Chương 15: Người bạn quan trọng
Trên đường về, mẹ Trương vẻ mặt Trương Vũ Chí không vui nên lên tiếng hỏi thăm..
“Tiểu Chí, con thích Tiểu Ngưng đúng không?”
“Dạ?”
Ngay cả ba Trương cũng để ý đến sắc mặt của Trương Vũ Chí..
“Hửm? Chẳng phải từ nhỏ con cứ bắt nạt con bé sao?”
“Anh còn nói. Bây giờ Tiểu Ngưng xinh đẹp như thế, người người theo đuổi thì tại sao con trai chúng ta lại không thể chứ?”
Ba mẹ Trương vui vẻ cười đùa nhưng Trương Vũ Chí lại chỉ nhớ đến lời nói của Giản Tuyết Ngưng mà trầm ngâm..
“Vậy con sẽ theo đuổi Tiểu Ngưng chứ?’
“Lỡ cô ấy không thích con thì sao?”
Mẹ Trương vẫn vô tư mà hồi đáp câu trả lời..
“Con đã từng thật lòng theo đuổi một ai chưa? Từ khi còn học cấp hai, con lúc nào cũng ra vẻ đùa giỡn với con gái mà không có lấy một người thật lòng. Vậy bây giờ nếu con đã thích Tiểu Ngưng thì phải mạnh dạn một lần chứ?”
“Mẹ..”
Mẹ Trương nói không sai, ba Trương tiếp lời thêm để ủng hộ con trai..
“Đúng đó, mạnh mẽ lên nào con trai.!”
Trương Vũ Chí mỉm cười cảm ơn ba mẹ Trương ủng hộ nên quyết tâm một lần. Hôm sau, Kim Yến Yến nhận được tin nhắn từ Vương Diệc Thần muốn xin lại wechat của Giản Tuyết Ngưng nhưng cô từ chối.
“[Em xin lỗi, anh Diệc Thần. Tiểu Ngưng đã có dặn em dù có thế nào thì không được cho lại wechat của cô ấy, mong anh thông cảm nhé ạ.!]”
Vương Diệc Thần không nghĩ rằng Giản Tuyết Ngưng lại kiên quyết như vậy..
“[Anh xin lỗi, Tuyết Ngưng. Nhưng anh nhất định phải nghe được suy nghĩ từ em để anh không phải hối hận về sau.]”
Trình Khiết lúc này đang nhận được thông tin lịch thi đấu mới thì ba Giản dẫn gia đình nhà họ Trương đến sân tập..
“Giản Tổng? Sao hôm nay ngài lại đến đây thế?”
“Đây là người bạn hàng xóm của tôi muốn đến xem Tiểu Ngưng tập luyện, con bé đâu?”
Trình Khiết chào hỏi và đưa mọi người vào bên trong sân tập, đúng lúc Giản Tuyết Ngưng đang tập trung vào bài tập của bản thân. Ba mẹ Trương vừa nhìn hình ảnh chuyển động trên sân băng từ cô thì đã muôn phần ngưỡng mộ, ngay cả ba Giản cười mỉm tự hào...
“[Vẫn chưa đạt được kỹ thuật đó..]”
Đang chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân thì nghe tiếng gọi từ Trình Khiết, vừa quay đầu lại đã thấy mọi người có mặt đông đủ khiến cô tò mò..
“Sao mọi người lại cùng ở đây thế ạ?”
“Tiểu Ngưng, nhìn con lúc nãy đúng là như nữ thần sân băng mà mọi người tung hô lắm đó.”
Giản Tuyết Ngưng khiêm tốn cười nhẹ, ba Giản mới nói ra lý do thật sự..
“Ba mời cả nhà ăn trưa nên đến tìm con đi cùng mà gọi con lại không được..”
“Có lẽ điện thoại con hết pin, để con đi thay đồ ạ.”
Trình Khiết cũng được mời đi cùng nhưng cô có cuộc họp nên đã nhẹ nhàng từ chối. Một hồi sau, cả hai nhà Giản – Trương có mặt ở phòng VIP của một nhà hàng có tiếng..
“Tiểu Ngưng à, con có bạn trai chưa?”
Mẹ Trương hối hả hỏi thăm chuyện tình cảm của Giản Tuyết Ngưng..
“Con..chưa ạ.”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm trả lời, không muốn để lộ việc của cô và Vương Diệc Thần trước đó. Nhưng ngược lại, mẹ Trương vui mừng mà giúp Trương Vũ Chí..
“Vậy con có hình mẫu bạn trai cho mình không?”
“Kìa em, sao lại hỏi Tiểu Ngưng nhiều vậy thế?”
Ba Trương xấu hổ với mẹ Trương nhưng được ba Giản hiểu chuyện mà khuyên ngăn...
“Đừng vậy. Trương phu nhân cũng là tò mò thôi, không sao đâu. Nhưng mà con bé vừa mới thú nhận với tôi là hiện tại chỉ muốn tập trung vào trượt băng nghệ thuật để hoàn thành ước mơ của mẹ nó nên chưa có hứng thú với chuyện tình cảm bây giờ.”
Chỉ một câu nói của ba Giản vừa khéo léo vừa giúp cho Giản Tuyết Ngưng không khó xử trước nhà họ Trương. Trong bàn ăn, Trương Vũ Chí chỉ mãi nhìn về phía cô mà ngậm ngùi..
“Tiểu Ngưng à, con thấy Tiểu Chí nhà cô thế nào?”
“Mẹ.”
Trương Vũ Chí không kịp ngăn hành động của mẹ Trương, anh sợ Giản Tuyết Ngưng khó chịu nhưng không nghĩ là cô lại điềm tĩnh mà đối đáp..
“Cậu ấy là một người bạn quan trọng đối với cháu ạ.”
“[Bạn sao?]”
Ba Giản hiểu được trái tim của Giản Tuyết Ngưng đang thuộc về đâu, còn Trương Vũ Chí thì có phần thất vọng..
“Chỉ là bạn thôi sao?”
“Bản thân cháu vốn không có nhiều bạn bè, từ nhỏ đến lớn chỉ có Yến Yến và cậu ấy là bạn thân thôi ạ. Nên dù có chuyện gì cháu cũng không muốn đánh mất tình bạn đó.”
Mẹ Trương như đã hiểu mọi việc nên đã ngừng hỏi, buổi trưa cũng dần trôi qua nên ba Giản cùng ba mẹ Trương về nhà trước để lại không gian cho cả hai.
“Xin lỗi. Lúc nãy mẹ của mình làm cậu khó xử đúng không?”
“Không sao. Mình biết là cô không có ý xấu, nhưng mà mình mong lời nói lúc nãy không làm cậu nghĩ nhiều.”
Giản Tuyết Ngưng muốn nói rõ mọi việc để Trương Vũ Chí không tốn thời gian theo đuổi một người như cô mà còn giúp anh nhận ra bên ngoài vẫn còn nhiều người con gái khác phù hợp với anh hơn.
“Thật sự là anh không được sao?”
Trương Vũ Chí thay đổi cách xưng hô không khiến Giản Tuyết Ngưng ngạc nhiên, mà cô còn nhẹ nhàng hồi đáp.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Anh không xấu, chỉ là chúng ta không hợp nhau thôi.”
“Chỉ chưa gần một tháng, mà em đã từ chối anh hai lần rồi.!”
Thật lòng, Giản Tuyết Ngưng vẫn không quên được Vương Diệc Thần nên muốn lựa lời từ chối khéo với Trương Vũ Chí..
“Là vì anh ta đúng không? Vương Diệc Thần đó?”
Sự im lặng đến từ Giản Tuyêt Ngưng như ngầm xác nhận khiến Trương Vũ Chí giả vờ tỏ ra bản thân không sao.
“Anh hiểu rồi. Nhưng với tư cách là bạn, anh mong em sẽ giúp anh một việc.”
“Anh muốn em giúp việc gì?”
Nét mặt có phần âm mưu của Trương Vũ Chí khiến Giản Tuyết Ngưng không hiểu chuyện gì, nhưng không biết vì sao Vương Diệc Thần lại nhận được hình ảnh hai bàn tay đan chặt vào nhau với chú thích “theo đuổi thành công” từ wechat của Trương Vũ Chí gửi đến kèm địa chỉ. Vốn địa chỉ cũng đang gần với địa điểm ghi hình nên Vương Diệc Thần liền nhắn nhủ quản lý Hùng nhanh chóng chạy đến xác nhận.
“Tiểu Chí, con thích Tiểu Ngưng đúng không?”
“Dạ?”
Ngay cả ba Trương cũng để ý đến sắc mặt của Trương Vũ Chí..
“Hửm? Chẳng phải từ nhỏ con cứ bắt nạt con bé sao?”
“Anh còn nói. Bây giờ Tiểu Ngưng xinh đẹp như thế, người người theo đuổi thì tại sao con trai chúng ta lại không thể chứ?”
Ba mẹ Trương vui vẻ cười đùa nhưng Trương Vũ Chí lại chỉ nhớ đến lời nói của Giản Tuyết Ngưng mà trầm ngâm..
“Vậy con sẽ theo đuổi Tiểu Ngưng chứ?’
“Lỡ cô ấy không thích con thì sao?”
Mẹ Trương vẫn vô tư mà hồi đáp câu trả lời..
“Con đã từng thật lòng theo đuổi một ai chưa? Từ khi còn học cấp hai, con lúc nào cũng ra vẻ đùa giỡn với con gái mà không có lấy một người thật lòng. Vậy bây giờ nếu con đã thích Tiểu Ngưng thì phải mạnh dạn một lần chứ?”
“Mẹ..”
Mẹ Trương nói không sai, ba Trương tiếp lời thêm để ủng hộ con trai..
“Đúng đó, mạnh mẽ lên nào con trai.!”
Trương Vũ Chí mỉm cười cảm ơn ba mẹ Trương ủng hộ nên quyết tâm một lần. Hôm sau, Kim Yến Yến nhận được tin nhắn từ Vương Diệc Thần muốn xin lại wechat của Giản Tuyết Ngưng nhưng cô từ chối.
“[Em xin lỗi, anh Diệc Thần. Tiểu Ngưng đã có dặn em dù có thế nào thì không được cho lại wechat của cô ấy, mong anh thông cảm nhé ạ.!]”
Vương Diệc Thần không nghĩ rằng Giản Tuyết Ngưng lại kiên quyết như vậy..
“[Anh xin lỗi, Tuyết Ngưng. Nhưng anh nhất định phải nghe được suy nghĩ từ em để anh không phải hối hận về sau.]”
Trình Khiết lúc này đang nhận được thông tin lịch thi đấu mới thì ba Giản dẫn gia đình nhà họ Trương đến sân tập..
“Giản Tổng? Sao hôm nay ngài lại đến đây thế?”
“Đây là người bạn hàng xóm của tôi muốn đến xem Tiểu Ngưng tập luyện, con bé đâu?”
Trình Khiết chào hỏi và đưa mọi người vào bên trong sân tập, đúng lúc Giản Tuyết Ngưng đang tập trung vào bài tập của bản thân. Ba mẹ Trương vừa nhìn hình ảnh chuyển động trên sân băng từ cô thì đã muôn phần ngưỡng mộ, ngay cả ba Giản cười mỉm tự hào...
“[Vẫn chưa đạt được kỹ thuật đó..]”
Đang chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân thì nghe tiếng gọi từ Trình Khiết, vừa quay đầu lại đã thấy mọi người có mặt đông đủ khiến cô tò mò..
“Sao mọi người lại cùng ở đây thế ạ?”
“Tiểu Ngưng, nhìn con lúc nãy đúng là như nữ thần sân băng mà mọi người tung hô lắm đó.”
Giản Tuyết Ngưng khiêm tốn cười nhẹ, ba Giản mới nói ra lý do thật sự..
“Ba mời cả nhà ăn trưa nên đến tìm con đi cùng mà gọi con lại không được..”
“Có lẽ điện thoại con hết pin, để con đi thay đồ ạ.”
Trình Khiết cũng được mời đi cùng nhưng cô có cuộc họp nên đã nhẹ nhàng từ chối. Một hồi sau, cả hai nhà Giản – Trương có mặt ở phòng VIP của một nhà hàng có tiếng..
“Tiểu Ngưng à, con có bạn trai chưa?”
Mẹ Trương hối hả hỏi thăm chuyện tình cảm của Giản Tuyết Ngưng..
“Con..chưa ạ.”
Giản Tuyết Ngưng điềm đạm trả lời, không muốn để lộ việc của cô và Vương Diệc Thần trước đó. Nhưng ngược lại, mẹ Trương vui mừng mà giúp Trương Vũ Chí..
“Vậy con có hình mẫu bạn trai cho mình không?”
“Kìa em, sao lại hỏi Tiểu Ngưng nhiều vậy thế?”
Ba Trương xấu hổ với mẹ Trương nhưng được ba Giản hiểu chuyện mà khuyên ngăn...
“Đừng vậy. Trương phu nhân cũng là tò mò thôi, không sao đâu. Nhưng mà con bé vừa mới thú nhận với tôi là hiện tại chỉ muốn tập trung vào trượt băng nghệ thuật để hoàn thành ước mơ của mẹ nó nên chưa có hứng thú với chuyện tình cảm bây giờ.”
Chỉ một câu nói của ba Giản vừa khéo léo vừa giúp cho Giản Tuyết Ngưng không khó xử trước nhà họ Trương. Trong bàn ăn, Trương Vũ Chí chỉ mãi nhìn về phía cô mà ngậm ngùi..
“Tiểu Ngưng à, con thấy Tiểu Chí nhà cô thế nào?”
“Mẹ.”
Trương Vũ Chí không kịp ngăn hành động của mẹ Trương, anh sợ Giản Tuyết Ngưng khó chịu nhưng không nghĩ là cô lại điềm tĩnh mà đối đáp..
“Cậu ấy là một người bạn quan trọng đối với cháu ạ.”
“[Bạn sao?]”
Ba Giản hiểu được trái tim của Giản Tuyết Ngưng đang thuộc về đâu, còn Trương Vũ Chí thì có phần thất vọng..
“Chỉ là bạn thôi sao?”
“Bản thân cháu vốn không có nhiều bạn bè, từ nhỏ đến lớn chỉ có Yến Yến và cậu ấy là bạn thân thôi ạ. Nên dù có chuyện gì cháu cũng không muốn đánh mất tình bạn đó.”
Mẹ Trương như đã hiểu mọi việc nên đã ngừng hỏi, buổi trưa cũng dần trôi qua nên ba Giản cùng ba mẹ Trương về nhà trước để lại không gian cho cả hai.
“Xin lỗi. Lúc nãy mẹ của mình làm cậu khó xử đúng không?”
“Không sao. Mình biết là cô không có ý xấu, nhưng mà mình mong lời nói lúc nãy không làm cậu nghĩ nhiều.”
Giản Tuyết Ngưng muốn nói rõ mọi việc để Trương Vũ Chí không tốn thời gian theo đuổi một người như cô mà còn giúp anh nhận ra bên ngoài vẫn còn nhiều người con gái khác phù hợp với anh hơn.
“Thật sự là anh không được sao?”
Trương Vũ Chí thay đổi cách xưng hô không khiến Giản Tuyết Ngưng ngạc nhiên, mà cô còn nhẹ nhàng hồi đáp.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Anh không xấu, chỉ là chúng ta không hợp nhau thôi.”
“Chỉ chưa gần một tháng, mà em đã từ chối anh hai lần rồi.!”
Thật lòng, Giản Tuyết Ngưng vẫn không quên được Vương Diệc Thần nên muốn lựa lời từ chối khéo với Trương Vũ Chí..
“Là vì anh ta đúng không? Vương Diệc Thần đó?”
Sự im lặng đến từ Giản Tuyêt Ngưng như ngầm xác nhận khiến Trương Vũ Chí giả vờ tỏ ra bản thân không sao.
“Anh hiểu rồi. Nhưng với tư cách là bạn, anh mong em sẽ giúp anh một việc.”
“Anh muốn em giúp việc gì?”
Nét mặt có phần âm mưu của Trương Vũ Chí khiến Giản Tuyết Ngưng không hiểu chuyện gì, nhưng không biết vì sao Vương Diệc Thần lại nhận được hình ảnh hai bàn tay đan chặt vào nhau với chú thích “theo đuổi thành công” từ wechat của Trương Vũ Chí gửi đến kèm địa chỉ. Vốn địa chỉ cũng đang gần với địa điểm ghi hình nên Vương Diệc Thần liền nhắn nhủ quản lý Hùng nhanh chóng chạy đến xác nhận.