Chương 38: Băn khoăn
Kết thúc buổi tập luyện của ngày hôm nay, Giản Tuyết Ngưng thay đồ ra về thì chợt thấy Quan Kính Khải đang đứng chờ sẵn cùng ly cà phê trên tay …
“Sao anh tới mà không báo trước thế?”
Quan Kính Khải chỉ cười nhẹ mà dịu dàng hồi đáp …
“Đói rồi phải không? Cùng đi ăn nhé.”
Trên xe, Giản Tuyết Ngưng dường như cảm thấy Quan Kính Khải có gì đó rất khác ngày thường …
“Anh có tâm sự à?”
“Sao em hỏi thế? Tôi bình thường mà.”
Quan Kính Khải cười như không có việc gì khiến Giản Tuyết Ngưng không hỏi gì thêm. Cả hai cùng ghé vào một quán ăn nhỏ để ăn tối, thì Quan Kính Khải mới đưa cho Giản Tuyết Ngưng một tấm thiệp màu xanh đậm …
“Đấu giá từ thiện?”
“Đúng vậy. Em đi cùng tôi chứ?”
Ba Giản đã từng đề cập với Giản Tuyết Ngưng buổi tiệc này nhưng cô từ chối …
“Ba của tôi cũng nhận được thiệp nhưng mà tôi không muốn đi.”
“Nói cho em một tin mật, có thể Vương Diệc Thần đó sẽ tham gia tiệc này đấy.!”
Hành động gắp đồ ăn chợt khựng lại khi nghe đến tên Vương Diệc Thần, khiến Giản Tuyết Ngưng bồi hồi.
“Sao anh lại nói cho tôi chuyện này?”
“Xem như là tôi có lòng tốt đi, không muốn em buồn nữa. Hoặc cũng có thể xem là tôi muốn mượn em để làm cho cậu ta ghen tuông thì sao? “
Quan Kính Khải trả lời trêu đùa nhưng Giản Tuyết Ngưng thì vẫn đang chần chừ …
“Nếu như em chưa muốn gặp cậu ta lúc này thì tôi có thể sắp xếp cho em ở một phòng riêng …”
“Anh cho tôi thời gian suy nghĩ, tôi về bàn bạc lại với ba của tôi rồi sẽ nhắn cho anh.”
Quan Kính Khải ân cần gật đầu, cả hai tiếp tục với bữa ăn nhưng không hiểu vì sao nhìn vào một món ăn trên bàn thì anh chợt nhớ đến Reina với nét mặt trầm ngâm khiến Giản Tuyết Ngưng không thể không chú ý.
“Anh không sao chứ? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
“Không. Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút…!”
Làm sao Giản Tuyết Ngưng không biết được tâm trạng của Quan Kính Khải nên nhờ Lê Linh tra giúp thì mới biết Reina đã xin nghỉ việc từ một tháng trước, trùng với ngày anh xác nhận có quen biết với cô.
“[Xem ra Quan Kính Khải anh có phần rung động với Reina kia rồi …]”
Một hồi sau, Quan Kính Khải an toàn đưa Giản Tuyết Ngưng về nhà họ Giản …
“Vậy có gì thì em hãy cho tôi biết quyết định của em sớm nhé.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh vì bữa tối lúc nãy.”
Quan Kính Khải chào tạm biệt rồi lái xe rời đi, một mình Giản Tuyết Ngưng vào nhà trông thấy ba Giản ngồi xem truyền hình tại phòng khách …
“Ba. Con về rồi. Tiệc đấu giá từ thiện ba có tính tham dự không?”
“Sao vậy? Con muốn đi à?”
Giản Tuyết Ngưng im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng …
“Là Kính Khải. Anh ta muốn con đi cùng, nên con mới về hỏi lại ý của ba.”
“Ba chợt nhớ ra là ngày đó ba lại có việc, nên nếu con đã hỏi rồi thì con đi thay ba nhé.//”
Giản Tuyết Ngưng ngoan ngoãn đồng ý và gửi lại tin nhắn thông báo đến Quan Kính Khải. Về phía công ty HuaTian, Vương Diệc Thần đang cùng Đổng Linh bàn về tiệc đấu giá từ thiện …
“Tại sao? Em không đi không được ạ?”
“Đừng nói như vậy. Buổi tiệc đấu giá này là của một doanh nhân nổi tiểng tổ chức, vốn quy tụ nhiều tập đoàn có tiếng nhưng phía họ khi mời HuaTian chúng ta lại yêu cầu là phải có em tham dự. Em nghĩ xem thế là như nào?”
Vương Diệc Thần nhanh chóng đặt ra câu hỏi và tự giải đáp …
“Ý chị là người tổ chức có quen biết với em?”
“Đúng vậy. Nếu em tham dự, chẳng phải em sẽ được nhiều thương hiệu khác chú ý không phải sao?”
Vương Diệc Thần dễ dàng đồng ý vì anh chỉ nghĩ rằng đã là nhân viên của Đổng Linh thì thực hiện công việc sếp giao là chuyện bình thường, còn lại là anh cũng muốn biết lý do người tổ chức chỉ đích danh mình là ai. Trước đêm hội từ thiện một ngày, Giản Tuyết Ngưng vẫn chăm chỉ tập luyện kỹ thuật trượt xoay vòng của mình cho đến khi trợ lý Doãn liên lạc.
“Tiểu thư. Người mà cô nhờ tôi tìm hiện đang ở đây, tôi có gửi định vị. Cô xem qua nhé…!”
“Cảm ơn anh.”
Giản Tuyết Ngưng tạm thời ngừng việc luyện tập và men theo địa chỉ đi đến một nhà hàng tầm trung. Nữ nhân viên đang phục vụ chính là Reina, nhưng vô tình cô lại thấy Quan Kính Khải ở một bên khác cũng đang quan sát Reina.
“Tiểu thư. Reina đó tên thật là Reina Trịnh, vốn xuất thân bình thường nhưng có năng lực học rất giỏi. Khoảng hai năm trước, vì món nợ của gia đình mà bị bán vào một quán bar trở thành phục vụ tiếp bia. Nghe nói trong một lần xích mích với khách hàng, cô ấy được Quan tổng cứu giúp và quen biết nhau đến bây giờ. Mối quan hệ giữa họ cũng khá là bí mật ít người chú ý, việc cô ấy vào làm ở Racass có lẽ là do sự sắp xếp của Quan tổng.”
Giản Tuyết Ngưng hồi tưởng lại thông tin điều tra được báo cáo từ trợ lý Doãn mà nhìn suy xét vào hai nhân vật tâm điểm. Vì có cuộc gọi quan trọng nên Quan Kính Khải nhanh chóng rời đi, cô chậm rãi tiến vào nhà hàng.
“Xin chào. Vui lòng cho hỏi mình đi mấy người?”
“Một.”
Nhân viên phục vụ khác dẫn Giản Tuyết Ngưng vào bàn, nhưng ánh mắt vẫn không quên theo dõi Reina.
“Cho tôi combo này là được rồi …//”
“Vâng. Xin quý khách chờ một chút.”
Vài phút sau, Reina bị một nữ khách hàng tạt nước vì nghi ngờ cô câu dẫn bạn trai của mình.
“Quý khách. Tôi thật sự không có, xin cô đừng hiểu lầm.!”
“Tôi đã thấy hết rồi mà cô còn chối hả? Quản lý đâu, mau ra xem nhân viên của các người này.”
Không khí trong nhà hàng liền bị ảnh hưởng mà xôn xao bàn tán, nam quản lý vội vã giải quyết nhưng Reina vẫn cật lực phủ nhận là mình không làm chuyện có lỗi với bản thân. Tuy nhiên, khách hàng là thượng đế vốn được xem châm ngôn ở mọi nơi nên nam quản lý đó dĩ nhiên bênh vực nữ khách hàng và ra lệnh Reina xin lỗi ngay dù chưa tra rõ thật hư phải trái.
“Sao anh tới mà không báo trước thế?”
Quan Kính Khải chỉ cười nhẹ mà dịu dàng hồi đáp …
“Đói rồi phải không? Cùng đi ăn nhé.”
Trên xe, Giản Tuyết Ngưng dường như cảm thấy Quan Kính Khải có gì đó rất khác ngày thường …
“Anh có tâm sự à?”
“Sao em hỏi thế? Tôi bình thường mà.”
Quan Kính Khải cười như không có việc gì khiến Giản Tuyết Ngưng không hỏi gì thêm. Cả hai cùng ghé vào một quán ăn nhỏ để ăn tối, thì Quan Kính Khải mới đưa cho Giản Tuyết Ngưng một tấm thiệp màu xanh đậm …
“Đấu giá từ thiện?”
“Đúng vậy. Em đi cùng tôi chứ?”
Ba Giản đã từng đề cập với Giản Tuyết Ngưng buổi tiệc này nhưng cô từ chối …
“Ba của tôi cũng nhận được thiệp nhưng mà tôi không muốn đi.”
“Nói cho em một tin mật, có thể Vương Diệc Thần đó sẽ tham gia tiệc này đấy.!”
Hành động gắp đồ ăn chợt khựng lại khi nghe đến tên Vương Diệc Thần, khiến Giản Tuyết Ngưng bồi hồi.
“Sao anh lại nói cho tôi chuyện này?”
“Xem như là tôi có lòng tốt đi, không muốn em buồn nữa. Hoặc cũng có thể xem là tôi muốn mượn em để làm cho cậu ta ghen tuông thì sao? “
Quan Kính Khải trả lời trêu đùa nhưng Giản Tuyết Ngưng thì vẫn đang chần chừ …
“Nếu như em chưa muốn gặp cậu ta lúc này thì tôi có thể sắp xếp cho em ở một phòng riêng …”
“Anh cho tôi thời gian suy nghĩ, tôi về bàn bạc lại với ba của tôi rồi sẽ nhắn cho anh.”
Quan Kính Khải ân cần gật đầu, cả hai tiếp tục với bữa ăn nhưng không hiểu vì sao nhìn vào một món ăn trên bàn thì anh chợt nhớ đến Reina với nét mặt trầm ngâm khiến Giản Tuyết Ngưng không thể không chú ý.
“Anh không sao chứ? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?”
“Không. Xin lỗi, tôi vào nhà vệ sinh một chút…!”
Làm sao Giản Tuyết Ngưng không biết được tâm trạng của Quan Kính Khải nên nhờ Lê Linh tra giúp thì mới biết Reina đã xin nghỉ việc từ một tháng trước, trùng với ngày anh xác nhận có quen biết với cô.
“[Xem ra Quan Kính Khải anh có phần rung động với Reina kia rồi …]”
Một hồi sau, Quan Kính Khải an toàn đưa Giản Tuyết Ngưng về nhà họ Giản …
“Vậy có gì thì em hãy cho tôi biết quyết định của em sớm nhé.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn anh vì bữa tối lúc nãy.”
Quan Kính Khải chào tạm biệt rồi lái xe rời đi, một mình Giản Tuyết Ngưng vào nhà trông thấy ba Giản ngồi xem truyền hình tại phòng khách …
“Ba. Con về rồi. Tiệc đấu giá từ thiện ba có tính tham dự không?”
“Sao vậy? Con muốn đi à?”
Giản Tuyết Ngưng im lặng một lúc lâu rồi mới lên tiếng …
“Là Kính Khải. Anh ta muốn con đi cùng, nên con mới về hỏi lại ý của ba.”
“Ba chợt nhớ ra là ngày đó ba lại có việc, nên nếu con đã hỏi rồi thì con đi thay ba nhé.//”
Giản Tuyết Ngưng ngoan ngoãn đồng ý và gửi lại tin nhắn thông báo đến Quan Kính Khải. Về phía công ty HuaTian, Vương Diệc Thần đang cùng Đổng Linh bàn về tiệc đấu giá từ thiện …
“Tại sao? Em không đi không được ạ?”
“Đừng nói như vậy. Buổi tiệc đấu giá này là của một doanh nhân nổi tiểng tổ chức, vốn quy tụ nhiều tập đoàn có tiếng nhưng phía họ khi mời HuaTian chúng ta lại yêu cầu là phải có em tham dự. Em nghĩ xem thế là như nào?”
Vương Diệc Thần nhanh chóng đặt ra câu hỏi và tự giải đáp …
“Ý chị là người tổ chức có quen biết với em?”
“Đúng vậy. Nếu em tham dự, chẳng phải em sẽ được nhiều thương hiệu khác chú ý không phải sao?”
Vương Diệc Thần dễ dàng đồng ý vì anh chỉ nghĩ rằng đã là nhân viên của Đổng Linh thì thực hiện công việc sếp giao là chuyện bình thường, còn lại là anh cũng muốn biết lý do người tổ chức chỉ đích danh mình là ai. Trước đêm hội từ thiện một ngày, Giản Tuyết Ngưng vẫn chăm chỉ tập luyện kỹ thuật trượt xoay vòng của mình cho đến khi trợ lý Doãn liên lạc.
“Tiểu thư. Người mà cô nhờ tôi tìm hiện đang ở đây, tôi có gửi định vị. Cô xem qua nhé…!”
“Cảm ơn anh.”
Giản Tuyết Ngưng tạm thời ngừng việc luyện tập và men theo địa chỉ đi đến một nhà hàng tầm trung. Nữ nhân viên đang phục vụ chính là Reina, nhưng vô tình cô lại thấy Quan Kính Khải ở một bên khác cũng đang quan sát Reina.
“Tiểu thư. Reina đó tên thật là Reina Trịnh, vốn xuất thân bình thường nhưng có năng lực học rất giỏi. Khoảng hai năm trước, vì món nợ của gia đình mà bị bán vào một quán bar trở thành phục vụ tiếp bia. Nghe nói trong một lần xích mích với khách hàng, cô ấy được Quan tổng cứu giúp và quen biết nhau đến bây giờ. Mối quan hệ giữa họ cũng khá là bí mật ít người chú ý, việc cô ấy vào làm ở Racass có lẽ là do sự sắp xếp của Quan tổng.”
Giản Tuyết Ngưng hồi tưởng lại thông tin điều tra được báo cáo từ trợ lý Doãn mà nhìn suy xét vào hai nhân vật tâm điểm. Vì có cuộc gọi quan trọng nên Quan Kính Khải nhanh chóng rời đi, cô chậm rãi tiến vào nhà hàng.
“Xin chào. Vui lòng cho hỏi mình đi mấy người?”
“Một.”
Nhân viên phục vụ khác dẫn Giản Tuyết Ngưng vào bàn, nhưng ánh mắt vẫn không quên theo dõi Reina.
“Cho tôi combo này là được rồi …//”
“Vâng. Xin quý khách chờ một chút.”
Vài phút sau, Reina bị một nữ khách hàng tạt nước vì nghi ngờ cô câu dẫn bạn trai của mình.
“Quý khách. Tôi thật sự không có, xin cô đừng hiểu lầm.!”
“Tôi đã thấy hết rồi mà cô còn chối hả? Quản lý đâu, mau ra xem nhân viên của các người này.”
Không khí trong nhà hàng liền bị ảnh hưởng mà xôn xao bàn tán, nam quản lý vội vã giải quyết nhưng Reina vẫn cật lực phủ nhận là mình không làm chuyện có lỗi với bản thân. Tuy nhiên, khách hàng là thượng đế vốn được xem châm ngôn ở mọi nơi nên nam quản lý đó dĩ nhiên bênh vực nữ khách hàng và ra lệnh Reina xin lỗi ngay dù chưa tra rõ thật hư phải trái.