Chương 27: Sự thật được phơi bày
Diệp La Manh Hạ thẫn thờ nhìn vào hư không một cách trống rỗng, cô nào còn gia đình nữa.
Đứa nhóc tội nghiệp chỉ biết chết lặng chứng kiến ba mẹ chết trước mắt, người duy nhất gắn bó với cô ở hiện tại chỉ còn mẹ kế vẫn đang ngất lịm trong giường bệnh.
Cô mệt mỏi, xoay người toan rời đi thì bàn tay Tiểu Yên níu lấy muốn giữ cô lại.
Như một phản ứng tự nhiên cô hất mạnh ra lùi lại đi mấy bước.
" Bà tỉnh rồi thì cũng lo chuẩn bị hậu sự cho ba tôi đi. "
" Diệp La Manh Hạ....ta là mẹ ruột của con.. "
Cô căm phẫn tức đến đỏ mặt lớn giọng trong nghi vấn.
" Bà nói cái gì vậy? "
Cơn phát hỏa lên đến đỉnh điểm khiến cô lao vào túm chặt lấy cổ áo bà gằn giọng cảnh cáo.
" Đừng ảo tưởng vị trí của mình nữa Mã Tiểu Yên, mẹ tôi có chết cũng không tới lượt bà thay thế, bà mãi mãi chỉ là kẻ đến sau!! "
Bàn tay nhẹ đặt lên tay cô như muốn an ủi, giọng lạc dần trong giàn nước mắt bất chợt lăn dài trên má.
Manh Hạ cũng dần kìm được cơn tức giận, ngồi phịch xuống khoanh tay gác chân ngay cạnh giường bệnh.
" Tôi cho bà 5 phút để luyên thuyên, nói rõ cho tôi. "
Mã Tiểu Yên gật nhẹ, tay đan lên nhau hướng ánh mắt trìu mến nhìn cô.
25 năm trước ba cô yêu sâu đậm một người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang, gia cảnh của người con gái năm ấy lại rất khó khăn, mắc bệnh tim bẩm sinh khó tìm được người phù hợp để tiến hành cấy ghép.
Ba cô, Diệp Nam Quân là con trai trưởng trong nhà được gia đình sắp xếp cho cuộc hôn nhân chính trị.
Vì cảm xúc mãnh liệt khó lòng chấp nhận, Diệp Nam Quân phản đối kịch liệt muốn bỏ trốn cùng Mã Tiểu Yên.
Ông bà cô sau khi biết chuyện liền mau chóng bắt nhốt ba cô buộc chờ ngày cưới theo đúng kế hoạch.
Ngày bước vào lễ đường cùng người con gái khác, Diệp Nam Quân mới hay tin Mã Tiểu Yên đã mang thai.
Đứa bé trong bụng đó chính là cô, Diệp La Manh Hạ.
Ông bà cô biết dòng máu của Diệp gia đang trong bụng một người phụ nữ nghèo nàn liền cho người bắt ép chăm sóc chu đáo cho tới khi sinh ra đứa bé thuận lợi.
Diệp La Manh Hạ được đưa cho ba và người phụ nữ giàu có kia nhận nuôi, một mái ấm vui vẻ hạnh phúc.
Ngay sau khi sinh con thành công Mã Tiểu Yên ngày càng trở nên suy yếu chỉ có thể nằm yên trên giường bệnh.
Nhìn cơ thể tái nhợt yếu ớt bị cướp mất đi con gái ruột mà lại chẳng thể làm được gì, Diệp Nam Quân đau lòng khó tả chỉ có thể bất lực đứng nhìn cô trong nỗi dằn vặt từng ngày.
Diệp La Manh Hạ chết lặng, tay chân như có một thế lực vô hình khóa chặt chẳng thể cử động.
Mẹ kế mà cô luôn căm ghét lại chính là mẹ ruột của cô. Suốt bao năm mối hận in sâu trong lòng, cô chưa từng đối xử tử tế với bà dù chỉ một ngày.
" Nói dối! Làm sao có thể vô lý như vậy? Nếu bà là mẹ ruột của tôi tại sao ba lại không nói cho tôi biết!? "
Cô kích động phản đối muốn phủ nhận tất cả mọi chuyện vừa được chính miệng bà ta kể.
Mã Tiểu Yên muốn với lấy khuyên cô bình tĩnh nhưng chưa kịp mở miệng đã bị cô chặn họng bằng lời lẽ cay nghiệt.
" Chỉ vì muốn tôi công nhận mà bà phải mất công bôi nhọ quá khứ của tôi bằng câu chuyện dối trá rẻ tiền vậy sao? "
Nói xong cô mạnh chân sải bước nhanh chóng ra khỏi phòng.
Bầu không khí trầm lặng, bà thở dài lắc đầu hối hận.
" Mẹ nên cho con biết sớm hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ đến mức này. "
Đứa nhóc tội nghiệp chỉ biết chết lặng chứng kiến ba mẹ chết trước mắt, người duy nhất gắn bó với cô ở hiện tại chỉ còn mẹ kế vẫn đang ngất lịm trong giường bệnh.
Cô mệt mỏi, xoay người toan rời đi thì bàn tay Tiểu Yên níu lấy muốn giữ cô lại.
Như một phản ứng tự nhiên cô hất mạnh ra lùi lại đi mấy bước.
" Bà tỉnh rồi thì cũng lo chuẩn bị hậu sự cho ba tôi đi. "
" Diệp La Manh Hạ....ta là mẹ ruột của con.. "
Cô căm phẫn tức đến đỏ mặt lớn giọng trong nghi vấn.
" Bà nói cái gì vậy? "
Cơn phát hỏa lên đến đỉnh điểm khiến cô lao vào túm chặt lấy cổ áo bà gằn giọng cảnh cáo.
" Đừng ảo tưởng vị trí của mình nữa Mã Tiểu Yên, mẹ tôi có chết cũng không tới lượt bà thay thế, bà mãi mãi chỉ là kẻ đến sau!! "
Bàn tay nhẹ đặt lên tay cô như muốn an ủi, giọng lạc dần trong giàn nước mắt bất chợt lăn dài trên má.
Manh Hạ cũng dần kìm được cơn tức giận, ngồi phịch xuống khoanh tay gác chân ngay cạnh giường bệnh.
" Tôi cho bà 5 phút để luyên thuyên, nói rõ cho tôi. "
Mã Tiểu Yên gật nhẹ, tay đan lên nhau hướng ánh mắt trìu mến nhìn cô.
25 năm trước ba cô yêu sâu đậm một người phụ nữ xinh đẹp giỏi giang, gia cảnh của người con gái năm ấy lại rất khó khăn, mắc bệnh tim bẩm sinh khó tìm được người phù hợp để tiến hành cấy ghép.
Ba cô, Diệp Nam Quân là con trai trưởng trong nhà được gia đình sắp xếp cho cuộc hôn nhân chính trị.
Vì cảm xúc mãnh liệt khó lòng chấp nhận, Diệp Nam Quân phản đối kịch liệt muốn bỏ trốn cùng Mã Tiểu Yên.
Ông bà cô sau khi biết chuyện liền mau chóng bắt nhốt ba cô buộc chờ ngày cưới theo đúng kế hoạch.
Ngày bước vào lễ đường cùng người con gái khác, Diệp Nam Quân mới hay tin Mã Tiểu Yên đã mang thai.
Đứa bé trong bụng đó chính là cô, Diệp La Manh Hạ.
Ông bà cô biết dòng máu của Diệp gia đang trong bụng một người phụ nữ nghèo nàn liền cho người bắt ép chăm sóc chu đáo cho tới khi sinh ra đứa bé thuận lợi.
Diệp La Manh Hạ được đưa cho ba và người phụ nữ giàu có kia nhận nuôi, một mái ấm vui vẻ hạnh phúc.
Ngay sau khi sinh con thành công Mã Tiểu Yên ngày càng trở nên suy yếu chỉ có thể nằm yên trên giường bệnh.
Nhìn cơ thể tái nhợt yếu ớt bị cướp mất đi con gái ruột mà lại chẳng thể làm được gì, Diệp Nam Quân đau lòng khó tả chỉ có thể bất lực đứng nhìn cô trong nỗi dằn vặt từng ngày.
Diệp La Manh Hạ chết lặng, tay chân như có một thế lực vô hình khóa chặt chẳng thể cử động.
Mẹ kế mà cô luôn căm ghét lại chính là mẹ ruột của cô. Suốt bao năm mối hận in sâu trong lòng, cô chưa từng đối xử tử tế với bà dù chỉ một ngày.
" Nói dối! Làm sao có thể vô lý như vậy? Nếu bà là mẹ ruột của tôi tại sao ba lại không nói cho tôi biết!? "
Cô kích động phản đối muốn phủ nhận tất cả mọi chuyện vừa được chính miệng bà ta kể.
Mã Tiểu Yên muốn với lấy khuyên cô bình tĩnh nhưng chưa kịp mở miệng đã bị cô chặn họng bằng lời lẽ cay nghiệt.
" Chỉ vì muốn tôi công nhận mà bà phải mất công bôi nhọ quá khứ của tôi bằng câu chuyện dối trá rẻ tiền vậy sao? "
Nói xong cô mạnh chân sải bước nhanh chóng ra khỏi phòng.
Bầu không khí trầm lặng, bà thở dài lắc đầu hối hận.
" Mẹ nên cho con biết sớm hơn, có lẽ mọi chuyện sẽ không tệ đến mức này. "