Chương : 9
Hôm nay lớp nó có tiết học thể dục trái buổi, giờ này nó đang ở trong phòng dành cho nữ sinh để thay đồ. Kì lạ một chỗ là khi thấy nó vào phòng thì mọi người đều rời đi. Mai chẳng mảy may quan tâm đến chuyện đó, nó biết từ sau khi tát Hoàng một cái, nó đã bị loại ra khỏi danh sách “những người có thể làm bạn” rồi. Nó khẩn trương thay đồ rồi đi ra, sắp vào tiết học rồi.
Khi vặn nắm đấm cửa để bước ra ngoài, nó mới phát hiện ra cửa bị khóa, ai có thể làm như vậy cơ chứ, không lẽ lại muốn gây rắc rối cho nó nữa ư?
-Có ai không, trong này có người.-Nó vừa đập cửa, vừa hét lên.
Thế nhưng đáp lại nó vẫn chẳng có tiếng động nào, chỉ có một mình nó ở đây thôi ư?
Mai liếc nhìn đồng hồ, giờ này đã vào tiết học rồi. Thầy thể dục rất khó tính, nếu ra muộn sẽ bị phạt. Nó thật tình không muốn chút nào.
-Làm ơn mở cửa ra, trong đây có người.- Nó tiếp tục đập cửa.
Vẫn là im lặng. Bây giờ nó đã thật sự mất bình tĩnh rồi. Mai nhếch môi, sau đó thẳng chân đạp cửa thật mạnh.
“Rầm”
Cánh cửa bị nó đạp nằm bẹp dí dưới đất, nó vội vã chạy ra ngoài sân thể dục. Mọi người đều tập trung ngoài đó cả rồi.
-Thưa thầy...- Nó cúi đầu chào thầy giáo.
-Em đến trễ?- Thầy giáo nhìn Mai khuôn mặt nghiêm khắc.
-Thưa thầy, em không cố ý.
-Em đến trễ?- Thầy lặp lại lời nói.
-Vâng ạ.- Nó không thể phủ nhận, thực tế là như vậy.
-Chạy 5 vòng sân cho tôi.- Thầy giáo lạnh lùng buông một tiếng.
Trong trường nay, thầy nổi tiếng là con người của kỉ luật thép, thầy không cho bất cứ ai có cơ hội thỏa hiệp, đã làm sai thì phải chịu phạt.
-Nhưng, thưa thầy...
-Em mau thực hiện.- Thầy cắt lời nó.
Mai mím môi, nó thật sự rất uất ức trong lòng, nó đã làm gì sai cơ chứ?
Mai bắt đầu chạy. Sân thể dục không lớn lắm, hơn nữa sức khỏe nó vốn đã được anh rèn luyện từ nhỏ nên 5 vòng sân không là chuyện lớn đối với nó. Chỉ là có chút không công bằng.
Mọi người nhìn nó chạy quanh sân không khỏi thán phục sức khỏe của nó. Hoàng đứng lặng yên nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó, tuy trông có vẻ yếu ớt nhưng thật ra rất ngoan cường, nếu là cô gái khác chắc đã không được như vậy, nhất định đã khóc lên khóc xuống xin thầy rồi. Điều này làm cậu cảm thấy thật đặc biệt.
Khi nó chạy đến vòng thứ 4 thì vô ý bị trượt té. Có cảm giác đau rát truyền từ chân đến đỉnh đầu. Vì là sân cỏ, hơn nữa lại mới vừa có trận mưa nên sân rất trơn, việc trượt ngã là điều dễ hiểu. Cứ ngỡ nó sẽ bỏ cuộc, nhưng không, nó từ từ đứng lên và tiếp tục chạy cho dù mỗi lần dẫm chân xuống đất là mỗi làn đau. Nó không được bỏ cuộc, từ nhỏ nó đã được rèn luyện như vậy,. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không bao giờ được bỏ dở việc mình đang làm.
Mai chạy nốt vòng cuối cùng rồi trở lại đứng trước mặt thầy, ánh mắt lộ rõ sự mạnh mẽ.
Thầy giáo khá hài lòng về biểu hiện của nó. Đang định cho buổi học bắt đầu thì từ đâu có một nữ sinh chạy lại thông báo.
-Thưa thầy, cửa phòng thay đồ bên nữ bị phá hỏng rồi ạ.
Thầy nhíu mày lộ rõ vẻ không hài lòng. Bây giờ là tiết đầu, vậy lớp sử dụng phòng thay đồ chỉ có thể là lớp này thôi. Thầy nhìn toàn bộ lớp, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua một lượt. Cảm giác không khí ở đây lạnh đi vài phần, không ai dám thở mạnh đủ nói áp lực ở đây lớn như thế nào.
-Ai là người làm chuyện này.
Cả lớp im phăng phắc. Mai thở hắt ra một hơi rồi tiến về phía trước.
-Thưa thầy, là em.
Không nhút nhát, không chạy trốn, nó lên tiếng nhận lỗi.
–Tại sao lại làm vậy?- Thầy hỏi nó.
-Dạ thưa, tại lúc nãy cửa bị khóa, lại không có ai ở ngoài...
-Theo tôi biết thì phòng thay đồ khóa từ bên trong, tại sao em lại không thể mở ra?
Mai im lặng. Thầy nói đúng, cửa phòng thay đồ được thiết kế khóa từ bên trong, nói là nó bị nhốt quả thật rất vô lí. Càng ngày nó càng cảm nhận được rõ ràng có người cố ý làm thế với nó, nhưng nó không thể nói được gì cả ngoài im lặng.
-Em bị phạt quét phòng học 2 tuần.- Thầy lạnh lùng buông một câu.
Nó cúi đầu, nó chấp nhận hình phạt đó. Bây giờ thật sự nó chỉ có thể làm như vậy.
Tan trường.
Bây giờ mọi người đang bắt đầu ra về, còn nó thì phải ở lại quét phòng học.
Nó thở dài nhìn một lúc rồi bắt tay vào làm. Có lẽ hôm nay nó sẽ về hơi muộn rồi.
-Cậu thấy bộ dạng của cô ta không, thật khiến người khác thoải mái. –Anh cười nói cùng đám nữ sinh đi cùng.
-Đúng vậy, lần này cho cô ta biết thế nào là lễ độ.
-Chắc chiều nay cô ta chưa thể về được đâu nhỉ?
-Về thế nào được, chưa làm xong mà.
-Đúng vậy, đáng đời.
Tiếng cười nói dần khuất xa, lúc này, một dáng người xuất hiện, anh ta chỉ đứng phía sau họ nhìn. Mọi chuyện anh đều đã nghe thấy, anh quay đầu bước vào phòng học của nó.
Nó vẫn lặng lẽ làm việc, nó còn phải về nhà nữa, nếu không mọi người sẽ lo lắng lắm.
-Sao em còn chưa về?- Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói quen thuộc.
Nó xoay người lại, bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị của người kia.
-Em... em đang dọn phòng.- Nó cười.
-Dọn phòng sao, em chăm chỉ thế sao?
-...
Nó lặng yên không nói, thật sự là không biết phải nói gì. Nghĩ đến mình bị oan, nó cảm thấy thật tủi thân, nhưng nó vẫn tỏ ra lạnh lùng dửng dưng, nó không muốn người khác vì nó mà phiền lòng.
-Sao thế, em không muốn về sao?- Bảo tiếp tục lên tiếng, cô nhóc này thật lạ, luôn tỏ ra mạnh mẽ, không cần sự quan tâm của người khác.
-Em còn phải làm.
-Vậy để anh giúp em.
-Không được, đây là việc của em mà.
Mặc kệ cho nó nói gì, Bảo nhanh nhẹn giúp nó dọn dẹp, may mà không có ai ở đây lúc này, nếu không chắc sẽ ngất mất. Đường đường là Lê Quốc Bảo, thiếu gia nhà họ Lê mà phải dọn dẹp lớp học như thế này là chuyện chưa bao giờ xảy ra trước đó, không ngờ lần này vì nó mà làm việc.
Chẳng mấy chốc công việc đã xong.
Khi vặn nắm đấm cửa để bước ra ngoài, nó mới phát hiện ra cửa bị khóa, ai có thể làm như vậy cơ chứ, không lẽ lại muốn gây rắc rối cho nó nữa ư?
-Có ai không, trong này có người.-Nó vừa đập cửa, vừa hét lên.
Thế nhưng đáp lại nó vẫn chẳng có tiếng động nào, chỉ có một mình nó ở đây thôi ư?
Mai liếc nhìn đồng hồ, giờ này đã vào tiết học rồi. Thầy thể dục rất khó tính, nếu ra muộn sẽ bị phạt. Nó thật tình không muốn chút nào.
-Làm ơn mở cửa ra, trong đây có người.- Nó tiếp tục đập cửa.
Vẫn là im lặng. Bây giờ nó đã thật sự mất bình tĩnh rồi. Mai nhếch môi, sau đó thẳng chân đạp cửa thật mạnh.
“Rầm”
Cánh cửa bị nó đạp nằm bẹp dí dưới đất, nó vội vã chạy ra ngoài sân thể dục. Mọi người đều tập trung ngoài đó cả rồi.
-Thưa thầy...- Nó cúi đầu chào thầy giáo.
-Em đến trễ?- Thầy giáo nhìn Mai khuôn mặt nghiêm khắc.
-Thưa thầy, em không cố ý.
-Em đến trễ?- Thầy lặp lại lời nói.
-Vâng ạ.- Nó không thể phủ nhận, thực tế là như vậy.
-Chạy 5 vòng sân cho tôi.- Thầy giáo lạnh lùng buông một tiếng.
Trong trường nay, thầy nổi tiếng là con người của kỉ luật thép, thầy không cho bất cứ ai có cơ hội thỏa hiệp, đã làm sai thì phải chịu phạt.
-Nhưng, thưa thầy...
-Em mau thực hiện.- Thầy cắt lời nó.
Mai mím môi, nó thật sự rất uất ức trong lòng, nó đã làm gì sai cơ chứ?
Mai bắt đầu chạy. Sân thể dục không lớn lắm, hơn nữa sức khỏe nó vốn đã được anh rèn luyện từ nhỏ nên 5 vòng sân không là chuyện lớn đối với nó. Chỉ là có chút không công bằng.
Mọi người nhìn nó chạy quanh sân không khỏi thán phục sức khỏe của nó. Hoàng đứng lặng yên nhìn bóng dáng nhỏ bé của nó, tuy trông có vẻ yếu ớt nhưng thật ra rất ngoan cường, nếu là cô gái khác chắc đã không được như vậy, nhất định đã khóc lên khóc xuống xin thầy rồi. Điều này làm cậu cảm thấy thật đặc biệt.
Khi nó chạy đến vòng thứ 4 thì vô ý bị trượt té. Có cảm giác đau rát truyền từ chân đến đỉnh đầu. Vì là sân cỏ, hơn nữa lại mới vừa có trận mưa nên sân rất trơn, việc trượt ngã là điều dễ hiểu. Cứ ngỡ nó sẽ bỏ cuộc, nhưng không, nó từ từ đứng lên và tiếp tục chạy cho dù mỗi lần dẫm chân xuống đất là mỗi làn đau. Nó không được bỏ cuộc, từ nhỏ nó đã được rèn luyện như vậy,. Dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi chăng nữa cũng không bao giờ được bỏ dở việc mình đang làm.
Mai chạy nốt vòng cuối cùng rồi trở lại đứng trước mặt thầy, ánh mắt lộ rõ sự mạnh mẽ.
Thầy giáo khá hài lòng về biểu hiện của nó. Đang định cho buổi học bắt đầu thì từ đâu có một nữ sinh chạy lại thông báo.
-Thưa thầy, cửa phòng thay đồ bên nữ bị phá hỏng rồi ạ.
Thầy nhíu mày lộ rõ vẻ không hài lòng. Bây giờ là tiết đầu, vậy lớp sử dụng phòng thay đồ chỉ có thể là lớp này thôi. Thầy nhìn toàn bộ lớp, ánh mắt nghiêm nghị lướt qua một lượt. Cảm giác không khí ở đây lạnh đi vài phần, không ai dám thở mạnh đủ nói áp lực ở đây lớn như thế nào.
-Ai là người làm chuyện này.
Cả lớp im phăng phắc. Mai thở hắt ra một hơi rồi tiến về phía trước.
-Thưa thầy, là em.
Không nhút nhát, không chạy trốn, nó lên tiếng nhận lỗi.
–Tại sao lại làm vậy?- Thầy hỏi nó.
-Dạ thưa, tại lúc nãy cửa bị khóa, lại không có ai ở ngoài...
-Theo tôi biết thì phòng thay đồ khóa từ bên trong, tại sao em lại không thể mở ra?
Mai im lặng. Thầy nói đúng, cửa phòng thay đồ được thiết kế khóa từ bên trong, nói là nó bị nhốt quả thật rất vô lí. Càng ngày nó càng cảm nhận được rõ ràng có người cố ý làm thế với nó, nhưng nó không thể nói được gì cả ngoài im lặng.
-Em bị phạt quét phòng học 2 tuần.- Thầy lạnh lùng buông một câu.
Nó cúi đầu, nó chấp nhận hình phạt đó. Bây giờ thật sự nó chỉ có thể làm như vậy.
Tan trường.
Bây giờ mọi người đang bắt đầu ra về, còn nó thì phải ở lại quét phòng học.
Nó thở dài nhìn một lúc rồi bắt tay vào làm. Có lẽ hôm nay nó sẽ về hơi muộn rồi.
-Cậu thấy bộ dạng của cô ta không, thật khiến người khác thoải mái. –Anh cười nói cùng đám nữ sinh đi cùng.
-Đúng vậy, lần này cho cô ta biết thế nào là lễ độ.
-Chắc chiều nay cô ta chưa thể về được đâu nhỉ?
-Về thế nào được, chưa làm xong mà.
-Đúng vậy, đáng đời.
Tiếng cười nói dần khuất xa, lúc này, một dáng người xuất hiện, anh ta chỉ đứng phía sau họ nhìn. Mọi chuyện anh đều đã nghe thấy, anh quay đầu bước vào phòng học của nó.
Nó vẫn lặng lẽ làm việc, nó còn phải về nhà nữa, nếu không mọi người sẽ lo lắng lắm.
-Sao em còn chưa về?- Từ ngoài cửa truyền vào một giọng nói quen thuộc.
Nó xoay người lại, bắt gặp khuôn mặt nghiêm nghị của người kia.
-Em... em đang dọn phòng.- Nó cười.
-Dọn phòng sao, em chăm chỉ thế sao?
-...
Nó lặng yên không nói, thật sự là không biết phải nói gì. Nghĩ đến mình bị oan, nó cảm thấy thật tủi thân, nhưng nó vẫn tỏ ra lạnh lùng dửng dưng, nó không muốn người khác vì nó mà phiền lòng.
-Sao thế, em không muốn về sao?- Bảo tiếp tục lên tiếng, cô nhóc này thật lạ, luôn tỏ ra mạnh mẽ, không cần sự quan tâm của người khác.
-Em còn phải làm.
-Vậy để anh giúp em.
-Không được, đây là việc của em mà.
Mặc kệ cho nó nói gì, Bảo nhanh nhẹn giúp nó dọn dẹp, may mà không có ai ở đây lúc này, nếu không chắc sẽ ngất mất. Đường đường là Lê Quốc Bảo, thiếu gia nhà họ Lê mà phải dọn dẹp lớp học như thế này là chuyện chưa bao giờ xảy ra trước đó, không ngờ lần này vì nó mà làm việc.
Chẳng mấy chốc công việc đã xong.