Chương 51: Ý định năm xưa
Vài ngày sau, Tôn Ý Phương đã đến Thượng Hải vì nghe tin Vương Diệc Thần đang có lịch trình dài hạn. Trùng hợp, căn hộ cô muốn thuê lại là nơi Giản Trữ Luân đang sinh sống. Khi vào thang máy vô tình cả hai đụng trúng nhau …
“Này, anh đi không nhìn đường à?”
“Cô tự mình đâm vào tôi mà còn lớn tiếng sao?”
Cả hai lại gây ra một cuộc cãi vả nhỏ trong thang máy, nhưng vì có cuộc họp đột xuất nên Giản Trữ Luân phải rời đi trước …
“[Một con người lạ lùng …]”
Một đêm say rượu nên Reina và Quan Kính Khải ngủ chung một phòng ở khách sạn, nhưng khi anh tỉnh lại thì hơi ấm của người con gái bên cạnh đã không còn …
“[Reina.]”
Tại tập đoàn Trương thị, nhận được lời nhờ vả từ Giản Tuyết Ngưng nên Trương Vũ Chí cũng để ý đến Kim Yến Yến …
“Có người muốn mua lại HuaTian?”
Trợ lý riêng của Trương Vũ Chí vừa thông báo một tin không vui …
“Vâng. Tôi đã cố gắng điều tra thử, thì mới biết được người đứng sau là doanh nhân Tonny – cậu của cô Tôn Ý Phương.”
“Là người đã tổ chức đêm đấu giá từ thiện lần trước?”
Người trợ lý gật đầu xác nhận nên liền nhắn tin cho Giản Tuyết Ngưng, còn nữ chính vì sợ không khí trong tập đoàn sẽ bị ảnh hưởng nên cô đành làm việc tại nhà …
“[Không ngờ vì lấy lòng Thần mà cô Tôn đó lại bất chấp đến vậy?]”
Trương Vũ Chí có thể biết cách xử lý nên Giản Tuyết Ngưng hồi âm nhờ anh mọi chuyện, đúng lúc trợ lý Doãn mới gửi mail cho cô một vài tài liệu đã nhờ tra trước đó.
“[Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng, hai người này …?!]”
Tiếng gõ cửa phòng vọng lại nên Giản Tuyết Ngưng đứng dậy theo quán tính, không ngạc nhiên khi người bên ngoài là ông cố Giản …
“Sao ông không ở phòng nghỉ ngơi thế?”
“Ta tìm cháu nói chuyện chút.”
Giản Tuyết Ngưng rót một ly nước cho ông cố Giản và chầm chậm lắng nghe …
“Mấy năm nay cháu không về nhà nên có một vài chuyện cháu vẫn chưa biết.”
“Chuyện anh Nhất Hoằng là con riêng ạ?”
Ông cố Giản không khỏi bất ngờ khi Giản Tuyết Ngưng đã biết lý do từ sớm …
“Cháu biết rồi sao?”
“Không khó để đoán, chuyện anh ta vẫn mang họ của bác gái thì đã chứng thực nguyên nhân rồi ạ.”
Nghe Giản Tuyết Ngưng giải thích đủ để khiến ông cố Giản hài lòng …
“Ông lo lắng anh ấy và anh Trữ Luân có ý đồ khác?”
“Chọn cháu là người thừa kế quả thật không sai, nhưng điều ta lo lắng chính là Trữ Luân. Trong gia tộc, địa vị của Trữ Luân đã được Bính hỗ trợ rất nhiều. Lúc nhỏ, thằng bé là một đứa vô lo vô nghĩ vậy mà chỉ vì tham vọng của Bính mà nó đã phải làm nhiều chuyện sai trái.”
Ông cố Giản vừa kể vừa thở dài nhưng vốn không có ý trách mắng con cháu …
“Có phải ban đầu nếu không có vụ của cháu thì ông đã chọn anh ta làm người thừa kế tiếp theo rồi không?”
“Tại sao cháu lại nghĩ vậy?”
Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ một hồi rồi mới hồi đáp …
“Quy định trọng nam khinh nữ của gia tộc là lý do mà mẹ cháu mất, lúc đó cháu chỉ muốn dằn mặt những người đã khinh thường mẹ con cháu một bài học. Nhưng không ngờ ông lại phát hiện năng lực của cháu mà lập tức tuyên bố người thừa kế tiếp theo là cháu, tất cả cũng chỉ là vì bảo vệ cái danh gia tộc quyền lực này. Nếu như để cha con họ tiếp quản thì có lẽ tập đoàn đã sớm không còn như xưa, đúng không ạ?”
Cùng thời điểm này, Tôn Ý Phương nhờ người điều tra lịch trình của Vương Diệc Thần mà tìm đến. Tới trường quay, cô mời mọi người uống trà sữa với danh nghĩa của anh khiến cả đoàn hào hứng.
“Thần. Có người tìm em kìa.!”
“Ai vậy anh?”
Quản lý Hùng thông báo người cần gặp và khi Vương Diệc Thần nhìn hướng người đó thì lại có phần lo lắng …
“Tôn tiểu thư, sao cô lại đến Thượng Hải vậy?”
“Tôi và cậu đến đây công tác, tình cờ thấy đoàn phim của anh nên tiện vào hỏi thăm ấy mà.”
Tôn Ý Phương vừa cười trừ vừa phải nói dối, chợt trợ lý đạo diễn hối hả thông báo một tin không hay …
“Sao? Nữ diễn viên chính gặp tai nạn? Vậy thì làm sao? Đây là cảnh quay quan trọng cuối cùng rồi…”
“Để tôi liên hệ đến các ứng cử viên khác …”
Trong lúc nôn nóng, đạo diễn bắt gặp hình ảnh của Tôn Ý Phương vô cùng phù hợp với yêu cầu nên đã ngỏ lời đề nghị …
“Vị tiểu thư đây có muốn đóng phim thử không?”
“Hở?”
Tôn Ý Phương và Vương Diệc Thần đều bất ngờ trước lời đề nghị của đạo diễn, nhưng vì diễn với người mình yêu nên cô đã không ngần ngại mà đồng ý và chuẩn bị tập dợt trước cho cảnh quay cuối. Tại tập đoàn Giản thị đang xảy ra một cuộc cãi vả giữa Giản Bính và chú Nguyên …
“Tôi bị đình chỉ? Ai nói?”
“Là ý của tiểu thư. Cô ấy nói tạm thời đình chỉ công tác của các vị, nếu các vị không hài lòng thì trực tiếp đến tìm cô ấy.”
Giản Bính vô cùng tức giận mà rời đi cùng Giản Tùng, hai người con trai Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng thì thầm lẫn nhau …
“Anh có nghĩ vì sao chúng ta cố gắng mãi mà không đuổi kịp em ấy không?”
“Có lẽ vì còn hận quy định trọng nam khinh nữ chăng?”
Thời gian trôi đi kéo dài đến ngày họp mặt hàng năm của toàn gia tộc Giản thị, tức sẽ có nhiều thành viên trong và ngoài nước tụ lại nhằm nêu đúng sai, đáng ra hay đáng lẽ. Nói đúng hơn chính là để bới móc chuyện xấu hoặc muốn bầu lại người thừa kế khác, vốn từ nhỏ Giản Tuyết Ngưng và mẹ của mình không được tham dự vì quy định trọng nam kia nhưng nay lại thay đổi vì sự việc năm đó nên cô và các thành viên nữ khác buộc phải tham dự.
“Này, anh đi không nhìn đường à?”
“Cô tự mình đâm vào tôi mà còn lớn tiếng sao?”
Cả hai lại gây ra một cuộc cãi vả nhỏ trong thang máy, nhưng vì có cuộc họp đột xuất nên Giản Trữ Luân phải rời đi trước …
“[Một con người lạ lùng …]”
Một đêm say rượu nên Reina và Quan Kính Khải ngủ chung một phòng ở khách sạn, nhưng khi anh tỉnh lại thì hơi ấm của người con gái bên cạnh đã không còn …
“[Reina.]”
Tại tập đoàn Trương thị, nhận được lời nhờ vả từ Giản Tuyết Ngưng nên Trương Vũ Chí cũng để ý đến Kim Yến Yến …
“Có người muốn mua lại HuaTian?”
Trợ lý riêng của Trương Vũ Chí vừa thông báo một tin không vui …
“Vâng. Tôi đã cố gắng điều tra thử, thì mới biết được người đứng sau là doanh nhân Tonny – cậu của cô Tôn Ý Phương.”
“Là người đã tổ chức đêm đấu giá từ thiện lần trước?”
Người trợ lý gật đầu xác nhận nên liền nhắn tin cho Giản Tuyết Ngưng, còn nữ chính vì sợ không khí trong tập đoàn sẽ bị ảnh hưởng nên cô đành làm việc tại nhà …
“[Không ngờ vì lấy lòng Thần mà cô Tôn đó lại bất chấp đến vậy?]”
Trương Vũ Chí có thể biết cách xử lý nên Giản Tuyết Ngưng hồi âm nhờ anh mọi chuyện, đúng lúc trợ lý Doãn mới gửi mail cho cô một vài tài liệu đã nhờ tra trước đó.
“[Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng, hai người này …?!]”
Tiếng gõ cửa phòng vọng lại nên Giản Tuyết Ngưng đứng dậy theo quán tính, không ngạc nhiên khi người bên ngoài là ông cố Giản …
“Sao ông không ở phòng nghỉ ngơi thế?”
“Ta tìm cháu nói chuyện chút.”
Giản Tuyết Ngưng rót một ly nước cho ông cố Giản và chầm chậm lắng nghe …
“Mấy năm nay cháu không về nhà nên có một vài chuyện cháu vẫn chưa biết.”
“Chuyện anh Nhất Hoằng là con riêng ạ?”
Ông cố Giản không khỏi bất ngờ khi Giản Tuyết Ngưng đã biết lý do từ sớm …
“Cháu biết rồi sao?”
“Không khó để đoán, chuyện anh ta vẫn mang họ của bác gái thì đã chứng thực nguyên nhân rồi ạ.”
Nghe Giản Tuyết Ngưng giải thích đủ để khiến ông cố Giản hài lòng …
“Ông lo lắng anh ấy và anh Trữ Luân có ý đồ khác?”
“Chọn cháu là người thừa kế quả thật không sai, nhưng điều ta lo lắng chính là Trữ Luân. Trong gia tộc, địa vị của Trữ Luân đã được Bính hỗ trợ rất nhiều. Lúc nhỏ, thằng bé là một đứa vô lo vô nghĩ vậy mà chỉ vì tham vọng của Bính mà nó đã phải làm nhiều chuyện sai trái.”
Ông cố Giản vừa kể vừa thở dài nhưng vốn không có ý trách mắng con cháu …
“Có phải ban đầu nếu không có vụ của cháu thì ông đã chọn anh ta làm người thừa kế tiếp theo rồi không?”
“Tại sao cháu lại nghĩ vậy?”
Giản Tuyết Ngưng suy nghĩ một hồi rồi mới hồi đáp …
“Quy định trọng nam khinh nữ của gia tộc là lý do mà mẹ cháu mất, lúc đó cháu chỉ muốn dằn mặt những người đã khinh thường mẹ con cháu một bài học. Nhưng không ngờ ông lại phát hiện năng lực của cháu mà lập tức tuyên bố người thừa kế tiếp theo là cháu, tất cả cũng chỉ là vì bảo vệ cái danh gia tộc quyền lực này. Nếu như để cha con họ tiếp quản thì có lẽ tập đoàn đã sớm không còn như xưa, đúng không ạ?”
Cùng thời điểm này, Tôn Ý Phương nhờ người điều tra lịch trình của Vương Diệc Thần mà tìm đến. Tới trường quay, cô mời mọi người uống trà sữa với danh nghĩa của anh khiến cả đoàn hào hứng.
“Thần. Có người tìm em kìa.!”
“Ai vậy anh?”
Quản lý Hùng thông báo người cần gặp và khi Vương Diệc Thần nhìn hướng người đó thì lại có phần lo lắng …
“Tôn tiểu thư, sao cô lại đến Thượng Hải vậy?”
“Tôi và cậu đến đây công tác, tình cờ thấy đoàn phim của anh nên tiện vào hỏi thăm ấy mà.”
Tôn Ý Phương vừa cười trừ vừa phải nói dối, chợt trợ lý đạo diễn hối hả thông báo một tin không hay …
“Sao? Nữ diễn viên chính gặp tai nạn? Vậy thì làm sao? Đây là cảnh quay quan trọng cuối cùng rồi…”
“Để tôi liên hệ đến các ứng cử viên khác …”
Trong lúc nôn nóng, đạo diễn bắt gặp hình ảnh của Tôn Ý Phương vô cùng phù hợp với yêu cầu nên đã ngỏ lời đề nghị …
“Vị tiểu thư đây có muốn đóng phim thử không?”
“Hở?”
Tôn Ý Phương và Vương Diệc Thần đều bất ngờ trước lời đề nghị của đạo diễn, nhưng vì diễn với người mình yêu nên cô đã không ngần ngại mà đồng ý và chuẩn bị tập dợt trước cho cảnh quay cuối. Tại tập đoàn Giản thị đang xảy ra một cuộc cãi vả giữa Giản Bính và chú Nguyên …
“Tôi bị đình chỉ? Ai nói?”
“Là ý của tiểu thư. Cô ấy nói tạm thời đình chỉ công tác của các vị, nếu các vị không hài lòng thì trực tiếp đến tìm cô ấy.”
Giản Bính vô cùng tức giận mà rời đi cùng Giản Tùng, hai người con trai Giản Trữ Luân và Đinh Nhất Hoằng thì thầm lẫn nhau …
“Anh có nghĩ vì sao chúng ta cố gắng mãi mà không đuổi kịp em ấy không?”
“Có lẽ vì còn hận quy định trọng nam khinh nữ chăng?”
Thời gian trôi đi kéo dài đến ngày họp mặt hàng năm của toàn gia tộc Giản thị, tức sẽ có nhiều thành viên trong và ngoài nước tụ lại nhằm nêu đúng sai, đáng ra hay đáng lẽ. Nói đúng hơn chính là để bới móc chuyện xấu hoặc muốn bầu lại người thừa kế khác, vốn từ nhỏ Giản Tuyết Ngưng và mẹ của mình không được tham dự vì quy định trọng nam kia nhưng nay lại thay đổi vì sự việc năm đó nên cô và các thành viên nữ khác buộc phải tham dự.