Chương : 23
Châu đang khệ nệ ôm một chồng sách từ thư viện về lớp. Cô vốn là người ham đọc sách nên tình trạng như thế này đã không phải là quá xa lạ.
-Em làm gì mà đem nhiều sách thế?-Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới làm cô thoáng giật mình, lâu như vậy không gặp, anh vẫn thế.
-Em không sao, đã quen rồi.- Châu quay người lại đối diện với Minh khẽ gượng cười.
-Thật sự không sao?- Minh nhíu mày nhìn chồng sách, không chừng có thế đè được cô.
-Không sao ạ.-Châu cười nhẹ, nụ cười thoáng qua như một cơn gió.
-Đưa đây cho anh.
Minh nhanh chân tiến về phía trước đỡ lấy chồng sách từ tay Châu. Cô vẫn còn đang ngơ ngác thì đã nghe thấy tiếng gọi của anh.
-Sao thế, em không về lớp sao?
Vẫn giọng nói lạnh lùng ấy nhưng Châu vẫn cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.
Châu bước chầm chậm phía sau Minh, ngắm nhìn bóng lưng anh không rời mắt.
Từ ngày đầu tiên gặp anh, cô biết rằng mình đã thích anh, nhưng cô biết anh không dành cho cô bởi trong lòng anh luôn tồ tại một người con gái khác, tuy cô gái ấy đã mất nhưng cô biết vị trí của cô ta trong lòng anh sẽ khó mà thay đổi, vì thế Châu chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn anh.
Mỗi khi nhìn thấy anh tỏ ra quan tâm lo lắng cho Mai, cô thật sự rất ghen tị, nhưng vẫn không dám nói ra lòng mình. Anh và cô như hai mặt đối lập, cô mãi mãi cũng chẳng thể nào chạm tới anh. Đã vậy, sao còn đối với cô như thế, sẽ lại càng khiến cô nảy sinh ảo tưởng mà thôi.
-Em sao thế?-Minh hơi dừng bước.
-À, không có gì?- Châu có chút bối rối.
-Em đọc sách cũng nhiều thật, Mai mà bằng một nửa em thì anh cũng mừng rồi.
-Đâu có, Mai thông minh hoạt bát như vậy mới tốt, em chỉ là mọt sách thôi, có gì đáng nói.
-Mọt sách cũng có cái tốt của nó. Em không nên nói thế.
Cả hai lại lâm vào tình trạng trầm mặc, bước gần tới cửa lớp, Châu vội lên tiếng.
-Đến đây được rồi ạ, anh đưa cho em đi.
-Ừ, cũng được.
Minh cúi người trả chồng sách cao ngất ngưởng cho Châu, ngón tay hai người bất giác chạm vào nhau. Thoáng chút lúng túng, Châu quay vội đi, giấu đi gương mặt ngượng ngùng đang dần ửng đỏ. Minh cũng im lặng không nói gì, nhìn bóng lưng của Châu hướng về phía mình.
-Anh... anh về lớp đi.-Châu ngập ngừng.
-Được rồi, anh đi đây.
Minh bỏ hai tay vào túi quần, khoan khoái bước đi, dáng điệu lạnh lùng ấy sao mãi chẳng thể phai nhạt trong tâm trí Châu, hơn nữa lại càng ngày càng khắc sâu?
Nhìn bóng Minh đã khuất sau hành lang, Châu mới từ từ bước vào lớp, đặt chồng sách lên bàn, cô khẽ thở dài, giờ chẳng còn tâm trạng nào mà đọc sách nữa.
-Chà chà, cậu lại tiếp tục thói quen đấy à?-Dương ngồi bên cạnh nhìn chồng sách trầm trồ hỏi.
-...
-Này, cậu có nghe tớ nói không đấy?- Dương vỗ nhẹ vai Châu.
-Hả, cậu nói gì?- Châu giật mình.
-Haizz, cậu nghĩ gì mà chuyên tâm như thế, đến tớ nói gì cũng không nghe.
-Không có gì.
-Có thật là không có gì không đấy? Lúc nãy hình như tớ thấy ai đó đi ngang qua lớp thì phải, nhìn dáng hơi bị quen đó nha.- Dương nói đầy hàm ý.
-Thật sự không có gì mà.
-Cậu thôi cái điệu bộ đó đi được không? Đã hai năm rồi đó, biết thế này thì đừng có chuyển trường.
Là bạn thân bao năm Châu nghĩ gì đương nhiên Dương hiểu rõ, chỉ là cô bạn này quá mức hiền lành, chỉ muốn nhìn từ phía sau, muốn cho người khác không bận tâm về mình.
-Tớ ổn mà.- Châu nói nhỏ.
-Không biết nói sao với cậu, chi bằng bây giờ tớ thay cậu nói với anh ta?
-Đừng...- Châu cuống quít giữ lấy Dương.- Đừng làm như thế.
-Thật hết cách với cậu mà.- Dương thở dài ngồi xuống bên cạnh Châu.
-Là tớ tự mình đa tình, đâu thể trách ai.
-Thôi được rồi, tớ không muốn cùng cậu nói chuyện này nữa, cậu cũng đừng suy nghĩ nữa.
-Ừ...
-Em làm gì mà đem nhiều sách thế?-Giọng nói lạnh lùng từ phía sau truyền tới làm cô thoáng giật mình, lâu như vậy không gặp, anh vẫn thế.
-Em không sao, đã quen rồi.- Châu quay người lại đối diện với Minh khẽ gượng cười.
-Thật sự không sao?- Minh nhíu mày nhìn chồng sách, không chừng có thế đè được cô.
-Không sao ạ.-Châu cười nhẹ, nụ cười thoáng qua như một cơn gió.
-Đưa đây cho anh.
Minh nhanh chân tiến về phía trước đỡ lấy chồng sách từ tay Châu. Cô vẫn còn đang ngơ ngác thì đã nghe thấy tiếng gọi của anh.
-Sao thế, em không về lớp sao?
Vẫn giọng nói lạnh lùng ấy nhưng Châu vẫn cảm thấy có chút ấm áp trong lòng.
Châu bước chầm chậm phía sau Minh, ngắm nhìn bóng lưng anh không rời mắt.
Từ ngày đầu tiên gặp anh, cô biết rằng mình đã thích anh, nhưng cô biết anh không dành cho cô bởi trong lòng anh luôn tồ tại một người con gái khác, tuy cô gái ấy đã mất nhưng cô biết vị trí của cô ta trong lòng anh sẽ khó mà thay đổi, vì thế Châu chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn anh.
Mỗi khi nhìn thấy anh tỏ ra quan tâm lo lắng cho Mai, cô thật sự rất ghen tị, nhưng vẫn không dám nói ra lòng mình. Anh và cô như hai mặt đối lập, cô mãi mãi cũng chẳng thể nào chạm tới anh. Đã vậy, sao còn đối với cô như thế, sẽ lại càng khiến cô nảy sinh ảo tưởng mà thôi.
-Em sao thế?-Minh hơi dừng bước.
-À, không có gì?- Châu có chút bối rối.
-Em đọc sách cũng nhiều thật, Mai mà bằng một nửa em thì anh cũng mừng rồi.
-Đâu có, Mai thông minh hoạt bát như vậy mới tốt, em chỉ là mọt sách thôi, có gì đáng nói.
-Mọt sách cũng có cái tốt của nó. Em không nên nói thế.
Cả hai lại lâm vào tình trạng trầm mặc, bước gần tới cửa lớp, Châu vội lên tiếng.
-Đến đây được rồi ạ, anh đưa cho em đi.
-Ừ, cũng được.
Minh cúi người trả chồng sách cao ngất ngưởng cho Châu, ngón tay hai người bất giác chạm vào nhau. Thoáng chút lúng túng, Châu quay vội đi, giấu đi gương mặt ngượng ngùng đang dần ửng đỏ. Minh cũng im lặng không nói gì, nhìn bóng lưng của Châu hướng về phía mình.
-Anh... anh về lớp đi.-Châu ngập ngừng.
-Được rồi, anh đi đây.
Minh bỏ hai tay vào túi quần, khoan khoái bước đi, dáng điệu lạnh lùng ấy sao mãi chẳng thể phai nhạt trong tâm trí Châu, hơn nữa lại càng ngày càng khắc sâu?
Nhìn bóng Minh đã khuất sau hành lang, Châu mới từ từ bước vào lớp, đặt chồng sách lên bàn, cô khẽ thở dài, giờ chẳng còn tâm trạng nào mà đọc sách nữa.
-Chà chà, cậu lại tiếp tục thói quen đấy à?-Dương ngồi bên cạnh nhìn chồng sách trầm trồ hỏi.
-...
-Này, cậu có nghe tớ nói không đấy?- Dương vỗ nhẹ vai Châu.
-Hả, cậu nói gì?- Châu giật mình.
-Haizz, cậu nghĩ gì mà chuyên tâm như thế, đến tớ nói gì cũng không nghe.
-Không có gì.
-Có thật là không có gì không đấy? Lúc nãy hình như tớ thấy ai đó đi ngang qua lớp thì phải, nhìn dáng hơi bị quen đó nha.- Dương nói đầy hàm ý.
-Thật sự không có gì mà.
-Cậu thôi cái điệu bộ đó đi được không? Đã hai năm rồi đó, biết thế này thì đừng có chuyển trường.
Là bạn thân bao năm Châu nghĩ gì đương nhiên Dương hiểu rõ, chỉ là cô bạn này quá mức hiền lành, chỉ muốn nhìn từ phía sau, muốn cho người khác không bận tâm về mình.
-Tớ ổn mà.- Châu nói nhỏ.
-Không biết nói sao với cậu, chi bằng bây giờ tớ thay cậu nói với anh ta?
-Đừng...- Châu cuống quít giữ lấy Dương.- Đừng làm như thế.
-Thật hết cách với cậu mà.- Dương thở dài ngồi xuống bên cạnh Châu.
-Là tớ tự mình đa tình, đâu thể trách ai.
-Thôi được rồi, tớ không muốn cùng cậu nói chuyện này nữa, cậu cũng đừng suy nghĩ nữa.
-Ừ...