Chương : 30
Xe dù chạy nhanh cũng sẽ có lúc dừng lại, nước mắt dù rơi nhiều cũng có lúc cạn khô, tình yêu dù sâu đậm cũng có lúc sứt mẻ, duy chỉ có quá khứ dù đau buồn hay hạnh phúc vĩnh viễn không bao giờ thay đổi. Nếu như được lựa chọn lần nữa, cô vẫn chọn yêu anh, bởi dù không thể viết trọn hai từ hạnh phúc thì ít ra giữa dòng xoáy cay nghiệt của số phận, vẫn có một thứ để quay đầu.
Con người ta luôn cho rằng, thời gian là liệu pháp tốt nhất để quên nhưng họ chưa hề biết, kí ức chỉ có thể xếp lại không thể nào xóa bỏ. Cũng giống như Cao Quỳnh Phương, bảy năm cô đã cố sống mà không có Lâm Khải Phong, cô cũng viễn tưởng cho rằng tất cả đã kết thúc, nhưng Lâm Khải Phong chính là một sợi dây vô hình, càng đến gần càng siết chặt, hằn lên trên cơ thể Cao Quỳnh Phương những vết thương không bao giờ lành. Nhưng con đường này là do chính cô chọn, dẫu đau đớn cô cũng phải đi đến đích cuối cùng, vì thế buông tay anh là điều tất yếu.
Hơn ba giờ sáng, Cao Quỳnh Phương mới ra khỏi phòng phẫu thuật, chân tay mỏi đến rã rời. Nhưng vừa chợp mắt không bao lâu, Cao Quỳnh Phương lại bị cô y tá gọi, nhiệm vụ của bác sĩ là giành giựt thời gian sinh tồn cho bệnh nhân, vì thế dù mệt đến cỡ nào, Cao Quỳnh Phương cũng không được phép chần chừ. Bận rộn đến giờ giao ca, Cao Quỳnh Phương cuối cùng cũng được về nhà. Vừa bước vào là cô lập tức bay lên sô fa, ngủ một giấc ngon lành. Đến khi thức dậy đã hơn sáu giờ chiều.
“Ngồi dậy đi, ăn cơm nè!” – Dương Băng Vũ tất bật trong bếp thấy Cao Quỳnh Phương rục rịch nên lớn tiếng gọi cô dậy.
Cao Quỳnh Phương vươn vai, ngáp một cái rồi đi vào toilet. Đến khi cô trở ra thì bàn ăn dã đầy đủ bốn món một canh, ngon không tả nổi.
“Đúng là không ai hiểu mình bằng cậu.” – Khỏi phải nói Cao Quỳnh Phương sung sướng đến cỡ nào, trực xong được ngủ một giấc dài, thức dậy lại được ăn ngon, đúng là thiên đường trần gian.
“Ăn đi.” – Dương Băng Vũ được khen đương nhiên vui vẻ, thuận tay gấp một miếng cá vào trong bát cho Cao Quỳnh Phương, nếu nhìn vào còn tưởng lầm Dương Băng Vũ là chị của Cao Quỳnh Phương nữa chứ.
“Sao từ lúc mình về tới giờ không gặp Tử Khiêm vậy?” – Đây quả là một điều lạ lùng.
Dương Băng Vũ nghe đến Trình Tử Khiêm thì lỡ một nhịp, dường như cô phải định thần lại mới trả lời được câu hỏi của Cao Quỳnh Phương “Trình thị chuyển trụ sở chính qua Mỹ, nên cậu ấy phải thường xuyên qua bên đó.” Thật ra, từ lúc Cao Quỳnh Phương đi, Dương Băng Vũ cũng không còn thường xuyên gặp Trình Tử Khiêm, những lần may mắn gặp được Trình Tử Khiêm cũng chỉ để hỏi về Lâm Khải Phong. Việc Trình Tử Khiêm ra nước ngoài Dương Băng Vũ hoàn toàn không hay biết, cho đến khi cô vô tình nghe được cuộc đối thoại của Lâm Khải Phong và Trình Tử Khiêm. Dù thất vọng, dù tiếc nuối nhưng ngay từ đầu Dương Băng Vũ đã ý thức được cô và Trình Tử Khiêm không có cơ hội, nhưng Dương Băng Vũ không cách nào kiềm hãm trái tim mình.
“Cậu không sao chứ?” – Câu này Dương Băng Vũ đã hỏi Cao Quỳnh Phương nhiều lần, cuối cùng cũng đến lúc cô hỏi lại.
Dương Băng Vũ lắc đầu, cúi xuống ăn cơm. Cao Quỳnh Phương hiểu Dương Băng Vũ đang cố gắng trốn tránh nên cô cũng không tiếp tục hỏi. Chuyện tình cảm nói dễ không dễ, nói khó không khó, đến khi thực sự trải qua mới có thể thấu hiểu. Ăn cơm xong, Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ lại cùng nhau xem phim Hàn quốc.
“Sao lại có cuộc tình đau khổ vậy chứ?” – Nhìn hai nhân vật chính luôn bị ngăn cách, cuối cùng nữ chính chỉ còn cách buông tay đề thành toàn cho hạnh phúc của nam chính, mặc dù rất yêu nữ chính nhưng nam chính lại bị vây hãm giữa gánh nặng gia tộc nên chỉ đành cúi đầu chấp chận.
Cao Quỳnh Phương thấy Dương Băng Vũ nước mắt đầm đìa, ân cần đưa cho cô hộp khăn giấy. Dương Băng Vũ khóc đến đỏ mắt, liếc qua Cao Quỳnh Phương vẫn bình thường, bất bình hỏi “Cậu không có cảm xúc gì sao?”
“Yêu và hạnh phúc là hai thứ khác nhau.” – Cao Quỳnh Phương hờ hững trả lời.
Phải, đó là hai mảng hoàn toàn xa lạ. Yêu chưa chắc đã hạnh phúc. Hạnh phúc chưa chắc bắt nguồn từ tình yêu. Từ lâu Cao Quỳnh Phương đã thấu rõ chân lý này.
‘Người ơi có nghe không
Lòng em có riêng anh thôi
Dù em ra đi, dù cố quên lòng
Vẫn mãi sao không thể quên’
Giai điệu quen thuộc vang lên ngay khi nam chính cùng nữ thứ bước vào lễ đường. Dù là nữ chính cũng chỉ có thể đứng từ xa rơi nước mắt cho hạnh phúc của người mình yêu. Có khi nào sau này, Cao Quỳnh Phương cô cũng như vậy? Không, tuyệt đối sẽ không có một giọt nước mắt nào có thể chảy ra, bởi anh luôn cần một nụ cười từ cô.
“A lô.” – Cao Quỳnh Phương đợi bản nhạc chuông reo xong mới bắt máy.
Triệu Minh Minh bên cạnh âm nhạc xập xình, hét lớn vào điện thoại “Tới đây đi.”
“Cậu đang ở đâu?” – Khung cảnh hiện tại buồn như vậy, cả Cao Quỳnh Phương lẫn Dương Băng Vũ đề cần một chỗ giải khuây.
“Legend.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ đã đứng trước cửa quán. Không gian chật hẹp nhưng hỗn độn ở đây khiến Cao Quỳnh Phương cảm thấy ngẹt thở. Ánh đèn led liên tục quay vòng vòng trên đầu, chiếu xuống những đôi tình nhân ôm nhau phiêu theo âm nhạc. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra kèm theo khói thuốc khiến mọi thứ càng thêm mờ ảo hay. Một người phục vụ đưa Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ vào một căn phòng VIP. So với sự ngột ngạt ngoài kia thì chỗ này tương đối yên ắng hơn, nhưng bề ngoài là thế chứ thật ra đây mới là chỗ để trụy lạc, để trầm luân trong những cuộc tình sặc mùi kim tiền.
“Ở đây.” – Triệu Minh Minh vừa thấy Cao Quỳnh Phương ngoài cửa đã hô lên.
Cao Quỳnh Phương thấy vậy cũng đi vào, nhưng Dương Băng Vũ lại đứng chững ở cửa. Ngay từ lúc bước vào Cao Quỳnh Phương đã nhìn thấy Trình Tử Khiêm ngồi ở góc bên phải, ánh đèn mờ mờ ảo ảo lại càng khiến vẻ điển trai của Trình Tử Khiêm mang theo hương vị phong tình, như một vòng xoáy cuốn mọi ánh nhìn. Nhưng đã tới đây, Triệu Minh Minh vui vẻ ngồi phía trước, Dương Băng Vũ không thể quay lại, vì thế Cao Quỳnh Phương kéo tay Dương Băng Vũ tiến vào bên trong. Mặc kệ là sống chết ra sao, đối phó với hiện tại trước cái đã.
“Anh ấy không giết được cậu đâu.” – Cao Quỳnh Phương nói nhỏ đủ để lọt vào tai Dương Băng Vũ.
Triệu Minh Minh nhìn thấy Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ ngồi xuống, tâm tình vui vẻ hơn, cô đứng lên chỉ tay về phía Trình Tử Khiêm “Kelvin.” Rồi Triệu Minh Minh chuyển qua một anh chàng ngồi gần đó “Steven.” Dù không làm kinh doanh, nhưng Cao Quỳnh Phương cũng hiểu quy tắc “Chào anh, gọi tôi Quỳnh Phương được rồi.” Nhưng ngược lại, một cô thư ký thường xuyên đi theo ông chủ dự tiệc như Dương Băng Vũ thì ngồi ngẩn ra, đến khi Cao Quỳnh Phương huých nhẹ cô một cái, mới chịu trở về thực tại “Vũ.” – Dương Băng Vũ không tài giỏi như Cao Quỳnh Phương, chỉ có thể thốt lên một chữ.
Cuối cùng thì Trình Tử Khiêm cũng chịu đứng lên, cầm ly rượu hướng về Dương Băng Vũ mà bước “Thư kí Dương, hân hạnh.”
“Không khí hôm nay vui như vậy, hay là chúng ta quyết định, đêm nay không say không về.” – Triệu Minh Minh vui vẻ nói.
“Được.” – Lâm Khải Phong nãy giờ im lặng, rốt cuộc cũng nhàn nhạt lên tiếng “Chúng ta chơi một trò chơi đi.” – Anh nói thêm.
“Lâm tổng trước giờ không có hứng như vậy nha.” – Dù lời nói là dành cho Lâm Khải Phong nhưng đôi mắt lại hướng về Cao Quỳnh Phương bởi không gian mờ ảo nên không ai thấy được.
Ai cũng không có ý kiến, trò chơi của Lâm Khải Phong được thông qua. Triệu Minh Minh là người bắt đầu, cô lấy chai bia để lên bàn rồi xoay, nếu như chai bia hướng về ai thì người đó phải làm theo yêu cầu của người xoay hoặc phải uống rượu, sau đó trở thành người xoay. Tất cả mọi người đều tập trung về phía chai bia, vòng quay của nó cứ chậm dần, chậm dần và cuối cùng dừng lại ở vị trí của …Lâm Khải Phong.
Triệu Minh Minh vô cùng hứng khởi, cô suy nghĩ một lát, rồi cười tươi “Anh bắt đầu yêu từ bao giờ vậy?”
Khỏi phải nói cũng biết, mọi con mắt đều hướng về Lâm Khải Phong. Một câu hỏi tưởng chừng như bình thường giờ lại vô cùng hóc búa. Ngay cả Dương Băng Vũ nãy giờ lơ đãng cũng bừng tỉnh, quay lại nhìn đăm đăm Lâm Khải Phong. Người cũ, người mới ở cùng một chỗ, rốt cục thì Lâm Khải Phong sẽ làm sao?
Và lựa chọn của anh là…Lâm Khải Phong quay sang Triệu Minh Minh với ánh mắt chân tình rồi nở nụ cười ấm áp “Anh đã yêu…kể từ khi gặp em.” Những lời Lâm Khải Phong nói ra khiến Triệu Minh Minh vô cùng hài lòng nhưng Trình Tử Khiêm và Dương Băng Vũ lại bị chưng hửng. Dù từ đầu đến cuối ngay cả một cái liếc nhìn Lâm Khải Phong cũng không dành cho Cao Quỳnh Phương nhưng cô lại nhận được sự quan tâm của hầu hết những người còn lại. Cũng may, ngay khi không khí cực kì căng thẳng thì một người không biết chuyện gì như Lê Quốc Khánh rất tự nhiên thêm vào một câu “Những lời ngọt ngào này hai cậu đợi đến đêm tân hôn đi!” Sau đó, Lê Quốc Khánh đưa chai bia cho Lâm Khải Phong hối thúc “Tới lượt cậu.”
Lâm Khải Phong bắt đầu xoay chai bia. Cứ thế lần lượt từng người đều phải nếm mùi bị phạt ngoại trừ Cao Quỳnh Phương. Vì thế đến khi mọi người ngà ngà say, cô vẫn rất tỉnh táo.
“Không phải chứ, lại trượt.” – Dù đã rất cố gắng nhưng Trình Tử Khiêm không có cách nào quay trúng Cao Quỳnh Phương “Được rồi, cậu muốn làm hay uống?” – Trình Tử Khiêm thất vọng hỏi Lâm Khải Phong.
“Uống.” – Lâm Khải Phong quả quyết. Anh cầm ly rượu một hơi uống cạn, nhưng Trình Tử Khiêm vẫn không buông tha “Cậu là chủ, uống ba ly.”
Hai ly rượu hỗn hợp mà Trình Tử Khiêm đẩy qua, chỉ nhìn thôi đã biết sức công phá của nó. Vậy mà Lâm Khải Phong không hề do dự, nhanh chóng uống hết. Rượu bắt đầu tỏa hết công dụng trong cơ thể Lâm Khải Phong, đốt cháy từng tế bào mà mỗi khi nó chảy qua, khiến đầu óc anh quay cuồng, hơi thở dần trở nên nặng nề. Nhưng ý thức của Lâm Khải Phong vẫn chưa bị rượu nuốt chửng, anh biết rõ cơ hội đã đến.
Chai bia xoay rất nhiều vòng, cuối cùng cũng đến lúc dừng lại. Lần này, Cao Quỳnh Phương có chạy trời cũng không trốn khỏi. Lại là Lâm Khải Phong lập công, mặc dù rất ghen tỵ nhưng Trình Tử Khiêm rất vui vẻ, khoanh tay ngồi xem kịch hay. Dương Băng Vũ lo lắng, ly rượu trong tay cũng dừng ở không trung rồi trở lại bàn.
“Cô muốn thực hiện hay uống rượu?” – Lời nói không trọng lượng của Lâm Khải Phong vang lên, lạnh lẽo hơn cả máy lạnh trong phòng.
Cao Quỳnh Phương nhướn mắt nhìn Lâm Khải Phong, từ tốn trả lời “Uống.” Đây là lựa chọn tối ưu đề bảo vệ an toàn của bản thân. Một ly rượu thôi mà, không chết được đâu.
Nhưng không ngờ Lâm Khải Phong lại đầy qua ba ly rượu hỗn hợp giống lúc nãy.
“Làm sao cô ấy uống được chứ?” – Trình Tử Khiêm thấy tình hình không ổn, gấp rút lên tiếng.
“Đúng đó anh.” – Triệu Minh Minh cũng vội kéo ba ly rượu kia trở lại.
“Nãy giờ cô ấy không uống ly nào, một lần coi như sòng phẳng với mọi người.”
Sòng phẳng với mọi người hay là với bản thân anh. Hình như chất cồn trong người anh đã khiến Lâm Khải Phong mất lý trí. Nhưng dù chỉ một lần, Lâm Khải Phong vẫn muốn Cao Quỳnh Phương chịu đựng những nỗi đau mà anh đã từng trải qua. Khiến cô ngã khuỵu anh không làm được, nhưng ít ra anh có thể khiến cô nếm trải cảm giác xé nát của ly rượu này.
“Được, tôi uống.” – Cao Quỳnh Phương biết mình không thể nào trốn khỏi. Nếu đây là điều anh muốn, cô sẽ khiến anh hài lòng.
Ly rượu thứ nhất nhanh chóng chảy vào cổ họng. Tất cả những gì Cao Quỳnh Phương cảm nhận được là độ cay và nồng của dịch rượu. Thần trí Cao Quỳnh Phương bắt đầu điên đảo, bộ não phát tín hiệu không thể tiếp tục nhưng Cao Quỳnh Phương vẫn tiếp tục uống ly rượu thứ hai. Ly rượu giơ lên đến miệng thì một bàn tay ngăn lại.
“Không cần nữa, bao nhiêu đủ rồi.” – Cũng may, Lâm Khải Phong vẫn còn sót lại chút lý trí cuối cùng.
Nhưng Cao Quỳnh Phương lại rất muốn uống “Tôi sẽ uống hết.” Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Cao Quỳnh Phương nhanh chóng giải quyết hết hai ly còn lại. Tửu lượng của Lâm Khải Phong chỉ hai ly thôi đã chịu không nổi, huống hồ một người phụ nữ như Cao Quỳnh Phương lại uống tận ba ly. Vì thế ngay cả một chút lý trí Cao Quỳnh Phương cũng không còn. Cô quên mình là ai, quên mình đang ở đâu, bây giờ ngay lúc này, Cao Quỳnh Phương chỉ muốn phóng túng bản thân, dẹp bỏ hết những đau khổ, đập tan hết những thù hận, sống cho bản thân cô thôi.
“Vũ, chút ta đi uống rượu, đi uống rượu.” – Khó khăn lắm Dương Băng Vũ mới dìu được Cao Quỳnh Phương ra xe. Từ lúc uống xong ba ly rượu hỗn hợp của Lâm Khải Phong, Cao Quỳnh Phương tiếp tục uống hết ly này đến ly khác, bây giờ đã say đến không biết trời trăng mây nước gì, phó mặc thể xác cho Dương Băng Vũ.
“Được, mình đưa cậu đi uống rượu.”
Với sự giúp đỡ của Trình Tử Khiêm, Dương Băng Vũ thành công đưa Cao Quỳnh Phương lên xe. Nhưng đi được nửa đường, Cao Quỳnh Phương lại cảm thấy khó chịu, vì thế Trình Tử Khiêm đành dừng xe. Nôn xong chất lỏng hại người kia, Cao Quỳnh Phương dường như lấy lại được bản thân.
“Mình muốn một mình. Cậu về trước đi.” – Cao Quỳnh Phương dần trấn tĩnh, nói lại với Dương Băng Vũ.
Nhưng làm sao Dương Băng Vũ yên tâm để cho Cao Quỳnh Phương trong bộ dạng này ở ngoài đường một mình “Không được. Chúng ta về nhà.”
“Mình không muốn về. Cậu để mình ở đây đi.”
“Để cô ấy ở đây đi.” – Trình Tử Khiêm không biết xuống xe từ khi nào, đột nhiên lên tiếng. Sau đó, anh nhanh chóng kéo Dương Băng Vũ lên xe. Mặc dù phản kháng nhưng làm sao Dương Băng Vũ bì được với sức mạnh của Trình Tử Khiêm. Cuối cùng đành bị cưỡng ép lên xe.
“Đằng sau có người sẽ giúp chúng ta trông chừng cô ấy.” - Thấy thái độ không an lòng của Dương Băng Vũ, Trình Tử Khiêm bất đắc dĩ nói.
Dương Băng Vũ quay lại phía sau, xác nhận đứng như những lời Trình Tử Khiêm nói mới cam phận về nhà. Quan sát xe của Trình Tử Khiêm lăn bánh rời đi, Cao Quỳnh Phương mới loạng choạng bước vào tiệm tạp hóa gần đó. Cao Quỳnh Phương dựa vào lan can bờ kè ngồi xuống, khui nắp chai bia mới mua. Cảm nhận hương vị cay nồng quen thuộc, Cao Quỳnh Phương dần đưa lên miệng. Nhưng ngay khi vừa chạm vào môi, chai bia trong tay Cao Quỳnh Phương đã bị ném ra xa.
“Em không muốn sống nữa à?”
Là do dư âm của rươu hay thực chất là do nỗi đau kiềm nén bấy lâu, Cao Quỳnh Phương đã không còn kiềm chế được những giọt nước mắt đang dâng đầy, cô bắt đầu nức nở “Anh…”
“Không sao, có anh ở đây.” – Anh ôm Cao Quỳnh Phương vào lòng, bờ vai vững chắc này lúc nào cũng giành cho cô.
Con người ta luôn cho rằng, thời gian là liệu pháp tốt nhất để quên nhưng họ chưa hề biết, kí ức chỉ có thể xếp lại không thể nào xóa bỏ. Cũng giống như Cao Quỳnh Phương, bảy năm cô đã cố sống mà không có Lâm Khải Phong, cô cũng viễn tưởng cho rằng tất cả đã kết thúc, nhưng Lâm Khải Phong chính là một sợi dây vô hình, càng đến gần càng siết chặt, hằn lên trên cơ thể Cao Quỳnh Phương những vết thương không bao giờ lành. Nhưng con đường này là do chính cô chọn, dẫu đau đớn cô cũng phải đi đến đích cuối cùng, vì thế buông tay anh là điều tất yếu.
Hơn ba giờ sáng, Cao Quỳnh Phương mới ra khỏi phòng phẫu thuật, chân tay mỏi đến rã rời. Nhưng vừa chợp mắt không bao lâu, Cao Quỳnh Phương lại bị cô y tá gọi, nhiệm vụ của bác sĩ là giành giựt thời gian sinh tồn cho bệnh nhân, vì thế dù mệt đến cỡ nào, Cao Quỳnh Phương cũng không được phép chần chừ. Bận rộn đến giờ giao ca, Cao Quỳnh Phương cuối cùng cũng được về nhà. Vừa bước vào là cô lập tức bay lên sô fa, ngủ một giấc ngon lành. Đến khi thức dậy đã hơn sáu giờ chiều.
“Ngồi dậy đi, ăn cơm nè!” – Dương Băng Vũ tất bật trong bếp thấy Cao Quỳnh Phương rục rịch nên lớn tiếng gọi cô dậy.
Cao Quỳnh Phương vươn vai, ngáp một cái rồi đi vào toilet. Đến khi cô trở ra thì bàn ăn dã đầy đủ bốn món một canh, ngon không tả nổi.
“Đúng là không ai hiểu mình bằng cậu.” – Khỏi phải nói Cao Quỳnh Phương sung sướng đến cỡ nào, trực xong được ngủ một giấc dài, thức dậy lại được ăn ngon, đúng là thiên đường trần gian.
“Ăn đi.” – Dương Băng Vũ được khen đương nhiên vui vẻ, thuận tay gấp một miếng cá vào trong bát cho Cao Quỳnh Phương, nếu nhìn vào còn tưởng lầm Dương Băng Vũ là chị của Cao Quỳnh Phương nữa chứ.
“Sao từ lúc mình về tới giờ không gặp Tử Khiêm vậy?” – Đây quả là một điều lạ lùng.
Dương Băng Vũ nghe đến Trình Tử Khiêm thì lỡ một nhịp, dường như cô phải định thần lại mới trả lời được câu hỏi của Cao Quỳnh Phương “Trình thị chuyển trụ sở chính qua Mỹ, nên cậu ấy phải thường xuyên qua bên đó.” Thật ra, từ lúc Cao Quỳnh Phương đi, Dương Băng Vũ cũng không còn thường xuyên gặp Trình Tử Khiêm, những lần may mắn gặp được Trình Tử Khiêm cũng chỉ để hỏi về Lâm Khải Phong. Việc Trình Tử Khiêm ra nước ngoài Dương Băng Vũ hoàn toàn không hay biết, cho đến khi cô vô tình nghe được cuộc đối thoại của Lâm Khải Phong và Trình Tử Khiêm. Dù thất vọng, dù tiếc nuối nhưng ngay từ đầu Dương Băng Vũ đã ý thức được cô và Trình Tử Khiêm không có cơ hội, nhưng Dương Băng Vũ không cách nào kiềm hãm trái tim mình.
“Cậu không sao chứ?” – Câu này Dương Băng Vũ đã hỏi Cao Quỳnh Phương nhiều lần, cuối cùng cũng đến lúc cô hỏi lại.
Dương Băng Vũ lắc đầu, cúi xuống ăn cơm. Cao Quỳnh Phương hiểu Dương Băng Vũ đang cố gắng trốn tránh nên cô cũng không tiếp tục hỏi. Chuyện tình cảm nói dễ không dễ, nói khó không khó, đến khi thực sự trải qua mới có thể thấu hiểu. Ăn cơm xong, Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ lại cùng nhau xem phim Hàn quốc.
“Sao lại có cuộc tình đau khổ vậy chứ?” – Nhìn hai nhân vật chính luôn bị ngăn cách, cuối cùng nữ chính chỉ còn cách buông tay đề thành toàn cho hạnh phúc của nam chính, mặc dù rất yêu nữ chính nhưng nam chính lại bị vây hãm giữa gánh nặng gia tộc nên chỉ đành cúi đầu chấp chận.
Cao Quỳnh Phương thấy Dương Băng Vũ nước mắt đầm đìa, ân cần đưa cho cô hộp khăn giấy. Dương Băng Vũ khóc đến đỏ mắt, liếc qua Cao Quỳnh Phương vẫn bình thường, bất bình hỏi “Cậu không có cảm xúc gì sao?”
“Yêu và hạnh phúc là hai thứ khác nhau.” – Cao Quỳnh Phương hờ hững trả lời.
Phải, đó là hai mảng hoàn toàn xa lạ. Yêu chưa chắc đã hạnh phúc. Hạnh phúc chưa chắc bắt nguồn từ tình yêu. Từ lâu Cao Quỳnh Phương đã thấu rõ chân lý này.
‘Người ơi có nghe không
Lòng em có riêng anh thôi
Dù em ra đi, dù cố quên lòng
Vẫn mãi sao không thể quên’
Giai điệu quen thuộc vang lên ngay khi nam chính cùng nữ thứ bước vào lễ đường. Dù là nữ chính cũng chỉ có thể đứng từ xa rơi nước mắt cho hạnh phúc của người mình yêu. Có khi nào sau này, Cao Quỳnh Phương cô cũng như vậy? Không, tuyệt đối sẽ không có một giọt nước mắt nào có thể chảy ra, bởi anh luôn cần một nụ cười từ cô.
“A lô.” – Cao Quỳnh Phương đợi bản nhạc chuông reo xong mới bắt máy.
Triệu Minh Minh bên cạnh âm nhạc xập xình, hét lớn vào điện thoại “Tới đây đi.”
“Cậu đang ở đâu?” – Khung cảnh hiện tại buồn như vậy, cả Cao Quỳnh Phương lẫn Dương Băng Vũ đề cần một chỗ giải khuây.
“Legend.”
Chưa đầy nửa tiếng sau, Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ đã đứng trước cửa quán. Không gian chật hẹp nhưng hỗn độn ở đây khiến Cao Quỳnh Phương cảm thấy ngẹt thở. Ánh đèn led liên tục quay vòng vòng trên đầu, chiếu xuống những đôi tình nhân ôm nhau phiêu theo âm nhạc. Mùi rượu nồng nặc tỏa ra kèm theo khói thuốc khiến mọi thứ càng thêm mờ ảo hay. Một người phục vụ đưa Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ vào một căn phòng VIP. So với sự ngột ngạt ngoài kia thì chỗ này tương đối yên ắng hơn, nhưng bề ngoài là thế chứ thật ra đây mới là chỗ để trụy lạc, để trầm luân trong những cuộc tình sặc mùi kim tiền.
“Ở đây.” – Triệu Minh Minh vừa thấy Cao Quỳnh Phương ngoài cửa đã hô lên.
Cao Quỳnh Phương thấy vậy cũng đi vào, nhưng Dương Băng Vũ lại đứng chững ở cửa. Ngay từ lúc bước vào Cao Quỳnh Phương đã nhìn thấy Trình Tử Khiêm ngồi ở góc bên phải, ánh đèn mờ mờ ảo ảo lại càng khiến vẻ điển trai của Trình Tử Khiêm mang theo hương vị phong tình, như một vòng xoáy cuốn mọi ánh nhìn. Nhưng đã tới đây, Triệu Minh Minh vui vẻ ngồi phía trước, Dương Băng Vũ không thể quay lại, vì thế Cao Quỳnh Phương kéo tay Dương Băng Vũ tiến vào bên trong. Mặc kệ là sống chết ra sao, đối phó với hiện tại trước cái đã.
“Anh ấy không giết được cậu đâu.” – Cao Quỳnh Phương nói nhỏ đủ để lọt vào tai Dương Băng Vũ.
Triệu Minh Minh nhìn thấy Cao Quỳnh Phương và Dương Băng Vũ ngồi xuống, tâm tình vui vẻ hơn, cô đứng lên chỉ tay về phía Trình Tử Khiêm “Kelvin.” Rồi Triệu Minh Minh chuyển qua một anh chàng ngồi gần đó “Steven.” Dù không làm kinh doanh, nhưng Cao Quỳnh Phương cũng hiểu quy tắc “Chào anh, gọi tôi Quỳnh Phương được rồi.” Nhưng ngược lại, một cô thư ký thường xuyên đi theo ông chủ dự tiệc như Dương Băng Vũ thì ngồi ngẩn ra, đến khi Cao Quỳnh Phương huých nhẹ cô một cái, mới chịu trở về thực tại “Vũ.” – Dương Băng Vũ không tài giỏi như Cao Quỳnh Phương, chỉ có thể thốt lên một chữ.
Cuối cùng thì Trình Tử Khiêm cũng chịu đứng lên, cầm ly rượu hướng về Dương Băng Vũ mà bước “Thư kí Dương, hân hạnh.”
“Không khí hôm nay vui như vậy, hay là chúng ta quyết định, đêm nay không say không về.” – Triệu Minh Minh vui vẻ nói.
“Được.” – Lâm Khải Phong nãy giờ im lặng, rốt cuộc cũng nhàn nhạt lên tiếng “Chúng ta chơi một trò chơi đi.” – Anh nói thêm.
“Lâm tổng trước giờ không có hứng như vậy nha.” – Dù lời nói là dành cho Lâm Khải Phong nhưng đôi mắt lại hướng về Cao Quỳnh Phương bởi không gian mờ ảo nên không ai thấy được.
Ai cũng không có ý kiến, trò chơi của Lâm Khải Phong được thông qua. Triệu Minh Minh là người bắt đầu, cô lấy chai bia để lên bàn rồi xoay, nếu như chai bia hướng về ai thì người đó phải làm theo yêu cầu của người xoay hoặc phải uống rượu, sau đó trở thành người xoay. Tất cả mọi người đều tập trung về phía chai bia, vòng quay của nó cứ chậm dần, chậm dần và cuối cùng dừng lại ở vị trí của …Lâm Khải Phong.
Triệu Minh Minh vô cùng hứng khởi, cô suy nghĩ một lát, rồi cười tươi “Anh bắt đầu yêu từ bao giờ vậy?”
Khỏi phải nói cũng biết, mọi con mắt đều hướng về Lâm Khải Phong. Một câu hỏi tưởng chừng như bình thường giờ lại vô cùng hóc búa. Ngay cả Dương Băng Vũ nãy giờ lơ đãng cũng bừng tỉnh, quay lại nhìn đăm đăm Lâm Khải Phong. Người cũ, người mới ở cùng một chỗ, rốt cục thì Lâm Khải Phong sẽ làm sao?
Và lựa chọn của anh là…Lâm Khải Phong quay sang Triệu Minh Minh với ánh mắt chân tình rồi nở nụ cười ấm áp “Anh đã yêu…kể từ khi gặp em.” Những lời Lâm Khải Phong nói ra khiến Triệu Minh Minh vô cùng hài lòng nhưng Trình Tử Khiêm và Dương Băng Vũ lại bị chưng hửng. Dù từ đầu đến cuối ngay cả một cái liếc nhìn Lâm Khải Phong cũng không dành cho Cao Quỳnh Phương nhưng cô lại nhận được sự quan tâm của hầu hết những người còn lại. Cũng may, ngay khi không khí cực kì căng thẳng thì một người không biết chuyện gì như Lê Quốc Khánh rất tự nhiên thêm vào một câu “Những lời ngọt ngào này hai cậu đợi đến đêm tân hôn đi!” Sau đó, Lê Quốc Khánh đưa chai bia cho Lâm Khải Phong hối thúc “Tới lượt cậu.”
Lâm Khải Phong bắt đầu xoay chai bia. Cứ thế lần lượt từng người đều phải nếm mùi bị phạt ngoại trừ Cao Quỳnh Phương. Vì thế đến khi mọi người ngà ngà say, cô vẫn rất tỉnh táo.
“Không phải chứ, lại trượt.” – Dù đã rất cố gắng nhưng Trình Tử Khiêm không có cách nào quay trúng Cao Quỳnh Phương “Được rồi, cậu muốn làm hay uống?” – Trình Tử Khiêm thất vọng hỏi Lâm Khải Phong.
“Uống.” – Lâm Khải Phong quả quyết. Anh cầm ly rượu một hơi uống cạn, nhưng Trình Tử Khiêm vẫn không buông tha “Cậu là chủ, uống ba ly.”
Hai ly rượu hỗn hợp mà Trình Tử Khiêm đẩy qua, chỉ nhìn thôi đã biết sức công phá của nó. Vậy mà Lâm Khải Phong không hề do dự, nhanh chóng uống hết. Rượu bắt đầu tỏa hết công dụng trong cơ thể Lâm Khải Phong, đốt cháy từng tế bào mà mỗi khi nó chảy qua, khiến đầu óc anh quay cuồng, hơi thở dần trở nên nặng nề. Nhưng ý thức của Lâm Khải Phong vẫn chưa bị rượu nuốt chửng, anh biết rõ cơ hội đã đến.
Chai bia xoay rất nhiều vòng, cuối cùng cũng đến lúc dừng lại. Lần này, Cao Quỳnh Phương có chạy trời cũng không trốn khỏi. Lại là Lâm Khải Phong lập công, mặc dù rất ghen tỵ nhưng Trình Tử Khiêm rất vui vẻ, khoanh tay ngồi xem kịch hay. Dương Băng Vũ lo lắng, ly rượu trong tay cũng dừng ở không trung rồi trở lại bàn.
“Cô muốn thực hiện hay uống rượu?” – Lời nói không trọng lượng của Lâm Khải Phong vang lên, lạnh lẽo hơn cả máy lạnh trong phòng.
Cao Quỳnh Phương nhướn mắt nhìn Lâm Khải Phong, từ tốn trả lời “Uống.” Đây là lựa chọn tối ưu đề bảo vệ an toàn của bản thân. Một ly rượu thôi mà, không chết được đâu.
Nhưng không ngờ Lâm Khải Phong lại đầy qua ba ly rượu hỗn hợp giống lúc nãy.
“Làm sao cô ấy uống được chứ?” – Trình Tử Khiêm thấy tình hình không ổn, gấp rút lên tiếng.
“Đúng đó anh.” – Triệu Minh Minh cũng vội kéo ba ly rượu kia trở lại.
“Nãy giờ cô ấy không uống ly nào, một lần coi như sòng phẳng với mọi người.”
Sòng phẳng với mọi người hay là với bản thân anh. Hình như chất cồn trong người anh đã khiến Lâm Khải Phong mất lý trí. Nhưng dù chỉ một lần, Lâm Khải Phong vẫn muốn Cao Quỳnh Phương chịu đựng những nỗi đau mà anh đã từng trải qua. Khiến cô ngã khuỵu anh không làm được, nhưng ít ra anh có thể khiến cô nếm trải cảm giác xé nát của ly rượu này.
“Được, tôi uống.” – Cao Quỳnh Phương biết mình không thể nào trốn khỏi. Nếu đây là điều anh muốn, cô sẽ khiến anh hài lòng.
Ly rượu thứ nhất nhanh chóng chảy vào cổ họng. Tất cả những gì Cao Quỳnh Phương cảm nhận được là độ cay và nồng của dịch rượu. Thần trí Cao Quỳnh Phương bắt đầu điên đảo, bộ não phát tín hiệu không thể tiếp tục nhưng Cao Quỳnh Phương vẫn tiếp tục uống ly rượu thứ hai. Ly rượu giơ lên đến miệng thì một bàn tay ngăn lại.
“Không cần nữa, bao nhiêu đủ rồi.” – Cũng may, Lâm Khải Phong vẫn còn sót lại chút lý trí cuối cùng.
Nhưng Cao Quỳnh Phương lại rất muốn uống “Tôi sẽ uống hết.” Trước ánh mắt ngỡ ngàng của mọi người, Cao Quỳnh Phương nhanh chóng giải quyết hết hai ly còn lại. Tửu lượng của Lâm Khải Phong chỉ hai ly thôi đã chịu không nổi, huống hồ một người phụ nữ như Cao Quỳnh Phương lại uống tận ba ly. Vì thế ngay cả một chút lý trí Cao Quỳnh Phương cũng không còn. Cô quên mình là ai, quên mình đang ở đâu, bây giờ ngay lúc này, Cao Quỳnh Phương chỉ muốn phóng túng bản thân, dẹp bỏ hết những đau khổ, đập tan hết những thù hận, sống cho bản thân cô thôi.
“Vũ, chút ta đi uống rượu, đi uống rượu.” – Khó khăn lắm Dương Băng Vũ mới dìu được Cao Quỳnh Phương ra xe. Từ lúc uống xong ba ly rượu hỗn hợp của Lâm Khải Phong, Cao Quỳnh Phương tiếp tục uống hết ly này đến ly khác, bây giờ đã say đến không biết trời trăng mây nước gì, phó mặc thể xác cho Dương Băng Vũ.
“Được, mình đưa cậu đi uống rượu.”
Với sự giúp đỡ của Trình Tử Khiêm, Dương Băng Vũ thành công đưa Cao Quỳnh Phương lên xe. Nhưng đi được nửa đường, Cao Quỳnh Phương lại cảm thấy khó chịu, vì thế Trình Tử Khiêm đành dừng xe. Nôn xong chất lỏng hại người kia, Cao Quỳnh Phương dường như lấy lại được bản thân.
“Mình muốn một mình. Cậu về trước đi.” – Cao Quỳnh Phương dần trấn tĩnh, nói lại với Dương Băng Vũ.
Nhưng làm sao Dương Băng Vũ yên tâm để cho Cao Quỳnh Phương trong bộ dạng này ở ngoài đường một mình “Không được. Chúng ta về nhà.”
“Mình không muốn về. Cậu để mình ở đây đi.”
“Để cô ấy ở đây đi.” – Trình Tử Khiêm không biết xuống xe từ khi nào, đột nhiên lên tiếng. Sau đó, anh nhanh chóng kéo Dương Băng Vũ lên xe. Mặc dù phản kháng nhưng làm sao Dương Băng Vũ bì được với sức mạnh của Trình Tử Khiêm. Cuối cùng đành bị cưỡng ép lên xe.
“Đằng sau có người sẽ giúp chúng ta trông chừng cô ấy.” - Thấy thái độ không an lòng của Dương Băng Vũ, Trình Tử Khiêm bất đắc dĩ nói.
Dương Băng Vũ quay lại phía sau, xác nhận đứng như những lời Trình Tử Khiêm nói mới cam phận về nhà. Quan sát xe của Trình Tử Khiêm lăn bánh rời đi, Cao Quỳnh Phương mới loạng choạng bước vào tiệm tạp hóa gần đó. Cao Quỳnh Phương dựa vào lan can bờ kè ngồi xuống, khui nắp chai bia mới mua. Cảm nhận hương vị cay nồng quen thuộc, Cao Quỳnh Phương dần đưa lên miệng. Nhưng ngay khi vừa chạm vào môi, chai bia trong tay Cao Quỳnh Phương đã bị ném ra xa.
“Em không muốn sống nữa à?”
Là do dư âm của rươu hay thực chất là do nỗi đau kiềm nén bấy lâu, Cao Quỳnh Phương đã không còn kiềm chế được những giọt nước mắt đang dâng đầy, cô bắt đầu nức nở “Anh…”
“Không sao, có anh ở đây.” – Anh ôm Cao Quỳnh Phương vào lòng, bờ vai vững chắc này lúc nào cũng giành cho cô.