Chương : 39
“Tôi thua cô rồi. Cô có hài lòng không?”
Có hài lòng không? Có vui không? Cô cũng không biết nữa, và cô cũng chẳng cần biết nữa. Lâm Khải Phong anh không phải nam chính ngôn tình và Cao Quỳnh Phương cô cũng chẳng muốn sắm vai nữ chính, họ biết rõ hôm nay ngay lúc này, họ đã chẳng còn thể tha thứ cho nhau, gắng gượng ở bên nhau nữa, chẳng ai nói ra nhưng trái tim họ nhói lên từng hồi,chẳng còn nước mắt, chẳng còn gục ngã, họ vẫn đứng yên ở vị trí của mình, bởi đó là vị trí mà ông trời đã định đoạt cho cuộc đời họ.
Điện thoại Cao Quỳnh Phương reo, may thay đã phá vỡ bầu không khí trầm mặc ấy.
“Có chuyện gì vậy?” – Phía bên kia là Tim, một trong những cánh tay phải đắc lực của cô trong thương vụ thâu tóm Thiển Vũ.
“Tôi vừa nhận được tin, Lâm Khải Phong đã chuyển toàn bộ số cổ phần hiện có ở Thiển Vũ của anh ta cho cô,như vậy, cô đã danh chính ngôn thuận trở thành cổ đông lớn nhất của Thiển Vũ. Ngày mai, hội đồng quản trị sẽ bước vào buổi họp cổ đông, cô có muốn tôi dời lại hay không?”
Cao Quỳnh Phương ngước mắt nhìn Lâm Khải Phong, anh vẫn đứng đó, quay lưng về phía cô, tấm lưng ấm áp mà cô tựa vào ngày nào giờ đã trở nên lạnh lẽo và xa vời như vậy.
“Không cần, cứ thực hiện như kế hoạch ban đầu.”
“Còn một vấn đề nữa, Lâm Chủ tịch sau khi nhận được tin về việc này đã vô cùng tức giận, dẫn đến nhồi máu cơ tim, hiện tình hình vô cùng nghiêm trọng.”
“Ok. Tôi biết rồi, anh cứ thực hiện như kế hoạch ban đầu, lấy danh nghĩa của tôi để trấn an cổ đông, tôi nghĩ cổ phiếu của Thiển Vũ mấy ngày tới sẽ rớt giá nghiêm trọng, giúp tôi tạm thời khống chế tình hình, tôi sẽ tranh thủ về sớm nhất có thể.”
“OK.”
Cao Quỳnh Phương day day thái dương, rồi lại nhìn anh. Liệu anh có thể vững vàng thêm bao lâu nữa? Cao Quỳnh Phương nhấn số điện thoại của Hoàng Kỳ Kỳ.
“Giúp mình chuẩn bị một chiếc phi cơ, nhanh nhất có thể, mình phải lập tức về Việt Nam.”
“Được.”
Cao Quỳnh Phương rời đi, trước khi đi cô đã bỏ lại một câu “Lát nữa sẽ có xe đến đưa anh tới phi trường.”
Hai con người họ lại lặng lẽ xa nhau. Bảy năm, ngay cả cách họ kết thúc cũng khác đi, chẳng còn níu kéo, chẳng còn mưa hay nước mắt, giờ đây, ngay cả một cái nhìn anh cũng chẳng thể cho cô, sau bao nhiêu hi vọng và nỗ lực, anh chấp nhận thua cuộc. Gắng gượng để làm gì khi so với thù hận của cô anh chẳng là gì cả, níu kéo để làm gì khi đến cuối cùng cũng là biệt ly, người con gái ấy, người anh đã yêu bằng tất cả những gì anh có, và cũng chính là người cướp đi những thứ quý giá nhất của anh. Chiếc phi cơ mà cô vừa gọi, phải chăng chính là sự thương hại, ân huệ cuối cùng mà cô dành cho anh, thật nực cười và cũng thật đau đớn.
‘Cô có hài lòng không?’ Câu nói ấy cứ luẩn quẩn mãi trong trí óc Cao Quỳnh Phương, nó như một con dao khứa vào con tim cô. Một câu hỏi mà cô cũng đã từng hỏi mình hàng trăm lần nhưng so với một lần thốt ra từ miệng anh thì chẳng là gì. Cô nhắm dần đôi mắt, giọng nói vẫn còn nguyên vẹn trong đầu, nhưng giờ cô chẳng còn muốn suy nghĩ gì thêm nữa, anh đã mệt và cô cũng vậy..
“Con đã ngủ chưa?” – Cao Kiến Trung bước vào.
Cao Quỳnh Phương vội mở mắt, tiến đến bên cạnh Cao Kiến Trung. Cô thật sự muốn mình giống một đứa trẻ, ngay lúc này xà vào lòng ông, để ông thay cô đẩy lui tất cả những muộn phiền.
“Ba, ba có cần Thiển Vũ không?”
“Vậy con có cần không?”
Từ tận trong thâm tâm của Cao Quỳnh Phương cho cô biết cô không cần, cô không cần thứ vật chất ấy, nhưng trớ trêu thay cô đã tổn thương người đàn ông yêu cô nhất để đổi lại thứ cô không cần ấy.
Cao Kiến Trung xoa đầu cô, đứa con gái của ông vẫn còn quá trẻ để hiểu hết mọi ngịch cảnh của cuộc đời.
“Con có biết tại sao ta có thể gầy dựng nên SM hay không?” Cao Quỳnh Phương lắc đầu, ông lại nói tiếp “Bởi vì ta đã mất Thiển Vũ.” Cao Quỳnh Phương dường như chẳng thể hiểu nổi những lời Cao Kiến Trung đang nói.
“Mandy, cuộc đời giống như một phiên chợ, nếu con đổi một thứ con sẽ có lại một thứ khác, nếu năm đó ta không mất đi Thiển Vũ thì chắc chắn hôm nay chúng ta sẽ không có được SM. Con gái, con còn trẻ, con phải sống cho những thứ con cần và con muốn.”
“Con nghĩ con đã mất đi thứ con muốn và con cần rồi.”
“Cậu ấy vẫn luôn ở trong cuộc đời con, vấn đề là ở chỗ con có muốn cậu ấy bước ra hay không? Con phải tự trả lời mình chứ không phải trả lời ta, thôi khuya rồi, ngủ đi con.”
Cao Quỳnh Phương trằn trọc mãi vẫn không tài nào chợp mắt. Cô lấy điện thoại bên cạnh, ấn nút gọi, đầu dây bên kia rất nhanh chóng đã phản hồi.
"Chuyển lại số cổ phần lại cho anh ta, riêng số cổ phần mà chúng ta đã thu mua để lại, đề phòng sau này cần dùng đến, buổi họp cổ đông ngày mai chúng ta không cần tham gia, từ đây về sau công việc nội bộ của Thiển Vũ chúng ta không cần quan tâm."
"Tôi biết rồi."
6h. Bệnh viện. (Việt Nam)
Lâm Khải Phong đã về được hai ngày rồi, những cuộc họp thay đổi nhân sự ở Thiển Vũ anh hoàn toàn không xuất hiện, cũng không nói gì về cuộc hôn nhân với Cao Quỳnh Phương, hai ngày qua anh luôn túc trực ở bệnh viện. Tình hình của Lâm Thế Thanh cũng không có chuyển biến gì, bác sĩ nói hiện ông vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra biến chứng, khả năng có thể tỉnh lại bây giờ là rất thấp.
Trần Diễm Ngọc nhìn Lâm Khải Phong ngày một hốc hác bà thật không đành lòng, bà tiến đến bên cạnh anh, dịu dàng đặt tay lên vai anh “Khải Phong hay là con về nhà nghỉ ngơi đi, ta ở đây với ông ấy là được rồi.”
“Không cần đâu, con muốn đợi ba tỉnh dậy.”
“Con và Phương có thật là đã kết hôn rồi không?” Lâm Khải Phong gật đầu. Trần Diễm Ngọc lại hỏi “Vậy, bây giờ con còn muốn bên cạnh con bé không?”
Lâm Khải Phong im lặng, anh không trả lời Trần Diễm Ngọc, không phải vì anh không muốn mà vì anh không biết. Giờ anh chẳng còn suy nghĩ gì nữa, anh muốn để cho số phận quyết định, nếu duyên nợ của anh và cô đã tận thì có cố gắng thế nào cũng vậy thôi.
“Mẹ, mẹ có yêu ba không?”
Trần Diễm Ngọc hơi bất ngờ trước câu hỏi của Lâm Khải Phong “Ông ấy đã cho mẹ rất nhiều, dù là tình yêu hay vật chất ông ấy đều cho mẹ mọi thứ, nhưng ngay từ điểm xuất phát mẹ đã không thể yêu ông ấy.”
“Vậy sao mẹ vẫn sống với ông ấy?”
Trần Diễm Ngọc nhìn anh “Vì mẹ nợ ba con.” Có những bí mật mà bà đã phải chôn giấu rất lâu, bao gồm cả món nợ của bà với Lâm Thế Thanh và cho tới cả ngày hôm nay, Trần Diễm Ngọc bà vẫn muốn giấu nó tận sâu trong ký ức.
“Khải Phong, con có quyền chọn giữa con của con và người phụ nữ con yêu, nhưng một khi con đã chọn thì phải chắc chắn với sự lưạ chọn của mình, đừng để đến cuối cùng tất cả đều đau khổ.”
“Cô ấy chưa bao giờ chọn con, và sẽ không bao giờ chọn con.”
“Mẹ đã không thể chọn người đàn ông mẹ yêu nhưng mẹ hi vọng con có thể giúp con gái của mẹ chọn người đàn ông nó yêu.”
Có hài lòng không? Có vui không? Cô cũng không biết nữa, và cô cũng chẳng cần biết nữa. Lâm Khải Phong anh không phải nam chính ngôn tình và Cao Quỳnh Phương cô cũng chẳng muốn sắm vai nữ chính, họ biết rõ hôm nay ngay lúc này, họ đã chẳng còn thể tha thứ cho nhau, gắng gượng ở bên nhau nữa, chẳng ai nói ra nhưng trái tim họ nhói lên từng hồi,chẳng còn nước mắt, chẳng còn gục ngã, họ vẫn đứng yên ở vị trí của mình, bởi đó là vị trí mà ông trời đã định đoạt cho cuộc đời họ.
Điện thoại Cao Quỳnh Phương reo, may thay đã phá vỡ bầu không khí trầm mặc ấy.
“Có chuyện gì vậy?” – Phía bên kia là Tim, một trong những cánh tay phải đắc lực của cô trong thương vụ thâu tóm Thiển Vũ.
“Tôi vừa nhận được tin, Lâm Khải Phong đã chuyển toàn bộ số cổ phần hiện có ở Thiển Vũ của anh ta cho cô,như vậy, cô đã danh chính ngôn thuận trở thành cổ đông lớn nhất của Thiển Vũ. Ngày mai, hội đồng quản trị sẽ bước vào buổi họp cổ đông, cô có muốn tôi dời lại hay không?”
Cao Quỳnh Phương ngước mắt nhìn Lâm Khải Phong, anh vẫn đứng đó, quay lưng về phía cô, tấm lưng ấm áp mà cô tựa vào ngày nào giờ đã trở nên lạnh lẽo và xa vời như vậy.
“Không cần, cứ thực hiện như kế hoạch ban đầu.”
“Còn một vấn đề nữa, Lâm Chủ tịch sau khi nhận được tin về việc này đã vô cùng tức giận, dẫn đến nhồi máu cơ tim, hiện tình hình vô cùng nghiêm trọng.”
“Ok. Tôi biết rồi, anh cứ thực hiện như kế hoạch ban đầu, lấy danh nghĩa của tôi để trấn an cổ đông, tôi nghĩ cổ phiếu của Thiển Vũ mấy ngày tới sẽ rớt giá nghiêm trọng, giúp tôi tạm thời khống chế tình hình, tôi sẽ tranh thủ về sớm nhất có thể.”
“OK.”
Cao Quỳnh Phương day day thái dương, rồi lại nhìn anh. Liệu anh có thể vững vàng thêm bao lâu nữa? Cao Quỳnh Phương nhấn số điện thoại của Hoàng Kỳ Kỳ.
“Giúp mình chuẩn bị một chiếc phi cơ, nhanh nhất có thể, mình phải lập tức về Việt Nam.”
“Được.”
Cao Quỳnh Phương rời đi, trước khi đi cô đã bỏ lại một câu “Lát nữa sẽ có xe đến đưa anh tới phi trường.”
Hai con người họ lại lặng lẽ xa nhau. Bảy năm, ngay cả cách họ kết thúc cũng khác đi, chẳng còn níu kéo, chẳng còn mưa hay nước mắt, giờ đây, ngay cả một cái nhìn anh cũng chẳng thể cho cô, sau bao nhiêu hi vọng và nỗ lực, anh chấp nhận thua cuộc. Gắng gượng để làm gì khi so với thù hận của cô anh chẳng là gì cả, níu kéo để làm gì khi đến cuối cùng cũng là biệt ly, người con gái ấy, người anh đã yêu bằng tất cả những gì anh có, và cũng chính là người cướp đi những thứ quý giá nhất của anh. Chiếc phi cơ mà cô vừa gọi, phải chăng chính là sự thương hại, ân huệ cuối cùng mà cô dành cho anh, thật nực cười và cũng thật đau đớn.
‘Cô có hài lòng không?’ Câu nói ấy cứ luẩn quẩn mãi trong trí óc Cao Quỳnh Phương, nó như một con dao khứa vào con tim cô. Một câu hỏi mà cô cũng đã từng hỏi mình hàng trăm lần nhưng so với một lần thốt ra từ miệng anh thì chẳng là gì. Cô nhắm dần đôi mắt, giọng nói vẫn còn nguyên vẹn trong đầu, nhưng giờ cô chẳng còn muốn suy nghĩ gì thêm nữa, anh đã mệt và cô cũng vậy..
“Con đã ngủ chưa?” – Cao Kiến Trung bước vào.
Cao Quỳnh Phương vội mở mắt, tiến đến bên cạnh Cao Kiến Trung. Cô thật sự muốn mình giống một đứa trẻ, ngay lúc này xà vào lòng ông, để ông thay cô đẩy lui tất cả những muộn phiền.
“Ba, ba có cần Thiển Vũ không?”
“Vậy con có cần không?”
Từ tận trong thâm tâm của Cao Quỳnh Phương cho cô biết cô không cần, cô không cần thứ vật chất ấy, nhưng trớ trêu thay cô đã tổn thương người đàn ông yêu cô nhất để đổi lại thứ cô không cần ấy.
Cao Kiến Trung xoa đầu cô, đứa con gái của ông vẫn còn quá trẻ để hiểu hết mọi ngịch cảnh của cuộc đời.
“Con có biết tại sao ta có thể gầy dựng nên SM hay không?” Cao Quỳnh Phương lắc đầu, ông lại nói tiếp “Bởi vì ta đã mất Thiển Vũ.” Cao Quỳnh Phương dường như chẳng thể hiểu nổi những lời Cao Kiến Trung đang nói.
“Mandy, cuộc đời giống như một phiên chợ, nếu con đổi một thứ con sẽ có lại một thứ khác, nếu năm đó ta không mất đi Thiển Vũ thì chắc chắn hôm nay chúng ta sẽ không có được SM. Con gái, con còn trẻ, con phải sống cho những thứ con cần và con muốn.”
“Con nghĩ con đã mất đi thứ con muốn và con cần rồi.”
“Cậu ấy vẫn luôn ở trong cuộc đời con, vấn đề là ở chỗ con có muốn cậu ấy bước ra hay không? Con phải tự trả lời mình chứ không phải trả lời ta, thôi khuya rồi, ngủ đi con.”
Cao Quỳnh Phương trằn trọc mãi vẫn không tài nào chợp mắt. Cô lấy điện thoại bên cạnh, ấn nút gọi, đầu dây bên kia rất nhanh chóng đã phản hồi.
"Chuyển lại số cổ phần lại cho anh ta, riêng số cổ phần mà chúng ta đã thu mua để lại, đề phòng sau này cần dùng đến, buổi họp cổ đông ngày mai chúng ta không cần tham gia, từ đây về sau công việc nội bộ của Thiển Vũ chúng ta không cần quan tâm."
"Tôi biết rồi."
6h. Bệnh viện. (Việt Nam)
Lâm Khải Phong đã về được hai ngày rồi, những cuộc họp thay đổi nhân sự ở Thiển Vũ anh hoàn toàn không xuất hiện, cũng không nói gì về cuộc hôn nhân với Cao Quỳnh Phương, hai ngày qua anh luôn túc trực ở bệnh viện. Tình hình của Lâm Thế Thanh cũng không có chuyển biến gì, bác sĩ nói hiện ông vẫn đang trong giai đoạn nguy hiểm bất cứ khi nào cũng có thể xảy ra biến chứng, khả năng có thể tỉnh lại bây giờ là rất thấp.
Trần Diễm Ngọc nhìn Lâm Khải Phong ngày một hốc hác bà thật không đành lòng, bà tiến đến bên cạnh anh, dịu dàng đặt tay lên vai anh “Khải Phong hay là con về nhà nghỉ ngơi đi, ta ở đây với ông ấy là được rồi.”
“Không cần đâu, con muốn đợi ba tỉnh dậy.”
“Con và Phương có thật là đã kết hôn rồi không?” Lâm Khải Phong gật đầu. Trần Diễm Ngọc lại hỏi “Vậy, bây giờ con còn muốn bên cạnh con bé không?”
Lâm Khải Phong im lặng, anh không trả lời Trần Diễm Ngọc, không phải vì anh không muốn mà vì anh không biết. Giờ anh chẳng còn suy nghĩ gì nữa, anh muốn để cho số phận quyết định, nếu duyên nợ của anh và cô đã tận thì có cố gắng thế nào cũng vậy thôi.
“Mẹ, mẹ có yêu ba không?”
Trần Diễm Ngọc hơi bất ngờ trước câu hỏi của Lâm Khải Phong “Ông ấy đã cho mẹ rất nhiều, dù là tình yêu hay vật chất ông ấy đều cho mẹ mọi thứ, nhưng ngay từ điểm xuất phát mẹ đã không thể yêu ông ấy.”
“Vậy sao mẹ vẫn sống với ông ấy?”
Trần Diễm Ngọc nhìn anh “Vì mẹ nợ ba con.” Có những bí mật mà bà đã phải chôn giấu rất lâu, bao gồm cả món nợ của bà với Lâm Thế Thanh và cho tới cả ngày hôm nay, Trần Diễm Ngọc bà vẫn muốn giấu nó tận sâu trong ký ức.
“Khải Phong, con có quyền chọn giữa con của con và người phụ nữ con yêu, nhưng một khi con đã chọn thì phải chắc chắn với sự lưạ chọn của mình, đừng để đến cuối cùng tất cả đều đau khổ.”
“Cô ấy chưa bao giờ chọn con, và sẽ không bao giờ chọn con.”
“Mẹ đã không thể chọn người đàn ông mẹ yêu nhưng mẹ hi vọng con có thể giúp con gái của mẹ chọn người đàn ông nó yêu.”