Chương 34:
“Tôi không phải là người nào cả, cũng không phải là cái thứ gì, tôi chỉ là nhìn trúng nhà ở của các người thôi, nếu các người đồng ý phá bỏ di dời thì vấn đề hiện tại của các người liền có thể giải quyết dễ dàng.” Hà Ngộ đứng lên, đem ghế dựa gạt sang bên cạnh: “Nếu bà còn có chút trách nhiệm của người mẹ thì hãy cẩn thận ngẫm lại những lời tôi nói, vừa tốt cho anh ta, đồng thời cũng vừa tự cho chính mình một con đường sống.”Đỗ Kim Đệ hung bạo hét lên, Hà Ngộ vội ấn nút khẩn cấp rồi xoay người đi ra ngoài.Y tá rất nhanh đã tới, vừa chạy đến cửa thiếu chút nữa là đụng trúng Hà Ngộ.“Xin lỗi!” Hà Ngộ nói, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên, cô tức khắc liền ngây ngẩn cả người.Đoạn Mạnh không biết đã đứng ở đây từ lúc nào, trên người cậu đang mặc một bộ đồ công nhân đã giặt đến bạc màu, có thể là ánh sáng bên ngoài có vấn đề, cũng có thể là do góc độ chỗ cô có vấn đề nên nhìn thấy ánh mắt của anh nhìn về phía cô vô cùng lạnh lùng.Hà Ngộ muốn nói cái gì đó đó, nhưng há miệng thở dốc mãi lại không thể phát ra âm thanh nào, cô suy nghĩ một hồi rồi quyết định lựa chọn trầm mặc.Bên trong y tế đang tiến hành cấp cứu cho Đỗ Kim Đệ, nhưng bà ta mãi vẫn không chịu phối hợp, các y tá cũng dần mất kiên nhẫn với bà ta, thái độ cũng dần nóng nảy.Đoạn Mạnh giống như đau đầu nhéo nhéo huyệt Thái Dương, giây tiếp liền theo liền lướt qua Hà Ngộ đi vào, một cái liếc mắt một cái anh cũng không thèm cho cô, cũng không chất vấn cô một câu nào.Hà Ngộ đối với anh là thái độ gì, ôm mục đích với anh ta mà nói giống như một chút cũng không quan trọng, bất luận là ngày thường tiếp xúc ít hay nhiều, bất luận từng có quan hệ quan hệ gì, giờ đây mọi việc đối với anh không còn quan trọng nữa.Nói thật, anh cũng có cảm giác hụt hẫng lạ thường, giống như một cơn mưa rào có sấm chớp giữa mùa hè, vừa oi bức ẩm ướt, vừa dính nhớp vô cùng phiền phức.Phía sau Đỗ Kim Đệ vẫn không ngừng kêu gào: “Tao đã nói với mày những gì? Giờ mày đã sáng mắt ra chưa! Lúc trước mày còn nói cô ta không phải loại người như thế ! Nói mày mắt mù, nói đầu óc mày bị nước vào mày còn cố chấp không tin, cô ta vội vàng tiếp cận mày như vậy như vậy còn không phải là vì miếng đất kia sao, vậy mà mày còn tưởng rằng bản thân mình có giá trị lắm sao? Mày có tự dâng hiến cho người ta thì chưa chắc gì người ta đã muốn…”Hà Ngộ đi dọc theo cầu thang xuống lầu, tiếng mắng chửi chói tai kia dần dần biến mất, rất nhanh đã không còn nghe thấy gì nữa.Trong điện thoại vừa lúc thông báo buổi chiều hai giờ có một cuộc họp đột xuất.Hà Ngộ đành về công ty trước.Sau khi hội nghị kết thúc, vì giảm bớt không khí căng thẳng nên bọn họ còn tổ chức liên hoan ở một hội sở có ba lầu cũng khá nổi tiếng, lầu 1 và lầu 2 là nhà ăn, lầu trên cùng là bể bơi, phòng tập thể thao, khu ném bowling và phòng tập thể hình.Không gian nhà ăn rất lớn, ở giữa đặt một cái bàn hình vuông, ánh đèn lịch sự tao nhã, giữa phòng còn treo một cái đèn tua hình tròn thật lớn, lúc này trong phòng còn có không ít người.Bọn họ vào phòng bao đã đặt sẵn, cách bài trí bên trong cũng chẳng khác bên ngoài là bao.Liên hoan, uống rượu là sự tình khó tránh khỏi, mấy cô gái nhỏ hai mươi mấy tuổi đầu vui chơi cũng rất hăng say, rượu đến tay cũng đều tình nguyện uống chứ không cự tuyệt, chỉ mới qua mấy vòng chào rượu mà mặt ai cũng nhanh chóng đỏ bừng.Hà Ngộ tuổi lớn nên cũng không muốn chơi mấy trò đó, phần lớn thời gian đều nhìn bọn họ chơi, lâu lâu thì ngẫu nhiên phụ họa vài tiếng chứng tỏ chính mình cũng có tham dự trong đó.Nửa trận sau, tinh thần mọi người đều đã có chút mệt mỏi, phòng ốc này kia cũng đã được đặt sẵn, những người đầu óc còn tính là thanh tỉnh thì cẩn thận dìu những người say về phòng, sau khi xác nhận mọi chuyện xong xuôi thì mới lần lượt trở về phòng mình.Hà Ngộ không có say, nhưng ít nhiều cũng uống chút rượu.“Giám đốc Hà, để tôi đưa cô về.” Người nọ là thực tập sinh mới tới, ngày thường bởi vì tính tình hay ngại ngùng, lại không biết tạo mối quan hệ, cho nên đêm nay mới may mắn tránh được một kiếp trong đêm nay.Người nọ mặt một chiếc áo POLO màu đen, đai an toàn gắt gao thắt chặt ở trước ngực, bởi vì dáng người hơi mập nên khi từ cửa sổ nhìn vào thì nhìn tựa như một đống thịt biết đi.Hà Ngộ nói: “Không cần đâu, tôi đã gọi xe, tôi còn đi giải quyết việc riêng nữa, cậu lái xe cẩn thận.”