Chương 70: Của ba trả lại cho ba, con không cần những thứ này
Edit: Tiểu Lạc + Beta: Oldie
Cố Nhan mệt mỏi ngủ thẳng một giấc tới trưa ngày hôm sau, màn cửa dày nặng che đi ánh sáng ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. Cô thỉnh thoảng tỉnh dậy vài lần, rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Đến khi chiếc bụng vì đói mà biểu tình, cô mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Cố Nhan lại mơ, thật ra cô chưa từng mơ như vậy.
Trong mơ, thân xác cô được Trần Trạch Húc mang đi khỏi bệnh viện, nhưng linh hồn cô thì vẫn đứng cách Chu Quân Ngôn chỉ vài bước chân.
Anh đứng yên nhìn theo bóng lưng bọn họ càng ngày càng xa, đôi mắt vô cảm trống rỗng.
“Về nhà thôi.” Chu Quân Ngôn nói.
Cố Nhan nhìn bóng dáng cô độc của anh, trong lòng chợt thấy đau đớn.
Nhưng anh không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy.
Qua một lúc lâu, cô thấy anh nhìn hướng bọn họ rời đi, nhẹ nhàng nói: “Cố Nhan.”
“Mình khiến anh ấy đau lòng sao?” Cô nghĩ.
Cố Nhan cầm di động, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lại.
Chạng vạng tối hôm trước, lúc Trần Trạch Húc đưa cô về, cô đã nói cho anh biết chuyện Cố Trung Lâm cố tình phá hoại chuyện tình cảm của cô, hi vọng anh không để tâm chuyện này.
Trần Trạch Húc hiểu rõ liền nói:
“Yên tâm đi, anh biết mình nên làm như thế nào. Em cũng nên nói rõ cho Cố tổng biết những suy nghĩ trong lòng mình, ông ấy rất lo lắng cho em.”
————
Cố Nhan ngủ thẳng giấc từ thứ tư tới thứ sáu, buổi chiều đến nhà ông bà ăn cơm. 3 giờ chiều, Cố Trung Lâm gọi điện cho cô.
“Ngủ đến giờ mới dậy? Ba sẵn đường về nhà mang lá trà mua cho ông của con rồi đón con luôn, mình đi sớm về sớm.”
”Tự con đi cũng được.”
Cố Trung Lâm không nói gì, có tiếng điện thoại vang lên, ông liền cúp máy Cố Nhan.
Cố Nhan thay tạm bộ quần áo, mang thuốc uống sau bữa tối để vào túi rồi đi ra ngoài.
Nếu nhớ không nhầm thì đã một tháng cô chưa gặp tài xế Tiểu Vương. Cô ngồi trong xe thể thao, nhưng tốc độ xe quá nhanh làm Cố Nhan thấy hơi khó chịu.
Lúc đi qua đèn xanh đèn đỏ, Cố Trung Lâm gọi cho cô bảo có việc gấp, kêu cô đừng chờ ông, khi xong việc ông sẽ qua ngay.
Cố Nhan nhìn đồng hồ thấy còn sớm, liền hỏi: “Vậy con mang lá trà lên cho ông trước nhé?”
Ông khẽ ừ một tiếng, cũng không biết có nghe thấy lời cô nói không.
Cố Nhan đặt điện thoại xuống, bảo Tiểu Vương quay xe lại.
————
Cố Nhan lấy chìa khóa trong túi ra, nhưng cô nhớ rõ mỗi thứ sáu dì giúp việc sẽ tới quét dọn nhà nên nhấn chuông cửa, không bao lâu đã có người ra mở cửa.
Cố Nhan thuận miệng hỏi: “Dì biết ba cháu để lá trà chỗ nào không?”
“Tôi không rõ lắm, cô tìm thử ngăn tủ phòng khách hoặc trong thư phòng xem.”
Cố Nhan tìm tủ chứa đồ trong phòng khách nhưng không thấy, cô vừa chuẩn bị gọi cho Cố Trung Lâm vừa đi đến thư phòng tìm thử.
Vào thư phòng liền thấy một hộp quà hình vuông to có chữ trà đặt cạnh bàn, Cố Nhan đi tới, định cầm nó ra ngoài thì phát hiện giữa bàn có vài bức ảnh chụp trên mấy tờ báo cũ từ vài năm trước, bị laptop đè lên.
Cô lập tức nhận ra người trên ảnh.
Cô rút ra xem, một lúc lâu mới lấy lại hô hấp bình thường.
Cô nhắn cho tài xế: “Không cần chờ tôi.”
Năm giờ rưỡi, Cố Nhan ngồi trong thư phòng thì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn bước vào nhà. Ông bình tĩnh bảo dì giúp việc về trước, sau đó nhanh chóng xuất hiện tại thư phòng.
Cố Nhan cầm tấm hình, thẳng thắn nhìn ông: “Sao lại có mấy thứ này ở đây? Ba điều tra anh ấy?”
Nghe lời đồn từ người khác rằng Cố Nhan đang si mê một tên nhóc ở văn phòng chính phủ, Cố Trung Lâm không có ý kiến gì, chỉ thuận tiện đi điều tra.
Nhưng kết quả làm ông thất vọng! Chu Quân Ngôn bảy, tám năm trước đã tạo nên cơn sốt nhỏ ở kỳ thi đại học Thành phố A. Có ba tòa soạn muốn phỏng vấn anh và Chu Ninh, nhưng tất cả đều bị anh thẳng thừng từ chối. Tuy vậy vẫn có một toà soạn vô đạo đức đem những hình ảnh tin tức vụn vặt mà họ thu thập được, đánh bóng rồi đưa lên trang bìa.
Cố Trung Lâm chán ghét nhìn thông tin cha mẹ Chu Quân Ngôn gặp rắc rối qua những bức ảnh chụp tại đồn cảnh sát trên tờ báo cũ cách đây vài năm, ông không thể nào chấp nhận con rể xuất thân từ một gia đình như vậy được.
“Không phải ba nói con cứ đến nhà ông trước sao?”
Cố Trung Lâm nới lỏng cà vạt, không chút để ý nói: “Con gái ba ở cùng một tên đàn ông cha mình là ai không biết, thân làm ba không lẽ không được điều tra hắn sao?”
“Cha là ai không biết?”
Những lời này dễ dàng hạ gục Cố Nhan.
Cơ thể cô run rẩy, cười khẽ:
“Nếu anh ấy không biết cha anh ấy là ai, vậy con cũng không biết mẹ mình là ai, ba dựa vào đâu mà đi xem thường anh ấy?” Cô cố tình hỏi.
Cố Trung Lâm bị thái độ của cô chọc giận, lông mày nhăn thành chữ Xuyên.
“Con xem lại thái độ của mình đi? Nuôi con khôn lớn, cho con tự do thoải mái ra đời không phải để con đi làm mấy chuyện như này! Ba không quản đến thì con bất mãn cái gì?”
Cố Nhan chậm chạp gật đầu: “Vậy ba nói đúng, những gì con làm đều sai, đều không đứng đắn, ba đừng đi thăm dò, quấy rầy anh ấy nữa.”
Cố Trung Lâm thấy cô dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, cảm giác quyền làm cha bị khiêu chiến, ông lập tức nổi giận: “Quấy rầy hắn ta? Ừ, vậy con nghĩ nó liệu còn có thể làm việc suôn sẻ ở đó nữa không đây?” Ông ẩn ý nhìn cô.
Cố Nhan khó tin mở to mắt, cơ thể không kìm được run rẩy, cô đứng bật dậy: “Ba đừng đi làm phiền anh ấy là tốt nhất! Nếu ba dám làm, ba lập tức sẽ có một cô con gái bị phạm tội cưỡng gian!
Haha, ba cho rằng con gái mình là miếng bánh thơm ngon sao? Đều là do con theo đuổi, ép buộc anh ấy! Anh ấy không thèm để ý đến con, vậy nên con lấy tiền của ba thuê người trói anh ấy lại, rồi bỏ thuốc lợi dụng anh ấy!”
Tay nắm điện thoại của cô run run, cười lạnh: “Nếu ba không tin, con vẫn còn video lưu lại đây, nếu ba dám đi làm phiền anh ấy, con liền cho tất cả mọi người biết ba có một cô con gái phạm tội cưỡng gian.”
“Câm miệng!” Cố Trung Lâm tiến lên định tát cô nhưng nhìn thấy ánh mắt không trốn tránh của cô, ông tỉnh táo lại, thu tay về.
Cùng đứa con nít so đo sao? Ông bỏ tay sau lưng, hít sâu, lúc lâu sau mới đổi giọng.
“Thế con có biết tại sao ba không ngăn con quen hắn không? Vì con là con gái ba nên ba hiểu rõ, người khác càng không cho con làm gì thì con càng cố làm. Hiện tại con đã sống riêng, có thể quen thử vài thanh niên tốt.” Ông hơi dừng lại, giọng điệu bình thản nói tiếp: “Con đã xem qua mấy tờ báo kia, đã biết rõ rồi, gia đình mình không chấp nhận loại người có hoàn cảnh gia đình khó nói này.”
Ông không nhìn vào đôi mắt thất vọng của con gái, tiếp lời: “Không chỉ hoàn cảnh gia đình, ảnh chụp hắn đánh ba mình phải vào đồn cảnh sát là thật, hắn bị đuổi học có thể thấy được nhân phẩm không ra gì của hắn, trên báo viết mẹ hắn còn bị…”
“Ba đừng nói nữa!” Cố Nhan bịt tai, sau lưng toàn mồ hôi lạnh, không tin lời này là do ba mình nói ra.
“Anh và mẹ anh ấy bị hại.”
“Người bị hại?” Cố Trung Lâm hừ một tiếng, lười biếng nói thêm, Cố Nhan nếu còn chút lý trí, sẽ hiểu ý ông nói.
Cố Nhan lắc đầu tự nói: “Ba làm con thấy sợ, ba thật sự làm con thấy… buồn nôn! Không, buồn nôn nhất là con, con là con gái ba, vì thế con mới phát hiện bản thân mình ghê tởm, buồn nôn tới mức nào.”
Trái tim Cố Nhan như bị dao cắt từng chút một, mờ mịt lau nước mắt rời đi. Cố Trung Lâm thấy cô không nghe lọt lời ông, tức giận quát: “Con đứng lại cho ba? Con vẫn muốn tìm nó à?”
“Đúng, con đi tìm anh ấy.” Cố Nhan không quay đầu lại, bình tĩnh nói.
“Ba chỉ nói con một lần, nếu dám qua lại với tên không đứng đắn này, tiền của ba con đừng mơ lấy được! Nhà, xe, công ty đều là tiền của ba, con đừng nghĩ có thể trông cậy vào.”
Cố Nhan đứng ở cửa thư phòng cười lạnh, rồi nhanh chóng lấy thẻ căn cước và điện thoại ra khỏi túi. Cô ném cả túi trên đất:
“Vậy ba cứ lấy lại hết đi, con cũng không cần gì mấy thứ này.”
Cố Nhan mệt mỏi ngủ thẳng một giấc tới trưa ngày hôm sau, màn cửa dày nặng che đi ánh sáng ngăn cách cô với thế giới bên ngoài. Cô thỉnh thoảng tỉnh dậy vài lần, rồi lại lăn ra ngủ tiếp.
Đến khi chiếc bụng vì đói mà biểu tình, cô mới miễn cưỡng ngồi dậy.
Cố Nhan lại mơ, thật ra cô chưa từng mơ như vậy.
Trong mơ, thân xác cô được Trần Trạch Húc mang đi khỏi bệnh viện, nhưng linh hồn cô thì vẫn đứng cách Chu Quân Ngôn chỉ vài bước chân.
Anh đứng yên nhìn theo bóng lưng bọn họ càng ngày càng xa, đôi mắt vô cảm trống rỗng.
“Về nhà thôi.” Chu Quân Ngôn nói.
Cố Nhan nhìn bóng dáng cô độc của anh, trong lòng chợt thấy đau đớn.
Nhưng anh không nhìn thấy cô, cũng không nghe thấy.
Qua một lúc lâu, cô thấy anh nhìn hướng bọn họ rời đi, nhẹ nhàng nói: “Cố Nhan.”
“Mình khiến anh ấy đau lòng sao?” Cô nghĩ.
Cố Nhan cầm di động, bàn tay lạnh lẽo nắm chặt lại.
Chạng vạng tối hôm trước, lúc Trần Trạch Húc đưa cô về, cô đã nói cho anh biết chuyện Cố Trung Lâm cố tình phá hoại chuyện tình cảm của cô, hi vọng anh không để tâm chuyện này.
Trần Trạch Húc hiểu rõ liền nói:
“Yên tâm đi, anh biết mình nên làm như thế nào. Em cũng nên nói rõ cho Cố tổng biết những suy nghĩ trong lòng mình, ông ấy rất lo lắng cho em.”
————
Cố Nhan ngủ thẳng giấc từ thứ tư tới thứ sáu, buổi chiều đến nhà ông bà ăn cơm. 3 giờ chiều, Cố Trung Lâm gọi điện cho cô.
“Ngủ đến giờ mới dậy? Ba sẵn đường về nhà mang lá trà mua cho ông của con rồi đón con luôn, mình đi sớm về sớm.”
”Tự con đi cũng được.”
Cố Trung Lâm không nói gì, có tiếng điện thoại vang lên, ông liền cúp máy Cố Nhan.
Cố Nhan thay tạm bộ quần áo, mang thuốc uống sau bữa tối để vào túi rồi đi ra ngoài.
Nếu nhớ không nhầm thì đã một tháng cô chưa gặp tài xế Tiểu Vương. Cô ngồi trong xe thể thao, nhưng tốc độ xe quá nhanh làm Cố Nhan thấy hơi khó chịu.
Lúc đi qua đèn xanh đèn đỏ, Cố Trung Lâm gọi cho cô bảo có việc gấp, kêu cô đừng chờ ông, khi xong việc ông sẽ qua ngay.
Cố Nhan nhìn đồng hồ thấy còn sớm, liền hỏi: “Vậy con mang lá trà lên cho ông trước nhé?”
Ông khẽ ừ một tiếng, cũng không biết có nghe thấy lời cô nói không.
Cố Nhan đặt điện thoại xuống, bảo Tiểu Vương quay xe lại.
————
Cố Nhan lấy chìa khóa trong túi ra, nhưng cô nhớ rõ mỗi thứ sáu dì giúp việc sẽ tới quét dọn nhà nên nhấn chuông cửa, không bao lâu đã có người ra mở cửa.
Cố Nhan thuận miệng hỏi: “Dì biết ba cháu để lá trà chỗ nào không?”
“Tôi không rõ lắm, cô tìm thử ngăn tủ phòng khách hoặc trong thư phòng xem.”
Cố Nhan tìm tủ chứa đồ trong phòng khách nhưng không thấy, cô vừa chuẩn bị gọi cho Cố Trung Lâm vừa đi đến thư phòng tìm thử.
Vào thư phòng liền thấy một hộp quà hình vuông to có chữ trà đặt cạnh bàn, Cố Nhan đi tới, định cầm nó ra ngoài thì phát hiện giữa bàn có vài bức ảnh chụp trên mấy tờ báo cũ từ vài năm trước, bị laptop đè lên.
Cô lập tức nhận ra người trên ảnh.
Cô rút ra xem, một lúc lâu mới lấy lại hô hấp bình thường.
Cô nhắn cho tài xế: “Không cần chờ tôi.”
Năm giờ rưỡi, Cố Nhan ngồi trong thư phòng thì nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn bước vào nhà. Ông bình tĩnh bảo dì giúp việc về trước, sau đó nhanh chóng xuất hiện tại thư phòng.
Cố Nhan cầm tấm hình, thẳng thắn nhìn ông: “Sao lại có mấy thứ này ở đây? Ba điều tra anh ấy?”
Nghe lời đồn từ người khác rằng Cố Nhan đang si mê một tên nhóc ở văn phòng chính phủ, Cố Trung Lâm không có ý kiến gì, chỉ thuận tiện đi điều tra.
Nhưng kết quả làm ông thất vọng! Chu Quân Ngôn bảy, tám năm trước đã tạo nên cơn sốt nhỏ ở kỳ thi đại học Thành phố A. Có ba tòa soạn muốn phỏng vấn anh và Chu Ninh, nhưng tất cả đều bị anh thẳng thừng từ chối. Tuy vậy vẫn có một toà soạn vô đạo đức đem những hình ảnh tin tức vụn vặt mà họ thu thập được, đánh bóng rồi đưa lên trang bìa.
Cố Trung Lâm chán ghét nhìn thông tin cha mẹ Chu Quân Ngôn gặp rắc rối qua những bức ảnh chụp tại đồn cảnh sát trên tờ báo cũ cách đây vài năm, ông không thể nào chấp nhận con rể xuất thân từ một gia đình như vậy được.
“Không phải ba nói con cứ đến nhà ông trước sao?”
Cố Trung Lâm nới lỏng cà vạt, không chút để ý nói: “Con gái ba ở cùng một tên đàn ông cha mình là ai không biết, thân làm ba không lẽ không được điều tra hắn sao?”
“Cha là ai không biết?”
Những lời này dễ dàng hạ gục Cố Nhan.
Cơ thể cô run rẩy, cười khẽ:
“Nếu anh ấy không biết cha anh ấy là ai, vậy con cũng không biết mẹ mình là ai, ba dựa vào đâu mà đi xem thường anh ấy?” Cô cố tình hỏi.
Cố Trung Lâm bị thái độ của cô chọc giận, lông mày nhăn thành chữ Xuyên.
“Con xem lại thái độ của mình đi? Nuôi con khôn lớn, cho con tự do thoải mái ra đời không phải để con đi làm mấy chuyện như này! Ba không quản đến thì con bất mãn cái gì?”
Cố Nhan chậm chạp gật đầu: “Vậy ba nói đúng, những gì con làm đều sai, đều không đứng đắn, ba đừng đi thăm dò, quấy rầy anh ấy nữa.”
Cố Trung Lâm thấy cô dùng ánh mắt xa lạ nhìn mình, cảm giác quyền làm cha bị khiêu chiến, ông lập tức nổi giận: “Quấy rầy hắn ta? Ừ, vậy con nghĩ nó liệu còn có thể làm việc suôn sẻ ở đó nữa không đây?” Ông ẩn ý nhìn cô.
Cố Nhan khó tin mở to mắt, cơ thể không kìm được run rẩy, cô đứng bật dậy: “Ba đừng đi làm phiền anh ấy là tốt nhất! Nếu ba dám làm, ba lập tức sẽ có một cô con gái bị phạm tội cưỡng gian!
Haha, ba cho rằng con gái mình là miếng bánh thơm ngon sao? Đều là do con theo đuổi, ép buộc anh ấy! Anh ấy không thèm để ý đến con, vậy nên con lấy tiền của ba thuê người trói anh ấy lại, rồi bỏ thuốc lợi dụng anh ấy!”
Tay nắm điện thoại của cô run run, cười lạnh: “Nếu ba không tin, con vẫn còn video lưu lại đây, nếu ba dám đi làm phiền anh ấy, con liền cho tất cả mọi người biết ba có một cô con gái phạm tội cưỡng gian.”
“Câm miệng!” Cố Trung Lâm tiến lên định tát cô nhưng nhìn thấy ánh mắt không trốn tránh của cô, ông tỉnh táo lại, thu tay về.
Cùng đứa con nít so đo sao? Ông bỏ tay sau lưng, hít sâu, lúc lâu sau mới đổi giọng.
“Thế con có biết tại sao ba không ngăn con quen hắn không? Vì con là con gái ba nên ba hiểu rõ, người khác càng không cho con làm gì thì con càng cố làm. Hiện tại con đã sống riêng, có thể quen thử vài thanh niên tốt.” Ông hơi dừng lại, giọng điệu bình thản nói tiếp: “Con đã xem qua mấy tờ báo kia, đã biết rõ rồi, gia đình mình không chấp nhận loại người có hoàn cảnh gia đình khó nói này.”
Ông không nhìn vào đôi mắt thất vọng của con gái, tiếp lời: “Không chỉ hoàn cảnh gia đình, ảnh chụp hắn đánh ba mình phải vào đồn cảnh sát là thật, hắn bị đuổi học có thể thấy được nhân phẩm không ra gì của hắn, trên báo viết mẹ hắn còn bị…”
“Ba đừng nói nữa!” Cố Nhan bịt tai, sau lưng toàn mồ hôi lạnh, không tin lời này là do ba mình nói ra.
“Anh và mẹ anh ấy bị hại.”
“Người bị hại?” Cố Trung Lâm hừ một tiếng, lười biếng nói thêm, Cố Nhan nếu còn chút lý trí, sẽ hiểu ý ông nói.
Cố Nhan lắc đầu tự nói: “Ba làm con thấy sợ, ba thật sự làm con thấy… buồn nôn! Không, buồn nôn nhất là con, con là con gái ba, vì thế con mới phát hiện bản thân mình ghê tởm, buồn nôn tới mức nào.”
Trái tim Cố Nhan như bị dao cắt từng chút một, mờ mịt lau nước mắt rời đi. Cố Trung Lâm thấy cô không nghe lọt lời ông, tức giận quát: “Con đứng lại cho ba? Con vẫn muốn tìm nó à?”
“Đúng, con đi tìm anh ấy.” Cố Nhan không quay đầu lại, bình tĩnh nói.
“Ba chỉ nói con một lần, nếu dám qua lại với tên không đứng đắn này, tiền của ba con đừng mơ lấy được! Nhà, xe, công ty đều là tiền của ba, con đừng nghĩ có thể trông cậy vào.”
Cố Nhan đứng ở cửa thư phòng cười lạnh, rồi nhanh chóng lấy thẻ căn cước và điện thoại ra khỏi túi. Cô ném cả túi trên đất:
“Vậy ba cứ lấy lại hết đi, con cũng không cần gì mấy thứ này.”