Chương : 32
Sân khấu hạ màn, ánh sáng từ các đèn chiếu tập trung trên sân. Cô nhấc chân nhẹ nhàng bước ra trong bộ váy đặc biệt dưới hàng trăm con mắt trầm trồ khen ngợi ...
Cô nhập tâm vào vai diễn khá tốt bởi thật sự trong thân tâm cô tưởng tượng đến đôi mắt đỏ ấy mà sợ sệt, muốn trốn tránh. Nhưng đôi mắt đó lại cứ xuất hiện bắt ép cô.
Quái vật diễn có ý luôn khao khát cô cùng với những cái ôm chặt mạnh mẽ, muốn dành được tình yêu của cô không từ thủ đoạn, chia cắt gia đình, nhốt cô trong bốn bức tường rộng nhưng cô độc.
Màn diễn dần dần được mở ra, cảnh diễn trôi qua một cách êm đẹp không chút rắc rối. Khán giả như cuốn hút vào câu chuyện cảm động kia, im lặng không ai rời mắt đi chỗ khác hay làm việc riêng.
Ánh sáng chuyển đổi nhiều màu sao cho hợp với cảnh diễn. Nhẹ nhàng, gây cấn, run sợ, rất linh hoạt. Âm nhạc cũng vậy, trầm thấp rồi lại cao trào khiến mọi người có thêm hứng thú.
Đến khi quái vật đã ngã xuống vì bị thương, mọi người biến sắc lo lắng, nhiều cô nàng phía dưới ganh ghét mà nguyền rủa cô. Nhưng cô vẫn tiếp tục diễn sao cho đạt vì cô biết nếu như không làm tốt có người nhân cơ hội sẽ bêu rếu.
Cô diễn rất tự nhiên, mạch cảm xúc sâu lắng bên trong dần bộc phát. Nhìn vào Quái Vật trong đầu cô lại hiện lên hình bóng của người mình thương yêu và cùng cuộc sống như tù đày, cô đã gục ngã, mệt mỏi bao nhiêu. Nước mắt chảy ra rất nhiều khiến mọi thứ xung quanh cô nhạt nhòa. Mọi nỗi bi thương đều nhân tiện mà rơi xuống.
Và cứ như vậy, cảnh mà cô không mong đợi đã đến. Cô nhìn hắn, khuôn mặt được hóa trang tỉ mỉ nhưng vẫn toát lên khí chất lạ kì, cặp mắt lạnh lùng kiêu ngạo nay khép hờ, lông mi dài, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng trông cứ hếch lên, tất cả đều hoàn mĩ.
Tuy là lấy góc hôn nhưng dù sao cô cũng rất căn thẳng, các dây thần kinh rung động theo từng nhịp tim loạn trong cơ thể. Cảnh này rất quan trọng, đánh vào cảm xúc của mọi người rất nhiều không những thế điểm số cũng rất cao. Không thể bỏ cảnh này dù có bất cứ việc gì. Cô chần chừ, tiến tới cúi đầu về phía trước, cô cúi thấp nhất có thể để che đi khuôn mặt của hắn để mọi người lầm tưởng rằng Bell và Quái Vật hôn nhau.
Hai khuôn mặt sát nhau, tim cô đập ngày nhanh và mạnh, cô còn có thể nghe thấy tim mình huống hồ gì hắn!
Hắn mở mắt, nhìn cô đang đỏ ửng lên khiến hắn khẽ mỉm cười. Một vài giọt nước mắt còn đọng lại rơi lên mặt hắn, trượt xuống miệng. Hắn cảm thấy mằn mặn đau đớn trong lòng, tâm trạng đang vui bỗng lọt xuống nơi nài hẻo lánh cô độc pha tức giận.
Không phải cô đang nghĩ tới thằng Phong mà cô hằng yêu thương đấy chứ?! Trong lúc này cô đang nhìn hắn, đang bên cạnh hắn, đang gần hắn vậy mà cô lại đi nghĩ tới thằng khác, làm sao mà hắn không tức giận được đây!
Hắn vòng tay đặt lên cổ cô, kéo mạnh xuống, môi chạm môi, nhẹ nhàng hắn nếm đôi môi mềm đó. Chiếc lưỡi rất nhanh mơn trớn hoạt động quanh cánh môi của Ngọc.
Hắn-hôn-cô-rồi! Cô phát hoảng định giật đầu ra nhưng đang diễn sợ bị oán trách sẽ phá hỏng buổi diễn nên cắn răng cho hắn làm càng.
Đôi môi cô được hắn bao phủ, cắn lên một cách tàn bạo. Mọi người nhìn cảnh đó với đa cảm xúc, người thì hạnh phúc ngút ngàn, người thì ganh ghét xỉa xói đâm chọt, người thì hú lên như phát hiện được vàng, người thì che mặt quay đi chỗ khác.
---- Hết
Cô nhập tâm vào vai diễn khá tốt bởi thật sự trong thân tâm cô tưởng tượng đến đôi mắt đỏ ấy mà sợ sệt, muốn trốn tránh. Nhưng đôi mắt đó lại cứ xuất hiện bắt ép cô.
Quái vật diễn có ý luôn khao khát cô cùng với những cái ôm chặt mạnh mẽ, muốn dành được tình yêu của cô không từ thủ đoạn, chia cắt gia đình, nhốt cô trong bốn bức tường rộng nhưng cô độc.
Màn diễn dần dần được mở ra, cảnh diễn trôi qua một cách êm đẹp không chút rắc rối. Khán giả như cuốn hút vào câu chuyện cảm động kia, im lặng không ai rời mắt đi chỗ khác hay làm việc riêng.
Ánh sáng chuyển đổi nhiều màu sao cho hợp với cảnh diễn. Nhẹ nhàng, gây cấn, run sợ, rất linh hoạt. Âm nhạc cũng vậy, trầm thấp rồi lại cao trào khiến mọi người có thêm hứng thú.
Đến khi quái vật đã ngã xuống vì bị thương, mọi người biến sắc lo lắng, nhiều cô nàng phía dưới ganh ghét mà nguyền rủa cô. Nhưng cô vẫn tiếp tục diễn sao cho đạt vì cô biết nếu như không làm tốt có người nhân cơ hội sẽ bêu rếu.
Cô diễn rất tự nhiên, mạch cảm xúc sâu lắng bên trong dần bộc phát. Nhìn vào Quái Vật trong đầu cô lại hiện lên hình bóng của người mình thương yêu và cùng cuộc sống như tù đày, cô đã gục ngã, mệt mỏi bao nhiêu. Nước mắt chảy ra rất nhiều khiến mọi thứ xung quanh cô nhạt nhòa. Mọi nỗi bi thương đều nhân tiện mà rơi xuống.
Và cứ như vậy, cảnh mà cô không mong đợi đã đến. Cô nhìn hắn, khuôn mặt được hóa trang tỉ mỉ nhưng vẫn toát lên khí chất lạ kì, cặp mắt lạnh lùng kiêu ngạo nay khép hờ, lông mi dài, chiếc mũi cao, đôi môi mỏng trông cứ hếch lên, tất cả đều hoàn mĩ.
Tuy là lấy góc hôn nhưng dù sao cô cũng rất căn thẳng, các dây thần kinh rung động theo từng nhịp tim loạn trong cơ thể. Cảnh này rất quan trọng, đánh vào cảm xúc của mọi người rất nhiều không những thế điểm số cũng rất cao. Không thể bỏ cảnh này dù có bất cứ việc gì. Cô chần chừ, tiến tới cúi đầu về phía trước, cô cúi thấp nhất có thể để che đi khuôn mặt của hắn để mọi người lầm tưởng rằng Bell và Quái Vật hôn nhau.
Hai khuôn mặt sát nhau, tim cô đập ngày nhanh và mạnh, cô còn có thể nghe thấy tim mình huống hồ gì hắn!
Hắn mở mắt, nhìn cô đang đỏ ửng lên khiến hắn khẽ mỉm cười. Một vài giọt nước mắt còn đọng lại rơi lên mặt hắn, trượt xuống miệng. Hắn cảm thấy mằn mặn đau đớn trong lòng, tâm trạng đang vui bỗng lọt xuống nơi nài hẻo lánh cô độc pha tức giận.
Không phải cô đang nghĩ tới thằng Phong mà cô hằng yêu thương đấy chứ?! Trong lúc này cô đang nhìn hắn, đang bên cạnh hắn, đang gần hắn vậy mà cô lại đi nghĩ tới thằng khác, làm sao mà hắn không tức giận được đây!
Hắn vòng tay đặt lên cổ cô, kéo mạnh xuống, môi chạm môi, nhẹ nhàng hắn nếm đôi môi mềm đó. Chiếc lưỡi rất nhanh mơn trớn hoạt động quanh cánh môi của Ngọc.
Hắn-hôn-cô-rồi! Cô phát hoảng định giật đầu ra nhưng đang diễn sợ bị oán trách sẽ phá hỏng buổi diễn nên cắn răng cho hắn làm càng.
Đôi môi cô được hắn bao phủ, cắn lên một cách tàn bạo. Mọi người nhìn cảnh đó với đa cảm xúc, người thì hạnh phúc ngút ngàn, người thì ganh ghét xỉa xói đâm chọt, người thì hú lên như phát hiện được vàng, người thì che mặt quay đi chỗ khác.
---- Hết