Chương 56: Anh đứng trước mặt em làm em chỉ muốn nhìn anh
Edit: Linh + Beta: Oldie
Giữa tháng 6, trời nóng đến mức Cố Nhan toát cả mồ hôi.
Lúc ở bên ngoài cô khoác thêm một chiếc áo len mỏng, vào trong xe của Chu Quân Ngôn liền lập tức cởi ra.
“Sao mới buổi sáng mà cũng nóng thế này? Bao giờ em mới thoát khỏi cái nóng này đây.” Cô phàn nàn với Chu Quân Ngôn.
Chu Quân Ngôn không nói gì chỉ mở điều hòa mạnh hơn. Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cô mở ra xem thì thấy Hứa Yên gọi đến.
“Cậu thấy tin nhắn trong nhóm chưa?” Vừa ấn kết nối cô đã nghe giọng nói sang sảng của Hứa Yên.
Chu Quân Ngôn chồm sang cài dây an toàn cho cô rồi mới điềm tĩnh nhấn chân ga chạy xe đi.
Cố Nhan ngọt ngào nhìn anh rồi trả lời Hứa Yên: “Cậu nói việc kỉ niệm một trăm năm thành lập trường tổ chức vào ngày 26, 27 hay việc chủ nhiệm lớp giao cho mỗi người quay một video chúc mừng trường?”
“Cả hai, cậu quay xong video chưa?”
“Chưa, mình tắt thông báo nhóm lớp, sáng nay mở ra xem mới biết.”
“Tớ đến công ty của cậu tìm người chuyên nghiệp quay hộ được không?”
“Được chứ, nhưng nhớ đến sớm nhé, ghi hình buổi sáng ánh sáng tốt hơn.”
Hứa Yên không ngờ cô lại tin là thật, phì cười thành tiếng.
“Chị hai ơi, em không quay mấy cái này đâu, em còn phải đi làm, trường học cứ coi như em chết rồi đi.”
Cố Nhan cười nói một lúc, sau đó đổi tư thế thoải mái hơn đầu dựa vào cửa xe, rồi hỏi cô:
“Kỉ niệm thành lập trường cậu có đi không? Tớ có hơi muốn đi.” Đầu cô tựa trên cửa kính xe, dùng ánh mắt hỏi Chu Quân Ngôn.
Cô nhớ đến lúc ăn điểm tâm cùng Chu Quân Ngôn sáng nay, cô hỏi anh có muốn về thăm trường không, anh lập tức từ chối.
Đầu dây bên kia Hứa Yên cao giọng: “À, đợt nghỉ hè năm ngoái, các bạn học cấp 3 mời cậu đi thăm trường cũ, cậu có nhớ mình nói gì không? Cậu hỏi tớ điên rồi sao?”
Cố Nhan bị cô làm nghẹn lời, nhanh chóng tắt loa ngoài.
“Cậu ngày càng sắc bén, không còn kiên nhẫn với mình nữa rồi.”
“Ai bảo tớ không được nước sữa hòa nhau, nên nội tiết bị mất cân bằng đấy.”
Cố Nhan càu nhàu thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Ăn tối với Chu Quân Ngôn xong, Cố Nhan cầm tay anh, vừa lắc lư vài cái cô đột nhiên nhớ ra video cô chủ nhiệm giao phải nộp trước 10 giờ sáng mai, đến giờ cô còn chưa quay gì cả.
Lúc Cố Nhan đi vào phòng bếp, Chu Quân Ngôn còn đang rửa bát, cô chầm chậm đi tới ôm anh từ phía sau.
Phòng bếp rất yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy tiếng nước chảy qua những ngón tay của Chu Quân Ngôn, là âm thanh của mùa hè.
Một lúc sau, cô nói: “Mình mua bao tay rồi mà, sao anh không dùng?”
Chu Quân Ngôn tiếp tục rửa sạch hai đôi đũa trên tay rồi cắm vào ống đũa.
“Sắp xong rồi.”
Cố Nhan gật đầu, tựa cằm lên lưng anh: “Thế anh quay xong video chưa?”
“Không quay.”
“Tại sao?”
“Vì anh là lớp trưởng.” Thật ra là anh không muốn.
Cố Nhan cười đưa tay lên định chạm vào cằm anh: “Ồ, anh lạm dụng chức quyền.”
Chu Quân Ngôn ngửa đầu lên, không để cô chạm vào, Cố Nhan náo loạn một chút rồi lại dán người vào anh.
“Nhưng anh rất ăn ảnh mà, lần đầu tiên… ” Cô muốn nói đến bức ảnh cô vô tình chụp lúc anh bị hạ thuốc nhìn rất đẹp, nhưng vấn đề này là bí mật, từ đó đến giờ cô chưa từng nhắc đến, lúc nãy não đột nhiên ngừng hoạt động, suýt thì buột miệng nói ra.
Cô khẩn trương nắm chặt hai tay, thấy Chu Quân Ngôn không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô không nói gì thêm chỉ tựa vào lưng anh im lặng. Đến lúc Chu Quân Ngôn rửa tay sạch sẽ quay người lại, cô mới nhìn anh bằng ánh mắt nũng nịu lấy lòng.
Anh rất quen thuộc với biểu cảm này, mỗi ngày đều phải nhìn thấy nó mấy lần.
Anh thở dài một hơi: “Đêm hôm rồi em còn định làm gì?”
Cố Nhan nháy mắt với anh: “Chủ nhiệm lớp của em bảo em quay video chúc mừng trường, sáng mai phải nộp rồi, anh giúp em quay được không?”
Chu Quân Ngôn đi vào phòng khách rồi nói: “Không.”
Cố Nhan nghe giọng điệu của anh liền biết có hy vọng, trực tiếp chạy tới nhét điện thoại vào trong tay anh: “Quay đi mà, anh mà không giúp em là ngày mai em đến tận lớp anh tìm đấy, em ngại nhờ người khác.”
Chu Quân Ngôn dừng bước, liếc cô: “Em mà cũng biết ngại à?” Anh còn chưa nói xong tay đã cầm điện thoại của cô.
Cố Nhan cúi đầu sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu lên thấy Chu Quân Ngôn đang cau mày nhìn vào màn hình, hóa ra là điện thoại cô sắp hết pin, chức năng ghi hình không sử dụng được nữa.
“Á, em quên sạc rồi, anh đừng cau mày, dùng máy anh quay là được rồi.”
Cô trực tiếp thò tay vào túi quần anh để lấy điện thoại. Chu Quân Ngôn hơi gật đầu ý bảo cô sẵn sàng, Cố Nhan lập tức mỉm cười dịu dàng với camera, nói mấy câu có sẵn.
Lúc đầu cô còn nhìn vào camera, giới thiệu bản thân xong ánh mắt cô không tự chủ liền dán vào người cầm điện thoại.
Một lúc sau Chu Quân Ngôn tạm dừng video lại, bình tĩnh nhìn cô: “Đừng nhìn anh, nhìn vào camera đây này.”
Cố Nhan gật đầu, nhỏ giọng: “Em biết mà.”
Chu Quân Ngôn lại tập trung quay hình lần nữa, một lúc sau thấy Cố Nhan không lên tiếng, khó hiểu hỏi.
“Sao không nói gì?”
“Em quên tiếp theo phải nói gì rồi.”
Chu Quân Ngôn sửng sốt một lát: “Thế bây giờ nhớ ra chưa?”
“Chắc là được rồi.”
Kết quả quay chưa được mười giây, giọng của Cố Nhan cứ nhỏ dần, ánh mắt lại dán vào Chu Quân Ngôn.
Hai người cách màn hình điện thoại đối mặt với nhau. Chu Quân Ngôn thấy cô ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, vừa định tạm dừng thì Cố Nhan đi tới, mất tự nhiên nói: “Em không nên quay.”
Chu Quân Ngôn hỏi: “Sao thế?” Bây giờ chính anh cũng ngạc nhiên với sự kiên nhẫn của mình.
“Ngày mai đến công ty em nhờ người khác vậy, chúng ta không hợp làm việc này.”
Giọng cô vừa ảo não, vừa thẹn thùng: “Anh đứng trước mặt em làm em chỉ muốn nhìn anh thôi.”
Nghe thấy lời nói thẳng thắn của cô, tim anh đột nhiên đập nhanh, anh sững người mặc kệ cô quấn lấy mình, một lúc sau anh mới vỗ lưng cô.
“Em tắm trước đi.”
“Anh ôm em đi tắm cơ.” Cố Nhan làm nũng.
Mãi anh mới tìm lại được giọng điệu bình thường của mình.
“Em bảo tối qua là lần cuối cùng.”
Cố Nhan ngạc nhiên nhìn anh: “Lời trên giường của phụ nữ mà anh cũng dám tin?”
Cô không để Chu Quân Ngôn kịp phản ứng: “Đi thôi, em thích làm tình với anh trong phòng tắm.”
Cô hôn từ cổ anh hôn xuống, đôi môi ướt át phát ra âm thanh ái muội, tay cũng bắt đầu luồn vào trong quần áo anh sờ lung tung: “Hơn nữa, anh cũng thích mà đúng không?”
Giữa tháng 6, trời nóng đến mức Cố Nhan toát cả mồ hôi.
Lúc ở bên ngoài cô khoác thêm một chiếc áo len mỏng, vào trong xe của Chu Quân Ngôn liền lập tức cởi ra.
“Sao mới buổi sáng mà cũng nóng thế này? Bao giờ em mới thoát khỏi cái nóng này đây.” Cô phàn nàn với Chu Quân Ngôn.
Chu Quân Ngôn không nói gì chỉ mở điều hòa mạnh hơn. Điện thoại trong túi đột nhiên rung lên, cô mở ra xem thì thấy Hứa Yên gọi đến.
“Cậu thấy tin nhắn trong nhóm chưa?” Vừa ấn kết nối cô đã nghe giọng nói sang sảng của Hứa Yên.
Chu Quân Ngôn chồm sang cài dây an toàn cho cô rồi mới điềm tĩnh nhấn chân ga chạy xe đi.
Cố Nhan ngọt ngào nhìn anh rồi trả lời Hứa Yên: “Cậu nói việc kỉ niệm một trăm năm thành lập trường tổ chức vào ngày 26, 27 hay việc chủ nhiệm lớp giao cho mỗi người quay một video chúc mừng trường?”
“Cả hai, cậu quay xong video chưa?”
“Chưa, mình tắt thông báo nhóm lớp, sáng nay mở ra xem mới biết.”
“Tớ đến công ty của cậu tìm người chuyên nghiệp quay hộ được không?”
“Được chứ, nhưng nhớ đến sớm nhé, ghi hình buổi sáng ánh sáng tốt hơn.”
Hứa Yên không ngờ cô lại tin là thật, phì cười thành tiếng.
“Chị hai ơi, em không quay mấy cái này đâu, em còn phải đi làm, trường học cứ coi như em chết rồi đi.”
Cố Nhan cười nói một lúc, sau đó đổi tư thế thoải mái hơn đầu dựa vào cửa xe, rồi hỏi cô:
“Kỉ niệm thành lập trường cậu có đi không? Tớ có hơi muốn đi.” Đầu cô tựa trên cửa kính xe, dùng ánh mắt hỏi Chu Quân Ngôn.
Cô nhớ đến lúc ăn điểm tâm cùng Chu Quân Ngôn sáng nay, cô hỏi anh có muốn về thăm trường không, anh lập tức từ chối.
Đầu dây bên kia Hứa Yên cao giọng: “À, đợt nghỉ hè năm ngoái, các bạn học cấp 3 mời cậu đi thăm trường cũ, cậu có nhớ mình nói gì không? Cậu hỏi tớ điên rồi sao?”
Cố Nhan bị cô làm nghẹn lời, nhanh chóng tắt loa ngoài.
“Cậu ngày càng sắc bén, không còn kiên nhẫn với mình nữa rồi.”
“Ai bảo tớ không được nước sữa hòa nhau, nên nội tiết bị mất cân bằng đấy.”
Cố Nhan càu nhàu thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Ăn tối với Chu Quân Ngôn xong, Cố Nhan cầm tay anh, vừa lắc lư vài cái cô đột nhiên nhớ ra video cô chủ nhiệm giao phải nộp trước 10 giờ sáng mai, đến giờ cô còn chưa quay gì cả.
Lúc Cố Nhan đi vào phòng bếp, Chu Quân Ngôn còn đang rửa bát, cô chầm chậm đi tới ôm anh từ phía sau.
Phòng bếp rất yên tĩnh, cô chỉ nghe thấy tiếng nước chảy qua những ngón tay của Chu Quân Ngôn, là âm thanh của mùa hè.
Một lúc sau, cô nói: “Mình mua bao tay rồi mà, sao anh không dùng?”
Chu Quân Ngôn tiếp tục rửa sạch hai đôi đũa trên tay rồi cắm vào ống đũa.
“Sắp xong rồi.”
Cố Nhan gật đầu, tựa cằm lên lưng anh: “Thế anh quay xong video chưa?”
“Không quay.”
“Tại sao?”
“Vì anh là lớp trưởng.” Thật ra là anh không muốn.
Cố Nhan cười đưa tay lên định chạm vào cằm anh: “Ồ, anh lạm dụng chức quyền.”
Chu Quân Ngôn ngửa đầu lên, không để cô chạm vào, Cố Nhan náo loạn một chút rồi lại dán người vào anh.
“Nhưng anh rất ăn ảnh mà, lần đầu tiên… ” Cô muốn nói đến bức ảnh cô vô tình chụp lúc anh bị hạ thuốc nhìn rất đẹp, nhưng vấn đề này là bí mật, từ đó đến giờ cô chưa từng nhắc đến, lúc nãy não đột nhiên ngừng hoạt động, suýt thì buột miệng nói ra.
Cô khẩn trương nắm chặt hai tay, thấy Chu Quân Ngôn không có phản ứng gì mới thở phào nhẹ nhõm. Sau đó cô không nói gì thêm chỉ tựa vào lưng anh im lặng. Đến lúc Chu Quân Ngôn rửa tay sạch sẽ quay người lại, cô mới nhìn anh bằng ánh mắt nũng nịu lấy lòng.
Anh rất quen thuộc với biểu cảm này, mỗi ngày đều phải nhìn thấy nó mấy lần.
Anh thở dài một hơi: “Đêm hôm rồi em còn định làm gì?”
Cố Nhan nháy mắt với anh: “Chủ nhiệm lớp của em bảo em quay video chúc mừng trường, sáng mai phải nộp rồi, anh giúp em quay được không?”
Chu Quân Ngôn đi vào phòng khách rồi nói: “Không.”
Cố Nhan nghe giọng điệu của anh liền biết có hy vọng, trực tiếp chạy tới nhét điện thoại vào trong tay anh: “Quay đi mà, anh mà không giúp em là ngày mai em đến tận lớp anh tìm đấy, em ngại nhờ người khác.”
Chu Quân Ngôn dừng bước, liếc cô: “Em mà cũng biết ngại à?” Anh còn chưa nói xong tay đã cầm điện thoại của cô.
Cố Nhan cúi đầu sửa sang lại quần áo, ngẩng đầu lên thấy Chu Quân Ngôn đang cau mày nhìn vào màn hình, hóa ra là điện thoại cô sắp hết pin, chức năng ghi hình không sử dụng được nữa.
“Á, em quên sạc rồi, anh đừng cau mày, dùng máy anh quay là được rồi.”
Cô trực tiếp thò tay vào túi quần anh để lấy điện thoại. Chu Quân Ngôn hơi gật đầu ý bảo cô sẵn sàng, Cố Nhan lập tức mỉm cười dịu dàng với camera, nói mấy câu có sẵn.
Lúc đầu cô còn nhìn vào camera, giới thiệu bản thân xong ánh mắt cô không tự chủ liền dán vào người cầm điện thoại.
Một lúc sau Chu Quân Ngôn tạm dừng video lại, bình tĩnh nhìn cô: “Đừng nhìn anh, nhìn vào camera đây này.”
Cố Nhan gật đầu, nhỏ giọng: “Em biết mà.”
Chu Quân Ngôn lại tập trung quay hình lần nữa, một lúc sau thấy Cố Nhan không lên tiếng, khó hiểu hỏi.
“Sao không nói gì?”
“Em quên tiếp theo phải nói gì rồi.”
Chu Quân Ngôn sửng sốt một lát: “Thế bây giờ nhớ ra chưa?”
“Chắc là được rồi.”
Kết quả quay chưa được mười giây, giọng của Cố Nhan cứ nhỏ dần, ánh mắt lại dán vào Chu Quân Ngôn.
Hai người cách màn hình điện thoại đối mặt với nhau. Chu Quân Ngôn thấy cô ngây ngốc nhìn mình chằm chằm, vừa định tạm dừng thì Cố Nhan đi tới, mất tự nhiên nói: “Em không nên quay.”
Chu Quân Ngôn hỏi: “Sao thế?” Bây giờ chính anh cũng ngạc nhiên với sự kiên nhẫn của mình.
“Ngày mai đến công ty em nhờ người khác vậy, chúng ta không hợp làm việc này.”
Giọng cô vừa ảo não, vừa thẹn thùng: “Anh đứng trước mặt em làm em chỉ muốn nhìn anh thôi.”
Nghe thấy lời nói thẳng thắn của cô, tim anh đột nhiên đập nhanh, anh sững người mặc kệ cô quấn lấy mình, một lúc sau anh mới vỗ lưng cô.
“Em tắm trước đi.”
“Anh ôm em đi tắm cơ.” Cố Nhan làm nũng.
Mãi anh mới tìm lại được giọng điệu bình thường của mình.
“Em bảo tối qua là lần cuối cùng.”
Cố Nhan ngạc nhiên nhìn anh: “Lời trên giường của phụ nữ mà anh cũng dám tin?”
Cô không để Chu Quân Ngôn kịp phản ứng: “Đi thôi, em thích làm tình với anh trong phòng tắm.”
Cô hôn từ cổ anh hôn xuống, đôi môi ướt át phát ra âm thanh ái muội, tay cũng bắt đầu luồn vào trong quần áo anh sờ lung tung: “Hơn nữa, anh cũng thích mà đúng không?”