Chương : 7
"Tố Tố, nàng, nàng đang ở đâu?"
"Tru Tiên Đài! Thiên phi Tố Cẩm nói, chỉ cần ta nhảy xuống đó, sẽ trở về núi Tuấn Tật!"
"Nàng ở yên đó, ta tới ngay!"
Bụp!
"Ơ...sao mày tắt đi!"
Tôi đang trực lau nước mắt, khi xem cảnh ngược nhất trong phim, thì Quỳnh vươn tay đóng xập
laptop lại, mặt lạnh tanh đáp trả:
"Tôi không thích xem phim ngược! "
Tôi giận dữ quát lên:
"Nhưng tao thích xem!"
Nó chẳng hề để tâm đến tôi, cất laptop vào tủ, xong chùm chăn lên nghỉ ngơi, nó nói:
"Bác sĩ dặn tôi phải ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng. Không ai được phép làm phiền. "
Tôi đương nhiên đem nỗi uất hận nuốt vào bụng rồi.
Đóng cửa phòng lại, tôi ngàn nhã đi dạo ở hành lang cho khuây khỏa. Gánh nặng về bệnh của Quỳnh dường như đã không còn đè nén trong lòng tôi như mấy ngày hôm trước. Nhưng đổi lại, là sự bất tiện của việc thiếu thốn tiền bạc. Trong túi tôi bây giờ, chỉ vọn vẹn trăm bạc để chi tiêu cho nửa tháng còn lại. Tôi chống tay lên lan can, hướng mắt ra thành phố nhộn nhịp kia, kêu than trong đầu.
Chợt, điện thoại reo, tôi nhìn vào màn hình hiển thị, là số của mẹ, điều này khiến tôi bối rối. Tôi e dè nghe máy, đầu dây bên kia, mẹ hết sức vui vẻ hỏi tôi:
"Chị em sao rồi? Có khó khăn ở chỗ nào không? "
Tôi trả lời đầy ấp úng:
"Bọn con sống sao chẳng được! Nhưng mà..."
"Sao thế?"
Nhận ra sự bất thường của tôi, mẹ đâm nghi:
"Mày lại giấu cái gì à?"
Tôi lắc đầu quầy quậy, thiết nghĩ, nếu bây giờ nói cho mẹ biết, Quỳnh đang nằm viện, có lẽ, bà sẽ bỏ hết mọi công việc để lên đây thăm nó. Không được! Đường thì dài mà sức khỏe mẹ cũng không tốt lắm, thế là tôi lại viện cái lí do muôn thuở:
"Con hết tiền rồi!"
Thế là mẹ tôi lập tức ca cho một bài điếc tai:
"Mới tuần trước chuyển tiền sinh hoạt cho, sao tuần này đã hết rồi?"
Tôi hơi hối hận vì đã lỡ miệng nói ra cái lí do ngu người.
"Thôi thôi mẹ ơi! Con tuần sau con lĩnh lương rồi. Mẹ không cần chuyển tiền nữa đâu."
Nghe vậy mẹ tôi bớt giận dữ hơn, hằn giọng cảnh cáo:
"Cẩn thận đấy! Bí tiền quá đừng có đem dây chuyền đi cầm. Tao mà biết được thì ăn đòn tuốt xác!"
Tôi gắt lên:
"Mẹ! Con lớn rồi mà."
Mẹ tôi chép miệng một cái:
"Thôi! Không nói nhiều nữa. Tôi tắt máy đây."
Cất điện thoại vào túi, lòng tôi như có gió đông thổi vào, lạnh đến thấu xương. Chết tôi rồi, phải làm sao bây giờ. Tiền ơi là tiền.
Tôi rệu rã ngả ngón ra lan can, khóc không ra nước mắt. Tay cầm điện thoại, quơ đi quơ lại trên không trung, thật chẳng may, quại trúng chậu hoa cảnh đặt gần đó. Chậu hoa sẽ không rơi, nếu tối không cố đỡ.
Choang!
Tôi bịp tai lại, để khỏi phải nghe thứ âm thanh hỗn tạp do mình gây ra. Âu cũng là muốn trốn tránh. Bịp tai được vài phút, tôi hé mắt, thò đầu nhòm xuống. Nhòm để xem có ai chấn thương xọ não không. Bên dưới, chẳng có lấy một bóng người qua lại, chỉ thấy đống mảnh sứ vỡ vụn trộn lẫn với đất cát, văng tung tóe khắp nơi. Tôi thở phào nhẹ nhõm:
"May thế! Cứ tưởng làm người khác vỡ đầu rồi cơ."
Tôi ngàn vạn lần đội ơn ông trời. Tâm tư thoải mái, tôi định bụng xuống dọn đống hỗn tạp do mình gây ra.
"Ái.....!"
Lúc xoay đầu đã vô tình đụng trúng người phía sau. Lực mạnh khiến tôi mất đà ngã ngửa ra sau, điện thoại tuột khỏi tay. Trong giây lát, tưởng chừng như tôi sẽ lộn ngược, rồi rơi từ tầng 5 xuống tầng một của tòa nhà. Nào ngờ, có ai đó áp sát người tôi, đem cánh tay rộng lớn quây lấy tấm lưng nặng nề kia rồi kéo thật mạnh về.
Tôi được một phen nữa ngã dúi dụi không biết trời đâu, đất đâu. Chỉ cảm thấy có mùi dầu gió thoang thoảng.
"Suýt chết nhé!"
Tôi ngớ người ra, lại nghe có tiếng cười khe khẽ:
"Lần này tôi cứu em. Coi như chúng ta hòa!"
Tôi đẩy người trước mặt ra, ngước lên nhìn:
"Ê...ê, khoan đã! Tôi và anh...."
Tôi nheo mắt đầy nghi hoặc:
"Có quen nhau sao?"
Người đàn ông kia, anh ta khá bất ngờ bởi phản ứng của tôi, xong lại mỉm cười tao nhã:
"Không quen!"
Tôi chép miệng một cái:
"Không quen, không quen! Vậy đừng tỏ ra thân thiết như vậy."
Tôi rùng mình một cái:
"Tôi không thích!"
Xong định quay người chuồn lẹ đi, nhưng trong lòng chợt nghĩ tới ơn cứu mạng kia, bèn xoay người cúi đầu xuống:
"Dù sao cũng cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng! Có dịp báo ân."
Xong ngẩng đầu lên và thoáng chút sững sờ.
*Trời ơi, đẹp quá!*
Thì ra, nãy giờ tôi đang nói chuyện với bức tranh di động...a. Nhưng, tôi vừa nói gì với người đàn ông đẹp mã này nhỉ? Tôi không quen anh ta..à ừ. Tôi ngẫm một lúc, thấy hơi hối hận. Biết trước dù không quen cũng bắt quàng làm họ cho rồi.
"Tôi đợi ngày báo ơn của em!"
Anh ta cười xong đặt tay lên vai tôi:
"Đi đi! Chẳng phải em cần dọn đống chậu vỡ kia sao?"
Tôi nấc cụt một cái. Phải rồi, mảnh chậu vỡ. Mải nói chuyện với anh ta mà tôi quên béng mất. Tôi vội quắp đít, vắt chân lên cổ chạy tới cầu thang máy. Không nhắc, quên xừ nó luôn.
Ngay khi Đồng Thiên Lý khuất bóng sau cầu thang máy, anh nắm lấy bàn tay bị sứt sát, hơi khuỵu xuống. Cười khổ:
"Lại tái phát rồi!"
"Tru Tiên Đài! Thiên phi Tố Cẩm nói, chỉ cần ta nhảy xuống đó, sẽ trở về núi Tuấn Tật!"
"Nàng ở yên đó, ta tới ngay!"
Bụp!
"Ơ...sao mày tắt đi!"
Tôi đang trực lau nước mắt, khi xem cảnh ngược nhất trong phim, thì Quỳnh vươn tay đóng xập
laptop lại, mặt lạnh tanh đáp trả:
"Tôi không thích xem phim ngược! "
Tôi giận dữ quát lên:
"Nhưng tao thích xem!"
Nó chẳng hề để tâm đến tôi, cất laptop vào tủ, xong chùm chăn lên nghỉ ngơi, nó nói:
"Bác sĩ dặn tôi phải ăn uống ngủ nghỉ đàng hoàng. Không ai được phép làm phiền. "
Tôi đương nhiên đem nỗi uất hận nuốt vào bụng rồi.
Đóng cửa phòng lại, tôi ngàn nhã đi dạo ở hành lang cho khuây khỏa. Gánh nặng về bệnh của Quỳnh dường như đã không còn đè nén trong lòng tôi như mấy ngày hôm trước. Nhưng đổi lại, là sự bất tiện của việc thiếu thốn tiền bạc. Trong túi tôi bây giờ, chỉ vọn vẹn trăm bạc để chi tiêu cho nửa tháng còn lại. Tôi chống tay lên lan can, hướng mắt ra thành phố nhộn nhịp kia, kêu than trong đầu.
Chợt, điện thoại reo, tôi nhìn vào màn hình hiển thị, là số của mẹ, điều này khiến tôi bối rối. Tôi e dè nghe máy, đầu dây bên kia, mẹ hết sức vui vẻ hỏi tôi:
"Chị em sao rồi? Có khó khăn ở chỗ nào không? "
Tôi trả lời đầy ấp úng:
"Bọn con sống sao chẳng được! Nhưng mà..."
"Sao thế?"
Nhận ra sự bất thường của tôi, mẹ đâm nghi:
"Mày lại giấu cái gì à?"
Tôi lắc đầu quầy quậy, thiết nghĩ, nếu bây giờ nói cho mẹ biết, Quỳnh đang nằm viện, có lẽ, bà sẽ bỏ hết mọi công việc để lên đây thăm nó. Không được! Đường thì dài mà sức khỏe mẹ cũng không tốt lắm, thế là tôi lại viện cái lí do muôn thuở:
"Con hết tiền rồi!"
Thế là mẹ tôi lập tức ca cho một bài điếc tai:
"Mới tuần trước chuyển tiền sinh hoạt cho, sao tuần này đã hết rồi?"
Tôi hơi hối hận vì đã lỡ miệng nói ra cái lí do ngu người.
"Thôi thôi mẹ ơi! Con tuần sau con lĩnh lương rồi. Mẹ không cần chuyển tiền nữa đâu."
Nghe vậy mẹ tôi bớt giận dữ hơn, hằn giọng cảnh cáo:
"Cẩn thận đấy! Bí tiền quá đừng có đem dây chuyền đi cầm. Tao mà biết được thì ăn đòn tuốt xác!"
Tôi gắt lên:
"Mẹ! Con lớn rồi mà."
Mẹ tôi chép miệng một cái:
"Thôi! Không nói nhiều nữa. Tôi tắt máy đây."
Cất điện thoại vào túi, lòng tôi như có gió đông thổi vào, lạnh đến thấu xương. Chết tôi rồi, phải làm sao bây giờ. Tiền ơi là tiền.
Tôi rệu rã ngả ngón ra lan can, khóc không ra nước mắt. Tay cầm điện thoại, quơ đi quơ lại trên không trung, thật chẳng may, quại trúng chậu hoa cảnh đặt gần đó. Chậu hoa sẽ không rơi, nếu tối không cố đỡ.
Choang!
Tôi bịp tai lại, để khỏi phải nghe thứ âm thanh hỗn tạp do mình gây ra. Âu cũng là muốn trốn tránh. Bịp tai được vài phút, tôi hé mắt, thò đầu nhòm xuống. Nhòm để xem có ai chấn thương xọ não không. Bên dưới, chẳng có lấy một bóng người qua lại, chỉ thấy đống mảnh sứ vỡ vụn trộn lẫn với đất cát, văng tung tóe khắp nơi. Tôi thở phào nhẹ nhõm:
"May thế! Cứ tưởng làm người khác vỡ đầu rồi cơ."
Tôi ngàn vạn lần đội ơn ông trời. Tâm tư thoải mái, tôi định bụng xuống dọn đống hỗn tạp do mình gây ra.
"Ái.....!"
Lúc xoay đầu đã vô tình đụng trúng người phía sau. Lực mạnh khiến tôi mất đà ngã ngửa ra sau, điện thoại tuột khỏi tay. Trong giây lát, tưởng chừng như tôi sẽ lộn ngược, rồi rơi từ tầng 5 xuống tầng một của tòa nhà. Nào ngờ, có ai đó áp sát người tôi, đem cánh tay rộng lớn quây lấy tấm lưng nặng nề kia rồi kéo thật mạnh về.
Tôi được một phen nữa ngã dúi dụi không biết trời đâu, đất đâu. Chỉ cảm thấy có mùi dầu gió thoang thoảng.
"Suýt chết nhé!"
Tôi ngớ người ra, lại nghe có tiếng cười khe khẽ:
"Lần này tôi cứu em. Coi như chúng ta hòa!"
Tôi đẩy người trước mặt ra, ngước lên nhìn:
"Ê...ê, khoan đã! Tôi và anh...."
Tôi nheo mắt đầy nghi hoặc:
"Có quen nhau sao?"
Người đàn ông kia, anh ta khá bất ngờ bởi phản ứng của tôi, xong lại mỉm cười tao nhã:
"Không quen!"
Tôi chép miệng một cái:
"Không quen, không quen! Vậy đừng tỏ ra thân thiết như vậy."
Tôi rùng mình một cái:
"Tôi không thích!"
Xong định quay người chuồn lẹ đi, nhưng trong lòng chợt nghĩ tới ơn cứu mạng kia, bèn xoay người cúi đầu xuống:
"Dù sao cũng cảm ơn anh đã cứu tôi một mạng! Có dịp báo ân."
Xong ngẩng đầu lên và thoáng chút sững sờ.
*Trời ơi, đẹp quá!*
Thì ra, nãy giờ tôi đang nói chuyện với bức tranh di động...a. Nhưng, tôi vừa nói gì với người đàn ông đẹp mã này nhỉ? Tôi không quen anh ta..à ừ. Tôi ngẫm một lúc, thấy hơi hối hận. Biết trước dù không quen cũng bắt quàng làm họ cho rồi.
"Tôi đợi ngày báo ơn của em!"
Anh ta cười xong đặt tay lên vai tôi:
"Đi đi! Chẳng phải em cần dọn đống chậu vỡ kia sao?"
Tôi nấc cụt một cái. Phải rồi, mảnh chậu vỡ. Mải nói chuyện với anh ta mà tôi quên béng mất. Tôi vội quắp đít, vắt chân lên cổ chạy tới cầu thang máy. Không nhắc, quên xừ nó luôn.
Ngay khi Đồng Thiên Lý khuất bóng sau cầu thang máy, anh nắm lấy bàn tay bị sứt sát, hơi khuỵu xuống. Cười khổ:
"Lại tái phát rồi!"