Chương 50: Phẫn Nộ
" Như vậy cũng phải phạt, có đúng không? "
Dứt lời, anh cắn một cái vào cổ mảnh khảnh của cô, trên chiếc cổ mãnh mai trắng nõn của cô có một vết cắn gọn gàng.
Yến Thư bị cắn đau, nên đẩy anh ra.
" Anh là chó sao? "
Yến Thư muốn nói thêm gì đó, nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội. Anh cúi đầu xuống muốn hôn cô.
Miệng anh phủ chặt lên môi cô, tham lam cắn xé đôi môi mềm mại, đến nổi cả khuôn miệng của Yến Thư sưng nhẹ lên, anh mới chịu buông ra.
" Hôm nay ở công ty em làm những gì? " Nghiêm Nhất Phàm bất ngờ hỏi.
Bây giờ Yến Thư có thể chắc chắn rằng, người đàn ông này thực sự đang tức giận.
Nhưng anh ta giận cái gì mới được chứ? Cô cũng đâu làm gì sai? Chỉ là về sau anh một chút thôi mà, đâu có trễ lắm.
Đến công ty thì ngoài làm việc ra còn có thể làm gì nữa chứ.
" Không có gì. Chỉ là những công việc như bình thường thôi " Yến Thư trả lời thành thật.
" Bình thường? Công việc bình thường mà em nói là đi riêng người đàn ông khác? " Anh nhíu mày, chăm chú nhìn cô.
Yến Thư không ngờ anh lại biết chuyện này. Mặt cô liền tái đi, trợn mắt nhìn anh mãi một lúc.
Yến Thư thật sự khó nhọc mới có thể thốt nổi nên lời...
" Anh... cho người theo dõi tôi? "
Nghiêm Nhất Phàm cũng không tránh né câu hỏi của cô. Khoé môi anh nở nụ cười nhẹ.
" Bây giờ nói chuyện đó quan trọng sao? Cho dù tôi thật sự có theo dõi em thì thế nào, nếu không làm chuyện gì đó chướng mắt thì em còn sợ có người theo dõi sao? Nói đi, em lén lút sau lưng tôi bao lâu rồi "
Người phụ nữ đáng ghét này! Lại dám luyên thuyên nói cười với người đàn ông khác trong xe riêng, còn cười đến vui vẻ như vậy!
Yến Thư cố đè nén lửa giận trong lòng. Yến Thư hoài nghi. Tại sao, trong mắt anh cô luôn là loại người tồi tệ xấu xa như vậy?
Đúng là cô không ngấm nổi đạo lý của người đàn ông này. Anh trước giờ vẫn luôn là như vậy. Lại hay nóng lạnh thất thường, nếu hiện tại cô nổi giận sẽ chẳng được ích gì, thà rằng bình ổn tâm trạng, không nên gây thêm chuyện.
Nhìn cô im lặng không nói, ngay cả một câu câu biện minh cũng không có, thái độ như là ngầm thừa nhận này, quả thật làm anh muốn phát điên.
" Tại sao không nói? Có phải là em quen nhìn thấy tôi dễ giải với em rồi, nên không coi tôi ra gì nữa đúng không? "
" Dù tôi có nói thế nào, thì anh cũng không tin...."
Nói xong Yến Thư rũ mắt, định đẩy thân hình cường tráng của anh ra nhưng không đẩy nổi. Tức giận quát:
" Cái đồ khốn kiếp nhà anh. Chỉ giỏi cậy mạnh thôi "
Nhìn cô gái đang la hét lớn nhỏ trước mặt, Nghiêm Nhất Phàm thật sự muốn dạy cho cô một bài học, nhưng khi vô tình chạm đến ánh mắt kia, lửa giận của anh lại giảm bớt. Cái giọng điệu mắng người này cũng thật là...
Đáng yêu!
Nhưng anh không có ý nhượng bộ. Cứ nghĩ đến hình ảnh cô ngồi trong xe người đàn ông khác cười nói, là máu huyết anh lại sôi sục.
Nghiêm Nhất Phàm bóp má cô, ánh mắt nghiêm khắc che giấu ý cười, tức giận nhìn cô.
" Đã lén lút sau lưng tôi, còn dám lớn tiếng, em chán sống rồi hả. " Nghiêm Nhất Phàm lạnh giọng hỏi.
" Nếu anh đã coi thường tôi như vậy thì tốt nhất đừng có đến gần. " Yến Thư bị lời nói của anh làm cho uất ức, vô cùng tủi thân nói.
Khuôn mặt Nghiêm Nhất Phàm lập tức biến sắc, nghiêm nghị quát:
" Câm miệng! Ăn nói kiểu gì đó. "
" Chẳng phải là anh kêu tôi nói sao? Giờ lại bắt tôi im miệng, tôi là con rối của anh à? "
Lần này Yến Thư không còn nhẫn nhịn nữa, ôm chút hậm hực, hung hăn trừng mắt cãi lại anh.
" Em..." Nghiêm Nhất Phàm giận đến nghiến răng.
Yến Thư nhân cơ hội muốn chui ra từ giữa khuỷu tay của anh, nhưng cổ tay lại bỗng dưng bị Nghiêm Nhất Phàm giữ chặt, hai tay bắt chéo ở phía sau lưng.
Anh nhíu hàng mày rậm, " Lâm Yến Thư, tôi cho em đi chưa?"
"Đau...." Mặt mũi Yến Thư trắng bệch, sức anh rất mạnh, bị anh nắm cổ tay cô tưởng chừng như mình sắp bị anh bóp cho vỡ vụn.
" Em có quan hệ gì với người đàn ông đó? " Nghiêm Nhất Phàm ngắt lời của Yến Thư, dứt khoát quay lại vấn đề khiến anh khó chịu cả ngày hôm nay.
“ Tôi hỏi em, có phải em giấu tôi qua lại với người đàn ông đó không? "
Lâm Yến Thư rối bời, nhìn vẻ mặt tức giận của anh, cô thực sự bị doạ sợ rồi, cuối cùng vẫn cắn môi lắc đầu nhẹ nhẹ, lưỡng lự chốc lát lại ấm ức giải thích:
"...Tôi không có, việc này đều là do anh hiểu lầm rồi, anh ta là cấp trên của tôi, tôi chỉ là đi theo để gặp khách hàng thôi ”
Nghiêm Nhất Phàm dù không hoàn toàn tin lời cô nói nhưng bàn tay giữ lấy cô đã nới lỏng hơn.
" Tôi cảnh cáo em, đừng coi tôi như thằng ngốc!" Nghiêm Nhất Phàm kề sát vào tai cô nghiến răng cảnh cáo.
" Nếu còn muốn ra ngoài thì sau này chú ý một chút. Tốt nhất, đừng có ép tôi phải nhốt em lại. "
Nghiêm Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng, bàn tay di chuyển xuống phía dưới phủ lên bờ mông nho nhỏ, sau đó véo mạnh cô một cái để cô phải chịu đau đến nhíu mày.
Không đợi cô mở miệng kêu đau, anh đã cúi đầu hôn xuống. Bàn tay anh đè chặt cô, ép cô nhận lấy mọi thứ từ anh, không được tránh né, một chút cũng không. Đây là sự trừng phạt!
" Ưm...! "
Cả người Yến Thư tê dại. Cơ thể không tình nguyện nhưng lại bị bắt dựa sát vào anh.
Sau đó dưới ngực cô lại truyền đến cảm giác đau nhói, cô cúi mặt xuống, chạm ngay vào đỉnh đầu Nghiêm Nhất Phàm. Cách lớp áo Nghiêm Nhất Phàm đang cắn cô!
Cô vươn tay lên định gạt mạnh khuôn mặt anh ra, nhưng vừa nâng tay lên thì ngay lập tức bị anh chộp lấy.
" Dù sao cũng phải cho em ăn cơm trước đã "
Anh kéo tay cô đi một mạch vào nhà bếp, nói bằng giọng nhẹ hẫng, cứ như người nhiễm dục vọng lúc nảy không phải là anh.
" Xem như anh còn có lương tâm " Yến Thư giận dỗi, cúi mặt nhỏ giọng lầm bầm.
" Em vừa nói cái gì? " Nghiêm Nhất Phàm bất ngờ quay lại nhìn cô, cất giọng lạnh lùng.
" A? Đâu có..." Yến Thư sợ hết hồn, lắc đầu nhìn anh làm ra vẻ vô tội.
Dứt lời, anh cắn một cái vào cổ mảnh khảnh của cô, trên chiếc cổ mãnh mai trắng nõn của cô có một vết cắn gọn gàng.
Yến Thư bị cắn đau, nên đẩy anh ra.
" Anh là chó sao? "
Yến Thư muốn nói thêm gì đó, nhưng anh hoàn toàn không cho cô cơ hội. Anh cúi đầu xuống muốn hôn cô.
Miệng anh phủ chặt lên môi cô, tham lam cắn xé đôi môi mềm mại, đến nổi cả khuôn miệng của Yến Thư sưng nhẹ lên, anh mới chịu buông ra.
" Hôm nay ở công ty em làm những gì? " Nghiêm Nhất Phàm bất ngờ hỏi.
Bây giờ Yến Thư có thể chắc chắn rằng, người đàn ông này thực sự đang tức giận.
Nhưng anh ta giận cái gì mới được chứ? Cô cũng đâu làm gì sai? Chỉ là về sau anh một chút thôi mà, đâu có trễ lắm.
Đến công ty thì ngoài làm việc ra còn có thể làm gì nữa chứ.
" Không có gì. Chỉ là những công việc như bình thường thôi " Yến Thư trả lời thành thật.
" Bình thường? Công việc bình thường mà em nói là đi riêng người đàn ông khác? " Anh nhíu mày, chăm chú nhìn cô.
Yến Thư không ngờ anh lại biết chuyện này. Mặt cô liền tái đi, trợn mắt nhìn anh mãi một lúc.
Yến Thư thật sự khó nhọc mới có thể thốt nổi nên lời...
" Anh... cho người theo dõi tôi? "
Nghiêm Nhất Phàm cũng không tránh né câu hỏi của cô. Khoé môi anh nở nụ cười nhẹ.
" Bây giờ nói chuyện đó quan trọng sao? Cho dù tôi thật sự có theo dõi em thì thế nào, nếu không làm chuyện gì đó chướng mắt thì em còn sợ có người theo dõi sao? Nói đi, em lén lút sau lưng tôi bao lâu rồi "
Người phụ nữ đáng ghét này! Lại dám luyên thuyên nói cười với người đàn ông khác trong xe riêng, còn cười đến vui vẻ như vậy!
Yến Thư cố đè nén lửa giận trong lòng. Yến Thư hoài nghi. Tại sao, trong mắt anh cô luôn là loại người tồi tệ xấu xa như vậy?
Đúng là cô không ngấm nổi đạo lý của người đàn ông này. Anh trước giờ vẫn luôn là như vậy. Lại hay nóng lạnh thất thường, nếu hiện tại cô nổi giận sẽ chẳng được ích gì, thà rằng bình ổn tâm trạng, không nên gây thêm chuyện.
Nhìn cô im lặng không nói, ngay cả một câu câu biện minh cũng không có, thái độ như là ngầm thừa nhận này, quả thật làm anh muốn phát điên.
" Tại sao không nói? Có phải là em quen nhìn thấy tôi dễ giải với em rồi, nên không coi tôi ra gì nữa đúng không? "
" Dù tôi có nói thế nào, thì anh cũng không tin...."
Nói xong Yến Thư rũ mắt, định đẩy thân hình cường tráng của anh ra nhưng không đẩy nổi. Tức giận quát:
" Cái đồ khốn kiếp nhà anh. Chỉ giỏi cậy mạnh thôi "
Nhìn cô gái đang la hét lớn nhỏ trước mặt, Nghiêm Nhất Phàm thật sự muốn dạy cho cô một bài học, nhưng khi vô tình chạm đến ánh mắt kia, lửa giận của anh lại giảm bớt. Cái giọng điệu mắng người này cũng thật là...
Đáng yêu!
Nhưng anh không có ý nhượng bộ. Cứ nghĩ đến hình ảnh cô ngồi trong xe người đàn ông khác cười nói, là máu huyết anh lại sôi sục.
Nghiêm Nhất Phàm bóp má cô, ánh mắt nghiêm khắc che giấu ý cười, tức giận nhìn cô.
" Đã lén lút sau lưng tôi, còn dám lớn tiếng, em chán sống rồi hả. " Nghiêm Nhất Phàm lạnh giọng hỏi.
" Nếu anh đã coi thường tôi như vậy thì tốt nhất đừng có đến gần. " Yến Thư bị lời nói của anh làm cho uất ức, vô cùng tủi thân nói.
Khuôn mặt Nghiêm Nhất Phàm lập tức biến sắc, nghiêm nghị quát:
" Câm miệng! Ăn nói kiểu gì đó. "
" Chẳng phải là anh kêu tôi nói sao? Giờ lại bắt tôi im miệng, tôi là con rối của anh à? "
Lần này Yến Thư không còn nhẫn nhịn nữa, ôm chút hậm hực, hung hăn trừng mắt cãi lại anh.
" Em..." Nghiêm Nhất Phàm giận đến nghiến răng.
Yến Thư nhân cơ hội muốn chui ra từ giữa khuỷu tay của anh, nhưng cổ tay lại bỗng dưng bị Nghiêm Nhất Phàm giữ chặt, hai tay bắt chéo ở phía sau lưng.
Anh nhíu hàng mày rậm, " Lâm Yến Thư, tôi cho em đi chưa?"
"Đau...." Mặt mũi Yến Thư trắng bệch, sức anh rất mạnh, bị anh nắm cổ tay cô tưởng chừng như mình sắp bị anh bóp cho vỡ vụn.
" Em có quan hệ gì với người đàn ông đó? " Nghiêm Nhất Phàm ngắt lời của Yến Thư, dứt khoát quay lại vấn đề khiến anh khó chịu cả ngày hôm nay.
“ Tôi hỏi em, có phải em giấu tôi qua lại với người đàn ông đó không? "
Lâm Yến Thư rối bời, nhìn vẻ mặt tức giận của anh, cô thực sự bị doạ sợ rồi, cuối cùng vẫn cắn môi lắc đầu nhẹ nhẹ, lưỡng lự chốc lát lại ấm ức giải thích:
"...Tôi không có, việc này đều là do anh hiểu lầm rồi, anh ta là cấp trên của tôi, tôi chỉ là đi theo để gặp khách hàng thôi ”
Nghiêm Nhất Phàm dù không hoàn toàn tin lời cô nói nhưng bàn tay giữ lấy cô đã nới lỏng hơn.
" Tôi cảnh cáo em, đừng coi tôi như thằng ngốc!" Nghiêm Nhất Phàm kề sát vào tai cô nghiến răng cảnh cáo.
" Nếu còn muốn ra ngoài thì sau này chú ý một chút. Tốt nhất, đừng có ép tôi phải nhốt em lại. "
Nghiêm Nhất Phàm hừ lạnh một tiếng, bàn tay di chuyển xuống phía dưới phủ lên bờ mông nho nhỏ, sau đó véo mạnh cô một cái để cô phải chịu đau đến nhíu mày.
Không đợi cô mở miệng kêu đau, anh đã cúi đầu hôn xuống. Bàn tay anh đè chặt cô, ép cô nhận lấy mọi thứ từ anh, không được tránh né, một chút cũng không. Đây là sự trừng phạt!
" Ưm...! "
Cả người Yến Thư tê dại. Cơ thể không tình nguyện nhưng lại bị bắt dựa sát vào anh.
Sau đó dưới ngực cô lại truyền đến cảm giác đau nhói, cô cúi mặt xuống, chạm ngay vào đỉnh đầu Nghiêm Nhất Phàm. Cách lớp áo Nghiêm Nhất Phàm đang cắn cô!
Cô vươn tay lên định gạt mạnh khuôn mặt anh ra, nhưng vừa nâng tay lên thì ngay lập tức bị anh chộp lấy.
" Dù sao cũng phải cho em ăn cơm trước đã "
Anh kéo tay cô đi một mạch vào nhà bếp, nói bằng giọng nhẹ hẫng, cứ như người nhiễm dục vọng lúc nảy không phải là anh.
" Xem như anh còn có lương tâm " Yến Thư giận dỗi, cúi mặt nhỏ giọng lầm bầm.
" Em vừa nói cái gì? " Nghiêm Nhất Phàm bất ngờ quay lại nhìn cô, cất giọng lạnh lùng.
" A? Đâu có..." Yến Thư sợ hết hồn, lắc đầu nhìn anh làm ra vẻ vô tội.