Chương : 10
"Tôi sẽ chọn em vào vai bell và Hắc Vỹ vào vai quái vật! Em và Hắc Vỹ sẽ là quản lý gian hàng nên em phải đi! Nếu không tôi sẽ hạ học lực lẫn đạo đức của em".
Mọi người nhìn cô Khánh lạ lẩm và có chút run sợ, cô chủ nhiệm như một người hoàn toàn khác chứ không phải cô Khánh của mọi ngày.
Tuy cô Khánh là người khá sát trai nhưng lại đối xử với học sinh như là bạn bè chứ không hề xem trọng chức vị tuổi tác.
Đối với Ngọc, cô cảm thấy bình thường có lẽ đã gặp quá nhiều chuyện khác lạ bất thường nên giờ có vụ việc như thế này thì cũng đã 'chai' rồi.
Không thể để bị hạ học lực và đạo đức, Sơ sẽ buồn.
"Nếu không tới đừng trách tôi mạnh tay" tiếng nói như tỏa ra âm khí lạnh lẻo chết người.
Ngọc ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía cô chủ nhiệm. Cô Khánh đang đe dọa Ngọc sao?
Tiếng rên run sợ của Thu Hà kêu lên, đôi mắt cứ dán chặt lên người Cô Khánh:"Ngài.... ngài... ngài ..." Thu Hà tái mặt đi, không còn khuôn mặt trắng trẻo ngây thơ. Ả hớt hải chạy ra ngoài lớp để lại cái nhìn thắc mắc cho mọi người.
Chiều, mây đen mù mịt hình thành nhiều mảng lớn che mất ánh mặt trời ấm áp, cả không gian lại đắm chìm trong bóng tối, hơi lạnh lan tỏa.
Ngài - Cái đại từ nhân xưng cao quý. Đó là ai? Sao Thu Hà biết tên ngài đó? Sao lại nhìn vào cô Khánh? Sao cô Khánh lại cư xử lạ? Rốt cuộc có chuyện gì?
Cô dừng bước, tiếng rên ở trong góc hẻm vang lên:"Ngài... ngài... tha cho tôi!"
Là tiếng Thu Hà! Sao cô ta lại ở đây? Chưa về sao?
Ngài ư? Ngọc nhấc chân đi vào trong cái hẻm nhỏ và tối. Tiếng vọng to hơn:"Tôi xin Ngài!!!... Tôi không... dám nữa. Tôi không đụng... tới cậu ấy nữa!!!"
Ngọc cố gắng bước nhẹ nhất có thể để không phát ra tiếng động. Cô chỉ muốn biết Ngài là ai theo lời bà tiên tri mù. Cái nhân vật đó đang muốn gì ở cô? Và tại sao cả bà tiên tri lẫn Thu Hà nhắc đến ngài ấy lại run sợ?
Đã đến cuối hẻm, là một đường vuông góc, cô đứng núp sau tường, chỉ cần cô quay đầu lại nhìn sẽ biết đó là ai!
Tiếng nất cùng với tiếng la ré chói tai phát ra, Ngọc quay đầu kinh hãi.... cô nhìn Thu Hà.
Máu! Máu! Máu! Máu chảy từ trên mặt ả. Máu lần theo vết rạch đâm tua tủa từ trán kéo dài đến môi rồi chảy lên trên đồng phục màu trắng.
Nhưng ... không có ai, không có ai ngoại trừ cô và ả. Ngay cả vũ khí gì đó bén nhọn để rạch cũng không có.
Ngọc hớt hải chạy tới bên Thu Hà, chạm vào vai ả:"Có chuyện gì vây?"
"Á! Đừng...." Thu Hà đẩy Ngọc ra xa, ả quơ tay lung tung:"Đừng chạm....vào tôi! Tôi sợ .... sợ!!!" ánh mắt hốt hoảng mở trừng như vừa thấy gì đó rất đáng sợ:"Ngài sẽ giết tôi... giết tôi!"
"Không ai có thể giết cậu"
"Có.. có.. ngài sẽ giết tôi!"
"Khô.." chưa dứt câu hành động của Thu Hà khiến cô sững sờ.
Thu Hà cởi áo để lộ ra thân thể mềm mại trắng ngần chi chít đầy vết rạch rỉ máu, nó đỏ chói hằn lên trên da thịt, có chỗ sưng tấy bầm tím:"Ngài sẽ... giết tôi! Xin cô ... xin cô!"
"Ai đã làm cậu ra thế này? Ngài đó sao?"
"Ngài sẽ giết tôi!"
"Ngài là ai?" Ngọc lay nhẹ vai Thu Hà.
"Ngài!! Ngài...."
"Là ai?" Ngọc quát lên, cô rất muốn biết tên đó là ai và có sức ảnh hưởng gì đối với bà tiên tri và Thu Hà.
"Ngài... sẽ xuất hiện! Nhanh thôi!!!" vừa dứt câu Thu Hà vội chạy đi, Ngọc đuổi theo kêu lại nhưng chạy ra đến cửa hẻm thì ả đã biến mất.
Tất cả sự việc được thu vào tầm mắt đen láy của con quạ. Nó sải cánh bay lên bầu trời và cũng biến mất không một dấu vết.
---- Hết
Mọi người nhìn cô Khánh lạ lẩm và có chút run sợ, cô chủ nhiệm như một người hoàn toàn khác chứ không phải cô Khánh của mọi ngày.
Tuy cô Khánh là người khá sát trai nhưng lại đối xử với học sinh như là bạn bè chứ không hề xem trọng chức vị tuổi tác.
Đối với Ngọc, cô cảm thấy bình thường có lẽ đã gặp quá nhiều chuyện khác lạ bất thường nên giờ có vụ việc như thế này thì cũng đã 'chai' rồi.
Không thể để bị hạ học lực và đạo đức, Sơ sẽ buồn.
"Nếu không tới đừng trách tôi mạnh tay" tiếng nói như tỏa ra âm khí lạnh lẻo chết người.
Ngọc ngồi xuống nhưng ánh mắt vẫn hướng về phía cô chủ nhiệm. Cô Khánh đang đe dọa Ngọc sao?
Tiếng rên run sợ của Thu Hà kêu lên, đôi mắt cứ dán chặt lên người Cô Khánh:"Ngài.... ngài... ngài ..." Thu Hà tái mặt đi, không còn khuôn mặt trắng trẻo ngây thơ. Ả hớt hải chạy ra ngoài lớp để lại cái nhìn thắc mắc cho mọi người.
Chiều, mây đen mù mịt hình thành nhiều mảng lớn che mất ánh mặt trời ấm áp, cả không gian lại đắm chìm trong bóng tối, hơi lạnh lan tỏa.
Ngài - Cái đại từ nhân xưng cao quý. Đó là ai? Sao Thu Hà biết tên ngài đó? Sao lại nhìn vào cô Khánh? Sao cô Khánh lại cư xử lạ? Rốt cuộc có chuyện gì?
Cô dừng bước, tiếng rên ở trong góc hẻm vang lên:"Ngài... ngài... tha cho tôi!"
Là tiếng Thu Hà! Sao cô ta lại ở đây? Chưa về sao?
Ngài ư? Ngọc nhấc chân đi vào trong cái hẻm nhỏ và tối. Tiếng vọng to hơn:"Tôi xin Ngài!!!... Tôi không... dám nữa. Tôi không đụng... tới cậu ấy nữa!!!"
Ngọc cố gắng bước nhẹ nhất có thể để không phát ra tiếng động. Cô chỉ muốn biết Ngài là ai theo lời bà tiên tri mù. Cái nhân vật đó đang muốn gì ở cô? Và tại sao cả bà tiên tri lẫn Thu Hà nhắc đến ngài ấy lại run sợ?
Đã đến cuối hẻm, là một đường vuông góc, cô đứng núp sau tường, chỉ cần cô quay đầu lại nhìn sẽ biết đó là ai!
Tiếng nất cùng với tiếng la ré chói tai phát ra, Ngọc quay đầu kinh hãi.... cô nhìn Thu Hà.
Máu! Máu! Máu! Máu chảy từ trên mặt ả. Máu lần theo vết rạch đâm tua tủa từ trán kéo dài đến môi rồi chảy lên trên đồng phục màu trắng.
Nhưng ... không có ai, không có ai ngoại trừ cô và ả. Ngay cả vũ khí gì đó bén nhọn để rạch cũng không có.
Ngọc hớt hải chạy tới bên Thu Hà, chạm vào vai ả:"Có chuyện gì vây?"
"Á! Đừng...." Thu Hà đẩy Ngọc ra xa, ả quơ tay lung tung:"Đừng chạm....vào tôi! Tôi sợ .... sợ!!!" ánh mắt hốt hoảng mở trừng như vừa thấy gì đó rất đáng sợ:"Ngài sẽ giết tôi... giết tôi!"
"Không ai có thể giết cậu"
"Có.. có.. ngài sẽ giết tôi!"
"Khô.." chưa dứt câu hành động của Thu Hà khiến cô sững sờ.
Thu Hà cởi áo để lộ ra thân thể mềm mại trắng ngần chi chít đầy vết rạch rỉ máu, nó đỏ chói hằn lên trên da thịt, có chỗ sưng tấy bầm tím:"Ngài sẽ... giết tôi! Xin cô ... xin cô!"
"Ai đã làm cậu ra thế này? Ngài đó sao?"
"Ngài sẽ giết tôi!"
"Ngài là ai?" Ngọc lay nhẹ vai Thu Hà.
"Ngài!! Ngài...."
"Là ai?" Ngọc quát lên, cô rất muốn biết tên đó là ai và có sức ảnh hưởng gì đối với bà tiên tri và Thu Hà.
"Ngài... sẽ xuất hiện! Nhanh thôi!!!" vừa dứt câu Thu Hà vội chạy đi, Ngọc đuổi theo kêu lại nhưng chạy ra đến cửa hẻm thì ả đã biến mất.
Tất cả sự việc được thu vào tầm mắt đen láy của con quạ. Nó sải cánh bay lên bầu trời và cũng biến mất không một dấu vết.
---- Hết