Chương 10: Quá khứ của hàn thiên dạ
Trong căn rộng lớn xa hoa, trên chiếc giường bóng dáng nhỏ bé của Hạ Tư Noãn đang nằm bất động, các bác sĩ xung quanh đang kiểm tra tình trạng sức khỏe của cô ấy.
Hàn Thiên Dạ ngồi đợi ngay bên cạnh trên chiếc ghế sofa, anh ta quan sát hành động của các bác sĩ, lại nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia vì sợ hãi anh ta mà ngất đi như vậy.
Hàn Thiên Dạ có chút khó chịu, đây là lần đầu tiên anh ta lo lắng cho một người phụ nữ đến vậy sợ cô ấy nhìn thấy dáng vẻ tàn độc đó sẽ sợ hãi tránh xa mình lại sợ bản thân đang có suy nghĩ khác với cô ấy.
Hàn Thiên Dạ là một con cáo già anh ta dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn vô tình để có được ngày hôm nay tiền tài, danh tiếng và quyền lực, anh ta lại càng biết rõ tình yêu là liều thuốc độc tự nói với lòng không được vây vào thứ tình cảm đó anh ta vốn không có trái tim càng không biết yêu một người con gái.
Hạ Tư Noãn cũng chỉ là một món đồ chơi anh ta mang về và sự tồn tại đó chỉ là lợi dụng,...
Bác sĩ riêng Uyển Thâm:-"Thưa ngày, cô ấy ngất đi vì chịu đã kích lớn ạ, do quá sợ hãi, chúng tôi đã tiêm thuốc rồi, để cô ấy nghỉ ngơi mấy hôm thôi là sẽ ổn ạ. Cũng cần sự quan tâm, chăm sóc từ mọi người để ổn định lại tinh thần."
- "Chúng tôi xin phép về trước ạ!"
Hàn Thiên Dạ:-"Được rồi, đi đi"
Nhìn người con gái nhỏ bé yếu ớt trước mặt cũng chỉ là một đứa trẻ.
Hàn Thiên Dạ bất giác nhớ về lúc mình còn nhỏ, trong tâm trí anh ta hiện ra khung cảnh hoang sơ vắng vẻ của một cô nhi viện ngoại ô thành phố Y nghèo nàn rách nát cùng hình ảnh cậu bé khoảng 5,6 tuổi quần áo rách rưới tã tơi trông vô cùng bẩn thỉu.
Thân thể đầy những vết thương chi chít bị nhốt trong nhà củi cùng lũ chuột chịu đói chịu rét trong đêm giao thừa lúc mà những đứa trẻ khác đang hạnh phúc bên gia đình đón năm mới.
Anh ta đã lớn lên ở đây cùng STI và khoảng 20 đứa trẻ khác, viện trưởng ở đó đã lợi dụng họ như một công cụ kiếm tiền, xin từ thiện khắp nơi nhưng những đứa trẻ này lại chưa từng được ăn no một ngày nào, đứa nào đứa nấy trông cũng vừa gầy vừa yếu ớt xanh xao thê thảm vô cùng.
Những đứa trẻ không nghe lời và thường xuyên bỏ trốn như Hàn Thiên Dạ luôn phải chịu dày vò bị đánh đập hành hạ, bị bỏ đói, bị mắng chửi thậm tệ mỗi ngày.
Trong mắt bọn chúng những vs đứa trẻ này là công cụ kiếm tiền chỉ được nuôi như gia súc gia cầm, càng thê thảm sẽ càng lấy được nước mắt lòng thương hại của người khác, bọn trẻ phải ra ngoài đi xin ăn đi bán vé số nhưng luôn trong tầm kiểm soát của chúng.
Từng có một cậu bạn bị bệnh rất nặng nhưng vì không được chạy chữa sức khỏe ngày càng yếu và cuối cùng đến giới hạn đã mất trong vòng tay Hàn Thiên Dạ, khoảng thời gian đó đối với những đứa trẻ chỉ biết dựa vào nhau đúng là không tìm thấy một chút ánh sáng nào cả.
Hàn Thiên Dạ đã bỏ trốn rất nhiều lần và đều bị bắt về ăn no đòn nhưng bản tính cứng rắn của anh ta khiến anh ta kiên trì không bỏ cuộc tìm lại tự do cho mình đến một ngày anh ta đã nhận được đề nghị xin đi cùng của STI cậu bé nhỏ con nhút nhát nhất cô nhi viện.
Và kết quả vẫn như những lần trước họ bị bọn chúng phát hiện nhưng lần này những đứa trẻ ấy lại được tiếng gọi của tự do thôi thúc cấm đầu liều mạng chạy trong cơn mưa lớn khó khăn lắm mới cắt đuôi bọn chúng được, bọn chúng vẫn ráo riết truy đuổi tìm kiếm những đứa trẻ khắp nơi.
Hàn Thiên Dạ và STi vì trốn chạy mà đói đến mức phải moi đồ ăn trong thùng rát ra để ăn lại bị chó hoang đuổi theo cắn, rồi họ cùng nhau ngủ dưới gầm cầu, vừa ngủ vừa canh chừng mấy người ở cô nhi viện phát hiện.
Rất may mắn cho họ vì đã được một người đàn ông khi ấy là đại ca của băng đảng lớn ông ta quyết định nhận nuôi hai người và ông ta có một điều kiện cả hai sẽ làm con nuôi bán mạng sống cho ông ta.
Hàn Thiên Dạ được dạy tất cả những kĩ năng ám sát, dạy cách dùng súng, cả những suy nghĩ tàn độc của ông ta càng ngày càng trở nên lạnh lùng ít nói và vô cùng trung thành.
Nhưng đến một ngày năm 14 tuổi anh ta đã làm nhiệm vụ nguy hiểm giải quyết kẻ thì lớn nhất của ông ta và Hàn Thiên Dạ đã thua, anh ta đã để lại 100 mấy huynh đệ bị bắn chết, STI bị thương còn nửa cái mạng, anh ta cũng đến giới hạn toàn thân đẫm máu dìu STI trong con hẻm nhỏ bị truy đuổi ráo riết cả hai đang cật lực bỏ chạy nhưng khi vừa về đến nơi.
Cha nuôi chẳng những không được chữa trị anh ta còn bị đánh đến thừa chết thiếu sống người cha luôn giả vờ tốt bụng đã để lộ bộ mặt của mình, sự thờ ơ coi thường thậm chí cho người nhốt anh ta lại đánh đập nhẫn tâm hơn nữa vì Hàn Thiên Dạ đã không hoàn thành nhiệm vụ ông ta giao, sẵn sàng giết chết anh ta như một con chó trung thành được nuôi nấng vì mục đích.
Đó là lần đầu tiên anh ta cảm thấy niềm tin vào một người bị phá vỡ, Hàn Thiên Dạ của năm 15 tuổi đã tàn nhẫn máu lạnh, vì những nhiệm vụ của ông ta mà sẵn sàng giết những ai cản trở mặc kệ đồng đội xin giúp đỡ, giết cả những người vô tội, anh ta luôn cho rằng "Chỉ có những kẻ yếu đuối mới đồng cảm với nỗi đau của người khác!"
Trái tim ngày càng lạnh giá sau những tháng ngày chém giết "người chết ta sống", sống như một cổ máy như một vòng lặp tuần hoàn chỉ biết theo mệnh lệnh, giúp cha nuôi tranh giành địa bàn bán thuốc phiện, ma túy, ám sát các viên chức, đối đầu với tất cả nguy hiểm làm bia đỡ đạn mở rộng địa bàn cho ông ta chỉ vì lúc đó Hàn Thiên Dạ chưa đủ mạnh không thể chống lại ông ta,...là lúc những nỗi đau về thể xác không còn là gì quan trọng nữa.
Nhưng từ khi 20 tuổi Hàn Thiên Dạ đã không quay về thành phố Y bắt đầu chống đối cha nuôi, chỉ đồng ý nhận nhiệm vụ từ xa 14 năm nay một mình anh ta thâu tóm, tiêu diệt những tên cọp cán ở thành phố X này biến nó thành địa bàn của mình xây dựng công ty riêng để rửa tiền, thỉnh thoảng lại phải đi ám sát cướp hàng của người khác giúp ông ta.
Nhưng có vẻ ông ta đang đề phòng anh như đề phòng sói, cho người thủ tiêu, sợ thế lực anh ta lớn mạnh sẽ quay lại cắn ông ta, nghĩ đến đây Hàn Thiên Dạ lại khó chịu trong lòng và cực kỳ căm phẫn.
Mấy năm nay cuộc sống của anh ta cũng không có gì thú vị lâu lâu lại phá chuyện làm ăn của cha nuôi, ám sát ông ta nhưng giờ Hạ Tư Noãn xuất hiện khiến anh ta có chút hứng thú mong muốn và dục vọng nhưng đó cũng là chút niềm vui nho nhỏ giữ cuộc sống hằng ngày kẻ thù ở khắp nơi rình rập lấy mạng anh ta.
Hàn Thiên Dạ vào nhà tắm, bật nước lạnh xối vào cơ thể tỉ lệ vàng rắn chắc rửa sạch máu của những kẻ phản bội, những kẻ dám ám sát anh ta trong ngày hôm nay, sự lạnh lẽo cũng là để trấn tĩnh bản thân không nên có suy nghĩ khác.
Hàn Thiên Dạ cười lạnh:"Đúng là một bữa tiệc sinh nhật khát máu!"
Hàn Thiên Dạ bước xuống bếp đón sinh nhật muộn lúc 2 giờ sáng, tất cả thức ăn đã được Phong quản gia hâm nóng lại và để sẵn trên bàn lớn, người làm đứng sắp hàng hai bên "Chúc mừng sinh nhật ngài Dạ!"
Anh ta nhìn lướt qua rồi ngồi xuống bàn, không khí vẫn im lặng lạnh lẽo như vậy đây là lần sinh nhật thứ 35 nhạt nhẽo của Hàn Thiên Dạ. Chiếc bánh nhỏ xấu xí màu hồng ở giữ bàn đã thu hút sự chú ý của Hàn Thiên Dạ.
- "Cái này là ai làm, sao lại để thứ vớ vẩn này lên bàn ăn của tôi." giọng nói trầm lạnh nhạt lần nữa vang lên.
Phong quản gia hiền hòa cung kính:
- "Thưa ngài bánh là do Hạ tiểu thư đích thân làm đấy ạ, tôi có hỗ trợ trong quá trình làm nhưng quên mang vào tủ lạnh để bên ngoài tối hôm qua đến giờ bánh không còn lạnh và kem tan ra rồi ạ."
Hàn Thiên Dạ:-"Là cô ta làm!"
Phong quản gia:-"Cô ấy còn mua cả quà sinh nhật cho ngài nữa đấy ạ, lựa chọn rất lâu còn cùng chúng tôi trang trí bữa tiệc mua pháo đốt, thổi bong bóng lại đợi ngài về tới tận khuya đấy ạ.''
Hàn Thiên Dạ:-"Đợi tôi làm gì! Tôi không cần người con gái yếu đuối đó thương hại" vừa nói giọng vừa nhỏ lại, có lẽ đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến ngày sinh nhật của anh ta ngoài Phong quản gia, bản thân anh ta cũng cho rằng mình không nên được sinh ra để sống cuộc đời chém giết này không có tình yêu thương không biết gia đình mình là ai, bị bỏ rơi bị phản bội,...
Nhưng nếu hôm nay anh ta về sớm hơn bữa tiệc sinh nhật này sẽ là của anh ta bữa tiệc ấm áp có sự chúc mừng của cả cô gái nhỏ nữa, liệu nó có lạnh lẽo như vậy không.
Hàn Thiên Dạ trước nay không ăn đồ ngọt mà lại nếm thử vị của chiếc bánh do Hạ Tư Noãn làm nó khá ngọt nhìn lại xấu nhưng anh ta lại không muốn bỏ đi, không biết Noãn Noãn đối xử tốt với anh ta nhằm mục đích gì nhưng nếu đó là giả thì anh ta cũng muốn tin là thật có lẽ Hàn Thiên Dạ thật sự khao khát tình cảm.
Sự quan tâm của một người dành cho mình, đặc biệt là cô gái nhỏ nhắn dễ thương đó cô ấy đã từng cứu anh ta, cô ấy vừa ngây thơ lại chân thật còn thế giới của Hàn Thiên Dạ chỉ toàn là bóng tối, trái tim anh ta đang từ từ tan mà mà bản thân mình không hay biết.....
Hàn Thiên Dạ ngồi đợi ngay bên cạnh trên chiếc ghế sofa, anh ta quan sát hành động của các bác sĩ, lại nhìn vào gương mặt nhỏ nhắn đáng yêu kia vì sợ hãi anh ta mà ngất đi như vậy.
Hàn Thiên Dạ có chút khó chịu, đây là lần đầu tiên anh ta lo lắng cho một người phụ nữ đến vậy sợ cô ấy nhìn thấy dáng vẻ tàn độc đó sẽ sợ hãi tránh xa mình lại sợ bản thân đang có suy nghĩ khác với cô ấy.
Hàn Thiên Dạ là một con cáo già anh ta dùng mọi thủ đoạn tàn nhẫn vô tình để có được ngày hôm nay tiền tài, danh tiếng và quyền lực, anh ta lại càng biết rõ tình yêu là liều thuốc độc tự nói với lòng không được vây vào thứ tình cảm đó anh ta vốn không có trái tim càng không biết yêu một người con gái.
Hạ Tư Noãn cũng chỉ là một món đồ chơi anh ta mang về và sự tồn tại đó chỉ là lợi dụng,...
Bác sĩ riêng Uyển Thâm:-"Thưa ngày, cô ấy ngất đi vì chịu đã kích lớn ạ, do quá sợ hãi, chúng tôi đã tiêm thuốc rồi, để cô ấy nghỉ ngơi mấy hôm thôi là sẽ ổn ạ. Cũng cần sự quan tâm, chăm sóc từ mọi người để ổn định lại tinh thần."
- "Chúng tôi xin phép về trước ạ!"
Hàn Thiên Dạ:-"Được rồi, đi đi"
Nhìn người con gái nhỏ bé yếu ớt trước mặt cũng chỉ là một đứa trẻ.
Hàn Thiên Dạ bất giác nhớ về lúc mình còn nhỏ, trong tâm trí anh ta hiện ra khung cảnh hoang sơ vắng vẻ của một cô nhi viện ngoại ô thành phố Y nghèo nàn rách nát cùng hình ảnh cậu bé khoảng 5,6 tuổi quần áo rách rưới tã tơi trông vô cùng bẩn thỉu.
Thân thể đầy những vết thương chi chít bị nhốt trong nhà củi cùng lũ chuột chịu đói chịu rét trong đêm giao thừa lúc mà những đứa trẻ khác đang hạnh phúc bên gia đình đón năm mới.
Anh ta đã lớn lên ở đây cùng STI và khoảng 20 đứa trẻ khác, viện trưởng ở đó đã lợi dụng họ như một công cụ kiếm tiền, xin từ thiện khắp nơi nhưng những đứa trẻ này lại chưa từng được ăn no một ngày nào, đứa nào đứa nấy trông cũng vừa gầy vừa yếu ớt xanh xao thê thảm vô cùng.
Những đứa trẻ không nghe lời và thường xuyên bỏ trốn như Hàn Thiên Dạ luôn phải chịu dày vò bị đánh đập hành hạ, bị bỏ đói, bị mắng chửi thậm tệ mỗi ngày.
Trong mắt bọn chúng những vs đứa trẻ này là công cụ kiếm tiền chỉ được nuôi như gia súc gia cầm, càng thê thảm sẽ càng lấy được nước mắt lòng thương hại của người khác, bọn trẻ phải ra ngoài đi xin ăn đi bán vé số nhưng luôn trong tầm kiểm soát của chúng.
Từng có một cậu bạn bị bệnh rất nặng nhưng vì không được chạy chữa sức khỏe ngày càng yếu và cuối cùng đến giới hạn đã mất trong vòng tay Hàn Thiên Dạ, khoảng thời gian đó đối với những đứa trẻ chỉ biết dựa vào nhau đúng là không tìm thấy một chút ánh sáng nào cả.
Hàn Thiên Dạ đã bỏ trốn rất nhiều lần và đều bị bắt về ăn no đòn nhưng bản tính cứng rắn của anh ta khiến anh ta kiên trì không bỏ cuộc tìm lại tự do cho mình đến một ngày anh ta đã nhận được đề nghị xin đi cùng của STI cậu bé nhỏ con nhút nhát nhất cô nhi viện.
Và kết quả vẫn như những lần trước họ bị bọn chúng phát hiện nhưng lần này những đứa trẻ ấy lại được tiếng gọi của tự do thôi thúc cấm đầu liều mạng chạy trong cơn mưa lớn khó khăn lắm mới cắt đuôi bọn chúng được, bọn chúng vẫn ráo riết truy đuổi tìm kiếm những đứa trẻ khắp nơi.
Hàn Thiên Dạ và STi vì trốn chạy mà đói đến mức phải moi đồ ăn trong thùng rát ra để ăn lại bị chó hoang đuổi theo cắn, rồi họ cùng nhau ngủ dưới gầm cầu, vừa ngủ vừa canh chừng mấy người ở cô nhi viện phát hiện.
Rất may mắn cho họ vì đã được một người đàn ông khi ấy là đại ca của băng đảng lớn ông ta quyết định nhận nuôi hai người và ông ta có một điều kiện cả hai sẽ làm con nuôi bán mạng sống cho ông ta.
Hàn Thiên Dạ được dạy tất cả những kĩ năng ám sát, dạy cách dùng súng, cả những suy nghĩ tàn độc của ông ta càng ngày càng trở nên lạnh lùng ít nói và vô cùng trung thành.
Nhưng đến một ngày năm 14 tuổi anh ta đã làm nhiệm vụ nguy hiểm giải quyết kẻ thì lớn nhất của ông ta và Hàn Thiên Dạ đã thua, anh ta đã để lại 100 mấy huynh đệ bị bắn chết, STI bị thương còn nửa cái mạng, anh ta cũng đến giới hạn toàn thân đẫm máu dìu STI trong con hẻm nhỏ bị truy đuổi ráo riết cả hai đang cật lực bỏ chạy nhưng khi vừa về đến nơi.
Cha nuôi chẳng những không được chữa trị anh ta còn bị đánh đến thừa chết thiếu sống người cha luôn giả vờ tốt bụng đã để lộ bộ mặt của mình, sự thờ ơ coi thường thậm chí cho người nhốt anh ta lại đánh đập nhẫn tâm hơn nữa vì Hàn Thiên Dạ đã không hoàn thành nhiệm vụ ông ta giao, sẵn sàng giết chết anh ta như một con chó trung thành được nuôi nấng vì mục đích.
Đó là lần đầu tiên anh ta cảm thấy niềm tin vào một người bị phá vỡ, Hàn Thiên Dạ của năm 15 tuổi đã tàn nhẫn máu lạnh, vì những nhiệm vụ của ông ta mà sẵn sàng giết những ai cản trở mặc kệ đồng đội xin giúp đỡ, giết cả những người vô tội, anh ta luôn cho rằng "Chỉ có những kẻ yếu đuối mới đồng cảm với nỗi đau của người khác!"
Trái tim ngày càng lạnh giá sau những tháng ngày chém giết "người chết ta sống", sống như một cổ máy như một vòng lặp tuần hoàn chỉ biết theo mệnh lệnh, giúp cha nuôi tranh giành địa bàn bán thuốc phiện, ma túy, ám sát các viên chức, đối đầu với tất cả nguy hiểm làm bia đỡ đạn mở rộng địa bàn cho ông ta chỉ vì lúc đó Hàn Thiên Dạ chưa đủ mạnh không thể chống lại ông ta,...là lúc những nỗi đau về thể xác không còn là gì quan trọng nữa.
Nhưng từ khi 20 tuổi Hàn Thiên Dạ đã không quay về thành phố Y bắt đầu chống đối cha nuôi, chỉ đồng ý nhận nhiệm vụ từ xa 14 năm nay một mình anh ta thâu tóm, tiêu diệt những tên cọp cán ở thành phố X này biến nó thành địa bàn của mình xây dựng công ty riêng để rửa tiền, thỉnh thoảng lại phải đi ám sát cướp hàng của người khác giúp ông ta.
Nhưng có vẻ ông ta đang đề phòng anh như đề phòng sói, cho người thủ tiêu, sợ thế lực anh ta lớn mạnh sẽ quay lại cắn ông ta, nghĩ đến đây Hàn Thiên Dạ lại khó chịu trong lòng và cực kỳ căm phẫn.
Mấy năm nay cuộc sống của anh ta cũng không có gì thú vị lâu lâu lại phá chuyện làm ăn của cha nuôi, ám sát ông ta nhưng giờ Hạ Tư Noãn xuất hiện khiến anh ta có chút hứng thú mong muốn và dục vọng nhưng đó cũng là chút niềm vui nho nhỏ giữ cuộc sống hằng ngày kẻ thù ở khắp nơi rình rập lấy mạng anh ta.
Hàn Thiên Dạ vào nhà tắm, bật nước lạnh xối vào cơ thể tỉ lệ vàng rắn chắc rửa sạch máu của những kẻ phản bội, những kẻ dám ám sát anh ta trong ngày hôm nay, sự lạnh lẽo cũng là để trấn tĩnh bản thân không nên có suy nghĩ khác.
Hàn Thiên Dạ cười lạnh:"Đúng là một bữa tiệc sinh nhật khát máu!"
Hàn Thiên Dạ bước xuống bếp đón sinh nhật muộn lúc 2 giờ sáng, tất cả thức ăn đã được Phong quản gia hâm nóng lại và để sẵn trên bàn lớn, người làm đứng sắp hàng hai bên "Chúc mừng sinh nhật ngài Dạ!"
Anh ta nhìn lướt qua rồi ngồi xuống bàn, không khí vẫn im lặng lạnh lẽo như vậy đây là lần sinh nhật thứ 35 nhạt nhẽo của Hàn Thiên Dạ. Chiếc bánh nhỏ xấu xí màu hồng ở giữ bàn đã thu hút sự chú ý của Hàn Thiên Dạ.
- "Cái này là ai làm, sao lại để thứ vớ vẩn này lên bàn ăn của tôi." giọng nói trầm lạnh nhạt lần nữa vang lên.
Phong quản gia hiền hòa cung kính:
- "Thưa ngài bánh là do Hạ tiểu thư đích thân làm đấy ạ, tôi có hỗ trợ trong quá trình làm nhưng quên mang vào tủ lạnh để bên ngoài tối hôm qua đến giờ bánh không còn lạnh và kem tan ra rồi ạ."
Hàn Thiên Dạ:-"Là cô ta làm!"
Phong quản gia:-"Cô ấy còn mua cả quà sinh nhật cho ngài nữa đấy ạ, lựa chọn rất lâu còn cùng chúng tôi trang trí bữa tiệc mua pháo đốt, thổi bong bóng lại đợi ngài về tới tận khuya đấy ạ.''
Hàn Thiên Dạ:-"Đợi tôi làm gì! Tôi không cần người con gái yếu đuối đó thương hại" vừa nói giọng vừa nhỏ lại, có lẽ đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến ngày sinh nhật của anh ta ngoài Phong quản gia, bản thân anh ta cũng cho rằng mình không nên được sinh ra để sống cuộc đời chém giết này không có tình yêu thương không biết gia đình mình là ai, bị bỏ rơi bị phản bội,...
Nhưng nếu hôm nay anh ta về sớm hơn bữa tiệc sinh nhật này sẽ là của anh ta bữa tiệc ấm áp có sự chúc mừng của cả cô gái nhỏ nữa, liệu nó có lạnh lẽo như vậy không.
Hàn Thiên Dạ trước nay không ăn đồ ngọt mà lại nếm thử vị của chiếc bánh do Hạ Tư Noãn làm nó khá ngọt nhìn lại xấu nhưng anh ta lại không muốn bỏ đi, không biết Noãn Noãn đối xử tốt với anh ta nhằm mục đích gì nhưng nếu đó là giả thì anh ta cũng muốn tin là thật có lẽ Hàn Thiên Dạ thật sự khao khát tình cảm.
Sự quan tâm của một người dành cho mình, đặc biệt là cô gái nhỏ nhắn dễ thương đó cô ấy đã từng cứu anh ta, cô ấy vừa ngây thơ lại chân thật còn thế giới của Hàn Thiên Dạ chỉ toàn là bóng tối, trái tim anh ta đang từ từ tan mà mà bản thân mình không hay biết.....