Chương 9: Sẵn sàng vung tiền vì em
Cổ họng ứ nghẹn không nói thành lời, toàn bộ hành động của cô đều nằm trong kế hoạch của hắn, có khi miếng bít tết hôm đó cũng là do hắn cố tình mang ra trước mặt để dụ cô vào tròng.
" Khốn kiếp! "
Cô gằn giọng trợn mắt nhìn hắn, gương mặt hắn vẫn thế vẫn thảnh thơi hưởng ứng nhìn cô.
" Diệp La Manh Hạ, thoải mái đi, tôi đâu có giết em. Em sợ gì chứ? "
Rõ là ẩn ý một khi cô khiến hắn nổi điên thì việc giết quách cái mạng quèn này của cô chẳng khó. Bao tay đen ướt dính ngày hôm đó nay đã khô trơn cầm lấy tách trà bình thản như chưa có gì xảy ra.
Con người này thực sự là ác quỷ!
" Có vẻ như em không thích bộ đồ này lắm nhỉ, tôi đưa em mua bộ mới. "
Trợ lý vừa hay tiến đến bên cạnh thì thầm to nhỏ vào tai Minh Hạo, chỉ thấy hắn gật nhẹ phủi tay đứng dậy ôm vào eo cô nhẹ nhàng.
Đến trung tâm mua sắm mà cũng phô trương quá rồi, hàng chục người vệ sĩ tản ra vây quanh xách những túi đồ to nhỏ khác nhau. Xung quanh vắng tanh chỉ còn lại những người tiếp thị cúi chào bán hàng niềm nở.
Hắc Minh Hạo tự tay bao trọn nơi này cứ như chỉ có mình hắn là thoải mái dạo quanh như nhà của mình vậy.
Dừng lại khu hàng hiệu, ánh mắt hắn mới thèm nhìn cô một cách bình thường.
" Em muốn thứ lấp lánh hay không quá phô trương? "
Cô hất tay nghiến răng nghiến lợi như muốn chọc điên hắn.
" Mấy cái thứ rẻ tiền này ở nhà tôi không thiếu! "
" Vậy sao? "
Đột nhiên giọng nói thay đổi nhẹ tênh ôm lấy eo cô siết chặt hơn, nụ cười thân thiện bỗng chốc tỏa ra khiến cô khó chịu.
" Nếu vậy thì phải mua lại toàn bộ trung tâm này làm tủ đồ rẻ tiền của phu nhân rồi. "
Cô há hốc kinh ngạc, dù giàu cỡ nào cũng chưa một lần tưởng tượng có người lại vung ra số tiền lớn mua lại toàn bộ chỗ này để làm tủ đồ riêng.
Tiếp thị đứng ngay đó cũng đờ đẫn nhìn hai người trước mắt không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Manh Hạ vốn đâu tin, chỉ nghĩ hắn nói vậy để bông đùa liền cười mỉa coi thường.
Cho tới khi thẻ đen thanh toán thành công, tiếng thông báo vang lên chủ sở hữu hiện tại là cô, cô mới ngây ngốc nhìn hắn.
" Anh đang làm cái trò gì vậy??? "
" Giúp em mua đồ mới. "
" Để phu nhân phải dùng tủ đồ rẻ tiền này đúng là thiệt thòi, em còn muốn đi ra chỗ khác xem thử không? "
Tinh thần còn chưa hết sốc, hắn lại còn muốn dắt cô ra nơi khác mua sắm. Từng này đồ trong trung tâm đủ để cô dùng ba đời ấy chứ mẹ kiếp.
Cô nhoẻn miệng cười khiêu khích.
" Tôi muốn đồ chỗ tốt hơn anh sẽ mua cả trung tâm đó cho tôi sao? "
" Nếu em muốn. "
" Mẹ kiếp, điên rồi! "
Dạo hết buổi sáng hắn đã đưa cô đi xuyên qua hết 5 trung tâm lớn rồi, toàn bộ đều đã đứng tên cô sở hữu làm tủ đồ riêng.
Manh Hạ mệt lả muốn về nhà nghỉ ngơi, vốn có ý định tiêu sạch tiền của hắn nhưng càng tiêu càng khiến cô áp lực. Rốt cuộc hắn ta giàu tới mức nào vậy?
Nói ra thì hơi thô nhưng cả gia tài nhà Diệp gia cũng chẳng thể mua hết 5 trung tâm lớn bình thản như hắn.
Cái tên điên Minh Hạo đó quả thực đáng sợ, cô muốn bỏ trốn.
Hắc Minh Hạo dừng xe đưa cô đến nhà hàng hạng sang dùng bữa, chính là nơi hắn từng đưa cô tới trong ngày đầu tiên gặp mặt. Đúng là muốn cô ngượng đến chết mà.
Đi cả một quãng đường dài cô mệt mỏi đi vệ sinh, ngắm mình trong gương tát thật mạnh vào má nhiều phát để tỉnh táo.
" Mẹ nó, đây không phải mơ! "
Khi quay trở lại bàn ăn, nửa chừng giữa cửa nhìn ra phía góc khuất chói lóa một khẩu súng lớn đang ngắm vào Hắc Minh Hạo.
" Hắn làm gì mà bị ghim tới mức này vậy!???"
Cô muốn vờ như không nhìn thấy, ngón tay hung thủ dần cử động muốn bóp cò. Với khoảng cách này góc độ này một phát bắn thôi thì Minh Hạo thật sự sẽ từ giã cõi đời chưa kịp ngáp.
Bỗng lí trí của một người tốt xuất hiện, cô nhanh tay cởi bỏ đôi giày cao gót ném bách phát bách trúng vào tên cầm súng khiến hắn giật mình.
Ánh mắt đằng đằng sát khí quay ra ngắm vào cô.
" Không đùa chứ, muốn giết người diệt khẩu luôn đấy à??? "
Đầu súng kiên định chĩa về phía Diệp La Manh Hạ, cô cứng đờ sợ hãi. Trước nay chưa từng gặp phải tình huống thế này, thấy súng là cô liền bỏ chạy. Vậy mà vì gã chồng khốn nạn kia cô lại tự đưa mình lên thớt.
Lưỡi liềm tử thần như trực chờ sẵn để đoạt mạng cô. Cô lúng túng nhìn ngang liếc dọc, tên chồng mới cưới vẫn bình tâm cắt miếng thịt bỏ vào miệng. Không nhìn ra vợ mình sắp bị bắn chết vì hắn.
Miệng mấp máy run run không thể thoát ra được tiếng gọi cầu cứu.
Tiếng súng nổ ra mới làm hắn quay lưng lại sững sờ nhìn cô.
" Khốn kiếp! "
Cô gằn giọng trợn mắt nhìn hắn, gương mặt hắn vẫn thế vẫn thảnh thơi hưởng ứng nhìn cô.
" Diệp La Manh Hạ, thoải mái đi, tôi đâu có giết em. Em sợ gì chứ? "
Rõ là ẩn ý một khi cô khiến hắn nổi điên thì việc giết quách cái mạng quèn này của cô chẳng khó. Bao tay đen ướt dính ngày hôm đó nay đã khô trơn cầm lấy tách trà bình thản như chưa có gì xảy ra.
Con người này thực sự là ác quỷ!
" Có vẻ như em không thích bộ đồ này lắm nhỉ, tôi đưa em mua bộ mới. "
Trợ lý vừa hay tiến đến bên cạnh thì thầm to nhỏ vào tai Minh Hạo, chỉ thấy hắn gật nhẹ phủi tay đứng dậy ôm vào eo cô nhẹ nhàng.
Đến trung tâm mua sắm mà cũng phô trương quá rồi, hàng chục người vệ sĩ tản ra vây quanh xách những túi đồ to nhỏ khác nhau. Xung quanh vắng tanh chỉ còn lại những người tiếp thị cúi chào bán hàng niềm nở.
Hắc Minh Hạo tự tay bao trọn nơi này cứ như chỉ có mình hắn là thoải mái dạo quanh như nhà của mình vậy.
Dừng lại khu hàng hiệu, ánh mắt hắn mới thèm nhìn cô một cách bình thường.
" Em muốn thứ lấp lánh hay không quá phô trương? "
Cô hất tay nghiến răng nghiến lợi như muốn chọc điên hắn.
" Mấy cái thứ rẻ tiền này ở nhà tôi không thiếu! "
" Vậy sao? "
Đột nhiên giọng nói thay đổi nhẹ tênh ôm lấy eo cô siết chặt hơn, nụ cười thân thiện bỗng chốc tỏa ra khiến cô khó chịu.
" Nếu vậy thì phải mua lại toàn bộ trung tâm này làm tủ đồ rẻ tiền của phu nhân rồi. "
Cô há hốc kinh ngạc, dù giàu cỡ nào cũng chưa một lần tưởng tượng có người lại vung ra số tiền lớn mua lại toàn bộ chỗ này để làm tủ đồ riêng.
Tiếp thị đứng ngay đó cũng đờ đẫn nhìn hai người trước mắt không tin vào những gì mình vừa nghe thấy.
Manh Hạ vốn đâu tin, chỉ nghĩ hắn nói vậy để bông đùa liền cười mỉa coi thường.
Cho tới khi thẻ đen thanh toán thành công, tiếng thông báo vang lên chủ sở hữu hiện tại là cô, cô mới ngây ngốc nhìn hắn.
" Anh đang làm cái trò gì vậy??? "
" Giúp em mua đồ mới. "
" Để phu nhân phải dùng tủ đồ rẻ tiền này đúng là thiệt thòi, em còn muốn đi ra chỗ khác xem thử không? "
Tinh thần còn chưa hết sốc, hắn lại còn muốn dắt cô ra nơi khác mua sắm. Từng này đồ trong trung tâm đủ để cô dùng ba đời ấy chứ mẹ kiếp.
Cô nhoẻn miệng cười khiêu khích.
" Tôi muốn đồ chỗ tốt hơn anh sẽ mua cả trung tâm đó cho tôi sao? "
" Nếu em muốn. "
" Mẹ kiếp, điên rồi! "
Dạo hết buổi sáng hắn đã đưa cô đi xuyên qua hết 5 trung tâm lớn rồi, toàn bộ đều đã đứng tên cô sở hữu làm tủ đồ riêng.
Manh Hạ mệt lả muốn về nhà nghỉ ngơi, vốn có ý định tiêu sạch tiền của hắn nhưng càng tiêu càng khiến cô áp lực. Rốt cuộc hắn ta giàu tới mức nào vậy?
Nói ra thì hơi thô nhưng cả gia tài nhà Diệp gia cũng chẳng thể mua hết 5 trung tâm lớn bình thản như hắn.
Cái tên điên Minh Hạo đó quả thực đáng sợ, cô muốn bỏ trốn.
Hắc Minh Hạo dừng xe đưa cô đến nhà hàng hạng sang dùng bữa, chính là nơi hắn từng đưa cô tới trong ngày đầu tiên gặp mặt. Đúng là muốn cô ngượng đến chết mà.
Đi cả một quãng đường dài cô mệt mỏi đi vệ sinh, ngắm mình trong gương tát thật mạnh vào má nhiều phát để tỉnh táo.
" Mẹ nó, đây không phải mơ! "
Khi quay trở lại bàn ăn, nửa chừng giữa cửa nhìn ra phía góc khuất chói lóa một khẩu súng lớn đang ngắm vào Hắc Minh Hạo.
" Hắn làm gì mà bị ghim tới mức này vậy!???"
Cô muốn vờ như không nhìn thấy, ngón tay hung thủ dần cử động muốn bóp cò. Với khoảng cách này góc độ này một phát bắn thôi thì Minh Hạo thật sự sẽ từ giã cõi đời chưa kịp ngáp.
Bỗng lí trí của một người tốt xuất hiện, cô nhanh tay cởi bỏ đôi giày cao gót ném bách phát bách trúng vào tên cầm súng khiến hắn giật mình.
Ánh mắt đằng đằng sát khí quay ra ngắm vào cô.
" Không đùa chứ, muốn giết người diệt khẩu luôn đấy à??? "
Đầu súng kiên định chĩa về phía Diệp La Manh Hạ, cô cứng đờ sợ hãi. Trước nay chưa từng gặp phải tình huống thế này, thấy súng là cô liền bỏ chạy. Vậy mà vì gã chồng khốn nạn kia cô lại tự đưa mình lên thớt.
Lưỡi liềm tử thần như trực chờ sẵn để đoạt mạng cô. Cô lúng túng nhìn ngang liếc dọc, tên chồng mới cưới vẫn bình tâm cắt miếng thịt bỏ vào miệng. Không nhìn ra vợ mình sắp bị bắn chết vì hắn.
Miệng mấp máy run run không thể thoát ra được tiếng gọi cầu cứu.
Tiếng súng nổ ra mới làm hắn quay lưng lại sững sờ nhìn cô.