Chương : 21
Chưa từng nghĩ nơi giam cầm Thiệu Vân Dương lại không phải nằm trong Bích Du Cung, khó trách sao Trầm Nhạn Thạch tìm khắp nơi cũng không thấy.
Ở sườn núi có một thạch động do tự nhiên tạo thành, cửa động nhỏ hẹp chỉ đủ một người qua lọt. Nghe nói đây là chỗ các đời Bích Du cung chủ trước kia dùng xử trí những kẻ phản đồ, tất cả đều bị giam trong Diện Bích Tư Quá này để hối cải cho đến chết. Nếu không phải Liệt Hỏa sứ tiết lộ, y có tìm muôn đời cũng chưa chắc tìm được.
Hôm đó Liệt Hỏa sứ đã nói: Nếu muốn hắn tự rời đi thì ngươi nhất định phải đến, hắn… không chịu theo ta.
Đôi mắt người thiếu niên nói lời này chất chứa nỗi không cam lòng và thương cảm không thôi. Trầm Nhạn Thạch bỗng hiểu ra vì sao hắn luôn gây khó dễ cho mình, dù đôi khi Liệt Hỏa sứ có chút sốc nổi đi nữa nhưng suy cho cùng vẫn là chàng thiếu niên với tâm tư rất đỗi đơn thuần.
Hôm nay cũng do hắn tính toán đã dẫn dụ Đoàn Phi Ưng ra ngoài, bản thân mới có thể thoát được.
Trầm Nhạn Thạch nhảy xuống hang động tức thì một luồng khí âm hàn đã ập đến, y bất giác co lạnh. Nơi này dùng để giam người thật sao?
Trong hang động không có đuốc mà chỉ le lói mấy lỗ nhỏ trên vách đá. Phải mất hồi lâu Trầm Nhạn Thạch mới quen mắt với màn tối nhưng vẫn không tài nào trông rõ cảnh trước mắt.
“Thiệu Vân Dương?”
Y khẽ gọi hy vọng nhận được hồi đáp.
Một tiếng than nhẹ cất lên: “Ta đã nói ta sẽ không đi đâu hết, ngươi mau về đi.”
Trầm Nhạn Thạch lần theo thanh âm nhìn tới, chỉ thấy lờ mờ một thân ảnh đang ngồi khoanh chân dựa vào vách đá, tuy không thấy rõ diện mạo nhưng thấp thoáng vẫn nhận ra là Thiệu Vân Dương.
Hóa ra hắn thật sự ở chỗ này. Phải ở nơi tối tăm ngột ngạt này chỉ bởi vì mình…
Trầm Nhạn Thạch khẽ cất tiếng hỏi: “Ngươi không nhớ giọng của ta sao?”
Người kia thất thần thốt lên một tiếng, thân người vùng vẫy muốn đứng dậy kéo theo tiếng xích sắt đinh đoang, rốt cuộc đành bất lực ngồi bệt xuống đất.
“Nhạn Thạch, là ngươi sao? Làm sao ngươi… tìm được tới đây?”
“Ta đến cứu ngươi.” Trầm Nhạn Thạch quên cả thở lần bước tiến lên, trong lòng thoáng sợ sẽ chứng kiến cảnh tượng thảm thương của hắn. Thật may hắn không bị thương chỗ nào, nhưng thân người lại tiều tụy thấy rõ.
Thiệu Vân Dương cũng nương nhờ màn sáng le lắt ngắm nhìn Trầm Nhạn Thạch. Đôi mắt da diết lướt qua từng ánh mắt nét môi, cố gắng hồi tưởng với ấn tượng trong tâm trí: Y dường như lại gầy hơn nữa, thời gian qua chắc đã ăn uống kham khổ lắm rồi. Trong lòng dâng tràn một nỗi xót xa dai dẳng mà quên chính hắn cũng đang chịu biết bao đọa đày.
“Nếu ngươi một mình thoát được thì mau ra khỏi đây, không cần quan tâm tới ta.” Thiệu Vân Dương gượng gạo mỉm cười, dây xích trên người cũng rung theo, “Chỉ sợ ta đi không được.”
“Cũng chưa chắc.” Trầm Nhạn Thạch lấy thanh trủy thủ từ người ra, đây vốn là thanh trủy thủ tùy thân của y, lúc rơi vào tay Bích Du Cung đã bị Liệt Hỏa sứ lục soát tìm được. Hắn nghĩ hôm nay đi cứu người chắc sẽ cần dùng đến nên mới đem nó trả lại cho y.
Nhắc đến trủy thủ, y vừa định chặt dây xích Thiệu Vân Dương đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã!”
Trầm Nhạn Thạch ngẩn người dừng tay lại.
“Nhạn Thạch…” Thiệu Vân Dương thở dài một hơi, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhất thời không biết nói gì mới phải, lúc sau mới từ tốn mở lời: “Ta vốn là một cô nhi, lúc ta được bảy tuổi song thân đã cùng lúc qua đời.”
Trầm Nhạn Thạch thở hắt ra. Dù không biết vì sao hắn nói những lời này nhưng nghe ngữ khí đầy thương cảm của hắn, y không biết nên an ủi thế nào mới tốt.
“…Nếu không phải gặp được lão chủ nhân thì ta đã sớm chôn vùi trong bão tuyết rồi.” Nhớ lại chuyện xưa càng khiến lòng hắn thêm niềm cảm khái, “Lão cung chủ chẳng những mang ta về Bích Du Cung mà còn truyền dạy cả võ công. Dù có phải tan xương nát thịt đi nữa cũng sợ khó báo đáp công ơn dưỡng dục của người. Cho nên từ lâu ta đã thề, vĩnh viễn sẽ theo phụng sự chủ nhân…”
Trầm Nhạn Thạch nghiêm giọng nối theo: “Nhưng ngươi không ngờ trên đời này còn có một Trầm Nhạn Thạch đã khiến ngươi…” Cả đời này bản thân mắc nợ người này quá nhiều.
Thiệu Vân Dương lắc đầu cắt ngang: “Tất cả đều do ta cam tâm tình nguyện, ở trong hang Bích Diện đây cũng là… Ta chưa bao giờ có ý định phản bội lại chủ nhân, giờ thấy ngươi vô sự thế này ta an tâm lắm rồi.”
An tâm cái gì? Chờ chết sao? Khuôn mặt con người trước mắt đây cô quạnh đến lạc lõng, làm sao lại là người nam tử khí phách nhiều lần giúp đỡ bản thân lúc trước được? Tuy hiểu điều gì đã khiến hắn trở nên thay đổi như vậy nhưng y lại không có cách nào giúp hắn — Bởi vì điều mà hắn khao khát nhất, bản thân đã trao cho người khác từ lâu rồi.
Trong lòng dâng tràn niềm đau khổ, cũng chẳng biết là vì bản thân hay vì hắn, nhưng bỏ mặc hắn ở đây đến khi chết già sao?
“Không phải ngươi nói muốn dẫn ta rời khỏi nơi này sao?”
“Nhưng… ngươi đã không cần đến ta nữa rồi…” Nỗi đắng chát hằn rõ trên khuôn mặt, hắn đã không làm được gì cho Nhạn Thạch thì còn vin vào lý do nào lưu lại bên cạnh y chứ?
“Ngươi tưởng để ngươi ở đây ta sẽ yên lòng trốn thoát chắc?” Y không muốn dùng cách nói này, nhưng cũng biết chỉ có thế mới khuấy động được tâm tư của hắn.
Cả người Thiệu Vân Dương dao động, hắn ngước nhìn đôi mắt rạng ngời của y, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó, run giọng bật ra: “Được, chúng ta cùng đi khỏi đây!”
Chặt đứt mấy sợi xích xong rốt cuộc Thiệu Vân Dương cũng đứng lên được, nhưng do phải ngồi quá lâu nên hai đầu gối đã cứng đờ, mới đi chừng dăm bước đã ngã sụp xuống đất. Trầm Nhạn Thạch vội tiến lên đỡ hắn tựa vào mình thì chân vấp phải thứ gì suýt cũng ngã theo, lúc quay nhìn thì thấy bên dưới là một khúc xương đùi. Y đưa mắt lên thì trông thấy một bộ hài cốt dựa vào vách thạch động, chỗ cổ chân bị một sợi xích sắt *** luyện khóa chặt.
“Đó là kẻ trước đây bị trừng phạt trong Diện Bích này. Người chết rồi dần dà hóa thành bộ xương trắng thôi.”
Trầm Nhạn Thạch kinh ngạc nhìn bộ hài cốt, bàn tay nắm chặ ướm lạnh mồ hôi: Nếu còn lưu lại đây, số phận của Thiệu Vân Dương sớm muộn cũng trở thành thế sao? Ý nghĩ vừa trỗi lên y tức tốc đỡ Thiệu Vân Dương đứng dậy: “Chúng ta đi mau!”
“Các ngươi đi được sao?”
Thanh âm bình thản bỗng cất tiếng, nhưng truyền đến tai Trầm Nhạn Thạch và Thiệu Vân Dương lại không khác gì sấm sét giữa trời quang. Hai người thất kinh ngẩng lên vừa lúc thấy Đoàn Phi Ưng từ cửa động nhảy vào. Sắc mặt hắn tịnh không lộ biểu cảm nhưng đôi đồng tử đã nhuốm cơn cuồng phong bão táp.
Hắn thật đang rất điên cuồng. Khi nãy Liệt Hỏa sứ mời hắn đi săn, hắn đã vui vẻ nhận lời ngay. Nghĩ mấy ngày nay Trầm Nhạn Thạch quả thực đã chịu không ít khổ cực, hắn mới có lòng tốt cho y ở lại tịnh dưỡng. Trong núi hắn còn săn được một con tuyết điêu thuần trắng cực kỳ trân quý, lòng đắc ý vừa vặn muốn làm cái áo lông cho Trầm Nhạn Thạch — Người này không biết bản thân mình mỏng manh tới cỡ nào nữa, tay chân lúc nào cũng lạnh ngắt như băng vậy.
[15: Chồn trắng.]
Hứng khởi trong lòng đem nó về cho y xem, nhưng kiếm khắp nơi lại không thấy người đâu cả. Hắn chột dạ tức tốc đến Tư Quá động này, không ngờ câu đầu tiên nghe được chính là câu khiến hắn phải bức phổi ứa gan kia.
Cũng không biết tại sao bản thân lại nổi giận đến thế này, tóm lại tức giận chính là tức giận, mà hắn chưa bao giờ tự ngược đãi mình nên cách hả giận tốt nhất là trút lên hai người này.
“Chủ nhân…” Khi Thiệu Vân Dương nhìn thấy hắn, cơn kích động lẫn niềm hổ thẹn cứ xoay chuyển trong lòng, còn cảm nhận một cơn run sợ chạy khắp xương cốt. Bao nhiêu năm sống chung mách bảo hắn rằng chủ nhân đang vô cùng phẫn nộ, trong vô thức hắn giang tay bảo vệ cho Trầm Nhạn Thạch.
Đoàn Phi Ưng dán mắt vào cánh tay đó, cơn giận dữ càng thêm bốc hỏa: “Ngươi còn coi ta là chủ nhân sao?”
Thiệu Vân Dương ảm đạm đáp lời: “Trong mắt của Vân Dương, bất luận có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Vân Dương vẫn là đệ tử của Bích Du Cung, chủ nhân cũng vẫn là chủ nhân của Vân Dương.”
“Vậy à?” Đôi đồng tử của Đoàn Phi Ưng giãn to, nhãn thần hung nấu cơn đại thịnh càng quát càng lớn: “Vậy lý gì ngươi lại không tuân thủ cung quy, cả gan dám tư thông với địch, còn nuôi ý đồ bỏ trốn?”
Thiệu Vân Dương quỵ xuống đất: “Vân Dương không có ý định trốn chạy, tất cả xin nghe theo xử trí của cung chủ. Chỉ mong chủ nhân mở lưới phóng sinh… tha cho Trầm Nhạn Thạch một phen.” Quay sang nhìn y, đôi mắt hắn chan chứa đầy yêu thương.
Chỉ càng khiến sắc mặt Đoàn Phi Ưng mỗi lúc mỗi sa sầm, hắn lạnh lùng cười khẩy: “Ngươi quả nhiên nghĩa nặng tình thâm với y thật. Nhưng ngươi có biết y đã là người của ta rồi không?”
“Cái gì?” Thiệu Vân Dương sững người nhìn Trầm Nhạn Thạch.
“Ta và y không biết đã cọ xát thân thể biết bao lần rồi. Mỗi gang mỗi tấc trên người hắn ta đều trông thấy qua, mơn trớn qua cả rồi. Đêm qua hắn vẫn còn nỉ non dưới thân ta, ngủ thiếp đi trong lòng ta…”
Hắn thừa biết nói những câu này là bỉ ổi đê tiện vô cùng, càng biết làm vậy sẽ tổn thương sâu sắc đến Trầm Nhạn Thạch. Nhưng ác ý trong lòng cứ cuộn sóng dồn dập, hắn cay nghiệt tuôn không dứt vì không muốn chứng kiến cảnh tượng huynh huynh ta ta nồng đượm của hai người họ.
“Nhạn Thạch?” Tâm trí Thiệu Vân Dương quay cuồng bấn loạn. Sự tình sao lại ra nông nỗi này? Nhạn Thạch rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Mỗi câu nói của Đoàn Phi Ưng càng nhuộm tái sắc mặt hao gầy của Trầm Nhạn Thạch. Y trước sau như một vẫn mím chặt môi, đến lúc này mới từ tốn lên tiếng: “Từng câu từng chữ hắn nói đều là sự thật.”
Y chậm rãi lùi về sau, trong tay lóe lên tia sáng, chớp mắt thanh trủy thủ đã kề ngay cổ.
“Nhạn Thạch!” Thiệu Vân Dương kinh động bật dậy. Hắn lo sợ một khi y đã kích động thì không biết sẽ làm ra chuyện liều lĩnh gì.
Đoàn Phi Ưng nhíu mày ra lệnh: “Bỏ trủy thủ xuống.”
Trầm Nhạn Thạch thản nhiên nhìn hắn, buông từng lời băng giá: “Hãy thả hắn đi, ta sẽ lưu lại. Bằng không hai chúng ta bỏ mạng tại đây, ngươi chọn đi.”
Một tiếng “chúng ta” này buốt tai đay nghiến Đoàn Phi Ưng làm sao, hắn lạnh lùng gằn một tiếng: “Nếu ta không chọn cái nào thì sao?”
Trầm Nhạn Thạch dửng dưng không đáp gì, cổ tay khẽ ấn vào, trủy thủ sắc bén đâm ngọt vào cổ làm máu ràn rụa tuôn.
Những ngày chung sống với Trầm Nhạn Thạch, Đoàn Phi Ưng đã sớm lĩnh giáo tính quật cường của y. Thấy dòng máu đỏ tươi rỉ xuống mà mắt y vẫn không chớp, hắn nửa giận nửa lo lắng, phút chốc đã mềm lòng: “Được, ngươi đi đi.”
“Mau đi khỏi đây.” Trước mắt đã tối sậm, Trầm Nhạn Thạch biết mình sẽ không cầm cự được bao lâu.
Thiệu Vân Dương theo dõi nhất cử nhất động của hai người, hắn bỗng nhiên ngộ ra, bản thân còn chưa giúp được cho Nhạn Thạch thì đã trở thành gánh nặng của y. Bởi vì có hắn ở đây nên trong lòng Nhạn Thạch vẫn có điều cố kỵ, không thể làm những chuyện y muốn làm. Vô hình trung, bản thân đã thành sợi dây thừng trong tay Đoàn Phi Ưng trói tay trói chân Nhạn Thạch.
Dù bản thân có chết hay lưu lại nơi này cũng sẽ làm Nhạn Thạch ray rứt cả đời không thôi.
Cũng được, Thiệu Vân Dương, ngươi đã yêu y như thế rồi sao phải dùng hai chữ “tình nghĩa” mà ràng buộc y? Sau khi rời khỏi nơi này thì sống hay chết là chuyện của ngươi, chí ít giờ đây cũng làm y được an tâm phần nào.
“Ngươi… hãy bảo trọng…” Ánh mắt đã bị dòng máu tươi thấm đến xát tim, Thiệu Vân Dương phóng ra ngoài hang động, che mắt trong đau khổ cắm mình chạy.
Hắn không dám quay đầu lại, lòng sợ một khi nhìn thấy y lần nữa hắn sẽ không cách nào dứt chân được.
Nhạn Thạch, Nhạn Thạch! Sợ là cả đời này hai ta không còn gặp nhau nữa rồi…
Tiếng trủy thủ leng keng rơi xuống đất, Đoàn Phi Ưng bật người đón thân thể đang lảo đảo ngã vào lòng mình.
Vết thương nơi cổ rất sâu, nhưng cũng may không tổn hại đến yếu hầu. Sau khi ở chỗ Hàn Thủy sứ tẩm thuốc băng bó xong, Đoàn Phi Ưng bế Trầm Nhạn Thạch quay về tẩm cung, quăng xốc y lên giường rồi đổ rạp người lên.
Hắn xé toạc vạt áo đẫm máu, cuồng dại bấu cắn bờ ngực kia như lần đầu hai người mập hợp. Vậy mà tấm thân đáng hận ấy vẫn không có chút phản ứng, giống hệt như khi đó. Còn tưởng hai người đã bắt đầu có điểm hòa hợp, từng bước đến gần nhau hơn, hóa ra đều là tự mình huyễn hoặc cả!
Cơn điên cuồng không rõ tên phảng phất như muốn bung xé ***g ngực.
“Nói đi, tại sao ngươi không nói gì hả?”
Muốn y nói gì bây giờ? Còn phải nói điều gì nữa đây?
“Ngươi giết ta đi.”
Đoàn Phi Ưng trơ người chết lặng. Vừa lìa xa Thiệu Vân Dương y đã muốn chết sao? Trong lòng y hắn là cái gì chứ? Cơn phẫn nộ đột nhiên nổi sóng tột cùng: “Ngươi quên lời ta nói rồi sao? Trước khi ta chưa chơi đùa tận hứng thì ngươi đừng hòng chết được!”
Rướn người hung hãn trừng trị làn môi đã thốt ra lời nói đó, hắn triền miên ngấu nghiến Trầm Nhạn Thạch, giày vò rướm máu đến mức không còn rõ là máu của mình hay của y nữa. Hắn nhấm nháp từng chút một, chiếm đoạt y cho đến khi máu cả hai nhạt nhòa pha lẫn.
Bản thân cũng không nhận ra mình lại có thứ tình cảm mãnh liệt như vậy, càng chưa từng nghĩ sẽ có ngày vì một người mà phát cuồng phát điên thế này. Quả thật đáng sợ, đã hoàn toàn không còn là hắn nữa rồi.
“Giết ta rồi ngươi sẽ không phải phiền não nữa.”
Hắn chấn kinh ngẩng phắt lên nhìn y. Nét mặt của Trầm Nhạn Thạch vẫn bình thản như mạn đàm về tiết trời, đang trực diện với Đoàn Phi Ưng mà đôi mắt y không hề phản chiếu bóng hình của hắn.
Có lẽ từ trước đến nay, trong mắt người này vốn đã không hề có hắn!
Ý thức được điều này, trái tim Đoàn Phi Ưng như bị dao găm đâm thấu. Thật bất thường mà, thật là bất thường mà. Từ khi Trầm Nhạn Thạch đến đây tất cả đều đã bất bình thường hết rồi!
Giết y rồi bản thân sẽ không còn phiền não nữa. Lời này cũng thật không tồi.
Bàn tay từ từ giơ lên, vừa đánh xuống đã khựng lại.
“Không, ta không thể giết ngươi… Ta không thể giết ngươi được!”
Đoàn Phi Ưng chậm chạp lắc đầu thất thần nói ra hai lời này, đột nhiên hắn điên cuồng thét lên một tiếng, điểm huyệt đạo của Trầm Nhạn Thạch rồi vùng dậy xông ra ngoài.
“Ầm!” một tiếng, chiếc lư hương đã hứng chịu tất cả oán khí của hắn, bị một chưởng chấn động nát thành trăm mảnh!
Toàn bộ tẩm cung cũng rung chuyển theo, tiếng vọng rền rỉ không ngừng vang dội, cả tiếng khóc âm ỉ…
Trầm Nhạn Thạch thẫn thờ ngước nhìn trần nhà, tựa như mọi thứ bên ngoài đã không còn nối kết với y, trong đáy mắt toát lên nỗi thương cảm chán chường nồng đặc.
Trên đời cớ sao luôn có người thích tìm phiền não như vậy? Thiệu Vân Dương là vậy, Đoàn Phi Ưng cũng thế, mà chính mình… cũng như vậy…
Chú thích:
Tuyết điêu.
Mở lưới phóng sinh: câu gốc trong truyện dùng là “võng khai nhất diện 网开一面”, hay “võng khai tam diện 网开三面”: ý chỉ thái độ khoan hồng độ lượng.
Câu này xuất xứ từ điển cố về vua Thương Thang của nhà Thương.
Một ngày nọ, Thương Thang đang thả bộ ngoài đồng thì thấy một người giăng lưới rồi lầm rầm: “Lũ chim chóc các ngươi mau tới đây đi, mau bay vô lưới của ta đi. Bất kể có bay thấp bay cao, bay đông bay tây gì sất thì cũng bay hết vào lưới ta đi!”
Thương Thang bèn đến bên người kia mà nói: “Sao cách thức của ngươi tàn nhẫn quá vậy, chẳng phải tất cả chim chóc đều sẽ bị ngươi bắt hết hay sao?” Vừa nói Thương Thang đã rút kiếm chém đứt ba mặt lưới, rồi bình thản tiếp: “Hỡi lũ chim muông kia, các ngươi thích bay bên phải thì cứ bay bên phải, thích bay bên trái thì cứ nhắm bên trái; còn nếu thật sự chán đời thì hãy sà vào lưới này đi.”
Thế nên mới sinh ra câu thành ngữ “võng khai tam diện,” sau này có người sửa lại là “võng khai nhất diện.” Thật ra hai câu thành ngữ này về mặt ý nghĩa thì hoàn toàn giống nhau, nhưng cách giảng giải từ “khai 开” trong điển cố lại khác.
“Loại bỏ đi ba mặt 去其三面” là sát với nguyên văn của “võng khai tam diện.” “Khai 开” tức “bỏ đi 去”, ý là “tháo ra 打开” ba bề của chiếc lưới giăng bốn mặt, chỉ để một mặt lưới mà thôi.
Nhưng nhìn dưới một góc độ khác, ta cũng có thể hiểu là chiếc lưới bắt chim này đã giăng sẵn bốn bề rồi, chỉ còn lại một mặt trống mà thôi, thế nên cũng có thể dùng câu “võng khai nhất diện,” chẳng qua là chữ “khai 开” trong “võng khai nhất diện” là “kéo ra 张开” mà thôi.
Ở sườn núi có một thạch động do tự nhiên tạo thành, cửa động nhỏ hẹp chỉ đủ một người qua lọt. Nghe nói đây là chỗ các đời Bích Du cung chủ trước kia dùng xử trí những kẻ phản đồ, tất cả đều bị giam trong Diện Bích Tư Quá này để hối cải cho đến chết. Nếu không phải Liệt Hỏa sứ tiết lộ, y có tìm muôn đời cũng chưa chắc tìm được.
Hôm đó Liệt Hỏa sứ đã nói: Nếu muốn hắn tự rời đi thì ngươi nhất định phải đến, hắn… không chịu theo ta.
Đôi mắt người thiếu niên nói lời này chất chứa nỗi không cam lòng và thương cảm không thôi. Trầm Nhạn Thạch bỗng hiểu ra vì sao hắn luôn gây khó dễ cho mình, dù đôi khi Liệt Hỏa sứ có chút sốc nổi đi nữa nhưng suy cho cùng vẫn là chàng thiếu niên với tâm tư rất đỗi đơn thuần.
Hôm nay cũng do hắn tính toán đã dẫn dụ Đoàn Phi Ưng ra ngoài, bản thân mới có thể thoát được.
Trầm Nhạn Thạch nhảy xuống hang động tức thì một luồng khí âm hàn đã ập đến, y bất giác co lạnh. Nơi này dùng để giam người thật sao?
Trong hang động không có đuốc mà chỉ le lói mấy lỗ nhỏ trên vách đá. Phải mất hồi lâu Trầm Nhạn Thạch mới quen mắt với màn tối nhưng vẫn không tài nào trông rõ cảnh trước mắt.
“Thiệu Vân Dương?”
Y khẽ gọi hy vọng nhận được hồi đáp.
Một tiếng than nhẹ cất lên: “Ta đã nói ta sẽ không đi đâu hết, ngươi mau về đi.”
Trầm Nhạn Thạch lần theo thanh âm nhìn tới, chỉ thấy lờ mờ một thân ảnh đang ngồi khoanh chân dựa vào vách đá, tuy không thấy rõ diện mạo nhưng thấp thoáng vẫn nhận ra là Thiệu Vân Dương.
Hóa ra hắn thật sự ở chỗ này. Phải ở nơi tối tăm ngột ngạt này chỉ bởi vì mình…
Trầm Nhạn Thạch khẽ cất tiếng hỏi: “Ngươi không nhớ giọng của ta sao?”
Người kia thất thần thốt lên một tiếng, thân người vùng vẫy muốn đứng dậy kéo theo tiếng xích sắt đinh đoang, rốt cuộc đành bất lực ngồi bệt xuống đất.
“Nhạn Thạch, là ngươi sao? Làm sao ngươi… tìm được tới đây?”
“Ta đến cứu ngươi.” Trầm Nhạn Thạch quên cả thở lần bước tiến lên, trong lòng thoáng sợ sẽ chứng kiến cảnh tượng thảm thương của hắn. Thật may hắn không bị thương chỗ nào, nhưng thân người lại tiều tụy thấy rõ.
Thiệu Vân Dương cũng nương nhờ màn sáng le lắt ngắm nhìn Trầm Nhạn Thạch. Đôi mắt da diết lướt qua từng ánh mắt nét môi, cố gắng hồi tưởng với ấn tượng trong tâm trí: Y dường như lại gầy hơn nữa, thời gian qua chắc đã ăn uống kham khổ lắm rồi. Trong lòng dâng tràn một nỗi xót xa dai dẳng mà quên chính hắn cũng đang chịu biết bao đọa đày.
“Nếu ngươi một mình thoát được thì mau ra khỏi đây, không cần quan tâm tới ta.” Thiệu Vân Dương gượng gạo mỉm cười, dây xích trên người cũng rung theo, “Chỉ sợ ta đi không được.”
“Cũng chưa chắc.” Trầm Nhạn Thạch lấy thanh trủy thủ từ người ra, đây vốn là thanh trủy thủ tùy thân của y, lúc rơi vào tay Bích Du Cung đã bị Liệt Hỏa sứ lục soát tìm được. Hắn nghĩ hôm nay đi cứu người chắc sẽ cần dùng đến nên mới đem nó trả lại cho y.
Nhắc đến trủy thủ, y vừa định chặt dây xích Thiệu Vân Dương đột nhiên lên tiếng: “Khoan đã!”
Trầm Nhạn Thạch ngẩn người dừng tay lại.
“Nhạn Thạch…” Thiệu Vân Dương thở dài một hơi, trong lòng ngổn ngang trăm mối, nhất thời không biết nói gì mới phải, lúc sau mới từ tốn mở lời: “Ta vốn là một cô nhi, lúc ta được bảy tuổi song thân đã cùng lúc qua đời.”
Trầm Nhạn Thạch thở hắt ra. Dù không biết vì sao hắn nói những lời này nhưng nghe ngữ khí đầy thương cảm của hắn, y không biết nên an ủi thế nào mới tốt.
“…Nếu không phải gặp được lão chủ nhân thì ta đã sớm chôn vùi trong bão tuyết rồi.” Nhớ lại chuyện xưa càng khiến lòng hắn thêm niềm cảm khái, “Lão cung chủ chẳng những mang ta về Bích Du Cung mà còn truyền dạy cả võ công. Dù có phải tan xương nát thịt đi nữa cũng sợ khó báo đáp công ơn dưỡng dục của người. Cho nên từ lâu ta đã thề, vĩnh viễn sẽ theo phụng sự chủ nhân…”
Trầm Nhạn Thạch nghiêm giọng nối theo: “Nhưng ngươi không ngờ trên đời này còn có một Trầm Nhạn Thạch đã khiến ngươi…” Cả đời này bản thân mắc nợ người này quá nhiều.
Thiệu Vân Dương lắc đầu cắt ngang: “Tất cả đều do ta cam tâm tình nguyện, ở trong hang Bích Diện đây cũng là… Ta chưa bao giờ có ý định phản bội lại chủ nhân, giờ thấy ngươi vô sự thế này ta an tâm lắm rồi.”
An tâm cái gì? Chờ chết sao? Khuôn mặt con người trước mắt đây cô quạnh đến lạc lõng, làm sao lại là người nam tử khí phách nhiều lần giúp đỡ bản thân lúc trước được? Tuy hiểu điều gì đã khiến hắn trở nên thay đổi như vậy nhưng y lại không có cách nào giúp hắn — Bởi vì điều mà hắn khao khát nhất, bản thân đã trao cho người khác từ lâu rồi.
Trong lòng dâng tràn niềm đau khổ, cũng chẳng biết là vì bản thân hay vì hắn, nhưng bỏ mặc hắn ở đây đến khi chết già sao?
“Không phải ngươi nói muốn dẫn ta rời khỏi nơi này sao?”
“Nhưng… ngươi đã không cần đến ta nữa rồi…” Nỗi đắng chát hằn rõ trên khuôn mặt, hắn đã không làm được gì cho Nhạn Thạch thì còn vin vào lý do nào lưu lại bên cạnh y chứ?
“Ngươi tưởng để ngươi ở đây ta sẽ yên lòng trốn thoát chắc?” Y không muốn dùng cách nói này, nhưng cũng biết chỉ có thế mới khuấy động được tâm tư của hắn.
Cả người Thiệu Vân Dương dao động, hắn ngước nhìn đôi mắt rạng ngời của y, trong lòng chợt hiểu ra điều gì đó, run giọng bật ra: “Được, chúng ta cùng đi khỏi đây!”
Chặt đứt mấy sợi xích xong rốt cuộc Thiệu Vân Dương cũng đứng lên được, nhưng do phải ngồi quá lâu nên hai đầu gối đã cứng đờ, mới đi chừng dăm bước đã ngã sụp xuống đất. Trầm Nhạn Thạch vội tiến lên đỡ hắn tựa vào mình thì chân vấp phải thứ gì suýt cũng ngã theo, lúc quay nhìn thì thấy bên dưới là một khúc xương đùi. Y đưa mắt lên thì trông thấy một bộ hài cốt dựa vào vách thạch động, chỗ cổ chân bị một sợi xích sắt *** luyện khóa chặt.
“Đó là kẻ trước đây bị trừng phạt trong Diện Bích này. Người chết rồi dần dà hóa thành bộ xương trắng thôi.”
Trầm Nhạn Thạch kinh ngạc nhìn bộ hài cốt, bàn tay nắm chặ ướm lạnh mồ hôi: Nếu còn lưu lại đây, số phận của Thiệu Vân Dương sớm muộn cũng trở thành thế sao? Ý nghĩ vừa trỗi lên y tức tốc đỡ Thiệu Vân Dương đứng dậy: “Chúng ta đi mau!”
“Các ngươi đi được sao?”
Thanh âm bình thản bỗng cất tiếng, nhưng truyền đến tai Trầm Nhạn Thạch và Thiệu Vân Dương lại không khác gì sấm sét giữa trời quang. Hai người thất kinh ngẩng lên vừa lúc thấy Đoàn Phi Ưng từ cửa động nhảy vào. Sắc mặt hắn tịnh không lộ biểu cảm nhưng đôi đồng tử đã nhuốm cơn cuồng phong bão táp.
Hắn thật đang rất điên cuồng. Khi nãy Liệt Hỏa sứ mời hắn đi săn, hắn đã vui vẻ nhận lời ngay. Nghĩ mấy ngày nay Trầm Nhạn Thạch quả thực đã chịu không ít khổ cực, hắn mới có lòng tốt cho y ở lại tịnh dưỡng. Trong núi hắn còn săn được một con tuyết điêu thuần trắng cực kỳ trân quý, lòng đắc ý vừa vặn muốn làm cái áo lông cho Trầm Nhạn Thạch — Người này không biết bản thân mình mỏng manh tới cỡ nào nữa, tay chân lúc nào cũng lạnh ngắt như băng vậy.
[15: Chồn trắng.]
Hứng khởi trong lòng đem nó về cho y xem, nhưng kiếm khắp nơi lại không thấy người đâu cả. Hắn chột dạ tức tốc đến Tư Quá động này, không ngờ câu đầu tiên nghe được chính là câu khiến hắn phải bức phổi ứa gan kia.
Cũng không biết tại sao bản thân lại nổi giận đến thế này, tóm lại tức giận chính là tức giận, mà hắn chưa bao giờ tự ngược đãi mình nên cách hả giận tốt nhất là trút lên hai người này.
“Chủ nhân…” Khi Thiệu Vân Dương nhìn thấy hắn, cơn kích động lẫn niềm hổ thẹn cứ xoay chuyển trong lòng, còn cảm nhận một cơn run sợ chạy khắp xương cốt. Bao nhiêu năm sống chung mách bảo hắn rằng chủ nhân đang vô cùng phẫn nộ, trong vô thức hắn giang tay bảo vệ cho Trầm Nhạn Thạch.
Đoàn Phi Ưng dán mắt vào cánh tay đó, cơn giận dữ càng thêm bốc hỏa: “Ngươi còn coi ta là chủ nhân sao?”
Thiệu Vân Dương ảm đạm đáp lời: “Trong mắt của Vân Dương, bất luận có chuyện gì xảy ra đi nữa thì Vân Dương vẫn là đệ tử của Bích Du Cung, chủ nhân cũng vẫn là chủ nhân của Vân Dương.”
“Vậy à?” Đôi đồng tử của Đoàn Phi Ưng giãn to, nhãn thần hung nấu cơn đại thịnh càng quát càng lớn: “Vậy lý gì ngươi lại không tuân thủ cung quy, cả gan dám tư thông với địch, còn nuôi ý đồ bỏ trốn?”
Thiệu Vân Dương quỵ xuống đất: “Vân Dương không có ý định trốn chạy, tất cả xin nghe theo xử trí của cung chủ. Chỉ mong chủ nhân mở lưới phóng sinh… tha cho Trầm Nhạn Thạch một phen.” Quay sang nhìn y, đôi mắt hắn chan chứa đầy yêu thương.
Chỉ càng khiến sắc mặt Đoàn Phi Ưng mỗi lúc mỗi sa sầm, hắn lạnh lùng cười khẩy: “Ngươi quả nhiên nghĩa nặng tình thâm với y thật. Nhưng ngươi có biết y đã là người của ta rồi không?”
“Cái gì?” Thiệu Vân Dương sững người nhìn Trầm Nhạn Thạch.
“Ta và y không biết đã cọ xát thân thể biết bao lần rồi. Mỗi gang mỗi tấc trên người hắn ta đều trông thấy qua, mơn trớn qua cả rồi. Đêm qua hắn vẫn còn nỉ non dưới thân ta, ngủ thiếp đi trong lòng ta…”
Hắn thừa biết nói những câu này là bỉ ổi đê tiện vô cùng, càng biết làm vậy sẽ tổn thương sâu sắc đến Trầm Nhạn Thạch. Nhưng ác ý trong lòng cứ cuộn sóng dồn dập, hắn cay nghiệt tuôn không dứt vì không muốn chứng kiến cảnh tượng huynh huynh ta ta nồng đượm của hai người họ.
“Nhạn Thạch?” Tâm trí Thiệu Vân Dương quay cuồng bấn loạn. Sự tình sao lại ra nông nỗi này? Nhạn Thạch rốt cuộc đã gặp phải chuyện gì?
Mỗi câu nói của Đoàn Phi Ưng càng nhuộm tái sắc mặt hao gầy của Trầm Nhạn Thạch. Y trước sau như một vẫn mím chặt môi, đến lúc này mới từ tốn lên tiếng: “Từng câu từng chữ hắn nói đều là sự thật.”
Y chậm rãi lùi về sau, trong tay lóe lên tia sáng, chớp mắt thanh trủy thủ đã kề ngay cổ.
“Nhạn Thạch!” Thiệu Vân Dương kinh động bật dậy. Hắn lo sợ một khi y đã kích động thì không biết sẽ làm ra chuyện liều lĩnh gì.
Đoàn Phi Ưng nhíu mày ra lệnh: “Bỏ trủy thủ xuống.”
Trầm Nhạn Thạch thản nhiên nhìn hắn, buông từng lời băng giá: “Hãy thả hắn đi, ta sẽ lưu lại. Bằng không hai chúng ta bỏ mạng tại đây, ngươi chọn đi.”
Một tiếng “chúng ta” này buốt tai đay nghiến Đoàn Phi Ưng làm sao, hắn lạnh lùng gằn một tiếng: “Nếu ta không chọn cái nào thì sao?”
Trầm Nhạn Thạch dửng dưng không đáp gì, cổ tay khẽ ấn vào, trủy thủ sắc bén đâm ngọt vào cổ làm máu ràn rụa tuôn.
Những ngày chung sống với Trầm Nhạn Thạch, Đoàn Phi Ưng đã sớm lĩnh giáo tính quật cường của y. Thấy dòng máu đỏ tươi rỉ xuống mà mắt y vẫn không chớp, hắn nửa giận nửa lo lắng, phút chốc đã mềm lòng: “Được, ngươi đi đi.”
“Mau đi khỏi đây.” Trước mắt đã tối sậm, Trầm Nhạn Thạch biết mình sẽ không cầm cự được bao lâu.
Thiệu Vân Dương theo dõi nhất cử nhất động của hai người, hắn bỗng nhiên ngộ ra, bản thân còn chưa giúp được cho Nhạn Thạch thì đã trở thành gánh nặng của y. Bởi vì có hắn ở đây nên trong lòng Nhạn Thạch vẫn có điều cố kỵ, không thể làm những chuyện y muốn làm. Vô hình trung, bản thân đã thành sợi dây thừng trong tay Đoàn Phi Ưng trói tay trói chân Nhạn Thạch.
Dù bản thân có chết hay lưu lại nơi này cũng sẽ làm Nhạn Thạch ray rứt cả đời không thôi.
Cũng được, Thiệu Vân Dương, ngươi đã yêu y như thế rồi sao phải dùng hai chữ “tình nghĩa” mà ràng buộc y? Sau khi rời khỏi nơi này thì sống hay chết là chuyện của ngươi, chí ít giờ đây cũng làm y được an tâm phần nào.
“Ngươi… hãy bảo trọng…” Ánh mắt đã bị dòng máu tươi thấm đến xát tim, Thiệu Vân Dương phóng ra ngoài hang động, che mắt trong đau khổ cắm mình chạy.
Hắn không dám quay đầu lại, lòng sợ một khi nhìn thấy y lần nữa hắn sẽ không cách nào dứt chân được.
Nhạn Thạch, Nhạn Thạch! Sợ là cả đời này hai ta không còn gặp nhau nữa rồi…
Tiếng trủy thủ leng keng rơi xuống đất, Đoàn Phi Ưng bật người đón thân thể đang lảo đảo ngã vào lòng mình.
Vết thương nơi cổ rất sâu, nhưng cũng may không tổn hại đến yếu hầu. Sau khi ở chỗ Hàn Thủy sứ tẩm thuốc băng bó xong, Đoàn Phi Ưng bế Trầm Nhạn Thạch quay về tẩm cung, quăng xốc y lên giường rồi đổ rạp người lên.
Hắn xé toạc vạt áo đẫm máu, cuồng dại bấu cắn bờ ngực kia như lần đầu hai người mập hợp. Vậy mà tấm thân đáng hận ấy vẫn không có chút phản ứng, giống hệt như khi đó. Còn tưởng hai người đã bắt đầu có điểm hòa hợp, từng bước đến gần nhau hơn, hóa ra đều là tự mình huyễn hoặc cả!
Cơn điên cuồng không rõ tên phảng phất như muốn bung xé ***g ngực.
“Nói đi, tại sao ngươi không nói gì hả?”
Muốn y nói gì bây giờ? Còn phải nói điều gì nữa đây?
“Ngươi giết ta đi.”
Đoàn Phi Ưng trơ người chết lặng. Vừa lìa xa Thiệu Vân Dương y đã muốn chết sao? Trong lòng y hắn là cái gì chứ? Cơn phẫn nộ đột nhiên nổi sóng tột cùng: “Ngươi quên lời ta nói rồi sao? Trước khi ta chưa chơi đùa tận hứng thì ngươi đừng hòng chết được!”
Rướn người hung hãn trừng trị làn môi đã thốt ra lời nói đó, hắn triền miên ngấu nghiến Trầm Nhạn Thạch, giày vò rướm máu đến mức không còn rõ là máu của mình hay của y nữa. Hắn nhấm nháp từng chút một, chiếm đoạt y cho đến khi máu cả hai nhạt nhòa pha lẫn.
Bản thân cũng không nhận ra mình lại có thứ tình cảm mãnh liệt như vậy, càng chưa từng nghĩ sẽ có ngày vì một người mà phát cuồng phát điên thế này. Quả thật đáng sợ, đã hoàn toàn không còn là hắn nữa rồi.
“Giết ta rồi ngươi sẽ không phải phiền não nữa.”
Hắn chấn kinh ngẩng phắt lên nhìn y. Nét mặt của Trầm Nhạn Thạch vẫn bình thản như mạn đàm về tiết trời, đang trực diện với Đoàn Phi Ưng mà đôi mắt y không hề phản chiếu bóng hình của hắn.
Có lẽ từ trước đến nay, trong mắt người này vốn đã không hề có hắn!
Ý thức được điều này, trái tim Đoàn Phi Ưng như bị dao găm đâm thấu. Thật bất thường mà, thật là bất thường mà. Từ khi Trầm Nhạn Thạch đến đây tất cả đều đã bất bình thường hết rồi!
Giết y rồi bản thân sẽ không còn phiền não nữa. Lời này cũng thật không tồi.
Bàn tay từ từ giơ lên, vừa đánh xuống đã khựng lại.
“Không, ta không thể giết ngươi… Ta không thể giết ngươi được!”
Đoàn Phi Ưng chậm chạp lắc đầu thất thần nói ra hai lời này, đột nhiên hắn điên cuồng thét lên một tiếng, điểm huyệt đạo của Trầm Nhạn Thạch rồi vùng dậy xông ra ngoài.
“Ầm!” một tiếng, chiếc lư hương đã hứng chịu tất cả oán khí của hắn, bị một chưởng chấn động nát thành trăm mảnh!
Toàn bộ tẩm cung cũng rung chuyển theo, tiếng vọng rền rỉ không ngừng vang dội, cả tiếng khóc âm ỉ…
Trầm Nhạn Thạch thẫn thờ ngước nhìn trần nhà, tựa như mọi thứ bên ngoài đã không còn nối kết với y, trong đáy mắt toát lên nỗi thương cảm chán chường nồng đặc.
Trên đời cớ sao luôn có người thích tìm phiền não như vậy? Thiệu Vân Dương là vậy, Đoàn Phi Ưng cũng thế, mà chính mình… cũng như vậy…
Chú thích:
Tuyết điêu.
Mở lưới phóng sinh: câu gốc trong truyện dùng là “võng khai nhất diện 网开一面”, hay “võng khai tam diện 网开三面”: ý chỉ thái độ khoan hồng độ lượng.
Câu này xuất xứ từ điển cố về vua Thương Thang của nhà Thương.
Một ngày nọ, Thương Thang đang thả bộ ngoài đồng thì thấy một người giăng lưới rồi lầm rầm: “Lũ chim chóc các ngươi mau tới đây đi, mau bay vô lưới của ta đi. Bất kể có bay thấp bay cao, bay đông bay tây gì sất thì cũng bay hết vào lưới ta đi!”
Thương Thang bèn đến bên người kia mà nói: “Sao cách thức của ngươi tàn nhẫn quá vậy, chẳng phải tất cả chim chóc đều sẽ bị ngươi bắt hết hay sao?” Vừa nói Thương Thang đã rút kiếm chém đứt ba mặt lưới, rồi bình thản tiếp: “Hỡi lũ chim muông kia, các ngươi thích bay bên phải thì cứ bay bên phải, thích bay bên trái thì cứ nhắm bên trái; còn nếu thật sự chán đời thì hãy sà vào lưới này đi.”
Thế nên mới sinh ra câu thành ngữ “võng khai tam diện,” sau này có người sửa lại là “võng khai nhất diện.” Thật ra hai câu thành ngữ này về mặt ý nghĩa thì hoàn toàn giống nhau, nhưng cách giảng giải từ “khai 开” trong điển cố lại khác.
“Loại bỏ đi ba mặt 去其三面” là sát với nguyên văn của “võng khai tam diện.” “Khai 开” tức “bỏ đi 去”, ý là “tháo ra 打开” ba bề của chiếc lưới giăng bốn mặt, chỉ để một mặt lưới mà thôi.
Nhưng nhìn dưới một góc độ khác, ta cũng có thể hiểu là chiếc lưới bắt chim này đã giăng sẵn bốn bề rồi, chỉ còn lại một mặt trống mà thôi, thế nên cũng có thể dùng câu “võng khai nhất diện,” chẳng qua là chữ “khai 开” trong “võng khai nhất diện” là “kéo ra 张开” mà thôi.