Chương 1: Quá khứ
“Tử Hiên..Tử Hiên...Aaa...”
Ninh Dư bừng tỉnh lại sau cơn ác mộng năm đó. Cô thất thần ngồi dậy dựa vào tường, đưa hai tay ôm mặt. Lại mơ về giấc mơ năm đó rồi. Chính là cái năm thứ hai đại học, cuộc sống hạnh phúc yên bình của cô hoàn toàn bị phá vỡ. Từ một cô tiểu thư nhà giàu, đùng một phát công ty ba cô phá sản, ba cô vì không chịu đựng nổi cú sốc sản nghiệp do một tay mình gây dựng lên đi vào đường cùng, liền quyết định tự tử, bỏ lại hai mẹ con cô. Mẹ cô cũng không thể vượt qua cú sốc mà lâm vào bệnh nặng. Ninh Dư, tròn 20 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người con gái, gánh vác mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, đôi vai gầy cũng dường như muốn sụp đổ.
Cùng lúc đó, Ninh Dư cũng quyết định chia tay Chu Tử Hiên – người bạn trai cô quen được hai năm sau khi vào đại học. Nhớ lại ngày hôm đó, cô khoác tay đàn anh khóa trên của cô, đi đến trước mặt Chu Tử Hiên, nói những lời tổn thương anh.
“Chu Tử Hiên, chúng ta chia tay đi...” Ninh Dư sau khi nói xong câu đó, cô cảm thấy mình hít thở không thông.
Chu Tử Hiên đưa tay kéo Ninh Dư ra khỏi người đàn ông kia, anh sa sầm mặt. Bàn tay đang nắm lấy tay Ninh Dư siết chặt, gằn giọng hỏi cô.
“Em nói gì đó?”
Người đàn ông kia nhíu nhíu mày, đưa tay gạt tay Chu Tử Hiên ra, Ninh Dư cũng thừa cơ dằn tay ra khỏi tay anh. Cô cố gắng hít thở, ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn anh.
“Tôi chưa bao giờ yêu anh. Chẳng qua vì thấy gia cảnh anh xứng với tôi, cũng có chút nhan sắc nên mới chơi đùa một chút thôi. Người tôi yêu là Gia Kỳ, chúng ta chia tay đi. Đừng làm phiền tôi nữa.” Nói rồi Ninh Dư quay người nắm lấy tay Thiệu Gia Kỳ, xoay người bước đi.
Đồng tử Chu Tử Hiên co lại, hơi thở kiềm nén khiến lồng ngực anh phập phồng lên xuống, từng câu nói của cô như cứa thẳng vào tim anh. Không thể chấp nhận được, không thể tin được! Chơi đùa mà đến tận hai năm sao? Chu Tử Hiên lại đưa tay ra níu lấy tay Ninh Dư. Cố để giọng nói của mình bình tĩnh lại.
“Em nói dối. Dư Dư, em nói đi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng giải quyết có được không? Còn hai tháng nữa là chúng ta cùng đi du học rồi, đang êm đẹp vì sao lại chia tay chứ?”
Ninh Dư nhìn bàn tay đang níu lấy tay mình, có hơi run rẩy. Tim cô thắt lại, cố kìm nén để nước mắt không rơi, cô cắn chặt môi. Dứt khoát đẩy tay Chu Tử Hiên ra.
“Anh không hiểu tiếng người à? Ai muốn đi du học với anh chứ? Chu đại thiếu gia, tôi lặp lại một lần nữa. Chúng ta chia tay! Đừng làm phiền tôi nữa.”
Nói rồi không đợi Chu Tử Hiên phản ứng nữa, Ninh Dư nắm tay Thiệu Gia Kỳ kéo anh đi, mở cửa ngồi lên chiếc Porsche của Thiệu Gia Kỳ lái đi. Cả quá trình Ninh Dư không dám quay đầu lại, cô sợ chỉ cần nhìn Chu Tử Hiên một cái sẽ khiến cô không đành lòng mà chạy tới ôm anh. Ninh Dư siết chặt nắm tay, móng tay báu vào lòng bàn tay cô rướm máu, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Thiệu Gia Kỳ thở dài, rút khăn giấy ra đưa cho cô.
“Tiểu Dư, sao phải làm tới mức này chứ? Em cứ nói thật với cậu ấy, biết đâu cậu ấy sẽ có hướng giải quyết tốt nhất cho chuyện của tụi em thì sao?”
Nghe Thiệu Gia Kỳ nói, Ninh Dư càng đau lòng. Cô nghẹn ngào trả lời.
“Anh ấy chẳng có cách giải quyết gì đâu. Anh ấy chắc chắn sẽ không đi du học nữa. Cuộc đời của em đã thế này rồi, em không nên kéo chân anh ấy...”
Thiệu Gia Kỳ nghe cô nói thì thở dài thườn thượt. Anh với Ninh Dư chỉ đơn giản là bạn bè, nhưng đặc biệt hơn chút là anh còn là hàng xóm của gia đình Ninh Dư. Bỗng nhiên một ngày cô bé này chạy tới, nhờ anh giả làm bạn trai của cô. Nhìn hai người, ai cũng đau lòng như sắp chết thế này, anh cũng thấy hơi áy náy với cậu bạn kia.
Vì là hàng xóm nên anh hoàn toàn biết hiện tại gia đình Ninh Dư đang rơi vào hoàn cảnh nào. Thấy tội nghiệp cô, nên Thiệu Gia Kỳ đồng ý lời nhờ vả của cô. Thiệu Gia Kỳ nhìn sang Ninh Dư, thấy cô cố gắng kìm nén tiếng nấc, hai bả vai run rẩy, anh cũng không muốn nói nhiều, sợ càng nói càng khiến cô đau lòng, im lặng chở cô về nhà.
Đêm đó Ninh Dư nhốt mình trong phòng, chỉ biết khóc rồi khóc. Cô không ăn không uống, khóc rồi mệt quá ngủ thiếp đi, tỉnh dậy rồi lại khóc.
Sau hôm chia tay Chu Tử Hiên, Ninh Dư nhốt mình trong nhà một tháng trời, chỉ tới bệnh viện chăm mẹ xong lại về nhà ôm đầu gối ngồi trong phòng. Chu Tử Hiên cứ gọi điện cho cô suốt, còn tới nhà tìm cô. Nghe bạn bè cô nói, anh còn đến lớp tìm cô nữa. Thấy anh như vậy, Ninh Dư quyết định nhắn cho anh một tin cuối rồi xin phép nghỉ học tại trường.
Nội dung tin nhắn cũng chỉ toàn là những từ ngữ gây tổn thương anh. Sau tin nhắn đó, Chu Tử Hiên chỉ nhắn lại cho cô một chữ “Được.” Rồi từ ngày hôm đó anh cũng không liên lạc với cô nữa. Qua bạn bè, Ninh Dư biết là anh đã đi du học theo đúng như lịch trình đã sắp xếp trước đó.
Cô nặng nề thở ra, cuối cùng cũng xong rồi. Cuối cùng...cô cũng tự tay đánh mất anh.
Dù sao thì cô cũng phải tiếp tục cuộc sống của mình thôi. Một cuộc sống không còn người ba yêu thương cô nữa, cũng không còn người con trai mang tên Chu Tử Hiên nữa.
Ngoài tự chăm lo tiền viện phí cho mẹ, Ninh Dư còn phải lo cả tiền học phí và một khoản nợ do ba cô để lại. Ninh Dư bán hết mọi tài sản trong nhà để trả nợ, chỉ giữ lại đúng căn nhà của gia đình cô. Cũng may là vẫn còn dư lại một ít để lo tiền viện phí. Cô quyết định kiếm một công việc làm thêm, vừa đi làm vừa đi học, rốt cuộc vẫn có thể lay lắt mà sống tiếp. Cuộc sống vất vả khiến cô không có thời gian nhớ tới những việc vừa trải qua, nhưng mỗi đêm bước về ngôi nhà trống vắng, lòng cô vẫn quặn đau.
Ninh Dư bừng tỉnh lại sau cơn ác mộng năm đó. Cô thất thần ngồi dậy dựa vào tường, đưa hai tay ôm mặt. Lại mơ về giấc mơ năm đó rồi. Chính là cái năm thứ hai đại học, cuộc sống hạnh phúc yên bình của cô hoàn toàn bị phá vỡ. Từ một cô tiểu thư nhà giàu, đùng một phát công ty ba cô phá sản, ba cô vì không chịu đựng nổi cú sốc sản nghiệp do một tay mình gây dựng lên đi vào đường cùng, liền quyết định tự tử, bỏ lại hai mẹ con cô. Mẹ cô cũng không thể vượt qua cú sốc mà lâm vào bệnh nặng. Ninh Dư, tròn 20 tuổi, là độ tuổi đẹp nhất của người con gái, gánh vác mọi chuyện lớn nhỏ trong nhà, đôi vai gầy cũng dường như muốn sụp đổ.
Cùng lúc đó, Ninh Dư cũng quyết định chia tay Chu Tử Hiên – người bạn trai cô quen được hai năm sau khi vào đại học. Nhớ lại ngày hôm đó, cô khoác tay đàn anh khóa trên của cô, đi đến trước mặt Chu Tử Hiên, nói những lời tổn thương anh.
“Chu Tử Hiên, chúng ta chia tay đi...” Ninh Dư sau khi nói xong câu đó, cô cảm thấy mình hít thở không thông.
Chu Tử Hiên đưa tay kéo Ninh Dư ra khỏi người đàn ông kia, anh sa sầm mặt. Bàn tay đang nắm lấy tay Ninh Dư siết chặt, gằn giọng hỏi cô.
“Em nói gì đó?”
Người đàn ông kia nhíu nhíu mày, đưa tay gạt tay Chu Tử Hiên ra, Ninh Dư cũng thừa cơ dằn tay ra khỏi tay anh. Cô cố gắng hít thở, ngước đôi mắt lạnh lùng lên nhìn anh.
“Tôi chưa bao giờ yêu anh. Chẳng qua vì thấy gia cảnh anh xứng với tôi, cũng có chút nhan sắc nên mới chơi đùa một chút thôi. Người tôi yêu là Gia Kỳ, chúng ta chia tay đi. Đừng làm phiền tôi nữa.” Nói rồi Ninh Dư quay người nắm lấy tay Thiệu Gia Kỳ, xoay người bước đi.
Đồng tử Chu Tử Hiên co lại, hơi thở kiềm nén khiến lồng ngực anh phập phồng lên xuống, từng câu nói của cô như cứa thẳng vào tim anh. Không thể chấp nhận được, không thể tin được! Chơi đùa mà đến tận hai năm sao? Chu Tử Hiên lại đưa tay ra níu lấy tay Ninh Dư. Cố để giọng nói của mình bình tĩnh lại.
“Em nói dối. Dư Dư, em nói đi. Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, chúng ta cùng giải quyết có được không? Còn hai tháng nữa là chúng ta cùng đi du học rồi, đang êm đẹp vì sao lại chia tay chứ?”
Ninh Dư nhìn bàn tay đang níu lấy tay mình, có hơi run rẩy. Tim cô thắt lại, cố kìm nén để nước mắt không rơi, cô cắn chặt môi. Dứt khoát đẩy tay Chu Tử Hiên ra.
“Anh không hiểu tiếng người à? Ai muốn đi du học với anh chứ? Chu đại thiếu gia, tôi lặp lại một lần nữa. Chúng ta chia tay! Đừng làm phiền tôi nữa.”
Nói rồi không đợi Chu Tử Hiên phản ứng nữa, Ninh Dư nắm tay Thiệu Gia Kỳ kéo anh đi, mở cửa ngồi lên chiếc Porsche của Thiệu Gia Kỳ lái đi. Cả quá trình Ninh Dư không dám quay đầu lại, cô sợ chỉ cần nhìn Chu Tử Hiên một cái sẽ khiến cô không đành lòng mà chạy tới ôm anh. Ninh Dư siết chặt nắm tay, móng tay báu vào lòng bàn tay cô rướm máu, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Thiệu Gia Kỳ thở dài, rút khăn giấy ra đưa cho cô.
“Tiểu Dư, sao phải làm tới mức này chứ? Em cứ nói thật với cậu ấy, biết đâu cậu ấy sẽ có hướng giải quyết tốt nhất cho chuyện của tụi em thì sao?”
Nghe Thiệu Gia Kỳ nói, Ninh Dư càng đau lòng. Cô nghẹn ngào trả lời.
“Anh ấy chẳng có cách giải quyết gì đâu. Anh ấy chắc chắn sẽ không đi du học nữa. Cuộc đời của em đã thế này rồi, em không nên kéo chân anh ấy...”
Thiệu Gia Kỳ nghe cô nói thì thở dài thườn thượt. Anh với Ninh Dư chỉ đơn giản là bạn bè, nhưng đặc biệt hơn chút là anh còn là hàng xóm của gia đình Ninh Dư. Bỗng nhiên một ngày cô bé này chạy tới, nhờ anh giả làm bạn trai của cô. Nhìn hai người, ai cũng đau lòng như sắp chết thế này, anh cũng thấy hơi áy náy với cậu bạn kia.
Vì là hàng xóm nên anh hoàn toàn biết hiện tại gia đình Ninh Dư đang rơi vào hoàn cảnh nào. Thấy tội nghiệp cô, nên Thiệu Gia Kỳ đồng ý lời nhờ vả của cô. Thiệu Gia Kỳ nhìn sang Ninh Dư, thấy cô cố gắng kìm nén tiếng nấc, hai bả vai run rẩy, anh cũng không muốn nói nhiều, sợ càng nói càng khiến cô đau lòng, im lặng chở cô về nhà.
Đêm đó Ninh Dư nhốt mình trong phòng, chỉ biết khóc rồi khóc. Cô không ăn không uống, khóc rồi mệt quá ngủ thiếp đi, tỉnh dậy rồi lại khóc.
Sau hôm chia tay Chu Tử Hiên, Ninh Dư nhốt mình trong nhà một tháng trời, chỉ tới bệnh viện chăm mẹ xong lại về nhà ôm đầu gối ngồi trong phòng. Chu Tử Hiên cứ gọi điện cho cô suốt, còn tới nhà tìm cô. Nghe bạn bè cô nói, anh còn đến lớp tìm cô nữa. Thấy anh như vậy, Ninh Dư quyết định nhắn cho anh một tin cuối rồi xin phép nghỉ học tại trường.
Nội dung tin nhắn cũng chỉ toàn là những từ ngữ gây tổn thương anh. Sau tin nhắn đó, Chu Tử Hiên chỉ nhắn lại cho cô một chữ “Được.” Rồi từ ngày hôm đó anh cũng không liên lạc với cô nữa. Qua bạn bè, Ninh Dư biết là anh đã đi du học theo đúng như lịch trình đã sắp xếp trước đó.
Cô nặng nề thở ra, cuối cùng cũng xong rồi. Cuối cùng...cô cũng tự tay đánh mất anh.
Dù sao thì cô cũng phải tiếp tục cuộc sống của mình thôi. Một cuộc sống không còn người ba yêu thương cô nữa, cũng không còn người con trai mang tên Chu Tử Hiên nữa.
Ngoài tự chăm lo tiền viện phí cho mẹ, Ninh Dư còn phải lo cả tiền học phí và một khoản nợ do ba cô để lại. Ninh Dư bán hết mọi tài sản trong nhà để trả nợ, chỉ giữ lại đúng căn nhà của gia đình cô. Cũng may là vẫn còn dư lại một ít để lo tiền viện phí. Cô quyết định kiếm một công việc làm thêm, vừa đi làm vừa đi học, rốt cuộc vẫn có thể lay lắt mà sống tiếp. Cuộc sống vất vả khiến cô không có thời gian nhớ tới những việc vừa trải qua, nhưng mỗi đêm bước về ngôi nhà trống vắng, lòng cô vẫn quặn đau.