Chương : 38
Ở bệnh viện, ngày cũng như đêm, luôn luôn có người ra vào, đi lại tấp nập, bởi vậy dù nằm ở phòng chờ nhưng cả đêm Cúc vẫn không thể chợp mắt nổi. Cô lo lắng cho Mùa, thương cho cô bạn nhiều lắm, đứa bé chính là kết quả của mối tình chớm nở của Mùa và Hiểu, giờ đây nếu như biết con không còn, chắc Mùa đau lòng lắm. Tâm trạng, suy nghĩ mọi thứ về những ngày sắp tới, lại nghĩ về việc mình sắp chào đón bé con ra đời, Mùa trở mình và thức đến sáng. Hiểu đến phòng đã thấy Cúc đang ngồi, đầu tóc gọn gàng, chăn gối gấp cẩn thận, xung quanh cũng có mấy người còn đang ngủ.
Em dậy rồi à?
Mùa đang tìm em đấy, em qua phòng bệnh chú ý Mùa giúp anh một lát nhé, anh đi mua đồ ăn sáng.
Nhìn thái độ gấp gáp, thần thái tiều tụy của Hiểu, hai mắt anh đỏ ngầu vì thức đêm Cúc biết được có lẽ anh cũng lo lắng và đau lòng hơn cô rất nhiều lần...
Dạ. Anh cứ đi đi, bây giờ em qua bên đó với Mùa!
Cúc đáp lời Hiểu và nhanh nhẹn xuống giường, cô sốt sắng muốn gặp Mùa, xem tình hình hiện tại của cô ấy ra sao. Hiểu bỏ đi ra ngoài, ít ngủ đầu óc anh có chút choáng váng, mới có một thời gian rong ruổi đường dài mà nhìn anh gầy đi trông thấy, da mặt cũng xạm đi. Điệu bộ hớt hải này của anh thật chẳng giống công tử con nhà giàu có chút nào.
Mùa không quen biết ai ở trong phòng bệnh, bởi vậy lúc này cảm xúc của cô ở tận cùng hố sâu, cô không quan tâm ai đó nhìn cô thế nào, đánh giá ra sao. Nước mắt cứ nối tiếp nhau rơi xuống hai gò má, nét xinh đẹp ngày thường bây giờ trông ảm đạm, buồn đến khó tả. Cúc bước vào, cánh cửa hé mở ra, Mùa thấy tiếng động, sợ Hiểu quay lại nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này nên cô vội lấy khăn giấy lau khô nước mắt. Cánh tay lau vội vàng nhưng không kịp che đi bộ dạng đau khổ ấy của cô.
Cúc chứng kiến tất cả, nhìn hai quầng mắt ầng ậng nước, vẻ mặt xanh xao kia làm cô đau lòng cho bạn, tại sao Mùa phải giấu giếm cảm xúc ấy? Cô đã mất đi đứa con của mình... chẳng lẽ bây giờ đến buồn, khóc cũng phải che đậy ư?...
Tại sao cậu không khóc tiếp đi?
Cúc cất lời, giọng nói của cô chứa đựng sự xót xa dành cho bạn.
Tớ ổn mà... không sao đâu.
Mùa nói xong mà khóe môi mấp máy nước mắt chỉ chờ có thế lại bắt đầu chảy dài, cô đưa tay lên che mặt lại, không biết ở đâu ra nước mắt cứ tuôn trào như mưa... Cúc đi đến bên cho Mùa ngả đầu vào người mình, giây phút này cô muốn đồng cảm và chia sẻ nỗi đau với bạn. Cúc nghĩ, cô khổ, nhưng có lẽ Mùa còn đau đớn hơn cô, dù không có người đàn ông nào ở bên che chở, song đứa bé của cô hãy còn đó, ngày ngày đạp vào bụng mẹ, cho cô cảm nhận được thế nào là niềm vui, niềm hạnh phúc khi ngày dài trôi qua.
Không sao đâu... rồi bé con sẽ lại quay về thôi!
Mùa là người mẹ tốt, chắc chắn con sẽ không quên Mùa,... chắc chắn sẽ quay lại và làm con của cậu lần nữa...
Cậu phải lạc quan, vui vẻ lên nhé..
Còn tớ, còn cả anh ấy nữa, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi!
Tớ tệ lắm phải không? Tớ không bảo vệ được đứa con của mình... Đâu có người mẹ nào lại ích kỷ đến thế...
Cúc ơi...là con hận tớ, hận tớ vô tâm nên mới bỏ tớ mà đi.
Cậu nói xem có đúng không...
Mùa vừa khóc vừa nói, giọng cô lạc đi, Cúc nghe câu được câu chăng vì tai cô cũng ù đi vì tiếng nấc nghẹn của chính bản thân mình. Mới ngày nào Mùa còn an ủi động viên cô phải mạnh mẽ, phải cố gắng vượt lên hoàn cảnh để đứa bé trong bụng được lớn lên mạnh khỏe. Thế mà giờ đây, cô lại là người an ủi Mùa... nhưng biết nói gì đây, làm sao có thể vui vẻ được khi giờ phút này Mùa đã không giữ được đứa trẻ....
Lát sau Hiểu quay lại, anh mua cháo theo yêu cầu Mùa dặn dò, nước nóng và trái cây cho cả Cúc tẩm bổ vì cô ấy đang mang thai. Cả ba cùng nhau ăn bữa sáng, Hiểu thấy bản thân mình có lỗi nên lúc này anh lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng lại nói mấy lời động viên để Mùa ăn thêm chút đỉnh, dưỡng sức khỏe cho mau bình phục.
Nếu như ngày thường, chắc chắn Hiểu sẽ chọn chế độ phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép, tất cả số tiền anh có được đều phải để trang trải cho hành trình sắp tới. Đi xa, tiền tiêu quả thực rất tốn kém, chi phí cho ba người là không nhỏ. Thậm chí, viện phí lúc này của Mùa cũng rất cao, cô không có giấy tờ liên quan, tiền phòng tiền bác sỹ thăm khám rất tốn kém.
Ở viện thêm mấy ngày Sức khỏe của Mùa cũng khá lên nhiều, chủ yếu là ăn và nằm một chỗ, buồn mãi rồi cũng thế, cứ u uất mãi cũng ko giải quyết được việc gì. Chỉ làm cho mọi người càng thêm khó xử, cô hiểu được suy nghĩ của Hiểu, anh rất tận tình chăm sóc cho cô, luôn cố gắng lựa lời để tránh tổn thương cô. Nhưng cô biết, bản thân anh cũng đau khổ ko kém gì cô, có lẽ cô phải vui vẻ lên... con sẽ mãi không quay về được nữa, nhưng người ở lại thì vẫn phải sống tốt. Vì lỗi lớn vẫn là do cô!!
Mùa nghĩ thông được như thế là rất tốt, mà nếu như cô không nghĩ thông suốt được thì hoàn cảnh trước mắt cũng ko cho phép cô đau buồn và ủy mỵ mãi như thế được. Hành trình dài nghìn trùng gian lao và vất vả, tiền có hạn, sức người có hạn, nếu như cứ nằm lỳ ở đây thì thật không công bằng với mọi người. Nằm bệnh viện 4 ngày, Mùa tự mình đả thông tư tưởng của chính mình, cô chỉ bị thương nhẹ ở đầu, ngoài ra cơ thể ko tổn thương gì nặng nề, hằng ngày thuốc thang và ăn uống đều đặn sức khỏe cũng tiến triển tốt.
Mùa đề nghị được ra viện, Hiểu thì lo lắng, sợ thế này thế khác, anh muốn giữ cô ở lại để điều trị thêm. Anh lo lắng cho sức khỏe của cô là trên hết, nhìn khuôn mặt hốc hác của anh, ria mép mấy ngày không cạo, cô thấy thương anh quá.
Em khỏe rồi. Anh cho em xuất viện đi. Nếu cứ ở đây mãi e là không tốt đâu anh ạ!
Mùa đề nghị.
Em mất nhiều máu như thế, chẳng may về nhà lại đổ bệnh ra, cứ ở đây bác sỹ thăm khám thêm ít ngày cũng được.
Anh lo cho em thôi... còn những thứ khác em đừng suy nghĩ nhiều.
Em thấy anh mới là người suy nghĩ nhiều ấy... con người lạnh lùng trước đây của anh đâu rồi?
Mất rồi!
Khi nào?
Con bỏ em bỏ anh đi... giây phút ấy, anh biết mình không nên ích kỷ nữa, anh cần phải sống có trách nhiệm với em hơn...
Anh thà vì em mà bỏ gia đình, bỏ công việc, rong ruổi ngày tháng như thế này ư? Biết bao giờ mới đến điểm dừng?
Bao giờ đưa em về được quê nhà, khi ấy anh sẽ dừng!
Vậy anh cho em ra viện đi, em thực sự không sao đâu, lúc trước là vì có con ở trong người nên mới thật cẩn thận. Giờ đây, em có mệt chút thì nghỉ là xong rồi... ở lại đây cũng chẳng giải quyết được chuyện gì...
Anh xin lỗi..
Anh rất muốn nói lời xin lỗi với em. Mấy ngày qua anh luôn né tránh, anh sợ em đau lòng quá, có lẽ anh đã sai khi đưa ra quyết định này... hành trình vạn dặm đã đánh đổi bằng chính đứa con của mình.
Anh nhất định sẽ không để lặp lại lần thứ 2... em tha lỗi cho anh nhé!
Khóe mắt Mùa lại rưng rưng khi những lời nói ấy Hiểu vừa thốt lên, nhìn anh cũng không khá hơn, người đàn ông lạnh lùng thần bí ngày nào giờ đây cũng xúc động chảy nước mắt khi nghĩ về đứa bé chưa kịp chào đời của mình. Anh ôm cô vào lòng, cái ôm thật chặt, dù không nói ra nhưng từ sâu trong tâm trí, anh tự hứa với lòng từ nay về sau, anh sẽ cố gắng không phụ lòng người con ấy!!
Mùa ra viện, cả ba về lại nhà trọ đêm hôm trước ngày Mùa bị xảy thai, ở lại đó thêm một ngày cho cô thấy thanh thản một chút rồi mới bắt đầu di chuyển. Hiểu đề nghị nghỉ thêm nhưng Mùa lý lẽ rằng lần này ngày đi ngắn, đêm nghỉ dài hơn. Nếu không đi, e là không kịp để Cúc sinh đẻ ở quê nhà mà phải dọc đường sinh nở mất. Cái bụng cô ấy thực sự là quá kềnh càng rồi...
Em dậy rồi à?
Mùa đang tìm em đấy, em qua phòng bệnh chú ý Mùa giúp anh một lát nhé, anh đi mua đồ ăn sáng.
Nhìn thái độ gấp gáp, thần thái tiều tụy của Hiểu, hai mắt anh đỏ ngầu vì thức đêm Cúc biết được có lẽ anh cũng lo lắng và đau lòng hơn cô rất nhiều lần...
Dạ. Anh cứ đi đi, bây giờ em qua bên đó với Mùa!
Cúc đáp lời Hiểu và nhanh nhẹn xuống giường, cô sốt sắng muốn gặp Mùa, xem tình hình hiện tại của cô ấy ra sao. Hiểu bỏ đi ra ngoài, ít ngủ đầu óc anh có chút choáng váng, mới có một thời gian rong ruổi đường dài mà nhìn anh gầy đi trông thấy, da mặt cũng xạm đi. Điệu bộ hớt hải này của anh thật chẳng giống công tử con nhà giàu có chút nào.
Mùa không quen biết ai ở trong phòng bệnh, bởi vậy lúc này cảm xúc của cô ở tận cùng hố sâu, cô không quan tâm ai đó nhìn cô thế nào, đánh giá ra sao. Nước mắt cứ nối tiếp nhau rơi xuống hai gò má, nét xinh đẹp ngày thường bây giờ trông ảm đạm, buồn đến khó tả. Cúc bước vào, cánh cửa hé mở ra, Mùa thấy tiếng động, sợ Hiểu quay lại nhìn thấy bộ dạng yếu đuối này nên cô vội lấy khăn giấy lau khô nước mắt. Cánh tay lau vội vàng nhưng không kịp che đi bộ dạng đau khổ ấy của cô.
Cúc chứng kiến tất cả, nhìn hai quầng mắt ầng ậng nước, vẻ mặt xanh xao kia làm cô đau lòng cho bạn, tại sao Mùa phải giấu giếm cảm xúc ấy? Cô đã mất đi đứa con của mình... chẳng lẽ bây giờ đến buồn, khóc cũng phải che đậy ư?...
Tại sao cậu không khóc tiếp đi?
Cúc cất lời, giọng nói của cô chứa đựng sự xót xa dành cho bạn.
Tớ ổn mà... không sao đâu.
Mùa nói xong mà khóe môi mấp máy nước mắt chỉ chờ có thế lại bắt đầu chảy dài, cô đưa tay lên che mặt lại, không biết ở đâu ra nước mắt cứ tuôn trào như mưa... Cúc đi đến bên cho Mùa ngả đầu vào người mình, giây phút này cô muốn đồng cảm và chia sẻ nỗi đau với bạn. Cúc nghĩ, cô khổ, nhưng có lẽ Mùa còn đau đớn hơn cô, dù không có người đàn ông nào ở bên che chở, song đứa bé của cô hãy còn đó, ngày ngày đạp vào bụng mẹ, cho cô cảm nhận được thế nào là niềm vui, niềm hạnh phúc khi ngày dài trôi qua.
Không sao đâu... rồi bé con sẽ lại quay về thôi!
Mùa là người mẹ tốt, chắc chắn con sẽ không quên Mùa,... chắc chắn sẽ quay lại và làm con của cậu lần nữa...
Cậu phải lạc quan, vui vẻ lên nhé..
Còn tớ, còn cả anh ấy nữa, mọi chuyện sẽ tốt lên thôi!
Tớ tệ lắm phải không? Tớ không bảo vệ được đứa con của mình... Đâu có người mẹ nào lại ích kỷ đến thế...
Cúc ơi...là con hận tớ, hận tớ vô tâm nên mới bỏ tớ mà đi.
Cậu nói xem có đúng không...
Mùa vừa khóc vừa nói, giọng cô lạc đi, Cúc nghe câu được câu chăng vì tai cô cũng ù đi vì tiếng nấc nghẹn của chính bản thân mình. Mới ngày nào Mùa còn an ủi động viên cô phải mạnh mẽ, phải cố gắng vượt lên hoàn cảnh để đứa bé trong bụng được lớn lên mạnh khỏe. Thế mà giờ đây, cô lại là người an ủi Mùa... nhưng biết nói gì đây, làm sao có thể vui vẻ được khi giờ phút này Mùa đã không giữ được đứa trẻ....
Lát sau Hiểu quay lại, anh mua cháo theo yêu cầu Mùa dặn dò, nước nóng và trái cây cho cả Cúc tẩm bổ vì cô ấy đang mang thai. Cả ba cùng nhau ăn bữa sáng, Hiểu thấy bản thân mình có lỗi nên lúc này anh lặng lẽ ăn, thỉnh thoảng lại nói mấy lời động viên để Mùa ăn thêm chút đỉnh, dưỡng sức khỏe cho mau bình phục.
Nếu như ngày thường, chắc chắn Hiểu sẽ chọn chế độ phòng chăm sóc bệnh nhân đặc biệt, nhưng hoàn cảnh hiện tại không cho phép, tất cả số tiền anh có được đều phải để trang trải cho hành trình sắp tới. Đi xa, tiền tiêu quả thực rất tốn kém, chi phí cho ba người là không nhỏ. Thậm chí, viện phí lúc này của Mùa cũng rất cao, cô không có giấy tờ liên quan, tiền phòng tiền bác sỹ thăm khám rất tốn kém.
Ở viện thêm mấy ngày Sức khỏe của Mùa cũng khá lên nhiều, chủ yếu là ăn và nằm một chỗ, buồn mãi rồi cũng thế, cứ u uất mãi cũng ko giải quyết được việc gì. Chỉ làm cho mọi người càng thêm khó xử, cô hiểu được suy nghĩ của Hiểu, anh rất tận tình chăm sóc cho cô, luôn cố gắng lựa lời để tránh tổn thương cô. Nhưng cô biết, bản thân anh cũng đau khổ ko kém gì cô, có lẽ cô phải vui vẻ lên... con sẽ mãi không quay về được nữa, nhưng người ở lại thì vẫn phải sống tốt. Vì lỗi lớn vẫn là do cô!!
Mùa nghĩ thông được như thế là rất tốt, mà nếu như cô không nghĩ thông suốt được thì hoàn cảnh trước mắt cũng ko cho phép cô đau buồn và ủy mỵ mãi như thế được. Hành trình dài nghìn trùng gian lao và vất vả, tiền có hạn, sức người có hạn, nếu như cứ nằm lỳ ở đây thì thật không công bằng với mọi người. Nằm bệnh viện 4 ngày, Mùa tự mình đả thông tư tưởng của chính mình, cô chỉ bị thương nhẹ ở đầu, ngoài ra cơ thể ko tổn thương gì nặng nề, hằng ngày thuốc thang và ăn uống đều đặn sức khỏe cũng tiến triển tốt.
Mùa đề nghị được ra viện, Hiểu thì lo lắng, sợ thế này thế khác, anh muốn giữ cô ở lại để điều trị thêm. Anh lo lắng cho sức khỏe của cô là trên hết, nhìn khuôn mặt hốc hác của anh, ria mép mấy ngày không cạo, cô thấy thương anh quá.
Em khỏe rồi. Anh cho em xuất viện đi. Nếu cứ ở đây mãi e là không tốt đâu anh ạ!
Mùa đề nghị.
Em mất nhiều máu như thế, chẳng may về nhà lại đổ bệnh ra, cứ ở đây bác sỹ thăm khám thêm ít ngày cũng được.
Anh lo cho em thôi... còn những thứ khác em đừng suy nghĩ nhiều.
Em thấy anh mới là người suy nghĩ nhiều ấy... con người lạnh lùng trước đây của anh đâu rồi?
Mất rồi!
Khi nào?
Con bỏ em bỏ anh đi... giây phút ấy, anh biết mình không nên ích kỷ nữa, anh cần phải sống có trách nhiệm với em hơn...
Anh thà vì em mà bỏ gia đình, bỏ công việc, rong ruổi ngày tháng như thế này ư? Biết bao giờ mới đến điểm dừng?
Bao giờ đưa em về được quê nhà, khi ấy anh sẽ dừng!
Vậy anh cho em ra viện đi, em thực sự không sao đâu, lúc trước là vì có con ở trong người nên mới thật cẩn thận. Giờ đây, em có mệt chút thì nghỉ là xong rồi... ở lại đây cũng chẳng giải quyết được chuyện gì...
Anh xin lỗi..
Anh rất muốn nói lời xin lỗi với em. Mấy ngày qua anh luôn né tránh, anh sợ em đau lòng quá, có lẽ anh đã sai khi đưa ra quyết định này... hành trình vạn dặm đã đánh đổi bằng chính đứa con của mình.
Anh nhất định sẽ không để lặp lại lần thứ 2... em tha lỗi cho anh nhé!
Khóe mắt Mùa lại rưng rưng khi những lời nói ấy Hiểu vừa thốt lên, nhìn anh cũng không khá hơn, người đàn ông lạnh lùng thần bí ngày nào giờ đây cũng xúc động chảy nước mắt khi nghĩ về đứa bé chưa kịp chào đời của mình. Anh ôm cô vào lòng, cái ôm thật chặt, dù không nói ra nhưng từ sâu trong tâm trí, anh tự hứa với lòng từ nay về sau, anh sẽ cố gắng không phụ lòng người con ấy!!
Mùa ra viện, cả ba về lại nhà trọ đêm hôm trước ngày Mùa bị xảy thai, ở lại đó thêm một ngày cho cô thấy thanh thản một chút rồi mới bắt đầu di chuyển. Hiểu đề nghị nghỉ thêm nhưng Mùa lý lẽ rằng lần này ngày đi ngắn, đêm nghỉ dài hơn. Nếu không đi, e là không kịp để Cúc sinh đẻ ở quê nhà mà phải dọc đường sinh nở mất. Cái bụng cô ấy thực sự là quá kềnh càng rồi...