Chương 9: Mụn Thanh Xuân
Cái nắng đầu tháng Mười chẳng còn gay gắt, tuy không tình nguyện nhưng sau bữa trưa 10A1 và 10A2 vẫn phải lên trường cùng nhau hợp tác theo lệnh của giáo viên chủ nhiệm. Mấy đứa chỉ biết than trời tại sao ghét của nào lại trao của nấy rồi ngậm ngùi tập họp để bàn tính chuyện cho kì hội thao. Đám trẻ ngồi nhổm nhổm dưới gốc phượng in bóng râm xanh rì chẳng mấy kiên nhẫn nghe Nhật Luân và Ý Lan lên kế hoạch gì gì đó, mãi một lúc sau mới quyết định Nhật Luân sẽ chịu trách nhiệm bên đội bóng chuyền, còn Ý lan lo chuyện đội nhảy cổ vũ.
Đội thể thao không cần nhiều người, Nhật Luân hỏi ý kiến mấy bạn nam và chọn ra mười mấy người cho cả chơi chính lẫn dự bị. Nhìn Nhật Luân chững chạc, nghiêm túc, có tài lãnh đạo lại còn đẹp trai, còn có Đỗ Thành Trí nhan sắc cũng chẳng kém gì được chọn vào đội hình chính vì chiều cao ấn tượng và am hiểu luật chơi, đám con gái A1 không khỏi thở dài khi thấy mấy thằng lớp mình loi nhoi đùa giỡn những điều vô tri mà thằng nào cũng ngô ngố khó nói thành lời.
Đúng là có so sánh sẽ có đau thương, con trai lớp mình chẳng bao giờ được như con trai lớp người ta.
Việt Chinh ôm đầu gối nghe các bạn than phiền đám con trai chỉ biết lắc đầu cười, so với Trí hay Luân thì con trai A1 không nổi bật được như thế, nhưng rõ ràng thằng nào cũng rất đáng yêu và có trách nhiệm, chưa kể với cái tính hung dữ của đám con gái A1 chắc chỉ có bọn con trai này chịu và chiều được thôi.
Suốt cuộc trò chuyện của đám con gái Việt Chinh loáng thoáng nghe tên Trí đến mấy lần, mỗi lần như thế nhỏ đều vô thức đưa mắt tìm cái dáng cao ngất quen thuộc đứng ở đâu đó quanh mình, đến khi chạm phải ánh mắt Trí nhỏ mới vờ như không thấy quay mặt đi. Trí cũng chẳng vạch trần trò giả vờ không quen của Việt Chinh, theo dõi cảnh cứ thi thoảng cô bạn lại nhìn quanh để tìm mình trong lòng cậu như có pháo hoa nổ tung trên nền trời, rạo rực, phấn khởi, và vui vẻ.
Nhật Luân tính xong chuyện đội bóng chuyền Ý Lan cũng đã lên kế hoạch cho đội cổ vũ, lớp trưởng gọi mọi người lại xem một video nhảy cổ động phù hợp với không khí hội thao và muốn dựa vào ý tưởng này để thực hiện. Lúc Ý Lan chốt đội hình Việt Chinh lại bất ngờ từ chối không tham gia. Nhỏ đã xem qua video, cũng ước tính sự đồng đều về ngoại hình của các bạn cả hai lớp, nhỏ phát hiện mình hơi lạc quẻ. Việt Chinh bước vào tuổi 16 tự nhiên có thêm sự nhạy cảm về ngoại hình của chính mình và của mọi người xung quanh, nhỏ thấy tự ti và kì cục nếu mình làm một đội hình hoàn hảo có lỗ hổng.
"Sao thế?" Ý Lan ngạc nhiên hỏi.
"Bạn biết mà, mình hơi sợ đám đông, tới ngày biểu diễn phải đứng trước toàn trường mình sẽ quên sạch mọi thứ đấy." Việt Chinh giải thích.
Ý Lan bặm môi nhìn Việt Chinh đăm chiêu, lớp phó hướng nội không thích đám đông ai cũng biết, nhưng hoạt động chung này mà không có Việt Chinh lại thấy thiếu thiếu.
"Bạn cứ tham gia đi, đứng chung một tập thể sẽ không sợ như bạn nghĩ đâu."
Việt Chinh vẫn lắc đầu xin lỗi từ chối, "Mình sẽ cùng các bạn nam khác lo chuyện làm đạo cụ, như vậy cũng đỡ một phần cho bạn mà."
Ý Lan đành thôi chuyện thuyết phục Việt Chinh, lý do cá nhân này nhỏ cũng không dám nói quá nhiều.
***
Khối 10 bắt đầu có các tiết học nghề vào buổi chiều, Việt Chinh chọn ở lại trường qua trưa vì không có sức đạp đi đạp về mấy vòng trong ngày. Trí là một thằng sức dài vai rộng, mấy vòng xe từ trường về nhà, từ nhà lên trường chẳng mệt mỏi gì là bao nhưng cậu vẫn theo Việt Chinh ở lại trường với lý do tương tự.
Sau khi dọn dẹp bữa trưa trên bàn Việt Chinh và Trí im lặng nhìn ra sân trường đầy nắng thẩn thơ. Chẳng ai muốn lên tiếng phá vỡ sự im lặng yên bình này. Mấy cơn gió lùa qua khung cửa thổi nhẹ mái tóc bay bay, mang cả mùi hương dịu nhẹ quanh quẩn cánh mũi. Việt Chinh cảm nhận một mùi thơm quanh mình, nhỏ hơi nghiêng đầu nhìn Trí.
Thi thoảng Việt Chinh cảm thấy hơi ngẩn ngơ khi nhìn thấy Trí, cảm giác này rất khó hiểu, cũng khó diễn tả thành lời. Nhiều lúc thấy Trí vẫn là Trí của mọi ngày, nhưng nhiều lúc lại thấy có gì đó mới lạ khẽ chớm nở trong một vài khoảnh khắc đôi mắt hai đứa chạm nhau.
Việt Chinh đã mơ hồ như thế.
"Bạn không sao chứ?" Thấy đôi mắt quá mơ hồ của Việt Chinh cậu nghĩ rằng cô bạn bị lạc vào những gì đã xảy ra, "Lại nghĩ về chuyện cũ à?"
Việt Chinh lắc đầu: "Mình nghĩ đến chuyện quên tắt đèn của lớp bạn và bảo vệ không thấy ấy."
Trí nhăn mày hỏi lại: "Như thế nào cơ?"
"Lúc bạn gọi cho mình vào tối hôm đó mình đã khóc rất nhiều mà, ngay cổng trường ấy, thời điểm đó bảo vệ ở đâu? Có thể là trùng hợp ngay lúc ông ấy đi đâu đó nhưng nếu quay lại sẽ phải thấy đèn lớp bạn sáng, đúng không? Hoặc là ông ấy tha cho lớp bạn, nhưng vì lý do gì để chỉ ưu ái mỗi làm bạn khi các lớp khác đều bị phê bình rất nặng? Mình cảm thấy hơi cấn một chút và... sự trùng hợp này cứ khiến mình cảm thấy..."
"Cảm thấy bảo vệ có liên quan đến chuyện bạn bị bắt lại?" Trí tiếp lời.
Việt Chinh không chắc chắn trả lời, "Không rõ nữa, mình chưa bao giờ gặp bảo vệ trực ca đêm của trường, cũng không thấy rõ được gã đã tóm mình hôm ấy, mình chỉ cảm thấy sự vắng mặt trùng hợp thì nghĩ hơi nhiều mà thôi, cũng không hiểu tại sao mình cứ đặt câu hỏi cho vấn đề này nữa."
Trí gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cậu nghĩ lại lời Việt Chinh nói thấy cũng có lý nhưng mọi chuyện lại chẳng có gì để liên hệ lại được với nhau, sự trùng hợp đó dường như chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
Gió lại thổi nhè nhẹ luồn vào từng ngóc ngách trong phòng học, lướt qua bờ vai, hàng mi, mái tóc của hai đứa trẻ, khiến những sợ hãi và lo lắng trong lòng cả hai tan đi không dấu vết. Việt Chinh cảm thấy hơi buồn ngủ, hai mí mắt của nhỏ gần như dính lại với nhau nhưng vẫn bướng bỉnh cố gắng mở to nhìn người ngồi trước mặt mình.
"Mình quên hỏi bạn nữa, mặt bạn sao cứ thấy sưng sưng, lại có vết đỏ." Việt Chinh cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đưa tay chỉ vào khuôn mặt ưa nhìn đầy dấu đo đỏ của Trí.
Cả người Trí hơi cứng đơ, cái đụng chạm nhẹ tênh mang chút nóng từ ngón tay vào da mặt khiến tim cậu đập rộn ràng. Cậu hắng giọng điều chỉnh lại hơi thở rồi cười gượng giải thích:
"Mình nặn mụn, thi thoảng thức khuya nên lại nổi lên vài cái."
Mụn? Việt Chinh theo phản xạ sờ khắp mặt mình.
"Hình như mình cũng có này, đúng là thức khuya vài hôm mặt mũi trông sợ thật."
"Nào có, đây gọi là vẻ đẹp khi cống hiến cho tri thức.".
Việt Chinh bật cười trước lời động viên rất hợp lý của Trí.
Có lẽ những cơn gió nhè nhẹ cứ lướt qua hàng mi khiến cậu cũng muốn chợp mắt, Trí nghiêng đầu gối lên cuốn sách. Lúc cậu chỉnh tư thế cho thoải mái người gối đầu ngược chiều với cậu đã ngủ mất rồi. Trí nâng môi tạo nụ cười dịu dàng nhất, ánh mắt cậu say sưa nhìn khuôn mặt đang say ngủ người con gái trước mặt. Cậu đưa tay nhẹ thật nhẹ chạm vào những nốt mụn không rõ trên khuôn mặt tròn tròn của Việt Chinh cười khe khẽ, cậu thấy Việt Chinh vẫn rất xinh dù thế nào đi chăng nữa.
Đội thể thao không cần nhiều người, Nhật Luân hỏi ý kiến mấy bạn nam và chọn ra mười mấy người cho cả chơi chính lẫn dự bị. Nhìn Nhật Luân chững chạc, nghiêm túc, có tài lãnh đạo lại còn đẹp trai, còn có Đỗ Thành Trí nhan sắc cũng chẳng kém gì được chọn vào đội hình chính vì chiều cao ấn tượng và am hiểu luật chơi, đám con gái A1 không khỏi thở dài khi thấy mấy thằng lớp mình loi nhoi đùa giỡn những điều vô tri mà thằng nào cũng ngô ngố khó nói thành lời.
Đúng là có so sánh sẽ có đau thương, con trai lớp mình chẳng bao giờ được như con trai lớp người ta.
Việt Chinh ôm đầu gối nghe các bạn than phiền đám con trai chỉ biết lắc đầu cười, so với Trí hay Luân thì con trai A1 không nổi bật được như thế, nhưng rõ ràng thằng nào cũng rất đáng yêu và có trách nhiệm, chưa kể với cái tính hung dữ của đám con gái A1 chắc chỉ có bọn con trai này chịu và chiều được thôi.
Suốt cuộc trò chuyện của đám con gái Việt Chinh loáng thoáng nghe tên Trí đến mấy lần, mỗi lần như thế nhỏ đều vô thức đưa mắt tìm cái dáng cao ngất quen thuộc đứng ở đâu đó quanh mình, đến khi chạm phải ánh mắt Trí nhỏ mới vờ như không thấy quay mặt đi. Trí cũng chẳng vạch trần trò giả vờ không quen của Việt Chinh, theo dõi cảnh cứ thi thoảng cô bạn lại nhìn quanh để tìm mình trong lòng cậu như có pháo hoa nổ tung trên nền trời, rạo rực, phấn khởi, và vui vẻ.
Nhật Luân tính xong chuyện đội bóng chuyền Ý Lan cũng đã lên kế hoạch cho đội cổ vũ, lớp trưởng gọi mọi người lại xem một video nhảy cổ động phù hợp với không khí hội thao và muốn dựa vào ý tưởng này để thực hiện. Lúc Ý Lan chốt đội hình Việt Chinh lại bất ngờ từ chối không tham gia. Nhỏ đã xem qua video, cũng ước tính sự đồng đều về ngoại hình của các bạn cả hai lớp, nhỏ phát hiện mình hơi lạc quẻ. Việt Chinh bước vào tuổi 16 tự nhiên có thêm sự nhạy cảm về ngoại hình của chính mình và của mọi người xung quanh, nhỏ thấy tự ti và kì cục nếu mình làm một đội hình hoàn hảo có lỗ hổng.
"Sao thế?" Ý Lan ngạc nhiên hỏi.
"Bạn biết mà, mình hơi sợ đám đông, tới ngày biểu diễn phải đứng trước toàn trường mình sẽ quên sạch mọi thứ đấy." Việt Chinh giải thích.
Ý Lan bặm môi nhìn Việt Chinh đăm chiêu, lớp phó hướng nội không thích đám đông ai cũng biết, nhưng hoạt động chung này mà không có Việt Chinh lại thấy thiếu thiếu.
"Bạn cứ tham gia đi, đứng chung một tập thể sẽ không sợ như bạn nghĩ đâu."
Việt Chinh vẫn lắc đầu xin lỗi từ chối, "Mình sẽ cùng các bạn nam khác lo chuyện làm đạo cụ, như vậy cũng đỡ một phần cho bạn mà."
Ý Lan đành thôi chuyện thuyết phục Việt Chinh, lý do cá nhân này nhỏ cũng không dám nói quá nhiều.
***
Khối 10 bắt đầu có các tiết học nghề vào buổi chiều, Việt Chinh chọn ở lại trường qua trưa vì không có sức đạp đi đạp về mấy vòng trong ngày. Trí là một thằng sức dài vai rộng, mấy vòng xe từ trường về nhà, từ nhà lên trường chẳng mệt mỏi gì là bao nhưng cậu vẫn theo Việt Chinh ở lại trường với lý do tương tự.
Sau khi dọn dẹp bữa trưa trên bàn Việt Chinh và Trí im lặng nhìn ra sân trường đầy nắng thẩn thơ. Chẳng ai muốn lên tiếng phá vỡ sự im lặng yên bình này. Mấy cơn gió lùa qua khung cửa thổi nhẹ mái tóc bay bay, mang cả mùi hương dịu nhẹ quanh quẩn cánh mũi. Việt Chinh cảm nhận một mùi thơm quanh mình, nhỏ hơi nghiêng đầu nhìn Trí.
Thi thoảng Việt Chinh cảm thấy hơi ngẩn ngơ khi nhìn thấy Trí, cảm giác này rất khó hiểu, cũng khó diễn tả thành lời. Nhiều lúc thấy Trí vẫn là Trí của mọi ngày, nhưng nhiều lúc lại thấy có gì đó mới lạ khẽ chớm nở trong một vài khoảnh khắc đôi mắt hai đứa chạm nhau.
Việt Chinh đã mơ hồ như thế.
"Bạn không sao chứ?" Thấy đôi mắt quá mơ hồ của Việt Chinh cậu nghĩ rằng cô bạn bị lạc vào những gì đã xảy ra, "Lại nghĩ về chuyện cũ à?"
Việt Chinh lắc đầu: "Mình nghĩ đến chuyện quên tắt đèn của lớp bạn và bảo vệ không thấy ấy."
Trí nhăn mày hỏi lại: "Như thế nào cơ?"
"Lúc bạn gọi cho mình vào tối hôm đó mình đã khóc rất nhiều mà, ngay cổng trường ấy, thời điểm đó bảo vệ ở đâu? Có thể là trùng hợp ngay lúc ông ấy đi đâu đó nhưng nếu quay lại sẽ phải thấy đèn lớp bạn sáng, đúng không? Hoặc là ông ấy tha cho lớp bạn, nhưng vì lý do gì để chỉ ưu ái mỗi làm bạn khi các lớp khác đều bị phê bình rất nặng? Mình cảm thấy hơi cấn một chút và... sự trùng hợp này cứ khiến mình cảm thấy..."
"Cảm thấy bảo vệ có liên quan đến chuyện bạn bị bắt lại?" Trí tiếp lời.
Việt Chinh không chắc chắn trả lời, "Không rõ nữa, mình chưa bao giờ gặp bảo vệ trực ca đêm của trường, cũng không thấy rõ được gã đã tóm mình hôm ấy, mình chỉ cảm thấy sự vắng mặt trùng hợp thì nghĩ hơi nhiều mà thôi, cũng không hiểu tại sao mình cứ đặt câu hỏi cho vấn đề này nữa."
Trí gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, cậu nghĩ lại lời Việt Chinh nói thấy cũng có lý nhưng mọi chuyện lại chẳng có gì để liên hệ lại được với nhau, sự trùng hợp đó dường như chỉ là sự trùng hợp mà thôi.
Gió lại thổi nhè nhẹ luồn vào từng ngóc ngách trong phòng học, lướt qua bờ vai, hàng mi, mái tóc của hai đứa trẻ, khiến những sợ hãi và lo lắng trong lòng cả hai tan đi không dấu vết. Việt Chinh cảm thấy hơi buồn ngủ, hai mí mắt của nhỏ gần như dính lại với nhau nhưng vẫn bướng bỉnh cố gắng mở to nhìn người ngồi trước mặt mình.
"Mình quên hỏi bạn nữa, mặt bạn sao cứ thấy sưng sưng, lại có vết đỏ." Việt Chinh cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, đưa tay chỉ vào khuôn mặt ưa nhìn đầy dấu đo đỏ của Trí.
Cả người Trí hơi cứng đơ, cái đụng chạm nhẹ tênh mang chút nóng từ ngón tay vào da mặt khiến tim cậu đập rộn ràng. Cậu hắng giọng điều chỉnh lại hơi thở rồi cười gượng giải thích:
"Mình nặn mụn, thi thoảng thức khuya nên lại nổi lên vài cái."
Mụn? Việt Chinh theo phản xạ sờ khắp mặt mình.
"Hình như mình cũng có này, đúng là thức khuya vài hôm mặt mũi trông sợ thật."
"Nào có, đây gọi là vẻ đẹp khi cống hiến cho tri thức.".
Việt Chinh bật cười trước lời động viên rất hợp lý của Trí.
Có lẽ những cơn gió nhè nhẹ cứ lướt qua hàng mi khiến cậu cũng muốn chợp mắt, Trí nghiêng đầu gối lên cuốn sách. Lúc cậu chỉnh tư thế cho thoải mái người gối đầu ngược chiều với cậu đã ngủ mất rồi. Trí nâng môi tạo nụ cười dịu dàng nhất, ánh mắt cậu say sưa nhìn khuôn mặt đang say ngủ người con gái trước mặt. Cậu đưa tay nhẹ thật nhẹ chạm vào những nốt mụn không rõ trên khuôn mặt tròn tròn của Việt Chinh cười khe khẽ, cậu thấy Việt Chinh vẫn rất xinh dù thế nào đi chăng nữa.