Chương : 16
Sau đó Minh Thành Hữu giữ chặt Phó Nhiễm đi vào trong, khuôn mặt Phó Nhiễm đỏ hồng, tim đập rộn lên.
Người đàn ông bên cạnh trái lại vẻ mặt thái độ bình thường, hắn là ai chứ, hắn đường đường là Minh Tam thiếu, chớ nói da mặt ai có thể so sánh được với hắn. Có thể cùng so sánh với tường đồng vách sắt đều chỉ có hơn chứ không kém.
Tiêu quản gia sớm đã đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại một chiếc đèn tường trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh sáng màu da cam làm bên cạnh vài bồn hoa lan trông thêm đẹp.
Phó Nhiễm yên lặng theo sát bước chân Minh Thành Hữu, đầu ngón tay ẩm ướt bị nắm chặt trong lòng bàn tay ấm áp.
Nhà lại lớn, càng có vẻ phát ra hơi lạnh, cô nhịn không được hắt hơi một cái, Minh Thành Hữu dậm chân, làm cô ở trước bàn ăn ngồi xuống.
"Không bật đèn sao?"
Toàn bộ cơ thể và tinh thần cô mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.
Minh Thành Hữu từ phòng bếp bê ra cái bánh ngọt, dưới ánh nến nhen nhóm, trong lúc đó Phó Nhiễm bỗng nhìn thấy cặp mắt sâu thẳm sáng ngời kia.
Cô hoảng hốt sợ hãi.
"Đây là tôi phân phó đầu bếp làm cho em."
Trong mắt Phó Nhiễm thoáng hiện lên một đợt đau nhói, nhớ tới tại Phó gia khi nhìn thấy cái bánh ngọt ba tầng kia.
"Tôi nghĩ, đời trước tôi nhất định là có tội ác tày trời."
Nói cách khác, số mệnh vì sao làm nhiều điều sai trái mà lúc còn chưa thấy thế giới này thì đầu tiên là cùng bố mẹ chân trời cách xa nhau. Đợi đến khi thời gian đi vào quỹ đạo, cô lại đã thành bị quên lãng, phảng phất thấy tất cả chỉ chừa cô là một người dư thừa.
Mỗi người đều có nhân vật của mình để sắm vai, cô có chen lấn cũng không chen vào được.
"Em mới biết được sao? Hiện tại cũng không thấy em là người tốt được bao nhiêu, xem chừng về sau còn phải bị có tội."
Phó Nhiễm trừng mắt nhìn hắn.
"Anh là người tốt?"
Bàn tay Minh Thành Hữu để trên vai Phó Nhiễm, lồng ngực bởi vì khom lưng mà tựa tại sau lưng cô, một tiếng nói ma mị phát huy đến vô hạn mê người.
"Tiểu gia gia ta không thích người tốt, gia gia ta ăn uống gái gú cờ bạc đốt giết bắt người cướp của việc gì cũng dám làm."
"Ừ"
Phó Nhiễm cười hất tay của hắn ra, Minh Thành Hữu nhân thể ngồi ở bên người cô.
"Cho phép ước nguyện đi."
"Nguyện tôi cũng như anh, làm ác nhân đầu đuôi rõ ràng."
Mặt Minh Thành Hữu dưới ánh nến hồng quá mức so với hoa đào, hắn khó có thể tự đè nén cười to.
"Vậy cũng phải nhìn em có tư sản hay không kìa."
Phó Nhiễm thật muốn tung chưởng trực tiếp đập hắn một trận, quanh mình lãnh khí cũng bị ánh nến này làm nóng lên, Phó Nhiễm lơ đãng theo hắn cười ra tiếng.
Minh Thành Hữu mắt tinh nửa liễm, con mắt chăm chăm nhìn tại nơi khóe miệng cô xuất thần. Phó Nhiễm nghiêng đầu, nhớ tới vừa rồi ôm hôn toàn thân không được tự nhiên.
"Tôi nguyện ý xong rồi nên cắt bánh ga-tô."
Hắn biểu hiện ra rõ ràng thất lạc, hắn đang giữa phân vân, lúc này có nên đem Phó Nhiễm ôm chặt lấy, sau đó vừa nịnh nọt lại kích tình chà đạp một phen.
Phó Nhiễm từ trong mắt của hắn nhìn ra hắn không có hàm ý tốt.
"Anh nhanh lên!"
Hắn không tình nguyện đi vào phòng bếp, Phó Nhiễm nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động loảng xoảng, bởi vì trong phòng ăn không bật đèn, chờ Minh Thành Hữu đến gần cô mới phát hiện trong tay hắn xách theo con dao phay sáng loáng.
"Tìm không được cái khác, sẽ dùng tạm cái này đi."
Người khác còn tưởng rằng là đến cướp bóc.
Phó Nhiễm cầm trong tay, rất nặng, dùng để cắt bánh ngọt thật đúng là tức cười.
Trở lại phòng ngủ tắm rửa qua, Minh Thành Hữu khoanh chân ngồi ở trên giường, vuốt vuốt điện thoại di động trong tay.
"Ngày mai anh cả cùng anh hai muốn gặp em một chút."
"Bọn họ trở về nước?"
"Anh hai trở về nước, còn anh cả ở tại thành phố N, sắp tới có dự định trở lại phát triển."
Trước khi Phó Nhiễm đính hôn Phạm Nhàn có nói rõ quan hệ giữa các thành viên Minh gia, Minh Vân Phong có ba con trai, lão Đại tính tình cực kỳ giống ông nhưng bên ngoài đồn đại nói đó là con ngoài giá thú, Minh gia đối ngoại chỉ nói hắn từ nhỏ thân thể không tốt, mấy năm trước là ở nước ngoài dưỡng bệnh.
Con thứ hai là con nuôi, chỉ có Minh Tam thiếu này từ khi ra đời đến nay là hàm chứa như thìa vàng, đỡ đẻ hôm đó ngay cả cảnh vệ quân đều xuất động, này một oa oa rơi xuống đất có thể nói vang dội nửa bầu trời.
Phó Nhiễm ngồi vào mép giường không động tĩnh gì, Minh Thành Hữu đem tầm mắt từ trên điện thoại di động dời đi.
"Còn không tắm rửa?"
Hai tay ngón trỏ cô động đậy, có chút chột dạ.
"Giường đều bị em làm dơ chết."
Minh Thành Hữu dùng chân nhẹ đá cô, Phó Nhiễm vẫn bất động, một hồi lâu mới rầu rĩ.
"Em đeo vòng ngọc mẹ tặng không cẩn thận phá vỡ rồi."
Bên tai có tiếng thở mạnh, Phó Nhiễm ngẩng đầu lên.
"Đây chính là vòng hai mươi mấy năm trước ba đưa cho mẹ."
Phó Nhiễm càng phát hoảng.
"Làm sao bây giờ?"
"Như thế nào vỡ vụn?"
Phó Nhiễm đành phải đem mọi chuyện kể lại.
"Không có việc gì, ngày mai đi tìm một cái giống như thế là được."
Nghe hắn nói nhẹ nhàng linh hoạt, Phó Nhiễm trong lòng vẫn thấy bất an.
"Được không?"
Minh Thành Hữu bỏ điện thoại di động xuống, đề tài xoay chuyển cực nhanh.
"Cấu kết, chúng ta lên giường đi?"
Phó Nhiễm nhất thời chưa phản ứng kịp.
"Em còn không có tắm rửa..."
Ánh mắt đột nhiên chạm đến. Minh Thành Hữu nháy mắt nhiệt tình cười, hô hấp nhè nhẹ trở nên rối loạn khiến cho không khí có vẻ mập mờ, cô cũng như chạy trốn đứng dậy, lại bị Minh Thành Hữu giữ lại. Phó Nhiễm vội vàng đánh xuống, hắn cũng không kiên trì, chỉ đút thứ gì đó vào trong lòng bàn tay cô sau đó buông tay cô ra.
Cô chạy đến trong phòng tắm mới định thần lại nhìn kỹ, là một hộp trang sức, nắm bên trong là sợi dây chuyền rất đẹp.
Phó Nhiễm tại phòng tắm tới gần nửa giờ, thực tại vây lại vách tường này cũng có thể ngủ được, lúc này mới không thể không kéo cửa đi ra ngoài.
Đến bên giường vừa nhìn thấy Minh Thành Hữu đã ngủ say sưa, gương mặt dán vào gối đầu, đường cong nhu hòa tuấn lãng.
Hôm sau tỉnh lại, ai cũng không có nói chuyện tối ngày hôm qua, Tiêu quản gia đem chuẩn bị lễ vật bỏ tốt vào cốp phía sau xe. Phó Nhiễm theo Minh Thành Hữu ra khỏi Y Vân thủ phủ, thấy hắn xoa cổ cánh tay giãn ra, xem ra là không thoải mái.
"Anh tối hôm qua ngủ không ngon?"
"Ừ."
Minh Thành Hữu hừ nhẹ, cái âm tiết này xem như câu trả lời, một hồi lâu sau lại bổ sung.
"Mộng xuân một chút cũng không có dấu vết."
Nói xong, như có điều suy nghĩ ngó qua mắt cô, Phó Nhiễm đương nhiên không hiểu trong lời nói của hắn thâm ý gì, chỉ chỉ vào dây chuyền trong cổ.
"Đẹp không?"
Hai người nói chuyện kiểu đó, xe lái vào biệt thự, xa xa nghe được trong phòng khách truyền đến tiếng cười, người giúp việc hỗ trợ lấy ra lễ vật đi vào, Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu, người ngồi trên sofa tầm tuổi Minh Thành Hữu đang chọc cho Lý Vận Linh vui vẻ cười to.
"Tiểu Nhiễm, Thành Hữu, các con đã tới."
"Đây chính là em dâu đi? A, này bộ dáng thật hoàn mỹ, không trách
được có thể đem tên tiểu tử chết tiệt Thành Hữu kia buộc lại."
"Nhị ca, anh đừng luôn học làn điệu của mẹ."
Phó Nhiễm định thần nhìn lại, cách cửa sổ mười bước có thân hình một người đàn ông cao lớn, tây phục thủ công màu đen, tóc để ngắn gọn, nghe được bọn họ nói chuyện người đó xoay người, một gương mặt tuấn tú thâm thúy sắc bén, khí chất hắn có vẻ có chút không hợp nhau, chỉ có thể nhìn xem.
Phó Nhiễm hô hấp căng thẳng, hai chân như bị đổ đầy chì nước khó nhúc nhích.
"Xin chào, tôi là Nhị ca Minh Vanh."
Phó Nhiễm hoàn hồn.
"Nhị ca."
Người đàn ông từng bước đến gần, giống như trong trí nhớ của cô, bộ dáng chưa từng thay đổi.
Hắn ngồi vào bên cạnh Lý Vận Linh, hai chân bắt chéo lên nhau.
Lý Vận Linh hướng Phó Nhiễm ngoắc ngoắc tay.
"Tiểu Nhiễm, đây là Đại ca con, Minh Tranh."
Phó Nhiễm hơi há mồm, cổ họng lại giống bị bông chặn lại dường như không mở miệng được. Minh Tranh ngẩng đầu chống lại ánh mắt của cô, một đôi mắt tĩnh như hồ sâu hoàn toàn làm người ta phát giác không ra khác thường.
"Chào"
Khách khí một cách bất thường, trong tay hắn vê điếu thuốc, thấy cô nhìn chằm chằm, liền nghiêng đứng dậy bóp tắt.
Phó Nhiễm liễm mi, tiếng nói khó có thể nắm lấy ảm đạm.
"Đại ca."
Minh Tranh thân thể dựa về ghế, ngoài dự liệu của tất cả mọi người yêu cầu Phó Nhiễm.
"Kêu là ca ca."
Hai chữ này không khác gì một đạo sấm sét, Phó Nhiễm hoàn toàn thõng tầm mắt xuống, Minh Thành Hữu nhớ tới lần Phó Nhiễm đêm đó tại phòng tắm viết hai chữ ca ca, mặc dù nước đọng có thể dễ dàng san bằng, nhưng dấu vết vẫn còn ở đây, hắn lại hết sức để ý.
Người đàn ông bên cạnh trái lại vẻ mặt thái độ bình thường, hắn là ai chứ, hắn đường đường là Minh Tam thiếu, chớ nói da mặt ai có thể so sánh được với hắn. Có thể cùng so sánh với tường đồng vách sắt đều chỉ có hơn chứ không kém.
Tiêu quản gia sớm đã đi ngủ, trong phòng khách chỉ còn lại một chiếc đèn tường trong trẻo nhưng lạnh lùng, ánh sáng màu da cam làm bên cạnh vài bồn hoa lan trông thêm đẹp.
Phó Nhiễm yên lặng theo sát bước chân Minh Thành Hữu, đầu ngón tay ẩm ướt bị nắm chặt trong lòng bàn tay ấm áp.
Nhà lại lớn, càng có vẻ phát ra hơi lạnh, cô nhịn không được hắt hơi một cái, Minh Thành Hữu dậm chân, làm cô ở trước bàn ăn ngồi xuống.
"Không bật đèn sao?"
Toàn bộ cơ thể và tinh thần cô mệt mỏi, chỉ muốn ngủ một giấc thật tốt.
Minh Thành Hữu từ phòng bếp bê ra cái bánh ngọt, dưới ánh nến nhen nhóm, trong lúc đó Phó Nhiễm bỗng nhìn thấy cặp mắt sâu thẳm sáng ngời kia.
Cô hoảng hốt sợ hãi.
"Đây là tôi phân phó đầu bếp làm cho em."
Trong mắt Phó Nhiễm thoáng hiện lên một đợt đau nhói, nhớ tới tại Phó gia khi nhìn thấy cái bánh ngọt ba tầng kia.
"Tôi nghĩ, đời trước tôi nhất định là có tội ác tày trời."
Nói cách khác, số mệnh vì sao làm nhiều điều sai trái mà lúc còn chưa thấy thế giới này thì đầu tiên là cùng bố mẹ chân trời cách xa nhau. Đợi đến khi thời gian đi vào quỹ đạo, cô lại đã thành bị quên lãng, phảng phất thấy tất cả chỉ chừa cô là một người dư thừa.
Mỗi người đều có nhân vật của mình để sắm vai, cô có chen lấn cũng không chen vào được.
"Em mới biết được sao? Hiện tại cũng không thấy em là người tốt được bao nhiêu, xem chừng về sau còn phải bị có tội."
Phó Nhiễm trừng mắt nhìn hắn.
"Anh là người tốt?"
Bàn tay Minh Thành Hữu để trên vai Phó Nhiễm, lồng ngực bởi vì khom lưng mà tựa tại sau lưng cô, một tiếng nói ma mị phát huy đến vô hạn mê người.
"Tiểu gia gia ta không thích người tốt, gia gia ta ăn uống gái gú cờ bạc đốt giết bắt người cướp của việc gì cũng dám làm."
"Ừ"
Phó Nhiễm cười hất tay của hắn ra, Minh Thành Hữu nhân thể ngồi ở bên người cô.
"Cho phép ước nguyện đi."
"Nguyện tôi cũng như anh, làm ác nhân đầu đuôi rõ ràng."
Mặt Minh Thành Hữu dưới ánh nến hồng quá mức so với hoa đào, hắn khó có thể tự đè nén cười to.
"Vậy cũng phải nhìn em có tư sản hay không kìa."
Phó Nhiễm thật muốn tung chưởng trực tiếp đập hắn một trận, quanh mình lãnh khí cũng bị ánh nến này làm nóng lên, Phó Nhiễm lơ đãng theo hắn cười ra tiếng.
Minh Thành Hữu mắt tinh nửa liễm, con mắt chăm chăm nhìn tại nơi khóe miệng cô xuất thần. Phó Nhiễm nghiêng đầu, nhớ tới vừa rồi ôm hôn toàn thân không được tự nhiên.
"Tôi nguyện ý xong rồi nên cắt bánh ga-tô."
Hắn biểu hiện ra rõ ràng thất lạc, hắn đang giữa phân vân, lúc này có nên đem Phó Nhiễm ôm chặt lấy, sau đó vừa nịnh nọt lại kích tình chà đạp một phen.
Phó Nhiễm từ trong mắt của hắn nhìn ra hắn không có hàm ý tốt.
"Anh nhanh lên!"
Hắn không tình nguyện đi vào phòng bếp, Phó Nhiễm nghe thấy bên trong truyền đến tiếng động loảng xoảng, bởi vì trong phòng ăn không bật đèn, chờ Minh Thành Hữu đến gần cô mới phát hiện trong tay hắn xách theo con dao phay sáng loáng.
"Tìm không được cái khác, sẽ dùng tạm cái này đi."
Người khác còn tưởng rằng là đến cướp bóc.
Phó Nhiễm cầm trong tay, rất nặng, dùng để cắt bánh ngọt thật đúng là tức cười.
Trở lại phòng ngủ tắm rửa qua, Minh Thành Hữu khoanh chân ngồi ở trên giường, vuốt vuốt điện thoại di động trong tay.
"Ngày mai anh cả cùng anh hai muốn gặp em một chút."
"Bọn họ trở về nước?"
"Anh hai trở về nước, còn anh cả ở tại thành phố N, sắp tới có dự định trở lại phát triển."
Trước khi Phó Nhiễm đính hôn Phạm Nhàn có nói rõ quan hệ giữa các thành viên Minh gia, Minh Vân Phong có ba con trai, lão Đại tính tình cực kỳ giống ông nhưng bên ngoài đồn đại nói đó là con ngoài giá thú, Minh gia đối ngoại chỉ nói hắn từ nhỏ thân thể không tốt, mấy năm trước là ở nước ngoài dưỡng bệnh.
Con thứ hai là con nuôi, chỉ có Minh Tam thiếu này từ khi ra đời đến nay là hàm chứa như thìa vàng, đỡ đẻ hôm đó ngay cả cảnh vệ quân đều xuất động, này một oa oa rơi xuống đất có thể nói vang dội nửa bầu trời.
Phó Nhiễm ngồi vào mép giường không động tĩnh gì, Minh Thành Hữu đem tầm mắt từ trên điện thoại di động dời đi.
"Còn không tắm rửa?"
Hai tay ngón trỏ cô động đậy, có chút chột dạ.
"Giường đều bị em làm dơ chết."
Minh Thành Hữu dùng chân nhẹ đá cô, Phó Nhiễm vẫn bất động, một hồi lâu mới rầu rĩ.
"Em đeo vòng ngọc mẹ tặng không cẩn thận phá vỡ rồi."
Bên tai có tiếng thở mạnh, Phó Nhiễm ngẩng đầu lên.
"Đây chính là vòng hai mươi mấy năm trước ba đưa cho mẹ."
Phó Nhiễm càng phát hoảng.
"Làm sao bây giờ?"
"Như thế nào vỡ vụn?"
Phó Nhiễm đành phải đem mọi chuyện kể lại.
"Không có việc gì, ngày mai đi tìm một cái giống như thế là được."
Nghe hắn nói nhẹ nhàng linh hoạt, Phó Nhiễm trong lòng vẫn thấy bất an.
"Được không?"
Minh Thành Hữu bỏ điện thoại di động xuống, đề tài xoay chuyển cực nhanh.
"Cấu kết, chúng ta lên giường đi?"
Phó Nhiễm nhất thời chưa phản ứng kịp.
"Em còn không có tắm rửa..."
Ánh mắt đột nhiên chạm đến. Minh Thành Hữu nháy mắt nhiệt tình cười, hô hấp nhè nhẹ trở nên rối loạn khiến cho không khí có vẻ mập mờ, cô cũng như chạy trốn đứng dậy, lại bị Minh Thành Hữu giữ lại. Phó Nhiễm vội vàng đánh xuống, hắn cũng không kiên trì, chỉ đút thứ gì đó vào trong lòng bàn tay cô sau đó buông tay cô ra.
Cô chạy đến trong phòng tắm mới định thần lại nhìn kỹ, là một hộp trang sức, nắm bên trong là sợi dây chuyền rất đẹp.
Phó Nhiễm tại phòng tắm tới gần nửa giờ, thực tại vây lại vách tường này cũng có thể ngủ được, lúc này mới không thể không kéo cửa đi ra ngoài.
Đến bên giường vừa nhìn thấy Minh Thành Hữu đã ngủ say sưa, gương mặt dán vào gối đầu, đường cong nhu hòa tuấn lãng.
Hôm sau tỉnh lại, ai cũng không có nói chuyện tối ngày hôm qua, Tiêu quản gia đem chuẩn bị lễ vật bỏ tốt vào cốp phía sau xe. Phó Nhiễm theo Minh Thành Hữu ra khỏi Y Vân thủ phủ, thấy hắn xoa cổ cánh tay giãn ra, xem ra là không thoải mái.
"Anh tối hôm qua ngủ không ngon?"
"Ừ."
Minh Thành Hữu hừ nhẹ, cái âm tiết này xem như câu trả lời, một hồi lâu sau lại bổ sung.
"Mộng xuân một chút cũng không có dấu vết."
Nói xong, như có điều suy nghĩ ngó qua mắt cô, Phó Nhiễm đương nhiên không hiểu trong lời nói của hắn thâm ý gì, chỉ chỉ vào dây chuyền trong cổ.
"Đẹp không?"
Hai người nói chuyện kiểu đó, xe lái vào biệt thự, xa xa nghe được trong phòng khách truyền đến tiếng cười, người giúp việc hỗ trợ lấy ra lễ vật đi vào, Phó Nhiễm đi theo Minh Thành Hữu, người ngồi trên sofa tầm tuổi Minh Thành Hữu đang chọc cho Lý Vận Linh vui vẻ cười to.
"Tiểu Nhiễm, Thành Hữu, các con đã tới."
"Đây chính là em dâu đi? A, này bộ dáng thật hoàn mỹ, không trách
được có thể đem tên tiểu tử chết tiệt Thành Hữu kia buộc lại."
"Nhị ca, anh đừng luôn học làn điệu của mẹ."
Phó Nhiễm định thần nhìn lại, cách cửa sổ mười bước có thân hình một người đàn ông cao lớn, tây phục thủ công màu đen, tóc để ngắn gọn, nghe được bọn họ nói chuyện người đó xoay người, một gương mặt tuấn tú thâm thúy sắc bén, khí chất hắn có vẻ có chút không hợp nhau, chỉ có thể nhìn xem.
Phó Nhiễm hô hấp căng thẳng, hai chân như bị đổ đầy chì nước khó nhúc nhích.
"Xin chào, tôi là Nhị ca Minh Vanh."
Phó Nhiễm hoàn hồn.
"Nhị ca."
Người đàn ông từng bước đến gần, giống như trong trí nhớ của cô, bộ dáng chưa từng thay đổi.
Hắn ngồi vào bên cạnh Lý Vận Linh, hai chân bắt chéo lên nhau.
Lý Vận Linh hướng Phó Nhiễm ngoắc ngoắc tay.
"Tiểu Nhiễm, đây là Đại ca con, Minh Tranh."
Phó Nhiễm hơi há mồm, cổ họng lại giống bị bông chặn lại dường như không mở miệng được. Minh Tranh ngẩng đầu chống lại ánh mắt của cô, một đôi mắt tĩnh như hồ sâu hoàn toàn làm người ta phát giác không ra khác thường.
"Chào"
Khách khí một cách bất thường, trong tay hắn vê điếu thuốc, thấy cô nhìn chằm chằm, liền nghiêng đứng dậy bóp tắt.
Phó Nhiễm liễm mi, tiếng nói khó có thể nắm lấy ảm đạm.
"Đại ca."
Minh Tranh thân thể dựa về ghế, ngoài dự liệu của tất cả mọi người yêu cầu Phó Nhiễm.
"Kêu là ca ca."
Hai chữ này không khác gì một đạo sấm sét, Phó Nhiễm hoàn toàn thõng tầm mắt xuống, Minh Thành Hữu nhớ tới lần Phó Nhiễm đêm đó tại phòng tắm viết hai chữ ca ca, mặc dù nước đọng có thể dễ dàng san bằng, nhưng dấu vết vẫn còn ở đây, hắn lại hết sức để ý.