Chương 11: Nữ hầu
Lãnh Đình vừa ra chưa được lâu liền trở vào, còn mang theo một cô gái, Linh Lan lập tức hoảng hồn chui rút sau tấm rèm giường run rẩy, không may làm tuột khăn tắm trên người.
Toàn thân trắng tuyết phơi bày trong màn đêm, hắn và cô gái kia tiến đến gần hơn làm đầu óc cô sinh khủng hoảng, không ngừng suy diễn.
Hắn định làm gì? Có phải hắn mang người đến để giết cô không?
Loài người đúng thật đáng sợ! Cơ thể của cô gái nhỏ sinh phản ứng mãnh liệt, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa từ trán tới lưng, hai tay mềm nhũn ôm trước ngực co rút trốn tránh.
Nữ hầu kia trông thấy thân thể bạch ngọc của cô lập tức quay sang nơi khác, còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo người người đồn thổi là đệ nhất mỹ nhân.
Chỉ có người đàn ông còn đang quấn khăn tắm ở nửa thân dưới ung dung tiến lại, ngồi ở mép giường dịu dàng nói.
" Linh Lan, đừng sợ, cô ta đến hầu hạ cho em "
Hắn chỉ vào cô gái đang đứng ở kia, như bảo Linh Lan nhìn thật kĩ, sau đó chậm rãi bò vào trong quấn lại khăn tắm cho cô.
Ở đất liền hay đại dương đều có phân cấp bậc, kẻ cao quý và kẻ thấp hèn. Hắn là vua đương nhiên sẽ luôn có người hầu hạ, ít nhiều cũng vài chục hoặc cả châu lục. Linh Lan cũng không khác biệt, ở dưới nước là công chúa cũng có tôm cá, nhân ngư khác phục vụ.
Bấy giờ, khi biết cô gái kia là người hầu đến để chăm sóc mình trong lòng cô mới vơi đi chút sợ hãi.
Lãnh Đình nhẹ nhàng bòng cô ra khỏi giường, đến ngồi ngay một chiếc bàn đầy những món đồ lạ lẫm.
Vào lúc này, hầu gái kia được diện kiến rõ dung mạo của tiểu công chúa, tâm không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Đúng như những gì người ta đồn thổi, một cô gái với dung mạo như tiên, khí chất như ngọc, đẹp từ đầu tới chân, đẹp đến mức khiến cho người ta phải kinh hãi.
Được mở rộng tầm mắt, biết thế nào là mỹ nhân bậc nhất, nữ hầu không khỏi thán phục cô gái nhỏ may mắn được trời phú, chăm chú say mê ngắm nhìn nét đẹp của cô.
Chiếc gương to phản chiếu hình ảnh, Linh Lan không thấy làm lạ với chiếc gương này, lúc chưa quen biết Lãnh Đình cô đã từng thấy qua nó từ những con tàu bị đắm, chỉ là không biết tên gọi nó là gì.
Cô ngây ngô chỉ tay vào mặt kính bóng nhoáng mát lạnh ú ớ, Lãnh Đình hiểu ý cô, đạm mạc đáp.
" Là gương, dùng để soi, trang điểm "
Hắn nhẹ nhàng kéo lấy mái tóc dài của tiểu công chúa ra sau lưng, cúi đầu xuống gần vai ngọc trắng mịn, cùng cô nhìn vào chiếc gương ấy, mê mẩn hình ảnh phản chiếu. Trong mắt hắn cứ như một đôi vợ chồng, không khỏi thích thú cười lên hài lòng.
Tiểu công chúa không hề chú ý phong tình, bị những thứ trước mặt thu hút cầm lên chỉ chỉ, hắn luôn dịu dàng với mình cô, hỏi tới đâu hắn trả lời tới đấy, gần như suýt quên mất trong căn phòng này còn có người khác.
Nữ hầu đứng một góc chứng kiến bỡ ngỡ, hắn là kẻ tàn bạo, ai ai cũng sợ, chưa bao giờ hắn nhẹ nhàng với người khác dù là phụ nữ hay con nít, dù là mỹ nhân tuyệt thế.
Ấy thế mà, hôm nay cứ như hắn bị trúng tà, dịu dàng hết mực với một cô gái xa lạ được hắn đem về.
Phải chăng vì cô gái này quá đẹp? Đẹp vượt bậc khiến người đàn ông kia cho vào ngoại lệ? Nữ hầu trộm nghĩ rồi nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ vớ vẩn, sợ mình nhiều chuyện quá mức sẽ mất mạng như chơi.
Ít phút sau, tiểu công chúa không còn tò mò nữa hắn mới chú ý tới nữ hầu, lạnh giọng gọi.
" Qua đây sửa soạn cho công nương "
" Vâng thưa đức vua "
Nữ hầu không dám chậm trễ, vội bước chưa tới gần thì cô gái kia giật mình nhỏm người vào ghế xa lánh.
Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, choàng tay lên bả vai tròn mịn khẽ xoa dịu, trấn an.
" Đừng sợ, cô ta chăm sóc cho em, quên rồi à? "
Hắn kéo Linh Lan miễn cưỡng ngồi xuống, ngoắt tay ra hiệu cho hầu gái lại gần, hắn đứng cạnh bàn trang điểm quan sát nhất cử nhất động của cả hai.
" Xin chào công nương, em tên là Khả Ái, từ nay em sẽ phụ trách chăm sóc công nương
Người cần gì cứ sai bảo em "
Giọng nói ngọt ngào cười duyên, Khả Ái cúi đầu cung kính trước mặt cô gái nhỏ.
Khi này Linh Lan mới lấy hết can đảm nhìn trực diện tổng thể cô gái kia, khuôn mặt bầu bỉnh đáng yêu, da dẻ khá trắng, dáng người nhỏ nhắn có vài điểm tương đồng với cô, thoạt nhìn có vẻ thuận mắt.
Tuy nhiên, từ trước đến nay cô đều phòng hờ con người nên dù Khả Ái có thu hút đến mấy cô cũng không buông lỏng phòng bị, ngồi trên ghế rụt rè.
" Công nương, em giúp người chải tóc thay đồ nhé? "
Khả Ái giữ kính ngữ, trông cô gái sợ sệt nên cô không dám tự ý hành động.
" Cô ấy không nói chuyện được, ngươi cứ làm đi "
Người đàn ông lên tiếng, vẻ ngoài luôn nghiêm túc cao lãnh, mắt xếch nhìn kẻ khác như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sắc mặt Khả Ái bối rối tức thì, mặc dù bất ngờ khi người đàn ông kia là một vị vua hùng mạnh lại có sở thích, thích một người câm song cô lại chẳng dám thắc mắc, càng không dám làm phật lòng bạo quân, nhu thận theo tình thế.
Cô vừa cầm lược đưa lên đầu cô gái nhỏ lập tức phản ứng giơ tay hất ra.
" Công nương! "
" Là chải tóc, ngồi im đi "
Lời nói nhẹ nhàng mang hàm ý, hắn tựa người vào thành bàn khoanh hai tay trước ngực, tác phong lãnh đạm hướng ánh mắt hình mũi tên vào người Linh Lan. Khí tuất lạnh lẽo của hắn dọa cho cô nuốt nước bọt sợ hãi miễn cưỡng ngồi im.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, cả hai cô gái đều sợ sệt trước vẻ cương nghị của người đàn ông, không một ai dám thở mạnh. Nhất là Linh Lan, lạ nước lạ cái, liên tục bị hâm dọa không dám đâm đầu vào lửa.
Khả Ái mềm dẻo dịu dàng chải xuống, mái tóc thoạt nhìn cứ tưởng mượt nhưng lại rối tinh rối mù làm cô được một phen gian nan.
Sau một hồi chật vật cũng sửa lí xong mái tóc rối, chẳng mấy chóc nó trở nên mềm mượt bóng bẩy như đính hàng triệu ngôi sao lên.
Chưa bao giờ Khả Ái được nhìn thấy mái tóc nào đẹp như vậy, khi nãy nó rất tầm thường vừa chải xong theo nụ cười của cô gái này lại trở nên lấp lánh.
Linh Lan ngắm nhìn mình trong gương, ưng bụng với phần tóc mái Hime ôm trọn gương mặt mĩ miều, ngoài ý muốn cười tươi tắn, mái tóc đen lấp lánh dần chuyển sang bạc kim kiêu sa.
Toàn thân trắng tuyết phơi bày trong màn đêm, hắn và cô gái kia tiến đến gần hơn làm đầu óc cô sinh khủng hoảng, không ngừng suy diễn.
Hắn định làm gì? Có phải hắn mang người đến để giết cô không?
Loài người đúng thật đáng sợ! Cơ thể của cô gái nhỏ sinh phản ứng mãnh liệt, mồ hôi lạnh túa ra đầm đìa từ trán tới lưng, hai tay mềm nhũn ôm trước ngực co rút trốn tránh.
Nữ hầu kia trông thấy thân thể bạch ngọc của cô lập tức quay sang nơi khác, còn chưa kịp nhìn rõ diện mạo người người đồn thổi là đệ nhất mỹ nhân.
Chỉ có người đàn ông còn đang quấn khăn tắm ở nửa thân dưới ung dung tiến lại, ngồi ở mép giường dịu dàng nói.
" Linh Lan, đừng sợ, cô ta đến hầu hạ cho em "
Hắn chỉ vào cô gái đang đứng ở kia, như bảo Linh Lan nhìn thật kĩ, sau đó chậm rãi bò vào trong quấn lại khăn tắm cho cô.
Ở đất liền hay đại dương đều có phân cấp bậc, kẻ cao quý và kẻ thấp hèn. Hắn là vua đương nhiên sẽ luôn có người hầu hạ, ít nhiều cũng vài chục hoặc cả châu lục. Linh Lan cũng không khác biệt, ở dưới nước là công chúa cũng có tôm cá, nhân ngư khác phục vụ.
Bấy giờ, khi biết cô gái kia là người hầu đến để chăm sóc mình trong lòng cô mới vơi đi chút sợ hãi.
Lãnh Đình nhẹ nhàng bòng cô ra khỏi giường, đến ngồi ngay một chiếc bàn đầy những món đồ lạ lẫm.
Vào lúc này, hầu gái kia được diện kiến rõ dung mạo của tiểu công chúa, tâm không khỏi trầm trồ khen ngợi.
Đúng như những gì người ta đồn thổi, một cô gái với dung mạo như tiên, khí chất như ngọc, đẹp từ đầu tới chân, đẹp đến mức khiến cho người ta phải kinh hãi.
Được mở rộng tầm mắt, biết thế nào là mỹ nhân bậc nhất, nữ hầu không khỏi thán phục cô gái nhỏ may mắn được trời phú, chăm chú say mê ngắm nhìn nét đẹp của cô.
Chiếc gương to phản chiếu hình ảnh, Linh Lan không thấy làm lạ với chiếc gương này, lúc chưa quen biết Lãnh Đình cô đã từng thấy qua nó từ những con tàu bị đắm, chỉ là không biết tên gọi nó là gì.
Cô ngây ngô chỉ tay vào mặt kính bóng nhoáng mát lạnh ú ớ, Lãnh Đình hiểu ý cô, đạm mạc đáp.
" Là gương, dùng để soi, trang điểm "
Hắn nhẹ nhàng kéo lấy mái tóc dài của tiểu công chúa ra sau lưng, cúi đầu xuống gần vai ngọc trắng mịn, cùng cô nhìn vào chiếc gương ấy, mê mẩn hình ảnh phản chiếu. Trong mắt hắn cứ như một đôi vợ chồng, không khỏi thích thú cười lên hài lòng.
Tiểu công chúa không hề chú ý phong tình, bị những thứ trước mặt thu hút cầm lên chỉ chỉ, hắn luôn dịu dàng với mình cô, hỏi tới đâu hắn trả lời tới đấy, gần như suýt quên mất trong căn phòng này còn có người khác.
Nữ hầu đứng một góc chứng kiến bỡ ngỡ, hắn là kẻ tàn bạo, ai ai cũng sợ, chưa bao giờ hắn nhẹ nhàng với người khác dù là phụ nữ hay con nít, dù là mỹ nhân tuyệt thế.
Ấy thế mà, hôm nay cứ như hắn bị trúng tà, dịu dàng hết mực với một cô gái xa lạ được hắn đem về.
Phải chăng vì cô gái này quá đẹp? Đẹp vượt bậc khiến người đàn ông kia cho vào ngoại lệ? Nữ hầu trộm nghĩ rồi nhanh chóng dẹp bỏ suy nghĩ vớ vẩn, sợ mình nhiều chuyện quá mức sẽ mất mạng như chơi.
Ít phút sau, tiểu công chúa không còn tò mò nữa hắn mới chú ý tới nữ hầu, lạnh giọng gọi.
" Qua đây sửa soạn cho công nương "
" Vâng thưa đức vua "
Nữ hầu không dám chậm trễ, vội bước chưa tới gần thì cô gái kia giật mình nhỏm người vào ghế xa lánh.
Người đàn ông nhanh tay lẹ mắt, choàng tay lên bả vai tròn mịn khẽ xoa dịu, trấn an.
" Đừng sợ, cô ta chăm sóc cho em, quên rồi à? "
Hắn kéo Linh Lan miễn cưỡng ngồi xuống, ngoắt tay ra hiệu cho hầu gái lại gần, hắn đứng cạnh bàn trang điểm quan sát nhất cử nhất động của cả hai.
" Xin chào công nương, em tên là Khả Ái, từ nay em sẽ phụ trách chăm sóc công nương
Người cần gì cứ sai bảo em "
Giọng nói ngọt ngào cười duyên, Khả Ái cúi đầu cung kính trước mặt cô gái nhỏ.
Khi này Linh Lan mới lấy hết can đảm nhìn trực diện tổng thể cô gái kia, khuôn mặt bầu bỉnh đáng yêu, da dẻ khá trắng, dáng người nhỏ nhắn có vài điểm tương đồng với cô, thoạt nhìn có vẻ thuận mắt.
Tuy nhiên, từ trước đến nay cô đều phòng hờ con người nên dù Khả Ái có thu hút đến mấy cô cũng không buông lỏng phòng bị, ngồi trên ghế rụt rè.
" Công nương, em giúp người chải tóc thay đồ nhé? "
Khả Ái giữ kính ngữ, trông cô gái sợ sệt nên cô không dám tự ý hành động.
" Cô ấy không nói chuyện được, ngươi cứ làm đi "
Người đàn ông lên tiếng, vẻ ngoài luôn nghiêm túc cao lãnh, mắt xếch nhìn kẻ khác như muốn ăn tươi nuốt sống.
Sắc mặt Khả Ái bối rối tức thì, mặc dù bất ngờ khi người đàn ông kia là một vị vua hùng mạnh lại có sở thích, thích một người câm song cô lại chẳng dám thắc mắc, càng không dám làm phật lòng bạo quân, nhu thận theo tình thế.
Cô vừa cầm lược đưa lên đầu cô gái nhỏ lập tức phản ứng giơ tay hất ra.
" Công nương! "
" Là chải tóc, ngồi im đi "
Lời nói nhẹ nhàng mang hàm ý, hắn tựa người vào thành bàn khoanh hai tay trước ngực, tác phong lãnh đạm hướng ánh mắt hình mũi tên vào người Linh Lan. Khí tuất lạnh lẽo của hắn dọa cho cô nuốt nước bọt sợ hãi miễn cưỡng ngồi im.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, cả hai cô gái đều sợ sệt trước vẻ cương nghị của người đàn ông, không một ai dám thở mạnh. Nhất là Linh Lan, lạ nước lạ cái, liên tục bị hâm dọa không dám đâm đầu vào lửa.
Khả Ái mềm dẻo dịu dàng chải xuống, mái tóc thoạt nhìn cứ tưởng mượt nhưng lại rối tinh rối mù làm cô được một phen gian nan.
Sau một hồi chật vật cũng sửa lí xong mái tóc rối, chẳng mấy chóc nó trở nên mềm mượt bóng bẩy như đính hàng triệu ngôi sao lên.
Chưa bao giờ Khả Ái được nhìn thấy mái tóc nào đẹp như vậy, khi nãy nó rất tầm thường vừa chải xong theo nụ cười của cô gái này lại trở nên lấp lánh.
Linh Lan ngắm nhìn mình trong gương, ưng bụng với phần tóc mái Hime ôm trọn gương mặt mĩ miều, ngoài ý muốn cười tươi tắn, mái tóc đen lấp lánh dần chuyển sang bạc kim kiêu sa.