Chương 21: Người Đàn Ông Dịu Dàng
" Vừa tỉnh dậy liền đi tìm thuốc tránh thai, lại không ăn, không uống, muốn đợi chết sao? "
Tối qua là trải nghiệm kinh hoàng nhất trong cuộc đời Yến Thư, hình ảnh Nghiêm Nhất Phàm cao cao tại thượng, vũ nhục, cợt nhả trên cơ thể cô, tất cả đều đã được Yến Thư ghi nhớ, thề rằng nhất định sẽ không tha thứ cho anh, nhưng nghĩ lại cũng thật nực cười, người như Nghiêm Nhất Phàm còn cần đến sự tha thứ của cô sao, nhưng dù sao đi nữa thì cô cũng nhất định phải thoát khỏi, không khuất nhục chịu đựng sự nhục nhã này mãi mãi được
Nhìn thấy Yến Thư nằm bất động trên giường, chăn trùm qua đầu im lặng không hề có ý muốn tiếp chuyện. Lập tức hai mắt của anh như có tầng băng bịt kín. Cả thân mình của Nghiêm Nhất Phàm cũng muốn trở nên lạnh lẽo
Bước tới gần, Nghiêm Nhất Phàm tốc chăn của cô lên, Yến Thư khó chịu bật dậy trừng mắt nhìn anh. Bỗng nhiên từng câu, từng chữ Mạc Lâm nói với cô tối qua, cứ như được thu âm rồi phát đi phát lại văng vẳng trong lòng, như muốn nhắc nhở Yến Thư, cô khựng lại một chút, không tỏ ra cáu giận chỉ lạnh nhạt trả lời
" Tôi không đói "
" Mặc kệ em có đói hay là không, uống hết cái này đi "
Nghiêm Nhất Phàm vừa nói, bàn tay vừa cầm lấy ly sữa đặt trên bàn đem tới cho cô. Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, trước sau đều mang theo giọng điệu mệnh lệnh, có chút tức giận, nhưng lại càng giống như đang cố tình kìm nén cơn giận dữ hơn, vang ở bên tai cô cứ như là lời mệnh lệnh của người được đứng trên cao, sai khiến kẻ yếu thế bên dưới, cảm giác như vậy càng khiến cô khó chịu
Lâm Yến Thư thực sự không có nhiều sức lực cùng anh tranh chấp nữa, từ tối qua đến giờ, tuy nằm một chỗ nhưng cứ hễ nhắm mắt lại gặp ác mộng, giấc ngủ của cô chập chờn đến đáng thương, so với lần đầu bị anh ép bức còn mệt mỏi hơn. Yến Thư thu hồi ánh mắt giật lấy ly sữa, ngửa đầu một hơi uống cạn, rồi đặt mạnh ly lên bàn, không nói không rằng lại tiếp tục nằm xuống
Cặp mắt đen của Nghiêm Nhất Phàm nhìn cô nằm trên giường, ngữ khí không nóng không lạnh.
" Tôi có thể tha thứ cho sự nông nổi của em lần này, nhưng em đừng tưởng rằng mình có thể hành động lỗ mãng như vậy với tôi. Chuyện hôm qua em chạy ra ngoài, tôi còn chưa tính với em đâu "
Một câu nói, ngữ khí tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng uy lực lại không thua gì một quả bom nguyên tử.
Nói rồi anh xoay người đi vào phòng tắm. Ra ngoài rồi thì đi vào phòng sách, cả đêm Yến Thư cũng không thấy anh trở lại. Yến Thư nằm trên giường nghe hết tất cả lời của anh nói, chỉ biết nhẫn nhịn, lấy lui làm tiến, muốn thoát khỏi đây thì không được khiêu khích Nghiêm Nhất Phàm tức giận
———————
Sáng hôm sau, Yến Thư thức dậy tinh thần ổn định hơn rất nhiều, cô bước xuống phòng khách, ngoài quản gia đang đứng bếp thì không nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Nhất Phàm đâu, Yến Thư biết giờ này anh đã đến công ty nên cũng không thắc mắc, quản gia xoay lưng lại nhìn thấy cô, tâm trạng lo lắng của bà cũng vơi đi vài phần
" Yến Thư đã thức dậy rồi sao, rất đúng lúc bữa sáng vừa được chuẩn bị xong, mau đến nếm thử xem "
" Vâng ạ! "
Yến Thư âm trầm, tâm trạng bình tĩnh không chút gợn sống, không nhiều lời, chỉ tập trung ăn, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hoạt bát của cô thường ngày, quản gia đã nhận sự ủy thác của bà chủ lớn là nhất định phải chăm sóc tốt cho Yến Thư, giờ lại thấy cảnh này quản gia lại không chút yên lòng.
Bà đi đến nắm lấy tay Yến Thư, Lưu quản gia tốt bụng, dịu dàng khuyên nhủ
" Thư Thư à, cháu xem hôm nay nắng đẹp như vậy, hay là ăn xong cháu cùng với dì đến vườn hoa trước sân, đi dạo một chút cho khoay khoả có được không "
Yến Thư gương mặt không có biểu cảm, nhìn quản gia một chút thì mĩm cười gật đầu nhẹ. Ngoài sân nắng buổi sáng ấm áp chiếu rọi xuống cả một vườn hoa, một màu đỏ chói lọi xen lẫn với vài bông hoa màu trắng, rộng lớn xinh đẹp đến động lòng. Quản gia đi theo Yến Thư đi lẫn vào bên trong, muốn làm cho cô thay đổi tâm trạng quản gia liền đi lên ngang bằng với Yến Thư bắt chuyện
" Thư Thư, cháu thấy vườn hoa này thế nào, có phải rất đẹp không "
Ngoài vườn đúng thật là khoay khoả, buổi sáng ấm áp cũng khiến tâm trạng Yến Thư thoải mái hơn phần nào, cánh tay cô nâng niu đặt trên những cánh hoa tươi thắm đang nở rộ, nở nụ cười nhạt đáp lại
" Đúng là rất đẹp, dì à đây là giống hoa gì thế?"
Quản gia thấy Yến Thư chịu nói chuyện, liền nắm bắt cơ hội, nhanh nhẹn tiếp lời
" Là hoa hồng thân gỗ, là loại hoa mà phu nhân thích nhất, nên cả nhà chính và Nghiêm Thành đều được trồng loài hoa này "
" Hoa hồng thân gỗ " Yến Thư nhẫm lại trên loài hoa trong miệng, lại chậm rãi đi về phía trước ngắm nhìn
Ánh nắng buổi sớm tuy nhẹ nhàng, nhưng gió thổi qua cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút lạnh, nhìn thấy Yến Thư phía trước chỉ mặc một cái váy suông cổ yếm mỏng, quản gia sợ cô bị lạnh, liền thông báo với Yến Thư một tiếng, lo lắng gấp gáp không đợi cô trả lời liền quay đầu đi vào trong nhà tìm áo khoát
Buổi sớm tinh mơ, những giọt sương lấp lánh vẫn còn động lại nơi cánh hoa đỏ rực, làm cho Yến Thư say sưa, thả hồn vào đó ngắm nhìn, không chú ý đến xung quanh. Phía xa xa nhìn đến, Mạc Lâm cũng đang lưu luyến ngắm nhìn mỹ cảnh, Yến Thư mặc váy trắng, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ chia thành 2 mái xoã ngang lưng, làn da trắng hồng xinh đẹp lại mỏng manh đứng giữa cả rừng hoa sặc sỡ, dù thế trong mắt Mạc Lâm bây giờ, gộp cả vườn hoa cộng lại cũng không tranh nổi với nét đẹp thanh thuần, thoát tục của cô, mọi thứ xung quanh cứ như tồn tại chỉ để làm nền cho vẻ đẹp động lòng người này
Bỗng cơn gió thổi qua, Yến Thư có chút lạnh, thu tay lại định xoay lưng vào nhà, trên vai đột nhiên được choàng đến một cái áo lông mềm mại màu trắng, đột ngột được cảm giác ấm áp bao trùm, Yến Thư cảm thấy vô cùng dễ chịu, không xoay người lại, chỉ có một giọng nói ngọt ngào cất lên
" Cảm ơn dì Lưu "
Phía sau không có tiếng trả lời, Yến Thư cảm thấy lạ xoay người lại, ánh mắt ngạc nhiên dán chặt lên thân ảnh người đàn ông mặc vest đen trước mặt, là chàng trai đã che mưa cho cô tối qua. Buổi tối không nhìn rõ, bây giờ mới nhận ra anh lại là người khôi ngô như vậy, tuy Mạc Lâm không mang khí chất nghiêm nghị giống Nghiêm Nhất Phàm, nhưng ánh mắt anh ta lại có nét hiền lành, cảm giác anh là một người rất dịu dàng. Yến Thư nhìn anh một lúc, quên cả việc thắc mắc tại sao anh lại ở đây, nghe tiếng hắng giọng nhắc nhở của Mạc Lâm, Yến Thư mới hoàn hồn trở lại ngại ngùng nhìn ra chỗ khác, chứng kiến biểu cảm đáng yêu này của Yến Thư, Mạc Lâm không che giấu nổi ý cười trên mặt
Yến Thư ngại ngùng đến đổi hai bên má cũng hồng lên, cúi đầu nhỏ giọng trách mắng Mạc Lâm
" Anh cười cái gì chứ "
Mạc Lâm giữ nụ cười vui vẻ trên môi, dịu dàng nhắc nhở
" Cô chủ ở đây không lạnh sao?, đứng lâu thêm một chút nhất định sẽ bị cảm lạnh "
" Không lạnh… nhưng mà anh đừng gọi tôi là cô chủ nữa, khó nghe chết đi được "
Yến Thư cau mày bĩu môi tỏ ra khó chịu, nhưng trong mắt Mạc Lâm thu được toàn là hình ảnh đáng yêu đến chết người, chỉ hận không thể đặt tay lên cái má bầu bĩnh đó của cô mà cưng nựng, Mạc Lâm tràn ngập ý cười nhìn cô không rời mắt
" Vậy phải gọi là cái gì mới dễ nghe? " Mạc Lâm tỏ ra không hiểu hỏi
Tối qua là trải nghiệm kinh hoàng nhất trong cuộc đời Yến Thư, hình ảnh Nghiêm Nhất Phàm cao cao tại thượng, vũ nhục, cợt nhả trên cơ thể cô, tất cả đều đã được Yến Thư ghi nhớ, thề rằng nhất định sẽ không tha thứ cho anh, nhưng nghĩ lại cũng thật nực cười, người như Nghiêm Nhất Phàm còn cần đến sự tha thứ của cô sao, nhưng dù sao đi nữa thì cô cũng nhất định phải thoát khỏi, không khuất nhục chịu đựng sự nhục nhã này mãi mãi được
Nhìn thấy Yến Thư nằm bất động trên giường, chăn trùm qua đầu im lặng không hề có ý muốn tiếp chuyện. Lập tức hai mắt của anh như có tầng băng bịt kín. Cả thân mình của Nghiêm Nhất Phàm cũng muốn trở nên lạnh lẽo
Bước tới gần, Nghiêm Nhất Phàm tốc chăn của cô lên, Yến Thư khó chịu bật dậy trừng mắt nhìn anh. Bỗng nhiên từng câu, từng chữ Mạc Lâm nói với cô tối qua, cứ như được thu âm rồi phát đi phát lại văng vẳng trong lòng, như muốn nhắc nhở Yến Thư, cô khựng lại một chút, không tỏ ra cáu giận chỉ lạnh nhạt trả lời
" Tôi không đói "
" Mặc kệ em có đói hay là không, uống hết cái này đi "
Nghiêm Nhất Phàm vừa nói, bàn tay vừa cầm lấy ly sữa đặt trên bàn đem tới cho cô. Tiếng nói trầm thấp của người đàn ông, trước sau đều mang theo giọng điệu mệnh lệnh, có chút tức giận, nhưng lại càng giống như đang cố tình kìm nén cơn giận dữ hơn, vang ở bên tai cô cứ như là lời mệnh lệnh của người được đứng trên cao, sai khiến kẻ yếu thế bên dưới, cảm giác như vậy càng khiến cô khó chịu
Lâm Yến Thư thực sự không có nhiều sức lực cùng anh tranh chấp nữa, từ tối qua đến giờ, tuy nằm một chỗ nhưng cứ hễ nhắm mắt lại gặp ác mộng, giấc ngủ của cô chập chờn đến đáng thương, so với lần đầu bị anh ép bức còn mệt mỏi hơn. Yến Thư thu hồi ánh mắt giật lấy ly sữa, ngửa đầu một hơi uống cạn, rồi đặt mạnh ly lên bàn, không nói không rằng lại tiếp tục nằm xuống
Cặp mắt đen của Nghiêm Nhất Phàm nhìn cô nằm trên giường, ngữ khí không nóng không lạnh.
" Tôi có thể tha thứ cho sự nông nổi của em lần này, nhưng em đừng tưởng rằng mình có thể hành động lỗ mãng như vậy với tôi. Chuyện hôm qua em chạy ra ngoài, tôi còn chưa tính với em đâu "
Một câu nói, ngữ khí tuy rằng rất nhẹ nhàng, nhưng uy lực lại không thua gì một quả bom nguyên tử.
Nói rồi anh xoay người đi vào phòng tắm. Ra ngoài rồi thì đi vào phòng sách, cả đêm Yến Thư cũng không thấy anh trở lại. Yến Thư nằm trên giường nghe hết tất cả lời của anh nói, chỉ biết nhẫn nhịn, lấy lui làm tiến, muốn thoát khỏi đây thì không được khiêu khích Nghiêm Nhất Phàm tức giận
———————
Sáng hôm sau, Yến Thư thức dậy tinh thần ổn định hơn rất nhiều, cô bước xuống phòng khách, ngoài quản gia đang đứng bếp thì không nhìn thấy bóng dáng Nghiêm Nhất Phàm đâu, Yến Thư biết giờ này anh đã đến công ty nên cũng không thắc mắc, quản gia xoay lưng lại nhìn thấy cô, tâm trạng lo lắng của bà cũng vơi đi vài phần
" Yến Thư đã thức dậy rồi sao, rất đúng lúc bữa sáng vừa được chuẩn bị xong, mau đến nếm thử xem "
" Vâng ạ! "
Yến Thư âm trầm, tâm trạng bình tĩnh không chút gợn sống, không nhiều lời, chỉ tập trung ăn, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ hoạt bát của cô thường ngày, quản gia đã nhận sự ủy thác của bà chủ lớn là nhất định phải chăm sóc tốt cho Yến Thư, giờ lại thấy cảnh này quản gia lại không chút yên lòng.
Bà đi đến nắm lấy tay Yến Thư, Lưu quản gia tốt bụng, dịu dàng khuyên nhủ
" Thư Thư à, cháu xem hôm nay nắng đẹp như vậy, hay là ăn xong cháu cùng với dì đến vườn hoa trước sân, đi dạo một chút cho khoay khoả có được không "
Yến Thư gương mặt không có biểu cảm, nhìn quản gia một chút thì mĩm cười gật đầu nhẹ. Ngoài sân nắng buổi sáng ấm áp chiếu rọi xuống cả một vườn hoa, một màu đỏ chói lọi xen lẫn với vài bông hoa màu trắng, rộng lớn xinh đẹp đến động lòng. Quản gia đi theo Yến Thư đi lẫn vào bên trong, muốn làm cho cô thay đổi tâm trạng quản gia liền đi lên ngang bằng với Yến Thư bắt chuyện
" Thư Thư, cháu thấy vườn hoa này thế nào, có phải rất đẹp không "
Ngoài vườn đúng thật là khoay khoả, buổi sáng ấm áp cũng khiến tâm trạng Yến Thư thoải mái hơn phần nào, cánh tay cô nâng niu đặt trên những cánh hoa tươi thắm đang nở rộ, nở nụ cười nhạt đáp lại
" Đúng là rất đẹp, dì à đây là giống hoa gì thế?"
Quản gia thấy Yến Thư chịu nói chuyện, liền nắm bắt cơ hội, nhanh nhẹn tiếp lời
" Là hoa hồng thân gỗ, là loại hoa mà phu nhân thích nhất, nên cả nhà chính và Nghiêm Thành đều được trồng loài hoa này "
" Hoa hồng thân gỗ " Yến Thư nhẫm lại trên loài hoa trong miệng, lại chậm rãi đi về phía trước ngắm nhìn
Ánh nắng buổi sớm tuy nhẹ nhàng, nhưng gió thổi qua cũng không tránh khỏi cảm thấy có chút lạnh, nhìn thấy Yến Thư phía trước chỉ mặc một cái váy suông cổ yếm mỏng, quản gia sợ cô bị lạnh, liền thông báo với Yến Thư một tiếng, lo lắng gấp gáp không đợi cô trả lời liền quay đầu đi vào trong nhà tìm áo khoát
Buổi sớm tinh mơ, những giọt sương lấp lánh vẫn còn động lại nơi cánh hoa đỏ rực, làm cho Yến Thư say sưa, thả hồn vào đó ngắm nhìn, không chú ý đến xung quanh. Phía xa xa nhìn đến, Mạc Lâm cũng đang lưu luyến ngắm nhìn mỹ cảnh, Yến Thư mặc váy trắng, mái tóc màu nâu xoăn nhẹ chia thành 2 mái xoã ngang lưng, làn da trắng hồng xinh đẹp lại mỏng manh đứng giữa cả rừng hoa sặc sỡ, dù thế trong mắt Mạc Lâm bây giờ, gộp cả vườn hoa cộng lại cũng không tranh nổi với nét đẹp thanh thuần, thoát tục của cô, mọi thứ xung quanh cứ như tồn tại chỉ để làm nền cho vẻ đẹp động lòng người này
Bỗng cơn gió thổi qua, Yến Thư có chút lạnh, thu tay lại định xoay lưng vào nhà, trên vai đột nhiên được choàng đến một cái áo lông mềm mại màu trắng, đột ngột được cảm giác ấm áp bao trùm, Yến Thư cảm thấy vô cùng dễ chịu, không xoay người lại, chỉ có một giọng nói ngọt ngào cất lên
" Cảm ơn dì Lưu "
Phía sau không có tiếng trả lời, Yến Thư cảm thấy lạ xoay người lại, ánh mắt ngạc nhiên dán chặt lên thân ảnh người đàn ông mặc vest đen trước mặt, là chàng trai đã che mưa cho cô tối qua. Buổi tối không nhìn rõ, bây giờ mới nhận ra anh lại là người khôi ngô như vậy, tuy Mạc Lâm không mang khí chất nghiêm nghị giống Nghiêm Nhất Phàm, nhưng ánh mắt anh ta lại có nét hiền lành, cảm giác anh là một người rất dịu dàng. Yến Thư nhìn anh một lúc, quên cả việc thắc mắc tại sao anh lại ở đây, nghe tiếng hắng giọng nhắc nhở của Mạc Lâm, Yến Thư mới hoàn hồn trở lại ngại ngùng nhìn ra chỗ khác, chứng kiến biểu cảm đáng yêu này của Yến Thư, Mạc Lâm không che giấu nổi ý cười trên mặt
Yến Thư ngại ngùng đến đổi hai bên má cũng hồng lên, cúi đầu nhỏ giọng trách mắng Mạc Lâm
" Anh cười cái gì chứ "
Mạc Lâm giữ nụ cười vui vẻ trên môi, dịu dàng nhắc nhở
" Cô chủ ở đây không lạnh sao?, đứng lâu thêm một chút nhất định sẽ bị cảm lạnh "
" Không lạnh… nhưng mà anh đừng gọi tôi là cô chủ nữa, khó nghe chết đi được "
Yến Thư cau mày bĩu môi tỏ ra khó chịu, nhưng trong mắt Mạc Lâm thu được toàn là hình ảnh đáng yêu đến chết người, chỉ hận không thể đặt tay lên cái má bầu bĩnh đó của cô mà cưng nựng, Mạc Lâm tràn ngập ý cười nhìn cô không rời mắt
" Vậy phải gọi là cái gì mới dễ nghe? " Mạc Lâm tỏ ra không hiểu hỏi