Chương 41
Lão già nhìn cậu bằng ánh mắt hoang mang, đương nhiên cũng cảm thấy sợ rồi nên không dám lớn tiếng nữa.
“Các người rốt cuộc muốn gì từ tôi chứ? Tại sao lại bắt tôi?”
“Ông cứ bình tĩnh đi. Vừa rồi người của tôi có hơi nóng giận. Chúng tôi sẽ không làm gì ông đâu.”
Dứt câu, một người vệ sĩ khác ở bên cạnh Jae Won đem tới trước mặt lão ta một tấm ảnh.
“Ông biết người này nhỉ? Tôi muốn biết một số chuyện về cậu ta.”
“Yoon Bae?”
“Quả nhiên. Ông là người đã bán cậu ta cho một người đàn ông ngoại quốc, đúng chứ?”
Lão già dù không biết làm sao Jae Won lại biết được chuyện đó nhưng vì sợ hãi lão vẫn rụt rè gật đầu.
“Quá khứ của cậu ta thế nào?”
“Tôi, tôi không biết.”
“Ông biết những gì, cứ nói hết ra.”
“Tôi nhớ là… cha của tên nhóc đó là một kẻ nghiện cờ bạc, rượu chè. Ông ta bán tên nhóc đó cho tôi với giá 200 ngàn won năm nó 15 tuổi. Tôi nghĩ số tiền đó là để trả nợ. Còn lại… tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi. Làm ơn hãy tha cho tôi.”
“Đương nhiên. Tôi đã nói rồi mà. Chúng tôi chẳng làm gì cả.”
Thực ra, lần trước Aeron đã sai Lee Han Gyeum cho người giết lão già này, nhưng vì vẫn còn chút tình người nên Han Gyeum chỉ cho người đi cảnh cáo lão không được lại gần Yoon Bae lần nữa.
Ở phía Yoon Bae, từ ngày Aeron thuê một loạt người hầu và vệ sĩ mới, ai ai cũng đều rất thân thiện với cậu. Trước kia chỉ có Min Ji, bây giờ có nhiều hơn thế này, cảm giác thật mới mẻ. Mỗi ngày của cậu đều khá vui vẻ. Aeron không ở nhà, cậu thường xuống phụ giúp, cùng làm việc với một số người hầu khác. Thi thoảng thì lấy nước cho một số vệ sĩ khi thấy họ phải đứng canh quá lâu. Thậm chí cậu còn học được cách nấu một số món ăn ngon, điển hình là món canh gà hầm mà Aeron thích nhất. Cậu cũng rất thích món đó. Khi mẹ còn sống, bà rất hay nấu món này cho cậu ăn.
Tối hôm đó, Yoon Bae lấy đồ xuống nhà tắm như mọi ngày. Tuy đã dùng căn phòng này cũng khá lâu rồi nhưng cậu vẫn chưa thể quen với cái kích thước của nó. Bồn tắm lớn như hồ bơi vậy, có điều độ sâu chỉ đến đầu gối của cậu. Lần nào bước vào cũng thấy rõ mồn một hơi nước trong phòng mờ như một màn sương, làm mờ cả tấm gương lớn.
Yoon Bae dần dần chìm mình xuống dòng nước ấm. Cảm giác sảng khoái vô cùng. Bỗng nhiên cậu lại nhớ đến lần đầu tiên bản thân được tắm trong chiếc bồn tắm này. Lúc đó cậu đã cảm thấy rất hạnh phúc. Thậm chí bấy giờ cậu đã nghĩ: “Liệu cuộc sống của mình sau này có được êm đềm như dòng nước này không?” Giờ mới nhận ra suy nghĩ đó của mình thật ngây thơ. Nếu mà êm đềm thì làm gì có ai đọc truyện của con mụ tác giả tàn ác kia chứ? À không đúng. Cuộc sống của cậu từ trước đến giờ đều đã rất bấp bênh, gập ghềnh rồi kia mà. Có lẽ đó chính là số phận của cậu rồi. Không thể chối bỏ, cũng chẳng thể thay đổi được.
Yoon Bae ngồi co ro, cuộn người trong bồn tắm. Cậu nhắm mắt cảm nhận sự thoải mái, dường như chẳng để ý chút gì xung quanh nữa rồi.
“Suy nghĩ gì vậy, bé con?”
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai khiến cậu giật mình quay ra. Thấy Aeron từ lúc nào đã ngồi sát ngay đằng sau lại còn trong tình trạng trần truồng, Yoon Bae hốt hoảng bất giác ngã ngửa, cả người chìm hẳn xuống dòng nước trong.
Trước phản ứng mạnh mẽ của Yoon Bae, Aeron bất lực khẽ nhoẻn miệng cười. Anh vươn tới, đưa tay xuống nước luồn qua sau gáy cậu rồi đỡ cậu lên. Anh vừa đưa tay gạt bớt nước trên mặt và trên mắt của cậu đi, vừa ân cần nói:
“Thế này chắc là đang đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó lắm nhỉ? Sao vậy? Là đang nghĩ đến tôi sao?”
Chẳng để ý đến câu hỏi đó của anh, Yoon Bae bị sặc nước liên tục ho sặc sụa. Đến khi cậu ổn định lại thì liền nhăn mặt, cau mày.
“Tại sao anh lại vào đây hả? Lại còn không phát ra tiếng động gì.”
Aeron vẫn áp hai lòng bàn tay trên má Yoon Bae. Anh cố ý dùng chút lực ép hai má của cậu lại với nhau khiến đôi môi đỏ hồng khẽ chu lên trông rất đáng yêu.
“Tôi chỉ đi tắm thôi mà, như vậy cũng không được sao, hửm? Hơn nữa, đâu phải là tôi không phát ra tiếng động? Ban đầu tôi không hề có ý định lén lút gì cả. Tôi còn định đường đường chính chính đi vào kìa. Là do em không để ý thôi.”
Nghe đến đây Yoon Bae quay ngoắt mặt đi như một đứa trẻ đang giận dỗi.
“Vậy thì anh mau ra ngoài đi chứ. Tôi vẫn còn chưa tắm xong mà.”
Aeron lại nheo mắt nở một nụ cười. Anh là đã để ý đến vành tai đang đỏ bừng lên của cậu.
“Thì sao nào? Phòng tắm của tôi to mà. To hơn cả mấy cái phòng tắm công cộng ấy chứ. Ngoài ra, tôi còn một thứ cũng rất to đấy. Em có muốn xem không?”
“Các người rốt cuộc muốn gì từ tôi chứ? Tại sao lại bắt tôi?”
“Ông cứ bình tĩnh đi. Vừa rồi người của tôi có hơi nóng giận. Chúng tôi sẽ không làm gì ông đâu.”
Dứt câu, một người vệ sĩ khác ở bên cạnh Jae Won đem tới trước mặt lão ta một tấm ảnh.
“Ông biết người này nhỉ? Tôi muốn biết một số chuyện về cậu ta.”
“Yoon Bae?”
“Quả nhiên. Ông là người đã bán cậu ta cho một người đàn ông ngoại quốc, đúng chứ?”
Lão già dù không biết làm sao Jae Won lại biết được chuyện đó nhưng vì sợ hãi lão vẫn rụt rè gật đầu.
“Quá khứ của cậu ta thế nào?”
“Tôi, tôi không biết.”
“Ông biết những gì, cứ nói hết ra.”
“Tôi nhớ là… cha của tên nhóc đó là một kẻ nghiện cờ bạc, rượu chè. Ông ta bán tên nhóc đó cho tôi với giá 200 ngàn won năm nó 15 tuổi. Tôi nghĩ số tiền đó là để trả nợ. Còn lại… tôi không biết nữa. Tôi chỉ biết nhiêu đó thôi. Làm ơn hãy tha cho tôi.”
“Đương nhiên. Tôi đã nói rồi mà. Chúng tôi chẳng làm gì cả.”
Thực ra, lần trước Aeron đã sai Lee Han Gyeum cho người giết lão già này, nhưng vì vẫn còn chút tình người nên Han Gyeum chỉ cho người đi cảnh cáo lão không được lại gần Yoon Bae lần nữa.
Ở phía Yoon Bae, từ ngày Aeron thuê một loạt người hầu và vệ sĩ mới, ai ai cũng đều rất thân thiện với cậu. Trước kia chỉ có Min Ji, bây giờ có nhiều hơn thế này, cảm giác thật mới mẻ. Mỗi ngày của cậu đều khá vui vẻ. Aeron không ở nhà, cậu thường xuống phụ giúp, cùng làm việc với một số người hầu khác. Thi thoảng thì lấy nước cho một số vệ sĩ khi thấy họ phải đứng canh quá lâu. Thậm chí cậu còn học được cách nấu một số món ăn ngon, điển hình là món canh gà hầm mà Aeron thích nhất. Cậu cũng rất thích món đó. Khi mẹ còn sống, bà rất hay nấu món này cho cậu ăn.
Tối hôm đó, Yoon Bae lấy đồ xuống nhà tắm như mọi ngày. Tuy đã dùng căn phòng này cũng khá lâu rồi nhưng cậu vẫn chưa thể quen với cái kích thước của nó. Bồn tắm lớn như hồ bơi vậy, có điều độ sâu chỉ đến đầu gối của cậu. Lần nào bước vào cũng thấy rõ mồn một hơi nước trong phòng mờ như một màn sương, làm mờ cả tấm gương lớn.
Yoon Bae dần dần chìm mình xuống dòng nước ấm. Cảm giác sảng khoái vô cùng. Bỗng nhiên cậu lại nhớ đến lần đầu tiên bản thân được tắm trong chiếc bồn tắm này. Lúc đó cậu đã cảm thấy rất hạnh phúc. Thậm chí bấy giờ cậu đã nghĩ: “Liệu cuộc sống của mình sau này có được êm đềm như dòng nước này không?” Giờ mới nhận ra suy nghĩ đó của mình thật ngây thơ. Nếu mà êm đềm thì làm gì có ai đọc truyện của con mụ tác giả tàn ác kia chứ? À không đúng. Cuộc sống của cậu từ trước đến giờ đều đã rất bấp bênh, gập ghềnh rồi kia mà. Có lẽ đó chính là số phận của cậu rồi. Không thể chối bỏ, cũng chẳng thể thay đổi được.
Yoon Bae ngồi co ro, cuộn người trong bồn tắm. Cậu nhắm mắt cảm nhận sự thoải mái, dường như chẳng để ý chút gì xung quanh nữa rồi.
“Suy nghĩ gì vậy, bé con?”
Một giọng nói trầm thấp đột nhiên vang lên bên tai khiến cậu giật mình quay ra. Thấy Aeron từ lúc nào đã ngồi sát ngay đằng sau lại còn trong tình trạng trần truồng, Yoon Bae hốt hoảng bất giác ngã ngửa, cả người chìm hẳn xuống dòng nước trong.
Trước phản ứng mạnh mẽ của Yoon Bae, Aeron bất lực khẽ nhoẻn miệng cười. Anh vươn tới, đưa tay xuống nước luồn qua sau gáy cậu rồi đỡ cậu lên. Anh vừa đưa tay gạt bớt nước trên mặt và trên mắt của cậu đi, vừa ân cần nói:
“Thế này chắc là đang đăm chiêu suy nghĩ chuyện gì đó lắm nhỉ? Sao vậy? Là đang nghĩ đến tôi sao?”
Chẳng để ý đến câu hỏi đó của anh, Yoon Bae bị sặc nước liên tục ho sặc sụa. Đến khi cậu ổn định lại thì liền nhăn mặt, cau mày.
“Tại sao anh lại vào đây hả? Lại còn không phát ra tiếng động gì.”
Aeron vẫn áp hai lòng bàn tay trên má Yoon Bae. Anh cố ý dùng chút lực ép hai má của cậu lại với nhau khiến đôi môi đỏ hồng khẽ chu lên trông rất đáng yêu.
“Tôi chỉ đi tắm thôi mà, như vậy cũng không được sao, hửm? Hơn nữa, đâu phải là tôi không phát ra tiếng động? Ban đầu tôi không hề có ý định lén lút gì cả. Tôi còn định đường đường chính chính đi vào kìa. Là do em không để ý thôi.”
Nghe đến đây Yoon Bae quay ngoắt mặt đi như một đứa trẻ đang giận dỗi.
“Vậy thì anh mau ra ngoài đi chứ. Tôi vẫn còn chưa tắm xong mà.”
Aeron lại nheo mắt nở một nụ cười. Anh là đã để ý đến vành tai đang đỏ bừng lên của cậu.
“Thì sao nào? Phòng tắm của tôi to mà. To hơn cả mấy cái phòng tắm công cộng ấy chứ. Ngoài ra, tôi còn một thứ cũng rất to đấy. Em có muốn xem không?”