Chương : 30
Phần thi tiếp theo là chạy đôi. Các em sẽ chạy theo cặp đã được chọn, đường chạy đã được các thầy cô vạch sẵn, ai về đích đầu tiên thì sẽ là đội chiến thắng. Các em nên nhớ, khi về đích phải là hai người, không có chuyện người về trước, người về sau đâu nhé. Các em đã sẵn sàng chưa?
-Rồi ạ.- Tất cả đồng thanh.
-Tốt, chuẩn bị xuất phát. Ba... hai... một... bắt đầu.
Tiếng cô giáo vừa hô lên thì tất cả học sinh đều bắt đầu chạy.
Mai nhanh chóng nắm lấy tay Hoàng chạy thật nhanh làm cậu có chút ngớ người ra, sau đó thì cũng bắt nhịp phối hợp cùng nó. Mai đang trong khí thế bừng bừng nên chẳng để tâm gì nhiều, ai bảo phải cùng chạy về đích chứ, đành phải “kéo” cậu ta chạy thôi.
Hoàng nhìn tay mình được bao bọc bởi một bàn tay khá xinh xắn, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, trái tim cậu bây giờ dường như đã lỡ đi mất vài nhịp vì nó mất rồi.
Phía bên kia, có một đôi đang cãi nhau.
-Này, anh chạy kiểu gì vậy hả?- Dương nhăn mặt.
-Không chạy nổi.- Bảo tỉnh bơ.
-Anh là con trai mà sao sức khỏe còn kém hơn con gái thế hả. Đồ công tử bột.
-Đúng thế đấy, thì sao.
-Anh có nhanh lên không thì bảo. Như thế này thì thua mất.
-Dù gì thì cũng đã thắng một trò rồi, nhóc làm gì mà tham lam thế.
-Đã bảo đùng gọi tôi là nhóc rồi mà.
-Tôi cứ thích gọi đấy thì sao?- Bảo nhún vai.
-Anh... anh quá đáng.
-Tôi thế đấy.- Bảo hoàn toàn chuyển sang trêu ghẹo Dương.
Vậy là có một cặp đôi phải dừng lại để đấu võ mồm. Loại được một đối thủ đầu tiên.
-Ha ha, chúng ta vượt qua mọi người rồi.- Mai cười sảng khoái nhưng chân vẫn tiếp tục chạy.
Đối với con gái mà nói, cự li 200m có vẻ rất dài và quá sức nhưng với Mai thì hoàn toàn khác. Từ bé đã được Minh cho học võ và mỗi ngày đều được rèn luyện thân thể nên quãng đường đó đối với nó chẳng có gì là khó khăn cả. Cuộc thi này chắc chắn nó sẽ giành được phần thắng.
Hoàng vẫn nhìn nó đăm chiêu, lúc này đây trong mắt cậu chỉ tràn ngập hình ảnh của nó mà thôi.
Ở một nơi khác của cuộc thi.
“Oạch”
Hiện tại Châu đang vinh dự được ôm đất mẹ vào lòng. Không hiểu cô chạy cùng Minh như thế nào mà bị ngã như thế nữa. Cũng không thể trách Minh được vì thực ra anh đâu có chạy, hai người chỉ đi bộ mà thôi, vậy mà cũng té.
-Em có sao không?- Minh quay lại.
-À... không sao... không sao.- Châu vội vàng đứng dậy.
Nhưng hình như không thật là không sao như cô nghĩ. Đường này cũng khá nhiều đá nên xem ra người Châu có chút vết thương nhẹ.
-Em bị chảy máu kìa.
-Không sao, vết thương nhỏ mà.
-Nếu không nhanh xử lí sẽ bị nhiễm trùng đấy. Vết thương ở chân nữa, em không muốn có người nói em đi không được là do anh không.
-Em...
-Lên đi.- Minh ngồi xổm xuống.
-Dạ???- Châu ngạc nhiên.
-Để anh cõng em đi, phải xử lí vết thương chứ.
-Nhưng còn cuộc thi...
-Em còn có thể chạy sao?- Minh quay đầu lại, ánh mắt của anh nhìn Châu khiến cô có chút bối rối.
-Không... không phải vậy.
-Nhanh lên đi.- Minh vẫn chờ đợi.
Không còn cách nào để phản đối lại sự kiên quyết của Minh, Châu bèn leo lên lưng cho anh cõng đi.
-Chúng ta... đi đâu vậy.
-Về lều.
Vậy là Minh cõng Châu về lều của anh để xử lí vết thương cho cô. Được dựa vào bờ vai vững chãi của anh như thế này là điều mà cô hằng mơ ước, không ngờ ngày hôm nay lại có thể trở thành hiện thực. Ước gì thời gian này sẽ chẳng bao giờ trôi đi.
Minh cầm lọ oxi già nhẹ nhàng rưới lên vết thương, cái lành lạnh của nước chạm vào da thịt làm cho Châu có chút đau. Cô hơi nhíu mày, chân căng cứng ra.
-Em đau à?
-Không sao ạ.
-Sao lúc nào em cũng nói mình không sao vậy, nếu đau thì cứ nói là đau chứ.
Minh dừng tay ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú như vậy khiến Châu cảm thấy ngượng ngùng, hơi thở có chút rối loạn.
-Em thật sự không sao mà.- Châu cúi đầu tránh ánh mắt ấy, lí nhí.
Cả hai lại rơi vào trầm lặng, Minh tiếp tục sát trùng vết thương, trông vô cùng dịu dàng và tỉ mỉ. Thật sự đối với cô vết thương đó thật sự không đau vì trong lòng cô đang lâng lâng cảm xúc vui mừng, dù chỉ trong chốc lát nhưng cô vẫn muốn đắm chìm trong đó.
Thêm một cặp nữa rời khỏi cuộc thi.
Dù có bao nhiêu cặp bỏ cuộc đi chăng nữa thì một điều hiển nhiên rằng Mai và Hoàng đã giành chiến thắng trong cuộc thi này vì lí do rất chi là đơn giản Mai là một đứa con gái khác biệt, trong khi những người khác tựa vào vai người con trai lấy sức thì nó đang chạy băng băng về đích.
-Hoan hô, chúng ta chiến thắng rồi.- Nó nhảy chồm lên quàng vai Hoàng vui mừng khi nghe công bố kết quả.
Cả người Hoàng cứng đơ. Nó đang ôm cậu, là thật hay mơ vậy, nó đang ôm cậu thật sao.
-Mai à, em không nên làm quá như thế, đừng để có người hồn phách lên mây như thế.- Bảo từ phía sau nói vọng tới.
Lúc bấy giờ nó mới nhận ra mình vừa làm gì, xấu hổ vội quay mặt đi.
-Xin lỗi.- Nó lí nhí.
Hoàng chỉ biết mỉm cười nhìn nó.
-Rồi ạ.- Tất cả đồng thanh.
-Tốt, chuẩn bị xuất phát. Ba... hai... một... bắt đầu.
Tiếng cô giáo vừa hô lên thì tất cả học sinh đều bắt đầu chạy.
Mai nhanh chóng nắm lấy tay Hoàng chạy thật nhanh làm cậu có chút ngớ người ra, sau đó thì cũng bắt nhịp phối hợp cùng nó. Mai đang trong khí thế bừng bừng nên chẳng để tâm gì nhiều, ai bảo phải cùng chạy về đích chứ, đành phải “kéo” cậu ta chạy thôi.
Hoàng nhìn tay mình được bao bọc bởi một bàn tay khá xinh xắn, trong lòng dâng lên một niềm vui khó tả, trái tim cậu bây giờ dường như đã lỡ đi mất vài nhịp vì nó mất rồi.
Phía bên kia, có một đôi đang cãi nhau.
-Này, anh chạy kiểu gì vậy hả?- Dương nhăn mặt.
-Không chạy nổi.- Bảo tỉnh bơ.
-Anh là con trai mà sao sức khỏe còn kém hơn con gái thế hả. Đồ công tử bột.
-Đúng thế đấy, thì sao.
-Anh có nhanh lên không thì bảo. Như thế này thì thua mất.
-Dù gì thì cũng đã thắng một trò rồi, nhóc làm gì mà tham lam thế.
-Đã bảo đùng gọi tôi là nhóc rồi mà.
-Tôi cứ thích gọi đấy thì sao?- Bảo nhún vai.
-Anh... anh quá đáng.
-Tôi thế đấy.- Bảo hoàn toàn chuyển sang trêu ghẹo Dương.
Vậy là có một cặp đôi phải dừng lại để đấu võ mồm. Loại được một đối thủ đầu tiên.
-Ha ha, chúng ta vượt qua mọi người rồi.- Mai cười sảng khoái nhưng chân vẫn tiếp tục chạy.
Đối với con gái mà nói, cự li 200m có vẻ rất dài và quá sức nhưng với Mai thì hoàn toàn khác. Từ bé đã được Minh cho học võ và mỗi ngày đều được rèn luyện thân thể nên quãng đường đó đối với nó chẳng có gì là khó khăn cả. Cuộc thi này chắc chắn nó sẽ giành được phần thắng.
Hoàng vẫn nhìn nó đăm chiêu, lúc này đây trong mắt cậu chỉ tràn ngập hình ảnh của nó mà thôi.
Ở một nơi khác của cuộc thi.
“Oạch”
Hiện tại Châu đang vinh dự được ôm đất mẹ vào lòng. Không hiểu cô chạy cùng Minh như thế nào mà bị ngã như thế nữa. Cũng không thể trách Minh được vì thực ra anh đâu có chạy, hai người chỉ đi bộ mà thôi, vậy mà cũng té.
-Em có sao không?- Minh quay lại.
-À... không sao... không sao.- Châu vội vàng đứng dậy.
Nhưng hình như không thật là không sao như cô nghĩ. Đường này cũng khá nhiều đá nên xem ra người Châu có chút vết thương nhẹ.
-Em bị chảy máu kìa.
-Không sao, vết thương nhỏ mà.
-Nếu không nhanh xử lí sẽ bị nhiễm trùng đấy. Vết thương ở chân nữa, em không muốn có người nói em đi không được là do anh không.
-Em...
-Lên đi.- Minh ngồi xổm xuống.
-Dạ???- Châu ngạc nhiên.
-Để anh cõng em đi, phải xử lí vết thương chứ.
-Nhưng còn cuộc thi...
-Em còn có thể chạy sao?- Minh quay đầu lại, ánh mắt của anh nhìn Châu khiến cô có chút bối rối.
-Không... không phải vậy.
-Nhanh lên đi.- Minh vẫn chờ đợi.
Không còn cách nào để phản đối lại sự kiên quyết của Minh, Châu bèn leo lên lưng cho anh cõng đi.
-Chúng ta... đi đâu vậy.
-Về lều.
Vậy là Minh cõng Châu về lều của anh để xử lí vết thương cho cô. Được dựa vào bờ vai vững chãi của anh như thế này là điều mà cô hằng mơ ước, không ngờ ngày hôm nay lại có thể trở thành hiện thực. Ước gì thời gian này sẽ chẳng bao giờ trôi đi.
Minh cầm lọ oxi già nhẹ nhàng rưới lên vết thương, cái lành lạnh của nước chạm vào da thịt làm cho Châu có chút đau. Cô hơi nhíu mày, chân căng cứng ra.
-Em đau à?
-Không sao ạ.
-Sao lúc nào em cũng nói mình không sao vậy, nếu đau thì cứ nói là đau chứ.
Minh dừng tay ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt anh nhìn cô chăm chú như vậy khiến Châu cảm thấy ngượng ngùng, hơi thở có chút rối loạn.
-Em thật sự không sao mà.- Châu cúi đầu tránh ánh mắt ấy, lí nhí.
Cả hai lại rơi vào trầm lặng, Minh tiếp tục sát trùng vết thương, trông vô cùng dịu dàng và tỉ mỉ. Thật sự đối với cô vết thương đó thật sự không đau vì trong lòng cô đang lâng lâng cảm xúc vui mừng, dù chỉ trong chốc lát nhưng cô vẫn muốn đắm chìm trong đó.
Thêm một cặp nữa rời khỏi cuộc thi.
Dù có bao nhiêu cặp bỏ cuộc đi chăng nữa thì một điều hiển nhiên rằng Mai và Hoàng đã giành chiến thắng trong cuộc thi này vì lí do rất chi là đơn giản Mai là một đứa con gái khác biệt, trong khi những người khác tựa vào vai người con trai lấy sức thì nó đang chạy băng băng về đích.
-Hoan hô, chúng ta chiến thắng rồi.- Nó nhảy chồm lên quàng vai Hoàng vui mừng khi nghe công bố kết quả.
Cả người Hoàng cứng đơ. Nó đang ôm cậu, là thật hay mơ vậy, nó đang ôm cậu thật sao.
-Mai à, em không nên làm quá như thế, đừng để có người hồn phách lên mây như thế.- Bảo từ phía sau nói vọng tới.
Lúc bấy giờ nó mới nhận ra mình vừa làm gì, xấu hổ vội quay mặt đi.
-Xin lỗi.- Nó lí nhí.
Hoàng chỉ biết mỉm cười nhìn nó.