Chương 31
Chiều hai rưỡi đi đón khách. Ăn sớm nghỉ sớm, còn có cả con gái nữa nhanh cho tụi nó về mẹ cha mong. Lên đến nhà Trinh cũng tầm chục mạng, hỡi hồn ơi tưởng có vài đứa thôi tầm này sao đủ. Cứ ngỡ là đến hết rồi xuất phát đi thôi nhưng rồi tụi nó bảo từ từ chưa đến đủ, tính gọi cả lớp hay gì?
Toát mồ hôi hột nhưng mà quay qua ngắm Trinh phát, mọi hôm cũng hay ngắm Trinh không mặc đồng phục mà mặc quần áo thường ngày rồi, nhưng hôm nay mặc áo cánh dơi ạ, trễ cổ còn lọt thỏm vào trong nữa, nhìn đáng yêu phết, combo thêm quần bò giả váy hợp mốt. Đến lúc Trinh leo lên xe vỗ mạnh vào vai mới tỉnh. Mải ngắm gái xinh tý thì quên, móc luôn điện thoại gọi thằng Nml gấp, cầu vượt quá cung rồi, yêu cầu chuẩn bị thêm.
Cứ tưởng vỡ kế hoạch nhưng thằng N bên đầu dây bên kia vỗ ngực giọng nói đầy tự hào:
- Mười đứa hay năm chục đứa cũng cân hết. Dẫn tất cả về đây.
Nghe hậu phương nói vậy cũng yên tâm tâm lí hẳn, vênh râu rung đùi ngồi xe ngắm tiếp.
Đang trong lúc đợi thì có đứa khều khều mình, ngoảnh lại à ra là đứa đam mê giật bồ người khác đây mà. Rửa tai xin nghe xem hôm nay con này tính giật bồ ai đây:
- Nghe nói lớp A2 toàn đẹp trai với zai giàu thôi hả?. đam mỹ hài
Ồ ra đây là điều mong muốn của bạn sao hả. Quay sang xin lỗi vì đẹp zai nhà giàu không chơi với tụi mình, hôm nay đi gặp đội kia hoàn toàn ngược lại, toàn xấu zai với làm culi thôi, có đi không. Tưởng chừng như sẽ hết hứng thú nhưng con bé lại nói:
- Vậy thì càng dễ chài.
Thề tức mình thật sự. Chài? Chài cái gì mà chài. Dù gì tụi nó cũng là bạn mình mà, tuy có nghèo nhưng mà được cái tốt bụng. Đâu phải cái trò đùa đâu mà đem chài mìn bọn nhỏ, bộ làm chúng nó yêu thật lòng rồi đá hạnh phúc lắm hả. Nhà em gần trường cũng gặp cái thể loại này nhiều rồi, cũng biết vài cách xử lý. Nhìn thẳng vào mắt cô bé bằng đôi mắt chân thành nhất nói ra tiếng lòng trong cơ thế, giọng van nài hết sức có thể:
- Chài mình đi!
Sau khi nói xong câu đó, cảm giác không khí như đóng băng á. Làm cái "Crack" mọi chuyện mới bắt đầu trở lại bình thường. Cô bé nhìn mình sợ hãi các thứ các thứ. Mình thì ăn ngay cái cú véo tai ngược đau không tả xiết, hông có được tha đâu bị nhéo đau điếng. Chủ nhân của cái nhéo này đích thị là Trinh đang ngồi sau xe em chứ ai. Cái con dở này tự nhiên nhéo? Chẳng lẽ nó không cho bạn nó chài mình? Hay là mình không xứng để bạn nó chài? Hay là sợ có người yêu rồi thì miếng ăn của nó bị ít đi? Trước muôn ngàn câu hỏi vì sao, tự nhủ lòng "ok tao thích thì tao thích mày thật, nhưng mà mày có người yêu rồi thì cũng để tao kiếm tý chứ". Lên xe còn bị véo mấy cái. Hix!
Đi trên đường tự nhiên không khí im lặng hẳn, chẳng còn hát hò như thường ngày nữa. Hay là nó vẫn còn giận dỗi vụ em xin tự ứng cứ bị chài? Tính quay ra đính chính với nó "yên tâm là sẽ theo chài nhưng vẫn thích mày, và yên tâm là không thiếu của mày một miếng", đang tìm cách mở bài thì nghĩ tốt nhất là ngậm mồm lại.
Vào được đến nhà thằng N cứ ngỡ sẽ được đón như tổng thống, tay bắt mặt mừng mời ngồi vào mâm thôi thì đập vào mắt cảnh thằng ml N lăn lê bò toài trên đất bắt gà (vừa nãy có gọi điện làm thêm con nữa chứ một con không đủ). Một toán sau ao vẫn còn đang đào giun làm mồi câu cá, đội làm rau vẫn còn đang thắc mắc rau này rau gì, có ăn được không, và nếu ăn được thì nên ngắt từ đoạn nào, náo nhiệt vô cùng.
Cả bọn bước vào sân, xe máy nổ ầm ầm mà không có đứa nào ra đón. Tức mình thảy cho thằng Nml viên gạch. Lúc này cu cậu mới để ý sợ hiện diện, quay lưng lại thì người bê bết vàng vàng, tay cũng không ít, chắc vồ nhầm cứt, thấy mình còn bắt đầu cười cười bôi cái tay vàng khè vào mông. Sốc óc!
Thằng ml N mặt mày lấm lem chạy qua chào hỏi:
- Mấy bạn đển rồi hả? Vào nhà ngồi chơi bọn mình làm loáng cái là xong mà.
Nhìn xung quanh liệu tin được cái lời mày nói không hả thằng ml. Đợi bọn con gái vào nhà xong xuôi ngoắc thằng ml lại hỏi:
- Cái đống hổ lốn gì đây?
Nghe câu hỏi nó cười trừ, xong lấy tay quệt trán lau mồ hôi, mà tay nãy nó vồ gà còn dính chút chút ban nãy ấy, một đường dài vàng khè xuất hiện cách điệu trên trán nó, mặt vẫn tười cười:
- Tụi nó chày cối giờ tao biết cái gì đâu?
Vãi cả chủ nhà mà phát biểu câu biết gì đâu, muốn đạp thằng ml này ghê, nhưng kiềm chân lại hỏi nó:
- Thế chuẩn bị được đến đâu rồi?
Nó nhìn quanh quất một hồi xong lấy tay ra tính nhẩm:
- Một con gà xong rồi, cá thì đang câu, mới được vài con.
Ôi khách an tọa cả rồi mà giờ mới được ngần đó, thế mà ban nãy vỗ ngực hào sàng dẫn năm mươi người đến, nhìn kĩ xem trên ngực nó có vệt vàng vàng không chứ thấy tâm hồn thg này đang bị màu vàng xâm chiếm rồi. Mà giờ trách cũng chẳng trách được, cùng bắt tay nhau giải quyết thôi, à không phải giải quyết theo nghĩa đen đâu, đứng gần thấy mùi hơi nồng nàn rồi đó, chỉ vội cho nó rồi lượn luôn.
- Ờ thế bắt gà nhanh lên tao đem ra chợ nhờ mổ.
Thằng N ml lại đưa tay lên quệt mồ hôi như cái vệt vàng là để trang điểm vậy, cười "hề hề":
- Mày thông cảm tao đã bắt gà bao giờ đâu. Con xong là hôm qua tao nhờ bố bắt.
Trợn ngược mắt lên luôn, không hiểu phải làm kiểu gì. Mà giờ trách cũng được gì đâu. Vỗ vai nó bảo đi quản lý cá, mà vỗ vai động viên nhau cũng phải lựa chỗ, chắc có mỗi vai nó chưa dính cái vàng vàng, có lẽ vậy? Dặn dò được con nào mổ luôn đi, quán xuyến cả rau nữa. Gà để mình lo, cũng phải hỏi kĩ là con nào cũng được hả mới dám ra tay.
Rồi dặn luôn lấy nước rửa bát hòa nước đổ vào đất đề bắt giun, chứ đào đào bới bới đến bao giờ, cái đoạn đấy mà còn không có nữa thì chỉ có cá gỗ.
Ok chia nhau ra xong giật mình thấy Trinh đằng sau lưng. Ra hiệu thằng N đi làm đi, quay lại bảo Trinh:
- Đợi xíu thông cảm lần đầu nên gia chủ còn bỡ ngỡ!
Chỉ thấy Trinh gật đầu rồi đi vào trong nhà. Bản thân cũng đi ra vườn cầm theo hòn gạch chín vừa tay, đàn gà tụm lại đông đông là full lực. Ban đầu là bước qua lại hai bên góc sân, dồn hết đàn gà vào một chỗ, giơ tay làm động tác ném bóng chày truyền thuyết, và ném kiểu ốp chứ đừng ném kiểu lia không sợ bị phản ngược lại, rồi một tiếng "bốp" vang lên khô khốc, đấy có một cháu giãy giãy rồi này, đuổi làm gì cho mệt. Xách cổ bế lên xe ra chợ làm thịt thì Trinh trong nhà phi ra, lôi một con cup còn vỗ vỗ yên sau ra hiệu cho em ngồi lên nữa. Vậy lên luôn cho nhanh cũng đang khá vội.
Ra cái chợ gần nhà cho quen, khá lạ khi Trinh biết đường phóng một lèo ra thẳng luôn, ngó mãi không biết cái thiết bị định vị ở đâu mà hay vậy, tại cái chợ gần nhà này là chợ khu công nhân tự dựng lên chứ đâu phải do quy hoạch là cái chợ đâu. Mà kệ đi đầu tiên ra chỗ làm gà đã, ở đây chỉ nhận trụi lông thôi, muốn mổ thêm tiền. Mất ba mươi nghìn tổng, ok vứt lại bắt đầu đi mua sắm.
Đích đến tiếp theo là cửa hàng tạp hóa rồi, khá lòng vòng không biết lấy những cái gì, phi thẳng ra đây luôn chứ cũng có kịp nghĩ gì đâu. Trinh bên cạnh lên tiếng hỏi:
- Mày tính làm gì?
Câu hỏi này đúng chỗ ngứa, cũng đang mông lung quá không biết làm những cái gì, cố liệt kê những món dễ làm, dễ mua:
- Thì ít bò xào giá, tai lợn mua sẵn, chắc làm thêm nộm nữa.
Trinh nhíu mày lắc đầu. Chả nhẽ nói sai gì à? Khều khều vai xin ý kiến quân sự:
- Đồ đó con trai ăn nhiều thôi. Làm thêm ngô chiên, phồng tôm nữa. Tý tao mua rau cho. Lấy đây trước đã.
Tổng thiệt hại buổi đi chợ ba hộp ngô, một túi bột năng, một túi bột chiên, một hộp bơ, một túi miến, nửa cân thịt bò, hai con mực, ba bìa đậu, năm nghìn giá, quả dứa, xả, rau thơm, rau mùi, mộc nhĩ, làm thêm ba mươi nghìn tiền tai lợn nữa. Mất cũng khưa khứa rồi, nhưng cái quan trọng là toàn bộ đồ đều là em xách ấy chứ, combo thêm quả tiểu thư Trinh đi mặc cả, phải nói là mình nó cân nguyên cả trợ. Quái lạ đem đủ tiền mà sao không hiểu đến một nghìn hay hai nghìn cũng mặc cả. Đi đường tò mò mới khều khều lại hỏi sao mặc cả chi cho mệt. Câu trả lời nhận được đúng hai chữ xanh rờn:
- Đam mê!
Điển hình là quả mặc cả rau, chỗ em năm nghìn rau cải là được lạt đẫy rồi, ấy vậy mà nó ngồi xuống mặc cả như hai người đàn ông với nhau, cực kì bình đẳng, xuống được ba nghìn rồi đứng dậy bỏ đi. Ngơ ngác chạy theo hỏi nó bảo:
- Mày không thấy bọn nó nhổ rau cải vứt đầy sân nhà bạn mày đây thây?
Ờ thì đúng là có thấy, nhưng mà có rồi thì ngồi lại mặc cả chi. Công nhận chắc lại cái "đam mê" đây mà. Có ai bảo con gái khó hiểu đâu.
Cũng lòng vòng đến chiều tà bắt đầu xách đồ về. Bê đồ chỉ muốn gãy cả tay, đồ để hết giỏ xe với phía trước, hix giờ mệt muốn đứt hơi ôm người phía trước lấy năng lượng không biết có bị sao không ta.
Toát mồ hôi hột nhưng mà quay qua ngắm Trinh phát, mọi hôm cũng hay ngắm Trinh không mặc đồng phục mà mặc quần áo thường ngày rồi, nhưng hôm nay mặc áo cánh dơi ạ, trễ cổ còn lọt thỏm vào trong nữa, nhìn đáng yêu phết, combo thêm quần bò giả váy hợp mốt. Đến lúc Trinh leo lên xe vỗ mạnh vào vai mới tỉnh. Mải ngắm gái xinh tý thì quên, móc luôn điện thoại gọi thằng Nml gấp, cầu vượt quá cung rồi, yêu cầu chuẩn bị thêm.
Cứ tưởng vỡ kế hoạch nhưng thằng N bên đầu dây bên kia vỗ ngực giọng nói đầy tự hào:
- Mười đứa hay năm chục đứa cũng cân hết. Dẫn tất cả về đây.
Nghe hậu phương nói vậy cũng yên tâm tâm lí hẳn, vênh râu rung đùi ngồi xe ngắm tiếp.
Đang trong lúc đợi thì có đứa khều khều mình, ngoảnh lại à ra là đứa đam mê giật bồ người khác đây mà. Rửa tai xin nghe xem hôm nay con này tính giật bồ ai đây:
- Nghe nói lớp A2 toàn đẹp trai với zai giàu thôi hả?. đam mỹ hài
Ồ ra đây là điều mong muốn của bạn sao hả. Quay sang xin lỗi vì đẹp zai nhà giàu không chơi với tụi mình, hôm nay đi gặp đội kia hoàn toàn ngược lại, toàn xấu zai với làm culi thôi, có đi không. Tưởng chừng như sẽ hết hứng thú nhưng con bé lại nói:
- Vậy thì càng dễ chài.
Thề tức mình thật sự. Chài? Chài cái gì mà chài. Dù gì tụi nó cũng là bạn mình mà, tuy có nghèo nhưng mà được cái tốt bụng. Đâu phải cái trò đùa đâu mà đem chài mìn bọn nhỏ, bộ làm chúng nó yêu thật lòng rồi đá hạnh phúc lắm hả. Nhà em gần trường cũng gặp cái thể loại này nhiều rồi, cũng biết vài cách xử lý. Nhìn thẳng vào mắt cô bé bằng đôi mắt chân thành nhất nói ra tiếng lòng trong cơ thế, giọng van nài hết sức có thể:
- Chài mình đi!
Sau khi nói xong câu đó, cảm giác không khí như đóng băng á. Làm cái "Crack" mọi chuyện mới bắt đầu trở lại bình thường. Cô bé nhìn mình sợ hãi các thứ các thứ. Mình thì ăn ngay cái cú véo tai ngược đau không tả xiết, hông có được tha đâu bị nhéo đau điếng. Chủ nhân của cái nhéo này đích thị là Trinh đang ngồi sau xe em chứ ai. Cái con dở này tự nhiên nhéo? Chẳng lẽ nó không cho bạn nó chài mình? Hay là mình không xứng để bạn nó chài? Hay là sợ có người yêu rồi thì miếng ăn của nó bị ít đi? Trước muôn ngàn câu hỏi vì sao, tự nhủ lòng "ok tao thích thì tao thích mày thật, nhưng mà mày có người yêu rồi thì cũng để tao kiếm tý chứ". Lên xe còn bị véo mấy cái. Hix!
Đi trên đường tự nhiên không khí im lặng hẳn, chẳng còn hát hò như thường ngày nữa. Hay là nó vẫn còn giận dỗi vụ em xin tự ứng cứ bị chài? Tính quay ra đính chính với nó "yên tâm là sẽ theo chài nhưng vẫn thích mày, và yên tâm là không thiếu của mày một miếng", đang tìm cách mở bài thì nghĩ tốt nhất là ngậm mồm lại.
Vào được đến nhà thằng N cứ ngỡ sẽ được đón như tổng thống, tay bắt mặt mừng mời ngồi vào mâm thôi thì đập vào mắt cảnh thằng ml N lăn lê bò toài trên đất bắt gà (vừa nãy có gọi điện làm thêm con nữa chứ một con không đủ). Một toán sau ao vẫn còn đang đào giun làm mồi câu cá, đội làm rau vẫn còn đang thắc mắc rau này rau gì, có ăn được không, và nếu ăn được thì nên ngắt từ đoạn nào, náo nhiệt vô cùng.
Cả bọn bước vào sân, xe máy nổ ầm ầm mà không có đứa nào ra đón. Tức mình thảy cho thằng Nml viên gạch. Lúc này cu cậu mới để ý sợ hiện diện, quay lưng lại thì người bê bết vàng vàng, tay cũng không ít, chắc vồ nhầm cứt, thấy mình còn bắt đầu cười cười bôi cái tay vàng khè vào mông. Sốc óc!
Thằng ml N mặt mày lấm lem chạy qua chào hỏi:
- Mấy bạn đển rồi hả? Vào nhà ngồi chơi bọn mình làm loáng cái là xong mà.
Nhìn xung quanh liệu tin được cái lời mày nói không hả thằng ml. Đợi bọn con gái vào nhà xong xuôi ngoắc thằng ml lại hỏi:
- Cái đống hổ lốn gì đây?
Nghe câu hỏi nó cười trừ, xong lấy tay quệt trán lau mồ hôi, mà tay nãy nó vồ gà còn dính chút chút ban nãy ấy, một đường dài vàng khè xuất hiện cách điệu trên trán nó, mặt vẫn tười cười:
- Tụi nó chày cối giờ tao biết cái gì đâu?
Vãi cả chủ nhà mà phát biểu câu biết gì đâu, muốn đạp thằng ml này ghê, nhưng kiềm chân lại hỏi nó:
- Thế chuẩn bị được đến đâu rồi?
Nó nhìn quanh quất một hồi xong lấy tay ra tính nhẩm:
- Một con gà xong rồi, cá thì đang câu, mới được vài con.
Ôi khách an tọa cả rồi mà giờ mới được ngần đó, thế mà ban nãy vỗ ngực hào sàng dẫn năm mươi người đến, nhìn kĩ xem trên ngực nó có vệt vàng vàng không chứ thấy tâm hồn thg này đang bị màu vàng xâm chiếm rồi. Mà giờ trách cũng chẳng trách được, cùng bắt tay nhau giải quyết thôi, à không phải giải quyết theo nghĩa đen đâu, đứng gần thấy mùi hơi nồng nàn rồi đó, chỉ vội cho nó rồi lượn luôn.
- Ờ thế bắt gà nhanh lên tao đem ra chợ nhờ mổ.
Thằng N ml lại đưa tay lên quệt mồ hôi như cái vệt vàng là để trang điểm vậy, cười "hề hề":
- Mày thông cảm tao đã bắt gà bao giờ đâu. Con xong là hôm qua tao nhờ bố bắt.
Trợn ngược mắt lên luôn, không hiểu phải làm kiểu gì. Mà giờ trách cũng được gì đâu. Vỗ vai nó bảo đi quản lý cá, mà vỗ vai động viên nhau cũng phải lựa chỗ, chắc có mỗi vai nó chưa dính cái vàng vàng, có lẽ vậy? Dặn dò được con nào mổ luôn đi, quán xuyến cả rau nữa. Gà để mình lo, cũng phải hỏi kĩ là con nào cũng được hả mới dám ra tay.
Rồi dặn luôn lấy nước rửa bát hòa nước đổ vào đất đề bắt giun, chứ đào đào bới bới đến bao giờ, cái đoạn đấy mà còn không có nữa thì chỉ có cá gỗ.
Ok chia nhau ra xong giật mình thấy Trinh đằng sau lưng. Ra hiệu thằng N đi làm đi, quay lại bảo Trinh:
- Đợi xíu thông cảm lần đầu nên gia chủ còn bỡ ngỡ!
Chỉ thấy Trinh gật đầu rồi đi vào trong nhà. Bản thân cũng đi ra vườn cầm theo hòn gạch chín vừa tay, đàn gà tụm lại đông đông là full lực. Ban đầu là bước qua lại hai bên góc sân, dồn hết đàn gà vào một chỗ, giơ tay làm động tác ném bóng chày truyền thuyết, và ném kiểu ốp chứ đừng ném kiểu lia không sợ bị phản ngược lại, rồi một tiếng "bốp" vang lên khô khốc, đấy có một cháu giãy giãy rồi này, đuổi làm gì cho mệt. Xách cổ bế lên xe ra chợ làm thịt thì Trinh trong nhà phi ra, lôi một con cup còn vỗ vỗ yên sau ra hiệu cho em ngồi lên nữa. Vậy lên luôn cho nhanh cũng đang khá vội.
Ra cái chợ gần nhà cho quen, khá lạ khi Trinh biết đường phóng một lèo ra thẳng luôn, ngó mãi không biết cái thiết bị định vị ở đâu mà hay vậy, tại cái chợ gần nhà này là chợ khu công nhân tự dựng lên chứ đâu phải do quy hoạch là cái chợ đâu. Mà kệ đi đầu tiên ra chỗ làm gà đã, ở đây chỉ nhận trụi lông thôi, muốn mổ thêm tiền. Mất ba mươi nghìn tổng, ok vứt lại bắt đầu đi mua sắm.
Đích đến tiếp theo là cửa hàng tạp hóa rồi, khá lòng vòng không biết lấy những cái gì, phi thẳng ra đây luôn chứ cũng có kịp nghĩ gì đâu. Trinh bên cạnh lên tiếng hỏi:
- Mày tính làm gì?
Câu hỏi này đúng chỗ ngứa, cũng đang mông lung quá không biết làm những cái gì, cố liệt kê những món dễ làm, dễ mua:
- Thì ít bò xào giá, tai lợn mua sẵn, chắc làm thêm nộm nữa.
Trinh nhíu mày lắc đầu. Chả nhẽ nói sai gì à? Khều khều vai xin ý kiến quân sự:
- Đồ đó con trai ăn nhiều thôi. Làm thêm ngô chiên, phồng tôm nữa. Tý tao mua rau cho. Lấy đây trước đã.
Tổng thiệt hại buổi đi chợ ba hộp ngô, một túi bột năng, một túi bột chiên, một hộp bơ, một túi miến, nửa cân thịt bò, hai con mực, ba bìa đậu, năm nghìn giá, quả dứa, xả, rau thơm, rau mùi, mộc nhĩ, làm thêm ba mươi nghìn tiền tai lợn nữa. Mất cũng khưa khứa rồi, nhưng cái quan trọng là toàn bộ đồ đều là em xách ấy chứ, combo thêm quả tiểu thư Trinh đi mặc cả, phải nói là mình nó cân nguyên cả trợ. Quái lạ đem đủ tiền mà sao không hiểu đến một nghìn hay hai nghìn cũng mặc cả. Đi đường tò mò mới khều khều lại hỏi sao mặc cả chi cho mệt. Câu trả lời nhận được đúng hai chữ xanh rờn:
- Đam mê!
Điển hình là quả mặc cả rau, chỗ em năm nghìn rau cải là được lạt đẫy rồi, ấy vậy mà nó ngồi xuống mặc cả như hai người đàn ông với nhau, cực kì bình đẳng, xuống được ba nghìn rồi đứng dậy bỏ đi. Ngơ ngác chạy theo hỏi nó bảo:
- Mày không thấy bọn nó nhổ rau cải vứt đầy sân nhà bạn mày đây thây?
Ờ thì đúng là có thấy, nhưng mà có rồi thì ngồi lại mặc cả chi. Công nhận chắc lại cái "đam mê" đây mà. Có ai bảo con gái khó hiểu đâu.
Cũng lòng vòng đến chiều tà bắt đầu xách đồ về. Bê đồ chỉ muốn gãy cả tay, đồ để hết giỏ xe với phía trước, hix giờ mệt muốn đứt hơi ôm người phía trước lấy năng lượng không biết có bị sao không ta.