Chương 67: Đừng sợ
Cố Nhan ngồi thẫn thờ trên chiếc ghế bên ngoài phòng khám.
Hai ngày nay như một cơn ác mộng, cảm xúc của cô thay đổi liên tục, dù có người kéo cô khỏi cơn mơ nhưng cô vẫn thấy bất an.
Cố Nhan nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nói chuyện của các bệnh nhân đang đứng đợi ở hành lang bệnh viện, chẳng mấy chốc tiếng ồn ào xen lẫn tiếng bước chân mà cô quen thuộc.
Hàng mi Cố Nhan run rẩy, rồi bèn cười tự giễu.
Cô cảm giác được những bước chân dừng lại ở phía trước, cô siết chặt bàn tay.
Cô không dám mở mắt, vài giây sau đó cô nghe thấy tiếng nói của chủ nhân bước chân ấy.
“Tại sao em lại ở đây?”
Cố Nhan bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt thẫn thờ nhìn Chu Quân Ngôn.
Nét mặt của cô trông hơi yếu ớt, giống như đang còn trong cơn mơ, cô lặng lẽ nhìn anh mà không lên tiếng.
Thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua kèm theo mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
“Có phải khó chịu ở đâu không?” Chu Quân Ngôn thấy cô cứ ngây ngốc nhìn mình, nên đưa tay sờ trán cô.
Cố Nhan nhắm mắt lại tránh né bàn tay của anh, bàn tay Chu Quân Ngôn dừng lại giữa không trung.
Chỉ là rất nhanh sau đó anh đã rút tay về.
Sau khi mở mắt, đôi mắt cô hơi đỏ, trong mắt đầy tơ máu.
Cố Nhan mỉm cười với anh, liếm đôi môi khô khốc của mình.
“Bác sĩ nói em không sao, không cần lo lắng.”
Chu Quân Ngôn nhìn cô một cách cẩn thận rồi cất giọng trầm trầm: “Tối qua tôi có gửi tin nhắn cho em. “
Cố Nhan chớp chớp mắt ngạc nhiên: “Xin lỗi, em không thấy nó.”
Chu Quân Ngôn im lặng một lúc sau mới lên tiếng: “Tối qua tôi bảo em quay về vì…” Anh cau mày, không tài nào nói tiếp được.
Nhìn thấy biểu cảm của anh, đột nhiên cô xụ mặt, cúi đầu thấp giọng nói: “Không sao, không sao đâu, anh không cần phải làm vậy.”
Chu Quân Ngôn nghe thấy giọng mũi của cô, trái tim bỗng mềm đi.
“Vậy, chúng ta quay lại đi.” Giọng nói của anh mang theo sự không chắc chắn, chỉ có anh biết rõ.
Cố Nhan nhìn anh, ánh mắt tỏ vẻ mâu thuẫn, cô nhìn vầng trán ướt đẫm mồ hôi và mái tóc rối của anh, cảm thấy đau lòng vô cùng.
Tại sao rõ ràng cô không mang thai mà vẫn cảm thấy khó chịu đến vậy.
“Em sẽ về nhà một thời gian.” Cô buộc mình nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhà riêng của em.”
Chu Quân Ngôn sững sờ, một lát sau anh nhìn vào mắt cô rồi nói: “Không phải em luôn muốn mua máy rửa bát sao? Sáng nay tôi đã nhờ Dư Hồng chọn nó, tối nay sẽ được đưa về nhà.”
Cố Nhan thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mặt, một nỗi buồn chưa từng có xuất hiện trong lòng cô.
“Thật sao?”
Chu Quân Ngôn gật đầu, anh đưa tay lau những giọt nước mắt trên khóe mi cô.
“Còn nữa, trước khi rời đi em đã nói, lúc về em muốn…”
Cố Nhan bướng bỉnh ngẩng đầu lên nhìn anh, nước mắt không kìm được trào ra, cô khóc:
“Nhưng mà em luôn ép buộc anh phải ở bên em, anh không hề muốn điều đó một chút nào mà!”
Chu Quân Ngôn im lặng nhìn cô, anh cảm thấy có điều gì đó lặng lẽ thay đổi.
Lát sau anh ngồi xuống trước mặt cô, đặt tay cô lên tay mình.
Bàn tay Cố Nhan nắm thành quyền nằm gọn trong lòng bàn tay đang đổ đầy mồ hôi của anh.
Chu Quân Ngôn cảm thấy cổ họng nghẹn lại, anh cầm chặt tay cô một lúc lâu mới khó khăn lên tiếng:
“Muốn.”
“Tôi muốn em luôn ở bên cạnh tôi.”
Hai ngày nay như một cơn ác mộng, cảm xúc của cô thay đổi liên tục, dù có người kéo cô khỏi cơn mơ nhưng cô vẫn thấy bất an.
Cố Nhan nhắm mắt lại, lắng nghe tiếng nói chuyện của các bệnh nhân đang đứng đợi ở hành lang bệnh viện, chẳng mấy chốc tiếng ồn ào xen lẫn tiếng bước chân mà cô quen thuộc.
Hàng mi Cố Nhan run rẩy, rồi bèn cười tự giễu.
Cô cảm giác được những bước chân dừng lại ở phía trước, cô siết chặt bàn tay.
Cô không dám mở mắt, vài giây sau đó cô nghe thấy tiếng nói của chủ nhân bước chân ấy.
“Tại sao em lại ở đây?”
Cố Nhan bất giác ngẩng đầu lên, ánh mắt thẫn thờ nhìn Chu Quân Ngôn.
Nét mặt của cô trông hơi yếu ớt, giống như đang còn trong cơn mơ, cô lặng lẽ nhìn anh mà không lên tiếng.
Thỉnh thoảng có vài người đi ngang qua kèm theo mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
“Có phải khó chịu ở đâu không?” Chu Quân Ngôn thấy cô cứ ngây ngốc nhìn mình, nên đưa tay sờ trán cô.
Cố Nhan nhắm mắt lại tránh né bàn tay của anh, bàn tay Chu Quân Ngôn dừng lại giữa không trung.
Chỉ là rất nhanh sau đó anh đã rút tay về.
Sau khi mở mắt, đôi mắt cô hơi đỏ, trong mắt đầy tơ máu.
Cố Nhan mỉm cười với anh, liếm đôi môi khô khốc của mình.
“Bác sĩ nói em không sao, không cần lo lắng.”
Chu Quân Ngôn nhìn cô một cách cẩn thận rồi cất giọng trầm trầm: “Tối qua tôi có gửi tin nhắn cho em. “
Cố Nhan chớp chớp mắt ngạc nhiên: “Xin lỗi, em không thấy nó.”
Chu Quân Ngôn im lặng một lúc sau mới lên tiếng: “Tối qua tôi bảo em quay về vì…” Anh cau mày, không tài nào nói tiếp được.
Nhìn thấy biểu cảm của anh, đột nhiên cô xụ mặt, cúi đầu thấp giọng nói: “Không sao, không sao đâu, anh không cần phải làm vậy.”
Chu Quân Ngôn nghe thấy giọng mũi của cô, trái tim bỗng mềm đi.
“Vậy, chúng ta quay lại đi.” Giọng nói của anh mang theo sự không chắc chắn, chỉ có anh biết rõ.
Cố Nhan nhìn anh, ánh mắt tỏ vẻ mâu thuẫn, cô nhìn vầng trán ướt đẫm mồ hôi và mái tóc rối của anh, cảm thấy đau lòng vô cùng.
Tại sao rõ ràng cô không mang thai mà vẫn cảm thấy khó chịu đến vậy.
“Em sẽ về nhà một thời gian.” Cô buộc mình nhìn thẳng vào mắt anh: “Nhà riêng của em.”
Chu Quân Ngôn sững sờ, một lát sau anh nhìn vào mắt cô rồi nói: “Không phải em luôn muốn mua máy rửa bát sao? Sáng nay tôi đã nhờ Dư Hồng chọn nó, tối nay sẽ được đưa về nhà.”
Cố Nhan thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mặt, một nỗi buồn chưa từng có xuất hiện trong lòng cô.
“Thật sao?”
Chu Quân Ngôn gật đầu, anh đưa tay lau những giọt nước mắt trên khóe mi cô.
“Còn nữa, trước khi rời đi em đã nói, lúc về em muốn…”
Cố Nhan bướng bỉnh ngẩng đầu lên nhìn anh, nước mắt không kìm được trào ra, cô khóc:
“Nhưng mà em luôn ép buộc anh phải ở bên em, anh không hề muốn điều đó một chút nào mà!”
Chu Quân Ngôn im lặng nhìn cô, anh cảm thấy có điều gì đó lặng lẽ thay đổi.
Lát sau anh ngồi xuống trước mặt cô, đặt tay cô lên tay mình.
Bàn tay Cố Nhan nắm thành quyền nằm gọn trong lòng bàn tay đang đổ đầy mồ hôi của anh.
Chu Quân Ngôn cảm thấy cổ họng nghẹn lại, anh cầm chặt tay cô một lúc lâu mới khó khăn lên tiếng:
“Muốn.”
“Tôi muốn em luôn ở bên cạnh tôi.”