Chương 41: Dù gì tao cũng là chú của mày
Tình huống chết tiệt gì thế này, anh biết hết rồi sao? Chỉ hận không thể đào 3 tấc đất để chui xuống, bây giờ biết phải giải thích làm sao đây…
Nghiêm Nhất Phàm cong môi cười nhẹ, thấy vợ không nói anh liền biết cô đang ngượng, Anh lại dứt khoát ép cô vào tường
" Em không phải là đang muốn trở thành một người vợ đảm đang, ngày ngày nấu ăn chờ chồng về đó chứ "
" Em…em " Cô mặt đỏ bừng không dám nói
" Em sao? "
" Em muốn nấu ăn! " Cô nhắm mắt nói đại
Nghiêm Nhất Phàm bật cười rồi kéo cô ôm vào lòng, sao anh có thể cưới về một tiểu công chúa đáng yêu như vậy chứ, thật sự chỉ muốn mãi mãi che giấu giữ cô cho riêng mình
Thấy Yến Thư ngượng đến sắp khóc luôn rồi, Nghiêm Nhất Phàm không nỡ trêu cô nữa, giả vờ tin theo
" Ồ thì ra là vậy "
Yến Thư thoát khỏi kiếp nạn chưa kịp vui mừng, bất chợt anh nắm lấy tay cô đặt nên ngực mình, anh nói
" Sau này em thích làm cái gì thì làm cái đó, đừng sợ, tôi không trách em"
Đang vờ tin theo, nên ý anh là Yến Thư không cần vì muốn nấu ăn mà phải nói dối, thích cái gì thì anh đều có thể chiều theo ý cô
Yến Thư bị lời nói làm bằng đường mật này của anh làm cho ngơ ngẩn, mở to đôi mắt tròn đen láy không một chút tạp chất nào nhìn anh
Nghiêm Nhất Phàm bị mê hoặc dần dần cúi người, mũi hai người gần chỉ còn một chút xíu nữa là chạm vào nhau, hơi thở của anh mang theo hương bạc hà nhàn nhạt
" Rột…"
Đúng lúc này cái bụng nhỏ của cô bắt đầu phản chủ
Nhờ thế mà thần trí Yến Thư đã trở về, khuôn mặt hơi ửng đỏ đẩy người ra, Yến Thư tự mình ngồi trước xuống bàn ăn
" Anh không đói sao? Chúng ta mau ăn thôi "
Nghiêm Nhất Phàm bị đẩy ra nhất thời chưa phản ứng kịp, bất đắc dĩ đứng một chỗ chỉ biết cười tự giễu
Sau đó nhanh chân đi đến kéo ghế ngồi cạnh vợ, nhân lúc cô không để ý lại hôn lên khoé môi Yến Thư một cái, xem như là an ủi trái tim bị cô làm tổn thương lúc nảy
Lâm Yến Thư bị tấn công bất ngờ, trong lòng có chút giật mình, khuôn mặt đỏ bừng chưa kịp tan biến hết đã ửng hồng trở lại, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ thờ ơ, không nói gì chỉ lườm thoáng qua anh một cái rồi thôi
Cuối cùng cũng được dùng bữa tối, Yến Thư tập trung ăn không thèm chú ý đến anh.
Bữa ăn của đôi vợ chồng trẻ tuy không có nhiều lời ngọt ngào, nhưng nhìn chung không khí diễn ra trông cũng rất hạnh phúc, sau đó thì phần rửa bát đã có máy móc hiện đại trong Nghiêm Thành phụ trách
Tại phòng kinh doanh
” Xin chào mọi người, em là Lâm Yến Thư là nhân viên mới xin được chỉ dạy thêm ạ! “
” Anh là Lưu Tân rất vui được làm việc cùng em “
” Chào, chị là Đồng Vi cũng là nhân viên mới, vào làm trước em 2 tuần thôi "
" Chào em, chị là Y Y sau này có khó khăn gì hãy cứ tìm chị nhé "
Yến Thư mĩm cười vui vẻ, lắng nghe từng lời giới thiệu của đồng nghiệp xung quanh
" Vâng ạ! Làm phiền mọi người rồi "
Cô bước vào liền nhiệt tình chào hỏi mọi người, cả phòng cũng rất vui khi có đồng nghiệp mới.
Bỗng bên trong một anh chàng khoảng tầm 25 tuổi, cao ráo tuấn tú gương mặt sáng lạng bước ra
" Này! đã vào giờ làm việc rồi còn đang ầm ĩ cái gì?"
Anh ta hơi nhíu mày, cáu gắt nói doạ cả phòng kinh doanh lập tức rơi vào trạng thái im lặng. Yến Thư cũng thức thời nghiêm túc ngồi xuống bàn làm việc của mình
Anh ta là Hoắc Diệp Đình là Giám Đốc của Phong Đằng, là sếp của cô
Y Y kéo cánh tay Yến Thư, hai người ngồi cạnh bàn nhau cô gái nói thầm vào tai Yến Thư
" Đó là đại ác ma của công ty chúng ta, sau này gặp phải em nên cẩn thận "
Yến Thư đã từng nghe nhiều người nói tổng tài Phong Đằng rất khó tính. Còn có tin đồn hay nổi giận với nhân viên. Giờ lại được nghe chính tai người trong cuộc nói,Yến Thư có chút rợn người nhưng không thể hiện ra mặt, cố gắng làm tốt công việc của mình
—————
Mỗi ngày Nghiêm Nhất Phàm quay về nhà thì đều trông thấy Yến Thư đang mặc váy ngủ ngồi trên sofa xem chương trình truyền hình, trong lòng thoáng qua vài tia vui vẻ, xem ra cô cũng biết thức thời không dám về trễ
Kể từ ngày đầu tiên Nghiêm Nhất Phàm cho phép cô đi làm, cô đối xử với anh có chút bất thường. Cho dù anh có chăm chọc, cố tình làm khó thế nào, thì cô vẫn giữ thái độ mưa thuận gió hoà mà đáp lại anh
Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng không lẽ cô đã thay đổi tính cách của chính mình, nghĩ thông suốt rồi?
Mấy ngày nay mưa rơi không ngừng, bên ngoài mưa lã chã rơi, đêm nào Nghiêm Nhất Phàm cũng về nhà từ rất sớm để ôm cô ngủ
Trong phòng rèm cửa sổ buông thõng, làm cho tiếng mưa nhỏ lại, khiến người nghe cảm thấy không quá rõ ràng.
11 giờ đêm giật mình tỉnh dậy không thấy anh đâu, Yến Thư tò mò từ phòng đi ra ngoài, định xuống dưới cầu thang uống nước, thì lại đụng phải một nhóm người. Dẫn đầu là mấy người đàn ông lạ mặt áo quần chỉnh tề, khí thế bức người, thanh âm hùng hậu tay đang giữ chặt người, ép người đàn ông quỳ xuống. Ở giữa còn có cả Lucus
Yến Thư bất giác ngẩn người, nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, trong lòng cảm thấy có hơi bất an, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể trốn vào một góc khuất quan sát từ phía trên
Nghiêm Nhất Phàm đang ngồi trước mặt người đàn ông trung niên, áo ngủ màu đen khiến anh càng lạnh lùng hơn, mạnh mẽ hơn, nếu người khác nhìn vào sẽ cảm thấy rất nguy hiểm
Sau khi quan sát kỹ Yến Thư nhận ra người đàn ông đang quỳ đó chính là Trịnh Doãn, vừa ra chưa nghe được Nghiêm Nhất Phàm nói câu nào, chỉ thấy anh không kiên dè mà đạp Trịnh Doãn ngã lăn quay ra đất
Vừa loạng choạng ngồi dậy, người đàn ông mặt mũi đầy thương tích lại bị khống chế, nhục nhã mà quỳ thấp xuống trước mặt Nghiêm Nhất Phàm lần nữa
" Nhất Phàm dù gì tao cũng là chú của mày, mày không coi tao ra gì thì cũng nên đặt ba mày vào trong mắt "
Nghiêm Nhất Phàm dựa vào sofa hút thuốc, nét mặt lạnh nhạt điềm tĩnh
Nghiêm Nhất Phàm cong môi cười nhẹ, thấy vợ không nói anh liền biết cô đang ngượng, Anh lại dứt khoát ép cô vào tường
" Em không phải là đang muốn trở thành một người vợ đảm đang, ngày ngày nấu ăn chờ chồng về đó chứ "
" Em…em " Cô mặt đỏ bừng không dám nói
" Em sao? "
" Em muốn nấu ăn! " Cô nhắm mắt nói đại
Nghiêm Nhất Phàm bật cười rồi kéo cô ôm vào lòng, sao anh có thể cưới về một tiểu công chúa đáng yêu như vậy chứ, thật sự chỉ muốn mãi mãi che giấu giữ cô cho riêng mình
Thấy Yến Thư ngượng đến sắp khóc luôn rồi, Nghiêm Nhất Phàm không nỡ trêu cô nữa, giả vờ tin theo
" Ồ thì ra là vậy "
Yến Thư thoát khỏi kiếp nạn chưa kịp vui mừng, bất chợt anh nắm lấy tay cô đặt nên ngực mình, anh nói
" Sau này em thích làm cái gì thì làm cái đó, đừng sợ, tôi không trách em"
Đang vờ tin theo, nên ý anh là Yến Thư không cần vì muốn nấu ăn mà phải nói dối, thích cái gì thì anh đều có thể chiều theo ý cô
Yến Thư bị lời nói làm bằng đường mật này của anh làm cho ngơ ngẩn, mở to đôi mắt tròn đen láy không một chút tạp chất nào nhìn anh
Nghiêm Nhất Phàm bị mê hoặc dần dần cúi người, mũi hai người gần chỉ còn một chút xíu nữa là chạm vào nhau, hơi thở của anh mang theo hương bạc hà nhàn nhạt
" Rột…"
Đúng lúc này cái bụng nhỏ của cô bắt đầu phản chủ
Nhờ thế mà thần trí Yến Thư đã trở về, khuôn mặt hơi ửng đỏ đẩy người ra, Yến Thư tự mình ngồi trước xuống bàn ăn
" Anh không đói sao? Chúng ta mau ăn thôi "
Nghiêm Nhất Phàm bị đẩy ra nhất thời chưa phản ứng kịp, bất đắc dĩ đứng một chỗ chỉ biết cười tự giễu
Sau đó nhanh chân đi đến kéo ghế ngồi cạnh vợ, nhân lúc cô không để ý lại hôn lên khoé môi Yến Thư một cái, xem như là an ủi trái tim bị cô làm tổn thương lúc nảy
Lâm Yến Thư bị tấn công bất ngờ, trong lòng có chút giật mình, khuôn mặt đỏ bừng chưa kịp tan biến hết đã ửng hồng trở lại, nhưng cô vẫn cố tỏ vẻ thờ ơ, không nói gì chỉ lườm thoáng qua anh một cái rồi thôi
Cuối cùng cũng được dùng bữa tối, Yến Thư tập trung ăn không thèm chú ý đến anh.
Bữa ăn của đôi vợ chồng trẻ tuy không có nhiều lời ngọt ngào, nhưng nhìn chung không khí diễn ra trông cũng rất hạnh phúc, sau đó thì phần rửa bát đã có máy móc hiện đại trong Nghiêm Thành phụ trách
Tại phòng kinh doanh
” Xin chào mọi người, em là Lâm Yến Thư là nhân viên mới xin được chỉ dạy thêm ạ! “
” Anh là Lưu Tân rất vui được làm việc cùng em “
” Chào, chị là Đồng Vi cũng là nhân viên mới, vào làm trước em 2 tuần thôi "
" Chào em, chị là Y Y sau này có khó khăn gì hãy cứ tìm chị nhé "
Yến Thư mĩm cười vui vẻ, lắng nghe từng lời giới thiệu của đồng nghiệp xung quanh
" Vâng ạ! Làm phiền mọi người rồi "
Cô bước vào liền nhiệt tình chào hỏi mọi người, cả phòng cũng rất vui khi có đồng nghiệp mới.
Bỗng bên trong một anh chàng khoảng tầm 25 tuổi, cao ráo tuấn tú gương mặt sáng lạng bước ra
" Này! đã vào giờ làm việc rồi còn đang ầm ĩ cái gì?"
Anh ta hơi nhíu mày, cáu gắt nói doạ cả phòng kinh doanh lập tức rơi vào trạng thái im lặng. Yến Thư cũng thức thời nghiêm túc ngồi xuống bàn làm việc của mình
Anh ta là Hoắc Diệp Đình là Giám Đốc của Phong Đằng, là sếp của cô
Y Y kéo cánh tay Yến Thư, hai người ngồi cạnh bàn nhau cô gái nói thầm vào tai Yến Thư
" Đó là đại ác ma của công ty chúng ta, sau này gặp phải em nên cẩn thận "
Yến Thư đã từng nghe nhiều người nói tổng tài Phong Đằng rất khó tính. Còn có tin đồn hay nổi giận với nhân viên. Giờ lại được nghe chính tai người trong cuộc nói,Yến Thư có chút rợn người nhưng không thể hiện ra mặt, cố gắng làm tốt công việc của mình
—————
Mỗi ngày Nghiêm Nhất Phàm quay về nhà thì đều trông thấy Yến Thư đang mặc váy ngủ ngồi trên sofa xem chương trình truyền hình, trong lòng thoáng qua vài tia vui vẻ, xem ra cô cũng biết thức thời không dám về trễ
Kể từ ngày đầu tiên Nghiêm Nhất Phàm cho phép cô đi làm, cô đối xử với anh có chút bất thường. Cho dù anh có chăm chọc, cố tình làm khó thế nào, thì cô vẫn giữ thái độ mưa thuận gió hoà mà đáp lại anh
Anh chỉ đơn giản nghĩ rằng không lẽ cô đã thay đổi tính cách của chính mình, nghĩ thông suốt rồi?
Mấy ngày nay mưa rơi không ngừng, bên ngoài mưa lã chã rơi, đêm nào Nghiêm Nhất Phàm cũng về nhà từ rất sớm để ôm cô ngủ
Trong phòng rèm cửa sổ buông thõng, làm cho tiếng mưa nhỏ lại, khiến người nghe cảm thấy không quá rõ ràng.
11 giờ đêm giật mình tỉnh dậy không thấy anh đâu, Yến Thư tò mò từ phòng đi ra ngoài, định xuống dưới cầu thang uống nước, thì lại đụng phải một nhóm người. Dẫn đầu là mấy người đàn ông lạ mặt áo quần chỉnh tề, khí thế bức người, thanh âm hùng hậu tay đang giữ chặt người, ép người đàn ông quỳ xuống. Ở giữa còn có cả Lucus
Yến Thư bất giác ngẩn người, nhanh chóng hồi phục lại tinh thần, trong lòng cảm thấy có hơi bất an, nhưng giờ phút này cũng chỉ có thể trốn vào một góc khuất quan sát từ phía trên
Nghiêm Nhất Phàm đang ngồi trước mặt người đàn ông trung niên, áo ngủ màu đen khiến anh càng lạnh lùng hơn, mạnh mẽ hơn, nếu người khác nhìn vào sẽ cảm thấy rất nguy hiểm
Sau khi quan sát kỹ Yến Thư nhận ra người đàn ông đang quỳ đó chính là Trịnh Doãn, vừa ra chưa nghe được Nghiêm Nhất Phàm nói câu nào, chỉ thấy anh không kiên dè mà đạp Trịnh Doãn ngã lăn quay ra đất
Vừa loạng choạng ngồi dậy, người đàn ông mặt mũi đầy thương tích lại bị khống chế, nhục nhã mà quỳ thấp xuống trước mặt Nghiêm Nhất Phàm lần nữa
" Nhất Phàm dù gì tao cũng là chú của mày, mày không coi tao ra gì thì cũng nên đặt ba mày vào trong mắt "
Nghiêm Nhất Phàm dựa vào sofa hút thuốc, nét mặt lạnh nhạt điềm tĩnh