Chương : 37
Và cuối cùng, Cô đã tỉnh lại. “Đình Thiên, anh làm gì ở đây?”
Đôi mắt cô chưa kịp mở hết đã ngấn lệ nói với anh. “Em đang ở đâu thế này?” Cô vội vã nhìn xung quanh. “cậu bé này là ai?” – Cô dừng lại ở chỗ Thiên Bảo, đôi mắt cô mở to, khẽ hỏi.
“Mẹ, Thiên Bảo đây mà!” – Cậu bé ngơ ngác hỏi cô.
“Mẹ? Thiên Bảo?” Dừng lại suy nghĩ gì đó cô khẽ hỏi “Tại sao lại gọi cô là mẹ?? Thiên Bảo của cô còn rất nhỏ mà”. Vừa nói dứt câu với Thiên Bảo , Cô khẽ ngơ ngác “Thiên Bảo? Thiên Bảo? Đình Thiên à? Con của em? Con của em đâu rồi? anh mang thằng bé đi đâu rồi?” Cô loay hoay , vừa nói vừa không ngừng chao đảo con mắt tìm kiếm.
“Lệ Băng, em không nhận ra con chúng ta sao?” – Anh bám lấy đôi vai cô.
“Con? Con của em, thằng bé vẫn nhỏ mà, thằng bé mới chỉ được hơn một tháng tuổi thôi. Thằng bé sinh cùng ngày với anh. Anh gạt em! Mới hôm qua, em vừa bế thằng bé trên tay để xem đám cưới của anh vào ngày sinh của em. Tại sao? Tại sao anh lại luôn làm em đau khổ? Trả lại nó cho em đi! Đình Thiên xin anh, em xin anh thằng bé là tất cả với em”. – Cô vừa khóc lóc lại vừa van xin.
“Lệ Băng, em bình tĩnh lại!” – anh lấy đôi tay giữ chắc bờ vai của cô. “Lệ Băng, nói cho anh biết em không nhớ gì hết sao?” Khi cơ thể cô đã được anh nắm chắc , anh khẽ lên tiếng. Giọng anh ấm áp thiết tha nhìn cô. Khiến trái tim cô chấn tĩnh lại trong hồi thức. Cô nhìn anh ngơ ngác lắc đầu. “Vậy chuyện mẹ anh gặp tai nạn, em còn nhớ chứ? “ Đôi mắt anh nhẹ trùn xuống vướng bao nỗi niềm. Cô nghe thấy anh hỏi vậy, như một tiếng sét ngang tai.
Cô mở to đôi mắt tìm lại tiềm thức. Hàng lệ lại rớt xuống.
Thật là là cô lại có cái tên Lệ Băng, đã rất nhiều lần cô mmuốn dòng lệ của cô bị băng lãnh lại nhưng không thể nó vẫn theo tiềm thức mà chảy xuống không ngớt. “Em không biết. Em không biết gì hết” – cô biết nhưng cô sợ hãi. Cô muốn giấu anh. Nhưng bản thân cũng lờ mờ không rõ. Tại sao bản thân lại bị ngất đi?. Tại sao khi tỉnh dậy lại ở trong bệnh viện để bác sỹ chuẩn bị phẫu thuật?. Tại sao? Cô vừa suy nghĩ vừa ôm đầu kkhóc sướt mướt khiến anh cũng sót xa.
“Lệ Băng không nghĩ nữa, anh ở đây. Anh ở đây rồi!” Anh ôm chặt lấy cô để
Giữ lấy thân thể cô.
“Hạ Thiên” – Tiếng gõ cửa của bác sỹ cùng hai người bạn tiến vào.
“Đình Thiên, bọn họ , Bọn họ tại sao lại đến đây? Anh lại muốn làm gì em?” – Cô sợ hãi, khi nhìn thấy những bộ đồ trắng. và càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy người bạn của anh. Thực sự bộ dang cô bây giờ khiến anh nghĩ đến năm đó , cô đã đau khổ ra sao.
“Lệ Băng, em đừng sợ. họ chỉ đến kiểm tra vài thứ thôi”. – Đôi mắt anh lại năng trĩu.
“Không, em không cần!” – Cô vùng vẫy định bước xxuống chạy đi, những không thể làm gì khi đang ở trong vòng tay của anh.
“Em…. Có muốn gặp con của em không? “ Một câu nói khiến ai cũng phải mở to đôi mắt. Thằng nhỏ đang đứng đó, còn ai nữa?.
Cô hoảng loạn nhìn anh gật gật “Vậy hãy ngoan ngoãn , nghe lời đi!”
Cô thở dài lặng im để họ khám cô.
Một hồi, các bác sỹ và anh đi ra ngoài để cô ở lại trong phòng bệnh với câu bé.
Cô khẽ nhìn cậu bé. Thấy cậu bé đang dụi nhẹ đôi mắt cay cay. Cô khẽ hỏi “Cháu, làm sao thế?”
Cậu bé lặng im không nói gì, sau đó chu môi lên nói với cô. “Mẹ thật là xấu. Ngày nhỏ, mẹ mang Thiên Bảo vào trường, vài tuần mới đến thăm Thiên Bảo. Giờ Thiên Bảo đã lớn mà còn không nhận ra. Thiên Bảo ghét mẹ lắm !”
Cô nhìn cậu bé, trong trái tim dâng lên ngữ khi chua sót “Cháu thật sự là Thiên Bảo của cô?” Gương mặt cậu bé thực sự rất giống anh. Giống cả cô những cử chỉ nữa. Tại sao lại không có chút ký ức. chỉ còn lại thứ gì đó chua sót đè nén ở trong tim. Tại sao thằng bé lại bảo cô đưa nó đi đâu?. Cô , những ký ức kia , tại sao lại bỏ thằng bé đến nơi nào đó mà chỉ vài tuần mới gặp một lần. Nếu những lời đó là thật , cô thực sự là người mẹ tồi tệ đến vậy ?.
“Mẹ, ….” Cô nhẹ nhàng nói với cậu bé “Con có muốn ngủ nữa không?” cậu bé khẽ mỉm cười.
“Mẹ nhận ra Thiên Bảo?” Đôi mắt trong sáng của cậu bé khiến tình mẫu tử trội dậy trong tim cô. Hình như cô thật quá tồi tệ. Tại sao lại quên mất cả con của mình. Cô giang đôi tay ra ôm lấy cậu bé. Ẵm cậu bé vào giấc ngủ.
Đặt cậu bé xuống giường nhẹ nhàng. Cô lướt nhìn qua chân cậu bé . Nốt ruồi son dưới lòng bàn chân phải. Đúng, đúng là Thiên Bảo của cô. Nước mắt cô ngấn lệ. Cô thật đúng là đáng hờn trách mà. Cậu bé ngủ rất ngon, “Tại sao mẹ lại quên đi từng bước chân con đã đi” Cô nhìn gương mặt bầu bĩnh nhẹ nhàng vuốt ve nó rồi cùng dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc này, ngoài cửa phòng cô. Chừng 4, 5 người đứng nhìn vào bảng kết quả.
“Theo như tôi thấy, là vì cô ấy bị chấn động tâm lý lớn ở trạng thái nào đó. Luôn nhớ đến nỗi đau đó. Nên khi tỉnh lại chỉ đang giống như vẫn ở trạng thái đó”. Một vị lớn tuổi chững chạc lên tiếng.
“Lời giải thích của viện trưởng rất đúng. Giờ chỉ có thể kết luận như vậy. Đến ngày mai xét nghiệm sẽ có những kết quả chính xác hơn” – Tommy lên tiếng.
“Vậy được rồi tạm thời vậy đã” – ông viện trưởng vừa rồi nhìn anh nói thêm “Cậu không cần lo lắng nhiều quá”
“Vậy giờ tôi cần phải làm gì?” – Anh lên tiếng hỏi “Tôi có thể đưa cô ấy về nhà?”
“Được, giờ cậu chỉ cần chăm sóc tốt cho cô ấy, ngày mai chúng tôi sẽ làm các bước xét nghiệm. không có gì bất thường. cậu có thể đưa cô ấy trở về như dự kiến. Tình trạng nếu như chúng tôi dự đoán thì đưa cô ấy trở về vào thời điểm này là tốt nhất. Cô ấy sẽ lấy lại được những ký ức đẹp đẽ. Để vượt qua được cú sốc tâm lý lớn đó.” – Bác sỹ khẽ giải thích, sau đó rời đi. Còn lại 3 người với nhau.
“Lúc đó, Thiên Bảo đến và muốn ngủ bên cạnh cô ấy. Cuối cùng vài giây sau nước mắt cô ấy chảy xiết. theo đó là đôi mắt lơ mơ tỉnh” – Anh ngồi xuống chiếc ghế ở ngaoì cửa phòng khẽ kể lại mọi chuyện trong tiềm thức “Ký ức đẹp ư?” – Anh nhẹ nhếch khóe miệng chua sót “tôi, hình như chưa làm được cho cô ấy” – Chua sót hôm nay từ đâu đến với trái tim anh. Gục mặt xuống đôi bàn tay mình.
“Cậu trở về phòng với cô ấy đi. Tôi và Thần Nghiêm sẽ đi sắp xếp mọi thứ “ Tommy lên tiếng “Cậu yên tâm , cô ấy không có gì bất thường chỉ là mất trí nhớ tạm thời. Ngày mai kiểm tra không có bất thường. cậu hãy đưa cô ấy về chăm sóc. Và cố gắng không để cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào”.
Đôi mắt có thần của anh bỗng nhiên như ngọn lửa sáng rực, anh đứng dậy trở vào phòng bệnh với cô. Giờ cô đã tỉnh đó là điều quan trọng nhất. Nhìn gương mặt cô sáng rực rỡ như nét nở hoa của cô bé năm xưa đang nnngủ khiến trái tim anh rrrộn ràng hơn. Chỉ cần ngày mai cô sẽ mở mắt đón ánh dương chói lòa cùng anh, dù bắt anh phải làm gì anh cũng chịu.
Anh lấy chăn nhẹ nhàng đắp cho hai mẹ con cô.
“Đình Thiên, em thực sự là người mẹ tồi tệ đến vậy sao?” – Cô mở khẽ đôi mắt nhẹ nhàng nói.
“Em đã nhận ra con ?” – anh khẽ hỏi.
“Em chỉ cảm nhận được thằng bé là con em, nhưng không có chút hồi ức nào trong bước chân chập chững lớn lên của nó” Cô khẽ nói thêm “Tại sao em lại bỏ rơi nó?”
“là vì anh” anh nhẹ nhàng giải đáp cho cô. “Tất cả đều là vì anh, em đừng nghĩ gì nữa. Ngủ đi, mai kiểm tra xong anh sẽ đưa em về”.
“Về ? về ư? Về đâu?” – Cô giật mình ngước nhìn anh hỏi.
“Nhà chúng ta” – anh trả lời.
“Chúng ta ở chung?” – cô mở to đôi mắt “từ lúc nào? Anh lại nhốt em lại? anh chúng ta là ….” – cảm xúc lại trào dâng xé lòng cô.
“Là anh em?” – Anh cắt lời cô. “Tại sao em lại luôn miệng nói thể? Trong khi nó không phải sự thật?”
“không phải sự thật ư?”
“Đúng vậy, anh đã đưa em đi xét nghiệm ngay lúc tìm lại được em” – anh trả lời “mà nếu thực sự, chúng ta đã có con tại sao không ở bên nhau?”
“Nhưng luân lý không cho phép điều đó!”
“Anh mặc kệ. em chỉ cần là của riêng anh thôi!”
“Đình Thiên ……!”
“Em hãy… kể cho anh nghe những chuyện em đã phải trải qua, hôm đó thực sự đã xảy ra chuyện gì? Em có nhớ ? Hãy kể hết đi! Hãy để anh chạm một lần vào nỗi đau trong tim em “ anh nói khiến cô chỉ biết ôm anh khóc mà không hề dám nói thêm điều gì “để anh nói cho em một bí mật. Anh là chồng của em. Chồng hợp pháp!” – Câu nói mạnh mẽ của anh, khiến cô mở to đôi đồng tử. “Em còn nhớ lần anh đi công tác đã nói sẽ tặng em một món quà bất ngờ?” – anh nhẹ nhàng đi ra tủ xách một vali mở ra toanf giấy tờ anh lấy một tờ giấy keét hôn đưa cho cô. Làm chứng cho món quà mà anh nhắc đến.
“Nhưng anh và Đan Tiên đã ……” – Cô xem một hồi sau đó , ngước nhìn anh hỏi .
“Đó chỉ là giả, anh muốn em quay trở về nhưng em, đã từ bỏ anh thực sự. em có biết anh đau đớn lắm không?” Lại một câu nói cắt đứt từ ngữ trong họng cô.
“Đình Thiên, em đã gây quá nhiều lỗi lầm, tại sao anh lại………”
“Em ngốc đến nỗi luôn nhận mọi thứ về bản thân, anh đã cho điều tra lại vụ việc năm đó. Tốt nhất em hãy nói hết cho anh biết, anh sẽ tặng thêm cho em một món quà nữa ” – Thấy cô vẫn cúi măt không nói gì. Anh ghé sát vào mặt cô nhếch khóe miệng quảng cáo “Em có muốn biết chúng ta sống ra sao,em có muốn lấy lại ký ức của bản thân đã bị quên lãng?” – Cô mở to mắt nhìn anh, điều đó còn phải hỏi sao. Trông bộ dạng của cô, anh khẽ bật cười. “Vậy chúng ta trao đổi, em sẽ có ký ức đó, còn anh có nỗi đau của em. Thực ra là mảng ký ức anh chưa biết , đồng ý?”
“Anh tại sao lại nắm được mọi thứ về em? Anh cho người theo dõi em ư?”
Anh lắc đâu “Cách đó quá lỗ liễu! Anh dùng cách hay hơn nhiều, giờ em chấp nhận chứ?” – Cô khẽ gật đầu. “Được vậy giờ đi ngủ!”
Anh ôm cô vào đôi bàn tay nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ sâu. Vậy là cuối cùng anh cũng đã được ngủ. Một giấc ngủ trong yên bình không bị bất cứ điều suy nghĩ nào níu kéo. Thật sâu, thật sâu . Ôm chặt lấy cô như những lần trước đó. Như một thói quen , một sở thích của riêng anh.
Hôm sau , nghe lời anh. Cô đi xét nghiệm mọi thứ.
Khi mọi chuyện xong xuôi , cô cùng anh trở về ngôi biệt thự Hàn Gia,
Mọi thứ đều khiến cô bỡ ngỡ , không phải chỉ vì chúng được xây dựng lại quá đẹp mà chúng còn quá thân quen trong trái tim cô. Nên cô trở nên bị cô lập muốn nhớ không thể nhớ. Muốn quên đi cái cảm giác nặng chịu trong trái tim cũng chẳng thể dám quên.
“Lệ Băng , em nghỉ ngơi. Anh xuống bảo mọi người trở về . Hôm nay họ đã vứt vả nhiều rồi” – Đặt cô xuống chiếc giường cô và anh nằm chung suốt vài tháng qua , anh khẽ nói. Cô nhẹ nhàng nhìn anh , gật đầu.
Khi anh vừa trở xuống lầu, cô len lén bước nhẹ nhàng xuống giường nhìn xung quanh căn phòng.
Mọi thứ vẫn vậy nó khiến cô trở về trạng thái đúng như vài tháng trước đây thôi, khi cô nhìn thấy chúng. Ký ức lặp lại điều đau đớn quen thuộc lại dội mạnh vào trái tim cô khiến cô không kìm nén nổi những giọt nước mắt.
Cô nhớ về cha mẹ, nhớ về những chuyện trước đây, lại nhớ thêm về cha mẹ anh khiến lòng cô xé lại. Cả những chuyện giữa cô và Đan Tiên ngày đó cũng khiến cô xé gan ruột. Cô bỗng ngã quỵ trong nước mắt.
Anh bước vào nhìn thấy vậy bèn vội vã bé cô lên “Lần sau, không được sự đồng ý của anh , em không được đi đâu hết biết chưa?” – Anh đặt cô trở lại vào giường vừa vặn lại giọng điệu dậy dỗ cô.
“Đình Thiên, anh có rời bỏ em nữa không?” – Cô nhìn anh giây lát rồi khẽ lên tiếng.
“Là Anh! Anh phải hỏi em câu này mới đúng! À không, bây giờ, em thử rời bỏ anh xem!” – anh nhẹ hắng giọng.
“Em sợ, tất cả những người xung quanh em, lỗi tại em mà em đã đánh mất họ. Giờ em có anh và bé Bảo. Mọi người cũng dần yêu thương em. Em rất sợ, em chỉ đang nằm mơ. Nếu giấc mộng này không phải thật thì xin anh đừng đánh thức em”. – Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh , vừa nói vừa khóc.
“Lệ Băng!” – Anh vỗ vai cô. “Đây không phải là mơ, mọi công sức hai năm nay em đổ ra vì họ , giờ em đang nhận lại. Hơn nữa , lỗi lầm không chỉ do em. Mà thực chất tất cả đều là do anh. Nếu không phải vì anh quá yêu em. Vì anh không muốn đánh mất em. Vì anh quá hận em nên không biết đã liên lụy đến những ai” – Anh khẽ nói với cô. Những lời đã lâu rồi tồn tại trong ý thức của anh.
“Em , thực sự không nhớ gì cả. Em là một người mẹ tồi tệ. Đến con mình còn vứt bỏ vậy tại sao anh lại nói là em đã làm rất nhiều cho vì những người thân của em?”
“Tất cả đều là vì anh, do anh hết! Em đừng nhận lỗi và tự trách bản thân nữa” – Anh xoa nhẹ đầu cô “Giờ em nghỉ ngơi, chút nữa anh sẽ kể lại từng chuyện từng chuyện về chúng ta cho em nghe. Nhưng em phải nhớ, hãy xem nó giống một câu chuyện cổ tích anh hay kể cho em hồi trước. Chứ đừng có vắt óc mà suy nghĩ khiến đầu óc bị tổn thương” – Anh vừa đặt cô nằm xuống vừa nói. Đôi mắt ngây thơ của cô khiến anh mỉm cười, thật nào có ai ngờ, trải qua đã rất nhiều chuyện cuối cùng cô vẫn chỉ giống như một cô nhỏ ngốc nghếch. “Giờ em đã có gia đình riêng, phải sống vì những người yêu thương em. Đừng gây tổn hại cho bản thân thêm nữa , rõ chưa?” Anh nhẹ véo mũi cô.
Cô cong môi , nhăn mặt gật đầu.
Và cứ thế hàng ngày, anh kể cho cô nghe về những ký ức cô đã quên đi mất.
Đôi mắt cô chưa kịp mở hết đã ngấn lệ nói với anh. “Em đang ở đâu thế này?” Cô vội vã nhìn xung quanh. “cậu bé này là ai?” – Cô dừng lại ở chỗ Thiên Bảo, đôi mắt cô mở to, khẽ hỏi.
“Mẹ, Thiên Bảo đây mà!” – Cậu bé ngơ ngác hỏi cô.
“Mẹ? Thiên Bảo?” Dừng lại suy nghĩ gì đó cô khẽ hỏi “Tại sao lại gọi cô là mẹ?? Thiên Bảo của cô còn rất nhỏ mà”. Vừa nói dứt câu với Thiên Bảo , Cô khẽ ngơ ngác “Thiên Bảo? Thiên Bảo? Đình Thiên à? Con của em? Con của em đâu rồi? anh mang thằng bé đi đâu rồi?” Cô loay hoay , vừa nói vừa không ngừng chao đảo con mắt tìm kiếm.
“Lệ Băng, em không nhận ra con chúng ta sao?” – Anh bám lấy đôi vai cô.
“Con? Con của em, thằng bé vẫn nhỏ mà, thằng bé mới chỉ được hơn một tháng tuổi thôi. Thằng bé sinh cùng ngày với anh. Anh gạt em! Mới hôm qua, em vừa bế thằng bé trên tay để xem đám cưới của anh vào ngày sinh của em. Tại sao? Tại sao anh lại luôn làm em đau khổ? Trả lại nó cho em đi! Đình Thiên xin anh, em xin anh thằng bé là tất cả với em”. – Cô vừa khóc lóc lại vừa van xin.
“Lệ Băng, em bình tĩnh lại!” – anh lấy đôi tay giữ chắc bờ vai của cô. “Lệ Băng, nói cho anh biết em không nhớ gì hết sao?” Khi cơ thể cô đã được anh nắm chắc , anh khẽ lên tiếng. Giọng anh ấm áp thiết tha nhìn cô. Khiến trái tim cô chấn tĩnh lại trong hồi thức. Cô nhìn anh ngơ ngác lắc đầu. “Vậy chuyện mẹ anh gặp tai nạn, em còn nhớ chứ? “ Đôi mắt anh nhẹ trùn xuống vướng bao nỗi niềm. Cô nghe thấy anh hỏi vậy, như một tiếng sét ngang tai.
Cô mở to đôi mắt tìm lại tiềm thức. Hàng lệ lại rớt xuống.
Thật là là cô lại có cái tên Lệ Băng, đã rất nhiều lần cô mmuốn dòng lệ của cô bị băng lãnh lại nhưng không thể nó vẫn theo tiềm thức mà chảy xuống không ngớt. “Em không biết. Em không biết gì hết” – cô biết nhưng cô sợ hãi. Cô muốn giấu anh. Nhưng bản thân cũng lờ mờ không rõ. Tại sao bản thân lại bị ngất đi?. Tại sao khi tỉnh dậy lại ở trong bệnh viện để bác sỹ chuẩn bị phẫu thuật?. Tại sao? Cô vừa suy nghĩ vừa ôm đầu kkhóc sướt mướt khiến anh cũng sót xa.
“Lệ Băng không nghĩ nữa, anh ở đây. Anh ở đây rồi!” Anh ôm chặt lấy cô để
Giữ lấy thân thể cô.
“Hạ Thiên” – Tiếng gõ cửa của bác sỹ cùng hai người bạn tiến vào.
“Đình Thiên, bọn họ , Bọn họ tại sao lại đến đây? Anh lại muốn làm gì em?” – Cô sợ hãi, khi nhìn thấy những bộ đồ trắng. và càng sợ hãi hơn khi nhìn thấy người bạn của anh. Thực sự bộ dang cô bây giờ khiến anh nghĩ đến năm đó , cô đã đau khổ ra sao.
“Lệ Băng, em đừng sợ. họ chỉ đến kiểm tra vài thứ thôi”. – Đôi mắt anh lại năng trĩu.
“Không, em không cần!” – Cô vùng vẫy định bước xxuống chạy đi, những không thể làm gì khi đang ở trong vòng tay của anh.
“Em…. Có muốn gặp con của em không? “ Một câu nói khiến ai cũng phải mở to đôi mắt. Thằng nhỏ đang đứng đó, còn ai nữa?.
Cô hoảng loạn nhìn anh gật gật “Vậy hãy ngoan ngoãn , nghe lời đi!”
Cô thở dài lặng im để họ khám cô.
Một hồi, các bác sỹ và anh đi ra ngoài để cô ở lại trong phòng bệnh với câu bé.
Cô khẽ nhìn cậu bé. Thấy cậu bé đang dụi nhẹ đôi mắt cay cay. Cô khẽ hỏi “Cháu, làm sao thế?”
Cậu bé lặng im không nói gì, sau đó chu môi lên nói với cô. “Mẹ thật là xấu. Ngày nhỏ, mẹ mang Thiên Bảo vào trường, vài tuần mới đến thăm Thiên Bảo. Giờ Thiên Bảo đã lớn mà còn không nhận ra. Thiên Bảo ghét mẹ lắm !”
Cô nhìn cậu bé, trong trái tim dâng lên ngữ khi chua sót “Cháu thật sự là Thiên Bảo của cô?” Gương mặt cậu bé thực sự rất giống anh. Giống cả cô những cử chỉ nữa. Tại sao lại không có chút ký ức. chỉ còn lại thứ gì đó chua sót đè nén ở trong tim. Tại sao thằng bé lại bảo cô đưa nó đi đâu?. Cô , những ký ức kia , tại sao lại bỏ thằng bé đến nơi nào đó mà chỉ vài tuần mới gặp một lần. Nếu những lời đó là thật , cô thực sự là người mẹ tồi tệ đến vậy ?.
“Mẹ, ….” Cô nhẹ nhàng nói với cậu bé “Con có muốn ngủ nữa không?” cậu bé khẽ mỉm cười.
“Mẹ nhận ra Thiên Bảo?” Đôi mắt trong sáng của cậu bé khiến tình mẫu tử trội dậy trong tim cô. Hình như cô thật quá tồi tệ. Tại sao lại quên mất cả con của mình. Cô giang đôi tay ra ôm lấy cậu bé. Ẵm cậu bé vào giấc ngủ.
Đặt cậu bé xuống giường nhẹ nhàng. Cô lướt nhìn qua chân cậu bé . Nốt ruồi son dưới lòng bàn chân phải. Đúng, đúng là Thiên Bảo của cô. Nước mắt cô ngấn lệ. Cô thật đúng là đáng hờn trách mà. Cậu bé ngủ rất ngon, “Tại sao mẹ lại quên đi từng bước chân con đã đi” Cô nhìn gương mặt bầu bĩnh nhẹ nhàng vuốt ve nó rồi cùng dần dần ngủ thiếp đi.
Lúc này, ngoài cửa phòng cô. Chừng 4, 5 người đứng nhìn vào bảng kết quả.
“Theo như tôi thấy, là vì cô ấy bị chấn động tâm lý lớn ở trạng thái nào đó. Luôn nhớ đến nỗi đau đó. Nên khi tỉnh lại chỉ đang giống như vẫn ở trạng thái đó”. Một vị lớn tuổi chững chạc lên tiếng.
“Lời giải thích của viện trưởng rất đúng. Giờ chỉ có thể kết luận như vậy. Đến ngày mai xét nghiệm sẽ có những kết quả chính xác hơn” – Tommy lên tiếng.
“Vậy được rồi tạm thời vậy đã” – ông viện trưởng vừa rồi nhìn anh nói thêm “Cậu không cần lo lắng nhiều quá”
“Vậy giờ tôi cần phải làm gì?” – Anh lên tiếng hỏi “Tôi có thể đưa cô ấy về nhà?”
“Được, giờ cậu chỉ cần chăm sóc tốt cho cô ấy, ngày mai chúng tôi sẽ làm các bước xét nghiệm. không có gì bất thường. cậu có thể đưa cô ấy trở về như dự kiến. Tình trạng nếu như chúng tôi dự đoán thì đưa cô ấy trở về vào thời điểm này là tốt nhất. Cô ấy sẽ lấy lại được những ký ức đẹp đẽ. Để vượt qua được cú sốc tâm lý lớn đó.” – Bác sỹ khẽ giải thích, sau đó rời đi. Còn lại 3 người với nhau.
“Lúc đó, Thiên Bảo đến và muốn ngủ bên cạnh cô ấy. Cuối cùng vài giây sau nước mắt cô ấy chảy xiết. theo đó là đôi mắt lơ mơ tỉnh” – Anh ngồi xuống chiếc ghế ở ngaoì cửa phòng khẽ kể lại mọi chuyện trong tiềm thức “Ký ức đẹp ư?” – Anh nhẹ nhếch khóe miệng chua sót “tôi, hình như chưa làm được cho cô ấy” – Chua sót hôm nay từ đâu đến với trái tim anh. Gục mặt xuống đôi bàn tay mình.
“Cậu trở về phòng với cô ấy đi. Tôi và Thần Nghiêm sẽ đi sắp xếp mọi thứ “ Tommy lên tiếng “Cậu yên tâm , cô ấy không có gì bất thường chỉ là mất trí nhớ tạm thời. Ngày mai kiểm tra không có bất thường. cậu hãy đưa cô ấy về chăm sóc. Và cố gắng không để cô ấy phải chịu bất cứ tổn thương nào”.
Đôi mắt có thần của anh bỗng nhiên như ngọn lửa sáng rực, anh đứng dậy trở vào phòng bệnh với cô. Giờ cô đã tỉnh đó là điều quan trọng nhất. Nhìn gương mặt cô sáng rực rỡ như nét nở hoa của cô bé năm xưa đang nnngủ khiến trái tim anh rrrộn ràng hơn. Chỉ cần ngày mai cô sẽ mở mắt đón ánh dương chói lòa cùng anh, dù bắt anh phải làm gì anh cũng chịu.
Anh lấy chăn nhẹ nhàng đắp cho hai mẹ con cô.
“Đình Thiên, em thực sự là người mẹ tồi tệ đến vậy sao?” – Cô mở khẽ đôi mắt nhẹ nhàng nói.
“Em đã nhận ra con ?” – anh khẽ hỏi.
“Em chỉ cảm nhận được thằng bé là con em, nhưng không có chút hồi ức nào trong bước chân chập chững lớn lên của nó” Cô khẽ nói thêm “Tại sao em lại bỏ rơi nó?”
“là vì anh” anh nhẹ nhàng giải đáp cho cô. “Tất cả đều là vì anh, em đừng nghĩ gì nữa. Ngủ đi, mai kiểm tra xong anh sẽ đưa em về”.
“Về ? về ư? Về đâu?” – Cô giật mình ngước nhìn anh hỏi.
“Nhà chúng ta” – anh trả lời.
“Chúng ta ở chung?” – cô mở to đôi mắt “từ lúc nào? Anh lại nhốt em lại? anh chúng ta là ….” – cảm xúc lại trào dâng xé lòng cô.
“Là anh em?” – Anh cắt lời cô. “Tại sao em lại luôn miệng nói thể? Trong khi nó không phải sự thật?”
“không phải sự thật ư?”
“Đúng vậy, anh đã đưa em đi xét nghiệm ngay lúc tìm lại được em” – anh trả lời “mà nếu thực sự, chúng ta đã có con tại sao không ở bên nhau?”
“Nhưng luân lý không cho phép điều đó!”
“Anh mặc kệ. em chỉ cần là của riêng anh thôi!”
“Đình Thiên ……!”
“Em hãy… kể cho anh nghe những chuyện em đã phải trải qua, hôm đó thực sự đã xảy ra chuyện gì? Em có nhớ ? Hãy kể hết đi! Hãy để anh chạm một lần vào nỗi đau trong tim em “ anh nói khiến cô chỉ biết ôm anh khóc mà không hề dám nói thêm điều gì “để anh nói cho em một bí mật. Anh là chồng của em. Chồng hợp pháp!” – Câu nói mạnh mẽ của anh, khiến cô mở to đôi đồng tử. “Em còn nhớ lần anh đi công tác đã nói sẽ tặng em một món quà bất ngờ?” – anh nhẹ nhàng đi ra tủ xách một vali mở ra toanf giấy tờ anh lấy một tờ giấy keét hôn đưa cho cô. Làm chứng cho món quà mà anh nhắc đến.
“Nhưng anh và Đan Tiên đã ……” – Cô xem một hồi sau đó , ngước nhìn anh hỏi .
“Đó chỉ là giả, anh muốn em quay trở về nhưng em, đã từ bỏ anh thực sự. em có biết anh đau đớn lắm không?” Lại một câu nói cắt đứt từ ngữ trong họng cô.
“Đình Thiên, em đã gây quá nhiều lỗi lầm, tại sao anh lại………”
“Em ngốc đến nỗi luôn nhận mọi thứ về bản thân, anh đã cho điều tra lại vụ việc năm đó. Tốt nhất em hãy nói hết cho anh biết, anh sẽ tặng thêm cho em một món quà nữa ” – Thấy cô vẫn cúi măt không nói gì. Anh ghé sát vào mặt cô nhếch khóe miệng quảng cáo “Em có muốn biết chúng ta sống ra sao,em có muốn lấy lại ký ức của bản thân đã bị quên lãng?” – Cô mở to mắt nhìn anh, điều đó còn phải hỏi sao. Trông bộ dạng của cô, anh khẽ bật cười. “Vậy chúng ta trao đổi, em sẽ có ký ức đó, còn anh có nỗi đau của em. Thực ra là mảng ký ức anh chưa biết , đồng ý?”
“Anh tại sao lại nắm được mọi thứ về em? Anh cho người theo dõi em ư?”
Anh lắc đâu “Cách đó quá lỗ liễu! Anh dùng cách hay hơn nhiều, giờ em chấp nhận chứ?” – Cô khẽ gật đầu. “Được vậy giờ đi ngủ!”
Anh ôm cô vào đôi bàn tay nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ sâu. Vậy là cuối cùng anh cũng đã được ngủ. Một giấc ngủ trong yên bình không bị bất cứ điều suy nghĩ nào níu kéo. Thật sâu, thật sâu . Ôm chặt lấy cô như những lần trước đó. Như một thói quen , một sở thích của riêng anh.
Hôm sau , nghe lời anh. Cô đi xét nghiệm mọi thứ.
Khi mọi chuyện xong xuôi , cô cùng anh trở về ngôi biệt thự Hàn Gia,
Mọi thứ đều khiến cô bỡ ngỡ , không phải chỉ vì chúng được xây dựng lại quá đẹp mà chúng còn quá thân quen trong trái tim cô. Nên cô trở nên bị cô lập muốn nhớ không thể nhớ. Muốn quên đi cái cảm giác nặng chịu trong trái tim cũng chẳng thể dám quên.
“Lệ Băng , em nghỉ ngơi. Anh xuống bảo mọi người trở về . Hôm nay họ đã vứt vả nhiều rồi” – Đặt cô xuống chiếc giường cô và anh nằm chung suốt vài tháng qua , anh khẽ nói. Cô nhẹ nhàng nhìn anh , gật đầu.
Khi anh vừa trở xuống lầu, cô len lén bước nhẹ nhàng xuống giường nhìn xung quanh căn phòng.
Mọi thứ vẫn vậy nó khiến cô trở về trạng thái đúng như vài tháng trước đây thôi, khi cô nhìn thấy chúng. Ký ức lặp lại điều đau đớn quen thuộc lại dội mạnh vào trái tim cô khiến cô không kìm nén nổi những giọt nước mắt.
Cô nhớ về cha mẹ, nhớ về những chuyện trước đây, lại nhớ thêm về cha mẹ anh khiến lòng cô xé lại. Cả những chuyện giữa cô và Đan Tiên ngày đó cũng khiến cô xé gan ruột. Cô bỗng ngã quỵ trong nước mắt.
Anh bước vào nhìn thấy vậy bèn vội vã bé cô lên “Lần sau, không được sự đồng ý của anh , em không được đi đâu hết biết chưa?” – Anh đặt cô trở lại vào giường vừa vặn lại giọng điệu dậy dỗ cô.
“Đình Thiên, anh có rời bỏ em nữa không?” – Cô nhìn anh giây lát rồi khẽ lên tiếng.
“Là Anh! Anh phải hỏi em câu này mới đúng! À không, bây giờ, em thử rời bỏ anh xem!” – anh nhẹ hắng giọng.
“Em sợ, tất cả những người xung quanh em, lỗi tại em mà em đã đánh mất họ. Giờ em có anh và bé Bảo. Mọi người cũng dần yêu thương em. Em rất sợ, em chỉ đang nằm mơ. Nếu giấc mộng này không phải thật thì xin anh đừng đánh thức em”. – Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh , vừa nói vừa khóc.
“Lệ Băng!” – Anh vỗ vai cô. “Đây không phải là mơ, mọi công sức hai năm nay em đổ ra vì họ , giờ em đang nhận lại. Hơn nữa , lỗi lầm không chỉ do em. Mà thực chất tất cả đều là do anh. Nếu không phải vì anh quá yêu em. Vì anh không muốn đánh mất em. Vì anh quá hận em nên không biết đã liên lụy đến những ai” – Anh khẽ nói với cô. Những lời đã lâu rồi tồn tại trong ý thức của anh.
“Em , thực sự không nhớ gì cả. Em là một người mẹ tồi tệ. Đến con mình còn vứt bỏ vậy tại sao anh lại nói là em đã làm rất nhiều cho vì những người thân của em?”
“Tất cả đều là vì anh, do anh hết! Em đừng nhận lỗi và tự trách bản thân nữa” – Anh xoa nhẹ đầu cô “Giờ em nghỉ ngơi, chút nữa anh sẽ kể lại từng chuyện từng chuyện về chúng ta cho em nghe. Nhưng em phải nhớ, hãy xem nó giống một câu chuyện cổ tích anh hay kể cho em hồi trước. Chứ đừng có vắt óc mà suy nghĩ khiến đầu óc bị tổn thương” – Anh vừa đặt cô nằm xuống vừa nói. Đôi mắt ngây thơ của cô khiến anh mỉm cười, thật nào có ai ngờ, trải qua đã rất nhiều chuyện cuối cùng cô vẫn chỉ giống như một cô nhỏ ngốc nghếch. “Giờ em đã có gia đình riêng, phải sống vì những người yêu thương em. Đừng gây tổn hại cho bản thân thêm nữa , rõ chưa?” Anh nhẹ véo mũi cô.
Cô cong môi , nhăn mặt gật đầu.
Và cứ thế hàng ngày, anh kể cho cô nghe về những ký ức cô đã quên đi mất.