Chương : 38
"Hừ."
Hàn Vận nằm lên trên giường hừ nhẹ một tiếng, chán ghét mấy con muỗi đi tìm chết!
"Bốp"
Hiên Viên Hủ bị Hàn Vận đột nhiên đánh vào bàn tay đang vừa vặn đưa ra, mu bàn tay nhất thời đỏ một mảnh. Có thể thấy được Hàn Vận có bao nhiêu thống hận đối với kẻ quấy rầy hắn.
Hàn Vận tuy rằng mệt mỏi nhưng không có ngủ sâu, có động tĩnh liền tỉnh lại.
Đập vào mắt là gương mặt phóng đại ai oán lên án nhìn về phía mình, Hàn Vận chỉ cảm thấy nổi da gà, cả người khó chịu. Trước mắt không phải là đại Ác ma Hiên Viên Hủ sao.
"Ngươi đánh đau ta."
Hiên Viên Hủ ủy khuất nói.
"Sao ngài lại tới đây?"
"Ta nhớ ngươi."
Hiên Viên Hủ cúi xuống ôm Hàn Vận.
Hàn Vận cảm thấy rét lạnh. Nếu không nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Hủ có lẽ sẽ tin lời hắn nói là thật, nhưng hiện tại Hàn Vận thầm nghĩ muốn đánh một chưởng vào người này.
"Hãy đứng lên, đừng đè ta!"
Tên này sao vô lại như thế!
Hiên Viên Hủ mỉm cười, không tiếp tục khó xử Hàn Vận, ho nhẹ hai tiếng nghiêm trang đứng dậy, ngồi vào ghế cách đó không xa.
"Hây da..."
Hàn Vận thở dài một hơi, lập tức ngồi dậy. Cùng người như thế này giao tiếp, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác.
"Đại thúc thật vất vả, không chỉ có đem Võ Lâm Lệnh về còn cứu được Lam Tuyết ra."
Hiên Viên Hủ tự châm trà tự uống.
"Ngài như thế nào biết ta lấy được Võ Lâm Lệnh?"
"Ngươi đoán xem."
Đối với ác ma Hiên Viên Hủ, Hàn Vận bảo trì trầm mặc, nếu không chỉ sợ làm trầm trọng thêm.
"Lấy ra đây đi."
Hiên Viên Hủ không khách khí vươn tay.
Hàn Vận học theo Hiên Viên Hủ cũng cười cười.
"Không đưa."
Hiên Viên Hủ như cũ vẫn duy trì vẻ mặt trấn định, như sớm biết Hàn Vận sẽ trả lời như thế. Bất quá hắn cũng không lo, muốn lấy Võ Lâm Lệnh ở chỗ Hàn Vận dễ dàng hơn ở chỗ Tà Thiên Viêm nhiều lắm.
"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi tốt, đến Võ Lâm Minh tìm ta."
Hiên Viên Hủ đứng dậy đi ra. Mấy ngày nay hắn đã đem những tên không an phận ở Võ Lâm Minh xử lý, hiện tại chỉ cần ở Đại hội võ lâm lấy Võ Lâm Lệnh là xong.
Hàn Vận không hề nghĩ đến Hiên Viên Hủ dễ dàng buông tha, trong lòng không chỉ không có cảm thấy thoải mái, ngược lại thấy rối rắm. Hàn Vận biết Võ Lâm Lệnh đối với Hiên Viên Hủ rất quan trọng, nếu không hắn cũng sẽ không rời kinh thành đi đến nơi này.
Gặp Hiên Viên Hủ không chút do dự rời đi, Hàn Vận kéo chăn bông lên đắp người mình tiếp tục ngủ.
Khi Hàn Vận thức giấc mặt trời đã lên cao. Rửa mặt chải đầu thay quần áo xong Hàn Vận đi sang phòng Lam Tuyết. Thấy hắn vẫn còn say ngủ, Hàn Vận không có đánh thức mà nhẹ nhàng rời khỏi. Sau khi rời phòng Lam Tuyết, Hàn Vận liền rời khách điếm đi ra ngoài thám thính một chút, hành động của Hiên Viên Hủ quả thực làm người ta không yên lòng.
Trong thành ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào, sắp Đại hội võ lâm nên Tường Ưng Thành rất náo nhiệt. Trên đường cái người đến người đi, phần lớn là hiệp khách giang hồ mang theo vũ khí, cũng có người rảnh rỗi tới đây xem náo nhiệt hoặc là tiểu thương đến nơi này buôn bán.
"Nói ngươi đó, đứng lại, đây là món đồ tiểu thư nhà ta nhìn thấy trước, ngươi dựa vào cái gì lấy đi!"
Phía trước một sạp hàng, một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi mặc y phục vàng nhạt chỉ vào một nam tử quát lớn.
"Tiểu thư nhà ngươi là ai, các ngươi trả tiền rồi sao? Trên đường cũng có nhiều người chẳng lẽ ai thấy là của người đó, không phải vô lý lắm sao?"
Nam tử hai gò má lõm xuống, vừa thấy đã biết bị tửu sắc vét sạch thân mình.
Rất nhanh chỗ sạp hàng liền tụ tập một số người, bắt đầu líu ríu bàn luận.
"Vị công tử này sao cùng nữ tử tranh quạt, cũng không ý tứ."
Đây là giọng một nữ tử.
"Hừ, nữ tử thì làm sao, giang hồ có phân nam nữ à!"
"······"
"Đại gia không cần biết, ai trả tiền bán cho người đó."
Chủ sạp hô lên, có quá nhiều người vây quanh như vậy, tuy rằng Tường Ưng Thành hiện tại trị an tốt, nhưng cũng nguy hiểm nha. Đây toàn là hiệp khách giang hồ có thể giết người không chớp mắt, người buôn bán nhỏ như hắn không thể chuốc lấy phiền phức!
"Bình Nhi, đừng so đo, chúng ta đi thôi."
"Tiểu thư, rõ ràng là chúng ta thấy trước, vì cái gì muốn bỏ!"
Bình Nhi bất bình nói.
"Chậc chậc, tiểu thư cũng đã lên tiếng, nha đầu cút đi."
Nam tử cầm quạt cười khẩy nói.
"Công tử, chớ được một tấc lại muốn tiến một thước."
Giọng nói lại phát ra từ trong kiệu, chỉ là lần này rõ ràng lạnh lùng.
"Hừ, được một tấc lại muốn tiến một thước thì như thế nào, có bản lĩnh đi ra đây nói!"
Nam tử vẻ mặt đáng khinh nhìn về phía kiệu.
"Chẳng lẽ là bộ dạng rất xấu không mặt mũi gặp người, đại gia nói đúng hay không?"
Những người vây xem lập tức biết nam tử kia có ý xấu xa, mặt khác họ cũng tò mò hình dáng người trong kiệu, nhưng đây là Tường Ưng Thành vẫn là kiềm chế một chút.
Trong kiệu nữ tử hừ lạnh một tiếng.
"Muốn gặp ta, ngươi còn không xứng!"
Giọng vừa dứt, nam tử kia cũng ngã xuống đất, trên trán cắm ba kim châm, chết không nhắm mắt.
Hàn Vận nằm lên trên giường hừ nhẹ một tiếng, chán ghét mấy con muỗi đi tìm chết!
"Bốp"
Hiên Viên Hủ bị Hàn Vận đột nhiên đánh vào bàn tay đang vừa vặn đưa ra, mu bàn tay nhất thời đỏ một mảnh. Có thể thấy được Hàn Vận có bao nhiêu thống hận đối với kẻ quấy rầy hắn.
Hàn Vận tuy rằng mệt mỏi nhưng không có ngủ sâu, có động tĩnh liền tỉnh lại.
Đập vào mắt là gương mặt phóng đại ai oán lên án nhìn về phía mình, Hàn Vận chỉ cảm thấy nổi da gà, cả người khó chịu. Trước mắt không phải là đại Ác ma Hiên Viên Hủ sao.
"Ngươi đánh đau ta."
Hiên Viên Hủ ủy khuất nói.
"Sao ngài lại tới đây?"
"Ta nhớ ngươi."
Hiên Viên Hủ cúi xuống ôm Hàn Vận.
Hàn Vận cảm thấy rét lạnh. Nếu không nhìn thấy ánh mắt Hiên Viên Hủ có lẽ sẽ tin lời hắn nói là thật, nhưng hiện tại Hàn Vận thầm nghĩ muốn đánh một chưởng vào người này.
"Hãy đứng lên, đừng đè ta!"
Tên này sao vô lại như thế!
Hiên Viên Hủ mỉm cười, không tiếp tục khó xử Hàn Vận, ho nhẹ hai tiếng nghiêm trang đứng dậy, ngồi vào ghế cách đó không xa.
"Hây da..."
Hàn Vận thở dài một hơi, lập tức ngồi dậy. Cùng người như thế này giao tiếp, tuyệt đối không thể thả lỏng cảnh giác.
"Đại thúc thật vất vả, không chỉ có đem Võ Lâm Lệnh về còn cứu được Lam Tuyết ra."
Hiên Viên Hủ tự châm trà tự uống.
"Ngài như thế nào biết ta lấy được Võ Lâm Lệnh?"
"Ngươi đoán xem."
Đối với ác ma Hiên Viên Hủ, Hàn Vận bảo trì trầm mặc, nếu không chỉ sợ làm trầm trọng thêm.
"Lấy ra đây đi."
Hiên Viên Hủ không khách khí vươn tay.
Hàn Vận học theo Hiên Viên Hủ cũng cười cười.
"Không đưa."
Hiên Viên Hủ như cũ vẫn duy trì vẻ mặt trấn định, như sớm biết Hàn Vận sẽ trả lời như thế. Bất quá hắn cũng không lo, muốn lấy Võ Lâm Lệnh ở chỗ Hàn Vận dễ dàng hơn ở chỗ Tà Thiên Viêm nhiều lắm.
"Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, nghỉ ngơi tốt, đến Võ Lâm Minh tìm ta."
Hiên Viên Hủ đứng dậy đi ra. Mấy ngày nay hắn đã đem những tên không an phận ở Võ Lâm Minh xử lý, hiện tại chỉ cần ở Đại hội võ lâm lấy Võ Lâm Lệnh là xong.
Hàn Vận không hề nghĩ đến Hiên Viên Hủ dễ dàng buông tha, trong lòng không chỉ không có cảm thấy thoải mái, ngược lại thấy rối rắm. Hàn Vận biết Võ Lâm Lệnh đối với Hiên Viên Hủ rất quan trọng, nếu không hắn cũng sẽ không rời kinh thành đi đến nơi này.
Gặp Hiên Viên Hủ không chút do dự rời đi, Hàn Vận kéo chăn bông lên đắp người mình tiếp tục ngủ.
Khi Hàn Vận thức giấc mặt trời đã lên cao. Rửa mặt chải đầu thay quần áo xong Hàn Vận đi sang phòng Lam Tuyết. Thấy hắn vẫn còn say ngủ, Hàn Vận không có đánh thức mà nhẹ nhàng rời khỏi. Sau khi rời phòng Lam Tuyết, Hàn Vận liền rời khách điếm đi ra ngoài thám thính một chút, hành động của Hiên Viên Hủ quả thực làm người ta không yên lòng.
Trong thành ngựa xe như nước, tiếng người ồn ào, sắp Đại hội võ lâm nên Tường Ưng Thành rất náo nhiệt. Trên đường cái người đến người đi, phần lớn là hiệp khách giang hồ mang theo vũ khí, cũng có người rảnh rỗi tới đây xem náo nhiệt hoặc là tiểu thương đến nơi này buôn bán.
"Nói ngươi đó, đứng lại, đây là món đồ tiểu thư nhà ta nhìn thấy trước, ngươi dựa vào cái gì lấy đi!"
Phía trước một sạp hàng, một tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi mặc y phục vàng nhạt chỉ vào một nam tử quát lớn.
"Tiểu thư nhà ngươi là ai, các ngươi trả tiền rồi sao? Trên đường cũng có nhiều người chẳng lẽ ai thấy là của người đó, không phải vô lý lắm sao?"
Nam tử hai gò má lõm xuống, vừa thấy đã biết bị tửu sắc vét sạch thân mình.
Rất nhanh chỗ sạp hàng liền tụ tập một số người, bắt đầu líu ríu bàn luận.
"Vị công tử này sao cùng nữ tử tranh quạt, cũng không ý tứ."
Đây là giọng một nữ tử.
"Hừ, nữ tử thì làm sao, giang hồ có phân nam nữ à!"
"······"
"Đại gia không cần biết, ai trả tiền bán cho người đó."
Chủ sạp hô lên, có quá nhiều người vây quanh như vậy, tuy rằng Tường Ưng Thành hiện tại trị an tốt, nhưng cũng nguy hiểm nha. Đây toàn là hiệp khách giang hồ có thể giết người không chớp mắt, người buôn bán nhỏ như hắn không thể chuốc lấy phiền phức!
"Bình Nhi, đừng so đo, chúng ta đi thôi."
"Tiểu thư, rõ ràng là chúng ta thấy trước, vì cái gì muốn bỏ!"
Bình Nhi bất bình nói.
"Chậc chậc, tiểu thư cũng đã lên tiếng, nha đầu cút đi."
Nam tử cầm quạt cười khẩy nói.
"Công tử, chớ được một tấc lại muốn tiến một thước."
Giọng nói lại phát ra từ trong kiệu, chỉ là lần này rõ ràng lạnh lùng.
"Hừ, được một tấc lại muốn tiến một thước thì như thế nào, có bản lĩnh đi ra đây nói!"
Nam tử vẻ mặt đáng khinh nhìn về phía kiệu.
"Chẳng lẽ là bộ dạng rất xấu không mặt mũi gặp người, đại gia nói đúng hay không?"
Những người vây xem lập tức biết nam tử kia có ý xấu xa, mặt khác họ cũng tò mò hình dáng người trong kiệu, nhưng đây là Tường Ưng Thành vẫn là kiềm chế một chút.
Trong kiệu nữ tử hừ lạnh một tiếng.
"Muốn gặp ta, ngươi còn không xứng!"
Giọng vừa dứt, nam tử kia cũng ngã xuống đất, trên trán cắm ba kim châm, chết không nhắm mắt.