Chương 67: Ngoại truyện 1
Lúc trước Triển Thiên Hùng đã có ý đề phòng Quý Thu Trì, ngay năm đầu tiên, lão ta đã ép cô hít thuốc phiện.
Cô mất tận bốn tháng để hoàn toàn dứt bỏ ma túy, cả người gầy rộc đến đáng thương.
Cô không muốn gặp người khác, đặc biệt là Giang Nghi.
Thời gian sau đó, Giang Nghi chuyển đến căn hộ ở tầng dưới căn hộ của cô, phải đến cả tháng trời cô không ra khỏi cửa. Sau khi tốt nghiệp, cô cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè, mấy năm đi theo Triển Thiên Hùng, đám người cô quen cũng chỉ toàn bồ nhí của mấy lão già, chẳng ai còn nhớ đến cô cả.
Lâm Hạnh Tử nhìn mà thấy lo lắng, bèn tìm cho cô một bác sĩ tâm lý.
Dần dần cũng đã có chút khởi sắc, cô bắt đầu chịu nói chuyện, giao lưu, ít ngây ngẩn thẫn thờ hơn, cũng sẽ tự mình nấu cơm.
Ngày dự sinh của Lâm Hạnh Tử sắp đến. Hôm nay là đông chí, Quý Thu Trì định sẽ đi mua một ít đồ sơ sinh, tuy cô biết Lâm Hạnh Tử chẳng thiếu, trong nhà hẳn là đã sắm sửa đầy đủ rồi, nhưng cô vẫn muốn tỏ chút lòng thành, bởi Lâm Hạnh Tử và Giang Ngôn đã giúp cô quá nhiều rồi.
Còn chưa ra đến cửa thì chuông đã reo, cô tưởng là Giang Nghi.
“Đúng là ở đây rồi.”, Quý Cường nhếch miệng cười hô hố, không thèm quan tâm đến Quý Thu Trì đang đứng như trời trồng, cứ thế nghênh ngang đi vào nhà ngắm nghía, “Bố mày đến cơm chẳng có mà ăn, thế mà mày lại ở căn nhà ngon như thế này giữa thành phố lớn! Chẳng trách năm sáu năm không về nhà, điện thoại cũng không gọi, tao đúng là phí công đẻ ra cái ngữ vô ơn như mày.”
“Tôi đã cho ông sinh hoạt phí rồi.”
“Gì cơ? Bố mày cực khổ nuôi mày mười mấy năm, cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày học hành, à, giờ cứng lông cứng cánh rồi, không muốn nhận tao là bố có phải không?”
Nếu có thể, Quý Thu Trì thà không có người bố này.
“Đừng hòng!”, lão ta đặt mông ngồi xuống sô pha, có vẻ là không định đi, “Mày mà mặc kệ tao, tao sẽ đi kiện mày, để cho cả nước phán xét.”
Quý Thu Trì không muốn nhìn thêm một chút nào nữa, “Tôi không có tiền, ông đi mà kiện.”
Đương nhiên lão ta không tin, “Không có tiền mà mày ở nhà đẹp thế này?”
“Nhà là của bạn tôi, ông đi nhanh đi.”
“Đi á? Bố mày tốn bao nhiêu công sức mới tìm được mày, không cho được hớp nước nào đã đuổi tao đi á? Ối giời ơi!”, lão ta gân cổ lên la khóc, “Kiếp trước không biết tao tạo nghiệp gì, mà lại đẻ ra cái thứ bất hiếu như mày, năm sáu năm trời chả thèm quan tâm đến người nhà…”
Quý Thu Trì phải cố kiềm chế mới không tông cửa bỏ đi.
Tuy trong nhà chẳng có gì đáng giá, nhưng nhà là của Lâm Hạnh Tử, vì tiền, không biết lão ta sẽ phá phách như thế nào nữa.
“Đi ra ngoài, bằng không tôi báo cảnh sát đấy.”
“Cái gì?! Muốn báo cảnh sát bắt tao á? Được thôi, tao lại đang muốn xem mày định làm gì tao đây này. Nói thử xem? Sao, không dám để hàng xóm của mày biết mày đối đãi với bố đẻ mày thế nào à? Hôm nay tao… Giang, Giang Nghi?”, tiếng la lối om sòm của lão ta bỗng tắt ngúm, lão trợn mắt nhìn người đang đi vào, như thể nhìn thấy quỷ.
Giang Nghi kéo Quý Thu Trì ra sau người, “Em không sao chứ?”
Quý Thu Trì lắc đầu.
Cảnh tượng khó chịu hơn thế này, Giang Nghi cũng đã từng gặp rồi. Trước kia, lúc mẹ cô còn sống, ông bố nát rượu của cô thua bạc trở về vừa đánh vừa chửi, có lần còn đánh lúc cô đang tắm, cơ thể trần trụi bị đánh đến tróc da tróc thịt. Khi ấy, là Giang Nghi đã cầm quần áo bọc cô lại, cõng cô vào nhà vệ sinh. Năm ấy cô mới sáu tuổi.
Quý Cường nhất quyết không chịu bỏ cuộc, dù Giang Nghi cao lớn hơn lão, lão lại là con ma men, tuổi cũng đã lớn, đứng trước mặt Giang Nghi đúng là hơi sợ hãi, nhưng lão vẫn quyết tâm đòi tiền, không muốn ra về tay trắng, đánh không lại nên chỉ có thể la khóc ầm ĩ.
Lúc Lâm Hạnh Tử đến, lão ta còn đang ngồi dưới đất kêu khóc.
“Mày là đứa nào?”
Năm ngoái, Lâm Hạnh Tử cùng Giang Ngôn về quê, mới sáng sớm lão ta đã tìm đến cửa với cả thân nồng nặc mùi rượu, nhưng Giang Ngôn không để lão nhìn thấy Lâm Hạnh Tử.
Trợ lý của Lâm Hạnh Tử mang một cái ghế tựa ra, cô liền đỡ eo ngồi xuống. Cô sắp đến ngày sinh, Quý Thu Trì sợ bố mình sẽ làm cô bị thương, nhưng Lâm Hạnh Tử lại vỗ tay Quý Thu Trì, bảo cô ấy yên tâm.
“Tôi á?”, cô khẽ khàng cười, “Tôi là bà chủ đến thu tiền thuê nhà.”
Một tài xế, một trợ lý, diện âu phục đeo kính râm, cung kính đứng phía sau cô, trông như hai gã vệ sĩ.
Quý Cường thoáng sửng sốt, sau đó lại cười sặc sụa. Lão mặc kệ là ai, chỉ cần có tiền là được.
Lâm Hạnh Tử không thích lãng phí thời gian, loại người này dễ giải quyết thôi, “Được thôi, tôi sẽ chi tiền thay Thu Trì, nhưng có điều kiện.”
Lão hỏi là điều kiện gì.
“Cầm tiền, ký tên, bước ra khỏi cánh cửa này rồi, ông với Quý Thu Trì sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa, nhìn thấy cô ấy thì nhớ tránh đường, không được nhắc đến tên cô ấy, không được đến quấy rầy cô ấy. Còn có một điều kiện nữa, nói suông không ăn thua, phải giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu ông vi phạm điều kiện sẽ phải đền bù theo đúng tỉ lệ phần trăm. Đồng ý thì ký tên, không đồng ý thì… Tôi cũng chỉ có thể dùng bạo chế bạo, lấy cách mà ông thích để giải quyết ông thôi, tiền thuốc men còn rẻ hơn tiền cắt đứt quan hệ cha con của ông với Quý Thu Trì.”
Bố Quý nhặt thẻ ngân hàng lên, “Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?”
“Mười vạn tệ.”
“Ít thế, mày đuổi ăn xin đấy à?”
“Đuổi ăn xin tôi chỉ dùng mười tệ thôi.”, Lâm Hạnh Tử thong dong nói, “Nhắc ông một câu, cái bình hoa đế lam ông làm vỡ là đồ cổ, giá tám nghìn vạn, ông bán thận đến kiếp sau vẫn chưa trả hết nổi, chứng cứ vẫn còn ở đây, bên trên còn có dấu vân tay của ông, tôi cũng đưa luật sư đến cùng rồi đây… Cầm mười vạn rồi cắt đứt quan hệ cha con với Quý Thu Trì, hoặc là ghi nợ tám nghìn vạn, tùy ông chọn.”
Lão ta tuy rằng không nói lý lẽ, nhưng biết ai là không thể dây vào, được hời thì phải nhận ngay. Trước khi đi, lão còn lẩm bẩm chửi, đơn giản chỉ có “đồ bất hiếu”, “đồ vô ơn”, Quý Thu Trì coi như không nghe thấy.
Giang Ngôn nhận được điện thoại liền vội vàng chạy đến. Mùa đông khắc nghiệt, vậy mà đầu anh đổ đầy mồ hôi. Lâm Hạnh Tử không sợ, biết thừa anh dù giận cũng chẳng nỡ nặng lời.
Quý Thu Trì băn khoăn, “Hạnh Tử, cái bình hoa kia…”
“Có mấy chục tệ, vỡ thì vỡ thôi.”, Lâm Hạnh Tử xua tay, “Em lừa ông ta thôi, không phải đồ cổ đâu.”
“…”
Giang Ngôn khẽ véo cằm cô, xoay mặt cô về phía anh, cô hơi béo lên, véo má rất thích tay. Giang Ngôn vốn định trách cô, nhưng vừa mở miệng thì giọng điệu lại tự động trở nên dịu dàng, “Tuần trước em vừa mới đồng ý với anh là ở nhà nghỉ ngơi rồi cơ mà, đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện như thế này cứ giao cho đàn ông, ông ta không nói lý lẽ, ngộ nhỡ em bị thương thì làm sao đây!”
“Em cũng có đến một mình đâu.”
“Còn bao biện, em…”
“Giang Ngôn.”, đột nhiên cô tóm chặt cánh tay anh, ôm bụng, mặt mày nhăn nhó, “Chồng ơi… em đau bụng quá, đau quá.”
Quý Thu Trì và Giang Nghi đứng bên cạnh nhìn, thầm nghĩ kĩ thuật diễn của Lâm Hạnh Tử chuyên nghiệp quá rồi, tự nhiên đến mức không phát hiện ra sơ hở.
Chỉ có Giang Ngôn là sững sờ mất vài giây, sau đó lập tức bảo Giang Nghi gọi 120, rồi nhanh chóng bế Lâm Hạnh Tử xuống lầu.
Sinh sớm nửa tháng so với dự kiến.
Cô mất tận bốn tháng để hoàn toàn dứt bỏ ma túy, cả người gầy rộc đến đáng thương.
Cô không muốn gặp người khác, đặc biệt là Giang Nghi.
Thời gian sau đó, Giang Nghi chuyển đến căn hộ ở tầng dưới căn hộ của cô, phải đến cả tháng trời cô không ra khỏi cửa. Sau khi tốt nghiệp, cô cắt đứt liên lạc với tất cả bạn bè, mấy năm đi theo Triển Thiên Hùng, đám người cô quen cũng chỉ toàn bồ nhí của mấy lão già, chẳng ai còn nhớ đến cô cả.
Lâm Hạnh Tử nhìn mà thấy lo lắng, bèn tìm cho cô một bác sĩ tâm lý.
Dần dần cũng đã có chút khởi sắc, cô bắt đầu chịu nói chuyện, giao lưu, ít ngây ngẩn thẫn thờ hơn, cũng sẽ tự mình nấu cơm.
Ngày dự sinh của Lâm Hạnh Tử sắp đến. Hôm nay là đông chí, Quý Thu Trì định sẽ đi mua một ít đồ sơ sinh, tuy cô biết Lâm Hạnh Tử chẳng thiếu, trong nhà hẳn là đã sắm sửa đầy đủ rồi, nhưng cô vẫn muốn tỏ chút lòng thành, bởi Lâm Hạnh Tử và Giang Ngôn đã giúp cô quá nhiều rồi.
Còn chưa ra đến cửa thì chuông đã reo, cô tưởng là Giang Nghi.
“Đúng là ở đây rồi.”, Quý Cường nhếch miệng cười hô hố, không thèm quan tâm đến Quý Thu Trì đang đứng như trời trồng, cứ thế nghênh ngang đi vào nhà ngắm nghía, “Bố mày đến cơm chẳng có mà ăn, thế mà mày lại ở căn nhà ngon như thế này giữa thành phố lớn! Chẳng trách năm sáu năm không về nhà, điện thoại cũng không gọi, tao đúng là phí công đẻ ra cái ngữ vô ơn như mày.”
“Tôi đã cho ông sinh hoạt phí rồi.”
“Gì cơ? Bố mày cực khổ nuôi mày mười mấy năm, cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày học hành, à, giờ cứng lông cứng cánh rồi, không muốn nhận tao là bố có phải không?”
Nếu có thể, Quý Thu Trì thà không có người bố này.
“Đừng hòng!”, lão ta đặt mông ngồi xuống sô pha, có vẻ là không định đi, “Mày mà mặc kệ tao, tao sẽ đi kiện mày, để cho cả nước phán xét.”
Quý Thu Trì không muốn nhìn thêm một chút nào nữa, “Tôi không có tiền, ông đi mà kiện.”
Đương nhiên lão ta không tin, “Không có tiền mà mày ở nhà đẹp thế này?”
“Nhà là của bạn tôi, ông đi nhanh đi.”
“Đi á? Bố mày tốn bao nhiêu công sức mới tìm được mày, không cho được hớp nước nào đã đuổi tao đi á? Ối giời ơi!”, lão ta gân cổ lên la khóc, “Kiếp trước không biết tao tạo nghiệp gì, mà lại đẻ ra cái thứ bất hiếu như mày, năm sáu năm trời chả thèm quan tâm đến người nhà…”
Quý Thu Trì phải cố kiềm chế mới không tông cửa bỏ đi.
Tuy trong nhà chẳng có gì đáng giá, nhưng nhà là của Lâm Hạnh Tử, vì tiền, không biết lão ta sẽ phá phách như thế nào nữa.
“Đi ra ngoài, bằng không tôi báo cảnh sát đấy.”
“Cái gì?! Muốn báo cảnh sát bắt tao á? Được thôi, tao lại đang muốn xem mày định làm gì tao đây này. Nói thử xem? Sao, không dám để hàng xóm của mày biết mày đối đãi với bố đẻ mày thế nào à? Hôm nay tao… Giang, Giang Nghi?”, tiếng la lối om sòm của lão ta bỗng tắt ngúm, lão trợn mắt nhìn người đang đi vào, như thể nhìn thấy quỷ.
Giang Nghi kéo Quý Thu Trì ra sau người, “Em không sao chứ?”
Quý Thu Trì lắc đầu.
Cảnh tượng khó chịu hơn thế này, Giang Nghi cũng đã từng gặp rồi. Trước kia, lúc mẹ cô còn sống, ông bố nát rượu của cô thua bạc trở về vừa đánh vừa chửi, có lần còn đánh lúc cô đang tắm, cơ thể trần trụi bị đánh đến tróc da tróc thịt. Khi ấy, là Giang Nghi đã cầm quần áo bọc cô lại, cõng cô vào nhà vệ sinh. Năm ấy cô mới sáu tuổi.
Quý Cường nhất quyết không chịu bỏ cuộc, dù Giang Nghi cao lớn hơn lão, lão lại là con ma men, tuổi cũng đã lớn, đứng trước mặt Giang Nghi đúng là hơi sợ hãi, nhưng lão vẫn quyết tâm đòi tiền, không muốn ra về tay trắng, đánh không lại nên chỉ có thể la khóc ầm ĩ.
Lúc Lâm Hạnh Tử đến, lão ta còn đang ngồi dưới đất kêu khóc.
“Mày là đứa nào?”
Năm ngoái, Lâm Hạnh Tử cùng Giang Ngôn về quê, mới sáng sớm lão ta đã tìm đến cửa với cả thân nồng nặc mùi rượu, nhưng Giang Ngôn không để lão nhìn thấy Lâm Hạnh Tử.
Trợ lý của Lâm Hạnh Tử mang một cái ghế tựa ra, cô liền đỡ eo ngồi xuống. Cô sắp đến ngày sinh, Quý Thu Trì sợ bố mình sẽ làm cô bị thương, nhưng Lâm Hạnh Tử lại vỗ tay Quý Thu Trì, bảo cô ấy yên tâm.
“Tôi á?”, cô khẽ khàng cười, “Tôi là bà chủ đến thu tiền thuê nhà.”
Một tài xế, một trợ lý, diện âu phục đeo kính râm, cung kính đứng phía sau cô, trông như hai gã vệ sĩ.
Quý Cường thoáng sửng sốt, sau đó lại cười sặc sụa. Lão mặc kệ là ai, chỉ cần có tiền là được.
Lâm Hạnh Tử không thích lãng phí thời gian, loại người này dễ giải quyết thôi, “Được thôi, tôi sẽ chi tiền thay Thu Trì, nhưng có điều kiện.”
Lão hỏi là điều kiện gì.
“Cầm tiền, ký tên, bước ra khỏi cánh cửa này rồi, ông với Quý Thu Trì sẽ không còn bất cứ quan hệ nào nữa, nhìn thấy cô ấy thì nhớ tránh đường, không được nhắc đến tên cô ấy, không được đến quấy rầy cô ấy. Còn có một điều kiện nữa, nói suông không ăn thua, phải giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu ông vi phạm điều kiện sẽ phải đền bù theo đúng tỉ lệ phần trăm. Đồng ý thì ký tên, không đồng ý thì… Tôi cũng chỉ có thể dùng bạo chế bạo, lấy cách mà ông thích để giải quyết ông thôi, tiền thuốc men còn rẻ hơn tiền cắt đứt quan hệ cha con của ông với Quý Thu Trì.”
Bố Quý nhặt thẻ ngân hàng lên, “Trong thẻ này có bao nhiêu tiền?”
“Mười vạn tệ.”
“Ít thế, mày đuổi ăn xin đấy à?”
“Đuổi ăn xin tôi chỉ dùng mười tệ thôi.”, Lâm Hạnh Tử thong dong nói, “Nhắc ông một câu, cái bình hoa đế lam ông làm vỡ là đồ cổ, giá tám nghìn vạn, ông bán thận đến kiếp sau vẫn chưa trả hết nổi, chứng cứ vẫn còn ở đây, bên trên còn có dấu vân tay của ông, tôi cũng đưa luật sư đến cùng rồi đây… Cầm mười vạn rồi cắt đứt quan hệ cha con với Quý Thu Trì, hoặc là ghi nợ tám nghìn vạn, tùy ông chọn.”
Lão ta tuy rằng không nói lý lẽ, nhưng biết ai là không thể dây vào, được hời thì phải nhận ngay. Trước khi đi, lão còn lẩm bẩm chửi, đơn giản chỉ có “đồ bất hiếu”, “đồ vô ơn”, Quý Thu Trì coi như không nghe thấy.
Giang Ngôn nhận được điện thoại liền vội vàng chạy đến. Mùa đông khắc nghiệt, vậy mà đầu anh đổ đầy mồ hôi. Lâm Hạnh Tử không sợ, biết thừa anh dù giận cũng chẳng nỡ nặng lời.
Quý Thu Trì băn khoăn, “Hạnh Tử, cái bình hoa kia…”
“Có mấy chục tệ, vỡ thì vỡ thôi.”, Lâm Hạnh Tử xua tay, “Em lừa ông ta thôi, không phải đồ cổ đâu.”
“…”
Giang Ngôn khẽ véo cằm cô, xoay mặt cô về phía anh, cô hơi béo lên, véo má rất thích tay. Giang Ngôn vốn định trách cô, nhưng vừa mở miệng thì giọng điệu lại tự động trở nên dịu dàng, “Tuần trước em vừa mới đồng ý với anh là ở nhà nghỉ ngơi rồi cơ mà, đã nói bao nhiêu lần rồi, chuyện như thế này cứ giao cho đàn ông, ông ta không nói lý lẽ, ngộ nhỡ em bị thương thì làm sao đây!”
“Em cũng có đến một mình đâu.”
“Còn bao biện, em…”
“Giang Ngôn.”, đột nhiên cô tóm chặt cánh tay anh, ôm bụng, mặt mày nhăn nhó, “Chồng ơi… em đau bụng quá, đau quá.”
Quý Thu Trì và Giang Nghi đứng bên cạnh nhìn, thầm nghĩ kĩ thuật diễn của Lâm Hạnh Tử chuyên nghiệp quá rồi, tự nhiên đến mức không phát hiện ra sơ hở.
Chỉ có Giang Ngôn là sững sờ mất vài giây, sau đó lập tức bảo Giang Nghi gọi 120, rồi nhanh chóng bế Lâm Hạnh Tử xuống lầu.
Sinh sớm nửa tháng so với dự kiến.