Chương 11: Tin Tức Từ Người Cũ
Bạch Hạc Hiên trầm ngâm nhìn cô một lúc rồi cũng chẳng nói gì mà trực tiếp đi thẳng đến tủ lạnh mở cửa lấy chai nước.Mở nắp chai uống xuống một ngụm nước, mi mắt Bạch Hạc Hiên vẫn đều đặn dắn chặt lên người của Lam Đình Niên, vặn nắp chai nước đóng lại Bạch Hạc Hiên tựa lưng vào tường khoanh tay trước ngực nhàn nhã mà lên tiếng:"Nửa đêm nửa hôm đến đèn cũng không bật cô định dọa người sao?"Hai tay đan chặt vào nhau, Lam Đình Niên không mở miệng nói nhưng từ ánh mắt đến thái độ lại hết sức chống đối, vừa hay ấm nước cũng có dấu hiệu sôi, nhanh chóng cô xoay lưng lại với Bạch Hạc Hiên mà tắt bếp, chậm rãi rót một cốc nước nóng.Tay cầm theo cốc nước lên, Lam Đình Niên khó khăn bước từng bước chân muốn quay trở về phòng ngủ nhưng vừa đi được bước còn chưa kịp rời khỏi nhà bếp cô đã bị Bạch Hạc Hiên túm lấy:"Lam Đình Niên....!"Còn chưa kịp nói hết câu, cốc nước trên tay Lam Đình Niên khá nóng, nhất thời bị rung chuyển mà tràn ra khỏi cốc, bàn tay nhạy cảm bị đổ đầy nước sôi, bàn tay nhanh chóng bị kích thích đến ửng đỏ, Lam Đình Niên nóng rát đến chảy nước mắt, cốc nước trên tay cũng chẳng thể giữ được mà rơi xổng xuống sàn nhà, vỡ ra, nước bay tung tóe bám khắp người, chân Lam Đình Niên bắt đầu nổi đầy bọng nước, không kịp phản ứng Lam Đình Niên gắng nhịn đau mà nhìn chăm chăm vào bàn tay mình.Bạch Hạc Hiên bên cạnh cô cũng chẳng kém hơn là mấy, cô bị thương thế nào anh cũng bị thương y thế đó, nhưng chưa kịp lo cho thân mình Bạch Hạc Hiên theo phản xạ đã kéo tay Lam Đình Niên đến dưới vòi nước xả một lượng nước lạnh.Vẫn còn đang chăm chú xả nước rửa dịu đi vết bỏng trên tay cho Lam Đình Niên, điện thoại trong túi của Bạch Hạc Hiên bỗng reo lên.Tiếng chuông điện thoại đánh thức tâm trí, Bạch Hạc Hiên liền buông tay Lam Đình Niên ra, từ trong túi lấy ra chiếc điện thoại, nhìn số điện thoại trên màn hình anh không nhanh không chậm mà bắt máy.Lam Đình Niên đứng bên cạnh liền loáng thoáng mà nghe được một câu:"Nhã Thanh Lam đang dần có dấu hiệu của sự sống!"Cô ta tỉnh rồi? Tỉnh lại sau gần một năm hôn mê sâu kể từ vụ tai nạn năm đó?Nhận được tin, ngay lập tức Bạch Hạc Hiên liền cúp điện thoại vội vã mà rời đi, đến cả việc ngoài trời đã về đêm, gió lạnh, anh thì phong phanh một bộ quần áo mỏng ở nhà cùng với một đôi dép lê, anh cũng chẳng chút bận tâm, chứ đừng nói đến một ánh mắt dành cho Lam Đình Niên cô.Cười nhạt đầy chua chát, Lam Đình Niên khẩy khẩy bàn tay đã bỏng rộp của mình thở dài một hơi mà đi thẳng lên phòng. Khóa trái cửa cô nằm dài ra giường. Ngửa mặt lên trần nhà, cảm xúc trong cô bây giờ thật khó tả.Cô tại sao lại cảm thấy trong lòng mình lại mang bất an lớn đến như vậy!Cố xua tan đi những tiêu cực trong lòng mình, gắng cười, Lam Đình Niên lật úp người vùi đầu vào chăn, không hiểu vì sao lại tự nhiên cảm thấy mũi lòng mà khóc.Nằm mãi đến sáng, Lam Đình Niên chẳng cách nào ngủ được, đôi mắt thầm quầng đến đáng thương, Lam Đình Niên ngồi dậy, mệt mỏi nhìn vào bàn tay tấy đỏ luôn không ngừng rỉ ra nước mà vẫn chưa được bôi chút thuốc nào, nhưng bấy giờ muốn lấy thuốc trong nhà bắt buộc Lam Đình Niên phải đi hỏi qua quản gia mới có thể lấy được nên cũng đành thôi, đợi lát nữa trên đường đi làm cô ghé vào tiệm thuốc mua luôn vậy, nghĩ rồi Lam Đình Niên lủi thủi đi vào nhà vệ sinh dùng chút nước ấm mà chậm sơ qua vết bỏng, xong xuôi cô mới thay đồ để chuẩn bị đi làm.Đóng cửa phòng, Lam Đình Niên cầm theo túi xách cả người có hơi mệt mỏi mà đi xuống lầu, ngờ đâu mới xuống khỏi cầu thang Lam Đình Niên đã thấy Bạch Hạc Hiên ngồi ở phòng khách.Bước chân dừng lại Lam Đình Niên đứng yên mà nhìn bộ quần áo đơn giản ở nhà vẫn còn được anh mặc trên người, có vẻ hôm nay anh không đến Bạch Thị thì phải.Nhìn thấy Lam Đình Niên bất động nhìn mình, Bạch Hạc Hiên cau mày lên tiếng:"Đi làm sao?"Lặng người đứng nhìn Bạch Hạc Hiên một lúc, Lam Đình Niên lười không muốn trả lời nhưng cũng chẳng muốn mới sáng sớm lại tự chuốc thêm phiền phức mà gật nhẹ đầu rồi đi thẳng.Đi chưa được mấy bước lại bị Bạch Hạc Hiên gọi lại:"Qua đây tôi nói chuyện với cô một chút!" Vừa nói Bạch Hạc Hiên vừa nhích người qua một bên, bàn tay đập đập xuống chỗ trống bên cạnh mình mà nói.