Chương 45: Quyền lực của một gia tộc
Toàn bộ thành viên nữ của gia đình chuẩn bị bữa sáng cùng nhau, tuy Giản Tuyết Ngưng muốn giúp nhưng trẻ nhỏ lại ôm lấy cô không rời.
“Nữ thần, chị cho em xin chữ ký nhé.”
“Nữ thần, chị dạy em trượt băng có được không?”
Trẻ em lớn nhỏ vây xung quanh Giản Tuyết Ngưng mà đưa ra nhiều câu hỏi nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mà trả lời từng câu một, Vương Diệc Thần bên cạnh thì thầm hỏi nhỏ…
“Em thật sự không sao chứ? Nếu em không quen thì chúng ta ra ngoài ăn, anh nói với mẹ một tiếng là được.”
“Em không sao mà. Chỉ là em hơi ghen tị với anh, có một gia đình hạnh phúc như thế này.”
Giản Tuyết Ngưng hồi đáp có hơi man mác buồn khiến Vương Diệc Thần nhíu mày …
“Tiểu Ngưng. Nếu như có thể, em hãy xem gia đình anh cũng là gia đình của em đi. Những lúc em buồn thì có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn anh.”
Một nam một nữ nhìn nhau thâm tình khiến trẻ nhỏ ngại ngùng. Bữa ăn thịnh soạn được chuẩn bị rất chu đáo, cả nhà cùng ăn uống vui vẻ cười đùa…
“Tiểu Ngưng. Sắp tới cháu có thi đấu ở đâu nữa không?”
“Dạ có. Hầu hết đều thi ở nước ngoài là nhiều ạ.”
Người lớn đều cảm thấy tự hào vì Giản Tuyết Ngưng đã đem rất nhiều chiến thắng về cho nước nhà. Gần đến trưa khi cơn buồn ngủ kéo đến thì một số đông đã vào phòng, còn lại ba mẹ Vương và dì út đang cùng Giản Tuyết Ngưng trò chuyện …
“Xin lỗi Thần nhé. Dì út có phần gấp gáp nên gọi cả nhà đến đột ngột, khiến cho Tiểu Ngưng hơi khó xử đúng không nào?”
“Không đâu. Dì đừng nói vậy, con cũng rất vui khi gặp mọi người mà?”
“Đúng đó dì à, con không có ý gì lúc sáng đâu.”
Dì út cảm thấy yên tâm nên trở lại phòng nghỉ ngơi cùng ba mẹ Vương …
“Tiểu Ngưng. Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
“Được.!”
Bầu trời trong lành cùng với ánh nắng nhẹ của Hà Nam khiến Giản Tuyết Ngưng phần nào dễ chịu …
“Tiểu Ngưng. Lúc nãy em nói ghen tị với gia đình anh … không lẽ họ hàng em không hòa thuận à?”
Câu hỏi của Vương Diệc Thần như chạm vào nỗi lòng của Giản Tuyết Ngưng, nhìn thấy cô không vui thì anh vội vàng hối lỗi …
“Xin lỗi. Là anh không nên hỏi em như vậy …”
“Không sao. Gia đình nhà họ Giản của em vốn trọng nam khinh nữ, khi ba mẹ em lấy nhau và có thai thì họ hàng và ông bà nội đều mong mẹ sẽ sinh con trai. Cho đến khi em ra đời thì áp lực lại dồn vào ba của em, ông bà nội muốn ba cưới thêm một người phụ nữ khác hoặc nhờ người mang thai hộ chỉ để có được một đứa cháu đích tôn là nam như ý họ bởi vì như vậy họ mới có được quyền lực trong gia tộc.”
Giản Tuyết Ngưng vừa kể chuyện vừa đau lòng cho số phận của bản thân …
“Nếu là vậy thì tại sao bây giờ mọi người đều gọi em là người thừa kế duy nhất?”
“Kể từ khi sinh con gái là em, địa vị của mẹ em trong gia đình chợt thay đổi. Bà bị những người họ hàng khác, kể cả người làm trong nhà khinh miệt đến nỗi bị trầm cảm mà nhập viện. Một tháng sau đó, ngày ba em bị ép cưới người khác cũng là ngày mẹ em ra đi mãi mãi mà không một ai hỏi han. Anh nói xem, nam nữ có sự khác biệt đến vậy sao?”
Giọt nước mắt đầu tiên tuôn rơi trong sự bồi hồi khi hồi tưởng lại chuyện xưa, Vương Diệc Thân một bên không ngừng dịu dàng an ủi …
“Sau tang lễ của mẹ cũng là ngày mà gia tộc họp mặt mỗi năm một lần, lúc đó người đứng đầu trong nhà là ông cố của em. Ai ai cũng đều nghĩ đến cái ghế mà ông đang ngồi nhưng ông chợt thông báo rằng người thừa kế tiếp theo sẽ là em, khiến em lại trở thành cái gai trong mắt họ."
“Vậy em của thời điểm đó làm sao để họ chấp nhận quyết định kia?”
Giản Tuyết Ngưng đưa Vương Diệc Thần cùng hồi tưởng lại sự việc của mười mấy năm về trước tại cuộc họp riêng của Giản thị …
“Ông à, Tiểu Ngưng còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Có phải có sự nhầm lẫn nào không?”
“Đúng đấy. Một đứa con nít ranh lại còn là con gái thì có thể làm nên trò trống gì? Ông suy xét lại đi.”
Ba Giản và Giản Tuyết Ngưng chỉ im lặng, mà những người khác đều phản đối quyết liệt thì chợt tiếng chuông điện thoại đồng loạt reo đến …
“Cái gì? Công ty bị người khác thu mua?”
“Cậu nói sao? Công ty bị đánh cắp dữ liệu?”
Các trợ lý tra ra dấu vết đều hướng về một người không ai nghĩ đến …
“Cậu nói người đó là Giản Tuyết Ngưng?”
Toàn bộ ánh mắt nhìn về Giản Tuyết Ngưng mới mười tuổi vẫn đang bình tĩnh ăn uống …
“Cậu có chắc là của Tuyết Ngưng không? Con bé chỉ mới mười tuổi thì làm sao có thể?”
“Tại sao lại không thể?”
Câu nói được thốt lên từ một bé gái chỉ mới mười tuổi khiến ai nấy đều bàng hoàng ngạc nhiên …
“Những công ty này chỉ mới là lời cảnh cáo thôi, về sau bằng chứng tham ô của các cậu và các chú sẽ được trình diện trực tiếp ở sở cảnh sát nên nếu lỡ có xảy ra thì mọi người chuẩn bị đi là vừa. Còn ông cố à, vị trí người thừa kế đó cháu không ham. Mong ông chuyển sang cho người khác, tránh để cháu lại có thêm tội không đáng có.”
Một cô gái bên ngoài chỉ mười tuổi đã có năng lực tiềm ẩn cỡ này thì hỏi sao ông cố Giản lại không phá lệ. Sau cuộc họp đó, những ai nghe được câu chuyện của Giản Tuyết Ngưng liền thay đổi thái độ. Họ đều có chung một suy nghĩ rằng nếu không yên phận, có thể cô sẽ báo thù việc của cố phu nhân mà không khỏi e dè sợ hãi.
“Nữ thần, chị cho em xin chữ ký nhé.”
“Nữ thần, chị dạy em trượt băng có được không?”
Trẻ em lớn nhỏ vây xung quanh Giản Tuyết Ngưng mà đưa ra nhiều câu hỏi nhưng cô vẫn nhẹ nhàng mà trả lời từng câu một, Vương Diệc Thần bên cạnh thì thầm hỏi nhỏ…
“Em thật sự không sao chứ? Nếu em không quen thì chúng ta ra ngoài ăn, anh nói với mẹ một tiếng là được.”
“Em không sao mà. Chỉ là em hơi ghen tị với anh, có một gia đình hạnh phúc như thế này.”
Giản Tuyết Ngưng hồi đáp có hơi man mác buồn khiến Vương Diệc Thần nhíu mày …
“Tiểu Ngưng. Nếu như có thể, em hãy xem gia đình anh cũng là gia đình của em đi. Những lúc em buồn thì có thể đến bất cứ lúc nào.”
“Cảm ơn anh.”
Một nam một nữ nhìn nhau thâm tình khiến trẻ nhỏ ngại ngùng. Bữa ăn thịnh soạn được chuẩn bị rất chu đáo, cả nhà cùng ăn uống vui vẻ cười đùa…
“Tiểu Ngưng. Sắp tới cháu có thi đấu ở đâu nữa không?”
“Dạ có. Hầu hết đều thi ở nước ngoài là nhiều ạ.”
Người lớn đều cảm thấy tự hào vì Giản Tuyết Ngưng đã đem rất nhiều chiến thắng về cho nước nhà. Gần đến trưa khi cơn buồn ngủ kéo đến thì một số đông đã vào phòng, còn lại ba mẹ Vương và dì út đang cùng Giản Tuyết Ngưng trò chuyện …
“Xin lỗi Thần nhé. Dì út có phần gấp gáp nên gọi cả nhà đến đột ngột, khiến cho Tiểu Ngưng hơi khó xử đúng không nào?”
“Không đâu. Dì đừng nói vậy, con cũng rất vui khi gặp mọi người mà?”
“Đúng đó dì à, con không có ý gì lúc sáng đâu.”
Dì út cảm thấy yên tâm nên trở lại phòng nghỉ ngơi cùng ba mẹ Vương …
“Tiểu Ngưng. Chúng ta ra ngoài đi dạo nhé?”
“Được.!”
Bầu trời trong lành cùng với ánh nắng nhẹ của Hà Nam khiến Giản Tuyết Ngưng phần nào dễ chịu …
“Tiểu Ngưng. Lúc nãy em nói ghen tị với gia đình anh … không lẽ họ hàng em không hòa thuận à?”
Câu hỏi của Vương Diệc Thần như chạm vào nỗi lòng của Giản Tuyết Ngưng, nhìn thấy cô không vui thì anh vội vàng hối lỗi …
“Xin lỗi. Là anh không nên hỏi em như vậy …”
“Không sao. Gia đình nhà họ Giản của em vốn trọng nam khinh nữ, khi ba mẹ em lấy nhau và có thai thì họ hàng và ông bà nội đều mong mẹ sẽ sinh con trai. Cho đến khi em ra đời thì áp lực lại dồn vào ba của em, ông bà nội muốn ba cưới thêm một người phụ nữ khác hoặc nhờ người mang thai hộ chỉ để có được một đứa cháu đích tôn là nam như ý họ bởi vì như vậy họ mới có được quyền lực trong gia tộc.”
Giản Tuyết Ngưng vừa kể chuyện vừa đau lòng cho số phận của bản thân …
“Nếu là vậy thì tại sao bây giờ mọi người đều gọi em là người thừa kế duy nhất?”
“Kể từ khi sinh con gái là em, địa vị của mẹ em trong gia đình chợt thay đổi. Bà bị những người họ hàng khác, kể cả người làm trong nhà khinh miệt đến nỗi bị trầm cảm mà nhập viện. Một tháng sau đó, ngày ba em bị ép cưới người khác cũng là ngày mẹ em ra đi mãi mãi mà không một ai hỏi han. Anh nói xem, nam nữ có sự khác biệt đến vậy sao?”
Giọt nước mắt đầu tiên tuôn rơi trong sự bồi hồi khi hồi tưởng lại chuyện xưa, Vương Diệc Thân một bên không ngừng dịu dàng an ủi …
“Sau tang lễ của mẹ cũng là ngày mà gia tộc họp mặt mỗi năm một lần, lúc đó người đứng đầu trong nhà là ông cố của em. Ai ai cũng đều nghĩ đến cái ghế mà ông đang ngồi nhưng ông chợt thông báo rằng người thừa kế tiếp theo sẽ là em, khiến em lại trở thành cái gai trong mắt họ."
“Vậy em của thời điểm đó làm sao để họ chấp nhận quyết định kia?”
Giản Tuyết Ngưng đưa Vương Diệc Thần cùng hồi tưởng lại sự việc của mười mấy năm về trước tại cuộc họp riêng của Giản thị …
“Ông à, Tiểu Ngưng còn nhỏ chưa hiểu chuyện. Có phải có sự nhầm lẫn nào không?”
“Đúng đấy. Một đứa con nít ranh lại còn là con gái thì có thể làm nên trò trống gì? Ông suy xét lại đi.”
Ba Giản và Giản Tuyết Ngưng chỉ im lặng, mà những người khác đều phản đối quyết liệt thì chợt tiếng chuông điện thoại đồng loạt reo đến …
“Cái gì? Công ty bị người khác thu mua?”
“Cậu nói sao? Công ty bị đánh cắp dữ liệu?”
Các trợ lý tra ra dấu vết đều hướng về một người không ai nghĩ đến …
“Cậu nói người đó là Giản Tuyết Ngưng?”
Toàn bộ ánh mắt nhìn về Giản Tuyết Ngưng mới mười tuổi vẫn đang bình tĩnh ăn uống …
“Cậu có chắc là của Tuyết Ngưng không? Con bé chỉ mới mười tuổi thì làm sao có thể?”
“Tại sao lại không thể?”
Câu nói được thốt lên từ một bé gái chỉ mới mười tuổi khiến ai nấy đều bàng hoàng ngạc nhiên …
“Những công ty này chỉ mới là lời cảnh cáo thôi, về sau bằng chứng tham ô của các cậu và các chú sẽ được trình diện trực tiếp ở sở cảnh sát nên nếu lỡ có xảy ra thì mọi người chuẩn bị đi là vừa. Còn ông cố à, vị trí người thừa kế đó cháu không ham. Mong ông chuyển sang cho người khác, tránh để cháu lại có thêm tội không đáng có.”
Một cô gái bên ngoài chỉ mười tuổi đã có năng lực tiềm ẩn cỡ này thì hỏi sao ông cố Giản lại không phá lệ. Sau cuộc họp đó, những ai nghe được câu chuyện của Giản Tuyết Ngưng liền thay đổi thái độ. Họ đều có chung một suy nghĩ rằng nếu không yên phận, có thể cô sẽ báo thù việc của cố phu nhân mà không khỏi e dè sợ hãi.