Chương 1: Alpha A nhất Nam Thành
Mùa hè ở Nam Thành tổng chính là mùa mưa, vừa tới tháng tám, liền trút xuống không dứt.
Ngoài cửa sổ cảnh trời ảm đạm, nước mưa nện ầm ầm trên cửa kính, trong phòng học tiếng Anh của lớp 12-1 ở Nam Thành, đèn trần sáng loáng, một đám người tụ tập thành một đống, vây quanh một quyển đáp án múa bút thành văn.
"Từ Gia Hành, cậu đến cùng có được hay không, chữ viết xấu như vậy, ai mẹ nó mà nhìn ra?"
"Nói chuyện với ba ba của cậu vậy hả? Không thích thì nghỉ chép, đừng miễn cưỡng."
"Ba ba, con sai rồi. Aiz, ba ba, ba cho con chép bài tiếng Anh, chép bằng cả hai tay, cầu xin ba ba."
Cơn mưa rào náo động cùng với tiếng ồn ào lộn xồn trong lớp học, ở cửa sổ hàng cuối cùng có một nam sinh nằm ngủ trên bàn có chút bất mãn.
Ngón tay đặt sau gáy hơi cuộn lại, buồn bực mà gãi hai cái, sau đó mất công tốn sức mà ngồi thẳng lên, ngửa mặt ra sau, dựa vào lưng ghế, ghế ngả ra sau, cánh tay buồn bã ỉu xìu mà buông xuống, hai cái chân dài lười nhác mà đáp trên đất.
Lông mi tinh xảo đen nhánh mệt mỏi, che lấp thành cái bóng nhàn nhạt trên gương mặt trắng nõn.
Từ Gia Hành ở bàn trước quay đầu lại nhìn, biết đã chọc giận vị đại gia mới rời giường này.
"Tùng ca, tỉnh rồi hả? Có phải tụi tôi ồn quá không?"
"A, không sao."
Từ Gia Hành thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng mà Tùng ca, cậu vừa mới ngủ trưa, không cần làm bài tập sao?"
Giản Tùng Ý nhấc đuôi mắt: "Cậu nhìn tôi giống người muốn làm bài tập hè không?"
Thiếu niên vì buồn ngủ mà giọng có chút khàn cùng với thiếu kiên nhẫn mà khuếch tán khắp phòng học, đảng phái vùi đầu đầy gian khổ làm bài tập lập tức dừng bút ngẩng đầu.
Thời học sinh của mọi người đều sẽ có hai loại tâm lý, một là thầy cô không phạt số đông, hai là không phạt học sinh hạng nhất, dường như chỉ cần là cùng với thể loại được thầy cô sẽ nâng trong lòng bàn tay này vi phạm quy định thì sẽ không bị phạt nặng.
Mà Giản Tùng Ý hiển nhiên thuộc về loại "được nâng trong lòng bàn tay" kia.
"Tạ ơn Tùng ca không làm bài tập."
"Bộ dáng Tùng ca không làm bài tập làm tôi sa vào lưới tình mất rồi."
"Ngày hôm nay là ngày vì Tùng ca mà động lòng."
Giản Tùng Ý là một thẳng A tinh khiết, thật sự không chịu nổi ánh mắt tràn ngập yêu thương của đám người này, cúi đầu lấy điện thoại từ trong hộc bàn ra, gió thoảng mây bay mà bồi thêm một câu: "Tôi đã nói với lão Bạch, bài tập hè quá đơn giản, tôi tự tìm đề thi để làm."
"..."
Nam Ngoại là trường trung học tư thục tốt nhất Nam Thành, vì để đảm bảo mỗi năm tỉ lệ đậu trên 90%, bất kể là bài thi hay là bài tập, chưa từng có quá đơn giản.
Lần nghỉ hè này nghỉ 25 ngày, phát ra 25 bài tập, 6 môn tổng là 150 bài, tất cả đều chiếu theo trình độ khó nhất của các kỳ thi đại học trước mà ra.
Sau đó tên này nói nguyên nhân không làm bài tập hè là vì quá đơn giản.
Mẹ nó làm sao nói ra được.
Tập thể muốn phát điên.
Mà người nào đó chỉ cúi đầu chơi điện thoại.
Dường như bởi vì vừa nãy thành công tinh tướng tâm tình có chút tốt, cảm giác bực bội lúc mới rời giường tan đi không ít, khóe miệng nâng lên một độ cong ngả ngớn, ghế tựa bên dưới càng không an phận ngả về phía sau, tư thái thanh thản, cả người nhìn qua mang chút xíu hờ hững, bĩ khí.
Phối hợp với lời cậu vừa nói, hiện ra thập phần tinh tướng.
Muốn đánh.
Nhưng mà đánh không lại.
Mọi người cúi đầu, tiếp tục làm bài tập.
Thôi, hòa thuận phát tài, chúng ta rộng lượng một chút.
Trong phòng học rốt cuộc yên tĩnh lại, Giản Tùng Ý đeo tai nghe lên, mở tin nhắn thoại của Đường nữ sĩ mẹ cậu.
【 ––––– Tiểu Ý, hôm nay đi học thế nào? 】
【 ––––– Trường học của con cũng hơi quá đáng, mới tháng tám mười mấy ngày đã khai giảng, hại mẹ con chúng ta chia lìa. Con yên tâm, chờ mẹ về nước sẽ gửi đơn khiếu nại lên Phòng Giáo dục. 】
【 ––––– Nhưng mà Tiểu Ý con thật sự không đến Los Angeles sao? Ba con bên này mới mua biệt thự vị trí cực kỳ tốt, dương quang sung túc, lại có bãi cát, mẹ và ba con ở chỗ này mỗi ngày đều thoải mái, chủ yếu là đặc biệt nhớ con. 】
【 ––––– Nếu không con nghe mẹ, tới chơi nửa tháng, tháng chín cùng nhau trở về có được hay không? Dù sao con đi học cũng không ít đi mười ngày nửa tháng. 】
Đường nữ sĩ rõ ràng không có tính tự giác của một phụ huynh học sinh cấp ba.
Giản Tùng Ý giật giật môi, vừa mới chuẩn bị mở ra tin nhắn thoại tiếp theo, cửa sau "ầm" một tiếng bị mở ra.
Một thân ảnh mảnh khảnh "xèo" một chút cọ đến trước mặt Giản Tùng Ý, hai tay chống trên mặt bàn, cuối người, mệt đến thở không ra hơi: "Chời má, Tùng ca, cậu có biết lớp các cậu học kỳ này có một học sinh mới chuyển tới không?"
Giản Tùng Ý mở mắt ra: "Cậu ta có bệnh?"
Trường tốt học sinh tốt nếu ở lại vốn là trường học thành thật ngốc, vượt cấp hay thậm chí tuyển thẳng đều hẳn là chuyện ván đã đóng thuyền, không cần thiết ở thời điểm mấu chốt này mà chuyển trường.
Mà không đạt tới trình độ như thế này, ở lớp 12 chuyển đến lớp khoa học tự nhiên trọng điểm tinh phẩm của Nam Ngoại, cơ bản chỉ có thể đứng thẳng tiến vào nằm ngang bò ra, chỉ có tìm ngược thôi.
Rất khó tưởng tượng được có kẻ nào ngu si như vậy.
Từ Gia Hành cũng thấy rất kỳ quái, xoay người lại, một mặt hoài nghi: "Thiệt hay giả? Tin tức của cậu đáng tin không?"
Chu Lạc liền vội vàng nói: "Thật sự nha, tôi lừa các cậu làm gì, tôi mới ở văn phòng lão Bạch nghe thấy, hình như là từ Bắc Thành chuyển tới, nghe nói lần liên thi trước là trạng nguyên toàn Bắc Thành."
Vừa nghe đến trạng nguyên, mọi người liền phát điên: "Vậy cậu ta tuyển thẳng lên đại học Bắc Thành hoặc là đại học Thanh Hoa đều được mà, chạy về phía nam làm cái gì?"
Chu Lạc nhún nhún vai: "Ai biết được."
Giản Tùng Ý không có hứng thú với lịch sử diệt vong bản thân của một tên ngốc, cụp mắt mở tin nhắn thoại tiếp theo.
【 –––––– Nhưng mà con không muốn đến vậy cũng không sao, vừa vặn Bách gia gia của con đến nhà bọn họ ăn cơm, mang thằng nhóc kia trở về. 】
Đầu ngón tay Giản Tùng Ý dừng lại.
Bên cạnh Chu Lạc còn ở lại cằn nhằn: "Ôi chao, để tôi đi tra một chút trạng nguyên Bắc Thành lần trước là ai... Chời má! Có chút soái nha! Tùng ca, hiện tại học bá các cậu đều phải đẹp trai như vậy mới xứng là học bá sao? Tên cũng dễ nghe, Bách Hoài, đêm bạc Tần Hoài..."
Vừa vặn tin nhắn thoại tiếp theo của Đường nữ sĩ cũng phát ra.
【 ––––– Chính là Bách Hoài đó, các con khi còn bé chơi chung rất tốt kia. 】
Một chút độ cong trên khóe miệng Giản Tùng Ý bị kéo xuống.
________
Địch ý của Giản Tùng Ý đối với Bách Hoài đại khái là từ thời trẻ sơ sinh đã bắt đầu.
Khi đó mới sáu, bảy tháng tuổi, bé cưng Giản Tùng Ý sau khi thuần thục nắm giữ kỹ năng bò trườn, bắt đầu run run rẩy rẩy học tập đứng thẳng để đi, đi một bước cái mông liền dập đất, đi một lần mông dập đất một lần, ít nhất té bảy mươi, tám mươi lần, bé cưng Giản Tùng Ý thật sự chịu không nổi oan ức này, há miệng, "oa" một tiếng khóc lên.
Mà bé cưng Bách Hoài đã qua tròn tuổi, nhìn bé cưng Giản Tùng Ý khóc thê thảm đúng mười phút, rốt cuộc thả đồ chơi xuống kế bên, đứng lên, một đường đi tới trước mặt cậu, mềm mại lại lãnh khốc mà nói hai chữ: "Nhìn anh."
Bé cưng Giản Tùng Ý đơn thuần vô tri vì vậy mà nâng khuôn mặt tròn nhỏ lên, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Bách Hoài ca ca của cậu, ngây thơ cho là hắn sẽ an ủi cậu.
Sau đó Bách Hoài ca ca của cậu ở ngay trước mặt cậu dạo quanh căn phòng trẻ con một vòng.
Vững vững vàng vàng, có thể nói là bước đi như bay.
Đi xong rồi còn từ trên cao nhìn xuống cậu liếc mắt một cái.
Mang theo một loại khinh thường vi diệu.
Theo lý thuyết, trẻ con hẳn là không hiểu những thứ như khinh thường này, nhưng vào lúc ấy Giản Tùng Ý tin chắc cậu nhìn thấy sự khinh thường từ ánh mắt của Bách Hoài, nếu không cũng là sự khinh bỉ chính đáng sau khi bị đánh bại.
Chuyện này để lại chấn thương cực đại trong tâm hồn nhỏ yếu của bé cưng Giản Tùng Ý, cũng theo quá trình trưởng thành mà trung hòa các loại mâu thuẫn với Bách Hoài mà khuếch tán sâu sắc hơn.
Thế cho nên Giản Tùng Ý là đột phá sinh lý cực hạn, nhớ việc nhỏ thời kỳ trẻ sơ sinh này nhớ đến mười mấy năm.
Phần ký ức bi thương này mãi cho đến khi Giản Tùng Ý làm kiểm tra gen kết quả là Alpha đỉnh cấp còn Bách Hoài chỉ là một Omega nhu nhược mới được ngắn ngủi giảm bớt và an ủi.
Thôi, một Omega nho nhỏ mà thôi, nhường hắn.
Phía sau lưng căng thẳng của Giản Tùng Ý nới lỏng.
Sau đó cửa sau lại "ầm" một tiếng bị đẩy ra.
Lần này còn kèm theo chuột chũi rít gào: "A a a! Tỷ muội ơi! Lớp chúng ta mới chuyển tới một Alpha nha! Cực mẹ nó đẹp trai! Tôi vừa mới đi ngang qua cậu ấy ngửi lén tí xíu mùi tin tức tố, tôi cảm nhận được tôi mang thai luôn rồi!"
Xoảng –––
Âm thanh kim loại và đá hoa cương xếp bên trong va chạm vào nhau truyền đến.
Giản Tùng Ý ngẩng đầu, ghế tựa ổn định vững chắc mà dừng trên mặt đất.
Chu Lạc bên cạnh cậu cả người đều bay lên: "A a a, mẹ tôi ơi, mau dẫn tôi đi với! Tôi cũng muốn ngửi!"
Bay lên rồi liền cảm thấy không khí bên cạnh có chút không đúng, lập tức đổi một bộ mặt lời lẽ chính đáng: "Mà tôi cảm thấy khẳng định là không đẹp trai bằng Tùng ca của tôi, chờ Tùng ca của tôi phân hóa, tuyệt đối là Alpha đỉnh nhất Nam Thành, không gì sánh nổi!"
Nói xong nhìn về phía Giản Tùng Ý: "Nhưng mà Tùng ca, nghỉ hè cậu cũng đủ 17 tuổi rồi, tại sao còn chưa phân hóa? Lớp chúng ta chỉ còn lại mình cậu chưa phân hóa."
Giản Tùng Ý tâm tình có chút không được tốt, mà lại không chút nào ảnh hưởng cậu tinh tướng: "Đỉnh cấp Alpha bọn tôi đều phân hóa tương đối trễ."
Dừng một chút, lại bổ sung: "Bởi vì mạnh."
Chu Lạc nghĩ nghĩ, cũng có chút đạo lý.
Nhận thức ban đầu của cậu ta về Giản Tùng Ý, chưa từng thấy qua cậu không giành được hạng nhất, thể dục cũng tốt, đánh nhau cũng giỏi, cao một mét tám ba, da trắng chân dài mặt đẹp, một đôi mắt hoa đào câu không biết bao nhiêu hồn phách Omega.
Ở diễn đàn Nam Ngoại còn có một nhóm gọi là 《 Muốn sinh con cho Tùng ca 》, không chỉ có chật ních Omega và Beta xuân tâm nhộn nhạo, thậm chí còn có một ít Alpha sắc dục huân tâm không màng sống chết trà trộn trong đó.
Đủ thấy được mị lực của Tùng ca cỡ nào.
Nghĩ tới đây, Chu Lạc hoa si mà ném một ánh mắt quyến rũ hướng tới Giản Tùng Ý: "Tùng ca, cậu nhanh phân hóa đi chứ, tôi vẫn chờ theo đuổi cậu đó."
Giản Tùng Ý không chút để ý mà câu khóe môi một chút: "Làm sao, tôi không phải Alpha thì không theo đuổi tôi?"
"Tất nhiên, Omega nhỏ ngọt ngào bọn tôi chỉ thích siêu cấp Alpha, những cái khác đều chỉ có thể là tỷ muội." – Chu Lạc lẳng lơ đến mức cây ngay không sợ chết đứng: "Cho nên Tùng ca yên tâm, trước khi cậu phân hóa thành Alpha đỉnh cấp tôi nhất định vì cậu mà thủ thân như ngọc!"
Chu Lạc mới nói xong, cửa phòng học liền truyền đến giọng nói hàm hậu chất phát của giáo viên chủ nhiệm lão Bạch: "Các bạn học im lặng một chút, ăn uống chơi điện thoại đều dừng lại, mấy đứa chép bài tập kia cũng đừng ăn cắp, nghe thầy nói hai việc trọng yếu."
"Chuyện thứ nhất, học kỳ này lớp chúng ta chuyển đến một bạn học mới..."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ có Giản Tùng Ý cúi đầu chơi điện thoại, một mặt hờ hững.
Có cái gì tốt mà xem, lại không đẹp bằng cậu.
Sau đó cậu liền nghe Chu Lạc bên cạnh nuốt nước miếng một cái: "Cái gì kia, Tùng ca, xin lỗi, tôi nuốt lời, tôi khả năng không thể vì cậu thủ thân như ngọc, này xác thật có chút chịu không nổi."
"..."
Giản Tùng Ý cảm thấy chính mình bị mạo phạm.
Hắn nhấc mí mắt, không vui nhìn về phía cửa.
Ngoài phòng mưa to như trút, sắc trời âm u, trong phòng một mảnh yên tĩnh, ánh đèn sáng tỏ.
Thiếu niên đứng ở nơi ranh giới sáng tối, thân hình thanh mảnh, thần sắc đạm mạc, ánh đèn phủ lên làn da trắng ngần khiến cả người tựa hồ được phủ một lớp men gốm, tinh xảo đến có phần đơn bạc, ngũ quan sinh ra một loại lãnh đạm cảm giác lạnh đến thấu xương.
Cặp kính mắt gọng vàng dựng trên sống mũi cao thẳng, con ngươi màu hổ phách có vẻ càng thêm lãnh cảm, áo sơ mi trắng cúc áo cài kín đến nút trên cùng, vừa đúng trụ tại hầu kết.
Càng cấm càng dục, nốt ruồi nhỏ đậu trên đuôi mắt trái càng làm tăng thêm vẻ nhã nhặn bại hoại mặt người dạ thú.
Thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Tâm tình Giản Tùng Ý đột nhiên càng không tốt.
Nói như vậy, lúc tâm tình cậu không tốt liền muốn làm cho tâm tình người khác càng không tốt.
Ngón tay trên mặt bàn chậm rãi gỗ hai nhịp, giọng nói xen lẫn lười biếng và uể oải.
"Chu Lạc, thẩm mỹ của cậu cũng chẳng ra sao cả."
Thanh âm không lớn, vừa vặn đủ để người ngoài cửa kia nghe thấy.
Ngoài cửa sổ cảnh trời ảm đạm, nước mưa nện ầm ầm trên cửa kính, trong phòng học tiếng Anh của lớp 12-1 ở Nam Thành, đèn trần sáng loáng, một đám người tụ tập thành một đống, vây quanh một quyển đáp án múa bút thành văn.
"Từ Gia Hành, cậu đến cùng có được hay không, chữ viết xấu như vậy, ai mẹ nó mà nhìn ra?"
"Nói chuyện với ba ba của cậu vậy hả? Không thích thì nghỉ chép, đừng miễn cưỡng."
"Ba ba, con sai rồi. Aiz, ba ba, ba cho con chép bài tiếng Anh, chép bằng cả hai tay, cầu xin ba ba."
Cơn mưa rào náo động cùng với tiếng ồn ào lộn xồn trong lớp học, ở cửa sổ hàng cuối cùng có một nam sinh nằm ngủ trên bàn có chút bất mãn.
Ngón tay đặt sau gáy hơi cuộn lại, buồn bực mà gãi hai cái, sau đó mất công tốn sức mà ngồi thẳng lên, ngửa mặt ra sau, dựa vào lưng ghế, ghế ngả ra sau, cánh tay buồn bã ỉu xìu mà buông xuống, hai cái chân dài lười nhác mà đáp trên đất.
Lông mi tinh xảo đen nhánh mệt mỏi, che lấp thành cái bóng nhàn nhạt trên gương mặt trắng nõn.
Từ Gia Hành ở bàn trước quay đầu lại nhìn, biết đã chọc giận vị đại gia mới rời giường này.
"Tùng ca, tỉnh rồi hả? Có phải tụi tôi ồn quá không?"
"A, không sao."
Từ Gia Hành thở phào nhẹ nhõm: "Nhưng mà Tùng ca, cậu vừa mới ngủ trưa, không cần làm bài tập sao?"
Giản Tùng Ý nhấc đuôi mắt: "Cậu nhìn tôi giống người muốn làm bài tập hè không?"
Thiếu niên vì buồn ngủ mà giọng có chút khàn cùng với thiếu kiên nhẫn mà khuếch tán khắp phòng học, đảng phái vùi đầu đầy gian khổ làm bài tập lập tức dừng bút ngẩng đầu.
Thời học sinh của mọi người đều sẽ có hai loại tâm lý, một là thầy cô không phạt số đông, hai là không phạt học sinh hạng nhất, dường như chỉ cần là cùng với thể loại được thầy cô sẽ nâng trong lòng bàn tay này vi phạm quy định thì sẽ không bị phạt nặng.
Mà Giản Tùng Ý hiển nhiên thuộc về loại "được nâng trong lòng bàn tay" kia.
"Tạ ơn Tùng ca không làm bài tập."
"Bộ dáng Tùng ca không làm bài tập làm tôi sa vào lưới tình mất rồi."
"Ngày hôm nay là ngày vì Tùng ca mà động lòng."
Giản Tùng Ý là một thẳng A tinh khiết, thật sự không chịu nổi ánh mắt tràn ngập yêu thương của đám người này, cúi đầu lấy điện thoại từ trong hộc bàn ra, gió thoảng mây bay mà bồi thêm một câu: "Tôi đã nói với lão Bạch, bài tập hè quá đơn giản, tôi tự tìm đề thi để làm."
"..."
Nam Ngoại là trường trung học tư thục tốt nhất Nam Thành, vì để đảm bảo mỗi năm tỉ lệ đậu trên 90%, bất kể là bài thi hay là bài tập, chưa từng có quá đơn giản.
Lần nghỉ hè này nghỉ 25 ngày, phát ra 25 bài tập, 6 môn tổng là 150 bài, tất cả đều chiếu theo trình độ khó nhất của các kỳ thi đại học trước mà ra.
Sau đó tên này nói nguyên nhân không làm bài tập hè là vì quá đơn giản.
Mẹ nó làm sao nói ra được.
Tập thể muốn phát điên.
Mà người nào đó chỉ cúi đầu chơi điện thoại.
Dường như bởi vì vừa nãy thành công tinh tướng tâm tình có chút tốt, cảm giác bực bội lúc mới rời giường tan đi không ít, khóe miệng nâng lên một độ cong ngả ngớn, ghế tựa bên dưới càng không an phận ngả về phía sau, tư thái thanh thản, cả người nhìn qua mang chút xíu hờ hững, bĩ khí.
Phối hợp với lời cậu vừa nói, hiện ra thập phần tinh tướng.
Muốn đánh.
Nhưng mà đánh không lại.
Mọi người cúi đầu, tiếp tục làm bài tập.
Thôi, hòa thuận phát tài, chúng ta rộng lượng một chút.
Trong phòng học rốt cuộc yên tĩnh lại, Giản Tùng Ý đeo tai nghe lên, mở tin nhắn thoại của Đường nữ sĩ mẹ cậu.
【 ––––– Tiểu Ý, hôm nay đi học thế nào? 】
【 ––––– Trường học của con cũng hơi quá đáng, mới tháng tám mười mấy ngày đã khai giảng, hại mẹ con chúng ta chia lìa. Con yên tâm, chờ mẹ về nước sẽ gửi đơn khiếu nại lên Phòng Giáo dục. 】
【 ––––– Nhưng mà Tiểu Ý con thật sự không đến Los Angeles sao? Ba con bên này mới mua biệt thự vị trí cực kỳ tốt, dương quang sung túc, lại có bãi cát, mẹ và ba con ở chỗ này mỗi ngày đều thoải mái, chủ yếu là đặc biệt nhớ con. 】
【 ––––– Nếu không con nghe mẹ, tới chơi nửa tháng, tháng chín cùng nhau trở về có được hay không? Dù sao con đi học cũng không ít đi mười ngày nửa tháng. 】
Đường nữ sĩ rõ ràng không có tính tự giác của một phụ huynh học sinh cấp ba.
Giản Tùng Ý giật giật môi, vừa mới chuẩn bị mở ra tin nhắn thoại tiếp theo, cửa sau "ầm" một tiếng bị mở ra.
Một thân ảnh mảnh khảnh "xèo" một chút cọ đến trước mặt Giản Tùng Ý, hai tay chống trên mặt bàn, cuối người, mệt đến thở không ra hơi: "Chời má, Tùng ca, cậu có biết lớp các cậu học kỳ này có một học sinh mới chuyển tới không?"
Giản Tùng Ý mở mắt ra: "Cậu ta có bệnh?"
Trường tốt học sinh tốt nếu ở lại vốn là trường học thành thật ngốc, vượt cấp hay thậm chí tuyển thẳng đều hẳn là chuyện ván đã đóng thuyền, không cần thiết ở thời điểm mấu chốt này mà chuyển trường.
Mà không đạt tới trình độ như thế này, ở lớp 12 chuyển đến lớp khoa học tự nhiên trọng điểm tinh phẩm của Nam Ngoại, cơ bản chỉ có thể đứng thẳng tiến vào nằm ngang bò ra, chỉ có tìm ngược thôi.
Rất khó tưởng tượng được có kẻ nào ngu si như vậy.
Từ Gia Hành cũng thấy rất kỳ quái, xoay người lại, một mặt hoài nghi: "Thiệt hay giả? Tin tức của cậu đáng tin không?"
Chu Lạc liền vội vàng nói: "Thật sự nha, tôi lừa các cậu làm gì, tôi mới ở văn phòng lão Bạch nghe thấy, hình như là từ Bắc Thành chuyển tới, nghe nói lần liên thi trước là trạng nguyên toàn Bắc Thành."
Vừa nghe đến trạng nguyên, mọi người liền phát điên: "Vậy cậu ta tuyển thẳng lên đại học Bắc Thành hoặc là đại học Thanh Hoa đều được mà, chạy về phía nam làm cái gì?"
Chu Lạc nhún nhún vai: "Ai biết được."
Giản Tùng Ý không có hứng thú với lịch sử diệt vong bản thân của một tên ngốc, cụp mắt mở tin nhắn thoại tiếp theo.
【 –––––– Nhưng mà con không muốn đến vậy cũng không sao, vừa vặn Bách gia gia của con đến nhà bọn họ ăn cơm, mang thằng nhóc kia trở về. 】
Đầu ngón tay Giản Tùng Ý dừng lại.
Bên cạnh Chu Lạc còn ở lại cằn nhằn: "Ôi chao, để tôi đi tra một chút trạng nguyên Bắc Thành lần trước là ai... Chời má! Có chút soái nha! Tùng ca, hiện tại học bá các cậu đều phải đẹp trai như vậy mới xứng là học bá sao? Tên cũng dễ nghe, Bách Hoài, đêm bạc Tần Hoài..."
Vừa vặn tin nhắn thoại tiếp theo của Đường nữ sĩ cũng phát ra.
【 ––––– Chính là Bách Hoài đó, các con khi còn bé chơi chung rất tốt kia. 】
Một chút độ cong trên khóe miệng Giản Tùng Ý bị kéo xuống.
________
Địch ý của Giản Tùng Ý đối với Bách Hoài đại khái là từ thời trẻ sơ sinh đã bắt đầu.
Khi đó mới sáu, bảy tháng tuổi, bé cưng Giản Tùng Ý sau khi thuần thục nắm giữ kỹ năng bò trườn, bắt đầu run run rẩy rẩy học tập đứng thẳng để đi, đi một bước cái mông liền dập đất, đi một lần mông dập đất một lần, ít nhất té bảy mươi, tám mươi lần, bé cưng Giản Tùng Ý thật sự chịu không nổi oan ức này, há miệng, "oa" một tiếng khóc lên.
Mà bé cưng Bách Hoài đã qua tròn tuổi, nhìn bé cưng Giản Tùng Ý khóc thê thảm đúng mười phút, rốt cuộc thả đồ chơi xuống kế bên, đứng lên, một đường đi tới trước mặt cậu, mềm mại lại lãnh khốc mà nói hai chữ: "Nhìn anh."
Bé cưng Giản Tùng Ý đơn thuần vô tri vì vậy mà nâng khuôn mặt tròn nhỏ lên, chớp chớp đôi mắt nhìn về phía Bách Hoài ca ca của cậu, ngây thơ cho là hắn sẽ an ủi cậu.
Sau đó Bách Hoài ca ca của cậu ở ngay trước mặt cậu dạo quanh căn phòng trẻ con một vòng.
Vững vững vàng vàng, có thể nói là bước đi như bay.
Đi xong rồi còn từ trên cao nhìn xuống cậu liếc mắt một cái.
Mang theo một loại khinh thường vi diệu.
Theo lý thuyết, trẻ con hẳn là không hiểu những thứ như khinh thường này, nhưng vào lúc ấy Giản Tùng Ý tin chắc cậu nhìn thấy sự khinh thường từ ánh mắt của Bách Hoài, nếu không cũng là sự khinh bỉ chính đáng sau khi bị đánh bại.
Chuyện này để lại chấn thương cực đại trong tâm hồn nhỏ yếu của bé cưng Giản Tùng Ý, cũng theo quá trình trưởng thành mà trung hòa các loại mâu thuẫn với Bách Hoài mà khuếch tán sâu sắc hơn.
Thế cho nên Giản Tùng Ý là đột phá sinh lý cực hạn, nhớ việc nhỏ thời kỳ trẻ sơ sinh này nhớ đến mười mấy năm.
Phần ký ức bi thương này mãi cho đến khi Giản Tùng Ý làm kiểm tra gen kết quả là Alpha đỉnh cấp còn Bách Hoài chỉ là một Omega nhu nhược mới được ngắn ngủi giảm bớt và an ủi.
Thôi, một Omega nho nhỏ mà thôi, nhường hắn.
Phía sau lưng căng thẳng của Giản Tùng Ý nới lỏng.
Sau đó cửa sau lại "ầm" một tiếng bị đẩy ra.
Lần này còn kèm theo chuột chũi rít gào: "A a a! Tỷ muội ơi! Lớp chúng ta mới chuyển tới một Alpha nha! Cực mẹ nó đẹp trai! Tôi vừa mới đi ngang qua cậu ấy ngửi lén tí xíu mùi tin tức tố, tôi cảm nhận được tôi mang thai luôn rồi!"
Xoảng –––
Âm thanh kim loại và đá hoa cương xếp bên trong va chạm vào nhau truyền đến.
Giản Tùng Ý ngẩng đầu, ghế tựa ổn định vững chắc mà dừng trên mặt đất.
Chu Lạc bên cạnh cậu cả người đều bay lên: "A a a, mẹ tôi ơi, mau dẫn tôi đi với! Tôi cũng muốn ngửi!"
Bay lên rồi liền cảm thấy không khí bên cạnh có chút không đúng, lập tức đổi một bộ mặt lời lẽ chính đáng: "Mà tôi cảm thấy khẳng định là không đẹp trai bằng Tùng ca của tôi, chờ Tùng ca của tôi phân hóa, tuyệt đối là Alpha đỉnh nhất Nam Thành, không gì sánh nổi!"
Nói xong nhìn về phía Giản Tùng Ý: "Nhưng mà Tùng ca, nghỉ hè cậu cũng đủ 17 tuổi rồi, tại sao còn chưa phân hóa? Lớp chúng ta chỉ còn lại mình cậu chưa phân hóa."
Giản Tùng Ý tâm tình có chút không được tốt, mà lại không chút nào ảnh hưởng cậu tinh tướng: "Đỉnh cấp Alpha bọn tôi đều phân hóa tương đối trễ."
Dừng một chút, lại bổ sung: "Bởi vì mạnh."
Chu Lạc nghĩ nghĩ, cũng có chút đạo lý.
Nhận thức ban đầu của cậu ta về Giản Tùng Ý, chưa từng thấy qua cậu không giành được hạng nhất, thể dục cũng tốt, đánh nhau cũng giỏi, cao một mét tám ba, da trắng chân dài mặt đẹp, một đôi mắt hoa đào câu không biết bao nhiêu hồn phách Omega.
Ở diễn đàn Nam Ngoại còn có một nhóm gọi là 《 Muốn sinh con cho Tùng ca 》, không chỉ có chật ních Omega và Beta xuân tâm nhộn nhạo, thậm chí còn có một ít Alpha sắc dục huân tâm không màng sống chết trà trộn trong đó.
Đủ thấy được mị lực của Tùng ca cỡ nào.
Nghĩ tới đây, Chu Lạc hoa si mà ném một ánh mắt quyến rũ hướng tới Giản Tùng Ý: "Tùng ca, cậu nhanh phân hóa đi chứ, tôi vẫn chờ theo đuổi cậu đó."
Giản Tùng Ý không chút để ý mà câu khóe môi một chút: "Làm sao, tôi không phải Alpha thì không theo đuổi tôi?"
"Tất nhiên, Omega nhỏ ngọt ngào bọn tôi chỉ thích siêu cấp Alpha, những cái khác đều chỉ có thể là tỷ muội." – Chu Lạc lẳng lơ đến mức cây ngay không sợ chết đứng: "Cho nên Tùng ca yên tâm, trước khi cậu phân hóa thành Alpha đỉnh cấp tôi nhất định vì cậu mà thủ thân như ngọc!"
Chu Lạc mới nói xong, cửa phòng học liền truyền đến giọng nói hàm hậu chất phát của giáo viên chủ nhiệm lão Bạch: "Các bạn học im lặng một chút, ăn uống chơi điện thoại đều dừng lại, mấy đứa chép bài tập kia cũng đừng ăn cắp, nghe thầy nói hai việc trọng yếu."
"Chuyện thứ nhất, học kỳ này lớp chúng ta chuyển đến một bạn học mới..."
Mọi người đồng loạt nhìn về phía cửa, chỉ có Giản Tùng Ý cúi đầu chơi điện thoại, một mặt hờ hững.
Có cái gì tốt mà xem, lại không đẹp bằng cậu.
Sau đó cậu liền nghe Chu Lạc bên cạnh nuốt nước miếng một cái: "Cái gì kia, Tùng ca, xin lỗi, tôi nuốt lời, tôi khả năng không thể vì cậu thủ thân như ngọc, này xác thật có chút chịu không nổi."
"..."
Giản Tùng Ý cảm thấy chính mình bị mạo phạm.
Hắn nhấc mí mắt, không vui nhìn về phía cửa.
Ngoài phòng mưa to như trút, sắc trời âm u, trong phòng một mảnh yên tĩnh, ánh đèn sáng tỏ.
Thiếu niên đứng ở nơi ranh giới sáng tối, thân hình thanh mảnh, thần sắc đạm mạc, ánh đèn phủ lên làn da trắng ngần khiến cả người tựa hồ được phủ một lớp men gốm, tinh xảo đến có phần đơn bạc, ngũ quan sinh ra một loại lãnh đạm cảm giác lạnh đến thấu xương.
Cặp kính mắt gọng vàng dựng trên sống mũi cao thẳng, con ngươi màu hổ phách có vẻ càng thêm lãnh cảm, áo sơ mi trắng cúc áo cài kín đến nút trên cùng, vừa đúng trụ tại hầu kết.
Càng cấm càng dục, nốt ruồi nhỏ đậu trên đuôi mắt trái càng làm tăng thêm vẻ nhã nhặn bại hoại mặt người dạ thú.
Thấy thế nào cũng không vừa mắt.
Tâm tình Giản Tùng Ý đột nhiên càng không tốt.
Nói như vậy, lúc tâm tình cậu không tốt liền muốn làm cho tâm tình người khác càng không tốt.
Ngón tay trên mặt bàn chậm rãi gỗ hai nhịp, giọng nói xen lẫn lười biếng và uể oải.
"Chu Lạc, thẩm mỹ của cậu cũng chẳng ra sao cả."
Thanh âm không lớn, vừa vặn đủ để người ngoài cửa kia nghe thấy.