Chương 30: Cảm xúc khác lạ của trái tim
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tại một nơi nào đó, rong rêu bám khắp tường, khói bụi có mặt ở mọi nơi, hoang tàn tới nổi ai nhìn vào cũng nghĩ nó đã từ rất lâu đời. Có những thùng phế liệu được đặt hai bên lối ra vào nhưng chúng rỗng, bên trong không có gì cả. Chỉ cần nhấc nhẹ lên là được, nơi này cũng là chỗ mà hai thành viên của đội cảnh sát bị bắt. Cả hai đều có một vài vết thương trên người, cơ mà vẫn còn khỏe mạnh lắm.
“Chết tiệt! Đây là nơi quái quỷ nào vậy chứ?”
Hiếu bực dọc liên tục chửi rủa, mấy tên đàn em xung quanh rất ứa gan nhưng chả dám đụng vào, phải chăng là có lý do gì đó ư? Tiểu Trương quan sát xung quanh một hồi, trong lòng có dự cảm chẳng lành về ai đó…
…
Văn phòng 89 lúc này không có ai, Lộ Lộ ở một mình cảm thấy hơi nghi ngờ. Tuần này họ tăng ca, hơn nữa đống tài liệu trên bàn vẫn chưa có người xử lý. Thầm nghĩ mấy người đó ngủ quên nên cũng không để ý lắm, bỗng bóng dáng quen thuộc của ai đó đi vào khiến cô có chút bất ngờ.
“Xin chào”
“Đạt? Sao cậu lại ở đây?”
Hóa ra là Đạt đến tìm cô, cả hai từng là người yêu của nhau, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về khi chạm mặt. Nhưng bây giờ anh thành bạn trai của Liên mất rồi. Nhìn người mình từng thương ở trước mặt, trái tim cô đột nhiên nhói lên liên hồi. Chắc là vẫn còn tình cảm nên chẳng buông bỏ nổi hình bóng này. Anh nở một nụ cười dịu dàng giống như năm đó để đáp lại cô.
“Mình không được phép ở đây sao?”
“Tớ không có ý đó, nhưng cậu đến để tìm ai à?”
Nói xong, mắt anh láo liên nhìn căn phòng, biết được chỉ có Lộ Lộ ở đây, một cảm xúc gì đó đang dâng trào trong lồng ngực. Đôi mắt trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết, Đạt chầm chậm tiến lại gần cô.
“Cậu có biết Linh và một số người khác ở đâu không?”
“Hôm qua tớ xin nghỉ buổi chiều nên không biết, chắc lại ngủ quên hay xin nghỉ phép rồi”
Cô vẫn lạch cạch bàn phím làm việc, chỉ trả lời chứ không dám nhìn thẳng vào con ngươi ấy, mất công cô lại rung động, tội cô gái đang yêu anh lắm. Lúc quen nhau Đạt là kẻ đào hoa, đi đâu cũng có người xin in4 vì vẻ ngoài điển trai của mình. Thế nhưng vấn đề không nằm ở nhan sắc, mà là ai anh cũng cho được, không bận tâm mình đã có bạn gái mà vẫn trả lời rằng “Anh độc thân mà, cô ấy chỉ là chị gái anh thôi”.
“Ha…chị gái sao?”
Nghĩ đến đây, bất giác nỗi uất ức hiện rõ trong mắt cô. Hai người chia tay vào một ngày hạ nắng đẹp, cảnh vật chung quanh tỏa sáng rạng ngời, duy chỉ có đôi ta là bất hòa. Lúc nào Lộ Lộ cũng phải hạ mình xuống xin lỗi Đạt chứ anh chưa bao giờ chịu hạ cái tôi của mình xuống, anh ta tệ, tệ đến nỗi bây giờ cô vẫn không thể buông bỏ. Chỉ thấy anh vén tay áo lên để coi đồng hồ, lúc này đã là giờ nghỉ của cả hai.
“Mình đi ăn trưa chung nhé?”
Lộ Lộ ngập ngừng, phân vân có nên đồng ý hay không, nhưng nhìn lên khuôn mặt thanh tú ấy cô lại kìm lòng không được mà gật đầu. Nhưng anh không chở cô đến quán ăn nào mà lại đi vào một con đường không bóng người. Cảm thấy có điều chẳng lành cô muốn quay về nhưng không được. Nụ cười quái dị của anh ta xuất hiện, gương mặt dần trở nên lạnh tanh. Lộ Lộ ý thức được bản thân đang sa vào nguy hiểm, dùng hết sức chạy đi, Đạt nhanh nhẹn đuổi theo phía sau với dáng vẻ cực kì đắc thắng.
“Cậu đừng gắng sức nữa, lại đây với tớ nào”
Hắn đã sớm quen với địa hình nơi đây nên dù cô có chạy đằng trời cũng bị tóm. Đúng lúc tuyệt vọng nhất, có cánh tay đã kéo cô vào một góc khuất khiến con quái vật đó mất phương hướng mà đi ngược lại với chỗ cô đang trốn. Lộ Lộ sợ hãi liền vùng vẫy vì nghe là người xấu, đến khi cô bật khóc thì bàn tay đó mới bỏ ra. Cô nức nở quay đầu lại thì thấy…
“Nín đi, tôi ở đây rồi”
“Anh Bảo?”
Sao Bảo lại xuất hiện kịp thời để cứu cô chứ? Bao nhiêu suy nghĩ hiện ra trong đầu, không ngừng nhìn người con trai trước mặt. Lộ Lộ sợ hãi mà gục vào lòng anh khóc không thành tiếng. Bảo nhẹ nhàng vỗ về, đợi tới lúc cô nín khóc liền dẫn đi tới xe rồi đạp ga lái đi đâu đó. Ở trên xe cô tò mò, không nhịn được mà hỏi anh.
“Sao anh biết em đang gặp nguy hiểm mà đến cứu vậy?”
Bảo trả lời nhưng không liên quan đến câu hỏi, lái xe một cách vội vàng chở cô đi đâu đó.
“Hôm qua Đạt hẹn anh ra ngoài gặp mặt, do bạn bè lâu không nói chuyện nên có đi uống vài lon”
“Anh chắc chỉ vài lon không?”
Cô dùng ánh mắt bất lực nhìn bóng lưng phía trước, Bảo thấy thế liền đẩy một cái ghế sofa nhỏ lại gần cho Lộ Lộ gác chân để đỡ mỏi. Anh cũng không muốn giấu diếm, thẳng thừng nói.
“Anh uống bao nhiêu cũng không nhớ, quan trọng là sáng dậy nhức hết cả người”
“Thì ra đó là lý do anh không có mặt vào hôm qua sao?”
Nói tới đây, cô bỗng nghĩ ra chuyện gì đó, không lẽ việc mà cô nghi ngờ bấy lâu nay thành sự thật rồi ư? Nhưng chưa có chứng cứ xác thực không thể chắc chắn điều gì được. Lộ Lộ luôn tự hỏi, sao lúc nào bản thân gặp nguy hiểm thì đều có sự góp mặt của Bảo vậy chứ? Hai người cũng không thân là mấy nên chẳng cần xen vào cuộc sống cá nhân thế đâu. Cô chần chừ, muốn mở miệng hỏi điều gì đó nhưng rồi chỉ hé mở một chút và đóng lại. Anh nhìn qua gương chiếu hậu, bờ mi hững hờ từ từ di chuyển nhìn người con gái ấy, tâm trạng cũng đang rối bời không kém. Cả hai không biết là cảm xúc gì nhưng hai người đều mong đây là giấc mơ hoặc nhất thời. Hai trái tim từng bị tình yêu làm tổn thương, vụn vỡ tới độ không còn giọt máu. Khóe mắt người sau hơi cay thì người trước mặt cũng chua xót. Không khí ảm đạm bao trùm lấy không gian, vẻ mặt của Bảo trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết…
Tại một nơi nào đó, rong rêu bám khắp tường, khói bụi có mặt ở mọi nơi, hoang tàn tới nổi ai nhìn vào cũng nghĩ nó đã từ rất lâu đời. Có những thùng phế liệu được đặt hai bên lối ra vào nhưng chúng rỗng, bên trong không có gì cả. Chỉ cần nhấc nhẹ lên là được, nơi này cũng là chỗ mà hai thành viên của đội cảnh sát bị bắt. Cả hai đều có một vài vết thương trên người, cơ mà vẫn còn khỏe mạnh lắm.
“Chết tiệt! Đây là nơi quái quỷ nào vậy chứ?”
Hiếu bực dọc liên tục chửi rủa, mấy tên đàn em xung quanh rất ứa gan nhưng chả dám đụng vào, phải chăng là có lý do gì đó ư? Tiểu Trương quan sát xung quanh một hồi, trong lòng có dự cảm chẳng lành về ai đó…
…
Văn phòng 89 lúc này không có ai, Lộ Lộ ở một mình cảm thấy hơi nghi ngờ. Tuần này họ tăng ca, hơn nữa đống tài liệu trên bàn vẫn chưa có người xử lý. Thầm nghĩ mấy người đó ngủ quên nên cũng không để ý lắm, bỗng bóng dáng quen thuộc của ai đó đi vào khiến cô có chút bất ngờ.
“Xin chào”
“Đạt? Sao cậu lại ở đây?”
Hóa ra là Đạt đến tìm cô, cả hai từng là người yêu của nhau, bao nhiêu kỷ niệm lại ùa về khi chạm mặt. Nhưng bây giờ anh thành bạn trai của Liên mất rồi. Nhìn người mình từng thương ở trước mặt, trái tim cô đột nhiên nhói lên liên hồi. Chắc là vẫn còn tình cảm nên chẳng buông bỏ nổi hình bóng này. Anh nở một nụ cười dịu dàng giống như năm đó để đáp lại cô.
“Mình không được phép ở đây sao?”
“Tớ không có ý đó, nhưng cậu đến để tìm ai à?”
Nói xong, mắt anh láo liên nhìn căn phòng, biết được chỉ có Lộ Lộ ở đây, một cảm xúc gì đó đang dâng trào trong lồng ngực. Đôi mắt trở nên sắc sảo hơn bao giờ hết, Đạt chầm chậm tiến lại gần cô.
“Cậu có biết Linh và một số người khác ở đâu không?”
“Hôm qua tớ xin nghỉ buổi chiều nên không biết, chắc lại ngủ quên hay xin nghỉ phép rồi”
Cô vẫn lạch cạch bàn phím làm việc, chỉ trả lời chứ không dám nhìn thẳng vào con ngươi ấy, mất công cô lại rung động, tội cô gái đang yêu anh lắm. Lúc quen nhau Đạt là kẻ đào hoa, đi đâu cũng có người xin in4 vì vẻ ngoài điển trai của mình. Thế nhưng vấn đề không nằm ở nhan sắc, mà là ai anh cũng cho được, không bận tâm mình đã có bạn gái mà vẫn trả lời rằng “Anh độc thân mà, cô ấy chỉ là chị gái anh thôi”.
“Ha…chị gái sao?”
Nghĩ đến đây, bất giác nỗi uất ức hiện rõ trong mắt cô. Hai người chia tay vào một ngày hạ nắng đẹp, cảnh vật chung quanh tỏa sáng rạng ngời, duy chỉ có đôi ta là bất hòa. Lúc nào Lộ Lộ cũng phải hạ mình xuống xin lỗi Đạt chứ anh chưa bao giờ chịu hạ cái tôi của mình xuống, anh ta tệ, tệ đến nỗi bây giờ cô vẫn không thể buông bỏ. Chỉ thấy anh vén tay áo lên để coi đồng hồ, lúc này đã là giờ nghỉ của cả hai.
“Mình đi ăn trưa chung nhé?”
Lộ Lộ ngập ngừng, phân vân có nên đồng ý hay không, nhưng nhìn lên khuôn mặt thanh tú ấy cô lại kìm lòng không được mà gật đầu. Nhưng anh không chở cô đến quán ăn nào mà lại đi vào một con đường không bóng người. Cảm thấy có điều chẳng lành cô muốn quay về nhưng không được. Nụ cười quái dị của anh ta xuất hiện, gương mặt dần trở nên lạnh tanh. Lộ Lộ ý thức được bản thân đang sa vào nguy hiểm, dùng hết sức chạy đi, Đạt nhanh nhẹn đuổi theo phía sau với dáng vẻ cực kì đắc thắng.
“Cậu đừng gắng sức nữa, lại đây với tớ nào”
Hắn đã sớm quen với địa hình nơi đây nên dù cô có chạy đằng trời cũng bị tóm. Đúng lúc tuyệt vọng nhất, có cánh tay đã kéo cô vào một góc khuất khiến con quái vật đó mất phương hướng mà đi ngược lại với chỗ cô đang trốn. Lộ Lộ sợ hãi liền vùng vẫy vì nghe là người xấu, đến khi cô bật khóc thì bàn tay đó mới bỏ ra. Cô nức nở quay đầu lại thì thấy…
“Nín đi, tôi ở đây rồi”
“Anh Bảo?”
Sao Bảo lại xuất hiện kịp thời để cứu cô chứ? Bao nhiêu suy nghĩ hiện ra trong đầu, không ngừng nhìn người con trai trước mặt. Lộ Lộ sợ hãi mà gục vào lòng anh khóc không thành tiếng. Bảo nhẹ nhàng vỗ về, đợi tới lúc cô nín khóc liền dẫn đi tới xe rồi đạp ga lái đi đâu đó. Ở trên xe cô tò mò, không nhịn được mà hỏi anh.
“Sao anh biết em đang gặp nguy hiểm mà đến cứu vậy?”
Bảo trả lời nhưng không liên quan đến câu hỏi, lái xe một cách vội vàng chở cô đi đâu đó.
“Hôm qua Đạt hẹn anh ra ngoài gặp mặt, do bạn bè lâu không nói chuyện nên có đi uống vài lon”
“Anh chắc chỉ vài lon không?”
Cô dùng ánh mắt bất lực nhìn bóng lưng phía trước, Bảo thấy thế liền đẩy một cái ghế sofa nhỏ lại gần cho Lộ Lộ gác chân để đỡ mỏi. Anh cũng không muốn giấu diếm, thẳng thừng nói.
“Anh uống bao nhiêu cũng không nhớ, quan trọng là sáng dậy nhức hết cả người”
“Thì ra đó là lý do anh không có mặt vào hôm qua sao?”
Nói tới đây, cô bỗng nghĩ ra chuyện gì đó, không lẽ việc mà cô nghi ngờ bấy lâu nay thành sự thật rồi ư? Nhưng chưa có chứng cứ xác thực không thể chắc chắn điều gì được. Lộ Lộ luôn tự hỏi, sao lúc nào bản thân gặp nguy hiểm thì đều có sự góp mặt của Bảo vậy chứ? Hai người cũng không thân là mấy nên chẳng cần xen vào cuộc sống cá nhân thế đâu. Cô chần chừ, muốn mở miệng hỏi điều gì đó nhưng rồi chỉ hé mở một chút và đóng lại. Anh nhìn qua gương chiếu hậu, bờ mi hững hờ từ từ di chuyển nhìn người con gái ấy, tâm trạng cũng đang rối bời không kém. Cả hai không biết là cảm xúc gì nhưng hai người đều mong đây là giấc mơ hoặc nhất thời. Hai trái tim từng bị tình yêu làm tổn thương, vụn vỡ tới độ không còn giọt máu. Khóe mắt người sau hơi cay thì người trước mặt cũng chua xót. Không khí ảm đạm bao trùm lấy không gian, vẻ mặt của Bảo trở nên nghiêm nghị hơn bao giờ hết…