Chương 19: Nhật Vy
Việt Chinh nhận một đoạn tin nhắn dài từ Nhật Luân về chuyện giả làm cháu gái bà cụ, vì chuyện trong lớp nhỏ quên béng mất lời thỉnh cầu từ cậu lớp trưởng lớp bên. Lúc ăn cơm trưa Việt Chinh nói chuyện nà với ba mẹ, hai phụ huynh vừa nghe đã lập tức không đồng ý.
"Đóng giả một người thân quen của người ta không phải là ý kiến hay đâu con. Nhỡ như đến lúc bị phát hiện thì như thế nào?"
Việt Chinh cũng đã hỏi như thế khi được nhờ đóng giả thành em gái Nhật Luân, và câu trả lời của cậu khiến nhỏ bắt đầu lung lay:
"Việt Chinh, tỉ lệ bà mình phát hiện bạn không phải là cháu gái bà là bao nhiêu đi chăng nữa, cả nhà mình vẫn mong bà có thể có một chút vui vẻ và thấy nhẹ lòng những ngày cuối cùng."
Việt Chinh nhớ lại chiều hôm nọ dù nói thế nào bà vẫn cứ đinh ninh mình là cháu gái của bà, vẻ mặt hạnh phúc và mong chờ cháu gái sẽ về ăn bữa cơm thật sự rất đáng thương và đau lòng.
"Không cần nói thêm gì đâu, mẹ không đồng ý."
Việt Chinh không dám ý kiến, chỉ đưa mắt ngó sang ba mình nãy giờ vẫn im lặng, ông chỉ kín đáo lắc đầu.
"Việt Chinh, mẹ đồng cảm với tình cảnh của bà cụ, nhưng bà cụ sống đến cuối đời cứ để mọi việc theo tự nhiên mà diễn ra. Một người già dù có lú lẫn vẫn có những lúc họ tỉnh táo và dùng đôi mắt ở trái tim nhìn lại cuộc đời mình, mà tình thân là thứ kết nối từ trái tim, làm sao bà cụ không nhận ra được. Gần trăm năm thăng trầm với số phận, mẹ không nghĩ đến lúc gần đất xa trời lừa dối bà cụ là cách hay."
Thấy mẹ đã dứt khoát như thế Việt Chinh cũng không nói gì thêm nữa, nhỏ cũng biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ, mình không có quyền quyết định, huống hồ mẹ nói cũng không sai. Nhưng suốt bữa cơm Việt Chinh mãi rơi vào trạng thái trầm mặc, đôi mắt rơm rớm nước mắt mong chờ và vẻ mặt hạnh phúc của bà cụ cứ lẩn quẩn trong đầu khiến nhỏ thấy lòng mình không yên.
Thấy rõ con gái vẫn nghĩ về chuyện này, đợi khi vợ nghỉ trưa ông mới gọi con bé vào phòng làm việc của mình nói chuyện. Việt Chinh vừa bước vào phòng đã thấy ba nhìn mình cười cười, biểu hiện của sự nhìn thấu mọi chuyện qua đôi mắt.
"Mẹ thương con và lo cho con, mẹ hiểu con không giỏi hòa nhập với người ngoài, nói gì là cả một gia đình xa lạ."
"Con biết mà ạ."
"Nhưng trong lòng con muốn đúng không?"
Việt Chinh chỉ nhìn chân không nói.
"Nào, nếu không có ý kiến của mẹ thì con có muốn làm như thế không?"
"Một chút... vì con thấy thương bà cụ thôi, nhưng nếu mẹ không muốn thì con không làm đâu. Ba cũng nói mẹ vì thương con mà, con cũng biết mọi chuyện phức tạp hơn con nghĩ."
Ba Việt Chinh gật gù:
"Con lớn rồi, ba sẽ ủng hộ quyết định của con, đừng để sau này có suy nghĩ "nếu như ngày đó..." khi con gặp mặt bạn ở trường."
_____
Việt Chinh nhẹ nhàng đóng cửa chính, từ trong sân nhìn ra ngoài cổng đã thấy Trí đứng chờ mình với chiếc xe đạp. Việt Chinh đã quá quen thuộc với hình ảnh Đỗ Thành Trí cao thật cao lúc nào cũng diện áo sơ mi quần tây giản dị, cùng chiếc xe đạp lấp ló sau cánh cổng trắng được phủ bởi dàn hoa giấy chờ mình, nhưng nhỏ không bao giờ khống chế được nhịp tim đập nhanh và rung động. Dù là sớm bình minh chào nhau cùng đi học, hay là chiều hoàng hôn tạm biệt gặp lại sau, hình ảnh ấy đều đẹp một cách lạ thường, đẹp không bao giờ chán.
Việt Chinh hít một hơi kiềm lại đàn nai đang rộn ràng trong lòng mình, khẽ cười chạy ra cổng.
Một tay Trí giữ xe đạp, một tay đút vào túi quần, xuyên qua khe hở của chiếc cổng thấy Việt Chinh diện yếm jean, áo thun trắng, chân mang giày bata đang chạy về phía mình, cậu không nhịn được nghĩ trong đầu "bạn gái ai mà đáng yêu như thế" rồi bật cười.
Việt Chinh rạng rỡ mở cổng đứng cạnh Trí, đứa cao đứa thấp đối mặt nhau ngọt ngào như kẹo bông gòn. Việt Chinh đưa tay chạm vào chiếc mũi cao của Trí hỏi:
"Bạn chờ mình lâu chưa? Sao mũi bạn đẹp thế này nhỉ?"
Trí nắm cổ tay không cho Việt Chinh nghịch ngợm, cậu nhìn đồng hồ thành thật trả lời:
"Mười ba phút phút sáu giây."
Trước câu trả lời của Trí, Việt Chinh nheo mắt không hài lòng, nhỏ bắt bẻ: "Không phải trước câu hỏi này bạn trai sẽ trả lời bạn gái là "không lâu, chỉ mới đến thôi" à?"
Tai Trí chỉ tiếp thu mấy từ bạn trai, bạn gái, cậu vui vẻ hợp tác cho người trước mặt thoả mãn: "Ừ mình chờ không lâu, mình chỉ mới đến mà thôi."
Giọng nói mang tông trầm còn có ý dỗ dành làm hai má Việt Chinh đỏ ửng, nhỏ hắng giọng che đi vẻ ngại ngùng:
"Bạn đưa mình đi đâu thế?"
"Một chỗ rất xinh."
Trí dẫn Việt Chinh lên sân thượng một nhà thờ cách trung tâm khá xa, khi đôi chân vừa đặt lên nơi cao nhất, Việt Chinh cảm nhận được ngay mùi vị của bình yên và trong trẻo. Việt Chinh tựa người vào lan can hít một hơi thật sâu mới quay đầu hỏi người đang đứng cạnh mình:
"Sao bạn tìm được chỗ này thế?"
"Tình cờ biết thôi." Trí trả lời, "Lên kia ngồi không?" Trí chỉ tay về phía thành tường cao nhất.
"Cao quá..."
"Không sao đâu, làm sao mình để bạn ngã xuống được. Lên đi, thích hơn ở đây nhiều."
Việt Chinh được Trí cẩn thận đỡ lên thành tường cao nhất, hai chân nhỏ tiếp xúc với không khí và gió tạo cảm giác vừa sợ vừa thích thú. Thấy Việt Chinh đã ngồi ngay ngắn Trí cũng nhảy lên ngồi sát bên cạnh. Việt Chinh liếc nhìn hai cánh tay chạm nhau mà tủm tỉm cười. Khi đã quen với độ cao, Việt Chinh bắt đầu đung đưa đôi chân như chơi đùa với gió, thích thú ngắm nhiều thứ trở nên bé xíu từ phía xa. Nhỏ nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió luồng qua mi mắt và tóc mai, lướt qua từng sợi tơ trên da thịt, có chăng tiếng gió thầm thì bên tai rủ rê mọi muộn phiền vẩn vơ đi xa mất. Việt Chinh thấy nhẹ nhõm đến thần kì, nhỏ cảm thán:
"Chỗ này thích thật!"
Trí nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hứng gió tràn đầy sức sống mỉm cười trong vô thức, hoá ra cái gọi là nhìn người mình thích vui vẻ mình cũng vui vẻ là cảm giác này. Việt Chinh cảm nhận được ánh nhìn từ người bên cạnh, nhỏ cũng quay đầu đối mặt. Gió thổi làm tóc Trí rối tung, nhỏ đưa tay sửa nhưng chẳng làm lại mấy cơn gió tinh nghịch muốn đùa dai, Việt Chinh đành từ bỏ.
"Thoải mái chưa?"
Việt Chinh tìm chính mình sâu trong đáy mắt Trí, nhỏ cười thoải mái gật đầu.
"Sao bạn nghĩ mình không thoải mái chứ?"
"Mình biết người khác nói về chúng ta như thế nào mà, chính mình còn chẳng gạt được những lời nói đó thì bạn cũng không đủ mạnh mẽ xem như là chẳng có gì." Tuy bài đăng đã xoá nhưng làm sao ngăn được lời bàn tán xung quanh, cậu không tin Việt Chinh hoàn toàn không biết hay không để ý.
Việt Chinh thành thật thừa nhận: "Mình thật sự không quan tâm trong miệng người khác mình trở nên như thế nào, nói rằng không để ý là thật đấy nhưng đúng là rất buồn phiền. Cơ mà mình nghĩ từ từ sẽ phai dần thôi."
"Làm thế nào bạn có thể không để ý chứ?"
"Bạn Trí này, những con hạc giấy của bạn có trọng lượng hơn rất nhiều lần so với lời nói của những người mình không quen biết." Đôi mắt Việt Chinh ánh lên tia lém lỉnh.
Trí bật cười đưa tay xoa đầu Việt Chinh.
Hai đứa im lặng hưởng thụ cảm giác yên bình, bỗng trong đầu Việt Chinh lại nghĩ đến chuyện của Nhật Luân, nhỏ dè dặt hỏi Trí:
"Nếu như một người nhờ bạn đóng giả người thân của người ấy, mục đích là để an ủi nỗi đau mất người thân của người già trong gia đình họ thì bạn có đồng ý không?"
Vừa nghe xong đầu Trí đã nhảy số một số chuyện, cậu hỏi lại: "Bà của Nhật Luân à?"
Việt Chinh cũng không lấy làm ngạc nhiên khi Trí đoán được, nhỏ kể lại kế hoạch gia đình Nhật Luân muốn thực hiện để bà cụ được vui lòng.
"Ba mẹ bạn nói thế nào?"
"Mẹ không đồng ý, ba thì bảo mình cứ làm những gì mình muốn, vì ba sợ sau này sẽ hối hận."
Trí đưa mắt nhìn sang người ngồi cạnh, gió chiều thổi tung mái tóc đen nhánh, tóc rối làm khuôn mặt cậu đã nhớ như in suốt mấy năm liền lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng.
Trí nghĩ mình hiểu được tâm lý của phụ huynh nhà Việt Chinh. Nhỏ có lòng thương cảm nhưng không đủ chín chắn để đối mặt với những thứ phức tạp hơn. Còn Việt Chinh thì chưa đủ quyết tâm để quyết định, cậu biết nhỏ nghiêng về phía nào nhiều hơn, chỉ là thiếu một chút tác động để thuyết phục bản thân.
"Sao mẹ bạn lại không đồng ý?"
"Mẹ bảo bà cụ lớn tuổi rồi nên mọi thứ cứ để tự nhiên, đừng lừa dối bà cụ vào những thời gian cuối cùng."
Trí gật gật đầu: "Mẹ bạn nói đúng, nhưng mà ấy, ở một góc khác một ý kiến khác cũng có thể suy nghĩ lại."
"Như thế nào?" Việt Chinh nghiêng đầu tò mò.
"Như thể, sống cả một đời người những tiếc nuối vào lúc cuối cùng được thực hiện cho dù là phương thức nào cũng là một việc nhân đức, tất nhiên là không liên quan đến những việc vi phạm pháp luật và trái đạo đức. Nếu được gặp lại đứa cháu ấy mà mọi đau khổ của bà cụ hoá thành số không thì rất xứng đáng. Cuộc sống cuối đời ngắn ngủi mà vui vẻ thì nên ưu tiên thôi, bà cụ đã dằn vặt cái gì đó quá lâu rồi."
Việt Chinh lặng thinh, mắt hướng về phía xa xăm nghĩ rất nhiều thứ. Nhỏ cũng cảm thấy như Trí, đôi mắt của bà cụ chịu đựng không biết bao nhiêu bể đau để đến cái tuổi gần đất xa trời, thời gian ngắn ngủi còn lại tại sao không để họ được cảm nhận sự ngọt ngào như họ mong muốn? Hay thậm chí không cần đến già mà bất kì lứa tuổi nào, khi con người lạc trong cuộc sống đầy khắc nghiệt, bị cuốn vào vòng xoáy đau thương, nếu có cơ hội khiến một ai đó vui vẻ thì cứ đưa tay ra giúp đỡ thôi.
Hoàng hôn rực rỡ góc trời Tây, tiếng chuông nhà thờ vừa vặn vang lên từng hồi. Cuối cùng Việt Chinh cũng thấy chẳng còn phân vân điều gì nữa, nhỏ quay sang nhìn Trí bằng ánh mắt cảm ơn: "Mình hiểu rồi."
Trí khẽ cười đáp lại, cậu đưa tay vén hộ mấy cọng tóc nghịch ngợm ra sau tai, cái chạm nhẹ và mùi hương thoang thoảng khiến Việt Chinh xao xuyến. Hoàng hôn nhuộm lên mái tóc ánh đồng, rải dải lấp lánh trên gò má Việt Chinh làm Trí nhìn đến ngẩn ngơ.
Việt Chinh ngẫm lại lời Trí thêm vài lần, nhỏ phát hiện Trí không khác gì một ông cụ non đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, nhớ lại khoảng thời gian Trí giả vờ học không giỏi vì muốn chị gái trở về, nhỏ tò mò: "Thế... bạn và chị bạn bây giờ như nào? Sao bạn lại quyết định trở về đúng thực lực của mình thế?"
"Tình cảm chị em rất tốt."
Trí nhớ lại khoản thời gian mình gửi rất nhiều email đến chị gái, kể vài thứ xung quanh và khoe với chị những điểm số lẹt đẹt, mong chị sẽ trở về với mình. Phải mất một thời gian sau chị cậu mới trả lời, chị bảo khi ấy chưa ai dạy chị cách phân biệt vấn đề ở từng người, chị cứ như vậy mà gom cả Trí vào nỗi oán hận của mình, chị nhận mình sai rồi. Nhưng chị không muốn trở về vì ở Mỹ cũng rất tốt, chị tự do hơn, còn bảo Trí đừng giả vờ học đâu vào đâu nữa. Những hiểu lầm của hai chị em được hoá giải, nhưng Trí lại thích cái kiểu học nhàn rỗi không ganh đua này hơn nên cứ quyết định giữ như thế với lời hứa sẽ không để đầu óc bị lạc mất kiến thức. Đến năm cuối cấp hai chị cậu nghiêm túc dặn dò rằng cấp ba là cái nôi quyết định tương lai rất dài về sau, vì nó ảnh hưởng đến cả quá trình Đại Học nên muốn Trí nghiêm túc cho việc học. Trong quá trình âm thầm ôn thi vào trường cấp ba trọng điểm, cậu biết được Việt Chinh cũng có mục tiêu giống mình, cậu vẫn nhớ mình đã mong chờ một trang mới của bản thân có dấu chân của cả hai cùng nhau bước vào thế nào. Cũng còn nhớ mình vui biết bao khi biết cái thinh thích nảy nở vừa vặn đúng lúc cậu bắt đầu một hành trình ưu tú.
Việt Chinh để mặc tóc bay loạn xạ, nhỏ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Trí nói: "Mình đã bảo là mình với bạn có duyên lắm mà."
Nắng tắt, gió trở nên lạnh hơn, sợ Việt Chinh bệnh nên Trí giục: "Về thôi." Cậu nhảy xuống trước, vươn tay để Việt Chinh nắm chặt rồi đón nhỏ xuống dưới an toàn. Việt Chinh sinh ra cảm giác lưu luyến nơi này, đi được vài bước lại nghoảnh đầu nhìn lại đường chân trời xa thẳm.
Trí nắm lấy tay Việt Chinh kéo nhẹ: "Việt Chinh, về thôi. Lần sau bọn mình lại đến."
"Nhất định nhé?"
Nhất định sẽ cùng nhau đến nơi này để mọi thứ được cuốn trôi đi.
Mãi đến khi dáng cả hai khuất xa, cái Tâm không biết đã ở đó từ lúc nào bước ra khỏi bức tường. Tâm thẩn thờ, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Chinh và Trí vừa mới ngồi, nó tiến lại gần tựa người vào lan can, cánh tay truyền đến cơn đau âm ỉ vì cái xô không thương tiếc của ba mình khi nó cần ông ấy kí tên vào bản kiểm điểm. Cái Tâm nhìn ánh đỏ cuối cùng chìm xuống khỏi phía trời xa, nghĩ lại nụ cười hạnh phúc của Việt Chinh nó bật cười, nụ cười méo mó mặn đắng.
Buổi chiều u tối, cái Tâm cũng chìm theo bóng tối ấy không thể ngoi dậy được.
***
Sau bữa tối, Việt Chinh mon men đến phòng làm việc của ba, nhỏ chắp hai tay sau lưng, chân vẽ qua lại mấy đường trên sàn nhà nói mình muốn giúp bà cụ vui vẻ những ngày ngắn ngủi.
"Sao lại thay đổi chỉ sau một buổi chiều thế rồi?" Ông bận chỉnh lại vật đang điêu khắc trong tay, không ngẩng đầu nhìn con gái.
Việt Chinh nói lại những gì mình nghĩ và những lời của Trí lúc chiều, sau đó thấp thỏm chờ ba nói lên ý kiến.
"Ba đã nói với con lúc trưa rồi, con nghĩ thế thì cứ thế thôi. Việt Chinh, ba lúc nào cũng vui khi con dùng trái tim mình cảm nhận cuộc sống quanh con."
"Nhưng mà mẹ..." Mục đích nhỏ đến đây là muốn lôi kéo đồng minh chứ không phải để nghe ba khen ngợi và cổ vũ.
"Mẹ con à?" Ba Việt Chinh đưa đôi mắt đầy hứng thú về phía cửa phòng.
Việt Chinh theo ánh mắt ba mình nhìn ra cửa, ngay lập tức nhỏ đứng thẳng người, hoảng hồn nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ đứng ở cửa từ bao giờ rồi?!
"Mẹ đã nghe rồi, cũng không phải mất công kể lại cho nhau nữa." Ông nhìn vợ mình cười nói. "Con gái lớn rồi, em phải để con làm những điều mà con thấy xứng đáng được thực hiện."
"Mẹ..." Việt Chinh chạy lại ôm chặt tay bà, mặt nũng nịu xin xỏ.
Bà nhìn vào đôi mắt trong veo của con gái, lại nhìn vào đôi mắt của người đàn ông bà say đắm ngày xưa, bà biết nói gì với những đôi mắt nhìn cuộc đời luôn thiện lương như thế này đây.
"Nói bạn con cho mẹ nói chuyện với người lớn, nếu mẹ thấy gia đình đó không ổn mẹ sẽ không đồng ý đâu."
Nhật Luân nhận được tin nhắn từ Việt Chinh đã kích động đứng bật dậy đến nỗi chiếc ghế ngã lăn ra sàn, cậu nhanh chóng tìm ba mẹ mình để nói chuyện.
Vài ngày sau ba mẹ Nhật Luân đến tận nhà Việt Chinh để nói chuyện và cảm ơn gia đình đã thấu hiểu, giúp đỡ bà cụ. Hiện tại bà cụ rất yếu, nửa đêm hay tỉnh giấc khóc thương muốn gặp Nhật Vy nên ba mẹ Nhật Luân mong Việt Chinh có thể ở lại mấy đêm đến khi bà cụ tỉnh táo và khoẻ hơn một chút, sau đó sẽ cố gắng dàn xếp mọi chuyện hợp lý để không ảnh hưởng đến thời gian của Việt Chinh. Mẹ Nhật Luân cảm thấy nhà mình có mỗi thằng con trai, để Việt Chinh ở chung với nhà mình con bé sẽ ngại nên có ngỏ ý tối Ý Lan sẽ sang ngủ cùng, dù sao Ý Lan cũng là bạn cùng lớp của con bé. Nghe vậy mẹ Việt Chinh cũng yên lòng phần nào.
Cứ thế Việt Chinh trở thành cháu gái bà cụ, nghiễm nhiên thành "em gái" của Nhật Luân.
"Em gái bạn ấy có thói quen gì đặc biệt không?"
"Nhật Vy không có thói quen nào kì lạ hay đặc biệt cả, con bé quấn bà cụ thôi, cứ luôn miệng gọi "nội ơi" và kể nhiều thứ quanh quanh, chẳng hạn như trên trường có gì vui, trên đường đi học thấy cái lạ." Ý Lan đi sát bên Việt Chinh giải thích.
Hôm qua mẹ Nhật Luân sang nhà nhờ nhỏ ở với Việt Chinh vài hôm, lúc rảnh thì sang nhà chơi như hồi trước từng thân với Nhật Vy để vở kịch này chân thật hơn một chút. Trước đó Ý Lan còn nghĩ chuyện đóng kịch này không thể nào ổn thoả nhưng không ngờ lại nhanh chóng được như thế, nhỏ cũng lấy làm vui mà đồng ý.
Nhật Luân đã chờ cửa chính, thấy hai cô bạn ríu rít đằng sau mới gọi:
"Vào nhà thôi."
Cậu nhìn sang Việt Chinh đang căng thẳng siết chặt quai balo, gọi thêm một lần nữa: "Vào nhà đi, Nhật Vy."
Bà cụ thật sự tỉnh táo hơn khi thấy Việt Chinh xuất hiện bên giường, bà đưa đôi tay gầy nhom đầy vết đồi mồi vuốt ve khuôn mặt, mái tóc con bé rồi để nước mắt chảy thành dòng, lần này bà khóc vì hạnh phúc. Mắt Việt Chinh cũng đỏ hoe vì xúc động theo bà cụ, nhỏ cười ôm lấy cánh tay bà gọi: "Nội ơi."
Bà cụ bật cười dù đôi mắt vẫn ướt, liên tục vỗ vào tay con bé lẩm nhẩm: "Về với nội là tốt rồi, con đi lâu quá."
Việt Chinh theo lời Ý Lan một hai gọi "nội ơi" và kể bà cụ nghe vài chuyện nhỏ nhặt, người bệnh tưởng chừng nay mai sẽ không còn gượng nỗi như bà lại tràn đầy sức sống nói chuyện cùng con bé. Hai bà cháu thủ thỉ gì đó vui vẻ cười khúc khích cả buổi.
Nhật Luân khoanh tay trước ngực đứng ở cửa mãi không dứt được ánh mắt của mình trên người Việt Chinh, cậu không biết cô bạn lớp bên có thể đóng kịch đạt như thế này hay vì nhỏ thương cảm bà cụ nên thật sự xem mình như cháu gái mà đối xử với bà. Cậu nghĩ, nụ cười sáng cả căn phòng kia không thể nào là giả được.
Ý Lan gọi đến lần thứ ba Nhật Luân vẫn chẳng có động tĩnh gì bèn lại gần huých cậu bạn một cái. Nhật Luân giật mình nhìn sang: "Sao thế?"
"Bạn mới sao ấy, hồn thả trên trời à?" Ý Lan chau mày cằn nhằn, "Mình bảo trông Việt Chinh và bà ổn quá, không ngờ lại suôn sẻ được như thế này."
"Ừ." Nhật Luân gật đầu, nhận ra mình đã ngẩn người quá lâu nên cậu lách người đi trước, không quên nhờ Ý Lan tối sang nhà ngủ với Việt Chinh.
"Biết rồi."
Sau bữa tối bà cụ uống thuốc và lưu luyến chúc Nhật Vy ngủ ngon cuối cùng Việt Chinh cũng được về lại chính mình, nhỏ tựa trên ban công nhà Nhật Luân thở dài mấy lượt, đưa tay xoa hai bên thái dương. Nhật Luân dẫn Ý Lan lên lầu vừa thấy cảnh này, cậu nói nhỏ:
"Cảm ơn bạn."
Việt Chinh chỉ cười.
"Căng thẳng lắm đúng không?" Ý Lan hỏi, ngoại hình của Việt Chinh có thể hao hao Nhật Vy nhưng tính cách hai người hoàn toàn trái ngược, Ý Lan có thể khẳng định ngày hôm nay Việt Chinh nói nhiều hơn số từ nhỏ nghe được từ đầu năm đến bây giờ.
Việt Chinh gật đầu đồng ý với Ý Lan:
"Ừ, thật ra mỗi lần gần bà cụ mình đều toát mồ hôi."
"Vậy thôi tranh thủ học bài tí rồi ngủ sớm."
Ý Lan kéo Việt Chinh vào căn phòng trống đã được chuẩn bị trước đó, hai đứa mỗi người một góc xem lại bài vở, thi thoảng trao đổi vài câu. Giải xong mớ bài tập Việt Chinh mới tò mò hỏi Ý Lan chuyện Nhật Vy.
"Con bé mất cũng mấy năm rồi." Ý Lan gấp lại cuốn sách, hồi tưởng lại những gì mình biết: "Ba em ấy mất sớm, bà cụ đưa mẹ và em ấy về sống cùng gia đình cho đỡ cực khổ. Bà cụ thương con bé lắm, em ấy cũng biết cách bám dính lấy bà. Nhưng mà do chồng ra đi đột ngột, nên mẹ con bé – thím Nhật Luân ấy, trở nên kì lạ và bắt đầu kiểm soát con bé. Nghe đâu là do chồng không nghe lời khuyên của mình nên mới mất sớm, nên Nhật Vy lớn hơn một chút mẹ con bé ép nó rất nhiều thứ, cứ khăng khăng là chỉ muốn tốt cho con, ép buộc đến mức em ấy tự rời bỏ cuộc sống của mình, rời bỏ bà cụ. Mẹ con bé cũng mất vì bệnh nặng sau sự ra đi của con gái. Sau chuyện này thì bà cụ cứ dằn vặt và tự trách bản thân mãi thôi, bảo là Nhật Vy bỏ đi vì ngày đó bị ép buộc này nọ nhiều bà không ngăn cản. Bà cụ già rồi, bệnh mãi thành ra tâm trí cũng không tỉnh táo, bà mãi không tin là con bé mất rồi, cứ bảo là con bé giận bà đên bỏ đi."
Việt Chinh nghẹn lời, nhỏ đã nghĩ đến nhiều lý do nhưng không ngờ mọi chuyện nghe tệ đến thế. Một cô nhóc lại lựa chọn cách bỏ tất cả để không muốn làm những gì mình không thích.
"Mình cũng thấy cách mẹ con bé ép nó như nào, nhiều khi mọi người hay bảo dại dột gì đó nhưng có lẽ ở thế giới khác sẽ hạnh phúc hơn." Ý Lan nói thêm.
Ý Lan vẫn miệt mài với bài vở vì tính cầu toàn muốn học đều tất cả các môn, còn Việt Chinh xong hết bài tập đã nằm trên giường trước bắt đầu nhắn tin với Trí. Thi thoảng Ý Lan để ý đến cô bạn hướng nội đang chìm trong tình yêu phía bên giường, nhỏ nhớ đến mấy lời bàn tán yêu sớm cũng bắt đầu thắc mắc.
"Hai người..."
Việt Chinh rời mắt khỏi điện thoại nhìn Ý Lan khó hiểu.
"Ý mình là... rất khó tin khi bạn là người yêu sớm, mình không có ý gì đâu, mình cũng khá cảm thán thôi."
Việt Chinh hơi ngượng nhưng cũng không né tránh vấn đề Ý Lan thắc mắc, "Mình cũng không biết giải thích thế nào, tự nhiên nó ập đến ấy, mình cũng không muốn tránh." Huống hồ Trí đã lặng lẽ nhìn Việt Chinh từ khi chưa hình thành tình cảm đặc biệt đến khi có những rung cảm đầu đời, điều này đủ để bất kì ai thấy cảm động.
"Tránh thế nào được." Ý Lan chậc lưỡi, "Liếc một cái đã thấy Đỗ Thành Trí thích bạn như thế nào." Với kinh nghiện xem phim và đọc truyện tình cảm, Ý Lan chắc nịch điều đó, và cũng với kinh nghiệm này nhỏ phát hiện Nhật Luân đã để ai đó vào trong tim mất rồi.
Việt Chinh trả lời tin nhắn Trí rằng mọi chuyện đều ổn, nhưng thần kinh của nhỏ căng như dây đàn cả một ngày dài. Việt Chinh than hơi lạ giường nên khó ngủ, dòng tin này nghiễm nhiên trở thành một câu làm nũng đối với Trí. Cậu tựa vào ghế đọc đi đọc lại mấy lần mới tìm cách dỗ dành.
"Mình hát cho bạn nghe nhé?"
Hai mắt Việt Chinh sáng rực, nhỏ bật người dậy tìm tai nghe cắm vào điện thoại, một chốc sau Trí gửi đến một tin nhắn thoại.
Meet me in the middle of the day
Let me hear you say everything's okay
Bring me southern kisses from your room
Meet me in the middle of the night
Let me hear you say everything's alright
Let me smell the moon in your perfume... (*)
(*)Romeo's Tune – Pajaro Sunrise
Giọng Trí trầm thấp mang một cỗ ấm áp truyền từ tai vào lòng Việt Chinh, nhỏ nhắm mắt chìm sâu vào thế giới ngọt ngào Trí tạo cho mình qua bản nhạc tình cảm. Việt Chinh vùi mặt vào gối cười tủm tỉm, nhỏ cứ bấm phát lại, phát lại, và phát lại đến cả trăm lần.
Ý Lan chống cằm liếc sang thế giới màu hồng của cô bạn không ngừng lắc đầu, thế giới của những người yêu đương đúng là... thật không thể hiểu nỗi.
"Đóng giả một người thân quen của người ta không phải là ý kiến hay đâu con. Nhỡ như đến lúc bị phát hiện thì như thế nào?"
Việt Chinh cũng đã hỏi như thế khi được nhờ đóng giả thành em gái Nhật Luân, và câu trả lời của cậu khiến nhỏ bắt đầu lung lay:
"Việt Chinh, tỉ lệ bà mình phát hiện bạn không phải là cháu gái bà là bao nhiêu đi chăng nữa, cả nhà mình vẫn mong bà có thể có một chút vui vẻ và thấy nhẹ lòng những ngày cuối cùng."
Việt Chinh nhớ lại chiều hôm nọ dù nói thế nào bà vẫn cứ đinh ninh mình là cháu gái của bà, vẻ mặt hạnh phúc và mong chờ cháu gái sẽ về ăn bữa cơm thật sự rất đáng thương và đau lòng.
"Không cần nói thêm gì đâu, mẹ không đồng ý."
Việt Chinh không dám ý kiến, chỉ đưa mắt ngó sang ba mình nãy giờ vẫn im lặng, ông chỉ kín đáo lắc đầu.
"Việt Chinh, mẹ đồng cảm với tình cảnh của bà cụ, nhưng bà cụ sống đến cuối đời cứ để mọi việc theo tự nhiên mà diễn ra. Một người già dù có lú lẫn vẫn có những lúc họ tỉnh táo và dùng đôi mắt ở trái tim nhìn lại cuộc đời mình, mà tình thân là thứ kết nối từ trái tim, làm sao bà cụ không nhận ra được. Gần trăm năm thăng trầm với số phận, mẹ không nghĩ đến lúc gần đất xa trời lừa dối bà cụ là cách hay."
Thấy mẹ đã dứt khoát như thế Việt Chinh cũng không nói gì thêm nữa, nhỏ cũng biết chuyện này không phải là chuyện nhỏ, mình không có quyền quyết định, huống hồ mẹ nói cũng không sai. Nhưng suốt bữa cơm Việt Chinh mãi rơi vào trạng thái trầm mặc, đôi mắt rơm rớm nước mắt mong chờ và vẻ mặt hạnh phúc của bà cụ cứ lẩn quẩn trong đầu khiến nhỏ thấy lòng mình không yên.
Thấy rõ con gái vẫn nghĩ về chuyện này, đợi khi vợ nghỉ trưa ông mới gọi con bé vào phòng làm việc của mình nói chuyện. Việt Chinh vừa bước vào phòng đã thấy ba nhìn mình cười cười, biểu hiện của sự nhìn thấu mọi chuyện qua đôi mắt.
"Mẹ thương con và lo cho con, mẹ hiểu con không giỏi hòa nhập với người ngoài, nói gì là cả một gia đình xa lạ."
"Con biết mà ạ."
"Nhưng trong lòng con muốn đúng không?"
Việt Chinh chỉ nhìn chân không nói.
"Nào, nếu không có ý kiến của mẹ thì con có muốn làm như thế không?"
"Một chút... vì con thấy thương bà cụ thôi, nhưng nếu mẹ không muốn thì con không làm đâu. Ba cũng nói mẹ vì thương con mà, con cũng biết mọi chuyện phức tạp hơn con nghĩ."
Ba Việt Chinh gật gù:
"Con lớn rồi, ba sẽ ủng hộ quyết định của con, đừng để sau này có suy nghĩ "nếu như ngày đó..." khi con gặp mặt bạn ở trường."
_____
Việt Chinh nhẹ nhàng đóng cửa chính, từ trong sân nhìn ra ngoài cổng đã thấy Trí đứng chờ mình với chiếc xe đạp. Việt Chinh đã quá quen thuộc với hình ảnh Đỗ Thành Trí cao thật cao lúc nào cũng diện áo sơ mi quần tây giản dị, cùng chiếc xe đạp lấp ló sau cánh cổng trắng được phủ bởi dàn hoa giấy chờ mình, nhưng nhỏ không bao giờ khống chế được nhịp tim đập nhanh và rung động. Dù là sớm bình minh chào nhau cùng đi học, hay là chiều hoàng hôn tạm biệt gặp lại sau, hình ảnh ấy đều đẹp một cách lạ thường, đẹp không bao giờ chán.
Việt Chinh hít một hơi kiềm lại đàn nai đang rộn ràng trong lòng mình, khẽ cười chạy ra cổng.
Một tay Trí giữ xe đạp, một tay đút vào túi quần, xuyên qua khe hở của chiếc cổng thấy Việt Chinh diện yếm jean, áo thun trắng, chân mang giày bata đang chạy về phía mình, cậu không nhịn được nghĩ trong đầu "bạn gái ai mà đáng yêu như thế" rồi bật cười.
Việt Chinh rạng rỡ mở cổng đứng cạnh Trí, đứa cao đứa thấp đối mặt nhau ngọt ngào như kẹo bông gòn. Việt Chinh đưa tay chạm vào chiếc mũi cao của Trí hỏi:
"Bạn chờ mình lâu chưa? Sao mũi bạn đẹp thế này nhỉ?"
Trí nắm cổ tay không cho Việt Chinh nghịch ngợm, cậu nhìn đồng hồ thành thật trả lời:
"Mười ba phút phút sáu giây."
Trước câu trả lời của Trí, Việt Chinh nheo mắt không hài lòng, nhỏ bắt bẻ: "Không phải trước câu hỏi này bạn trai sẽ trả lời bạn gái là "không lâu, chỉ mới đến thôi" à?"
Tai Trí chỉ tiếp thu mấy từ bạn trai, bạn gái, cậu vui vẻ hợp tác cho người trước mặt thoả mãn: "Ừ mình chờ không lâu, mình chỉ mới đến mà thôi."
Giọng nói mang tông trầm còn có ý dỗ dành làm hai má Việt Chinh đỏ ửng, nhỏ hắng giọng che đi vẻ ngại ngùng:
"Bạn đưa mình đi đâu thế?"
"Một chỗ rất xinh."
Trí dẫn Việt Chinh lên sân thượng một nhà thờ cách trung tâm khá xa, khi đôi chân vừa đặt lên nơi cao nhất, Việt Chinh cảm nhận được ngay mùi vị của bình yên và trong trẻo. Việt Chinh tựa người vào lan can hít một hơi thật sâu mới quay đầu hỏi người đang đứng cạnh mình:
"Sao bạn tìm được chỗ này thế?"
"Tình cờ biết thôi." Trí trả lời, "Lên kia ngồi không?" Trí chỉ tay về phía thành tường cao nhất.
"Cao quá..."
"Không sao đâu, làm sao mình để bạn ngã xuống được. Lên đi, thích hơn ở đây nhiều."
Việt Chinh được Trí cẩn thận đỡ lên thành tường cao nhất, hai chân nhỏ tiếp xúc với không khí và gió tạo cảm giác vừa sợ vừa thích thú. Thấy Việt Chinh đã ngồi ngay ngắn Trí cũng nhảy lên ngồi sát bên cạnh. Việt Chinh liếc nhìn hai cánh tay chạm nhau mà tủm tỉm cười. Khi đã quen với độ cao, Việt Chinh bắt đầu đung đưa đôi chân như chơi đùa với gió, thích thú ngắm nhiều thứ trở nên bé xíu từ phía xa. Nhỏ nhắm mắt cảm nhận từng cơn gió luồng qua mi mắt và tóc mai, lướt qua từng sợi tơ trên da thịt, có chăng tiếng gió thầm thì bên tai rủ rê mọi muộn phiền vẩn vơ đi xa mất. Việt Chinh thấy nhẹ nhõm đến thần kì, nhỏ cảm thán:
"Chỗ này thích thật!"
Trí nghiêng đầu nhìn khuôn mặt hứng gió tràn đầy sức sống mỉm cười trong vô thức, hoá ra cái gọi là nhìn người mình thích vui vẻ mình cũng vui vẻ là cảm giác này. Việt Chinh cảm nhận được ánh nhìn từ người bên cạnh, nhỏ cũng quay đầu đối mặt. Gió thổi làm tóc Trí rối tung, nhỏ đưa tay sửa nhưng chẳng làm lại mấy cơn gió tinh nghịch muốn đùa dai, Việt Chinh đành từ bỏ.
"Thoải mái chưa?"
Việt Chinh tìm chính mình sâu trong đáy mắt Trí, nhỏ cười thoải mái gật đầu.
"Sao bạn nghĩ mình không thoải mái chứ?"
"Mình biết người khác nói về chúng ta như thế nào mà, chính mình còn chẳng gạt được những lời nói đó thì bạn cũng không đủ mạnh mẽ xem như là chẳng có gì." Tuy bài đăng đã xoá nhưng làm sao ngăn được lời bàn tán xung quanh, cậu không tin Việt Chinh hoàn toàn không biết hay không để ý.
Việt Chinh thành thật thừa nhận: "Mình thật sự không quan tâm trong miệng người khác mình trở nên như thế nào, nói rằng không để ý là thật đấy nhưng đúng là rất buồn phiền. Cơ mà mình nghĩ từ từ sẽ phai dần thôi."
"Làm thế nào bạn có thể không để ý chứ?"
"Bạn Trí này, những con hạc giấy của bạn có trọng lượng hơn rất nhiều lần so với lời nói của những người mình không quen biết." Đôi mắt Việt Chinh ánh lên tia lém lỉnh.
Trí bật cười đưa tay xoa đầu Việt Chinh.
Hai đứa im lặng hưởng thụ cảm giác yên bình, bỗng trong đầu Việt Chinh lại nghĩ đến chuyện của Nhật Luân, nhỏ dè dặt hỏi Trí:
"Nếu như một người nhờ bạn đóng giả người thân của người ấy, mục đích là để an ủi nỗi đau mất người thân của người già trong gia đình họ thì bạn có đồng ý không?"
Vừa nghe xong đầu Trí đã nhảy số một số chuyện, cậu hỏi lại: "Bà của Nhật Luân à?"
Việt Chinh cũng không lấy làm ngạc nhiên khi Trí đoán được, nhỏ kể lại kế hoạch gia đình Nhật Luân muốn thực hiện để bà cụ được vui lòng.
"Ba mẹ bạn nói thế nào?"
"Mẹ không đồng ý, ba thì bảo mình cứ làm những gì mình muốn, vì ba sợ sau này sẽ hối hận."
Trí đưa mắt nhìn sang người ngồi cạnh, gió chiều thổi tung mái tóc đen nhánh, tóc rối làm khuôn mặt cậu đã nhớ như in suốt mấy năm liền lúc ẩn lúc hiện không rõ ràng.
Trí nghĩ mình hiểu được tâm lý của phụ huynh nhà Việt Chinh. Nhỏ có lòng thương cảm nhưng không đủ chín chắn để đối mặt với những thứ phức tạp hơn. Còn Việt Chinh thì chưa đủ quyết tâm để quyết định, cậu biết nhỏ nghiêng về phía nào nhiều hơn, chỉ là thiếu một chút tác động để thuyết phục bản thân.
"Sao mẹ bạn lại không đồng ý?"
"Mẹ bảo bà cụ lớn tuổi rồi nên mọi thứ cứ để tự nhiên, đừng lừa dối bà cụ vào những thời gian cuối cùng."
Trí gật gật đầu: "Mẹ bạn nói đúng, nhưng mà ấy, ở một góc khác một ý kiến khác cũng có thể suy nghĩ lại."
"Như thế nào?" Việt Chinh nghiêng đầu tò mò.
"Như thể, sống cả một đời người những tiếc nuối vào lúc cuối cùng được thực hiện cho dù là phương thức nào cũng là một việc nhân đức, tất nhiên là không liên quan đến những việc vi phạm pháp luật và trái đạo đức. Nếu được gặp lại đứa cháu ấy mà mọi đau khổ của bà cụ hoá thành số không thì rất xứng đáng. Cuộc sống cuối đời ngắn ngủi mà vui vẻ thì nên ưu tiên thôi, bà cụ đã dằn vặt cái gì đó quá lâu rồi."
Việt Chinh lặng thinh, mắt hướng về phía xa xăm nghĩ rất nhiều thứ. Nhỏ cũng cảm thấy như Trí, đôi mắt của bà cụ chịu đựng không biết bao nhiêu bể đau để đến cái tuổi gần đất xa trời, thời gian ngắn ngủi còn lại tại sao không để họ được cảm nhận sự ngọt ngào như họ mong muốn? Hay thậm chí không cần đến già mà bất kì lứa tuổi nào, khi con người lạc trong cuộc sống đầy khắc nghiệt, bị cuốn vào vòng xoáy đau thương, nếu có cơ hội khiến một ai đó vui vẻ thì cứ đưa tay ra giúp đỡ thôi.
Hoàng hôn rực rỡ góc trời Tây, tiếng chuông nhà thờ vừa vặn vang lên từng hồi. Cuối cùng Việt Chinh cũng thấy chẳng còn phân vân điều gì nữa, nhỏ quay sang nhìn Trí bằng ánh mắt cảm ơn: "Mình hiểu rồi."
Trí khẽ cười đáp lại, cậu đưa tay vén hộ mấy cọng tóc nghịch ngợm ra sau tai, cái chạm nhẹ và mùi hương thoang thoảng khiến Việt Chinh xao xuyến. Hoàng hôn nhuộm lên mái tóc ánh đồng, rải dải lấp lánh trên gò má Việt Chinh làm Trí nhìn đến ngẩn ngơ.
Việt Chinh ngẫm lại lời Trí thêm vài lần, nhỏ phát hiện Trí không khác gì một ông cụ non đã trải qua nhiều thăng trầm của cuộc sống, nhớ lại khoảng thời gian Trí giả vờ học không giỏi vì muốn chị gái trở về, nhỏ tò mò: "Thế... bạn và chị bạn bây giờ như nào? Sao bạn lại quyết định trở về đúng thực lực của mình thế?"
"Tình cảm chị em rất tốt."
Trí nhớ lại khoản thời gian mình gửi rất nhiều email đến chị gái, kể vài thứ xung quanh và khoe với chị những điểm số lẹt đẹt, mong chị sẽ trở về với mình. Phải mất một thời gian sau chị cậu mới trả lời, chị bảo khi ấy chưa ai dạy chị cách phân biệt vấn đề ở từng người, chị cứ như vậy mà gom cả Trí vào nỗi oán hận của mình, chị nhận mình sai rồi. Nhưng chị không muốn trở về vì ở Mỹ cũng rất tốt, chị tự do hơn, còn bảo Trí đừng giả vờ học đâu vào đâu nữa. Những hiểu lầm của hai chị em được hoá giải, nhưng Trí lại thích cái kiểu học nhàn rỗi không ganh đua này hơn nên cứ quyết định giữ như thế với lời hứa sẽ không để đầu óc bị lạc mất kiến thức. Đến năm cuối cấp hai chị cậu nghiêm túc dặn dò rằng cấp ba là cái nôi quyết định tương lai rất dài về sau, vì nó ảnh hưởng đến cả quá trình Đại Học nên muốn Trí nghiêm túc cho việc học. Trong quá trình âm thầm ôn thi vào trường cấp ba trọng điểm, cậu biết được Việt Chinh cũng có mục tiêu giống mình, cậu vẫn nhớ mình đã mong chờ một trang mới của bản thân có dấu chân của cả hai cùng nhau bước vào thế nào. Cũng còn nhớ mình vui biết bao khi biết cái thinh thích nảy nở vừa vặn đúng lúc cậu bắt đầu một hành trình ưu tú.
Việt Chinh để mặc tóc bay loạn xạ, nhỏ đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác, Trí nói: "Mình đã bảo là mình với bạn có duyên lắm mà."
Nắng tắt, gió trở nên lạnh hơn, sợ Việt Chinh bệnh nên Trí giục: "Về thôi." Cậu nhảy xuống trước, vươn tay để Việt Chinh nắm chặt rồi đón nhỏ xuống dưới an toàn. Việt Chinh sinh ra cảm giác lưu luyến nơi này, đi được vài bước lại nghoảnh đầu nhìn lại đường chân trời xa thẳm.
Trí nắm lấy tay Việt Chinh kéo nhẹ: "Việt Chinh, về thôi. Lần sau bọn mình lại đến."
"Nhất định nhé?"
Nhất định sẽ cùng nhau đến nơi này để mọi thứ được cuốn trôi đi.
Mãi đến khi dáng cả hai khuất xa, cái Tâm không biết đã ở đó từ lúc nào bước ra khỏi bức tường. Tâm thẩn thờ, ánh mắt trống rỗng nhìn về phía Chinh và Trí vừa mới ngồi, nó tiến lại gần tựa người vào lan can, cánh tay truyền đến cơn đau âm ỉ vì cái xô không thương tiếc của ba mình khi nó cần ông ấy kí tên vào bản kiểm điểm. Cái Tâm nhìn ánh đỏ cuối cùng chìm xuống khỏi phía trời xa, nghĩ lại nụ cười hạnh phúc của Việt Chinh nó bật cười, nụ cười méo mó mặn đắng.
Buổi chiều u tối, cái Tâm cũng chìm theo bóng tối ấy không thể ngoi dậy được.
***
Sau bữa tối, Việt Chinh mon men đến phòng làm việc của ba, nhỏ chắp hai tay sau lưng, chân vẽ qua lại mấy đường trên sàn nhà nói mình muốn giúp bà cụ vui vẻ những ngày ngắn ngủi.
"Sao lại thay đổi chỉ sau một buổi chiều thế rồi?" Ông bận chỉnh lại vật đang điêu khắc trong tay, không ngẩng đầu nhìn con gái.
Việt Chinh nói lại những gì mình nghĩ và những lời của Trí lúc chiều, sau đó thấp thỏm chờ ba nói lên ý kiến.
"Ba đã nói với con lúc trưa rồi, con nghĩ thế thì cứ thế thôi. Việt Chinh, ba lúc nào cũng vui khi con dùng trái tim mình cảm nhận cuộc sống quanh con."
"Nhưng mà mẹ..." Mục đích nhỏ đến đây là muốn lôi kéo đồng minh chứ không phải để nghe ba khen ngợi và cổ vũ.
"Mẹ con à?" Ba Việt Chinh đưa đôi mắt đầy hứng thú về phía cửa phòng.
Việt Chinh theo ánh mắt ba mình nhìn ra cửa, ngay lập tức nhỏ đứng thẳng người, hoảng hồn nuốt một ngụm nước bọt.
Mẹ đứng ở cửa từ bao giờ rồi?!
"Mẹ đã nghe rồi, cũng không phải mất công kể lại cho nhau nữa." Ông nhìn vợ mình cười nói. "Con gái lớn rồi, em phải để con làm những điều mà con thấy xứng đáng được thực hiện."
"Mẹ..." Việt Chinh chạy lại ôm chặt tay bà, mặt nũng nịu xin xỏ.
Bà nhìn vào đôi mắt trong veo của con gái, lại nhìn vào đôi mắt của người đàn ông bà say đắm ngày xưa, bà biết nói gì với những đôi mắt nhìn cuộc đời luôn thiện lương như thế này đây.
"Nói bạn con cho mẹ nói chuyện với người lớn, nếu mẹ thấy gia đình đó không ổn mẹ sẽ không đồng ý đâu."
Nhật Luân nhận được tin nhắn từ Việt Chinh đã kích động đứng bật dậy đến nỗi chiếc ghế ngã lăn ra sàn, cậu nhanh chóng tìm ba mẹ mình để nói chuyện.
Vài ngày sau ba mẹ Nhật Luân đến tận nhà Việt Chinh để nói chuyện và cảm ơn gia đình đã thấu hiểu, giúp đỡ bà cụ. Hiện tại bà cụ rất yếu, nửa đêm hay tỉnh giấc khóc thương muốn gặp Nhật Vy nên ba mẹ Nhật Luân mong Việt Chinh có thể ở lại mấy đêm đến khi bà cụ tỉnh táo và khoẻ hơn một chút, sau đó sẽ cố gắng dàn xếp mọi chuyện hợp lý để không ảnh hưởng đến thời gian của Việt Chinh. Mẹ Nhật Luân cảm thấy nhà mình có mỗi thằng con trai, để Việt Chinh ở chung với nhà mình con bé sẽ ngại nên có ngỏ ý tối Ý Lan sẽ sang ngủ cùng, dù sao Ý Lan cũng là bạn cùng lớp của con bé. Nghe vậy mẹ Việt Chinh cũng yên lòng phần nào.
Cứ thế Việt Chinh trở thành cháu gái bà cụ, nghiễm nhiên thành "em gái" của Nhật Luân.
"Em gái bạn ấy có thói quen gì đặc biệt không?"
"Nhật Vy không có thói quen nào kì lạ hay đặc biệt cả, con bé quấn bà cụ thôi, cứ luôn miệng gọi "nội ơi" và kể nhiều thứ quanh quanh, chẳng hạn như trên trường có gì vui, trên đường đi học thấy cái lạ." Ý Lan đi sát bên Việt Chinh giải thích.
Hôm qua mẹ Nhật Luân sang nhà nhờ nhỏ ở với Việt Chinh vài hôm, lúc rảnh thì sang nhà chơi như hồi trước từng thân với Nhật Vy để vở kịch này chân thật hơn một chút. Trước đó Ý Lan còn nghĩ chuyện đóng kịch này không thể nào ổn thoả nhưng không ngờ lại nhanh chóng được như thế, nhỏ cũng lấy làm vui mà đồng ý.
Nhật Luân đã chờ cửa chính, thấy hai cô bạn ríu rít đằng sau mới gọi:
"Vào nhà thôi."
Cậu nhìn sang Việt Chinh đang căng thẳng siết chặt quai balo, gọi thêm một lần nữa: "Vào nhà đi, Nhật Vy."
Bà cụ thật sự tỉnh táo hơn khi thấy Việt Chinh xuất hiện bên giường, bà đưa đôi tay gầy nhom đầy vết đồi mồi vuốt ve khuôn mặt, mái tóc con bé rồi để nước mắt chảy thành dòng, lần này bà khóc vì hạnh phúc. Mắt Việt Chinh cũng đỏ hoe vì xúc động theo bà cụ, nhỏ cười ôm lấy cánh tay bà gọi: "Nội ơi."
Bà cụ bật cười dù đôi mắt vẫn ướt, liên tục vỗ vào tay con bé lẩm nhẩm: "Về với nội là tốt rồi, con đi lâu quá."
Việt Chinh theo lời Ý Lan một hai gọi "nội ơi" và kể bà cụ nghe vài chuyện nhỏ nhặt, người bệnh tưởng chừng nay mai sẽ không còn gượng nỗi như bà lại tràn đầy sức sống nói chuyện cùng con bé. Hai bà cháu thủ thỉ gì đó vui vẻ cười khúc khích cả buổi.
Nhật Luân khoanh tay trước ngực đứng ở cửa mãi không dứt được ánh mắt của mình trên người Việt Chinh, cậu không biết cô bạn lớp bên có thể đóng kịch đạt như thế này hay vì nhỏ thương cảm bà cụ nên thật sự xem mình như cháu gái mà đối xử với bà. Cậu nghĩ, nụ cười sáng cả căn phòng kia không thể nào là giả được.
Ý Lan gọi đến lần thứ ba Nhật Luân vẫn chẳng có động tĩnh gì bèn lại gần huých cậu bạn một cái. Nhật Luân giật mình nhìn sang: "Sao thế?"
"Bạn mới sao ấy, hồn thả trên trời à?" Ý Lan chau mày cằn nhằn, "Mình bảo trông Việt Chinh và bà ổn quá, không ngờ lại suôn sẻ được như thế này."
"Ừ." Nhật Luân gật đầu, nhận ra mình đã ngẩn người quá lâu nên cậu lách người đi trước, không quên nhờ Ý Lan tối sang nhà ngủ với Việt Chinh.
"Biết rồi."
Sau bữa tối bà cụ uống thuốc và lưu luyến chúc Nhật Vy ngủ ngon cuối cùng Việt Chinh cũng được về lại chính mình, nhỏ tựa trên ban công nhà Nhật Luân thở dài mấy lượt, đưa tay xoa hai bên thái dương. Nhật Luân dẫn Ý Lan lên lầu vừa thấy cảnh này, cậu nói nhỏ:
"Cảm ơn bạn."
Việt Chinh chỉ cười.
"Căng thẳng lắm đúng không?" Ý Lan hỏi, ngoại hình của Việt Chinh có thể hao hao Nhật Vy nhưng tính cách hai người hoàn toàn trái ngược, Ý Lan có thể khẳng định ngày hôm nay Việt Chinh nói nhiều hơn số từ nhỏ nghe được từ đầu năm đến bây giờ.
Việt Chinh gật đầu đồng ý với Ý Lan:
"Ừ, thật ra mỗi lần gần bà cụ mình đều toát mồ hôi."
"Vậy thôi tranh thủ học bài tí rồi ngủ sớm."
Ý Lan kéo Việt Chinh vào căn phòng trống đã được chuẩn bị trước đó, hai đứa mỗi người một góc xem lại bài vở, thi thoảng trao đổi vài câu. Giải xong mớ bài tập Việt Chinh mới tò mò hỏi Ý Lan chuyện Nhật Vy.
"Con bé mất cũng mấy năm rồi." Ý Lan gấp lại cuốn sách, hồi tưởng lại những gì mình biết: "Ba em ấy mất sớm, bà cụ đưa mẹ và em ấy về sống cùng gia đình cho đỡ cực khổ. Bà cụ thương con bé lắm, em ấy cũng biết cách bám dính lấy bà. Nhưng mà do chồng ra đi đột ngột, nên mẹ con bé – thím Nhật Luân ấy, trở nên kì lạ và bắt đầu kiểm soát con bé. Nghe đâu là do chồng không nghe lời khuyên của mình nên mới mất sớm, nên Nhật Vy lớn hơn một chút mẹ con bé ép nó rất nhiều thứ, cứ khăng khăng là chỉ muốn tốt cho con, ép buộc đến mức em ấy tự rời bỏ cuộc sống của mình, rời bỏ bà cụ. Mẹ con bé cũng mất vì bệnh nặng sau sự ra đi của con gái. Sau chuyện này thì bà cụ cứ dằn vặt và tự trách bản thân mãi thôi, bảo là Nhật Vy bỏ đi vì ngày đó bị ép buộc này nọ nhiều bà không ngăn cản. Bà cụ già rồi, bệnh mãi thành ra tâm trí cũng không tỉnh táo, bà mãi không tin là con bé mất rồi, cứ bảo là con bé giận bà đên bỏ đi."
Việt Chinh nghẹn lời, nhỏ đã nghĩ đến nhiều lý do nhưng không ngờ mọi chuyện nghe tệ đến thế. Một cô nhóc lại lựa chọn cách bỏ tất cả để không muốn làm những gì mình không thích.
"Mình cũng thấy cách mẹ con bé ép nó như nào, nhiều khi mọi người hay bảo dại dột gì đó nhưng có lẽ ở thế giới khác sẽ hạnh phúc hơn." Ý Lan nói thêm.
Ý Lan vẫn miệt mài với bài vở vì tính cầu toàn muốn học đều tất cả các môn, còn Việt Chinh xong hết bài tập đã nằm trên giường trước bắt đầu nhắn tin với Trí. Thi thoảng Ý Lan để ý đến cô bạn hướng nội đang chìm trong tình yêu phía bên giường, nhỏ nhớ đến mấy lời bàn tán yêu sớm cũng bắt đầu thắc mắc.
"Hai người..."
Việt Chinh rời mắt khỏi điện thoại nhìn Ý Lan khó hiểu.
"Ý mình là... rất khó tin khi bạn là người yêu sớm, mình không có ý gì đâu, mình cũng khá cảm thán thôi."
Việt Chinh hơi ngượng nhưng cũng không né tránh vấn đề Ý Lan thắc mắc, "Mình cũng không biết giải thích thế nào, tự nhiên nó ập đến ấy, mình cũng không muốn tránh." Huống hồ Trí đã lặng lẽ nhìn Việt Chinh từ khi chưa hình thành tình cảm đặc biệt đến khi có những rung cảm đầu đời, điều này đủ để bất kì ai thấy cảm động.
"Tránh thế nào được." Ý Lan chậc lưỡi, "Liếc một cái đã thấy Đỗ Thành Trí thích bạn như thế nào." Với kinh nghiện xem phim và đọc truyện tình cảm, Ý Lan chắc nịch điều đó, và cũng với kinh nghiệm này nhỏ phát hiện Nhật Luân đã để ai đó vào trong tim mất rồi.
Việt Chinh trả lời tin nhắn Trí rằng mọi chuyện đều ổn, nhưng thần kinh của nhỏ căng như dây đàn cả một ngày dài. Việt Chinh than hơi lạ giường nên khó ngủ, dòng tin này nghiễm nhiên trở thành một câu làm nũng đối với Trí. Cậu tựa vào ghế đọc đi đọc lại mấy lần mới tìm cách dỗ dành.
"Mình hát cho bạn nghe nhé?"
Hai mắt Việt Chinh sáng rực, nhỏ bật người dậy tìm tai nghe cắm vào điện thoại, một chốc sau Trí gửi đến một tin nhắn thoại.
Meet me in the middle of the day
Let me hear you say everything's okay
Bring me southern kisses from your room
Meet me in the middle of the night
Let me hear you say everything's alright
Let me smell the moon in your perfume... (*)
(*)Romeo's Tune – Pajaro Sunrise
Giọng Trí trầm thấp mang một cỗ ấm áp truyền từ tai vào lòng Việt Chinh, nhỏ nhắm mắt chìm sâu vào thế giới ngọt ngào Trí tạo cho mình qua bản nhạc tình cảm. Việt Chinh vùi mặt vào gối cười tủm tỉm, nhỏ cứ bấm phát lại, phát lại, và phát lại đến cả trăm lần.
Ý Lan chống cằm liếc sang thế giới màu hồng của cô bạn không ngừng lắc đầu, thế giới của những người yêu đương đúng là... thật không thể hiểu nỗi.