*), đã nắm được điểm mấu chốt, lanh tay lẹ mắt vớt được hai đùi của cậu.
(*) Nguyên văn – Thiên chuy bách luyện (千锤百炼): Trải qua muôn ngàn thử thách, gọt giũa.
Trong nháy mắt, Cố Nghi Lạc treo trên người Lương Đống như gấu koala, kẹp hai chân quanh eo của anh, tay vòng qua cổ anh, vững chắc như thể hai người họ đã sinh trưởng cùng nhau.
“Làm sao bây giờ đây Lương ca à.” Cố Nghi Lạc mếu mếu miệng, lầu bầu, “Bây giờ chị dâu muốn thử.”
Trước khi biết yêu đương, Cố Nghi Lạc đâu ngờ đôi bên có thể ăn dấm cùng nhau.
Cũng đâu ngờ mình lớn bằng từng này, còn bị người không phải ba mẹ bế ẵm kiểu này.
Thử thì tạm thời không thể, sắp phải thi đấu không được lỗ mãng, Cố Nghi Lạc nói chuyện khác: “Cô ta hỏi anh có thể bế cô gái bao nhiêu kí, anh trả lời thế nào?”
Lương Đống thành thật đáp: “Anh nói anh không biết.”
“Bây giờ anh biết rồi nhé.” Cố Nghi Lạc nói, “Lần sau nói với cô ta, anh có thể bế một chàng đẹp trai nặng 60 kí.”
Lương Đống đang định đồng ý, Cố Nghi Lạc lại đổi ý: “Thôi thôi đừng nói cho cô ta, em thấy anh nói chuyện với cô ta là tức muốn bể phổi.”
Được bế thế này thật thoải mái, chàng – Cố Nghi Lạc – đẹp trai chưa đã cơn ghiền, không muốn tụt xuống.
Cũng may Lương Đống cao ráo, sức lực cũng đủ, ôm một cậu trai trưởng thành nam tính lên tầng dễ như bỡn.
Hai cái đùi nhàn nhã lắc lư trong không trung, Cố Nghi Lạc sấp lên vai Lương Đống, hỏi: “Thật sự anh không biết cô bé đó thích anh à?”
Lương Đống nói thẳng: “Không biết.”
Cố Nghi Lạc vừa yên tâm, vừa thấy người này có phần trì độn quá.
“Vậy em thích anh, anh biết không?”
Bước chân đặt lên bậc thang dừng lại, vừa hay gặp chiếu nghỉ, Lương Đống đè Cố Nghi Lạc lên tường, nửa người trên thoáng lui ra sau, hai tay vẫn giữ bắp đùi cậu, nhìn thẳng vào cậu.
Có lẽ vì ánh sáng chỗ này hơi kém, hoặc có lẽ bởi vì sát gần nhau, Cố Nghi Lạc có thể nhìn thấy trong đôi mắt thâm thúy của Lương Đống có thứ gì đó bình thường khó thấy.
Tình dục, tình yêu, khát khao, chiếm hữu… Nồng đậm và si mê, dường như muốn nuốt chửng cậu.
Cố Nghi Lạc không hề sợ hãi, chỉ là bừng tỉnh, hóa ra anh cũng là một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
“Anh nên trả lời là, ‘Biết’…”
Nhỏ giọng nói, rồi Cố Nghi Lạc rướn cổ lên, bờ môi chạm vào vành tai lành lạnh của Lương Đống, nhẹ nhàng cọ cọ, dùng cách thức của riêng mình truyền cho anh niềm tin, trấn an anh.
“Lạc Lạc thích anh, thích anh nhất… Chỉ thích anh mà thôi.”
“Có phải tên tiếng Anh của anh là Fluffy không?”
***
Hơi thở nóng rực phun lên gáy, toàn bộ cơ thể như bốc cháy.
Lương Đống chủ động cởi quần áo, cũng đổi tư thế, nằm ngửa lên giường, để Cố Nghi Lạc dạng chân ngồi trên người anh.
Cố Nghi Lạc bay qua nửa vòng trái đất, cuối cùng cũng được sờ mó cơ bụng cậu thương nhớ bấy lâu.
Làn da chân thật, tự động sưởi ấm, trong cứng rắn có mềm mại, xúc cảm có thể nói là thượng hạng.
Càng thiêu đốt tâm trí cậu.
Cố Nghi Lạc giãy dụa một hồi, nghẹn ra một câu: “Anh… Anh không ngủ hả.”
Lần đầu tiên trong đời bộ phận này của Lương Đống được người khác sờ vào, còn là tự anh dâng tới cửa, cơ thể anh vốn căng cứng, vì câu nói này của cậu mà thả lỏng hơn nhiều.
Anh “ừ” một tiếng coi như đáp lời.
Khung cảnh mờ tối giấu kín nỗi xấu hổ, Cố Nghi Lạc không biết phải làm thế nào, dần dần thẹn quá hóa giận.
Cậu bóp cơ bắp căng đầy dưới lòng bàn tay một cái: “Anh giỏi ghê ha, giả vờ ngủ lừa em!”
Lương Đống chuyển mắt sang chỗ khác: “Không, chỉ là… không ngủ được.”
Cố Nghi Lạc xấu xa truy hỏi: “Tại sao?”
Chậm rãi chớp mắt, lúc nhấc mắt lên nhìn, Lương Đống nhìn thẳng vào người phía trên thân anh.
Anh chưa bao giờ có ý định giấu diếm điều này.
“Vì em nằm bên cạnh anh, nên anh không ngủ được.”
Cố Nghi Lạc cắn môi, tức giận nghĩ: Ai dám bảo Lương Đống là khúc gỗ không biết nói chuyện, tui liều với người đó liền.
Thật ra không cần anh nói, cái thứ cộm người kia kia đã im lặng chứng minh hết thảy.
Dù sao sờ cũng sờ đủ rồi, Cố Nghi Lạc định áp dụng mấy thứ học được trước đây. Cậu nâng mông lên, một tay chống lên ráp giường, một tay sờ ra sau, khi cảm nhận được sự hiện diện không thể ngó lơ ở phía sau, cậu giật mình đến độ cổ tay run lên.
“Cái, cái này…?”
Lương Đống đang nằm, đầu tiên hơi sững người, sau đó không biết nhớ ra điều gì, nắm lấy bả vai Cố Nghi Lạc, lật một cái, quay lại tư thế anh ở trên.
“Không được à?” Anh thở dốc, hỏi, “Lạc Lạc không thích à?”
Mỗi khi nghe Lương Đống gọi “Lạc Lạc”, tai Cố Nghi Lạc đều bị chấn động đến nỗi tê rần, ngay sau đó là cơn ngứa dâng lên, chỉ muốn tìm thứ gì đó gãi gãi bớt.
Cũng bởi vậy, mà chính bản thân Cố Nghi Lạc cũng không ngờ, dưới tình huống tên đã lên dây này, cậu giữ được một sợi lý trí cuối cùng.
“Không phải không thích.” Cố Nghi Lạc cũng thở rất gấp, liều mạng cắn môi mới khắc chế được bản năng sinh lý, “Bao em mang tới không… không lớn như vầy.”
…
Buổi tối đầu tiên ngủ cùng nhau, Cố Nghi Lạc vẫn là cậu xử nam không vui vẻ gì cho cam.
Sáng sớm hôm sau mở mắt ra, cậu nhìn chằm chằm trần nhà trọn 3 phút, thiếu điều khắc mấy chữ “DỤC CẦU BẤT MÃN” lên mặt.
Lúc đợi ăn sáng, Cố Nghi Lạc chuyên môn tự vả, một tay cầm nĩa một tay cầm điện thoại, ỉu xìu héo queo tìm A Đông nói chuyện phiếm.
Today Nghi Happy: Không biết có thể đổi tên trên diễn đàn không, tui muốn đổi thành “Nghi Không Happy”
Dong: Sao vậy?
Today Nghi Happy: Tui dựa theo chỉ thị trong topic, chuẩn bị mấy thể loại bao, ai ngờ vẫn bị nhỏ quá… Hầy, thật ra bao nhỏ thì có thể làm không bao mà nhỉ
Dong: Bạn đã làm đúng, an toàn là trên hết.
Today Nghi Happy: Nghe nói không đeo bao X bên trong rất sướng, bạn trai tui to như vậy, chắc chắn sẽ rất tuyệt [/xấu hổ]
Dong: …
Today Nghi Happy: Cơ mà tui với anh ấy đã dùng tay giúp nhau, cũng kích thích lắm [/xấu hổ]
Dong: [/xấu hổ]
Today Nghi Happy: Đúng rồi, A Đông, hôm qua bạn thế nào?
Dong: Giống bạn.
Today Nghi Happy: Người đó không đè bạn à?
Dong: Không.
Today Nghi Happy: Khiếp ai mà ngốc thế, vậy mà không đè?
Dong: Người ấy có lo lắng riêng.
Today Nghi Happy: Không sao, ngày sau còn dài [/ôm quyền]
Dong: Ừ, dài. [/ôm quyền]
Trò chuyện xong, Lương Đống bận rộn nãy giờ trong phòng bếp bưng đĩa ra, đặt thịt xông khói và trứng chiên trước mặt Cố Nghi Lạc.
Kẹp chúng vào bánh mì nướng xong, Cố Nghi Lạc cầm lên cắn một miếng to, hào phóng khen ngợi: “Ngon quá, ngon hơn nhà hàng hôm qua nhiều.”
Lương Đống yên lặng nhận lời khen, ngồi phía đối diện Cố Nghi Lạc: “Môi còn đau không?”
Cố Nghi Lạc lắc đầu: “Không đau nữa rồi.”
Vết thương ở khóe môi Lương Đống cũng đã kết vảy, chỉ là màu môi anh khá nhạt, nhìn còn lộ rõ hơn hôm qua, chẳng trách lúc Đổng Tuấn Triết xuống nhà, trông vẻ mặt rất khó lường, cứ như thể nghe lén góc tường cả đêm.
Vì có công cho mượn xe, Đổng Tuấn Triết được chia cho một cái sandwich, cậu ta vừa ăn vừa hỏi: “Hôm nay Lương ca với chị dâu có dùng xe không?”
“Không cần nữa.” Lương Đống đáp, “Hôm nay em ấy luyện đàn ở đây.”
Nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng xong, Đổng Tuấn Triết đi ra cửa trước cầm lấy chìa khóa xe: “Vậy được, hôm nay tôi lái xe đến trường, nếu có cần cứ gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào.”
Lương Đống đồng ý.
Đúng là hôm nay không cần đến xe.
Vốn dĩ Cố Nghi Lạc định quay về khách sạn luyện đàn với bạn cùng dự thi, nhưng nghĩ phải dùng hãm thanh (*) thì hiệu quả tập luyện không tốt, chỗ ở của Lương Đống là một tòa nhà độc lập không sợ quấy rầy ai, cậu bèn dứt khoát ở lại đây tập đàn.
(*) Phụ kiện hãm thanh cho violin: Nó là bộ phận được lắp vào phần thân nối với dây đàn violin, giúp giảm âm lượng khi phát ra khi kéo đàn. Có thể làm từ cao su hoặc kim loại.
Dù sao Lương Đống cũng mong cậu ở lại, tuy ngoài miệng không nói, nhưng Cố Nghi Lạc tinh ý vẫn phát hiện ra.
Ví dụ như bây giờ, Cố Nghi Lạc lấy đàn ra, gắn đệm vai, vừa cầm đàn lên chỉnh lại hai dây, đã thấy Lương Đống đẩy cửa bước vào, đặt hai cốc nước lên bàn.
“Em cứ tập đi, không cần để ý đến anh.”
Nói rồi, Lương Đống kéo ghế ra ngồi xuống, giở một cuốn sách chi chít tiếng Anh ra.
Mặt ngoài Cố Nghi Lạc: “Được ạ, anh không chê ồn ào là được.”
Trong lòng Cố Nghi Lạc: Bạn trai dính người ghê hí hí.
Buổi sáng sau cơn mưa, trời quang mây tạnh, ánh nắng xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào phòng, mặt cỏ bên ngoài cũng nhú mầm xanh. Tuy tháng tư ở thành phố L chỉ tầm 10 độ C, nhưng hơi thở mùa xuân vẫn dồi dào tràn nhựa.
Thế là hôm nay, phần tập luyện của Cố Nghi Lạc bắt đầu bằng bản《Sonata Mùa xuân》No. 5 giọng F trưởng Op. 24 của Beethoven (*), khởi đầu một ngày mới bằng giai điệu nhẹ nhàng vui tươi.
(*) The Violin Sonata No.5 in F major, Op. 24: là bản sonata dành cho violin của Ludwig van Beethoven. Nó thường được gọi là “Spring Sonata” (Frühlingssonate), được sáng tác vào năm 1801. Nó được Beethoven dành tặng cho Bá tước Moritz von Fries, một nhà bảo trợ mà Beethoven cũng đã dành tặng hai tác phẩm khác trong cùng năm. ()
Một lần tập luyện là liền luôn 4 tiếng đồng hồ, nửa chừng trừ việc gọi video với thầy Tôn trong nước về các vấn đề kỹ thuật biểu diễn, thì toàn bộ thời gian còn lại Cố Nghi Lạc vô cùng chuyên tâm, không lơ là phút nào.
Mãi đến khi đói đến nỗi bụng réo ục ục, Cố Nghi Lạc mới tạm thả lỏng, buông đàn xuống xoay người lại, quả nhiên Lương Đống đã gục xuống bàn ngủ gật, không có tiếng đàn làm bạn nữa thì tỉnh dậy, ngước cổ lên ngơ ngác nhìn Cố Nghi Lạc, như thể không hiểu sao cậu lại xuất hiện ở chỗ này.
Khi xuống tầng, Cố Nghi Lạc nói đùa: “Có phải tên tiếng Anh của anh là Fluffy không?”
Lương Đống dùng vẻ mặt mờ mịt để thể hiện sự nghi hoặc: “?”
Cố Nghi Lạc nói rõ hơn: “Chú chó ba đầu canh giữ Hòn đá phù thủy trong 《Harry Potter》, nhược điểm là nghe tiếng nhạc sẽ lăn ra ngủ.”
“Anh không có tên tiếng Anh.” Lương Đống nghĩ nghĩ, “Âm nhạc dễ nghe mới khiến anh buồn ngủ.”
Cố Nghi Lạc bị những lời chững chạc đứng đắn này lấy lòng, đắc ý nhảy tung tăng, xoay một vòng ở chiếu nghỉ cầu thang.
Suýt đạp hụt một bước, được Lương Đống tay lanh mắt lẹ lôi lại.
Cố Nghi Lạc bị “té” vào lồng ngực Lương Đống, cười đến mức mặt mày cong cong, duỗi đầu lưỡi đỏ hồng ra liếm môi một cái, tiếng nói mềm mại và hơi thở phất qua mặt Lương Đống: “Lời hứa lúc trước, định lúc nào thực hiện đây anh?”
Vốn tối qua không thể tận hứng, giữa trưa lại bị trêu chọc, Lương Đống phản ứng lại một cách lịch sự, nhưng đôi tay đỡ lưng Cố Nghi Lạc không khỏi siết chặt lại.
Anh đáp: “Bây giờ cũng có thể.”
Cố Nghi Lạc hăng hái đùa giỡn lưu manh, dán vào tai Lương Đống ở góc khuất cầu thang: “Đợi cuộc thi kết thúc, chúng ta…”
Lời tiếp đó biến mất vì tiếng cửa nhà mở ra.
Đổng Tuấn Triết quăng chìa khóa xe vào hộc tủ ở cửa, cao giọng hô: “Surprise! Cùng nhau ăn lẩu nào!”
Khoảng 15 phút sau, bạn Đổng Tuấn Triết vô tình quấy rầy đôi tình nhân người ta thân mật mà không biết, kiểm tra lại nguyên liệu nấu ăn, vỗ trán cái độp: “Toi rồi, quên mua tương ớt.”
Cô gái tên Lý Gia Di đi với cậu ta ló ra khỏi phòng bếp: “Vậy cậu mau đi mua đi, chỗ này có tớ với Lương ca là được rồi.”
Phòng bếp không đủ chỗ đứng cho nhiều người, Cố Nghi Lạc nhàn rỗi không có chuyện gì làm, đứng dậy khỏi ghế sô pha: “Tui đi với anh.”
Đổng Tuấn Triết lái xe đưa cậu đến một cửa hàng tiện lợi gần nhất, có lẽ vì đông du học sinh, nên hàng hóa ở đây rất đầy đủ, thậm chí có bán cả gói gia vị lẩu.
Lần đầu tiên Cố Nghi Lạc đi dạo siêu thị ở nước ngoài, cái gì cũng thấy mới lạ, đi dạo một vòng, lấy một hộp kẹo cao su, thêm mấy thanh chocolate, rồi để sản phẩm quan trọng nhất lẫn vào trong đó, lúc tính tiền quả nhiên Đổng Tuấn Triết không phát hiện ra.
Trên đường quay về, Cố Nghi Lạc hỏi: “Cô gái đó, Lý Gia Di đó, hai người bên nhau chưa?”
Đổng Tuấn Triết hơi xấu hổ: “Đang theo đuổi thôi. Hôm nay cô ấy đồng ý theo tôi sang đây ăn cơm, tôi còn thấy hơi bất ngờ.”
Cố Nghi Lạc nghe vậy giẫm chân một cái thật mạnh: “Lái mau lên, lái mau lên!”
Đổng Tuấn Triết chẳng hiểu ra sao: “Sao thế?”
Cố Nghi Lạc không quan tâm được nhiều, bịa bừa: “Tui buồn tè.”
Quay về nhà, vừa hé cửa ra, Cố Nghi Lạc đã lách như cá chạch vào.
Cửa phòng bếp mở một phần, có thể nhìn thấy nửa bờ vai của Lương Đống, Lý Gia Di đang đứng xử lý nguyên liệu nấu ăn bên cạnh anh, cách Lương Đống rất gần, cánh tay cọ vào cánh tay, mái tóc dài như thác đổ gần như rũ xuống người anh, nghe thấy tiếng động bên ngoài, mới lùi sang một bên.
Cố Nghi Lạc thính tai, nghe cô nàng gọi Lương Đống là “Lương ca”, âm cuối mềm mềm, còn hỏi han kinh nghiệm tập thể thao của Lương Đống, hỏi anh có thể bế một cô gái nặng bao nhiêu kí.
Lúc ăn lẩu, Cố Nghi Lạc vô ý mạo phạm quan sát thân hình của Lý Gia Di, xác nhận cô nàng chính là người con gái từng xuất hiện trong video, nói chuyện với Lương Đống ở phòng học. Trước mặt nhiều người như vậy không tiện hỏi nhiều, cậu đành dùng đồ ăn bịt miệng mình, lùa mấy khay thịt bò vào bên nước dùng cay.
Đổng Tuấn Triết là đảng nước dùng suông, thấy điệu bộ hùng hổ của Cố Nghi Lạc, líu lưỡi: “Hôm nay chị dâu được ăn cay à?”
“Chị dâu gì vậy?” Lý Gia Di nhìn Cố Nghi Lạc, lại nhìn về phía Lương Đống, cười nói: “Nam sinh các cậu thật là, miệng lưỡi dẻo quẹo.”
“Tôi không…”
Không đợi Đổng Tuấn Triết nói xong, Cố Nghi Lạc gắp một miếng thịt bò ngấm nước dùng đỏ thẫm lên, ung dung đáp: “Chị dâu có được ăn cay hay không, phải xem Lương ca có được hay không?”
Nếu thời tiết sẽ thay đổi theo cảm xúc của con người, vậy trước bữa cơm là trời quang mây tạnh, sau bữa cơm là mây đen bão bùng.
Ăn lẩu xong, Cố Nghi Lạc chủ động xin dọn dẹp, toàn bộ quá trình đánh vỡ tổng cộng hai cái bát một cái đĩa, thêm hai cái muỗng sứ.
“Tay nghệ sĩ không quen làm việc nặng, hiểu mà hiểu mà.” Đổng Tuấn Triết vô cùng thấu hiểu lòng người, “Tổn thất tính cho Lương ca nhá? OK, tan học xong tôi tiện đường đi mua.”
Nói xong kéo theo Lý Gia Di đang không tình nguyện lắm, chuồn mất.
Lúc Cố Nghi Lạc rửa tay xong, Lương Đống đang mang ki hót rác đến quét dọn nhà bếp, hai người đụng vào nhau, Cố Nghi Lạc vẩy vẩy nước trên tay, nghiêng người muốn đi qua, bị Lương Đống lấy chổi chặn đường.
“Em giận anh.”
Anh nhíu mày, như thể không hiểu vì sao Cố Nghi Lạc lại cụt hứng, nhưng lời nói ra lại là câu khẳng định.
“Không hề.”
Cố Nghi Lạc trả lời cũng rất thẳng thắn, đá cái chổi sang một bên để đi qua, đặt mông ngồi lên ghế sô pha ngoài phòng khách.
Một lát sau, Lương Đống đi tới, đứng bên cạnh cậu, độ tồn tại cực cao.
Hai người đều xụ mặt, như đang so sức chịu đựng, ai nói chuyện trước là người đó thua.
Nhưng trong lòng cả hai đều sốt ruột, chưa qua 1 phút, đã song song cất lời ——
Cố Nghi Lạc: “Cô ta đã nói gì với anh?”
Lương Đống: “Cậu ta đã nói gì với em?”
Đồng thanh một lời, thẳng thắn bộc trực, khiến chính Cố Nghi Lạc cũng hoảng hốt, cảm thấy hình như từng nghe lời này ở đâu đó rồi.
Chẳng bao lâu sau đã nhớ lại.
” ‘Cậu ta’ là chỉ ai, Đổng Tuấn Triết?” Cố Nghi Lạc nghĩ không ra, “Tối qua anh cũng hỏi câu này.”
Trên mặt Lương Đống không có biểu tình gì, nhưng đáy mắt nhuốm màu mực lại tiết lộ nội tâm u ám của anh.
Một suy nghĩ lớn mật và hoang đường dần dần hình thành trong đầu Cố Nghi Lạc: “Đừng nói là… anh ghen đấy nhá?”
Lương Đống không lên tiếng, phần lớn là ngầm thừa nhận.
Cố Nghi Lạc trợn mắt há mồm, cảm thấy thế giới này điên rồi.
Cậu túm tóc, hết đứng lên rồi lại ngồi xuống, nghiêng đầu đối mặt với Lương Đống đứng đực tại chỗ nãy giờ.
“Một thẳng nam như Đổng Tuấn Triết, thì nói chuyện gì với em được chứ.” Load lại những chuyện xảy ra từ hôm qua, chính Cố Nghi Lạc cũng thấy hành vi của mình đáng nghi, nói năng cũng không lưu loát, “Có một lúc vào ngày hôm qua, em hàn huyên chút chuyện liên quan đến anh với anh ấy, hôm nay tới cửa hàng tiện lợi cũng là vì mua… mua cái đó.”
“Cái gì?” Lương Đống hỏi.
“Thì, thì cái kia á.”
“Kia nào?”
“Bao, size lớn nhất!”
Cố Nghi Lạc móc một hộp giấy trong túi ra, nhắm mắt nhắm mũi đập lên bàn trà bằng gỗ, cảm thấy thẹn thùng đến ngu cả người, ti hí nửa con mắt, cầm lấy nó đập bộp bộp vài lần.
“Anh không biết chuẩn bị, em đành tự đi mua chứ sao.”
Nói ra có hơi tủi thân, Cố Nghi Lạc thấy mình vừa thê thảm vừa đáng thương, ngàn dặm dâng tặng lại còn phải tự chuẩn bị đồ dùng, đúng là nỗi sỉ nhục của giới 0.
Lương Đống rũ mắt xuống nhìn chằm chằm hộp bao cao su kia một lát, sắc mặt dịu lại, đáp: “Anh đã chuẩn bị sẵn.”
“?” Cố Nghi Lạc ngơ ngác, “Vậy sao hôm qua không lấy ra?”
“Sắp phải thi đấu rồi, nếu kỹ thuật của anh kém cỏi, khiến cơ thể em khó chịu, thì cái được không đủ bù đắp cái mất.” Lời nói rất xấu hổ, nhưng từ miệng Lương Đống nói ra lại trịnh trọng như báo cáo học thuật, “Anh có được hay không, thử sẽ biết…”
Nghe được một nửa, Cố Nghi Lạc đã đứng ngồi không yên.
Cậu nhảy bật dậy nhào vào người Lương Đống, Lương Đống trải qua bao lần tôi luyện (*), đã nắm được điểm mấu chốt, lanh tay lẹ mắt vớt được hai đùi của cậu.
(*) Nguyên văn – Thiên chuy bách luyện (千锤百炼): Trải qua muôn ngàn thử thách, gọt giũa.
Trong nháy mắt, Cố Nghi Lạc treo trên người Lương Đống như gấu koala, kẹp hai chân quanh eo của anh, tay vòng qua cổ anh, vững chắc như thể hai người họ đã sinh trưởng cùng nhau.
“Làm sao bây giờ đây Lương ca à.” Cố Nghi Lạc mếu mếu miệng, lầu bầu, “Bây giờ chị dâu muốn thử.”
Trước khi biết yêu đương, Cố Nghi Lạc đâu ngờ đôi bên có thể ăn dấm cùng nhau.
Cũng đâu ngờ mình lớn bằng từng này, còn bị người không phải ba mẹ bế ẵm kiểu này.
Thử thì tạm thời không thể, sắp phải thi đấu không được lỗ mãng, Cố Nghi Lạc nói chuyện khác: “Cô ta hỏi anh có thể bế cô gái bao nhiêu kí, anh trả lời thế nào?”
Lương Đống thành thật đáp: “Anh nói anh không biết.”
“Bây giờ anh biết rồi nhé.” Cố Nghi Lạc nói, “Lần sau nói với cô ta, anh có thể bế một chàng đẹp trai nặng 60 kí.”
Lương Đống đang định đồng ý, Cố Nghi Lạc lại đổi ý: “Thôi thôi đừng nói cho cô ta, em thấy anh nói chuyện với cô ta là tức muốn bể phổi.”
Được bế thế này thật thoải mái, chàng – Cố Nghi Lạc – đẹp trai chưa đã cơn ghiền, không muốn tụt xuống.
Cũng may Lương Đống cao ráo, sức lực cũng đủ, ôm một cậu trai trưởng thành nam tính lên tầng dễ như bỡn.
Hai cái đùi nhàn nhã lắc lư trong không trung, Cố Nghi Lạc sấp lên vai Lương Đống, hỏi: “Thật sự anh không biết cô bé đó thích anh à?”
Lương Đống nói thẳng: “Không biết.”
Cố Nghi Lạc vừa yên tâm, vừa thấy người này có phần trì độn quá.
“Vậy em thích anh, anh biết không?”
Bước chân đặt lên bậc thang dừng lại, vừa hay gặp chiếu nghỉ, Lương Đống đè Cố Nghi Lạc lên tường, nửa người trên thoáng lui ra sau, hai tay vẫn giữ bắp đùi cậu, nhìn thẳng vào cậu.
Có lẽ vì ánh sáng chỗ này hơi kém, hoặc có lẽ bởi vì sát gần nhau, Cố Nghi Lạc có thể nhìn thấy trong đôi mắt thâm thúy của Lương Đống có thứ gì đó bình thường khó thấy.
Tình dục, tình yêu, khát khao, chiếm hữu… Nồng đậm và si mê, dường như muốn nuốt chửng cậu.
Cố Nghi Lạc không hề sợ hãi, chỉ là bừng tỉnh, hóa ra anh cũng là một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.
“Anh nên trả lời là, ‘Biết’…”
Nhỏ giọng nói, rồi Cố Nghi Lạc rướn cổ lên, bờ môi chạm vào vành tai lành lạnh của Lương Đống, nhẹ nhàng cọ cọ, dùng cách thức của riêng mình truyền cho anh niềm tin, trấn an anh.
“Lạc Lạc thích anh, thích anh nhất… Chỉ thích anh mà thôi.”