Chương 1: 1: Người bán kẹo
Bình minh trên biển, tia nắng nhè nhẹ chiếu trên các đợt sóng đổ xô, bà cụ chừng sáu mươi đi dọc bờ biển cầm trên tay cây kẹp gắp gắp những con sao biển bỏ vào gùi lá dừa.
Bỗng một miếng vải ướt đẫm nước làm bà ta chú ý, bà dùng kẹp gắp mở lớp vải ra, đôi mắt mở to bất ngờ khi có đứa trẻ trong đó, làn da xanh ngắt vì được bọc trong khăn thấm nước.
Bà cụ nhìn xung quanh mặt biển vắng lặng, người mang đứa nhỏ đến chẳng để lại dấu chân do sóng đã vỗ trôi tất cả, cơn gió lạnh lẽo thổi vài sợi tóc mai bạc phết ngang tầm mắt, bà mới nhìn xuống đứa nhỏ lại lần nữa, trong lòng có chút thương cảm với đứa bé còn quá nhỏ đã bị bỏ rơi.
Bà cuối cùng đã cởi áo khoát ra, bỏ chiếc khăn cũ, lấy áo của mình choàng qua cơ thể nhỏ bé của nó, đứa trẻ đang sốt nóng hôi hổi như chiếc túi giữ nhiệt mùa đông, bà cụ mỉm cười.
Auranna: con ngoan thật, sống cùng bà thì thiệt thòi cho con, nhưng cũng không thể để con ở lại chết cóng.
Auranna là một người bán thuốc, nhà của bà cách xa thành phố, trước nhà là khu rừng thảo mộc, phía sau là biển, cuộc sống cứ như vậy trôi qua vài năm, đứa trẻ yếu ớt ngày trước đã 4 tuổi, bà gọi nó là Mick.
Một ngày khi Auranna đang ngồi đan len trên chiếc ghế, cậu bé chạy lại ngồi xuống sàn, tựa cằm lên đùi bà, đôi mắt lanh lợi mở to khẽ chạm chiếc chuôn tim già cỗi một nhịp khiến nó ngân vang.
Mick: bà ơi, có phải bà nói là khi cháu lớn hơn cháu có thể tự đặt tên cho mình đúng không?
Auranna xoa đầu cậu bé, cho dù nó vốn chẳng liên quan gì đến cuộc đời bà nhưng bà đã chăm sóc nó, nhìn nó lớn lên, bà cũng biết trong tâm trí của đứa nhỏ 4 tuổi như nó, bà là hầu hết cả thế giới nên bà cũng yêu đứa nhỏ này vô cùng.
Auranna cười đôn hậu: ừm, con chọn tên gì vậy?
Mick: tên là Laurey.
Auranna biết ngay đó là tên một chàng trai đồng tính bán kẹo đường, cậu ấy là người rất hài hước và được lòng trẻ con, bà lờ mờ nhìn thấu được tâm trí của đứa nhỏ trong khi nó còn chưa hiểu được mình.
Auranna: tại sao lại là cái tên đó mà không phải tên khác vậy?
Laurey chỉ cười giảo hoạt đứng lên, điệu bộ như sắp chạy tới nơi: chọn lựa cũng cần lý do sao ạ?
Auranna cũng cười theo, bà cảm động vì đứa nhỏ bà nuôi đã lớn rất nhiều, gật gật chiếc đầu làm đám da cổ nhăn đùm đun đưa.
Auranna: ừm, vậy con chọn tên Laurey thì bà sẽ gọi con là Laurey nhé.
Cậu bé vui mừng nhảy cẩn lên cao, đôi chân đó vừa phóng lên đã bước chạy thẳng ra cửa chơi đùa với đám trẻ.
Laurey: dạ.
Bà tối hôm đó đã đến chỗ cửa hàng kẹo của Laurey, đứng bên cạnh cửa hàng quan sát, những bé trai, những bé gái đến mua rất nhiều, trong số những đứa trẻ đó có lát đát một phần nhỏ những đứa trẻ giống Laurey.
Auranna đợi khi những đứa trẻ không còn đến nhiều mới bước đến gần.
Laurey: chào bà Auranna, bà muốn mua kẹo cho Mick sao?
Auranna nói ra chuyện lúc chiều một cách nửa đùa nửa thật, trong giọng điệu tự nhiên của bà có hàm ý khiến chàng trai kia nghe hiểu ngay lập tức: từ nhỏ tôi đã hứa rằng khi Mick lớn hơn tôi sẽ cho nó tự đặt lại tên cho mình, hôm nay bỗng nhiên Mick nói với tôi nó muốn đổi tên thành Laurey, tôi nghĩ nó cũng ước mơ trở thành người bán kẹo.
Cuối câu nói là tiếng cười khúc khích khiến Laurey im bặt, anh nhìn nụ cười trông sởi lởi của bà mà lo sợ, mất một lúc anh mới dũng cảm nói tiếp.
Laurey: tôi lại nghĩ nó thích trở thành chính nó thì đúng hơn.
Laurey: có rất nhiều đứa trẻ đến đây mua kẹo, tôi đùa giởn với tất cả, nhưng tôi không biến chúng thành những người bán kẹo, tôi giúp một vài bạn tìm được cây kẹo phù hợp với mình, còn những bạn đã hiểu được mình rồi thì tôi chỉ đưa kẹo mà chúng chọn cho chúng thôi.
Auranna nhìn xuống đôi bàn tay nắm chặt, bà hiểu được sự lo lắng đó, phần nào đồng cảm với Laurey nên bà nhìn xuống đất, kết thúc bằng một giọng nhúng nhường: cũng đúng.
Bà cười trở lại nhưng chẳng còn tươi tắn nữa: cậu gói cho tôi vài loại đi, tôi nghĩ tôi sẽ mua kẹo mà Laurey thích cho nó.
Laurey: cảm ơn bà rất nhiều vì đã thấu hiểu, tôi cho bà thêm vài viên xem như quà cho Laurey nhé.
Auranna: tôi xin nhận, thay mặt thằng bé cảm ơn cậu.
Bỗng một miếng vải ướt đẫm nước làm bà ta chú ý, bà dùng kẹp gắp mở lớp vải ra, đôi mắt mở to bất ngờ khi có đứa trẻ trong đó, làn da xanh ngắt vì được bọc trong khăn thấm nước.
Bà cụ nhìn xung quanh mặt biển vắng lặng, người mang đứa nhỏ đến chẳng để lại dấu chân do sóng đã vỗ trôi tất cả, cơn gió lạnh lẽo thổi vài sợi tóc mai bạc phết ngang tầm mắt, bà mới nhìn xuống đứa nhỏ lại lần nữa, trong lòng có chút thương cảm với đứa bé còn quá nhỏ đã bị bỏ rơi.
Bà cuối cùng đã cởi áo khoát ra, bỏ chiếc khăn cũ, lấy áo của mình choàng qua cơ thể nhỏ bé của nó, đứa trẻ đang sốt nóng hôi hổi như chiếc túi giữ nhiệt mùa đông, bà cụ mỉm cười.
Auranna: con ngoan thật, sống cùng bà thì thiệt thòi cho con, nhưng cũng không thể để con ở lại chết cóng.
Auranna là một người bán thuốc, nhà của bà cách xa thành phố, trước nhà là khu rừng thảo mộc, phía sau là biển, cuộc sống cứ như vậy trôi qua vài năm, đứa trẻ yếu ớt ngày trước đã 4 tuổi, bà gọi nó là Mick.
Một ngày khi Auranna đang ngồi đan len trên chiếc ghế, cậu bé chạy lại ngồi xuống sàn, tựa cằm lên đùi bà, đôi mắt lanh lợi mở to khẽ chạm chiếc chuôn tim già cỗi một nhịp khiến nó ngân vang.
Mick: bà ơi, có phải bà nói là khi cháu lớn hơn cháu có thể tự đặt tên cho mình đúng không?
Auranna xoa đầu cậu bé, cho dù nó vốn chẳng liên quan gì đến cuộc đời bà nhưng bà đã chăm sóc nó, nhìn nó lớn lên, bà cũng biết trong tâm trí của đứa nhỏ 4 tuổi như nó, bà là hầu hết cả thế giới nên bà cũng yêu đứa nhỏ này vô cùng.
Auranna cười đôn hậu: ừm, con chọn tên gì vậy?
Mick: tên là Laurey.
Auranna biết ngay đó là tên một chàng trai đồng tính bán kẹo đường, cậu ấy là người rất hài hước và được lòng trẻ con, bà lờ mờ nhìn thấu được tâm trí của đứa nhỏ trong khi nó còn chưa hiểu được mình.
Auranna: tại sao lại là cái tên đó mà không phải tên khác vậy?
Laurey chỉ cười giảo hoạt đứng lên, điệu bộ như sắp chạy tới nơi: chọn lựa cũng cần lý do sao ạ?
Auranna cũng cười theo, bà cảm động vì đứa nhỏ bà nuôi đã lớn rất nhiều, gật gật chiếc đầu làm đám da cổ nhăn đùm đun đưa.
Auranna: ừm, vậy con chọn tên Laurey thì bà sẽ gọi con là Laurey nhé.
Cậu bé vui mừng nhảy cẩn lên cao, đôi chân đó vừa phóng lên đã bước chạy thẳng ra cửa chơi đùa với đám trẻ.
Laurey: dạ.
Bà tối hôm đó đã đến chỗ cửa hàng kẹo của Laurey, đứng bên cạnh cửa hàng quan sát, những bé trai, những bé gái đến mua rất nhiều, trong số những đứa trẻ đó có lát đát một phần nhỏ những đứa trẻ giống Laurey.
Auranna đợi khi những đứa trẻ không còn đến nhiều mới bước đến gần.
Laurey: chào bà Auranna, bà muốn mua kẹo cho Mick sao?
Auranna nói ra chuyện lúc chiều một cách nửa đùa nửa thật, trong giọng điệu tự nhiên của bà có hàm ý khiến chàng trai kia nghe hiểu ngay lập tức: từ nhỏ tôi đã hứa rằng khi Mick lớn hơn tôi sẽ cho nó tự đặt lại tên cho mình, hôm nay bỗng nhiên Mick nói với tôi nó muốn đổi tên thành Laurey, tôi nghĩ nó cũng ước mơ trở thành người bán kẹo.
Cuối câu nói là tiếng cười khúc khích khiến Laurey im bặt, anh nhìn nụ cười trông sởi lởi của bà mà lo sợ, mất một lúc anh mới dũng cảm nói tiếp.
Laurey: tôi lại nghĩ nó thích trở thành chính nó thì đúng hơn.
Laurey: có rất nhiều đứa trẻ đến đây mua kẹo, tôi đùa giởn với tất cả, nhưng tôi không biến chúng thành những người bán kẹo, tôi giúp một vài bạn tìm được cây kẹo phù hợp với mình, còn những bạn đã hiểu được mình rồi thì tôi chỉ đưa kẹo mà chúng chọn cho chúng thôi.
Auranna nhìn xuống đôi bàn tay nắm chặt, bà hiểu được sự lo lắng đó, phần nào đồng cảm với Laurey nên bà nhìn xuống đất, kết thúc bằng một giọng nhúng nhường: cũng đúng.
Bà cười trở lại nhưng chẳng còn tươi tắn nữa: cậu gói cho tôi vài loại đi, tôi nghĩ tôi sẽ mua kẹo mà Laurey thích cho nó.
Laurey: cảm ơn bà rất nhiều vì đã thấu hiểu, tôi cho bà thêm vài viên xem như quà cho Laurey nhé.
Auranna: tôi xin nhận, thay mặt thằng bé cảm ơn cậu.