Chương 19
Thiên An đưa tay bịt miệng mình lại, hai mắt mở to nhìn cảnh tượng kiều diễm đang bày ra trước mắt mình.
Hoài Nam vậy mà chỉ mặc một cái quần đùi đi ngủ, phí trên trống trơn để lộ ra thân thân hình có vẻ hơi gầy nhưng lại có phần săn chắc, cơ bụng, cơ bắp gì đó có đầy đủ, dù sao hắn cũng học võ, hay tập luyện nên nó cũng là lẽ đương nhiên.
Thiên An bất giác nhìn xuống thân người mình, cũng là học võ tại một nơi, do một thầy dạy, tại sao cơ thể cậu lại không được như hắn nhỉ, múi thì cũng có đấy, nhưng mà nhìn chung vẫn cứ trông người mềm kiểu gì ấy.
Người kia có lẽ vì bị hơi lạnh xâm chiếm nên lúc này bất giác nhíu mày mở mắt ra, hắn chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mình vài cái cho tỉnh táo rồi mới bắt đầu nhìn xem tình hình hiện tại.
Trước mặt Hoài Nam là cậu bạn thân kiêm hàng xóm của mình, trên tay cậu ấy là cái cái chăn quen thuộc của mình. Hắn bất giác nhìn xuống cơ thể mình, gương mặt khẽ biến sau đó lao đến giật lại chăn che người mình lại.
Thiên An chớp chớp mắt đứng ngơ ra nhìn hắn, thấy hắn có vẻ như là đang ngại, ý nghĩ xấu xa liền xuất hiện trong đầu. Chỉ thấy cậu áp tới, cười cười nói với Hoài Nam.
“Làm gì mà như gái mới lớn thế bạn tôi, có phải tao chưa bao giờ thấy cơ thể mày đâu, hồi nhỏ tụi mình tắm chung hoài cơ ma, bày đặt ngại ngùng nữa chứ, há há, cười chết tao.”
Hoài Nam cay mày vung mạnh chăn ra, vươn tay bắt lấy cổ tay Thiên An kéo xuống, lật người một cái đã đem người đè xuống giường.
“Ui..”
Hoài Nam mím môi nhìn gương mặt cậu bạn, sau đó nói bằng cái giọng khàn khàn và trầm do đang vỡ giọng của mình.
“Lúc đó khác bây giờ.”
Thiên An ở tình huống này cũng tự dưng thấy bối rỗi, cậu quay mặt đi cố đổi sang chủ đề khác.
“Khác gì mà khác chứ, mà mày đi đánh răng, thay đồ lẹ đi, cô kêu xuống ăn sáng.”
Hoài Nam vẫn để im tư thế đó mà nhìn chằm chằm cậu, đến khi thấy mình cũng sắp không chịu nổi nữa mới đứng dậy đi đi vào phòng tắm.
Thiên An nằm trên giường nhẹ thở ra một hơi, cậu quay người nằm sấp xuống, cúi mặt chỉ để lộ ra đôi mắt thất thần nhìn về cửa phòng tắm.
“Sao trông nó rất khác. Nhưng khác ở chỗ nào vậy trời?”
Đến khi Hoài Nam đi ra thì vẫn thấy cậu nằm sấp ở đó, hắn nhíu mày một cái rồi đi đến, vòng tay qua eo Thiên An rồi nhấc cậu lên một cách nhẹ nhàng.
“Đừng có nằm sấp kiểu đó, không tốt đâu.”
Thiên An vẫn còn hoảng hồn về hành động vừa rồi của Hoài Nam, nghe hắn nói thế cũng ngây ngốc mà gật đầu. Hoài Nam thở dài đặt cậu xuống rồi dắt cậu ra ngoài.
“Đi ăn thôi, ăn xong tao với mày cùng chơi bộ game tao vừa mua hôm qua.”
Thiên An nghe đến game hai mắt liền sáng lên, phấn khích nắm tay Hoài Nam kéo hắn chạy nhanh xuống lầu.
“Vậy mau ăn lẹ lên còn chơi nữa.”
Ăn uống xong xuôi, Thiên An lại kéo Hoài Nam lên phòng, hai mắt ngóng chờ nhìn Hoài Nam chuẩn bị mọi thứ, khi đã xong hắn ném qua cho cậu bộ điều khiển, hai người bắt đầu chìm đắm trong trò chơi.
Được một lúc thì có tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi của Ngọc Anh, Hoài Nam liền đi ra mở cửa.
“Chuyện gì vậy mẹ?”
“Bây giờ ba mẹ có việc phải lên công ty giải quyết, con ở nhà để ý tầm 8h qua phòng gọi em dậy nhé, nhắc thằng bé ăn sáng nữa đấy, đồ ăn mẹ chừa lại để dưới bếp ấy.”
“Con biết rồi.”
Ngọc Anh hài lòng gật đầu rồi nhướn người vui vẻ nói vào trong.
“Bé An à, cô chú có việc đi trước, con ở nhà chơi thoải mái nhé, muốn ăn uống gì thì kêu Hoài Nam lấy cho.”
Thiên An nghiêng người ra cửa cười tít mắt, đưa tay vẫy với Ngọc Anh.
“Vâng ạ, cô chú đi cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Ngọc Anh cũng đưa tay vẫy lại, xong không nhìn được mà nói.
“Thằng bé dễ thương quá đi mất.” Lại nhìn đến cậu con trai lớn trước mặt, cô thở dài than vãn “Phải chi con cũng dễ thương bằng một phần thằng bé thì hay biết mấy, suốt ngày chỉ biết học ba con chưng ra cái mặt lạnh như ông cụ non mà thôi.”
Hoài Nam trước việc thường xuyên than vãn về vấn đề này của mẹ mình cũng chỉ bất lực cho qua.
“Thôi ba mẹ đi đấy, nhớ lời mẹ dặn đấy nhé.”
“Dạ.”
Ngọc Anh rời đi, Hoài Nam cũng đóng cửa lại, vừa quay đầu liền thấy gương mặt phóng đại của Thiên An đang kề sát, hắn giật mình lùi lại đập lưng vào cửa làm nó phát ra tiếng.
“Tao nghe rồi nha, cô Ngọc Anh khen tao dễ thương, còn mày thì như ông cụ non hehe.”
Thiên An nhe hàm răng trắng tinh của mình ra cười, Hoài Nam nhìn cậu một lúc rồi đưa ngón tay lên trán cậu đẩy nhẹ ra, hắn vừa đi về chỗ của mình vừa nói.
“Ừ, mày dễ thương nhất trên đời luôn.”
Thiên An dẫu môi ‘xì’ một cái rồi cũng trở về chỗ ngồi tiếp tục chơi game với hắn.
Đúng 8h, hai người có mặt trước của phòng thằng nhóc Hoài Phong. Thiên An khoanh tay khó hiểu nhìn qua Hoài Nam.
“Tại sao tao phải qua đây với mày?”
“Kiếm đồng đội chịu trận chung.”
“???”
Hoài Nam vậy mà chỉ mặc một cái quần đùi đi ngủ, phí trên trống trơn để lộ ra thân thân hình có vẻ hơi gầy nhưng lại có phần săn chắc, cơ bụng, cơ bắp gì đó có đầy đủ, dù sao hắn cũng học võ, hay tập luyện nên nó cũng là lẽ đương nhiên.
Thiên An bất giác nhìn xuống thân người mình, cũng là học võ tại một nơi, do một thầy dạy, tại sao cơ thể cậu lại không được như hắn nhỉ, múi thì cũng có đấy, nhưng mà nhìn chung vẫn cứ trông người mềm kiểu gì ấy.
Người kia có lẽ vì bị hơi lạnh xâm chiếm nên lúc này bất giác nhíu mày mở mắt ra, hắn chống tay ngồi dậy, vỗ vỗ đầu mình vài cái cho tỉnh táo rồi mới bắt đầu nhìn xem tình hình hiện tại.
Trước mặt Hoài Nam là cậu bạn thân kiêm hàng xóm của mình, trên tay cậu ấy là cái cái chăn quen thuộc của mình. Hắn bất giác nhìn xuống cơ thể mình, gương mặt khẽ biến sau đó lao đến giật lại chăn che người mình lại.
Thiên An chớp chớp mắt đứng ngơ ra nhìn hắn, thấy hắn có vẻ như là đang ngại, ý nghĩ xấu xa liền xuất hiện trong đầu. Chỉ thấy cậu áp tới, cười cười nói với Hoài Nam.
“Làm gì mà như gái mới lớn thế bạn tôi, có phải tao chưa bao giờ thấy cơ thể mày đâu, hồi nhỏ tụi mình tắm chung hoài cơ ma, bày đặt ngại ngùng nữa chứ, há há, cười chết tao.”
Hoài Nam cay mày vung mạnh chăn ra, vươn tay bắt lấy cổ tay Thiên An kéo xuống, lật người một cái đã đem người đè xuống giường.
“Ui..”
Hoài Nam mím môi nhìn gương mặt cậu bạn, sau đó nói bằng cái giọng khàn khàn và trầm do đang vỡ giọng của mình.
“Lúc đó khác bây giờ.”
Thiên An ở tình huống này cũng tự dưng thấy bối rỗi, cậu quay mặt đi cố đổi sang chủ đề khác.
“Khác gì mà khác chứ, mà mày đi đánh răng, thay đồ lẹ đi, cô kêu xuống ăn sáng.”
Hoài Nam vẫn để im tư thế đó mà nhìn chằm chằm cậu, đến khi thấy mình cũng sắp không chịu nổi nữa mới đứng dậy đi đi vào phòng tắm.
Thiên An nằm trên giường nhẹ thở ra một hơi, cậu quay người nằm sấp xuống, cúi mặt chỉ để lộ ra đôi mắt thất thần nhìn về cửa phòng tắm.
“Sao trông nó rất khác. Nhưng khác ở chỗ nào vậy trời?”
Đến khi Hoài Nam đi ra thì vẫn thấy cậu nằm sấp ở đó, hắn nhíu mày một cái rồi đi đến, vòng tay qua eo Thiên An rồi nhấc cậu lên một cách nhẹ nhàng.
“Đừng có nằm sấp kiểu đó, không tốt đâu.”
Thiên An vẫn còn hoảng hồn về hành động vừa rồi của Hoài Nam, nghe hắn nói thế cũng ngây ngốc mà gật đầu. Hoài Nam thở dài đặt cậu xuống rồi dắt cậu ra ngoài.
“Đi ăn thôi, ăn xong tao với mày cùng chơi bộ game tao vừa mua hôm qua.”
Thiên An nghe đến game hai mắt liền sáng lên, phấn khích nắm tay Hoài Nam kéo hắn chạy nhanh xuống lầu.
“Vậy mau ăn lẹ lên còn chơi nữa.”
Ăn uống xong xuôi, Thiên An lại kéo Hoài Nam lên phòng, hai mắt ngóng chờ nhìn Hoài Nam chuẩn bị mọi thứ, khi đã xong hắn ném qua cho cậu bộ điều khiển, hai người bắt đầu chìm đắm trong trò chơi.
Được một lúc thì có tiếng gõ cửa kèm theo tiếng gọi của Ngọc Anh, Hoài Nam liền đi ra mở cửa.
“Chuyện gì vậy mẹ?”
“Bây giờ ba mẹ có việc phải lên công ty giải quyết, con ở nhà để ý tầm 8h qua phòng gọi em dậy nhé, nhắc thằng bé ăn sáng nữa đấy, đồ ăn mẹ chừa lại để dưới bếp ấy.”
“Con biết rồi.”
Ngọc Anh hài lòng gật đầu rồi nhướn người vui vẻ nói vào trong.
“Bé An à, cô chú có việc đi trước, con ở nhà chơi thoải mái nhé, muốn ăn uống gì thì kêu Hoài Nam lấy cho.”
Thiên An nghiêng người ra cửa cười tít mắt, đưa tay vẫy với Ngọc Anh.
“Vâng ạ, cô chú đi cẩn thận nhé.”
“Ừ.”
Ngọc Anh cũng đưa tay vẫy lại, xong không nhìn được mà nói.
“Thằng bé dễ thương quá đi mất.” Lại nhìn đến cậu con trai lớn trước mặt, cô thở dài than vãn “Phải chi con cũng dễ thương bằng một phần thằng bé thì hay biết mấy, suốt ngày chỉ biết học ba con chưng ra cái mặt lạnh như ông cụ non mà thôi.”
Hoài Nam trước việc thường xuyên than vãn về vấn đề này của mẹ mình cũng chỉ bất lực cho qua.
“Thôi ba mẹ đi đấy, nhớ lời mẹ dặn đấy nhé.”
“Dạ.”
Ngọc Anh rời đi, Hoài Nam cũng đóng cửa lại, vừa quay đầu liền thấy gương mặt phóng đại của Thiên An đang kề sát, hắn giật mình lùi lại đập lưng vào cửa làm nó phát ra tiếng.
“Tao nghe rồi nha, cô Ngọc Anh khen tao dễ thương, còn mày thì như ông cụ non hehe.”
Thiên An nhe hàm răng trắng tinh của mình ra cười, Hoài Nam nhìn cậu một lúc rồi đưa ngón tay lên trán cậu đẩy nhẹ ra, hắn vừa đi về chỗ của mình vừa nói.
“Ừ, mày dễ thương nhất trên đời luôn.”
Thiên An dẫu môi ‘xì’ một cái rồi cũng trở về chỗ ngồi tiếp tục chơi game với hắn.
Đúng 8h, hai người có mặt trước của phòng thằng nhóc Hoài Phong. Thiên An khoanh tay khó hiểu nhìn qua Hoài Nam.
“Tại sao tao phải qua đây với mày?”
“Kiếm đồng đội chịu trận chung.”
“???”