Chương : 41
-Mọi người nghe đây, mai chúng ta sẽ trở về nhà. Tôi đã thông báo với trường rồi, sức khỏe của Châu và Mai cũng đã phục hồi khá tốt nên chắc sẽ không sao đâu.
Bảo dõng dạc thông báo lịch trình.
-Vậy thì chỉ còn hôm nay là được ở lại đây chơi thôi sao?- Mai nói.
-Cậu đấy, lúc này rồi mà còn nghĩ tới việc đi chơi.- Hoàng đứng bên cạnh huých nhẹ vào người Mai.
-Kệ tớ, chưa được chơi nhiều mà.- Nó dẩu môi lên với Hoàng.
-Thôi được rồi, hôm nay đi chơi cho thỏa mãn đi là được rồi.- Bảo cốc nhẹ vào đầu Mai.
-Đau đấy, anh lúc nào cũng bắt nạt em.
-Thôi được rồi đấy, cậu đánh nữa xem.- Minh lên tiếng bênh vực.
-Rồi, biết rồi, tớ không dám nữa đâu.- Bảo giơ hai tay lên đầu hàng,
Qua chuyện lần này, có vẻ như mối quan hệ của Bảo và Minh đã tốt đẹp hơn, Minh cũng có thể cười nhiều hơn lúc trước.
-Chúng ta đi thôi, cũng phải đi chơi cho biết chứ.
Bảo khoát vai Dương kéo ra ngoài, mặc cho Dương vùng vẫy,kháng nghị.
-Em cũng đi chơi đây.- Mai nhanh chân chạy biến đi.
-Này, đợi tớ với.- Hoàng đuổi theo sau.
Minh đứng cạnh giường nhìn bốn người họ đi ra ngoài.
-Em có muốn ngồi dậy không?- Minh quay sang nhìn Châu.
-Em có thể tự đi được, không sao đâu ạ.
Trong phòng lúc này chỉ còn có Minh và cô khiến cho cô cảm thấy có chút bối rối. Châu tự mình đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đón ánh nắng tràn ngập ngoài kia.
-Em thấy trong người thế nào rồi?- Minh đứng phía sau Châu, nhẹ nhàng hỏi.
-Không... không sao ạ.- Tim Châu bắt đầu đập thình thịch.
-Em lúc nào cũng nói là không sao cả.
-Thật... thật sự... là vậy mà.- Châu lắp bắp.
-Em sao thế?
-Không sao, không sao.
Châu quay người lại, vô tình rơi vào trong lồng ngực của Minh. Đang định trốn ra thì vòng tay Minh đã ôm chặt cô.
-Anh... Anh Minh.
-Đừng cử động, cứ để yên thế này đi.- Minh nhẹ nhàng.
Châu không giãy người nữa, an ổn đứng yên trong lòng của Minh. Lồng ngực của anh rất ấm áp, cô có thể nghe được nhịp tim trầm ổn của anh, cảm nhận được hơi ấm của anh. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, giấc mơ mà hằng đêm Châu vẫn hay mơ tới, không ngờ hôm nay lại trở thành sự thật.
-Đừng bao giờ để bản thân mình bị thương như vậy nữa.- Minh nhẹ giọng nói.
-Anh Minh?- Châu ngước mắt nhìn Minh, bắt gặp ánh mắt của Minh nhìn thẳng vào mình.
-Anh không muốn em gặp chuyện này một lần nữa đâu.- Minh nhìn Châu, nói kiên định.
Châu ngỡ ngàng nhìn Minh, cô có phải đã nghe lầm không? Lời Minh đang nói là có ý gì? Là đang nói cô sao?
Minh một lần nữa ôm chặt lấy Châu, dường như anh có chút bất an, có chút lo lắng. Châu ngây ngốc không biết phải phản ứng như thế nào.
-Em có biết không, bên anh luôn có một người con gái luôn bên cạnh anh, mặc dù anh có lạnh lùng, không quan tâm, nhưng cô gái đó vẫn luôn yên lặng mà bên cạnh anh, điều đó đã mang đến cho anh sự yên ổn mà anh cần, làm cho anh cảm thấy an ổn.
Anh đang nói đến ai? Là chị Ngọc ư?
-Anh không muốn cô gái đó vì anh mà gặp bất cứ chuyện gì, vì thế bao lâu nay anh vẫn luôn không tỏ ra quan tâm đến cô ấy.
Lời anh đang nói là có ý gì?
-Đến khi có chuyện xảy ra thì anh mới biết anh cần em đến mức nào. Châu à, đừng bao giờ để chuyện này xảy ra nữa. Anh sẽ không thể bình tĩnh nổi khi nghĩ đến việc này sẽ xảy ra đâu.- Minh ôm Châu thật chặt, như muốn cô hòa vào bản thân anh, trở thành một thể thống nhất.
Tim Châu bắt đầu đập nhanh hơn. Là Minh đang nói với cô sao? Là người bấy lâu nay cô thương nhớ đang nói với cô sao? Đây là sự thật hay vẫn chỉ là một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào? Nếu là giấc mơ, cô tình nguyện đắm chìm mãi mãi không tỉnh dậy, chỉ muốn mãi đắm chìm trong vòng tay ấm áp này của anh thôi.
-Anh... anh Minh.- Mãi một lúc lâu sau, Châu mới thốt được thành lời.
-Sao vậy?- Lời Minh vẫn ấm áp.
-Anh... đang nói với em sao?
Minh thả tay ra, nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt anh chân thực và rất kiên định.
-Em... Em nghĩ... Anh và chị Ngọc.- Giọng cô càng nói càng nhỏ.
Minh khẽ mỉm cười, anh hôm nay lấy hết can đảm mới dám thổ lộ cùng Châu, điều lo sợ nhất là lo sẽ bị cô từ chối, không ngờ câu cô muốn nói với anh là như thế.
-Thực ra anh và Ngọc đơn thuần chỉ là bạn mà thôi, người cô ấy thích là Bảo chứ không phải là anh.- Minh xoa nhẹ đầu cô.- Năm đó anh chỉ là nhận lời Ngọc giúp đỡ Bảo nhận ra tình cảm của mình, ai ngờ...
-Chuyện đã qua rồi, anh đừng nghĩ đến làm gì.- Châu nhẹ nhàng nói.
-Ừ, mọi chuyện đã kết thúc rồi...- Giọng Minh trở nên xa xăm.
-Vậy... lúc nãy... là anh đang...- Châu nói nhỏ.
-Là anh muốn nói... anh... thích... em.- Minh nói chậm rãi từng từ.
Châu vỡ òa trong hạnh phúc, ôm chầm lấy Minh. Hóa ra đây không phải là mơ mà là sự thật...
Bảo dõng dạc thông báo lịch trình.
-Vậy thì chỉ còn hôm nay là được ở lại đây chơi thôi sao?- Mai nói.
-Cậu đấy, lúc này rồi mà còn nghĩ tới việc đi chơi.- Hoàng đứng bên cạnh huých nhẹ vào người Mai.
-Kệ tớ, chưa được chơi nhiều mà.- Nó dẩu môi lên với Hoàng.
-Thôi được rồi, hôm nay đi chơi cho thỏa mãn đi là được rồi.- Bảo cốc nhẹ vào đầu Mai.
-Đau đấy, anh lúc nào cũng bắt nạt em.
-Thôi được rồi đấy, cậu đánh nữa xem.- Minh lên tiếng bênh vực.
-Rồi, biết rồi, tớ không dám nữa đâu.- Bảo giơ hai tay lên đầu hàng,
Qua chuyện lần này, có vẻ như mối quan hệ của Bảo và Minh đã tốt đẹp hơn, Minh cũng có thể cười nhiều hơn lúc trước.
-Chúng ta đi thôi, cũng phải đi chơi cho biết chứ.
Bảo khoát vai Dương kéo ra ngoài, mặc cho Dương vùng vẫy,kháng nghị.
-Em cũng đi chơi đây.- Mai nhanh chân chạy biến đi.
-Này, đợi tớ với.- Hoàng đuổi theo sau.
Minh đứng cạnh giường nhìn bốn người họ đi ra ngoài.
-Em có muốn ngồi dậy không?- Minh quay sang nhìn Châu.
-Em có thể tự đi được, không sao đâu ạ.
Trong phòng lúc này chỉ còn có Minh và cô khiến cho cô cảm thấy có chút bối rối. Châu tự mình đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, đón ánh nắng tràn ngập ngoài kia.
-Em thấy trong người thế nào rồi?- Minh đứng phía sau Châu, nhẹ nhàng hỏi.
-Không... không sao ạ.- Tim Châu bắt đầu đập thình thịch.
-Em lúc nào cũng nói là không sao cả.
-Thật... thật sự... là vậy mà.- Châu lắp bắp.
-Em sao thế?
-Không sao, không sao.
Châu quay người lại, vô tình rơi vào trong lồng ngực của Minh. Đang định trốn ra thì vòng tay Minh đã ôm chặt cô.
-Anh... Anh Minh.
-Đừng cử động, cứ để yên thế này đi.- Minh nhẹ nhàng.
Châu không giãy người nữa, an ổn đứng yên trong lòng của Minh. Lồng ngực của anh rất ấm áp, cô có thể nghe được nhịp tim trầm ổn của anh, cảm nhận được hơi ấm của anh. Mọi chuyện cứ như một giấc mơ, giấc mơ mà hằng đêm Châu vẫn hay mơ tới, không ngờ hôm nay lại trở thành sự thật.
-Đừng bao giờ để bản thân mình bị thương như vậy nữa.- Minh nhẹ giọng nói.
-Anh Minh?- Châu ngước mắt nhìn Minh, bắt gặp ánh mắt của Minh nhìn thẳng vào mình.
-Anh không muốn em gặp chuyện này một lần nữa đâu.- Minh nhìn Châu, nói kiên định.
Châu ngỡ ngàng nhìn Minh, cô có phải đã nghe lầm không? Lời Minh đang nói là có ý gì? Là đang nói cô sao?
Minh một lần nữa ôm chặt lấy Châu, dường như anh có chút bất an, có chút lo lắng. Châu ngây ngốc không biết phải phản ứng như thế nào.
-Em có biết không, bên anh luôn có một người con gái luôn bên cạnh anh, mặc dù anh có lạnh lùng, không quan tâm, nhưng cô gái đó vẫn luôn yên lặng mà bên cạnh anh, điều đó đã mang đến cho anh sự yên ổn mà anh cần, làm cho anh cảm thấy an ổn.
Anh đang nói đến ai? Là chị Ngọc ư?
-Anh không muốn cô gái đó vì anh mà gặp bất cứ chuyện gì, vì thế bao lâu nay anh vẫn luôn không tỏ ra quan tâm đến cô ấy.
Lời anh đang nói là có ý gì?
-Đến khi có chuyện xảy ra thì anh mới biết anh cần em đến mức nào. Châu à, đừng bao giờ để chuyện này xảy ra nữa. Anh sẽ không thể bình tĩnh nổi khi nghĩ đến việc này sẽ xảy ra đâu.- Minh ôm Châu thật chặt, như muốn cô hòa vào bản thân anh, trở thành một thể thống nhất.
Tim Châu bắt đầu đập nhanh hơn. Là Minh đang nói với cô sao? Là người bấy lâu nay cô thương nhớ đang nói với cô sao? Đây là sự thật hay vẫn chỉ là một giấc mơ quá đỗi ngọt ngào? Nếu là giấc mơ, cô tình nguyện đắm chìm mãi mãi không tỉnh dậy, chỉ muốn mãi đắm chìm trong vòng tay ấm áp này của anh thôi.
-Anh... anh Minh.- Mãi một lúc lâu sau, Châu mới thốt được thành lời.
-Sao vậy?- Lời Minh vẫn ấm áp.
-Anh... đang nói với em sao?
Minh thả tay ra, nhìn sâu vào mắt cô, đôi mắt anh chân thực và rất kiên định.
-Em... Em nghĩ... Anh và chị Ngọc.- Giọng cô càng nói càng nhỏ.
Minh khẽ mỉm cười, anh hôm nay lấy hết can đảm mới dám thổ lộ cùng Châu, điều lo sợ nhất là lo sẽ bị cô từ chối, không ngờ câu cô muốn nói với anh là như thế.
-Thực ra anh và Ngọc đơn thuần chỉ là bạn mà thôi, người cô ấy thích là Bảo chứ không phải là anh.- Minh xoa nhẹ đầu cô.- Năm đó anh chỉ là nhận lời Ngọc giúp đỡ Bảo nhận ra tình cảm của mình, ai ngờ...
-Chuyện đã qua rồi, anh đừng nghĩ đến làm gì.- Châu nhẹ nhàng nói.
-Ừ, mọi chuyện đã kết thúc rồi...- Giọng Minh trở nên xa xăm.
-Vậy... lúc nãy... là anh đang...- Châu nói nhỏ.
-Là anh muốn nói... anh... thích... em.- Minh nói chậm rãi từng từ.
Châu vỡ òa trong hạnh phúc, ôm chầm lấy Minh. Hóa ra đây không phải là mơ mà là sự thật...