Chương : 13
Đám con gái xầm xì tò mò hướng ánh nhìn chẳng mấy thiện cảm về phía của Ngọc, bắt đầu 'phun' ra những từ khinh bỉ, miệt thị nặng nề nhất dành cho cô.
Đúng! Hắc Vỹ gần như là hotboy toàn khối rồi, cô nàng nào cũng đố kỵ nhau nếu ai dám tiếp cận Vỹ. Cô không phải ngoại lệ. Với cả bọn họ sợ Vỹ chết, cô cũng không muốn ai vì mình mà 'mất toi' đi cả cuộc đời tươi sáng nên cách tốt nhất tránh xa hắn ra.
Muốn yên mà sao khó quá, cuộc sống cứ bắt cô phải gặp những chuyện mệt mỏi. Hết người yêu thương chết, đến chiếc xe, tiên tri, vết rạch biến mất,... cả Thu Hà và Phong đều gặp chuyện. Đối với cô cuộc sống bây giờ là những chuỗi ngày tiếp nối buồn thảm đau thương. Nhưng điều lạ là không hiểu tại sao cô cứ cảm thấy cái tên Ngài đó liên quan tới chuyện này.
"Tất cả mấy em văn nghệ kịch đến hội trường ngay. Riêng nhà Thu Hà có chuyện riêng nên em ấy sẽ không tham gia lễ hội lần này" cô Khánh mở cửa lớp, đi vào.
Thiếu đi Thu Hà đám con gái như mất đi thủ lĩnh bày đàn, tuy vậy cô nàng Diễm Lệ bạn của Thu Hà thấy vui vẻ kênh kiệu vì mình được lên cầm đầu.
Nghe lời cô Khánh những ai có mặt trong tập kịch đều đứng lên và đi vào hội trường.
Còn Ngọc cứ ngồi thừ ra, cô vẫn chìm trong suy nghĩ hỗn tạp, thấy thế Vỹ ngang qua thúc giục:"Cô còn định ngồi đây?"
Ngọc bị kéo về hiện thực,đưa mắt nhìn anh:"Kệ tôi!"
Vỹ nhếch đôi môi mỏng thành đường cong một bên hoàn hảo. Tay bỏ túi ung dung đi qua. Vừa lúc ấy, cô Khánh cau mày nhìn cô:"Ngọc!! Sao còn ngồi đó?"
Ngọc nghe vậy mới đứng lên đi đến hội trường. Ngày hôm qua đến giờ cô chủ nhiệm vô cùng khó chịu với cô. Mới vui vẻ, gần gũi chốc đã lạnh nhạt.
Hội trường nhỏ với các dàn dụng cụ chơi nhạc xếp ngay ngắn trong tủ và trên giá. Sân khấu tuy nhỏ nhưng trang hoàng khá tỉ mỉ và độc đáo. Chiếc piano đen và trắng 'sánh bước' với nhau như một đôi tình nhân.
Dãy hàng ghế đã được dọn đi để tận dụng triệt để không gian trong hội trường.
Đám học sinh lớp 10a1 tập kịch người đẹp và quái vật với nhiều cảm xúc pha trộn. Bạn nào cũng mong tới cảnh hôn nồng cháy, trừ đám con gái. Nhưng Ngọc từ chối, cô chỉ muốn cảnh hôn giả nếu không cô không diễn.
Cứ nghĩ sẽ được thay vai nhưng không ngờ tên Vỹ lại đồng ý điều kiện nên cô vẫn phải đảm nhiệm nhân vật này.
Sau ba tiếng tập kịch Ngọc quay lại lớp đầy khổ sở, tập gì mà như cực hình, cô với hắn cứ quấn lấy nhau không giây phút nào rời.
Khuôn mặt của hắn thì vẫn vậy, lạnh lùng, không biểu hiện gì khác cả, mà không biết cô có nhìn lầm không nhưng hình như có nét cười trong đó.
Cả lớp đã đông đủ Cô Khánh thông báo:"Từ nay lớp chúng ta sẽ mất đi một thành viên...!"
Một tiếng cười lạnh "hừm" ngang qua, Hắc Vỹ ngồi cười một cách kì lạ, lắc đầu như tỏ vẻ ngao ngán.
"Là Thu Hà! Bạn ấy đã ...chết!! Cô không biết đã xảy ra chuyện gì ở trường mà bạn ấy đã treo cổ tự xác với quần áo rách nát và nhiều vết rạch dài trên người".
Tất cả mọi người như nghe được một tin dữ. Không thể tin được! Đường đường cũng là một hoa khôi nhiều chàng để ý, con của gia đình tài phiệt, một cuộc sống quá an nhàn tốt đẹp,cớ sao lại tự sát chứ?
Một ánh mắt nhìn Ngọc - Diễm Lệ! Cô nàng này nhìn cô nghi hoặc, nở nụ cười như một mụ phù thủy. Bởi nàng ta đang nghĩ vết rạch trên người mặt cô và vết rạch trên người Thu Hà có gì đó liên quan tới nhau. Nhưng có lẽ nàng ta rất hả dạ còn giơ tay 'nút like' với cô.
---- Hết
Đúng! Hắc Vỹ gần như là hotboy toàn khối rồi, cô nàng nào cũng đố kỵ nhau nếu ai dám tiếp cận Vỹ. Cô không phải ngoại lệ. Với cả bọn họ sợ Vỹ chết, cô cũng không muốn ai vì mình mà 'mất toi' đi cả cuộc đời tươi sáng nên cách tốt nhất tránh xa hắn ra.
Muốn yên mà sao khó quá, cuộc sống cứ bắt cô phải gặp những chuyện mệt mỏi. Hết người yêu thương chết, đến chiếc xe, tiên tri, vết rạch biến mất,... cả Thu Hà và Phong đều gặp chuyện. Đối với cô cuộc sống bây giờ là những chuỗi ngày tiếp nối buồn thảm đau thương. Nhưng điều lạ là không hiểu tại sao cô cứ cảm thấy cái tên Ngài đó liên quan tới chuyện này.
"Tất cả mấy em văn nghệ kịch đến hội trường ngay. Riêng nhà Thu Hà có chuyện riêng nên em ấy sẽ không tham gia lễ hội lần này" cô Khánh mở cửa lớp, đi vào.
Thiếu đi Thu Hà đám con gái như mất đi thủ lĩnh bày đàn, tuy vậy cô nàng Diễm Lệ bạn của Thu Hà thấy vui vẻ kênh kiệu vì mình được lên cầm đầu.
Nghe lời cô Khánh những ai có mặt trong tập kịch đều đứng lên và đi vào hội trường.
Còn Ngọc cứ ngồi thừ ra, cô vẫn chìm trong suy nghĩ hỗn tạp, thấy thế Vỹ ngang qua thúc giục:"Cô còn định ngồi đây?"
Ngọc bị kéo về hiện thực,đưa mắt nhìn anh:"Kệ tôi!"
Vỹ nhếch đôi môi mỏng thành đường cong một bên hoàn hảo. Tay bỏ túi ung dung đi qua. Vừa lúc ấy, cô Khánh cau mày nhìn cô:"Ngọc!! Sao còn ngồi đó?"
Ngọc nghe vậy mới đứng lên đi đến hội trường. Ngày hôm qua đến giờ cô chủ nhiệm vô cùng khó chịu với cô. Mới vui vẻ, gần gũi chốc đã lạnh nhạt.
Hội trường nhỏ với các dàn dụng cụ chơi nhạc xếp ngay ngắn trong tủ và trên giá. Sân khấu tuy nhỏ nhưng trang hoàng khá tỉ mỉ và độc đáo. Chiếc piano đen và trắng 'sánh bước' với nhau như một đôi tình nhân.
Dãy hàng ghế đã được dọn đi để tận dụng triệt để không gian trong hội trường.
Đám học sinh lớp 10a1 tập kịch người đẹp và quái vật với nhiều cảm xúc pha trộn. Bạn nào cũng mong tới cảnh hôn nồng cháy, trừ đám con gái. Nhưng Ngọc từ chối, cô chỉ muốn cảnh hôn giả nếu không cô không diễn.
Cứ nghĩ sẽ được thay vai nhưng không ngờ tên Vỹ lại đồng ý điều kiện nên cô vẫn phải đảm nhiệm nhân vật này.
Sau ba tiếng tập kịch Ngọc quay lại lớp đầy khổ sở, tập gì mà như cực hình, cô với hắn cứ quấn lấy nhau không giây phút nào rời.
Khuôn mặt của hắn thì vẫn vậy, lạnh lùng, không biểu hiện gì khác cả, mà không biết cô có nhìn lầm không nhưng hình như có nét cười trong đó.
Cả lớp đã đông đủ Cô Khánh thông báo:"Từ nay lớp chúng ta sẽ mất đi một thành viên...!"
Một tiếng cười lạnh "hừm" ngang qua, Hắc Vỹ ngồi cười một cách kì lạ, lắc đầu như tỏ vẻ ngao ngán.
"Là Thu Hà! Bạn ấy đã ...chết!! Cô không biết đã xảy ra chuyện gì ở trường mà bạn ấy đã treo cổ tự xác với quần áo rách nát và nhiều vết rạch dài trên người".
Tất cả mọi người như nghe được một tin dữ. Không thể tin được! Đường đường cũng là một hoa khôi nhiều chàng để ý, con của gia đình tài phiệt, một cuộc sống quá an nhàn tốt đẹp,cớ sao lại tự sát chứ?
Một ánh mắt nhìn Ngọc - Diễm Lệ! Cô nàng này nhìn cô nghi hoặc, nở nụ cười như một mụ phù thủy. Bởi nàng ta đang nghĩ vết rạch trên người mặt cô và vết rạch trên người Thu Hà có gì đó liên quan tới nhau. Nhưng có lẽ nàng ta rất hả dạ còn giơ tay 'nút like' với cô.
---- Hết