Chương 19: Chạy Trốn
Yến Thư đứng như trời trồng nhìn anh, kiên quyết không muốn khuất phục, buông tay Nghiêm Nhất Phàm ra, Yến Thư lại trở về dáng vẻ lạnh nhạt
" Dựa vào đâu phải như vậy chứ, đó rõ ràng là quyền lợi của tôi "
Nhìn thấy cô đã thay đổi ánh mắt, Nghiêm Nhất Phàm cười cười, đáy mắt lạnh lẽo của anh chợt nhếch lên
" Quyền lợi? một tội nhân đang chờ bị xử tội như em, em nghĩ mình xứng có được thứ gọi là ' quyền lợi' sao "
Yến Thư cảm thấy dường như mình vừa làm chuyện ngu ngốc nhất trên đời, người vô cảm như anh ta, ngay cả cảm xúc thương hại còn không có, cô còn phí thời gian ở đây để cho anh sỉ nhục cô
" Nếu đã vậy còn không mau nhốt tôi vào tù đi, day dưa ở đây có ý nghĩa gì chứ " Yến Thư thái độ chống đối
Nghiêm Nhất Phàm bóp lấy mặt cô siết chặt, tức giận giọng nói âm trầm, không chút gợn sóng
" Em đang thách thức tôi?, đừng tưởng tôi không dám "
Lâm Yến Thư không muốn tỏ ra yếu thế, tiếp tục muốn công kích anh
" Đúng vậy, anh có gì mà không dám làm chứ, ngay cả chuyện quay lén người khác, vô sỉ như vậy anh còn có thể làm được "
" Như vậy thì đã sao? Cơ thể của em tôi muốn liền có thể tùy ý động chạm, em còn có thể làm được gì chứ? "
Lời nói vừa dứt, anh liền lấn người lên, đôi môi nóng bỏng tùy ý hôn lên da thịt mềm mại của Yến Thư, cánh tay dán chặt sau mông cô giở trò trêu chọc
Yến Thư lấy tay cản trở hành động ngang ngược càn quấy sau lưng mình, tận dụng lúc anh đang chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của cô, Yến Thư dùng hết sức lực thành công tách anh ra khỏi người cô
" Tránh ra! "
Nghiêm Nhất Phàm nhanh chóng túm lấy cánh tay cô, tay kia của anh siết chặt cằm cô, đầu ngón tay anh hằn sâu vào làn da trắng như tuyết, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn Yến Thư, nghiêm giọng cảnh cáo
" Đừng mơ mộng trở lại cuộc sống trước đây nữa, bây giờ mọi việc liên quan đến cô đều phải được thông qua sự cho phép của tôi "
Yến Thư uất ức đẩy Nghiêm Nhất Phàm ra lần nữa, rồi tông cửa chạy ra ngoài. Cô lao nhanh vào thang máy, rồi lập tức đóng cửa lại. Nghiêm Nhất Phàm đuổi theo ra khỏi phòng lại phải quan sát hướng đi của cô, chậm một bước không kịp theo Yến Thư vào thang máy, anh nhíu mày khó chịu
" Chết tiệt! " Nghiêm Nhất Phàm chửi thầm một tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho vệ sĩ gác trước sân
" Khoá cỗng ngay! Nhìn thấy cô chủ xuống thì giữ lại cho tôi "
" Vâng, tôi hiểu rồi "
Nói rồi Nghiêm Nhất Phàm lập tức đuổi theo xuống tới phòng khách vẫn chưa thấy Yến Thư đâu, lại nghe thấy giọng nói của vệ sĩ truyền tới
" Ông chủ, từ nảy đến giờ tôi không nhìn thấy cô chủ đi xuống "
Nghiêm Nhất Phàm cứ như một con sư tử bị chọc giận, gằn giọng quát lên
" Cô ấy còn có thể tàn hình sao? Mở camera lên tìm cho tôi, cho cậu 10 phút "
Cả một đám vệ sĩ bị doạ sợ, lập tức cúi đầu không dám chậm trễ làm theo sự sắp xếp của anh
Ở một góc tối tăm ẩm mốc trong vườn hoa Nghiêm Thành, buổi tối ở đây lúc nào cũng có ánh đèn lấp lánh rực rỡ, duy chỉ có gốc nhỏ khuất sau tán cây bằng lăng to lớn này là ánh sáng không thể với tới được. Cô cũng không biết tại sao mình lại đến được đây, tuy nói là vườn hoa nhưng lại rộng đến đổi có thể xây đủ một căn nhà, cây cối được trồng thành hàng hoa nở xum xuê, nếu không có ánh đèn, buổi tối vào đây nhất định sẽ không biết lối ra
Lâm Yến Thư uất ức khóc đến gương mặt ửng đỏ, cô biết mình không thể trốn tránh Nghiêm Nhất Phàm cả đời ở đây được, chỉ là ngay lập tức không muốn nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt cô nữa.
Trong nhà vệ sĩ dò hết tất cả camera, chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô chạy thẳng vào trong vườn hoa sau nhà, nhưng khi một đám người cầm theo cả đèn pin đi vào cũng chẳng nhìn thấy cô đâu. Nấp sau tán cây to lớn, nghe thấy giọng điệu doạ người của Nghiêm Nhất Phàm, Yến Thư run rẩy lấy tay che miệng, ngăn chặn tiếng nấc của mình
" Lâm Yến Thư, tôi biết em ở đây, mau ra đây đi, nếu để tôi tự tay bắt được nhất định không tha cho em "
Bầu trời đêm xám xịt sắp trút cơn mưa, gần 9 giờ tối vẫn chưa thấy cô đâu, Nghiêm Nhất Phàm tức giận ra lệnh mở hết tất cả đèn, mọi ngóc ngách trong nhà đều phải đi vào xem xét. Mọi người trong nhà ngay cả quản gia Lưu khi biết tin cũng chạy đi tìm cô. Nghiêm Nhất Phàm mất hết kiên nhẫn ngồi trên sofa trong phòng khách, điều khiển từng cái camera xoay mọi góc, nhưng đến cùng vẫn là hình ảnh cô mất hút đi về hướng của vườn hoa
Bên ngoài trời cũng đã đổ mưa, Nghiêm Nhất Phàm nhớ lại khi đi cô chỉ mặc một cái quần short cùng chiếc áo mỏng, liền lo lắng đến bực mình, lần đầu cảm thấy ngôi nhà quá lớn cũng là một loại phiền phức
Yến Thư hứng trọn một cơn mưa, lạnh đến tái mặt vẫn không muốn vào nhà, chỉ co ro thu mình ngồi một gốc, 2 tay che tai ngăn chặn tiếng sấm chớp vang trời. Bỗng trước mặt cô xuất hiện một đôi giày da, Yến Thư chưa nhìn đến mặt đã hốt hoảng muốn la lên vì nghĩ mình bị phát hiện. Người đàn ông tay cầm ô che mưa cho cô, một tay lại chặn trên miệng cô, là một người đàn ông xa lạ, tầm khoảng 25 tuổi, gương mặt tuấn tú, ưa nhìn
" Đừng sợ, tôi đến để giúp em " Giọng người đàn ông từ tốn vang lên
Lâm Yến Thư căng thẳng, nghe hết câu nói của anh cũng dần dần bình tĩnh lại, người đàn ông nhận ra được, cũng buông tay trên miệng cô ra
" Anh là ai, tại sao lại giúp tôi? " Lâm Yến Thư cảnh giác hỏi
" Tôi là vệ sĩ ở đây. Mạc Lâm "
Yến Thư nghe đến là người của Nghiêm Nhất Phàm lại bắt đầu cảm thấy ấm ức, nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Lâm, nhỏ giọng cầu xin
" Anh đến để bắt tôi sao? Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh ta, tôi không muốn về, anh có thể xem như chưa từng nhìn thấy tôi ở đây không "
Mạc Lâm nhìn người con gái trước mặt, xinh đẹp lại có vẻ yếu đuối đáng thương, liền mềm lòng không muốn nặng lời, dịu dàng khuyên nhủ cô
" Khắp nơi đều là camera còn có thể trốn đi đâu chứ "
Yến Thư giọng nói nức nở
" Vậy anh mau đi đi, cứ để một mình tôi ở đây là được "
Người đàn ông đưa tay vén mái tóc ẩm ướt dính trên khuôn mặt cô ra sau tai, Yến Thư cảm thấy anh không phải có ý xấu cũng không bài xích, Mạc Lâm nhìn Yến Thư đáng thương liền dịu dàng đặt ô vào tay cô, rồi cởi áo vest đen của mình ra khoát lên vai Yến Thư, dịu dàng nói
" Ở đây rất lạnh, anh biết ông chủ đối xử với em rất không tốt, nhưng nếu muốn bỏ đi thì phải tìm cơ hội tốt, chọc giận anh ta chỉ khiến em càng thiệt thòi "
Lâm Yến Thư im lặng nghe anh nói, như hiểu ra lời anh nói, nhận thấy tìm được người đồng cảm, liền dựa vào cánh tay Mạc Lâm bật khóc nức nở, cánh tay người đàn ông đặt trên lưng cô vỗ về an ủi
Bỗng sau lưng truyền đến giọng nói nguy hiểm của Nghiêm Nhất Phàm
" Lâm Yến Thư, lập tức đứng lên cho tôi! "
Cô hốt hoảng ngước đầu lên, thấy anh giận dữ xuất hiện đằng sau, cô liền đứng dậy, lui về sau vài bước, dứt khoát xoay đầu muốn bỏ chạy, lần này không thuận lợi như lần trước Yến Thư bị 3 tên vệ sĩ chắn trước mặt, hoàn toàn không có đường thoát thân. Biết chắc cô không trốn được, ánh mắt nguy hiểm của Nghiêm Nhất Phàm lại chuyển đến trên người Mạc Lâm
" Sao cậu lại ở đây? "
Nghiêm Nhất Phàm cau mày khó chịu, giọng nói không vui
" Tôi tìm được cô chủ, đang khuyên nhủ cô ấy trở về "
" Tìm được không thông báo với tôi, ai cho cậu ở đây được ôm ấp cô ấy như vậy? "
" Dựa vào đâu phải như vậy chứ, đó rõ ràng là quyền lợi của tôi "
Nhìn thấy cô đã thay đổi ánh mắt, Nghiêm Nhất Phàm cười cười, đáy mắt lạnh lẽo của anh chợt nhếch lên
" Quyền lợi? một tội nhân đang chờ bị xử tội như em, em nghĩ mình xứng có được thứ gọi là ' quyền lợi' sao "
Yến Thư cảm thấy dường như mình vừa làm chuyện ngu ngốc nhất trên đời, người vô cảm như anh ta, ngay cả cảm xúc thương hại còn không có, cô còn phí thời gian ở đây để cho anh sỉ nhục cô
" Nếu đã vậy còn không mau nhốt tôi vào tù đi, day dưa ở đây có ý nghĩa gì chứ " Yến Thư thái độ chống đối
Nghiêm Nhất Phàm bóp lấy mặt cô siết chặt, tức giận giọng nói âm trầm, không chút gợn sóng
" Em đang thách thức tôi?, đừng tưởng tôi không dám "
Lâm Yến Thư không muốn tỏ ra yếu thế, tiếp tục muốn công kích anh
" Đúng vậy, anh có gì mà không dám làm chứ, ngay cả chuyện quay lén người khác, vô sỉ như vậy anh còn có thể làm được "
" Như vậy thì đã sao? Cơ thể của em tôi muốn liền có thể tùy ý động chạm, em còn có thể làm được gì chứ? "
Lời nói vừa dứt, anh liền lấn người lên, đôi môi nóng bỏng tùy ý hôn lên da thịt mềm mại của Yến Thư, cánh tay dán chặt sau mông cô giở trò trêu chọc
Yến Thư lấy tay cản trở hành động ngang ngược càn quấy sau lưng mình, tận dụng lúc anh đang chìm đắm trong nụ hôn ngọt ngào của cô, Yến Thư dùng hết sức lực thành công tách anh ra khỏi người cô
" Tránh ra! "
Nghiêm Nhất Phàm nhanh chóng túm lấy cánh tay cô, tay kia của anh siết chặt cằm cô, đầu ngón tay anh hằn sâu vào làn da trắng như tuyết, đôi mắt hừng hực lửa giận nhìn Yến Thư, nghiêm giọng cảnh cáo
" Đừng mơ mộng trở lại cuộc sống trước đây nữa, bây giờ mọi việc liên quan đến cô đều phải được thông qua sự cho phép của tôi "
Yến Thư uất ức đẩy Nghiêm Nhất Phàm ra lần nữa, rồi tông cửa chạy ra ngoài. Cô lao nhanh vào thang máy, rồi lập tức đóng cửa lại. Nghiêm Nhất Phàm đuổi theo ra khỏi phòng lại phải quan sát hướng đi của cô, chậm một bước không kịp theo Yến Thư vào thang máy, anh nhíu mày khó chịu
" Chết tiệt! " Nghiêm Nhất Phàm chửi thầm một tiếng, lấy điện thoại ra gọi cho vệ sĩ gác trước sân
" Khoá cỗng ngay! Nhìn thấy cô chủ xuống thì giữ lại cho tôi "
" Vâng, tôi hiểu rồi "
Nói rồi Nghiêm Nhất Phàm lập tức đuổi theo xuống tới phòng khách vẫn chưa thấy Yến Thư đâu, lại nghe thấy giọng nói của vệ sĩ truyền tới
" Ông chủ, từ nảy đến giờ tôi không nhìn thấy cô chủ đi xuống "
Nghiêm Nhất Phàm cứ như một con sư tử bị chọc giận, gằn giọng quát lên
" Cô ấy còn có thể tàn hình sao? Mở camera lên tìm cho tôi, cho cậu 10 phút "
Cả một đám vệ sĩ bị doạ sợ, lập tức cúi đầu không dám chậm trễ làm theo sự sắp xếp của anh
Ở một góc tối tăm ẩm mốc trong vườn hoa Nghiêm Thành, buổi tối ở đây lúc nào cũng có ánh đèn lấp lánh rực rỡ, duy chỉ có gốc nhỏ khuất sau tán cây bằng lăng to lớn này là ánh sáng không thể với tới được. Cô cũng không biết tại sao mình lại đến được đây, tuy nói là vườn hoa nhưng lại rộng đến đổi có thể xây đủ một căn nhà, cây cối được trồng thành hàng hoa nở xum xuê, nếu không có ánh đèn, buổi tối vào đây nhất định sẽ không biết lối ra
Lâm Yến Thư uất ức khóc đến gương mặt ửng đỏ, cô biết mình không thể trốn tránh Nghiêm Nhất Phàm cả đời ở đây được, chỉ là ngay lập tức không muốn nhìn thấy anh xuất hiện trước mặt cô nữa.
Trong nhà vệ sĩ dò hết tất cả camera, chỉ thấy bóng dáng nhỏ nhắn của cô chạy thẳng vào trong vườn hoa sau nhà, nhưng khi một đám người cầm theo cả đèn pin đi vào cũng chẳng nhìn thấy cô đâu. Nấp sau tán cây to lớn, nghe thấy giọng điệu doạ người của Nghiêm Nhất Phàm, Yến Thư run rẩy lấy tay che miệng, ngăn chặn tiếng nấc của mình
" Lâm Yến Thư, tôi biết em ở đây, mau ra đây đi, nếu để tôi tự tay bắt được nhất định không tha cho em "
Bầu trời đêm xám xịt sắp trút cơn mưa, gần 9 giờ tối vẫn chưa thấy cô đâu, Nghiêm Nhất Phàm tức giận ra lệnh mở hết tất cả đèn, mọi ngóc ngách trong nhà đều phải đi vào xem xét. Mọi người trong nhà ngay cả quản gia Lưu khi biết tin cũng chạy đi tìm cô. Nghiêm Nhất Phàm mất hết kiên nhẫn ngồi trên sofa trong phòng khách, điều khiển từng cái camera xoay mọi góc, nhưng đến cùng vẫn là hình ảnh cô mất hút đi về hướng của vườn hoa
Bên ngoài trời cũng đã đổ mưa, Nghiêm Nhất Phàm nhớ lại khi đi cô chỉ mặc một cái quần short cùng chiếc áo mỏng, liền lo lắng đến bực mình, lần đầu cảm thấy ngôi nhà quá lớn cũng là một loại phiền phức
Yến Thư hứng trọn một cơn mưa, lạnh đến tái mặt vẫn không muốn vào nhà, chỉ co ro thu mình ngồi một gốc, 2 tay che tai ngăn chặn tiếng sấm chớp vang trời. Bỗng trước mặt cô xuất hiện một đôi giày da, Yến Thư chưa nhìn đến mặt đã hốt hoảng muốn la lên vì nghĩ mình bị phát hiện. Người đàn ông tay cầm ô che mưa cho cô, một tay lại chặn trên miệng cô, là một người đàn ông xa lạ, tầm khoảng 25 tuổi, gương mặt tuấn tú, ưa nhìn
" Đừng sợ, tôi đến để giúp em " Giọng người đàn ông từ tốn vang lên
Lâm Yến Thư căng thẳng, nghe hết câu nói của anh cũng dần dần bình tĩnh lại, người đàn ông nhận ra được, cũng buông tay trên miệng cô ra
" Anh là ai, tại sao lại giúp tôi? " Lâm Yến Thư cảnh giác hỏi
" Tôi là vệ sĩ ở đây. Mạc Lâm "
Yến Thư nghe đến là người của Nghiêm Nhất Phàm lại bắt đầu cảm thấy ấm ức, nước mắt lưng tròng nhìn Mạc Lâm, nhỏ giọng cầu xin
" Anh đến để bắt tôi sao? Bây giờ tôi không muốn nhìn thấy anh ta, tôi không muốn về, anh có thể xem như chưa từng nhìn thấy tôi ở đây không "
Mạc Lâm nhìn người con gái trước mặt, xinh đẹp lại có vẻ yếu đuối đáng thương, liền mềm lòng không muốn nặng lời, dịu dàng khuyên nhủ cô
" Khắp nơi đều là camera còn có thể trốn đi đâu chứ "
Yến Thư giọng nói nức nở
" Vậy anh mau đi đi, cứ để một mình tôi ở đây là được "
Người đàn ông đưa tay vén mái tóc ẩm ướt dính trên khuôn mặt cô ra sau tai, Yến Thư cảm thấy anh không phải có ý xấu cũng không bài xích, Mạc Lâm nhìn Yến Thư đáng thương liền dịu dàng đặt ô vào tay cô, rồi cởi áo vest đen của mình ra khoát lên vai Yến Thư, dịu dàng nói
" Ở đây rất lạnh, anh biết ông chủ đối xử với em rất không tốt, nhưng nếu muốn bỏ đi thì phải tìm cơ hội tốt, chọc giận anh ta chỉ khiến em càng thiệt thòi "
Lâm Yến Thư im lặng nghe anh nói, như hiểu ra lời anh nói, nhận thấy tìm được người đồng cảm, liền dựa vào cánh tay Mạc Lâm bật khóc nức nở, cánh tay người đàn ông đặt trên lưng cô vỗ về an ủi
Bỗng sau lưng truyền đến giọng nói nguy hiểm của Nghiêm Nhất Phàm
" Lâm Yến Thư, lập tức đứng lên cho tôi! "
Cô hốt hoảng ngước đầu lên, thấy anh giận dữ xuất hiện đằng sau, cô liền đứng dậy, lui về sau vài bước, dứt khoát xoay đầu muốn bỏ chạy, lần này không thuận lợi như lần trước Yến Thư bị 3 tên vệ sĩ chắn trước mặt, hoàn toàn không có đường thoát thân. Biết chắc cô không trốn được, ánh mắt nguy hiểm của Nghiêm Nhất Phàm lại chuyển đến trên người Mạc Lâm
" Sao cậu lại ở đây? "
Nghiêm Nhất Phàm cau mày khó chịu, giọng nói không vui
" Tôi tìm được cô chủ, đang khuyên nhủ cô ấy trở về "
" Tìm được không thông báo với tôi, ai cho cậu ở đây được ôm ấp cô ấy như vậy? "