Chương 1
Cánh cổng trung học phổ thông rộng mở, xung quanh là dòng người qua lại tấp nập. Tôi khoác ba lô nhỏ, lo lắng nhìn đồng hồ.
Ngẩng đầu nhìn dòng chữ Trung học phổ thông CVA, tôi có hơi hồi hộp, lo lắng thậm chí xen lẫn một chút bỡ ngỡ. Xung quanh dường như các bạn khác cũng mang tâm trạng giống mình, một loại cảm giác khó nói nên lời.
"Hoàng Anh Thy!"
Nghe thấy tên tôi theo bản năng quay lại phía sau.
"Chúc?" Tôi ngơ luôn rồi, sự xuất hiện của Ánh Chúc làm não tôi đơ toàn tập.
Ánh Chúc khoác cặp chạy đến cạnh tôi, vỗ vai theo thói quen: "Đi mà không gọi thế, trên giấy báo trúng tuyển không thấy tên tao à."
"Mày cũng học chuyên Tin?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Thấy ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, Ánh Chúc không nói gì trực tiếp kéo tôi vào trong. Vừa đi con bé vừa kể: "Lúc trượt chuyên Anh tao đã chán đời rồi, dù sao mày cũng không đỗ Văn, tao vào đây học với mày cho vui."
Tôi và Ánh Chúc chơi thân với nhau từ năm ngoái, tính hai đứa hợp phết nên cũng chơi được khá lâu mà thậm chí còn thân hơn nhiều so với những bạn bè tôi học chung mấy năm liền. Biết nó vào đây là vì mình, tôi vui không nói nên lời.
"Mày đi học mà cũng không thèm nói với tao một câu." Tôi quay sang liếc Chúc.
Con bé cũng hùa hùa theo sự giận dỗi này giả vờ dỗ dành: "Thôi mà, thôi mà. Có gì tí mời mày về nhà ăn cơm. Nay mẹ tao bảo dẫn mày về đấy."
Tôi giơ tay ra dấu like, công nhận mẹ của Ánh Chúc nấu ăn tốn cơm thực sự. Lần trước tôi đến nhà nó đã ăn đến ba bát liền.
Đang đi bình thường Ánh Chúc đột nhiên tháo ba lô đưa tôi: "Mày đeo cặp của tao đi, đứng chờ tao một lát."
Tôi bỏ cái túi nhỏ của mình vào ba lô Chúc, cẩn thận khoác cặp lên vai. Con bé đó vừa bỏ tay khỏi ba lô đã chạy ngay ra chỗ hàng nước ở phía đối diện. Nhìn đến đây thôi là tôi đã hiểu nó định làm gì tiếp theo.
Còn không phải là nhìn trúng anh nào ở đó à.
"Ánh Chúc."
"Chúc đầu bò."
Tôi nghe văng vẳng đâu đó tiếng gọi con Chúc, mà tiếng gọi cách tai tôi ngày càng gần, là giọng của con trai. Không kịp quay lại, từ phía sau một lực mạnh đập thẳng vào lưng khiến tôi tí nữa thì cắm mặt xuống đất, may vẫn trụ vững được.
Tôi ngơ ngác quay đầu nhìn bạn nam đang hốt hoảng đứng trước mặt, nếu không nhầm thì cậu ta chính là thủ phạm cho cú húc vào lưng vừa nãy.
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần jeans, nhìn thấy mình vừa đánh nhầm người thì đứng ngây ra. Tôi cũng chẳng kịp phản ứng, mãi một lúc sau đầu mới nảy số, xẹt qua một cái tên quen thuộc.
Trong lúc bọn tôi đang nhìn nhau ngơ ngác thì Ánh Chúc tung tăng chạy về, hình như hai đứa kia quen nhau. Tôi thấy nó nói chuyện khá thân thiết.
"Mày làm gì bạn tao thế hả Hoàng Phúc." Chúc nhăn mày, chạy lại đỡ tôi.
Nó không đỡ thì chắc tôi quẳng con m* cặp xuống rồi đi ra ăn thua đủ với bạn nam kia. Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không dám, tại bình thường tôi là một đứa khá hiền lành. Trong mắt bạn bè thì là vậy.
Bạn nam thấy thế chạy lại trước mặt tôi, gãi gãi đầu mặt đầy ái ngại: "Xin lỗi cậu nhé, tớ không biết, tại cậu đeo ba lô của con kia nên tớ nhầm.."
"Không có gì." Thực ra tôi cũng chưa ngã, chấp nhặt làm gì mấy chuyện cỏn con này.
Phúc có một gương mặt rất hút mắt người nhìn, xét về tổng thể thì cũng khá đẹp trai, nếu như muốn không nói là quá đẹp trai. Ừ thì đứng trước nhan sắc này tôi cũng phải công nhận là mình đã có một chút xiêu lòng.
"Tớ là Vũ Hoàng Phúc, học chuyên Hóa, còn cậu?"
"Khỏi đi con bạn tao học chuyên Tin." Ánh Chúc lườm xéo cậu bạn.
"Tao hỏi mày đâu." Vừa nói xong Phúc lại quay sang nhìn tôi: "Bây giờ tớ phải đi rồi, lát nữa mời cậu ăn cơm xin lỗi nhé."
Đầu tiên chúng tôi đến nhận lớp, lớp Tin đến khá đủ nên chỉ một lát sau là cô chủ nhiệm đã lên. Tôi mơ màng ngồi bên cạnh Chúc, cũng không nhớ được cô nói những gì, chỉ mang máng là về nội quy, học tập, sau đó là bầu lớp trưởng.
Lớp trưởng là thủ khoa của chúng tôi, Lê Việt Trung.
Trung có dáng người hơi đô, kèm thêm một cặp kính cận, vật không thể thiếu của những nhân vật học giỏi. Trông Trung khá hiền lành với nước da trắng và nụ cười thân thiện, đúng chuẩn goodboy luôn.
Bọn tôi ngồi tại chỗ một lúc lâu nói chuyện và làm quen với các bạn khác, lớp Tin nam thì ít mà nữ thì nhiều không đếm được. Tính ra một lớp ba mươi ba người chỉ có mười bạn nam.
Ngồi thêm một lúc là được về, Ánh Chúc tranh thủ dắt tôi đi xem thêm trường một vòng nữa. Trường C rất rộng, rộng gấp mấy lần LNQ nhỏ bé của tôi năm cấp hai.
"Hoàng Anh Thy."
Nghe tiếng gọi tên tôi giật mình quay đầu, miệng khẽ lẩm bẩm tên bạn nữ. Đào Thùy Anh.
Chúc đi bên cạnh trông sắc mặt tôi liền hỏi: "Mày quen à?"
"Lúc trước cùng ôn đội tuyển tỉnh." Tôi lạnh nhạt đáp.
"Thy đi tìm lớp Văn phải không, vào đi còn mấy bạn chưa đến nữa đó." Đào Thùy Anh nhiệt tình nói, theo cánh tay chỉ của nó tôi nhìn ra phía sau, bảng hiệu lớp Văn mười hiện to rõ ràng ngay trước mặt. Cánh cửa lớp rộng lớn mở ra trước mắt, đáng tiếc tôi lại chẳng thuộc về nơi này. Có một chút xao xuyến khiến tôi hơi thẫn thờ, đây đã từng là nơi mà tôi cực kì mơ ước và yêu thích.
Cố gắng kìm nén cảm giác xấu hổ và hụt hẫng len lỏi trong lòng, tôi cười nhìn Thùy Anh: "Tớ không học lớp Văn, tớ học Tin."
"Ơ thế à?" Thùy Anh miệng thì không biết, nhưng vẻ mặt lại không quá ngạc nhiên.
Như nhận ra được sự nhạy cảm của tôi, Ánh Chúc đã thả một cái phao để tôi bơi vào: "Đi ăn cơm thôi Hoàng Phúc gọi tao kìa."
Chỉ chờ có thế tôi tạm biệt Thùy Anh, cô bạn còn hẹn tôi khi nào rảnh thì đi uống nước. Tôi chỉ khó hiểu, chúng tôi thân vậy sao?
Tôi với Thùy Anh học chung trường cấp hai, biết nhau từ hồi lớp sáu. Năm ôn đội tuyển học sinh giỏi cô bạn được giải Nhất, còn tôi giải Nhì. Lúc ấy tôi cũng nghĩ là mình sẽ đỗ vào chuyên Văn, chắc chắn sẽ đỗ, nhưng thông minh chăm chỉ cũng không bằng may mắn. Hôm đó tôi bị ốm nặng, lúc ra khỏi phòng thi cũng là lúc tôi tuyệt vọng nhất.
Bỏ qua chuyện buồn bọn tôi kéo nhau đi xem đủ thứ trên trường, hôm nay chủ yếu là các bạn bằng tuổi thôi. Đến trưa mẹ nhắn tin hỏi có cần đón không, tôi liếc nhìn tin nhắn trong điện thoại rồi gửi một dòng ngắn: "Không ạ."
Ánh Chúc kéo tôi ra trước cổng, tôi hỏi thì con bé bảo là đợi bạn.
"Đợi Phúc đi, nó nhắn tin đòi mời cơm bọn mình đấy. Miễn phí, ngu gì không đi." Ánh Chúc cười toe toét, trong đầu nó chắc giờ đã lên được một mâm thức ăn thịnh soạn.
Ừ thì miễn phí, nhưng chưa chắc đã ngon đâu.
Hơn mười phút sau một đám con trai đi ra từ trong trường, ngay bên ngoài cổng tôi đã nghe rõ được tiếng cười nói. Đi cạnh Hoàng Phúc còn có một bạn nam rất đẹp trai. Tôi khá ấn tượng bởi đôi mắt của cậu bạn đó rất hiền, vẻ mặt nhìn rất thiện cảm.
Trai đẹp chơi theo hội là có thật.
"Các cậu đợi lâu chưa?" Phúc nhìn tôi hỏi.
"Mới thôi." Tôi đáp.
"Các cậu muốn ăn gì?"
Nhận được câu hỏi này tôi bế tắc, quay sang nhìn con bạn thì hồn nó đã treo trên người của cậu bạn đẹp trai kia. Tôi huých nhẹ vào khuỷu tay nó, nhục không biết để đâu cho hết.
"Đây là?" Chúc đánh mắt với Hoàng Phúc ra hiệu, không nói nhưng tôi biết nó nghĩ gì.
Tên tuổi, học ở đâu, rủ đi ăn cùng đi là toàn bộ những gì nó nghĩ được hiện tại. Và thêm một điều nữa là nó sẵn sàng dẹp tôi sang một bên.
Có khi bây giờ bảo bán tôi nó cũng làm thật đấy.
Phúc cũng hiểu ý, giới thiệu: "Tuấn Khải, học cùng lớp với tao. Bọn tao chơi thân lâu rồi."
"Tao biết một quán này ngon lắm, đi đi."
Bọn tôi kéo nhau vào một quán ăn mới mở, chọn tầng hai để ngồi điều hòa cho mát. Đứng ở trường cả buổi làm tôi chỉ nói thôi cũng thấy cạn kiệt sức lực.
Ngẩng đầu nhìn dòng chữ Trung học phổ thông CVA, tôi có hơi hồi hộp, lo lắng thậm chí xen lẫn một chút bỡ ngỡ. Xung quanh dường như các bạn khác cũng mang tâm trạng giống mình, một loại cảm giác khó nói nên lời.
"Hoàng Anh Thy!"
Nghe thấy tên tôi theo bản năng quay lại phía sau.
"Chúc?" Tôi ngơ luôn rồi, sự xuất hiện của Ánh Chúc làm não tôi đơ toàn tập.
Ánh Chúc khoác cặp chạy đến cạnh tôi, vỗ vai theo thói quen: "Đi mà không gọi thế, trên giấy báo trúng tuyển không thấy tên tao à."
"Mày cũng học chuyên Tin?" Tôi ngạc nhiên hỏi.
Thấy ánh mắt ngỡ ngàng của tôi, Ánh Chúc không nói gì trực tiếp kéo tôi vào trong. Vừa đi con bé vừa kể: "Lúc trượt chuyên Anh tao đã chán đời rồi, dù sao mày cũng không đỗ Văn, tao vào đây học với mày cho vui."
Tôi và Ánh Chúc chơi thân với nhau từ năm ngoái, tính hai đứa hợp phết nên cũng chơi được khá lâu mà thậm chí còn thân hơn nhiều so với những bạn bè tôi học chung mấy năm liền. Biết nó vào đây là vì mình, tôi vui không nói nên lời.
"Mày đi học mà cũng không thèm nói với tao một câu." Tôi quay sang liếc Chúc.
Con bé cũng hùa hùa theo sự giận dỗi này giả vờ dỗ dành: "Thôi mà, thôi mà. Có gì tí mời mày về nhà ăn cơm. Nay mẹ tao bảo dẫn mày về đấy."
Tôi giơ tay ra dấu like, công nhận mẹ của Ánh Chúc nấu ăn tốn cơm thực sự. Lần trước tôi đến nhà nó đã ăn đến ba bát liền.
Đang đi bình thường Ánh Chúc đột nhiên tháo ba lô đưa tôi: "Mày đeo cặp của tao đi, đứng chờ tao một lát."
Tôi bỏ cái túi nhỏ của mình vào ba lô Chúc, cẩn thận khoác cặp lên vai. Con bé đó vừa bỏ tay khỏi ba lô đã chạy ngay ra chỗ hàng nước ở phía đối diện. Nhìn đến đây thôi là tôi đã hiểu nó định làm gì tiếp theo.
Còn không phải là nhìn trúng anh nào ở đó à.
"Ánh Chúc."
"Chúc đầu bò."
Tôi nghe văng vẳng đâu đó tiếng gọi con Chúc, mà tiếng gọi cách tai tôi ngày càng gần, là giọng của con trai. Không kịp quay lại, từ phía sau một lực mạnh đập thẳng vào lưng khiến tôi tí nữa thì cắm mặt xuống đất, may vẫn trụ vững được.
Tôi ngơ ngác quay đầu nhìn bạn nam đang hốt hoảng đứng trước mặt, nếu không nhầm thì cậu ta chính là thủ phạm cho cú húc vào lưng vừa nãy.
Nam sinh mặc áo sơ mi trắng quần jeans, nhìn thấy mình vừa đánh nhầm người thì đứng ngây ra. Tôi cũng chẳng kịp phản ứng, mãi một lúc sau đầu mới nảy số, xẹt qua một cái tên quen thuộc.
Trong lúc bọn tôi đang nhìn nhau ngơ ngác thì Ánh Chúc tung tăng chạy về, hình như hai đứa kia quen nhau. Tôi thấy nó nói chuyện khá thân thiết.
"Mày làm gì bạn tao thế hả Hoàng Phúc." Chúc nhăn mày, chạy lại đỡ tôi.
Nó không đỡ thì chắc tôi quẳng con m* cặp xuống rồi đi ra ăn thua đủ với bạn nam kia. Nghĩ vậy thôi chứ tôi cũng không dám, tại bình thường tôi là một đứa khá hiền lành. Trong mắt bạn bè thì là vậy.
Bạn nam thấy thế chạy lại trước mặt tôi, gãi gãi đầu mặt đầy ái ngại: "Xin lỗi cậu nhé, tớ không biết, tại cậu đeo ba lô của con kia nên tớ nhầm.."
"Không có gì." Thực ra tôi cũng chưa ngã, chấp nhặt làm gì mấy chuyện cỏn con này.
Phúc có một gương mặt rất hút mắt người nhìn, xét về tổng thể thì cũng khá đẹp trai, nếu như muốn không nói là quá đẹp trai. Ừ thì đứng trước nhan sắc này tôi cũng phải công nhận là mình đã có một chút xiêu lòng.
"Tớ là Vũ Hoàng Phúc, học chuyên Hóa, còn cậu?"
"Khỏi đi con bạn tao học chuyên Tin." Ánh Chúc lườm xéo cậu bạn.
"Tao hỏi mày đâu." Vừa nói xong Phúc lại quay sang nhìn tôi: "Bây giờ tớ phải đi rồi, lát nữa mời cậu ăn cơm xin lỗi nhé."
Đầu tiên chúng tôi đến nhận lớp, lớp Tin đến khá đủ nên chỉ một lát sau là cô chủ nhiệm đã lên. Tôi mơ màng ngồi bên cạnh Chúc, cũng không nhớ được cô nói những gì, chỉ mang máng là về nội quy, học tập, sau đó là bầu lớp trưởng.
Lớp trưởng là thủ khoa của chúng tôi, Lê Việt Trung.
Trung có dáng người hơi đô, kèm thêm một cặp kính cận, vật không thể thiếu của những nhân vật học giỏi. Trông Trung khá hiền lành với nước da trắng và nụ cười thân thiện, đúng chuẩn goodboy luôn.
Bọn tôi ngồi tại chỗ một lúc lâu nói chuyện và làm quen với các bạn khác, lớp Tin nam thì ít mà nữ thì nhiều không đếm được. Tính ra một lớp ba mươi ba người chỉ có mười bạn nam.
Ngồi thêm một lúc là được về, Ánh Chúc tranh thủ dắt tôi đi xem thêm trường một vòng nữa. Trường C rất rộng, rộng gấp mấy lần LNQ nhỏ bé của tôi năm cấp hai.
"Hoàng Anh Thy."
Nghe tiếng gọi tên tôi giật mình quay đầu, miệng khẽ lẩm bẩm tên bạn nữ. Đào Thùy Anh.
Chúc đi bên cạnh trông sắc mặt tôi liền hỏi: "Mày quen à?"
"Lúc trước cùng ôn đội tuyển tỉnh." Tôi lạnh nhạt đáp.
"Thy đi tìm lớp Văn phải không, vào đi còn mấy bạn chưa đến nữa đó." Đào Thùy Anh nhiệt tình nói, theo cánh tay chỉ của nó tôi nhìn ra phía sau, bảng hiệu lớp Văn mười hiện to rõ ràng ngay trước mặt. Cánh cửa lớp rộng lớn mở ra trước mắt, đáng tiếc tôi lại chẳng thuộc về nơi này. Có một chút xao xuyến khiến tôi hơi thẫn thờ, đây đã từng là nơi mà tôi cực kì mơ ước và yêu thích.
Cố gắng kìm nén cảm giác xấu hổ và hụt hẫng len lỏi trong lòng, tôi cười nhìn Thùy Anh: "Tớ không học lớp Văn, tớ học Tin."
"Ơ thế à?" Thùy Anh miệng thì không biết, nhưng vẻ mặt lại không quá ngạc nhiên.
Như nhận ra được sự nhạy cảm của tôi, Ánh Chúc đã thả một cái phao để tôi bơi vào: "Đi ăn cơm thôi Hoàng Phúc gọi tao kìa."
Chỉ chờ có thế tôi tạm biệt Thùy Anh, cô bạn còn hẹn tôi khi nào rảnh thì đi uống nước. Tôi chỉ khó hiểu, chúng tôi thân vậy sao?
Tôi với Thùy Anh học chung trường cấp hai, biết nhau từ hồi lớp sáu. Năm ôn đội tuyển học sinh giỏi cô bạn được giải Nhất, còn tôi giải Nhì. Lúc ấy tôi cũng nghĩ là mình sẽ đỗ vào chuyên Văn, chắc chắn sẽ đỗ, nhưng thông minh chăm chỉ cũng không bằng may mắn. Hôm đó tôi bị ốm nặng, lúc ra khỏi phòng thi cũng là lúc tôi tuyệt vọng nhất.
Bỏ qua chuyện buồn bọn tôi kéo nhau đi xem đủ thứ trên trường, hôm nay chủ yếu là các bạn bằng tuổi thôi. Đến trưa mẹ nhắn tin hỏi có cần đón không, tôi liếc nhìn tin nhắn trong điện thoại rồi gửi một dòng ngắn: "Không ạ."
Ánh Chúc kéo tôi ra trước cổng, tôi hỏi thì con bé bảo là đợi bạn.
"Đợi Phúc đi, nó nhắn tin đòi mời cơm bọn mình đấy. Miễn phí, ngu gì không đi." Ánh Chúc cười toe toét, trong đầu nó chắc giờ đã lên được một mâm thức ăn thịnh soạn.
Ừ thì miễn phí, nhưng chưa chắc đã ngon đâu.
Hơn mười phút sau một đám con trai đi ra từ trong trường, ngay bên ngoài cổng tôi đã nghe rõ được tiếng cười nói. Đi cạnh Hoàng Phúc còn có một bạn nam rất đẹp trai. Tôi khá ấn tượng bởi đôi mắt của cậu bạn đó rất hiền, vẻ mặt nhìn rất thiện cảm.
Trai đẹp chơi theo hội là có thật.
"Các cậu đợi lâu chưa?" Phúc nhìn tôi hỏi.
"Mới thôi." Tôi đáp.
"Các cậu muốn ăn gì?"
Nhận được câu hỏi này tôi bế tắc, quay sang nhìn con bạn thì hồn nó đã treo trên người của cậu bạn đẹp trai kia. Tôi huých nhẹ vào khuỷu tay nó, nhục không biết để đâu cho hết.
"Đây là?" Chúc đánh mắt với Hoàng Phúc ra hiệu, không nói nhưng tôi biết nó nghĩ gì.
Tên tuổi, học ở đâu, rủ đi ăn cùng đi là toàn bộ những gì nó nghĩ được hiện tại. Và thêm một điều nữa là nó sẵn sàng dẹp tôi sang một bên.
Có khi bây giờ bảo bán tôi nó cũng làm thật đấy.
Phúc cũng hiểu ý, giới thiệu: "Tuấn Khải, học cùng lớp với tao. Bọn tao chơi thân lâu rồi."
"Tao biết một quán này ngon lắm, đi đi."
Bọn tôi kéo nhau vào một quán ăn mới mở, chọn tầng hai để ngồi điều hòa cho mát. Đứng ở trường cả buổi làm tôi chỉ nói thôi cũng thấy cạn kiệt sức lực.